Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng
  3. Chương 20
Trước /109 Sau

Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Rabbitlyn

Chương 79: Đàm Giảo (11.1)

Hiện tại tôi có cảm giác kì quái, nhìn mặt Ô Ngộ, rõ ràng là khuôn mặt nửa tháng trước, nhưng lại khiến tôi cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.

Có lẽ phụ nữ thất tình nhìn đàn ông phụ tình đều là cảm giác như vậy.

Trong đầu tôi hơi hỗn loạn, vô thức thốt ra: "Em cũng muốn đi đến Lịch Huyện với anh!" Anh nhìn tôi, tôi lại chỉ muốn cắt đứt đầu lưỡi. Tôi đang nghĩ quái gì vậy?

Nghĩ gì thế này?

Khuôn mặt tôi méo xị, lạnh lùng nói: "Đã có liên quan đến con thuyền kia, em cũng muốn xem là tình hình gì."

Anh lại nói: "Em đừng đi. Ngộ nhỡ có nguy hiểm gì, tôi còn phải phân tâm để ý em. Hơn nữa đến nhà giáo sư, tôi mang theo người cũng bất tiện."

Tôi và Ô Ngộ cứ thản nhiên tạm biệt như vậy, như hai người bạn bình thường. Lúc rời khỏi tiệm 4S, tôi làm như không có việc gì hỏi anh: "À đúng rồi, quần áo anh để nhà em khi nào lấy về?" Lúc ấy anh đã ngồi xuống sửa một chiếc xe khác, dáng vẻ chăm chú, chỉ chừa phần lưng cơ bắp cho tôi: "Từ Lịch Huyện về." Tôi nói: "Được." Quay người rời đi.

Đi được mấy bước, tôi quay đầu lại, nhìn đường cong lưng của anh, có cảm giác mãnh liệt muốn xông lên đấm anh hai cái.

Song cuối cùng tôi đành phải không yên lòng lái xe về nhà.

Tiếp đó tôi ngây người hai tiếng. Cho dù ăn cơm, xem TV, lên mạng... đều ngẩn người. Người ở đây, nhưng đầu óc không ở. Trong lòng tôi có âm thanh nhắc nhở chính mình, tạm thời không thể với anh rồi, sau này có lẽ cũng không có khả năng. Với tính cách của tôi trước nay đều không biết lấy lòng đàn ông. Trong lòng anh đã không có tôi, vậy tôi cũng phải cố gắng xoá bỏ vị trí của anh khỏi lòng mình.

Song những lời anh nói qua điện thoại ngày hôm qua ở quán nướng lại hiện lên trong đầu tôi.

Như Anh...

Sao Như Anh lại thay đổi nhiều như vậy?

Tôi phải đi xem Như Anh của anh mới được.

Còn cả khi anh nhắc đến người phụ nữ kia, tuy ánh mắt nhìn về phía tôi, nhưng trên mặt lại lộ ra sự dịu dàng và thoáng cười. Bọn Tiểu Hoa còn nói người phụ nữ anh nghĩ trước đó là cô ta.

Tuy tôi không tin tưởng điều này, tôi không tin sau khi anh dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, trong lòng còn có thể chứa được những người phụ nữ khác, nhưng ai có thể đảm bảo thiên chi kiều tử học bá kiêu ngạo năm đó không có bạn gái cũ chứ? Hơn nữa cho dù anh thừa nhận có tình cảm với tôi, nhưng vẫn dứt khoát từ chối tôi. Nói cho cùng vẫn là do tình cảm quá bé nhỏ nên anh dễ dàng bỏ qua.

Nghĩ như vậy trong lòng tôi lại tê rần.

Anh có thể bỏ qua, vậy thì tôi cũng có thể mà.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi nằm trên giường nhìn trần nhà nhàn nhạt, loại bỏ suy nghĩ, có dòng suy nghĩ như bị nham thạch ngấm nước biển, từ từ trồi lên, bắt mắt như vậy khó mà chìm nghỉm.

Anh có thể từ bỏ tôi. Tôi biết rõ mình nên từ bỏ, nhưng tôi không chịu được bị đối xử như vậy.

Thế nhưng tôi bỏ được sao?

Tôi cam lòng từ bỏ anh, từ nay về sau trong cuộc sống không còn tình yêu với anh sao? Đợi đến một thời gian ngắn hoặc rất lâu về sau, tôi nảy sinh tình yêu với người khác, cuối cùng anh cách rất xa tôi.

Ô Ngộ kia cuối cùng rời xa Đàm Giảo. Người đàn ông kiêu ngạo trên thuyền, người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất sửa xe, người đàn ông điên cuồng nhiệt liệt ánh mắt ảm đạm hôn tôi.

