Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hưu Phu
  3. Chương 93: Chap-93
Trước /112 Sau

Hưu Phu

Chương 93: Chap-93

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 93: Ta làm, ngươi có thể như nào??? (1)

Edit: Zan

Beta: Hy

Mùng 8

Nam Nhứ Lâu trở thành đề tài sôi nổi ở trong kinh thành, hơn nửa năm cuối cùng cũng xem như được mở ra, ở trước cửa có vô số thiệp hoa giống như hận không thể lấp đầy con đường này. Mỗi một cái tên ở trên thiệp hoa chúc mừng đều là các nhân vật lớn có uy tín có danh tiếng, mà lấy được nhiều nhất trong số đó chính là Ngũ Phương Trai ở đối diện có hơn mười tấm thiệp hoa, điều này làm một nhóm bá tánh vây xem chờ đánh nhau càng cảm thấy thú vị hơn.

Khi mà từng đợt pháo hoa vang lên rộn rã trên toàn bộ con đường kết thúc, cũng là lúc những nhân vật mang theo thiệp hoa đã chờ ở trong kiệu nhỏ hoặc trên xe ngựa bên ngoài Nam Nhứ Lâu từ lâu thong thả đi vào bên trong.

Trang trí trong sảnh thật sự làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trố mà thốt lên hai chữ, hào khí.

Hai cái đèn thủy tinh lớn, nhìn đến chói mắt được treo ở vị trí chính giữa trong sảnh, những viên dạ minh châu trong suốt to bằng quả trứng gà, ban ngày cũng có thể phát ra ánh sáng lấp lánh, mà đài hoa sen ở trên cao kia cũng là dùng ngọc thạch điêu khắc ra. Bắt kể ánh mắt đi đến chỗ nào cũng đều thấy được sự bố trí xa hoa của nơi đây, nhưng lại không phải là cái loại vàng bạc phú quý khiến cho người ta cảm thấy tục tĩu, hầu hết mọi thứ đều được làm bằng ngọc thạch, thủy tinh hoặc là lưu li, mặc dù lóe sáng rực rỡ mà lại không làm cho người nhìn cảm thấy phiền chán.

Nhiệt độ trong Nam Nhứ Lâu khiến người ta có cảm giác ấm áp như mùa xuân, hơn nữa còn tản ra một mùi hương ngọt ngào, phía trên mỗi cái bàn cao đều đặt một bình mai men gốm trắng tinh tế ngọt ngào, bên trong là những đóa mai hồng vào đông nở rộ cực kỳ xinh đẹp, vô cùng hợp với hoàn cảnh lúc này.

Trên lầu hai và ba đều là ghế dài, trong đài cao ở chính giữa đã có đào kép nam phủ bắt đầu ngâm ngâm nhẹ hát, tiếng hát dường như mang theo mưa bụi của Giang Nam. Trên người đào kép là bộ quần áo màu xanh trong mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, phong tình vạn chủng, giấy dầu trong tay nhẹ nhàng chuyển động theo làn điệu khiên cho người ta lưa luyến không rời, chỉ với một điệu múa này cũng đã xứng với giá trị của tấm thiệp mời trong tay.

Đào kép nam phủ chỉ phục vụ cho vương tôn quý tộc, cho dù người bình thường có tiền cũng không có khả nắng mời được các nàng đến múa một điệu hay hát một khúc.

Đào kép nam phủ múa hát chỉ là để mở màn trước khi ăn sáng thôi, vở kịch lớn hôm nay vẫn còn chưa bắt đầu. Thẩm Khinh Vũ đứng ở đằng sau, chỉ nhìn căn phòng trang nhã ở trên lầu hai chỗ gần sân khấu nhất kia, thông qua cái cửa sổ được mở hé kia có thể nhìn thấy một bóng dáng anh tuấn khôi ngô thì không khỏi nâng môi, cảm thấy hơi buồn cười, nếu như bọn họ biết đương kim thiên tử đang ở bên cạnh cùng dùng đồ ăn giống như bọn họ thì sẽ có tâm trạng như thế nào đây.

Khách khứa bên dưới còn chưa gọi đồ ăn nhưng nhà bếp đã đồ ăn lên các bàn từ lâu. Thịt sườn phương Đông màu đỏ tươi sáng lấp lánh, vị rượu nguyên chất nồng đậm, mềm mềm chín vừa mà không bị nát, ngọt mà không béo. Khổng tước xòe đuôi hấp với xương cá, thịt cá non mềm thơm mùi tươi ngon, nước canh trong veo đậm vị rượu tinh khiết, mà mỗi bàn đều có Phật nhảy lại càng thêm hấp dẫn, bốn phía hương tỏa thơm ngát, ngửi thấy lại càng muốn ăn nhiều nên mọi người đã bắt đầu ăn uống thỏa thích từ lâu.

