Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hợp Đồng Hôn Nhân 365 Ngày!
  3. Chương 6: CHƯƠNG 6 TÔI NGỦ TRÊN GIƯỜNG, CÔ NGỦ TRONG TOILET.Ay
Trước /40 Sau

Hợp Đồng Hôn Nhân 365 Ngày!

Chương 6: CHƯƠNG 6 TÔI NGỦ TRÊN GIƯỜNG, CÔ NGỦ TRONG TOILET.Ay

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 6: TÔI NGỦ TRÊN GIƯỜNG, CÔ NGỦ TRONG TOILET

Anh chỉ vào chiếc giường đủ cho bốn người nằm: "Chúng ta... không thể nào."

Khóe miệng Thư Giai Ninh giật giật, cô không ngừng gật đầu.

Cuối cùng cũng đợi được câu này! Có thể đi được rồi!

"Đúng vậy đúng vậy... anh ngủ sớm đi, tôi sẽ không quấy rầy..." Cô nịnh nọt cười, cầm tay nắm cửa chuẩn bị chuồn.

Giản Định ném tài liệu sang một bên, đứng dậy: "Thế nhưng... ông nội hao tổn tâm trí bày ra chuyện này thì chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho hai chúng ta. Hiện giờ có lẽ còn có người canh cửa, hoặc là...

Anh đi lướt qua Thư Giai Ninh đang đờ người, vặn nắm cửa... Quả nhiên không mở được.

"Không thể nào... thế này..." Thư Giai Ninh vẫn chưa từ bỏ đi đến vặn thử, kết quả vẫn như vậy.

"Anh Giản!" Cô nói.

"Hử?"

"Anh nhất định có cách!"

Giản Định nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên: "Tôi không có cách."

Anh lại cầm tài liệu lên, xem dáng vẻ dường như là chuẩn bị đọc tiếp.

Thư Giai Ninh: "..."

Anh Giản à, tốt xấu gì anh cũng phải nghĩ cách thử đi chứ, đừng buông xuôi như vậy có được không...

"Cô có thể qua đây ngồi, không cần đứng." Giản Định bình thản lên tiếng.

"Không... không cần đâu... Ha ha..." Thư Giai Ninh không có gan đi qua, cô sợ mình không biết lại phạm vào điều kiêng kị của anh.

Còn phải ở nhà họ Giản thêm một năm nữa, gì thì gì cũng phải có quan hệ tốt với Giản Định!

"Cô sợ tôi?"

Giản Định nhếch môi, chậm rãi đứng dậy rồi đi đến trước mặt Thư Giai Ninh.

Áo sơ mi xắn tới khuỷu tay, anh dùng tay trái đang cầm tài liệu chống vào tường, quây cô vào góc.

Thư Giai Ninh đáng thương vốn đang mơ mơ màng màng ngủ gật thình lình mở mắt, vừa nhìn đã thấy khuôn mặt đẹp trai của Giản Định phóng to trước mặt. Khoảng cách giữa hai người không quá mười phân, từng lỗ chân lông của cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

Hơi thở nam tính vây quanh, cánh tay chắc khỏe gần như kề sát mặt cô, từng thớ cơ nổi cuồn cuộn khiến người ta không dời mắt đi được.

Thư Giai Ninh: "..."

Đừng có mà đắc ý, nếu không nhát gan thì tôi đã sớm đẩy ngã tên yêu nghiệt anh rồi!

"Anh tưởng tôi hứng thú với thân hình èo uột của anh lắm chắc."

Giản Định rút tay về, mặt không đổi sắc: "Cô nên cảm thấy may mắn vì không có ý đồ gì với tôi, bằng không cô đã bị ném qua cửa sổ từ lâu rồi."

Thư Giai Ninh: "..."

Ném qua cửa sổ tầng hai của biệt thự, cô sẽ biến thành nhân thịt băm mất!

