Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tôi không sao.” Tần Tích ngẩng đầu lên, hít mũi một cái, gương mặt cố nặn ra nụ cười lạc quan.
Cố Mộ Nghiêm rời đi đã tốt bụng cho cô ở lại trong nhà, Tần Tích vui mừng, chu đáo tiễn ra cửa, nhìn theo tới khi anh lên hẳn xe, không ngừng vẫy tay.
Cô nhóc này không có chút quyến luyến nào sao? Cười tới nỗi trông y như một đóa hoa loa kèn.
Cố Mộ Nghiêm ngồi trên xe, trong lòng mơ hồ có chút không vui, tiếp tục như này là không được, nếu mà không canh chừng cần thận chút, có khi ngày kết hôn lại không tìm thấy cô dâu, vậy thì mặt mũi anh sẽ để ở đâu?
Tần Tích nhìn chiếc xe đi xa, nhảy nhảy nhót nhót trở vào, trong lòng sung sướng thoải mái, tưởng là ngày tự do đã đến, nhưng chẳng ngờ, sáng hôm sau, cô bị đóng gói đưa lên máy bay, khi cô tỉnh lại đã đang ở độ cao 10 vạn thước Anh rồi.
Đây là tình huống gì?
Tần Tích nhìn người đàn ông, “Anh định đưa tôi đi đâu à?”
“Tôi phải đi công tác hai tháng, cô đi cùng với tôi.” Cố Mộ Nghiêm nói.
Tần Tích quát “Anh đi công tác thì liên quan quái gì tới tôi, tôi không muốn đi, tôi muốn xuống khỏi máy bay, anh nhanh bảo bọn họ dừng lại đi.”
“Máy bay không dừng lại được, nếu như mà cô không muốn đi, ok thôi, tôi sẽ cho cô một bộ dù, cô có thể chọn nhảy xuống cũng được.”
Tần Tích nổi khùng, buồn buồn ngồi một chỗ, tên này thật là bá đạo, hoàn toàn không nói đạo lý, chưa cưới đã thế này, cưới rồi, chắc là bị trông nom đến chết, vừa nghĩ tới những ngày như vậy, da đầu cô đã tê dại.
Cố Mộ Nghiêm hình như rất bận, dọc đường đi đều xem văn kiện, tài liệu, mặc kệ cô. Tần Tích là cái thể loại ngồi trên ghế lâu lâu là sẽ muốn lăn ra ngủ, cho nên bèn ăn một chút rồi tựa lưng trên ghế ngủ tới lúc trời đen kịt. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có một bàn tay thật dày áp đầu cô lên một bờ vai, cô cọ cọ vài cái, ngủ càng sâu hơn.
“Tỉnh dậy đi, chúng ta phải xuống máy bay rồi.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
Tần Tích dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra đã thấy khuôn mặt đẹp trai của Cố Mộ Nghiêm, đột nhiên lầm bầm, “Sao anh không học được mấy anh nam chính đẹp trai trong mấy phim thần tượng, bế nữ chính đang ngủ xuống, đàn ông già rồi, quả nhiên sẽ chẳng có chút lãng mạn nào.”
Đàn ông già rồi?
Gương mặt Cố Mộ Nghiêm cứng lại một chút, lạnh giọng nói: “Đừng có kỳ kèo mè nheo, nhanh lên một chút!” Nói xong, đứng lên trước tất cả mọi người, sải bước đi ra ngoài.
Tần Tích y như một u hồn, trong đầu vẫn đang ở trạng thái bột nhão, bước chân mơ hồ đi theo sau lưng Cố Mộ Nghiêm, lúc xuống máy bay, thiếu chút nữa đã ngã khụy, Cố Mộ Nghiêm vội vàng đỡ cô, nhéo mặt cô một cái, Tần Tích đau đến nỗi tỉnh hẳn, che khuôn mặt bị nhéo, “Này, anh làm gì đấy?”
“Tỉnh chưa?” Cố Mộ Nghiêm nhìn cô chằm chằm.
