Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôn Nhân Đại Gia Tộc Tiểu Cô Dâu
  3. Chương 29-30
Trước /26 Sau

Hôn Nhân Đại Gia Tộc Tiểu Cô Dâu

Chương 29-30

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 29: Các loại cảm xúc (tiếp theo)

Ương Ương đã được gả tới nhà họ Trần này được mấy tháng, cũng đã từng có nhiều lần làm những chuyện cá nước thân mật cùng với Trần Tấn Nhiên. Ương Ương vắt óc ra sức suy nghĩ, ngoại trừ ngày hôm sau tân hôn, Trần Tấn Nhiên đã dặn thím Lý chuẩn bị cho cô thuốc tránh thai hiệu quả nhanh… Còn lại cô không thể nào nhớ nổi, đã có lần nào Trần Tấn Nhiên đã không dùng các biện pháp an toàn hay không.

Nếu thế thì việc cô mang thai, nghĩ thế nào cũng thấy, đúng là chuyện này không thể không có khả năng.

” Tiểu thư Tống Ương Ương!”

“Tôi đây!” Ương Ương lập tức đứng bật dậy, ý nghĩ bị cắt đứt. Cô đi vào phòng làm việc của bác sĩ, vị nữ bác sĩ liền đưa cho cô tờ kết quả xét nghiệm: “Tống tiểu thư, ngài đã mang thai bốn mươi hai ngày rồi!”

Ương Ương kinh ngạc nắm thật chặt lấy tờ giấy thật mỏng kia, bốn mươi hai ngày… n Cũng chính là vào buổi tối của cái ngày bọn họ nối lại tình xưa.

“Ngài có muốn đứa bé này không?” Có thể vị nữ bác sĩ kia đã nhìn thấy cô tuổi còn nhỏ, liền cất tiếng hỏi cô một câu.

“Bác sĩ, để tôi suy nghĩ thêm một chút.”

Ương Ương chưa thể xác định được chủ ý của mình, liền cầm lấy tờ kết quả xét nghiệm đi về nhà.

Trong nhà vừa đúng không có ai, Trần Tấn Nhiên và Trần Y Lan đều không ở nhà. Khi thím Lý chạy đến chào hỏi cô, thì lúc này cô mới nhớ ra, mình có thể hỏi ý kiến của thím Lý một chút.

Thím Lý nghe thấy cô báo tin mình đã mang thai, lập tức trở nên cực kỳ cao hứng. Ương Ương còn chưa kịp ngăn cản, thì thím đã trực tiếp gọi điện thoại đi Singapore, báo tin vui cho lão gia, sau đó thím liền bắt đầu gấp gáp sai người đi mua thực phẩm về để thím đi nấu cho cô nồi súp…

Ương Ương dở khóc dở cười:, “Thím Lý, tôi vẫn còn chưa nghĩ kỹ xem, có nên giữ lại đứa trẻ hay không đây…”

“Nói bậy, tại sao lại không giữ lại chứ! Việc người phụ nữ mang thai lần đầu tiên là rất quan trọng đấy, nếu như mà bỏ đi, sức khỏe sẽ phải chịu hao tổn lớn. Thím Lý là người từng trải, thiếu phu nhân, cô cũng phải cẩn thận một chút, hãy giữ lại để nuôi dưỡng cho tốt! Nhưng ngàn vạn lần cô đừng có tức giận sẽ làm động thai đấy…”

“Cái gì mà tức giận sẽ làm động thai?”

Ương Ương còn chưa kịp nói tiếp lời, chợt nghe thấy giọng của Trần Y Lan vọng đến. Y Lan xách mấy chiếc túi giấy có in nhãn hiệu nổi tiếng bên ngoài đi vào trong nhà, quan sát hai người bọn họ: “Thím Lý, Ương Ương, hai người đang nói chuyện gì đấy?”

“Chúng tôi…”

“Thiếu phu nhân mang thai! Tôi vừa mới gọi điện thoại báo tin mừng cho lão gia rồi. Nhị tiểu thư, về sau này ngài nhớ phải ngàn vạn lần cẩn thận một chút. Người phụ nữ mang thai chính là chuyện trọng đại, huống chi, đây lại là cháu đích tôn của nhà họ Trần nữa!”

Thím Lý nói mà lòng vui rạo rực, tựa như thím cố ý nói những lời cảnh cáo mơ hồ, hoặc như là thím thật sự cũng không hề hay biết chuyện gì hết vậy, chỉ đơn thuần bày tỏ sự vui sướng của mình.