"Thời gian không còn sớm," Giản Định nhìn đồng hồ đeo tay: "Đêm nay tôi ngủ trên giường, cô ngủ trong toilet."

Thư Giai Ninh trợn to mắt, tên khốn Giản Định này!

"Ngủ toilet không tốt lắm đâu... Lỡ như anh đi tiểu đêm gì gì đó sẽ không tiện..." Thư Giai Ninh liếm khóe miệng.

Giờ cô không hy vọng xa vời là được ngủ giường, ngủ trên sàn cũng tốt rồi!

Nội thất nhà họ Giản vô cùng xa hoa, cho dù là tấm thảm trải sàn nho nhỏ cũng làm bằng len cashmere, nằm đó ngủ so với giường nhà bình thường còn thoải mái hơn.

"Tôi không có thói quen đi tiểu đêm." Giản Định khoanh tay nhìn cô, thẳng thắn đuổi người: "Thời gian không còn sớm nữa."

Thư Giai Ninh hít sâu một hơi, chỉ sợ mình nhất thời kích động mà quăng gạch vào đầu anh ta!

...

Nửa đêm, cửa phòng vệ sinh bị mở ra. Thư Giai Ninh ôm chăn, lén lén lút lút thò đầu qua khe cửa.

Đợi hồi lâu, xác định Giản Định đã ngủ say, cô mới rón rén đi vào phòng ngủ, lặng lẽ trải chăn lên sàn nhà, ngả đầu xuống ngủ như chết.

Ưm... nơi này ấm áp hơn nhiều... Cùng lắm thì sáng mai dậy sớm chui về toilet sau...

Cô nhất định sẽ dậy sớm... nhất định có thể tỉnh...

Trong bóng đêm, một đôi mắt sâu thẳm như biển khơi mở ra. Giản Định ngồi dậy nhìn về phía người nằm trên sàn, bất giác mỉm cười.

Ánh trăng từ ban công chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tạo thành một vầng sáng nhạt, trông cô vừa như một tiểu tiên nữ tinh quái vừa như Hằng Nga dưới ánh trăng.

Một cô gái bình thường gặp phải những chuyện như hôm nay sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?

Giản Định nghĩ, bọn họ nhất định sẽ khóc sướt mướt, ra sức cầu xin, hoặc giả vờ bướng bỉnh nói cho anh biết: Kẻ sĩ có thể chết chứ nhất quyết không chịu nhục.

Thế nhưng cô lại ngoan ngoãn đồng ý, bằng lòng ngủ trong toilet, cho dù nửa đêm lén lút làm trái lời.

Anh mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không hề thương hoa tiếc ngọc đối với phụ nữ.

Nhưng bọn họ không thiếu gì gái, dù chưa từng trải nhưng cũng biết ít nhiều.

Nếu hôm nay Thư Giai Ninh dám dùng chút thủ đoạn nào với anh, anh sẽ lập tức dừng ngay hợp đồng này, ai cầu xin cũng vô dụng.

Anh từng tiếp xúc vô số người, liếc mắt là nhận ra Thư Giai Ninh tuyệt đối không phải đám tiểu thư công chúa nhát gan thông thường, bằng không sẽ không mạo hiểm tìm đến ông nội và anh.

Vì sao phải nhẫn nhịn như vậy? Phải chăng cô thật sự chỉ đơn thuần muốn đoạt lại Thư gia thôi ư?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, anh tự dưng lại thấy khó chịu.

Nếu kéo dài hợp đồng hôn nhân này, chẳng phải cô có thể chiếm được còn nhiều hơn cái nhà họ Thư nho nhỏ kia hay sao?

Giản Định nhìn chằm chằm cô gái vô tâm đang ngủ say, không hề phát hiện ra anh đang nhìn. Anh bất tri bất giác muốn cúi xuống xem mặt cô.

...

Tia nắng mặt trời chiếu vào sàn nhà qua khe hở của rèm cửa sổ, những chú chim ríu rít trên cành.

