Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào
  3. Chương 106: Anh thật là ngầu quá đi!!
Trước /113 Sau

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 106: Anh thật là ngầu quá đi!!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hai vị công an hình sự đồng thời sửng sốt, phân vân không biết có nên ghi câu này vào bản ghi chép hay không.

Nếu đội trưởng Kim bị chứng động kinh, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị điều khỏi tiền tuyến, hắn chỉ mới đầu 30, lúc này mà đi làm công tác văn thư hoặc hậu cần thì thật sự là không khỏi đáng tiếc.

“Viết đi.” Kim Húc nói, “Không phải động kinh, chỉ là bệnh cũ. Nếu ảnh hưởng đến công tác thì tôi đã sớm không làm rồi.”

Công an hình sự ghi chép đúng sự thật, sau đó yêu cầu Kim Húc nhớ lại những chi tiết trước và sau khi gặp y tá tại thời điểm đó.

Kim Húc thực sự nhớ không nổi cái gì, hỏi: “Cô ta thừa nhận có từng gặp tôi sao? Tôi thật sự không thể xác định người đã gặp ở hành lang lúc đó chính là cô ta.”

Công an hình sự nói: “Chúng tôi đưa ảnh chụp của anh và hai người qua đường Giáp cho cô ta xem, cô ta chỉ ra anh, nói từng nhìn thấy anh ở hành lang.”

Kim Húc nheo mắt, hiểu rõ nói: “Có phải cô gái trẻ này còn nói, cô ta nghi ngờ tôi là hung thủ hay không?”

Hai vị công an hình sự đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ ở mức độ khác nhau.

Cô gái trẻ tuổi còn chưa bước ra xã hội mà nói dối ở trước mặt công an có kinh nghiệm dày dạn, thì tương đương giống như đang nói rõ với công an một điều: Hãy mau điều tra tôi đi.

Bởi vì cô ta sợ bị Kim Húc chỉ ra và xác nhận cô ta, trong lúc hoảng loạn nóng lòng muốn thoát khỏi diện tình nghi, cho nên đã giành chỉ ra và xác nhận Kim Húc trước.

Trên thực tế Kim Húc bởi vì cơ thể khó chịu, cho nên hoàn toàn không thấy được hình dáng của cô ta trông như thế nào, nếu cô ta không chủ động khai báo việc này, dưới tiền đề camera bị trục trặc, muốn tìm ra “Người bị tình nghi” mà Kim Húc từng gặp ở hành lang thì cũng không nhanh như vậy.

Y tá này tên Hồ Thanh Mạn, là sinh viên chuyên ngành hộ lý, trước khi tốt nghiệp đã đến bệnh viện Số 1 Thành Phố để thực tập, chuyên ngành hộ lý ở trường của cô ta theo học rất tốt, các y tá cùng lớp với cô ta cũng đi thực tập, bao gồm cả y tá trẻ mà sáng nay Thượng Dương gặp được ở khoa cấp cứu kia. Sau khi các cô kết thúc kỳ thực tập thì đều có thể thuận lợi lưu lại làm y tá chính thức ở bệnh viện hạng ba này.

Nhưng mà Hồ Thanh Mạn khác với bạn học của mình, có lẽ cô ta sẽ không thể ở lại.

Trong hai ngày công an đến nơi này hỏi thăm thì biết được, ấn tượng của các y tá lâu năm và y tá trưởng đối với Hồ Thanh Mạn đều cực kỳ kém, nói mấy tháng cô ta thực tập này đều vô cùng không có trách nhiệm, không tích cực công tác và học tập, thường xuyên đến trễ về sớm, còn từng bị người nhà bệnh nhân khiếu nại, thuốc đáng lẽ đưa cho giường A lại đưa sang giường B, còn bởi vì không phục mấy lời dạy bảo mà xảy ra tranh chấp với y tá lâu năm.

Thượng Dương nghe Cổ Phi nói tới đây, thì chen vào nói hỏi một câu suy đoán lúc này: “Cô ta từng bị bác sĩ Trần Tĩnh phê bình sao?”

