Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hoa Viên Phương Bắc
  3. Chương 96: Tứ chi toàn thương tích
Trước /167 Sau

Hoa Viên Phương Bắc

Chương 96: Tứ chi toàn thương tích

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Tẫn Linh!"

"Đem nước đến nhanh lên!"

Rầm!

Dưới màn lửa cháy rực, bốn cánh cửa phòng ta bị đạp tung, từ xa vài bóng người lờ mờ hiện ra, tiếng gọi vô cùng hỗn loạn.

"Tiểu thư, Tiểu thư!"

"Tẫn Linh, Tẫn Linh! Tẫn Linh, Tẫn Linh!"

Ta lồm cồm đứng dậy, máu dưới chân trượt thành một dòng.

"Ta... khụ... ta ở... khụ khụ..."

Khói đen xung quanh lớp lớp dày đặc, chui vào miệng ta, ào ạt xuống tận cổ họng, từ mũi trở xuống đều bị phủ khói. Ta chống tay ngồi bệt dưới đất, ho dữ dội và nôn ra nước dịch đắng nghét.

"Ta..."

"Tiểu thư, Tiểu thư!"

Cận An xông tới nhìn khắp phòng lớn tiếng hô, tiến vào trong tất bật dọn đường, mạnh dạn cầm một tấm vải nhúng nước, trùm lấy mấy món đồ đầy lửa nằm chắn ngang.

"Ở bên này!"

Vào lúc ta đang ôm lấy cổ vì ngạt thở, có người đã kịp thời tìm thấy chúng ta.

Trong màn khói mù mờ, ta nhìn cái gì cũng không rõ, người đó tới đỡ giúp ta dậy, nói gì đó ta cũng không nghe được.

Chỉ khi thấy Cận An chạy sang chỗ này, ta chỉ tay Cẩn Y đang nằm ở phía sau, tận mắt nhìn Cận An cõng nàng ra ngoài trước mới an tâm đứng dậy.

"Cẩn thận!". Người bên cạnh nhắc nhở ta.

Ta nhìn xuống chân thấy hơi đau, đứng không vững, trên người mặc bộ đồ mỏng tang, tóc tai bù xù và mặt mày chắc nhem nhuốc không thể tả, còn không có một chiếc giày mà mang.

Ta biết trông mình bây giờ thảm hại biết nhường nào.

"Không sao rồi, ta đưa cô nương ra ngoài!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đang sát bên tai của Khương Hựu Thạc, ta ngẩng đầu lên, nhận ra, hắn lại đến rồi.

Lúc đó ta quên bẵng việc câu nệ lễ tiết, chỉ biết đứng tại chỗ cúi đầu, một tay quệt mặt, một tay thì khép cổ áo, nhấc chân cho hắn dìu mình bước đi.

Tách!

Nước trong khóe mắt chậm rãi rơi xuống, ta cố chùi đi, nhưng nó không chịu ngừng, phải mím chặt môi đang run cầm cập ráng không khóc.

Từ nhỏ tới lớn, ta chưa bao giờ bị ai đem ra làm thành hồng tâm ngắm bắn, chưa bao giờ nghĩ vì mình mà khiến cho ai đó vô tội như Cẩn Y phải mất mạng... chưa bao giờ cảm thấy... cảm thấy... hãi hùng như những gì vừa xảy ra như đêm nay cả.

Hai tay ta lạnh ngắt, bị dao găm làm xước khắp các ngón, không ngừng tự hỏi rốt cuộc ta bị kẻ nào nhắm trúng.

Rồi bỗng nhiên sự rơm rớm đó nấc thành tiếng, hai hàng nước mắt rơi rơi.

Không được... ngươi không được khóc!

Cả người ta đang lết thết sau đó đột nhiên bị nhấc bổng lên cao, Khương Hựu Thạc hạ giọng.

"Bị thương rồi."

Ta nuốt cơn nấc xuống, gật gật, một bên đầu gục vào vai hắn, nhíu chặt mày, hai tay ôm lồng ngực đang cực kỳ khó chịu và sợ hãi.

Khương Hựu Thạc cứ thế bế ta lên, đi thẳng ra ngoài căn phòng lửa, ta cũng không hay hắn đã bước khỏi cổng tiểu viện Kiều Thương lúc nào.

"Tẫn Linh không bị sao chứ? Đi đâu vậy?"

Vu Tử Ưu đứng chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy cảnh chúng ta rời đi liền thắc mắc, nhưng hắn phải ở lại chỉ đạo hạ nhân dập lửa nên không theo nữa.

Cả tiểu viện của Kiều Thương đều an toàn, Vu Kiều Thương vì say rượu nên ngủ mê man không hay biết gì, còn Quân Nhu chạy đi bắt người chưa quay lại.

Ta không còn khóc mà tự nhiên lo lắng cho Cận An và Cẩn Y phía bên kia, không biết đã có đại phu tới chưa.

Ta quệt nước mắt, giãn mày hỏi.

"Huynh đưa ta đi đâu vậy?"

"Đi băng bó vết thương trước!"

Nói rồi, Khương Hựu Thạc dừng lại trước một căn phòng, để ta ngồi xuống ghế, hắn quay ra đưa cho ta một cái áo choàng không biết lấy từ chỗ nào mặc tạm và khăn sạch, rồi lại quay đi lấy gì đó.