Trong nháy mắt sắc mặt của Y Lan vụt biến đổi, biểu cảm trên mặt cô ta thay đổi nhiều vẻ kỳ quái. Mặc dù trong nháy mắt Y Lan đã lập tức nặn ra một nụ cười rực rỡ, nhưng mà Ương Ương vẫn chú ý, cô nhìn thấy có ánh nhìn mờ ám thoáng qua nơi đáy mắt của cô ta rất nhanh…

Mặc dù Ương Ương là một cô gái đơn thuần, chưa từng nghĩ đến sự hiểm ác trong lòng người khác, nhưng lúc này trong lòng cô cũng loáng thoáng xuất hiện một chút lo lắng.

“Anh Tấn Nhiên có biết không?” Mi tâm của Y Lan hơi nhíu lại, khẩu khí vẫn bình thản không chút gợn sóng như cũ.

Nhưng chính Y Lan lại đi tới bên cạnh Ương Ương, nhẹ nhàng khoác lên tay của cô, cười ngọt ngào: “Ương Ương, chị đoán xem, nếu như anh Tấn Nhiên mà biết được chị đã có cục cưng rồi anh thì anh ấy sẽ như thế nào?””Đứa nhỏ này, chuyện này mà còn phải nói nữa sao. Dĩ nhiên là thiếu gia sẽ cao hứng đến khủng khiếp ấy chứ! Đây chính là đứa con đầu tiên của thiếu gia kia mà, mới vừa rồi tôi đã gọi điện thoại đến Singapore, lão gia còn vô cùng cao hứng nữa là, còn nói muốn trở về nước đến thăm thiếu phu nhân đấy!”

Chương 28: Phụ nữ còn nhỏ tuổi đã có thai thật đau buồn

Lông mày của Y Lan đột nhiên bị giật giật thật mạnh mẽ. Nhưng cô ta vẫn gắng gượng mạnh mẽ nặn ra một vẻ mặt tươi cười: “Ba ba nói lúc nào sẽ trở lại?”

Thím Lý liếc nhìn Y Lan một cái: “Cuối cùng cũng phải nhờ phu nhân khuyên nhủ, nói là sức khỏe của lão gia không được tốt, không thể chịu được sự dằn vặt qua lại khi đi đường.”

Y Lan tựa như thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Đúng vậy đó, mẹ cũng nên khuyên ba ba một chút, ba ba bây giờ đã có tuổi rồi, sức khỏe lại không được tốt, nhất định sẽ không chịu được những vất vả của chặng đường dài như vậy.”

“Ai dà, cứ ngồi đây mà nói mãi những chuyện không đâu mãi. Nhị tiểu thư, thiếu phu nhân, hai người cứ ngồi ở đây nhé, tôi phải đến phòng bếp nấu cho thiếu phu nhân nồi súp đã…”

“Thím Lý, thím thật là thiên vị, thím đối xử với Ương Ương thật tốt!”

Y Lan tựa như đang làm nũng vậy, mở miệng nói một câu có vẻ bất mãn. Nhưng Thím Lý cũng chỉ khẽ cười một chút: “Thiếu phu nhân là một người tốt như vậy, tôi có thể được phục vụ phu nhân là phúc khí của tôi rồi.”

“Vậy Y Lan không phải là người tốt sao?” Y Lan không chịu thuận theo, mở miệng hỏi lại, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại tới mứ tưởng chừng như có thể treo được một bình dầu.

“Nhị tiểu thư cũng tốt, chẳng qua là lúc nào nhị tiểu thư tìm được một chàng rể hiền, thì lúc ấy mới là chân chân chính chính hoàn toàn mỹ mãn…”

“Thím lại cũng trêu ghẹo tôi nữa, để tôi đi tìm anh Tấn Nhiên mách anh ấy…”

Y Lan làm bộ sẽ phải đứng lên, trên mặt nhuốm một màu đỏ khác thường, không biết là do Y Lan hờn mát, nói vẻ xấu hổ hay là có chút tức giận nhàn nhạt.

“Nhị tiểu thư.” Thím Lý chợt đứng lại, mở miệng nói một câu đầy ý vị sâu xa. Thím Lý ở nhà họ Trần suốt mấy chục năm qua, địa vị của thím ở trong nhà cũng có chút không tầm thường. Y Lan thấy thím nói như vậy, cũng liền ngoan ngoãn đứng lại: “Thím Lý.”

