Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào
  3. Chương 52: Tôi là người yêu của cậu đấy!!
Trước /113 Sau

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 52: Tôi là người yêu của cậu đấy!!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khúc Liệu Nguyên thích nhất là náo nhiệt, mỗi lần như vậy, anh ta sẽ luôn là người khuấy động bầu không khí, anh ta nói với Kim Húc: "Nếu cậu mà không tới, không ăn được món dê nướng này thì đáng tiếc lắm đấy. Thượng Dương còn nói là cậu mất mạng luôn rồi. Xem đi, chủ nhiệm Thượng, xem cậu còn nói mấy lời móc méo người ta được nữa không?"

Chủ nhiệm Thượng chỉ muốn kẹp cái miệng của anh ta lại.

Tám chuyện, ăn cơm, sau khi kết thúc thì nhà ai nấy về.

Khúc Liệu Nguyên đã uống chút rượu, anh ta lôi kéo tay Thượng Dương lại để kể chuyện cười, Thượng Dương thì mãi không thoát ra được, còn bản thân anh ta thì cười đến nghiêng ngả.

Anh của Khúc Liệu Nguyên thanh toán xong thì đi đến, sau đó đỡ anh ta nhét vào trong chiếc Tesla cao cấp kia rồi lái đi.

Chỉ còn lại Thượng Dương và Kim Húc đứng trong hành lang của nhà hàng.

"Tôi… gọi xe đi." Thượng Dương cúi đầu lấy điện thoại ra, sau đó anh mở App gọi xe lên.

"Cậu cứ gọi cho cậu trước đi," Kim Húc đứng ngay bên cạnh anh, nói: "Cả đêm nay cậu không nói với tôi một lời nào, cậu là có ý gì đây?"

Có xe đã nhận yêu cầu của Thượng Dương, phải đợi khoảng sáu bảy phút nữa.

Anh ngẩng đầu lên, nói: "Không có ý gì cả. Có cần tôi gọi xe giúp cậu không?"

Anh có hơi cố ý.

Rõ ràng anh biết là Kim Húc vừa mới huấn luyện xong, buổi tối nhất định không có việc gì khác, hai ngày cuối tuần có thể được nghỉ ngơi.

Cũng có thể nói, từ bây giờ đến sáng sớm thứ hai, hắn đều có thể yêu đương với anh, hơn nữa chỉ dùng vào chuyện yêu đương mà thôi.

Hơn hai ngày tiếp theo, thời gian của Kim Húc đều sẽ thuộc về anh, lúc này mới có thể đền bù vào những thiếu thốn mấy ngày trước đó.

Anh đang cố ý, làm ra dáng vẻ làm bộ làm tịch của một người đàn ông xấu.

"Vậy thì vừa hay," Kim Húc mặc vào áo khoác đang cầm ở trên tay, chầm chậm nói, "Tôi quay về ngủ đây, mấy hôm nay huấn luyện nghiêm khắc quá nên bị thiếu ngủ a."

Thượng Dương thầm nghĩ, hắn đang lừa ai vậy? Tưởng anh là nghi phạm nên trong lòng có quỷ, dễ dàng bị hắn tóm được hay sao?

Anh xụ mặt nói: "Hảo, mau về nhà ngủ đi."

"Vậy cậu gọi xe giúp tôi đi." Kim Húc nói, "Điện thoại của tôi hết pin rồi."

Thượng Dương bán tín bán nghi nhìn hắn.

Hắn lấy điện thoại ra, chạm vào màn hình đen thì nó không sáng lên, còn đưa cho Thượng Dương xem, nói: "Thật sự là hết pin rồi mà."

Thượng Dương: "......"

Thượng Dương mở App gọi xe lên, chuẩn bị gọi thêm một chiếc xe nhưng lại hơi chần chừ.

"Vẫn là khách sạn đó, còn nhớ tên không?" Kim Húc nói.

"Vẫn nhớ." Thượng Dương nói, sau đó anh nhập tên khách sạn vào khung điểm đến.

Anh từng đến đó một lần rồi, ở đó từ xế chiều cho đến hơn chín giờ tối a.

Hôm đó quả thực là hồ đồ, làm cả những chuyện nên làm và không nên làm, làm đến thất điên bát đảo, chỉ còn chừa mỗi cái đuôi thôi.

