Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hoàng Hậu Lười Y Nhân
  3. Quyển 2 - Chương 2: Tạm trú (2)
Trước /275 Sau

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 2: Tạm trú (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Docke

Thế nhưng tìm hồi lâu, cũng không thể tìm thấy hài, Y Nhân đang định gọi Thập Nhất, bỗng nhiên nghĩ đến, Thập Nhất ở lại trong vương phủ, hiện đã không biết tung tích.

“Hài của cô.” Chẳng biết Bùi Nhược Trần nghĩ gì, cuối cùng từ sau tấm bình phong đi vòng qua đây, trong tay mang theo một đôi hài mới. Tới bên cạnh, hắn ngồi xổm xuống, đem giầy đặt bên chân cô, sau đó đứng dậy, lùi ra sau một bước. 

Y Nhân cúi đầu nhìn đôi hài, không còn vẻ hăng hái lúc rời giường vừa nãy nữa, chỉ rầu rĩ hỏi: “Có thể tìm được Thập Nhất hay không?”

Cô đến thời cổ đại này, giao tình với mọi người không nhiều. Tuy rằng Hạ Lan Tuyết nuôi cô, cô cũng yêu thích Bùi Nhược Trần – nhưng hai người kia, thời gian chân chính ở cùng với cô cũng không quá một tháng. Thập Nhất lại khác, mỗi ngày sớm chiều đều gặp mặt. Để nàng đả kích, cùng nàng đấu võ mồm, nhưng thật ra lại rất chân thành quan tâm đến cô.

Hiện tại Vương phủ lụi bại, Thập Nhất cũng không biết lưu lạc nơi nào.

“Thập Nhất?” Bùi Nhược Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra được bình thường bên cạnh cô có một nha đầu, “Hôm nay ta sẽ sai người ra ngoài đi tìm. Cô yên tâm, nàng chắc vẫn còn trong kinh thành.”

“Vâng.” Y Nhân gật đầu, ngây ngốc mà đi hài mới, đúng là rất vừa chân.

Giống như được làm cho cô vậy.

Y Nhân chưa từng mong ước, vẫn ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn Bùi Nhược Trần. Bùi Nhược Trần của hôm nay và Bùi Nhược Trần của hôm qua vẫn vậy, nét mặt như tranh, thanh nhã trầm tĩnh. Nhưng khi nhìn hắn, sao cứ thấy thiếu thiếu gì đó, có lẽ… tình cảnh đã khác hôm qua rồi.

Đáy lòng còn có một chỗ mềm mại, nhưng lại hóa lạnh lùng vô cảm.

“Ngươi vừa nói, ta có thể trở về nhà sao?” Lúc sau, Y Nhân chợt nhớ lại liền hỏi.

Vô luận như thế nào, nàng đối với tòa nhà lớn Y phủ kia, vẫn có chút cảm tình. Huống chi, bản thân dù sao cũng là người của Y Gia.

Thỉnh thoảng về lại nhà mẹ đẻ, không tính là quá phận nhỉ.

“Cô muốn quay về Y phủ sao?” Bùi Nhược Trần hỏi lại.

Y Nhân gật đầu.

Bùi Nhược Trần do dự thật lâu, cuối cùng thành khẩn nói thẳng: “Kỳ thật, lúc Vương gia gặp chuyện không may, Y lão gia sợ bản thân bị liên lụy, đã tuyên bố ra ngoài, cùng cô đoạn tuyệt quan hệ – – Xin lỗi, ta cứ nghĩ cô sẽ chọn ở lại đây, cho nên…” Cho nên mới tùy ý mà cho cô ba lựa chọn, chỉ là muốn nói cho cô biết: Kỳ thực cô còn có rất nhiều nơi có thể đi, cũng không phải không có nhà để trở về.

Thế nhưng, sự thật đây?

Sự thực là, không có gì ngoài Bùi Nhược Trần, cô đã mất nơi có thể trở về.

Vốn chỉ là một tiểu nha đầu không quan trọng, cũng chưa từng mang theo bí mật, lại không có lai lịch, hoàn toàn không có giá trị lợi dụng, bán đi cũng không được bao nhiêu tiền, trái lại còn mang theo một thân phiền phức, người như vậy, ai sẽ thu nhận đây?

Thậm chí, lại còn không phải là mỹ nữ.

Y Nhân nghe, nghĩ, hiểu được, thế nhưng thần sắc vẫn như thường, không có chút cảm khái cùng thê lương nào.

Hai người cùng trầm mặc. Phía trước cửa sổ có hai nha hoàn vừa vặn đi qua, tay bưng khay trà, một người nói: “Tương gia lại hỏi công chúa đã có gì chưa, xem ra, Tương gia đang nóng lòng muốn bồng cháu đây mà.”

Người kia nói: “Nghe nói phò mã bị thương, từ ngày đại hôn đến nay, vẫn chưa cùng công chúa động phòng. Huống chi, mặc dù là phò mã nhưng mỗi khi muốn yết kiến công chúa, cũng cần bẩm báo trước với mama, được mama cho phép lập hồ sơ, mới có thể cùng tẩm – – ngươi nói xem, công chúa đâu thể nào ‘có’ dễ dàng vậy được?”

Nha đầu lên tiếng đầu tiên cười giòn: “Nhưng mà phò mã thanh nhã phi thường, cũng không biết lúc làm cha sẽ có bộ dáng thế nào ha.”

“Cũng là… Không biết phò mã mang cô bé kia về, hiện đang ở phòng nào? Công chúa nói muốn nhanh đến thăm hỏi nàng, nhưng phò mã không cho.”

“Phò mã không cho? Lẽ nào bọn họ thực sự…”

Nhỏ giọng nói thầm, sau đó lại khẽ cười một trận. Tiếng bước chân xa dần, rất nhanh, liền không còn tiếng động.

Bùi Nhược Trần thần sắc bình tĩnh, dường như không hề nghe thấy đoạn đối thoại ở góc tường vừa rồi.

Y Nhân càng làm như không nghe thấy, ngồi ở trên mép giường, nhẹ nhàng đu đẩy hai chân.

Quảng cáo
Trước /275 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Vong Tiện] Hà Giải Vi Ưu?

Copyright © 2022 - MTruyện.net