Nước mắt tôi đột nhiên rơi xuống.

Cuối cùng tôi đã thông suốt rồi.

Tôi không nỡ.

Tôi muốn ở bên anh, bắt đầu từ lần đầu gặp gỡ trên thuyền, tôi đã không thể quên được anh. Tôi đã toàn tâm toàn ý yêu anh rồi.

Chương 80: Đàm Giảo (11.2)

Cảm giác đau thương chưa bao giờ trú ngụ quá lâu trong lòng tôi. Buổi trưa qua đi, tôi bò dậy từ trên giường, bắt đầu thu dọn hành lý. Mang theo chiếc váy ngắn, Ô Ngộ luôn không dời mắt được với nó.

Trong lòng tôi dự đoán Ô Ngộ nói buổi chiều sẽ đi. Tôi lái xe qua đó chắc chắn nhanh hơn so với anh. Tôi cũng nhớ rõ địa chỉ của nhà tổ giáo sư hôm qua Ô Ngộ hỏi.

Tôi tìm kiếm một lúc, phát hiện ở làng đó không có khai thác du lịch, nhưng vẫn tìm được một khách sạn duy nhất, đặt phòng luôn. Hoặc là không làm, đã làm thì phải cho xong, tôi quyết định chọn căn phòng có ban công độc lập, phòng giải trí.

Lúc đến Lịch Huyện, trời mới hơi tối. Đợi đến lúc tìm được khách sạn tôi đã rất mệt. Bởi vì còn chưa từng lái xe trong thời gian dài trên cao tốc như vậy, trên đường đi vô cùng căng thẳng, vì thế chỉ liếc nhà giáo sư Trần từ xa, sau đó tìm khách sạn nghỉ ngơi.

Nhà tổ của giáo sư Trần ở vị trí tương đối vắng vẻ tĩnh mịch, ở lưng chừng núi, cách thôn và khách sạn một đoạn xa. Nhìn từ xa, cây xanh râm mát, thấp thoáng là ngôi nhà được xây dựng từ gỗ và đá. Hôm qua Ô Ngộ nhắc đến nửa năm trước nơi này đã xảy ra hoả hoạn gần như diệt môn, nhưng hiện tại căn nhà đã được sửa chữa. Cách rất xa, tôi không thấy được dấu vết của trận hoả hoạn.

Song tôi cảm thấy xảy ra chuyện lớn như vậy, cha con nhà họ Trần còn có thể ở lại, tố chất tâm lý cũng cứng hiếm thấy.

Làng này cũng không lớn, có khá nhiều phòng trống. Tôi thuê khách sạn cũng là nơi trong tình trạng nửa ngừng kinh doanh, không có khách hàng. Thực ra do xúc động chạy đến nơi xa lạ, còn là một vùng nông thôn vắng vẻ, trong lòng tôi cũng hơi căng thẳng, nhưng không bị Ô Ngộ phát hiện là được.

Sự thật chứng minh tôi quá ngây thơ rồi.

Chạy cao tốc thực sự quá mệt mỏi, vì thế sau khi trở về phòng, tôi nhanh chóng mơ màng ngủ. Chờ khi tôi tỉnh lại trời đã tối đen, chỉ có ánh đèn dưới sân, thỉnh thoảng có tiếng động. Trong đây không chỉ có một phòng, tôi đoán là hành khách khác hoặc là bà chủ, cũng không để ý, ngáp một cái mở cửa phòng.

Trong sân chỉ có một ngọn đèn duy nhất ở trên hành lang. Người đàn ông kia ỏ căn phòng bên cạnh vừa mở cửa ra. Cánh tay tôi dừng lại giữa không trung, dùng tốc độ sét đánh đóng cửa lại, lùi hai bước, trái tim hoảng hốt.

Qua mấy giây, mặt tôi vẫn còn nóng, lại từ từ tới gần cửa, cẩn thận nghe ngóng, hình như không có động tĩnh gì. Có lẽ anh cũng không nhìn thấy tôi.

Thực sự choáng váng, chuyện quái gì xảy ra thế này? Ô Ngộ đến đây không phải ở lại nhà giáo sư và Như Anh sao? Sao lại vào ở khách sạn? Còn ở ngay phòng bên cạnh tôi?

Đang oán thầm, chợt nghe thấy hai tiếng "cốc cốc" vang lên bên tai. Dưới tình hình khẩn cấp, tôi rút lui về bên giường.

Có người gõ cửa, là anh sao?

"Đàm Giảo?" Giọng nói quen thuộc trầm thấp. Tôi mím môi không lên tiếng.