“Nhị tiểu thư, lẽ ra tôi không nên nói những lời như vậy, nhưng mà thiếu gia thật sự đã kết hôn rồi, quan hệ giữa ngài và thiếu gia suy cho cùng vẫn là quan hệ anh em trong nhà với nhau mà thôi.”

Sắc mặt của Y Lan lập tức thay đổi trắng bệch ra như tuyết. Cô ta trợn to hai mắt nhìn sâu vào thím Lý một cái, nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi! Thím Lý, tôi cũng hiểu chứ.”

Thím Lý khẽ thở dài một tiếng, thực sự thím vẫn không có cách nào nói nhiều hơn nữa, liền xoay người đi vào phòng bếp.

Y Lan đứng ở nơi đó, hung hăng cắn vào môi dưới. Ương Ương vốn ăn nói vụng về, cũng không biết nên khuyên nhủ như thế nào, đành chỉ đứng đó yên lặng. Y Lan đứng đó một lúc lâu, sau đó xoay người cầm chiếc túi của mình lên. Lúc cô ta chuẩn bị rời đi, chợt nhìn Ương Ương một cái thật sâu, sau đó mới xoay người đi mất.

Kế tiếp mấy ngày sau, trong nhà cũng không có chuyện gì gợn sóng, mọi người vẫn giống như trước. Chẳng qua là Ương Ương rất ít khi nhìn thấy Y Lan, còn cô bởi vì sự phản ứng khi mang thai quá lợi hại, cho nên đã xin nghỉ, đặc biệt ở trong nhà nghỉ ngơi. Thím Lý gần như là một tấc cũng không rời để coi chừng cô.

Mà Trần Tấn Nhiên cũng không biết chuyện này. Ương Ương còn chưa nghĩ ra sẽ phải nói với anh như thế nào. Ở trong giai đoạn mấu chốt thế này, cô cũng không biết phải nói như thế nào với Trần Tấn Nhiên. Thậm chí, cô còn có chút sợ hãi, nếu như cô nói ra rồi, Trần Tấn Nhiên sẽ cho cô lưu lại đứa bé này, hay là sẽ vì Y Lan mà bắt cô phải bỏ đứa bé này đi?

Cô không dám khơi lên sự nguy hiểm như vậy, cho nên không thể làm gì khác hơn, là cầu xin thím Lý trước mắt hãy giữ kín cho cô điều bí mật này. Lão gia cũng mấy lần gọi điện thoại tới, đều được thím Lý tiếp máy, nói là vợ chồng son đi ra ngoài giải sầu hoặc là du lịch. Cứ như vậy năm lần bảy lượt, lão gia cũng chán không gọi lại nữa, muốn để cho hai người bọn họ tình đầu ý hợp, bắt đầu trải qua cuộc sống gia đình của mình được an ổn. Như vậy thì ông cũng được an tâm rồi.

Chương 30: Phụ nữ còn nhỏ tuổi đã có thai thật đau buồn (tiếp theo)

Bên kia Thân Tống Hạo và Hoan Nhan mới vừa nối lại tình xưa. Cho nên tất cả chuyện của công ty đều giao cho Trần Tấn Nhiên và A Dương. Công việc của Trần Tấn Nhiên càng thêm lu bù nhiều hơn. Ương Ương cũng phải đến mấy ngày rồi mà cũng chưa từng nhìn thấy anh. Chỉ có điều, không nhìn thấy anh thì cũng khá tốt, tránh cho cô cứ phải che giấu, chỉ tổ làm cho trong người cô cảm thấy mệt mỏi vì hoảng sợ.

Trải qua hơn một tuần, chợt có một ngày Trần Tấn Nhiên tan việc rất sớm. Hóa ra là anh ngày hôm sau anh phải đi ra nước ngoài để công tác, mà Y Lan cũng ở nhà. Ương Ương vốn đang ở trong phòng khách xem ti vi, còn trên lầu hai người bọn họ đang sửa soạn lại hành lý, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng cười khoan khoái. Cửa phòng ngủ cũng không khóa lại, không gian của phòng ngủ chính giờ đây lại trở thành một khoảng trời đất riêng của Trần Tấn Nhiên và Trần Y Lan. Ương Ương chợt nhận ra, lúc này cô cũng không có tâm tình nào mà để ý tới những thứ này, chỉ nghĩ nếu như anh xuất ngoại, cô cũng lập tức trở về Hàng Châu. Đã nhiều tháng nay cô đã không được gặp mẹ của mình, cũng không biết tình hình hiện tại trong nhà mình bây giờ như thế nào. Ttrong lòng cô thực sự hết sức nhớ thương.

