Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hợp Đồng Hôn Nhân 365 Ngày!
  3. Chương 23: CHƯƠNG 23 SUY TÍNH MÙ QUÁNG.Ay
Trước /40 Sau

Hợp Đồng Hôn Nhân 365 Ngày!

Chương 23: CHƯƠNG 23 SUY TÍNH MÙ QUÁNG.Ay

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 23: SUY TÍNH MÙ QUÁNG

Thư Giai Ninh đi tới một quán cà phê gần tập đoàn Nam Lâm, vừa vào quán đã thấy Đồng Ân Như và Tư Đồ Mai đang chờ mình.

"Chờ tớ lâu chưa?" Thư Giai Ninh ngồi xuống ghế, gọi một tách espresso.

"Không lâu lắm." Tư Đồ Mai chán chường nằm bò ra bàn, vừa khuấy cà phê vừa bĩu môi với Đồng Ân Như, "Với tên cuồng công việc này thì xem tài liệu ở đâu chẳng giống nhau.”

Đồng Ân Như nhún vai không để ý, cất tài liệu vào cặp hồ sơ, cầm tách cà phê lên uống một ngụm rồi nói, "Đang yên đang lành tự dưng lại chạy tới làm việc cho tập đoàn Nam Lâm, cách như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được."

"Đúng đấy! Phàn Thanh Nhàn và Thư Giai Kiệt đều ở công ty, cậu tới đó khác nào tự chui đầu vào rọ." Tư Đồ Mai ngồi thẳng lên.

"Ngoài cách đó ra tớ cũng không nghĩ được gì khác." Thư Giai Ninh cười tự giễu, "Cũng không đến mức như các cậu nói đâu, đây là công ty của nhà họ Thư, là tâm huyết cả đời của bố tớ, tớ rất vui khi được cống hiến một phần sức lực cho công ty."

"Ờ vui, vui lắm." Tư Đồ Mai thật sự muốn ném bạn mình vào bể nước lạnh để cô tỉnh táo lại. Bị đánh nhập viện vẫn vui, phải ở trong khu ổ chuột cũng vui, từ bỏ tương lai xán lạn để về nước cũng vui. Tên Thư Giai Kiệt ấy bị mù hay sao? Em gái tốt thì không muốn, cứ đi thương yêu con ả miệng nam mô bụng bồ dao găm ấy. Anh ta bị dắt mũi cũng đáng lắm.

"Đám đó cho cậu làm chức gì đấy? Đừng bảo là dọn vệ sinh đấy nhé!" Là một luật sư, Đồng Ân Như luôn bình tĩnh để phân tích mọi việc.

"Không đâu. Tớ được điều đến phòng thiết kế, làm trợ lý cho Phàn Thanh Nhàn." Thư Giai Ninh duỗi lưng.

"Cô ta giỏi nhất trò đấy còn gì, vờ như ban phước nhưng thực ra lại âm mưu đâm sau lưng người ta." Đồng Ân Như cười lạnh.

Tư Đồ Mai gọi mấy miếng bánh ngọt chia cho hai người bạn của mình, cô nàng cười, "Suy tính mù quáng, Phàn Thanh Nhàn cũng không nghĩ xem mấy năm nay Thư Giai Ninh nhà mình sống ở nước nào nhỉ, tưởng trên thế giới có mỗi cô ta biết thiết kế thôi sao? Chẳng cần cậu phải ra tay, chỉ cần gọi một cú cho Eric thôi, bảo đảm Phàn Thanh Nhàn cút khỏi ghế trưởng phòng trong tích tắc luôn!"

"Thôi thôi đừng nhắc đến anh ấy nữa, bọn tớ đã lâu lắm không liên lạc rồi." Thư Giai Ninh ăn bánh ngọt, vị ngọt khiến cô thoải mái đến mức khẽ nheo mắt, như con mèo nhỏ vui sướng khi được ăn cá.

"Là cậu xóa hết phương thức liên lạc với mọi người ở Ý đấy!" Tư Đồ Mai đảo mắt trắng, "Đang yên đang lành đặt vé máy bay rồi về nước, có biết bao nhiêu người không tìm được cậu bèn đổ đồn qua hỏi tớ và Như không?"

"Đúng vậy. Cậu biết tớ cảm thấy thế nào khi vừa ra khỏi tòa án đã nhìn thấy một đám xã hội đen tay dao tay kiếm hầm hầm như hung thần đứng chờ không?" Đồng Ân Như cũng hùa theo, cô nàng đập nhẹ lên gáy Thư Giai Ninh, "Chẳng qua Eric đang bận tuần diễn thời trang, chờ anh ta xong việc rồi đến xử lý cậu thế nào."

"Chuyện đấy để sau đi." Thư Giai Ninh coi như không có chuyện gì, "Giờ công việc là quan trọng nhất."