Hai người đàn ông thì làm sao mà phát sinh chuyện gì chứ?

Kết cấu sinh lý bẩm sinh của đàn ông vốn dĩ là không thích hợp để làm chuyện này a.

Vậy chẳng phải là không còn ý nghĩa gì nữa sao?

Thượng Dương bắt đầu hoài nghi, có phải bản thân mình đã nghĩ mối quan hệ yêu đương này quá đỗi hiển nhiên rồi hay không.

Bởi vì Kim Húc là người thổ lộ trước, lại bày tỏ là đã yêu thầm anh từ lâu, cho nên sự tự tin thái quá của anh liền bùng nổ, cảm thấy là có thể ăn chắc người ta rồi? Một chốc thì muốn theo đuổi lòng ham muốn, một chốc lại muốn làm bộ làm tịch…. Được rồi, chỉ thử một trận thôi mà đã bị đánh đến bầm dập cả khuôn mặt luôn rồi.

Còn không phải mẹ ruột của anh đã từng nói: Con thì có ưu điểm gì chứ? Ở thêm mấy ngày, sau khi người ta nhìn thấu con rồi thì chỉ muốn nói lời tạm biệt với con thôi.

Mà cũng không đúng, thật sự không phải là ý đó đi, nếu đã muốn tạm biệt thì tại sao còn muốn anh gọi xe giúp hắn chứ?

Từ nhà hàng này đến khách sạn đã chỉ định ở khu Bắc Ngũ Hoàn kia, nếu gọi xe thì phải mất gần 300 tệ đâu.

Dựa vào cái gì chứ? Anh cũng đâu phải là anh trai của Khúc Liệu Nguyên, có tiền thưởng cuối năm nhiều-đến-vậy!

"Cục phó Kim," Thượng Dương dừng động tác gọi xe lại, nói, "Cậu có biết trên đời này có một thứ, gọi là sạc dự phòng cho thuê không?"

Anh chỉ tay về phía quầy thu ngân trong tiền sảnh của nhà hàng, nói: "Có thấy chưa? Ở đó có mười mấy cái lận đó."

Kim Húc nói: "Điện thoại của tôi hết sạch pin rồi, không khởi động lên được, không quét mã QR để thanh toán cái đó được."

Thượng Dương hào phóng nói: "Tôi giúp cậu quét một cái đi, chỉ vài tệ thôi mà, cậu không cần khách khí với tôi a."

Nói xong anh định hướng quầy thu ngân đi tới, Kim Húc lại kéo tay anh lại.

"Đừng có động tay động chân." Gương mặt của Thượng Dương lạnh xuống, anh liếc nhìn Kim Húc đang nắm lấy cánh tay của mình, tỏ ý cảnh cáo bảo hắn buông ra.

Kim Húc nhíu mày, vẫn không buông tay, hắn nói: "Cậu chán ghét tôi rồi sao?"

Thượng Dương nói: "Cậu cũng có uống bao nhiêu đâu, đừng có giả bộ say."

Lúc nãy ngoại trừ anh trai của Khúc Liệu Nguyên phải lái xe ra, ba người bọn họ ít nhiều cũng có uống đôi chút, nhưng đều không uống quá nhiều.

"Chưa say," Kim Húc nói, "Là do nhìn thấy cậu nên mất cả lý trí."

Thượng Dương không vội lên tiếng, Kim Húc lại nói: "Nếu như cậu chán ghét tôi thì cứ việc nói thẳng, tôi sẽ lùi lại vài bước đi. Lúc trước đã nói là không ép buộc cậu thì tôi sẽ giữ lời không cưỡng ép cậu đâu, tôi vẫn có thể đợi mà."

Thượng Dương không hiểu hắn nói "lùi lại vài bước" này là có ý gì, anh chỉ nghĩ dù sao chỗ này cũng là nơi công cộng, hai người đàn ông cứ lôi lôi kéo kéo mãi cũng không được tốt cho lắm, nên anh nói: "Cậu buông tôi ra trước đã, như vậy khó coi lắm."

"Dù có như thế nào thì cậu sẽ không bao giờ khó coi." Kim Húc nghiêm túc nhìn anh, nói: "Tôi cũng không sợ mình khó coi khi ở trước mặt cậu a."