Ương Ương vốn dĩ đang ăn quả táo, chẳng qua là cô cứ ăn ăn mãi. Động tác ăn của cô cứ máy móc lặp đi lặp lại. Quả táo trong tay cô đã ăn hết một nửa, phần còn sót lại bắt đầu dần dần bị héo vàng đi, nhìn thật giống như tình cảm giữa hai người bọn họ lúc này. Sự ấm áp thật ngắn ngủi, từ khi Y Lan trở về, cũng đã dần dần héo vàng đi rồi.

Có lúc trong lòng cô cảm thấy thật sự rất hận, cô cũng hối hận tại sao mình lại để lại đứa bé này. Nhưng mà cô lại nghĩ đến một sinh mệnh nhỏ bé mềm nhũn như vậy đang lớn dần lên ở trong bụng của cô, thì cô lại không có cách nào để cho mình tiếp tục làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy được.

Tiếng cười vui của bọn họ từ trong khe cửa truyền ra, vọng tới, tựa như mũi dùi chọc thẳng vào trong màng nhĩ của cô. Ương Ương cứ ngơ ngẩn ngồi yên ở chỗ đó, cảm thấy trong lổ tai mình cứ vang lên từng hồi từng hồi ong ong. Trong TV nam nam nữ nữ đang trình diễn từng cảnh từng cảnh yêu đương thật lâu, thật dài, không hề mệt mỏi, làm cho chấn động lòng người. Nhưng mà, tình yêu của cô thì sao chứ…

Cô còn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng cô cũng đã sắp khô héo mất rồi.

Rốt cuộc Ương Ương vẫn phải buông nửa quả táo còn dư lại ở trong tay xuống, sau đó đứng lên, đi ra khỏi phòng khách. Cô đứng ở trong vườn hoa một lát, dường như cảm thấy đã dễ chịu hơn một chút. Ương Ương mới ra đứng đó được một lát, thì Trần Tấn Nhiên và Trần Y Lan cũng đi ra. Trần Tấn Nhiên vốn đang thân mật ôm hông của Y Lan, liếc nhìn thấy Ương Ương đứng ở nơi đó, thì hình như có vẻ hơi lúng túng một chút. Nhưng tiếp theo anh lại giả vờ như không nhìn thấy nét mặt của cô, trực tiếp kéo Y Lan đi về phía chiếc xe đang đỗ ở đàng kia.

Ương Ương lạnh nhạt liếc mắt nhìn hai người, xoay người lại đi về phía một con đường nhỏ khác. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng xe hơi khởi động máy, sau cùng âm thanh đó chậm rãi bay xa. Ương Ương liền quay người trở lại. Thím Lý đã chuẩn bị cho cô bữa ăn tối, đã đặt đầy đủ trên bàn. Tất cả đều là những đồ ăn vô cùng giàu dinh dưỡng, rất tốt đối với phụ nữ có thai. Ương Ương lo lắng cho đứa nhỏ ở trong bụng, cho nên đã ép buộc mình phải nuốt vào.

Kể từ sau khi mang thai, Ương Ương liền cực kỳ ít ngủ, chỉ cần có tiếng động hơi lớn một chút vang lên, là lập tức cô bị thức giấc. Sau đó có muốn ngủ lại cũng rất khó khăn. Đến lúc Y Lan và Trần Tấn Nhiên trở về nhà, thì đã là đêm khuya. Hai người bọn họ vừa đùa giỡn vừa cười với nhau hi hi ha ha. Ương Ương bị đánh thức, liền dứt khoát bò dậy, ngồi yên ở chỗ đó ngẩn ngơ nhìn cả căn phòng tối đen.

Màn đêm đen tối giống như một lũ yêu ma, hung thần ác sát, đang giương nanh múa vuốt nhào tới về phía cô, một chút xíu nữa là phủ kín lên người cô.

Cô không biết ở phòng cách vách tiếng cười vui lẫn những âm thanh mơ hồ làm cho người ta khi nghe thấy cũng phải mặt đỏ tim đập kia đã kết thúc như thế nào. Cô cũng không biết là mình đã ngủ thiếp đi như thế nào. Cô chỉ biết là sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, hai người bọn họ đã vội vàng hấp tấp lên máy bay. Vì phải dậy sớm một chút, Y Lan ngủ không ngon liền hướng về phía Trần Tấn Nhiên giận dỗi, làm ầm ầm ĩ ĩ từ gian trong phòng của bọn họ cho tới bên ngoài phòng ngủ của Ương Ương. Ương Ương lại bị đánh thức một lần nữa.