Ôm hận trong lòng rồi phát sinh mâu thuẫn với Trần Tĩnh, cuối cùng tạo thành bi kịch? Đây cũng là một loại khả năng.

Nhưng Cổ Phi nói: “Không có, các y tá là thay đổi khoa liên tục, nhưng mà Hồ Thanh Mạn còn chưa chuyển đến khoa thần kinh, chúng tôi hỏi lần lượt các công nhân viên chức trong bệnh viện, không có ai thấy hoặc từng nghe thấy cô ta và Trần Tĩnh có tiếp xúc. Chúng tôi cũng từng tra qua quá trình trưởng thành của hai người này, hoàn toàn không có thời điểm đồng thời xuất hiện nào cả.”

“Cô gái này là người cuồng mua sắm, nghe nói thường xuyên tìm người bên cạnh vay tiền,” Thượng Dương nói, “Các cậu kiểm chứng việc này chưa?”

Cổ Phi nói: “Kiểm chứng rồi, đúng là như thế. Ngoại trừ nợ rất nhiều bạn học và người hướng dẫn, Hồ Thanh Mạn còn nợ mấy khoản của Ant Huabei, Kinh Đông Bạch Điều, các khoản vay này đều không trả nổi, phía bọn họ từng liên hệ với người nhà của cô ta, người lớn trong nhà cũng không biết chuyện gì, mỗi tháng đúng hạn sẽ gửi sinh hoạt phí cho cô ta, thỉnh thoảng cô ta còn tìm cái cớ cần tiền để mua máy trợ giảng hay đóng học phí phụ đạo để thêm được chút tiền tiêu vặt, nhưng chưa từng nói chuyện bản thân thiếu tiền.”

Thượng Dương cạn lời nói: “Đều còn chưa ra khỏi cổng trường đã tùy tiện tự hủy như thế này, tương lai tìm công tác, mua nhà, việc này phải làm sao bây giờ.”

“Đã lúc này rồi, cũng đừng bận lòng mấy cái này thay cô ta nữa.” Cổ Phi nói, “Hiện tại cô ta một mực chắc chắn trước khi vụ án xảy ra vài phút đã từng gặp đội trưởng Kim ở hành lang, dựa theo sự chênh lệch thời gian mà cô ta nói, đội trưởng Kim là người duy nhất có khả năng gây án nhất đấy.”

Thượng Dương cau mày, rất nhanh đã giãn ra, nói: “Một cô gái trẻ muốn dựa vào địa thế hiểm trở mà ngoan cố chống lại, các anh còn không đối phó được? Vậy đừng có làm nữa.”

Cổ Phi đành phải cười rộ lên.

Hồ Thanh Mạn muốn chỉ ra và xác nhận Kim Húc là hung thủ phạm tội, nhưng lời nói dối này có rất nhiều kẽ hở, hỏi ra nói thật đơn giản chính là vấn đề thời gian, ba vị công an tới tìm Kim Húc cũng chỉ là xác minh theo quy định, cô gái mà hắn gặp ở hành lang có phải là Hồ Thanh Mạn hay không.

Thượng Dương biết Hồ Thanh Mạn chính là chìa khóa mấu chốt để làm sáng tỏ chân tướng, cũng không lo lắng vụ án này nữa, hiện tại ngược lại càng muốn hỏi Cổ Phi một chút chuyện trước kia của Kim Húc.

“Cậu vẫn luôn là công an hình sự sao? Khi ở Bạch Nguyên cũng vậy à?”

Cổ Phi nói: “Đúng vậy, mấy năm trước khi tôi đi theo đội trưởng Kim, lúc ấy vẫn còn là một con gà tiêu chuẩn, nhìn thấy thi thể còn bị buồn nôn đến muốn nôn nửa ngày, khi đó đội trưởng Kim đã lên làm phó đội trưởng đội điều tra hình sự rồi.”

Thượng Dương nói: “Vậy cậu cũng rất lợi hại, lúc này mới mấy năm, cậu còn được điều đến văn phòng tỉnh trước anh ấy.”

