Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Học Trưởng Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân
  3. Chương 45: 45: Phân Rõ Giới Hạn
Trước /67 Sau

Học Trưởng Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân

Chương 45: 45: Phân Rõ Giới Hạn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Người này nhìn theo bóng lưng của bọn họ, trên mặt không có biểu tình, đôi mắt lại ảm đạm lạnh nhạt.

Đợi họ đi rồi bản thân cậu cũng rời khỏi chỗ đó, quay ngược về ký túc xá.

Trong phòng không có ai vì lúc này đa phần người đều đã lên lớp.

Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không có ai nhìn thấy sắc mặt khó coi của cậu.

Hiện tại cậu chỉ muốn im lặng suy ngẫm, nghĩ xem sau này sẽ làm thế nào mới là tốt nhất.

Cậu lại dứt khoát đem cái tên cùng thân ảnh của người kia cho khóa lại, một chút đều không muốn suy nghĩ xem tính sự thật của chuyện này.

Bởi vì cậu nghĩ, thay vì không ngừng dằn vặt mình, cậu muốn một đao lưỡng đoạn hơn.

Thật hay giả, cậu một chút đều không muốn nghĩ.

Cố Thời Minh không hề biết chuyện này, hắn từ lúc đó trở đi không còn nói gì với Lạc Thi Nhu nữa.

Đối với hắn việc có thể tống cổ Lạc thi Nhu ra khỏi trường đại học, giảm thiểu khả năng bị người yêu bé nhỏ bắt gặp mới là chuyện cần để ý.

Còn Lạc Thi Nhu sau khi độc thoại một mình một đoạn đường thì đã bắt đầu có cảm giác mọi chuyện hình như không được đúng cho lắm.

Nhưng cô ta lại không biết cái gì không đúng, chỗ nào không đúng, cũng không biết nên giải quyết từ chỗ nào mới khiến cho nổi bất an đang dần dần dâng lên trong lòng biến mất.

Mãi cho đến khi Cố Thời Minh ở trước mặt mẹ hắn và cô ta nói thẳng hắn sẽ không chấp nhận chuyện hôn sự này thì Lạc Thi Nhu mới triệt để hiểu rõ.

Thì ra Cố Thời Minh nhẫn nhịn cô ta nãy giờ là vì lười, không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với cô ta ở nơi công cộng.

Thay vì nói xàm với cô ta, một đao giải quyết gọn ghẻ luôn mới là phong cách làm việc nhất quán từ trước đến nay của Cố Thời Minh.

Nhưng nếu hắn biết chỉ vì hắn nói ít đi vài lời mà gây ra chuyện còn tai hại hơn thì hắn nhất định sẽ hối hận chết cho xem.

Còn Lạc Thi Nhu lại không biết nên buồn hay vui.

Ít nhất tại thời điểm này cô ta chỉ biết hận đến muốn cắn nát răng chứ làm sao vui cho được.

Nhưng cô ta hiện tại thân là khách, lại không có lập trường để nổi cơn tam bành với Cố Thời Minh ngoài việc cúi đầu nghiến răng che giấu hận ý của mình.

Ngoài mặt lại dùng một bộ biểu tình như đã chịu thiên đại ủy khuất lại không thể nói để tranh lấy một phần đồng cảm từ phía mẹ Cố.

Quả thật là cô ta đã làm rất tốt, nhưng chẳng lại Cố Thời Minh lạnh lùng không nể mặt ai.

Cho dù cô ta biết hắn đã từng một lần nói rõ ràng với ba mẹ Cố thì cô ta hiện tại cũng chẳng có cách nào tốt hơn.

Rốt cuộc thì phải dùng cách thức nào để cưỡng ép người đàn ông này vào khuôn khổ chẳng ai biết được.

"Chuyện đã nói xong rồi, mẹ tự giải quyết cho tốt.

Con đi đây."

Cố Thời Minh nói đủ những gì cần nói rồi thì quay lưng rời đi luôn.

Rõ ràng là đang ở nhà hắn nhưng đến một cái đặt mông hắn cũng lười đặt xuống, đứng còn chưa nóng đất đã đi.

Quyết tuyệt như vậy, khiến ai cũng choáng váng, lại hận không thể đem hắn trói lại.

"Thời Minh con đứng lại cho mẹ!"

Mẹ Cố rốt cuộc thoát khỏi sự chấn động, ngay khi Cố Thời Minh đặt tay lên nắm cửa đã bộc phát một tiếng hét kinh khủng, thành công chặn lại bước chân của hắn.

Nhưng Cố Thời Minh chỉ đứng yên đó chứ không hề quay đầu lại nhìn bà.

Điệu bộ hắn lạnh lùng lại mất kiên nhẫn ai nhìn cũng thấy.