Tần Tích không nói gì, trong lòng không ngừng niệm, đồ đàn ông già, đồ đàn ông thối.
Cố Mộ Nghiêm không để ý cô nữa, mặt không biểu cảm đi ra ngoài sân bay, khi Tần Tích theo sau, thấy được những người đứng chờ ven đường cung kính chào hỏi Cố Mộ Nghiêm, cô lập tức ngây ngẩn cả người. Lúc này đây anh càng khí thế hơn, càng lạnh lùng hơn, cho dù đang đứng cách anh một khoảng vẫn cảm thấy được khí phách mạnh mẽ của anh, làm cho người khác không dám càn rỡ. Bàn tay đang che mặt của Tần Tích không khỏi tuột xuống.
“Còn không đi nhanh lên!” Cố Mộ Nghiêm quay đầu lại nhìn cô đang đứng cách đó không xa.
“Oh.” Tần Tích chạy chậm tới.
Trong xe, Cố Mộ Nghiêm không nói không cười, nghe những người khác báo cáo công việc, Tần Tích ngồi một bên còn cảm thấy áp lực khổng lồ, bèn nghiêng đầu nhìn những cây cối vụt qua bên ngoài, chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là hành hạ. Cứ tưởng lúc ở nhà họ Cố Cố Mộ Nghiêm đã rất khó trị rồi, nhưng mà không ngờ, lúc làm việc Cố Mộ Nghiêm còn khó trị hơn.
Cố Mộ Nghiêm là đi công tác, Tần Tích cứ tưởng Cố Mộ Nghiêm sẽ tùy tiện tìm một cái khách sạn rồi quăng cô vào đó. Chẳng ngờ anh lại quăng việc cho cô làm. Cố Mộ Nghiêm đưa cô tới chi nhánh công ty, đứng trước mặt cô, phát biểu đâu ra đấy y như một vị trưởng bối thực thụ:
“Cô đã tốt nghiệp đại học rồi, tôi không hy vọng xa vời là cô sẽ có thể kiếm tiền nuôi được gia đình, nhưng cũng không muốn cô ở nhà cả ngày, cho nên nhân cơ hội này, hãy cố mà tiếp xúc công việc.” Suy nghĩ một tẹo, Cố Mộ Nghiêm lại nói thêm, “Ngoan một chút, nếu mà tôi nghe được chút lời ra tiếng vào nào, thì tôi sẽ căng da cô.”
Ý là, không cho phép trang điểm lộng lẫy đi quyến rũ người khác.
“Oh.” Tần Tích trả lời qua loa có lệ.
Điều này làm Cố Mộ Nghiêm không hài lòng, “Nói to lên.”
“Oh ___” Tần Tích lên giọng.
Cố Mộ Nghiêm nhíu nhíu mày, vẫn còn chưa hài lòng lắm, “Về sau không được trả lời như vậy, phải nói là đã biết, đã hiểu .... biết chưa?”
“Đã hiểu!” Tần Tích chỉ thiếu nước vươn tay chào theo kiểu nhà binh, “Đã được chưa?”
Lúc này có tiếng bước chân tới từ sau lưng, Tần Tích thấy Cố Mộ Nghiêm đã lướt qua cô đi về phía trước hai bước, nói với người kia, “Giao cô ấy cho cậu, tôi đi trước, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
“Yên tâm đi.” Người nọ khẽ cười một cái.
Cố Mộ Nghiêm đi thẳng không quay đầu lại. Tần Tích đứng tại chỗ, tiếng bước chân tới gần cô hơn, tiếng cười khẽ lần nữa truyền tới, “Đi thôi, vào với tôi.”
Tần Tích xoay người lại, bất ngờ thay thấy một khuôn mặt quen thuộc, vẻ mặt liền sửng sốt, lắp bắp nói: “Phạm, thầy Phạm!”
Cô không nằm mơ chứ, cô cứ tưởng tốt nghiệp xong sẽ không được gặp lại thầy Phạm nữa.