“Việc này nhắc tới thì liền xấu hổ,” Cổ Phi nói, “Lúc ấy chúng tôi lập được công tập thể hạng hai, văn phòng tỉnh muốn đưa người lên, đội trưởng Kim lại bị bệnh rồi bị điều đến đồn công an, cho nên cơ hội mới rơi xuống đầu tôi thôi.”

Anh ta kể lại lộ ra sự khâm phục với Kim Húc, nói: “Chính là hiện tại tôi còn đang làm trinh sát hình sự, mà đội trưởng Kim đã đến Cục an ninh quốc nội rồi, đây không phải cất nhắc cùng một cấp bậc, nếu không nói thần tượng vĩnh viễn là thần tượng, tôi thật sự rất phục anh ấy.”

Thượng Dương nói: “Chỉ như vậy, cũng không khó lắm.”

Cổ Phi cười nói: “Chủ nhiệm Thượng, đừng có tự sướng như thế chứ.”

Thượng Dương nói: “Tài giỏi thật mà, trước khi chúng tôi tốt nghiệp, văn phòng tỉnh của các cậu đã điểm danh anh ấy rồi, nhưng mà anh ấy không nể mặt, một hai phải trở về làm cơ sở. Nếu tôi là lãnh đạo của văn phòng tỉnh các cậu thì thế nào cũng phải mang thù, không đề cập tới để anh ấy đi lên như vậy.”

“Còn có việc này sao?” Cổ Phi kinh ngạc một cái chớp mắt, nói, “Ngược lại cũng giống việc anh ấy sẽ làm. Mấy năm nay đội trưởng Kim đã thay đổi rất nhiều, khi tôi mới vừa vào đội trinh sát hình sự lúc gặp anh ấy, còn rất sợ anh ấy. Đội trưởng Kim không thích nói chuyện, suốt ngày cũng không thấy lộ ra nụ cười nào, khi bắt phạm nhân giống như là không muốn sống vậy, cũng không cho các lãnh đạo mặt mũi, khi được tuyên dương trong cuộc họp, anh ấy lại mang vẻ mặt xám xịt bước lên, sau khi lãnh huy hiệu thì liền muốn đi, bảo anh ấy phát biểu anh ấy còn ngại phiền, nói còn vụ án chưa tra xong, làm cho lãnh đạo Cục ngay trước mặt bị bẽ mặt tại chỗ luôn.”

Thượng Dương: “Cái này……”

Anh nghe hình dung này của Cổ Phi, không những không cảm thấy đây là tật xấu gì, còn kêu to ở trong lòng, trời ơi, người yêu tôi sao mà soái quá đi!!

Cửa ban công bị gõ một chút, hai người quay đầu lại, là một trong hai công an đi theo Cổ Phi đến, ý bảo Cổ Phi xong việc rồi.

Trở lại trong phòng khách, Kim Húc nhìn Thượng Dương, lấy ánh mắt dò hỏi: Cổ Phi nói cái gì?

Thượng Dương nhẹ nhàng lắc đầu, không nhịn được nhìn hắn, lại vội nghiêng mặt đi, kiềm chế không muốn bị người khác nhìn ra, anh bỗng nhiên bị Kim Húc chưa từng nhìn thấy của mấy năm trước khuấy động đến tiếng lòng kêu vang.

Cổ Phi nhìn bản ghi chép của Kim Húc thì ngẩng đầu nhìn Kim Húc, biểu tình kia rõ ràng là có hơi lo lắng khi thấy được đoạn Kim Húc nói triệu chứng động kinh kia.

Thượng Dương: “?”

Kim Húc nhìn Cổ Phi nói: “Nhìn tôi làm gì? Tôi là người bị tình nghi sao? Cũng đã thả tôi về rồi.”

Cổ Phi nói: “Anh……”

“Thời gian dài như vậy rồi, sao cậu vẫn không có chút tiến bộ nào như thế? Đi ra ngoài đừng nói với người khác tôi từng dẫn cậu đấy.” Kim Húc nói, “Một cô gái trẻ không chịu nói thật, vậy mà đã gây khó cho cậu rồi sao?”