"Đàm Giảo." Lần này anh đổi sang ngữ khí khẳng định, "Tôi nhìn thấy em rồi, mở cửa cho tôi."

Tôi và anh biết nhau lâu như vậy, nhưng mặt còn chưa bao giờ nóng đến vậy. Tôi đứng bên giường, như bị đốt cháy tại chỗ mấy giây, sau đó bình tĩnh bò lên giường, mở TV, bật tiếng rất to, không để ý đến anh.

Ngoài cửa dường như không còn tiếng động nữa.

Tôi ôm chân, vùi mặt xuống.

Tôi cảm thấy gần đây thực sự phiền muộn, thời tiết vẫn nóng như vậy, Tráng Ngư loay hoay với kì thi y như trước, cũng không thể phân thân giúp tôi. Thẻ rửa xe của tôi cũng đã mất tăm, không chỉ có Ô Ngộ không để ý tới tôi mà đàn em của anh cũng giả vờ như không quen tôi. Tất cả dường như không đúng, nhưng lại giống như cuộc sống vốn nên như thế. Sau đó là lần đầu tiên tôi đuổi theo đàn ông, còn bị người ta bắt tại chỗ...

"A..." Tôi khẽ gào lên, cào loạn tóc. Đúng lúc này, tôi nghe thấy ở ban công bên ngoài truyền đến tiếng động. Tôi ngẩng đầu, trơ mắt nhìn Ô Ngộ bám tay từ ngoài nhảy vào, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm tôi. Tôi nhìn thấy anh, trong đầu trống rỗng, nhìn anh đến gần, nhìn anh đẩy cửa ban công ra, sau đó đứng yên đó nhìn tôi.

Chương 81: Đàm Giảo (11.3)

Tôi cúi đầu nhìn ga giường, không nói lời nào, trong lòng có ngọn lửa âm ỉ khó chịu, nhưng anh đã đến, cảm giác tồn tại rất mạnh, cả căn phòng như tràn ngập hơi thở của Ô Ngộ. Tôi thề nếu như anh trách mắng, tôi sẽ đóng sập cửa mà đi.

Sau mấy giây, tôi nghe thấy anh lên tiếng: "Ăn tối chưa?"

Tôi ngước mắt nhìn anh. Anh đứng trong bóng tối âm u, gương mặt mơ hồ, nhưng dường như không giống tức giận. Tôi đáp: "Còn chưa ăn." Giọng nói của tôi nhỏ hơn so với anh.

"Đi ăn thôi." Anh nói, "Tôi chờ em bên ngoài." Nói xong cũng mở luôn cửa phòng đi ra ngoài. Tôi nhìn theo, trong lòng đột nhiên cảm thấy mờ mịt.

Nhưng chỉ sau năm phút, tôi đã thay chiếc váy ngắn đẹp đẽ nhất, ra khởi phòng. Lúc đó anh đang tựa ngoài cửa lớn khách sạn, trong tay cầm điếu thuốc, áo phông đen quần jean, chính là dáng vẻ đàn ông tôi ưa thích. Thấy tôi đi đến, anh cúi đầu rít một hơi thuốc, chúng tôi đi một trước một sau rời khỏi con ngõ nhỏ khách sạn, ra ngoài.

Lúc này đã hơn tám giờ, xung quanh vắng vẻ, đèn làng vừa cao vừa sáng, còn cả tiếng dế kêu trong bụi cỏ. Chúng tôi im lặng đi một đoạn, anh đã hút hết một điếu thuốc, châm điếu thứ hai. Sự im lặng kia khiến lòng người run rẩy.

Tôi không nhịn được hỏi: "Sao anh không ở chỗ giáo sư?"

Anh đáp: "Không tiện."

Tôi: "À, vậy anh đã đi thăm hỏi bọn họ chưa?"

"Còn chưa. Không phải em còn chưa ăn cơm sao?"

Lời này anh không hề suy nghĩ đã thốt ra luôn, nói xong lại im lặng. Tôi cũng không lên tiếng.

Chúng tôi đi trên con đường làng lớn, ven đường có mấy quán ăn gia đình. Ô Ngộ nói: "Chọn một nhà đi." Tôi cũng không lề mề, chọn một chỗ đông khách nhất, thuận miệng nói: "Chọn nơi ăn là phải xem bên trong có đông khách không. Hiện tại cũng đã tám giờ, chỗ này còn mấy bàn khách, chứng tỏ là ăn tương đối ngon đấy." Nói xong tôi dẫn đầu đi vào, nhìn xung quanh một lần, sau đó quay đầu lại, phát hiện khuôn mặt anh đã hơi thả lỏng, tóc mai che khuất trán, khoé miệng có nụ cười dịu dàng.