Người đàn ông này làm sao thế? Một hồi thì thái độ vô cùng lãnh đạm, một hồi thì lại nói những câu tựa như trêu ghẹo người ta a.

Người nói đã yêu thầm anh rất lâu là hắn, chỉ mới không gặp nhau mấy ngày, vậy mà khi gặp lại thì người trở nên thờ ơ lạnh nhạt cũng là hắn.

Trêu chọc người thú vị lắm sao?

Thượng Dương không hiểu được kiểu nóng lạnh trong tình yêu này, bị người ta lạnh lùng thì chỉ biết tức giận mà thôi, nộ khí này vọt lên trên phế phủ rồi bay luôn ra ngoài, nói: "Rốt cuộc là cậu có ý gì? Vừa có huấn luyện thì liền đi biệt tích, đợi đến lúc trở về, vừa mở miệng ra lại không nói được lời gì hay, còn nói muốn về ngủ bù, vậy cậu cứ đi đi, ảo tưởng rằng tôi sẽ cầu xin cậu đừng đi sao? Đã không có ý tứ kia cũng liền thôi, bản thân tôi lại không phải là người thú vị như trong tưởng tượng của cậu, nếu đã không có hứng thú thì đừng tiếp tục nữa, hảo a. Chẳng lẽ điều kiện của tôi đây không tốt, không thể tìm được đối tượng để yêu đương sao?"

Cả gương mặt của Kim Húc có vẻ quái lạ mà nhìn anh, giống như là còn không hiểu anh đang nói cái gì, một lát sau hắn ngập ngừng nói: "Lãnh đạo à, yêu đương với đối tượng không phải là như thế đâu."

Thượng Dương thầm nhủ, tôi đây chính là chưa từng yêu đương đấy, thì sao nào? Có khuyết điểm gì sao? Làm sao mà bằng được cậu, từng yêu đương với một học tỷ vô cùng xinh đẹp a, cho nên liền biết phải làm sao để câu dẫn người khác, làm cái gì cũng có thủ đoạn cả.

Tôi tuy là không biết cách câu dẫn người khác, thì cậu liền nghĩ tôi sẽ không biết cách đá người sao?

"Vừa hay." Thượng Dương nói, "Cuối tuần này mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt rồi, tôi cũng đã đồng ý đi gặp mặt a, cứ quyết định như vậy đi."

Kim Húc: "....."

Hắn nói: "Mẹ cậu bảo cậu đi xem mắt thì cậu liền đồng ý đi hả?"

Thượng Dương nói: "Tại sao lại không đồng ý? Vốn là tôi vẫn luôn thường đi xem mắt đấy thôi."

"Đó là chuyện trước đây, ngày nào cậu cũng đi xem mắt với cả trăm người thì cũng sẽ chẳng có ai quản cậu." Kim Húc nói, "Bây giờ, tôi chỉ là đi huấn luyện mà thôi, cậu lại xem như tôi đây đã chết luôn rồi hả?"

Thượng Dương có hơi mơ hồ không hiểu, lại bị câu nói mang đậm tính ham muốn chiếm hữu này kích thích khiến cho nội tâm rung động không thôi.

"Mắc mớ gì đến cậu?" Anh cứ như vậy mà ngạo kiều nói một câu.

"Cậu có phải là kẻ ngu không?" Mấy ngón tay của Kim Húc bóp nhẹ mặt anh, hắn nói, "Tôi là người yêu của cậu đấy."

Anh lập tức huyết khí dâng trào, sắc đỏ lan nhanh từ mặt đến cổ, anh nói: "Cậu là…. Cậu là cái rắm."

Kim Húc: "....."

Biểu cảm của hắn như đang nói, câu mắng người của mấy đứa trẻ trâu ít tuổi kiểu này, sao cậu lại nói ra khỏi miệng được như thế?

Thượng Dương: "...."

Làm sao mà anh biết được? Bây giờ anh không suy nghĩ được cái gì cả. Loại tâm trạng nóng lạnh đan xen này, là đang yêu sao?

Lúc này, người tài xế đặt hẹn trên mạng lại gọi đến.