Thư Giai Ninh trở mình tránh tia nắng, rồi lại tiếp tục vùi đầu ngủ.

Một lát sau, đột nhiên trên mặt ngứa ngứa, cô nhắm mắt gãi. Lại một hồi, mũi cũng cảm thấy ngứa, cô lại đưa tay gãi, thậm chí còn vỗ hai cái.

Đợi đã... Thứ lông lông đó là cái gì!

Cô tóm lấy thứ kia, càng nắm càng cảm thấy không đúng, mở mắt ra... thế mà lại là cái đuôi của Hổ Đại Vương!

Hổ Đại Vương chổng mông vẫy đuôi, phát ra âm thanh gừ gừ.

"Tỉnh rồi?" Giản Định một tay cầm máy tính bảng, một tay vuốt lông cho Hổ Đại Vương.

Thư Giai Ninh nhìn Hổ Đại Vương ngoan ngoãn như một con mèo cưng khổng lồ dưới tay Giản Định mà cạn lời.

Hổ Đại Vương, mày chính là con chó ngao Tây Tạng chỉ biết mềm nắn rắn buông không chút khí phách! Sao ban đầu mày lại bắt nạt tao!

Không đúng!

Thư Giai Ninh giật mình, quả nhiên ngay sau đó, giọng nam trầm vang lên.

"Có phải cô nên giải thích lý do cô ngủ ở đây không?" Giản Định đặt máy tính bảng sang bên cạnh, như cười như không.

Thư Giai Ninh sởn gai ốc trước nụ cười của anh, cô nuốt nước miếng, nói lung tung: "Ừm... Tôi bị bệnh mộng du rất nặng. Ây da, thật đấy, trùng hợp là tối qua lại phát bệnh..."

"Ừm, đã ăn sáng chưa vậy? Tôi hơi đói, đi xuống ăn sáng trước đã..." Cô nhanh nhẹn vứt chăn về chỗ cũ, phủi mông, chuẩn bị chuồn.

"Thế à..." Giản Định sờ cằm: "Vậy lần sau cứ khóa cửa toilet là được rồi."

"Cái gì!" Thư Giai Ninh đứng ở cửa trợn mắt: "Sao lại có lần sau!"

"Lúc cô đang ngủ, ông nội đã chuyển đống đồ dùng thường ngày của tôi qua rồi." Giản Định liếc cô một cái: "Nếu không phải do ông đích thân đưa tới thì tôi đã không nghe lời như vậy."

"Thế nên từ nay trở đi ngày nào tôi cũng phải ngủ trong toilet?!" Thư Giai Ninh nuốt nước bọt, nỗi bị thương trong lòng như thủy triều dâng.

"Trước mắt tạm vậy đã." Giản Định đá con Hổ Đại Vương đang phe phẩy đuôi: "Tôi chưa từng ở chung với người khác, tủ quần áo hay bất cứ chỗ nào cũng không có vị trí của cô, tự nghĩ cách đi."

Thư Giai Ninh nghẹn họng.

Khinh người quá đáng!

"Được, tôi tự nghĩ cách." Thư Giai Ninh tức giận mà không dám nói gì, cô nghiến răng chỉ ban công: "Tôi ở đó, cửa ban công ban ngày mở ra buổi tối đóng lại, không sợ ông nội phát hiện. Còn lúc anh ngủ thì kéo rèm cửa vào là tôi cũng không nhìn thấy gì."

Thực! Ra! Tôi! Cũng! Không! Muốn! Nhìn! Thấy! Anh!

Cho! Dù! Anh! Đẹp! Trai! Tuyệt! Trần! Cũng! Vô! Dụng!

Cô tự thôi miên bản thân: Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Phụ nữ co được giãn được! Cô nhịn! Cô nhịn còn không được à!

Quảng cáo
Trước /40 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bí Mật Trong Sách

Copyright © 2022 - MTruyện.net