Tôi quay mặt đi không nhìn anh, tâm trạng lên lên xuống xuống.

Chúng tôi chọn một chỗ vắng ngồi xuống, việc gọi món anh cũng giao cho tôi. Tôi chọn mấy món, lại hỏi khẩu vị của anh, anh đáp lại, vẻ mặt bình thản, từ từ hút hết điếu thuốc. Tôi không biết mình đã bình tĩnh lại từ khi nào, chỉ là khi tôi phát hiện ra thì khoé miệng đã hơi cong lên. Tôi cảm thấy hai chúng tôi cơ bản đã làm hoà rồi.

Với tư cách là bạn bè.

Ai muốn làm bạn với anh chứ?

Tôi chỉ muốn tóm gọn anh vào trong tay.

Chờ lúc đồ ăn được bưng lên, anh nói: "Em gọi điện thoại cho Thẩm Thời Nhạn xem có thể lấy được tài liệu về vụ án hoả hoạn nhà giáo sư Trần không?" Tôi hiểu ý đồ của anh, "Được, để em thử xem." Chỉ là lục di động một lúc cũng không tìm được số của Thẩm Thời Nhạn.

"Ơ, sao lại không tìm thấy, rõ ràng có lưu lại mà." Tôi nói, "Có thể là điện thoại trục trặc, hoặc là lần đó xoá mất, để tìm tiếp xem. Trước đó rõ ràng đã gọi nhiều cuộc như vậy mà."

Ô Ngộ cầm chén trà trong tay ngừng lại không uống.

"Sao nhật kí cuộc gọi cũng không có, điện thoại này hỏng rồi à." Tôi nói thầm. Ô Ngộ đột nhiên ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt sâu như sương lạnh.

Tim tôi thoáng run lên, cảm thấy mê mang.

Đúng lúc này, trong tiệm vang lên tiếng vỗ tay. Hai chúng tôi đều ngẩng đầu lên nhìn, thấy ông chủ tiệm mập mạp đứng ở giữa cửa, mặt mũi tràn đầy niềm vui, nói: "Hôm nay là ngày 15 tháng 7 năm 2017, là ngày đầy tháng của con trai tôi, miễn phí bia, tất cả các bàn đều giảm hai mươi phần trăm, cảm ơn mọi người đã chiếu cố việc kinh doanh!" Trong tiệm lại tràn đầy tiếng vỗ tay, tất cả mọi người mỉm cười, có một số người có lẽ ở gần đây có quen biết với chủ tiệm, không ngừng trò chuyện, còn mời cả rượu.

Tôi nhìn, nhất thời quên luôn việc trong tay, không nhịn được cũng cười, "Giảm hai mươi phần trăm, may thật. Chúng ta có nên qua kính rượu, chúc phúc không?"

Quay đầu lại thấy khuôn mặt Ô Ngộ không có chút vui vẻ nào, thậm chí còn có chút lo lắng. Tôi nhận ra anh không bình thường, hỏi: "Làm sao vậy?"

Ô Ngộ nhìn chằm chằm tôi, trong khi xung quanh vui vẻ náo nhiệt, mà anh cứ nhìn tôi như thế.

"Ông ta vừa nói nói hôm nay là ngày bao nhiêu?" Giọng Ô Ngộ chậm rãi, có chút chua chát.

Tôi sửng sốt, cho rằng anh muốn xác nhận ngày hoặc là quên mất chuyện quan trọng gì đấy, cúi đầu nhìn thời gian trên di động, nói: "Hôm nay là ngày 15."

Ô Ngộ im lặng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm TV treo tường đang phát tin tức, dưới đó cũng có thời gian và ngày tháng. Tôi cũng không hiểu gì nhìn theo. Sau đó anh quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi không biết hình dung ánh mắt anh như thế nào. Đó là ánh mắt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mãnh liệt chấn động, hiểu rõ và bi thương. Trong không khí ồn ào, thế giới bình thường, chỉ có hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau. Cuối cùng tôi nhận ra trong mắt anh hiện lên sự thương tiếc đối với tôi, như muốn bao phủ lấy tôi.

Tôi không biết anh có ý gì, tôi mơ hồ có cảm giác gì đó, có phải là vẫn đang mơ ngủ không. Tôi nhìn hai bàn tay đặt lên bàn, nắm thật chặt. Tôi hơi sợ hãi chân tướng mà mắt không thấy rõ, chân tướng mà anh sắp vạch trần.

"Đàm Giảo..." Anh nói, "Em không phát hiện được ra điều gì bất thường sao?"

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Nghịch Chi Môn

Copyright © 2022 - MTruyện.net