"Được, vậy để tớ liên hệ chút xem, rồi mai cũng tới tập đoàn Nam Lâm nhậm chức." Đồng Ân Như khẽ vuốt những lọn tóc xoăn xõa trên vai mình.

"Sao lại thế? Cậu có vụ án quan trọng lắm cơ mà? Tới tập đoàn Nam Lâm làm gì!" Thư Giai Ninh nhíu mày, không nghĩ ngợi gì đã gạt ngay.

"Thì ném cho người khác là được. Tớ xong việc rồi mới nói đấy, bên kia xử lý ổn thỏa rồi." Đồng Ân Như mỉm cười.

"Còn tớ nữa! Tớ cũng xử lý xong việc của mình rồi, nhưng tớ sẽ không vào tập đoàn Nam Lâm đâu. Tớ sẽ ở ngoài tiếp ứng và thu thập tin tức cho hai người, nếu có thời gian thì sẽ đến đưa cơm cho!" Tư Đồ Mai vươn người qua chờ được khen.

Thư Giai Ninh mím môi, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Mai và Như đều là nhân tài trong ngành của họ, người bình thường dù có tiền cũng khó mà mời được, nhưng giờ họ lại tạm gác mọi chuyện chỉ để giúp cô.

"Thôi, cất cái mặt ấy đi cho tớ nhờ. Tớ với Như sẽ coi đây như một kỳ nghỉ đi." Tư Đồ Mai không muốn khiến cô cảm thấy mắc nợ, bèn an ủi.

"Tớ biết mà." Thư Giai Ninh ngầm hiểu ý mỉm cười, cũng không cố gắng sửa lại lời bạn mình.

Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn vang lên bản nhạc Can't take my eyes off you. Đồng Ân Như nhìn thông báo trên điện thoại, đánh tiếng với bạn mình rồi ra ngoài nhận cuộc gọi.

Thư Giai Ninh nhìn đồng hồ, "Tớ cũng nên về công ty rồi."

"Ừ đi đi." Tư Đồ Mai than thở, "Từ lúc quen Như đến giờ, cô ấy chưa từng đổi nhạc chuông, nghe nhiều chán chết được."

"Rồi rồi, đừng than nữa, bánh ngọt trên bàn cho cậu hết đấy." Thư Giai Ninh đặt một chiếc bánh ngọt dâu tây lên bàn, "Thôi muộn rồi, tớ đi đây."

Không biết vì sao, khi Thư Giai Ninh vừa bước ra khỏi thang máy đã cảm thấy không khí trong văn phòng có gì đó kỳ lạ. Các đồng nghiệp vẫn ngầm đánh giá cô, cô biết cảm xúc trong mắt họ là khinh thường, y như sáng nay Anna nhìn cô. Nhưng cô không hiểu, chỉ sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi mà đột nhiên xuất hiện thêm mấy Anna nữa. Cô còn chưa nói câu gì với họ cơ mà?

"Thư Giai Ninh, xuống mua cho tôi cốc cà phê lên đây."

Thư Giai Ninh nhìn về phía phát ra tiếng nói, người đó hình như là Trịnh Diễm, nhà thiết kế trang sức.

"Cô nhìn gì tôi? Trợ lý mới đi mua cho nhà thiết kế một cốc cà phê cũng khó khăn à? Đúng là người mới, không biết phép tắc gì cả." Trịnh Diễm nháy mắt đầy vô tội. "Ok, không thành vấn đề." Thư Giai Ninh cười, không phản đối gì mà gật đầu.

Các nhân viên khác thấy vậy bèn nghĩ, không ngờ Thư Giai Ninh lại dễ bắt nạt như vậy, chắc chắn đã bị chuyện trưa nay dọa sợ rồi.

"Tôi nữa, tôi muốn ăn pizza."

"Mua cho tôi một gói kẹo hạnh nhân!"

"Xoài sấy của hãng X cũng ngon, mua cho tôi một gói đi."

Cả văn phòng đều coi Thư Giai Ninh như chân sai vặt, mà ở cô gái tóc dài xõa vai để mặt mộc ngồi góc phòng đang lạnh lùng nhìn họ rồi thản nhiên cầm bút chì trong tay tiếp tục vẽ.

Thư Giai Ninh đồng ý với mọi yêu cầu của mọi người rồi mỉm cười bước vào thang máy. Song cô chỉ xuống một tầng rồi trở về, đứng tránh tại một nơi khó phát hiện gần phòng uống nước, nghe mọi người nói chuyện.

"Chị Diễm ghê gớm thế, cô kia là cô cả nhà họ Thư đấy!"

Trịnh Diễm cười đầy khinh thường, "Sợ gì chứ, cô không biết trưa nay trưởng phòng đã nói gì à? Con ả kia bị đuổi ra khỏi nhà từ sáu năm trước rồi, giờ còn cô cả gì nữa chứ."

Quảng cáo
Trước /40 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Copyright © 2022 - MTruyện.net