Cổ Phi dừng miệng, nói: “Được rồi, anh nhớ nghỉ ngơi cho tốt nha. Chủ nhiệm Thượng, có việc sẽ tìm anh nói chuyện sau.”

Thượng Dương còn chưa hiểu tại sao lại nói với anh câu này, nhất thời hiểu là khách sáo và lịch sự, nói: “Được, mọi người vất vả rồi.”

Sau đó tiễn ba vị công an ra cửa.

Sau khi anh đóng cửa trở lại thì nhìn thấy chủ nhân thật sự của căn nhà đang tùy ý mà ngồi gác chân ở trên sô pha, có loại soái khí lan tỏa ra, giống như nghỉ ngơi cũng giống như ngẩn người, hỏi câu: “Lão bà, Cổ Phi nói cái gì với em thế?”

Thượng Dương nói: “Nói chút chuyện em có thể biết được, phần em không nên biết, người ta cũng sẽ không nói. Anh cảm thấy thế nào?”

“Không tồi.” Kim Húc nói, “Có hơi đói bụng, dẫn em đi ra ngoài ăn cơm nha.”

Hắn đang muốn đứng dậy, Thượng Dương nói: “Anh ngồi đó đừng nhúc nhích.”

Kim Húc: “?”

Thượng Dương đi đến trước mặt rồi bắt lấy cổ áo của hắn, sau đó cúi người, cúi đầu, lưu loát liền mạch mà hôn sâu hắn.

Kim Húc: “……”

Hắn còn không biết Thượng Dương tại sao làm vậy, nhưng cũng chẳng liên quan, cảm giác tương đối tốt.

Hắn vốn định siết eo của Thượng Dương đảo khách thành chủ, nhưng cảm thấy được Thượng Dương đẩy ngực của hắn, cho nên cũng không phản kháng, bị anh nhẹ nhàng đẩy ra dựa vào lưng ghế sô pha, Thượng Dương triền miên hôn hắn từ đầu đến đuôi, cũng quỳ trên sô pha, đầu gối chia ra hai bên sườn mà kẹp lấy xương hông của hắn, cơ thể hai người ép sát vào nhau.

Kim Húc đứng núi này trông núi nọ, tự nhiên muốn lột bỏ quần áo của Thượng Dương, nhưng lại bị Thượng Dương nắm lấy tay ngăn trở, là ý chỉ muốn hôn môi.

Chờ Thượng Dương hôn đủ rồi, thì vẫn giữ tư thế này ôm Kim Húc, tiếng thở dốc nhẹ nhàng nhắm thẳng vào tai của Kim Húc.

Kim Húc: “……”

Hắn nóng lên, hỏi: “Có thể cởi quần áo của em không?”

“Không thể,” Thượng Dương trả lời nói, “Đói bụng, ăn cơm đi.”

Kim Húc: “……”

Hắn đành phải giả vờ cả giận nói: “Vậy em hôn anh làm gì? Đã hôn rồi mà không cho làm, phiền ghê.”

Thượng Dương nói: “Muốn hôn anh không được sao?”

Anh lại nâng mặt Kim Húc hôn một cái, dùng ánh mắt ái mộ mà nhìn Kim Húc, nói: “Em thật sự rất yêu anh, còn thực sự sùng bái anh, nếu chúng ta mà không yêu nhau, em cũng muốn xem anh là thần tượng của em.”

Kim Húc: “? Cổ Phi nói với em cái gì đấy?”

“Không có gì, nói chuyện lúc anh còn làm công an hình sự,” Thượng Dương nói, “Anh ngầu quá trời, làm em lập tức nhớ tới…… nhớ tới dáng vẻ lúc còn học đại học của anh.”

Kim Húc nói: “Không phải nói không nhớ rõ dáng vẻ của anh khi đó sao?”

Thượng Dương nói: “Là vì không nhớ rõ, dăm ba câu của Cổ Phi lại khiến em nhớ ra rồi, khi anh ở trường học cũng như vậy, không để ý tới ai khác, không cười, cũng chẳng nể mặt ai. Kim Hiểu Húc, anh thật là ngầu quá đi.”