Những món ăn này cũng được đưa lên căn phòng trang nhã trên lầu hai, chỉ là Thẩm Khinh Vũ cũng đã tặng cho ngự trù ở trong cung nên những món ăn này đối với Thẩm Tĩnh Lam và Tô Hành đang ngồi ở trước bàn không cảm thấy có gì hiếm lạ.

Hơi mở cửa sổ, ở đó có một bóng dáng tuấn tú ngay thắng đứng sừng sững ở đó, một thân nhiễm đầy sương gió, phong trần mệt mỏi, giống như một hòn đá lớn hiên ngang đứng trước song cửa sổ được chạm khắc hoa văn, không hề nhúc nhích chút nào.

Vốn dĩ Cỗ Tĩnh Phong theo đại quân trở về, râu trên mặt đã lâu không cạo nhìn qua trông rất tiều tụy, quần áo trên người cũng nhăn nhó, chật vật không nói nên lời, vẫn cô đơn lẻ loi dựa vào cửa sổ như cũ chưa hề thay đổi. Hắn dẫn theo thị vệ thân cận bên người phi ngựa cả ngày lẫn đêm để trở về với tốc độ nhanh nhất, nhiều ngày khồng được chợp mắt khiến trong mắt lúc này toàn là tơ máu. Mặc dù vậy nhưng hắn lại lưu luyến đứng ở cạnh cửa sổ nhìn xuống bên dưới, nữ tử mặc một thân váy đỏ thẫm thêu hoa lan tím với trăm con bướm trên vạt áo, không những trông vô cùng kiều diễm xinh đẹp mà còn sặc sỡ lóa mắt, làm cho hắn không kìm lòng được mà dâng lên một nụ cười.

“Ngồi xuống nghĩ ngơi một lát đi, từ lúc đến đây ngươi đều đứng ở chỗ đó, ngươi không mệt nhưng trẫm nhìn cũng thấy mệt mỏi nha.”

Tô Hành đặt chén trà xanh xuống bàn tròn rồi nói với Cỗ Tĩnh Phong.

“Trẫm nghe nói trên người của ngươi còn có vết thương, ngươi thật sự không muốn sống nữa à, một nhà già trẻ đều ở chỗ này rồi ngươi còn lo lắng nàng có thể chạy sao, bây giờ nhìn thấy rồi thì thả lỏng đi.”

Tô Hành mặc cẩm y màu xanh bảo thạch không chịu nổi nâng cao giọng nói với Cố Tĩnh Phong.

Sáng sớm hôm nay, Tô Hành đã nhanh chóng thông báo với Thẩm Tĩnh Lam đi đến Nam Nhứ Lâu cùng mình để nhìn xem đến cùng nha đầu này muốn làm cái quỷ gì, phu thê hai người thay y phục bình thường cho giống với bá tánh rồi mới lên xe ngựa chuẩn bị đi Nam Như Lâu, nhưng chưa kịp đi thì Lý Toàn lại cực kỳ lo lắng chạy đến nói Cố Tĩnh Phong đã trở lại.

Khi Tô Hành còn đang giật mình thì đã thấy Cố Tĩnh Phong với thân hình mệt mỏi mà quỳ gối trước mặt hắn ta thỉnh an. Tô Hành thật sự là vô cùng kinh ngạc, không nói hai lời trực tiếp mang hắn ta cùng lên xe ngựa đến chỗ này.

Hơn nửa năm nay, Thẩm Khinh Vũ làm những gì đều có người thông báo cho hắn biết đúng kỳ hạn, bao gồm cả chuyện nàng mở ra Nam Nhứ Lâu này. Ba người ngồi trên một chiếc xe ngựa trực tiếp đi đến cửa phụ ở hậu viện Nam Nhứ Lâu rồi vào trong, sau đó được người đứng chờ sẵn ở đó dẫn đường lên gian phòng trang nhã này. Từ sao khi vào đây, Cố Tĩnh Phong chỉ đứng ở chỗ cạnh cửa sổ đó, tập trung tinh thần nhìn Thẩm Khinh Vũ ở bên dưới, mà Thẩm Khinh Vũ lại chỉ cho rằng bóng dáng ở cửa sổ đó là Tô Hành, hồn nhiên không hề biết có cái gì không đúng.

Khi mọi người đang vui vẻ ăn các món mới lạ thì cũng là lúc tiết mục múa hát ở trên đài cao đã dừng, bên trên chiếc bàn dài có đặt một loạt các cốc thủy tinh rỗng với màu sắc và hình dạng khác nhau. Thẩm Khinh Vũ nâng váy bước lên đài, sau đó chậm rãi hành lễ đối với mọi người ở bên dưới.

Quảng cáo
Trước /112 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phi Kiếm Vấn Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net