Lạc Thi Nhu không nói lời nào nhưng sắc mặt ẩn sau cái cúi đầu kia dữ tợn vô cùng, đặc biệt xấu xí.

"Rốt cuộc con muốn quậy đến lúc nào!?"

"Trước đó chúng ta không quản con thì con cho rằng chúng ta không quản được sao!!?"

Mẹ Cố chỉ thiếu điều muốn chỉ vào mũi hắn mắng, nhưng Cố Thời Minh chỉ cho bà một cái bóng lưng cao ngất lại không chịu khuất phục.

Nếu có ba Cố ở đây thì có lẽ ông sẽ biết lúc này nên nói lời nào mới có thể vãng hồi một chút sự tình.

Nhưng ác thay thời điểm họ tới ông đã ở công ty rồi, còn là vừa rời đi không lâu vì dự án có chút sự cố cần ông đích thân giải quyết.

Kết quả là thời điểm nghe thấy những lời kia của mẹ mình, Cố Thời Minh không nói lời nào vặn nhẹ tay nắm cửa.

Cạch.

Cửa mở ra một cái khe.

Âm thanh tuyệt tình, dứt khoát chui vào tai hai người còn lại.

"Cố Thời Minh! Nếu hôm nay con dám bước ra khỏi cái cửa đó thì con đừng có về nữa!"

Mẹ Cố hoàn toàn tức điên lên, lúc nói chuyện thân hình còn lảo đảo.

Lạc Thi Nhu nãy giờ vẫn luôn không nói tiếng nào chớp lấy thời cơ này vội vàng đỡ lấy bà, miệng còn không quên nói: "Dì ơi dì bình tĩnh trước đã.

Có lẽ...!Có lẽ anh ấy chỉ là nhất thời..."

Cố Thời Minh không nhìn, nhưng nghe cô ta diễn như vậy thì không khỏi cười lạnh trong lòng.

Hắn lại không thể không bội phục cái con người này.

Lạc Thi Nhu quả thật là điển hình cho loại nữ nhân mưu mô hiếm độc, lòng dạ rắn rết.

Vốn dĩ hắn còn không định xé rách mặt với cô ta, chỉ vì không muốn cô ta phá hoại hay gây phiền toái cho Mộc Du.

Nhưng hắn ngẫm lại thay vì bản thân tiếp tục mập mờ với cô ta sẽ có ngày bị Mộc Du phát hiện còn hiểu lầm thì hắn cố gắng bảo vệ cậu một chút nữa còn tốt hơn.

Bản thân Mộc Du cũng có quyền tự bảo vệ tình yêu của hai người họ.

Hắn tự ý quyết định chỉ càng khiến cho tình cảm không dễ gì có được của họ như bùn nhão trác tường, nước xối đến đâu là trôi đến đấy.

Dù trời đã định hắn sẽ phải vì quá khứ mà trả giá trước khi thật sự ôm được người về.

"Thi Nhu à...!Cũng là con tốt.

Con đừng buồn, dì sẽ lấy lại công đạo cho con.

Đối với dì con mãi là con dâu dì đã chọn, ai dì cũng không chấp nhận."

Cố Thời Minh thời điểm nghe thấy những lời này của mẹ Cố thì chỉ biết lắc đầu, cũng không có thất vọng.

Giây tiếp theo hắn đã dứt khoát mở rộng cửa lớn, không chút chần chừ rời đi.

Hắn vốn đã biết mẹ hắn sẽ không nói được lời nào hay, càng không ôm chút hi vọng nào.

Chỉ là hắn lại không thể không tự nói, đàn ông đúng là những sinh vật thiếu thốn tình cảm.

Nếu có bao nhiêu thì nó cũng đã dồn hết cho một người duy nhất, chẳng đủ cho hắn giành một chút cho ai nữa.

"Thời Minh!"

Cạch.

Cửa nhà sau lưng hắn đóng lại, lạnh lùng ngăn cản âm thanh của mẹ Cố tiếp tục truyền vào tai Cố Thời Minh thêm chút nào nữa.

Thời khắc rời khỏi nhà, hắn đã không còn trông mong hòa hoãn với ba mẹ hắn.

Có những thứ nên dùng hành động quyết liệt để bày tỏ thì sẽ tốt hơn là mềm mỏng.

Trong đầu hắn hiện tại chỉ còn đang nghĩ nên chọn thời gian nào thích hợp để tỏ tình với cọng tảo nhỏ của hắn.

Hắn lại không biết sự việc kia đã không chút nào chậm chiếm lĩnh diễn đàn, hiện tại tất cả mọi người đều đang ầm ĩ về việc hắn mập mờ với nhiều người, còn đã có "bằng chứng" trông thật xác đáng.

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Trai Ơi! Em Yêu Anh!

Copyright © 2022 - MTruyện.net