Kim Húc: “……”

Hắn có hơi khó chịu khi bị gọi bằng cái tên này..

Cũng may Thượng Dương chỉ kêu một tiếng như vậy, đột nhiên xấu hổ đứng dậy từ trên người hắn, lui sang bên cạnh, nói: “Dẫn em đi ăn cơm đi, ăn cái gì thế?Em cũng đói bụng nữa.”

Từ sáng đến giờ hai người vẫn chưa ăn cái gì, nếu còn không ăn nữa thì quả thật không ổn rồi.

Lần này Kim Húc là thổ địa, đặc biệt quen thuộc gần đây, hắn dẫn theo lão bà xuyên qua phố đi vào một con hẻm, đến một tiệm mì mà ngày thường hắn hay đến ăn.

Bổ sung cacbohydrat khiến cho người ta hạnh phúc, nhiệt độ đầu mùa hạ cùng không khí cũng có hiệu quả đồng dạng.

Tuy quán mì nhỏ hẹp nhưng sạch sẽ, trước bát mì nóng hổi, khi Kim Húc vùi đầu xuống ăn mì thì Thượng Dương cẩn thận mà mới lạ, lấy tầm mắt miêu tả ngũ quan mặt mũi anh tuấn của đối phương.

Từ một góc độ kỳ lạ, những lời của Cổ Phi nói bỗng nhiên mơ hồ mở ra ở trong đầu anh một quyển tập tranh thời gian.

Trong bốn năm đã ố vàng theo năm tháng kia, nam sinh cùng lớp ngủ ở giường dưới của anh đã chăm chỉ lại khắc khổ, nhưng rất cô độc, không thích cười, rất ít khi chủ động nói chuyện với người khác, vậy mà lại thường xuyên kiếm chuyện tranh cãi với anh.

Anh cũng từng phát hiện người này cẩn thận mà quan sát chính mình không chỉ một lần, khi anh bỗng nhiên quay đầu lại muốn bắt ngay tại trận thì đối phương lại lập tức hiện ra thái độ hung dữ giống như rất chán ghét anh vậy.

Khi đó anh còn đang trong thời kỳ trung nhị, người này lại sống thực tế mà nghiêm túc. Không phải chưa từng chú ý đến đối phương, cũng không phải không muốn tiếp xúc nhiều hơn, mà là luôn bị ánh sáng tích cực đi lên của đối phương khuyên lui, cảm thấy tự ti mặc cảm, lại không rõ bản thân rốt cuộc có điểm nào khiến người ta không thích như thế.

Thật ra anh nhớ rõ, biết chứ, nhiều năm như vậy, mỗi lần nhớ đến sân trường đại học, trong lòng anh luôn có một người không giống với những người khác, đặc biệt khắc sâu.

Buổi tối, hai người hợp sức mới đổi xong bốn bộ ga giường gối, Thượng Dương cũng không nhắc tới đề tài hai bộ áo ngủ xấu xí kia, hy vọng đêm nay sẽ yên ổn vui vẻ, kỳ nghỉ vốn nên như thế.

Thu dọn xong, anh lại nhịn không được đánh giá Kim Húc, càng nhìn càng cảm thấy dáng dấp người này rất tuấn tú, khi học đại học cũng đã soái như vậy, lúc ấy vẫn là anh trai ngầu thế này, nhưng lại không giống như hiện tại. Nếu lúc ấy anh đã yêu đương với Kim Húc, với tính cách khi đó của Kim Húc, nhất định sẽ không chịu nhường nhịn anh giống như bây giờ, còn có thể đánh nhau mỗi ngày nữa, đấm của ai cứng thì nghe người nấy.

Buồn cười thật.

Nhưng nếu là tình huống hôn nhau lúc chiều, hiện tại là anh kêu ngừng, tuy rằng Kim Húc hấp tấp nhưng vẫn ngừng lại, nếu là Kim Húc của trước kia …… cái này…… dừng lại đi trời ơi, đây là hình ảnh mà một công an nên nghĩ đến sao?