Hai mắt của Ương Ương đính hai quầng đen thật to, Ương Ương phờ phạc mệt mỏi đi xuống lầu ăn cơm. Đến lúc cô ăn xong bữa ăn sáng thì nhận được điện thoại trong nhà mẹ từ Hàng Châu gọi tới, nói là anh trai cô sẽ tự mình đến đón cô trở về nhà. Đến lúc này Ương Ương mới trở nên vui vẻ giống như một đứa trẻ con cứ nhảy dựng lên, làm cho thím Lý cực kỳ sợ hãi.

Ương Ương phải chờ đợi đến giữa trưa ngày hôm sau, anh trai thứ hai của cô mới từ Hàng Châu chạy tới nơi. Liếc nhìn vẻ phong trần mệt mỏi của anh hai đang tiến vào, nước mắt của Ương Ương lập tức liền trào ra ngoài. Từ thuở Ương Ương còn nhỏ, Tống Khắc Khâm đã là người anh trai luôn yêu thương cô em gái nhất, cũng không nhịn được cảm xúc, tròng mắt của anh liền thoáng ửng đỏ.

Hai anh em gặp nhau liền nói chuyện mãi vẫn không hết lời hết chuyện…, Hành lý củaƯơng Ương đã sớm được sắp xếp xong từ lâu. Sau khi ăn cơm trưa, Ương Ương liền không thể chờ đợi được nữa, nhất định đòi đi về nhà. Thím Lý biết cô không vui, cũng không ngăn cản cô, tha thiết dặn dò rất nhiều điều, sau đó mới đưa hai anh em bọn họ lên xe.

“Em gái.” Tống Khắc Khâm nhìn gương mặt trái táo của em gái mình giờ đây đã gầy tóp lại thành hình quả dưa, trong lòng mơ hồ cảm thấy đã xảy ra một chuyện gì đó. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Ương Ương: “Nói cho anh hai biết, Trần Tấn Nhiên đối xử với em có tốt không?”

Nơi sâu kín trong trái tim của Ương Ương chợt run lên, rồi lại không đành lòng, chỉ vì cô lo lắng cho người thân của mình, chỉ là dùng sức gật đầu: “Anh ấy đối xử với em tốt vô cùng.”

“Nhưng em đang mang thai, tại sao anh không thấy nó ở nhà? Em về Hàng Châu nó cũng không tiễn em là sao?”

Tống Khắc Khâm đang đầy một bụng nghi vấn, đến lúc này coi như mới có điều kiện để hỏi em gái mình. Tống Khắc Khâm hung hăng nhéo mạnh vào lòng bàn tay của mình, mạnh mẽ cố kiềm chế cơn giận giữ xuống dưới đáy lòng mình.

“Anh hai, Trần Tấn Nhiên hôm qua mới ra khỏi nước đi công tác, bằng không làm sao lại không có ở đây được chứ?”

Ương Ương khổ sở giải thích, thật ra thì cô đã suy nghĩ nhiều lần. Cô chỉ muốn có thể ở trước mặt người thân của mình mà khóc lớn một trận, nhưng nếu như cô làm như vậy sẽ khiến cho bọn họ lo lắng. Làm sao cô có thể nhẫn tâm như vậy được chứ! Vốn dĩ cô cũng biết, các anh trai của mình vẫn luôn tự trách bản thân rất nhiều, chỉ vì bọn họ mà làm hại đến cô, khiến chuyện chung thân đại sự của cô lại chỉ có thể làm qua loa như vậy. Nếu như bọn họ biết cô sống một cuộc sống không được tốt, thì có thể nói…, nhất định bọn họ sẽ lại càng thêm bất an.

“Thật sao?”

Tống Khắc Khâm lúc này mới bán tín bán nghi hỏi lại cô. Thấy cô dùng sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ lo lắng nhìn lại anh, Tống Khắc Khâm không khỏi mềm lòng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Em là cô em gái mà anh thương yêu nhất! Các anh trai của em đây, nếu như biết được em đã phải sống một cuộc sống không được tốt, hoặc là Trần Tấn Nhiên dám bắt nạt em, Ương Ương, em đừng sợ, các anh trai của em sẽ liều mạng, cho dù còn hai bàn tay trắng, cũng tuyệt đối không tha cho nó đâu!”a

Quảng cáo
Trước /26 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 2 - 13 Đống 914 Hào Phòng

Copyright © 2022 - MTruyện.net