“Cô biết tôi?” Phạm Thành Trạch nhíu mày, trừ ở trường học, sẽ không có ai gọi anh ta như vậy.
“Em là, em là sinh viên đại học ‘Tư Hoa’, em có từng được học thầy.” Tần Tích có chút kích động. Phạm Thành Trạch trước mặt vẫn cản người tràn đầy mùi sách như trước, là một người trời sinh ra để làm nghề giáo dục.
Lần đầu tiên được ở gần với Phạm Thành Trạch như vậy, Tần Tích cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài. Thầy Phạm thật quá hoàn mỹ, tao nhã lịch sự, học thức cao, giảng bài sinh động, nụ cười lại dịu dàng. Ai được làm bạn gái thầy Phạm, chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới.
“Ồ ra em là học sinh trường Tư Hoa. Chẳng trách!” Phạm Thành Trạch chợt hiểu ra, nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ càng đậm, “Bây giờ tôi đã không còn dạy ở Tư Hoa nữa. Có điều nếu như em thích, vẫn có thể gọi tôi là thầy Phạm, tôi không ngại đâu. Thật ra năm trước nếu như không phải vì phải vào công ty, tôi thật sự sẽ làm thầy giáo.”
“Vâng.” Tần Tích nặng nề gật đầu, kích động tới nỗi không tìm được từ ngữ, “Thầy Phạm, thầy thật sự rất hợp làm thầy giáo, em rất thích nghe thầy giảng bài, thật sự rất rất thích. Thầy ký tên cho em có được không ạ?”
Phạm Thành Trạch nhìn cô gái trẻ trước mắt, chợt bật cười, “Ký tên thì thôi đi, tôi đâu phải là ngôi sao lớn, chúng ta nên vào đi thôi, nếu Mộ Nghiêm đã giao em cho tôi ... tôi không thể phụ lòng kỳ vọng của cậu ấy.”
Cố Mộ Nghiêm!
Vừa nghe thấy cái tên này, Tần Tích cảm thấy không khí đang tràn ngập lông vũ màu hồng bay bay lập tức vỡ vụn. Cô sẽ nhanh chóng được gả cho Cố Mộ Nghiêm, còn có tư cách gì mà thích thầy Phạm nữa.
Phạm Thành Trạch đi được hai bước quay đầu lại thấy cô đứng im ở đó, trên mặt đầy tâm sự, quan tâm tới hỏi han, “Sao vậy?”
“Không sao ạ.” Tần Tích lắc đầu một cái.
Có lẽ vì cô từng là học sinh của anh ta, cho nên vô hình chung, Phạm Thành Trạch có cảm giác thân thiết với cô hơn một chút. Tưởng là cô căng thẳng vì thiếu kinh nghiệm làm việc, cười trấn an nói: “Đừng lo, cô việc không khó, đơn giản lắm.”
“Vâng.” Tần Tích gật đầu một cái.
Phạm Thành Trạch thấy cô có vẻ tiu nghỉu, muốn phá tan bầu không khí bèn tìm chuyện nói, “Em và Cố Mộ Nghiêm là ....”
“Đó là chú em, đúng, chú em!” Tần Tích vội vàng trả lời. Cô cung không muốn ở đây bốn phía đồn đại, nhìn cô như quái vật.
Phạm Thành không nghi ngờ gì. Cũng do khi anh ta rời khỏi trường học thì tới thành phố này luôn, nên anh ta không biết tin Cố Mộ Nghiêm sắp lấy vợ. Hơn nữa trước đây Cố Mộ Nghiêm luôn không có hứng thú với phụ nữ, chìm đắm trong công việc, thậm chí còn có lần bị nghi ngờ là mắc chứng lạnh nhạt hoặc bị GAY, cho nên Phạm Thành Trạch không nghĩ ra được Cố Mộ Nghiêm sẽ cưới một cô nhóc trẻ tuổi và non nớt như thế này. Thêm nữa là lúc nãy từ đàng xa tiến lại có nghe thấy bọn họ nói chuyện, Cố Mộ Nghiêm phát biểu y như một trưởng bối.