Trong lòng Kim Húc có việc, không hiểu được Thượng Dương nhìn chằm chằm chính mình là có ý tứ gì, còn có hơi chột dạ, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Thượng Dương xấu hổ nói: “Không có gì. Anh cảm thấy vụ án này trong vòng hôm nay có thể có kết quả không? Đã hai ngày rồi.”

“Có thể đi.” Kim Húc nói, “Cổ Phi quá tuân thủ quy tắc, đối với nữ y tá tuổi còn nhỏ vừa hỏi đã khóc kia, Cổ Phi cũng không có cách nào, ra đường nói cậu ta từng làm cấp dưới của anh cũng phải ngại miệng, chút việc nhỏ như vậy cũng dây dưa dây cà, phế vật.”

Thượng Dương nói: “Đừng nói cậu ta như vậy. Hiện tại trình tự phá án cũng phải minh bạch hợp với quy tắc, Hồ Thanh Mạn là một cô gái trẻ, chú công an mà hung dữ lên, lỡ mà dọa cô ta có mệnh hệ gì, tương lai cũng không thể bàn giao với quần chúng.”

Kim Húc nói: “Hung dữ với cô ta làm gì? Không cần hung dữ với cô ta.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thượng Dương tò mò hỏi, anh hoàn toàn có thể hiểu được sự khó xử của đám người Cổ Phi, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt để giúp cho họ.

“Nếu là anh thẩm vấn thì sẽ nói với Hồ Thanh Mạn, nói Trần Tĩnh không cứu về được, chết rồi.” Kim Húc nói.

Thượng Dương không hiểu, hỏi: “Tại sao? Là muốn làm cho cô ta sợ mà nói sự thật sao? Nhưng cô ta dám ném nồi cho anh, nếu biết Trần Tĩnh đã chết, chỉ sợ sẽ càng một mực chắc chắn anh mới là hung thủ đấy.”

Kim Húc nói: “Cô ta chịu nói thật thì đương nhiên là tốt, không chịu nói mà một mực chắc chắn là anh cũng được, hiện tại cô ta chỉ nói gặp được anh ở hành lang, thời gian chênh lệch, đều muốn dồn nghi ngờ về anh hết, cô ta đánh cược chính là Trần Tĩnh vẫn chưa tỉnh lại, không chỉ chứng được cô ta. Nếu chắc chắn biết Trần Tĩnh đã chết, cô ta sẽ dám nói nhiều hơn về những gì cô ta đã nhìn thấy, nói không chừng còn dám nói cô ta chính mắt chứng kiến quá trình anh giết người nữa.”

Thượng Dương: “……”

Kim Húc nói: “Không ai biết trong lúc vụ án xảy ra đã xảy ra chuyện gì, ai có thể nói ra thì người đó chính là hung thủ.”

Khi hắn nhắc tới công tác, biểu tình cũng không giống, bản thân hận không thể xắn tay áo lên lập tức đi thẩm vấn Hồ Thanh Mạn, tự tay bắt được hung thủ phạm tội.

“Đừng nói cái này nữa,” Thượng Dương ngăn cản hắn tiếp tục suy nghĩ, nói, “Ngủ đi, ngày mai cùng anh đến bệnh viện.”

“Được.” Kim Húc đi tắt đèn.

Thượng Dương nghiêng người nằm xuống, dáng vẻ buồn ngủ.

Thật ra mới hơn 10 giờ thôi.

Trong bóng đêm không bị nhìn thấy được biểu tình, chột dạ của Kim Húc tan đi, sức lực buổi chiều còn chưa kịp phát tiết tràn ra, xin nói: “Lãnh đạo ơi, anh có thể cởi quần áo của em không?”

Lãnh đạo không nói chuyện.

Kim Húc đang lấy kinh nghiệm suy nghĩ là có thể hay là không thể, bàn tay của lãnh đạo đã thò lại, chủ động giúp hắn cởi nút áo ngủ.

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mạt Thế Trùng Sinh Chi Phân Thân

Copyright © 2022 - MTruyện.net