Ta khoác cái áo, cầm khăn nhúng vào chậu nước sạch đặt dưới ghế lau mặt, vết dao cứa trúng tay chạm vào nước liền trở nên xót cực kỳ. Ta nhăn nhó lập tức lau vội đi chỗ nước còn đọng.

"Để ta."

Cái khăn bông dính máu được Khương Hựu Thạc lấy ra, thay vào đó một mảnh vải mỏng hơn, lau khô. Hắn tìm trên khay một cái lọ, mở ra dùng que quét một lớp cao trị thương ngoài da định bôi. Ta lập tức nói.

"Ta tự làm được..."

Nhưng mặt Khương Hựu Thạc lại trông khó coi nhìn ta, nghiêm khắc không cho ta chạm vào cái lọ.

"Ngồi yên đã!"

Hắn đặt tay ta trên bàn để bôi thuốc, hết một bàn rồi lại tiếp bàn thứ hai, chỉ thoắt cái đã xong, rất nhanh nên không kịp đau thì hai bàn tay đã được băng bó cẩn thận. Ta nhìn hắn, ngập ngừng.

"Cảm ơn!"

"Vẫn chưa xong."

Khương Hựu Thạc rời ghế đứng dậy, cùng ta nhìn xuống bàn chân đang bị thương kia của mình.

Hắn định bôi thuốc giúp chân ta luôn ư?

"Cái đó... làm phiền huynh gọi giúp ta một nữ nô tỳ được không?"

"Không tiện?"

"..."

Ta e dè rồi gật đầu, nhìn ngay xuống đất, nhủ thầm lại mang thêm một món nợ trên lưng nữa.

"Vậy cô nương ngồi yên ở đây, ta nhanh thôi sẽ quay lại."

Ta lại gật đầu, hắn liền quay đi. Khương Hựu Thạc đi ra tới cửa, ta mới nhớ.

"Chờ đã, huynh giúp ta bảo họ mang cho ta... y phục và... giày nữa nhé!"

"Ta biết rồi!"

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, chỉ còn mỗi mình ta trong căn phòng rộng lớn. Lúc nãy chúng ta đi khỏi tiểu viện của Kiều Thương, không rõ nơi đây là khu vực nào trong biệt viện nhà Vu Tử Ưu nữa.

Ta ngồi yên một chỗ, không có giày nên không đi đâu được, sợ máu lại dây ra bẩn khắp sàn.

Khó khăn kéo một cái ghế lại gần, ta đặt bàn chân bị thương lên đó, dùng ngón tay cầm miếng vải chấm máu xung quanh miệng vết thương, làm sạch nó trước. Xong xuôi lại cắn răng chịu đựng di chuyển tới xử lý chỗ bị chém thành một đường dài, đo được bằng đúng chiều dài ngón trỏ.

Ta hít hà.

Khương Hựu Thạc chưa gì đã quay trở lại, mang theo một nữ nô, cầm trên tay khay y phục cho ta.

Vào lúc hắn mở cửa, ta đang tự bôi thuốc lên bàn chân mình, trên khuôn mặt tươi cười mọi ngày của Khương Hựu Thạc hiện rõ vẻ không vui.

Hắn nói nữ nô mới tới mang chậu nước ra ngoài trước, bước lại gần bỏ khay y phục trên bàn, ta vội vàng nhấc chân xuống.

"Đã bảo cô nương ngồi yên chờ rồi mà!"

"Nhưng... ta có thể tự làm được..."

Hắn nhìn ta, vừa vặn kéo thêm một cái ghế nữa, bảo ta: "Nhấc chân đi!"

"Lát nữa nô tỳ kia giúp ta là được rồi!". Ta dĩ nhiên là từ chối.

"Không khéo để lại sẹo thì sao, đợi làm xong ta sẽ ra ngoài."

"Nhưng..."

Khương Hựu Thạc quả quyết rồi, ta đáp gì hắn cũng không để ý, mãi mới miễn cưỡng nhấc bàn chân bị thương đặt lên ghế.

Khương Hựu Thạc lấy cuộn vải mới lau vết thương, suốt quá trình thỉnh thoảng nhìn ta hỏi có đau không. Ta đều lắc đầu không hé răng, ngồi yên bặm môi tự chịu lấy.

Hắn giúp ta bôi thuốc, còn băng bó cho chỗ bị thương ở chân, khiến ta có chút mất tự nhiên.

"Được rồi."

"Cảm ơn huynh!"

Khương Hựu Thạc bảo nữ nô kia sắp xếp lại giường trước, lấy đôi giày xuống để sẵn dưới đất.

"Tử Ưu nói cô nương mặc tạm mấy món này trước, đều là đồ chưa từng dùng của Kiều Thương muội muội!"

"Ừm."

"Chuyện hôm nay sáng mai rồi nói không muộn, nô tỳ kia của cô nương đã được đại phu thăm khám, đêm nay cô nương cứ an tâm ở yên chỗ này nghỉ ngơi."

Ta gật đầu, nhưng rất muốn sang đó xem Cẩn Y ra sao, Khương Hựu Thạc dường như hiểu, ngay tức khắc nhắc nhở.

"Đừng đi lung tung nữa, không tốt cho vết thương đâu... cô nương... có... muốn ăn chút gì không?"

"Không..."

"Vậy ta... đi trước vậy."

Quảng cáo
Trước /167 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Hạn Võ Hiệp Giang Hồ Hành

Copyright © 2022 - MTruyện.net