Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hợp Đồng Ở Rể
  3. Chương 16
Trước /55 Sau

Hợp Đồng Ở Rể

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 16: Không nhận đứa con gái này

Ông chủ mập thở phào, ôm bộ quần áo của Vương Hán vào phòng giặt.

Loại quần áo cao cấp như này đòi hỏi rất cầu kỳ, trải qua 20 bước xử lý khác nhau, nếu giao cho mấy người nhân viên phòng giặt, ông ta không yên tâm, nên phải tự tay giặt mới được!

---

Copy từ web VietWriter

Ngoài cửa hàng.

Vệ Uyển Nhi và Vương Hán ngồi trên Audi A4, xe chưa nổ máy, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.

Anh nhìn màn hình, là bố Vệ Uyển Nhi – Vệ Trạch Đông gọi.

“Hừ”, vừa thấy tên người gọi, sắc mặt Vệ Uyển Nhi liền khó chịu, từ chối nghe máy.

Đọc tiếp tại TАмliπh247 .com nhé !

Xe khởi bánh, từ từ di chuyển.

Tút...

Vài giây sau, điện thoại lại vang lên.

Vệ Uyển Nhi lập tức ngắt máy.

“Con bé này càng ngày càng hỗn láo, điện thoại của tôi cũng không thèm nghe!”, trong biệt thự nhà họ Vệ, Vệ Trạch Đông bực mình nói với Lâm Dung, sau đó đưa điện thoại qua cho bà ta: “Hôm nay nhất định phải nói rõ với nó, để nó nhận thức lỗi sai của mình!”

Một lần, hai lần, ba lần...

Đến lần thứ chín, Vệ Uyển Nhi dừng xe, bực bội nghe máy: “Chủ tịch Vệ, rốt cuộc ông muốn như nào? Tôi đang lái xe!”

“Lái xe thì không biết dừng lại à?”, Vệ Trạch Đông nổi cáu, giọng cũng phát hỏa: “Uyển Nhi, con không phải trẻ con nữa, không thể chỉ biết bản thân, không quan tâm gia đình. Chuyện hôm nay, may là cậu Trịnh không chấp, nếu không nhà họ Vệ chúng ta xong đời rồi!”

Vệ Uyển Nhi giơ tay, bíp, trực tiếp ngắt điện thoại.

“Trạch Đông à, ông nói chuyện với Uyển Nhi tử tế xem nào, đừng tức giận”, Lâm Dung đưa tách trà cho Vệ Trạch Đông, thở dài: “Haiz, hai bố con ông, tính tình y nhau, nói chưa được ba câu liền cãi vã, nghe tôi này, từ từ khuyên nó, con gái sẽ hiểu thôi”.

Vệ Trạch Đông nhấp trà, cố nén cơn giận, lại bấm gọi tiếp.

Vệ Uyển Nhi cất giọng lạnh lùng: “Có chuyện gì bố nói thẳng đi, con đang bận”.

“Uyển Nhi”, sắc mặt Vệ Trạch Đông xám xịt, sầm giọng nói: “Mấy năm nay, gia đình cho con cuộc sống sung túc, con có biết nỗi khổ của bố mẹ không? Đừng có mãi như trẻ con, nên biết nghĩ cho cái khó của bố mẹ. Sau này con phải nghe bố, không được tùy ý…”

Tút, Vệ Uyển Nhi lại ngắt máy.

“Đúng là tức chết mất, không để tôi nói xong nữa!”, Vệ Trạch Đông nổi cơn tam bành, tức đến nỗi phát bệnh tim.

Lâm Dung thở dài: “Aiz, aiz, tôi phải nói ông sao bây giờ, không thể giao tiếp với con như thế được, phải bình tĩnh, hòa hảo”.

“Giao tiếp cái rắm!”, Vệ Trạch Đông đập bàn, lớn tiếng: “Nó kết hôn với thằng phế vật Vương Hán, thì cả đời đừng có bước vào nhà họ Vệ nữa, coi như tôi không có đứa con gái này!”

Vợ chồng trên hợp đồng mà thôi, không phải thật, anh có tự do của mình, chỉ cần không ngoại tình, những chuyện khác không quan trọng.

“Giám đốc Vệ, chúng ta đi đâu đây?”, Vương Hán nhìn ra cửa sổ, thắc mắc.

“Khách sạn Yên Kinh”, Vệ Uyển Nhi bẻ lái, rẽ vào một ngã tư: “Sau này chúng ta đều không về nhà, ở khách sạn, hừ, nếu tôi đoán không nhầm, chủ tịch Vệ chuẩn bị không nhận đứa con gái này rồi. Vừa hay, tôi cũng không muốn nhận ông ấy”.

Vương Hán khẽ cười, không nói gì.

Bà xã của anh ơi, anh vừa gửi tin nhắn đi, bố vợ rất nhanh sẽ lại gọi điện tới, lúc đó, khẳng định thái độ sẽ cực kỳ tốt!

Quảng cáo
Trước /55 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Chiến Thượng Vị

Copyright © 2022 - MTruyện.net