Thượng Dương luống cuống vung tay Kim Húc ra, sau đó bắt máy, nói với người tài xế đã đến trước cửa nhà hàng là mình sẽ lập tức ra ngay.

Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn Kim Húc, Kim Húc cũng nhìn anh.

"Tôi về đây." Thượng Dương nói.

Kim Húc không nói gì.

Trong lòng Thượng Dương như có hơi hiểu ra, anh thử đi ra ngoài, quả nhiên là Kim Húc cũng đi theo.

Bên ngoài rất lạnh.

Thượng Dương bước nhanh đến bên xe, sau đó liền mở cửa ngồi vào hàng ghế sau.

Kim Húc từ bên còn lại cũng ngồi vào hàng ghế sau.

"Ai bảo cậu lên xe?" Thượng Dương nói, tuy là một câu hỏi lại không có ngữ khí của một câu hỏi a.

Hai người đối mặt nhau, trong nháy mắt sự mập mờ đó đã lấp đầy không gian nhỏ hẹp ở trong xe rồi.

"Người yêu của tôi bảo tôi lên đấy." Kim Húc cứng rắn nói.

Thượng Dương hoàn toàn không nghĩ ra câu phản bác hợp lý nào có thể dùng a, nói là không có sao? Vậy chẳng khác nào là thừa nhận bản thân mình chính là người yêu của hắn đâu.

Tài xế dựa theo bản đồ mà lái xe.

Hai người ngồi ở hàng ghế sau đều không nói gì, cả hai cứ trầm mặc một đường, thân ai nấy lo cùng suy nghĩ về một vấn đề.

Người bên cạnh, rốt cuộc là có ý gì?

Người đó còn thích mình hay không?

Hay là người đó đã hết thích mình rồi?

Sau bốn mươi phút gian nan.

Hai người cũng đến được nơi ở của Thượng Dương.

Từ lúc bước chân vào tiểu khu, sau đó lại đi vào thang máy, cho đến lúc Thượng Dương mở cửa nhà ra, cả hai người bọn họ đều không nói gì.

Sau khi đẩy cửa ra, Thượng Dương bước vào, anh đưa tay ấn công tắc mở đèn, đèn ở huyền quan lập tức liền sáng lên.

Cửa nhà bị Kim Húc đóng lại, cạch một tiếng cửa đã được khóa kỹ.

Thượng Dương quay đầu lại, Kim Húc ngước mắt lên, hai người cùng nhìn nhau.

Khoảnh khắc này, có một loại tình cảm nào đó được dấy lên mãnh liệt, giống như là cho một gáo nước lạnh dội vào chảo dầu nóng đang sôi sục, tựa như một đốm lửa rơi vào đống cỏ khô, phụt một tiếng bùng cháy lên.

Kim Húc tiến lên hôn Thượng Dương, Thượng Dương liền lập tức đáp lại.

Hai người họ hôn nhau thật mãnh liệt, liều mình quấn lấy nhau triền miên.

Thượng Dương bị Kim Húc hôn từ huyền quan, sau đó lại bị ôm đến ghế sofa, Kim Húc vẫn nâng mặt anh lên rồi hôn liên tục, nhiệt độ trong phòng cũng ngày càng cao. Kim Húc dùng một tay cởi áo khoác của hai người ra, trong lúc đó nụ hôn cuồng nhiệt của hắn cũng có hơi buông lỏng.

Thượng Dương bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, tưởng rằng hắn muốn dừng lại, anh liền vội vàng nắm lấy cổ áo của hắn, dùng giọng điệu mềm nhũn mà lúc bình thường tuyệt đối sẽ không nói để ra lệnh: Không cho phép! Đừng đi!

Kim Húc bị phản ứng này của anh làm cho muốn nổ tung, hắn tiện tay ném cái áo khoác xuống đất, càng mãnh liệt hôn lên môi, lên má, sau tai, lên cổ của anh hơn nữa.

Buổi đêm, bên ngoài cửa sổ, gió bắc rít lên từng cơn, dự báo thời tiết nói tối nay nhiệt độ sẽ xuống thấp đến dưới âm mười độ.

Trong phòng lúc này lại ấm áp như mùa xuân, sự nhiệt tình bốc lửa vừa nãy dần hạ xuống, chỉ còn lại một mùi hormone nam tính không ngừng tản ra trong không khí.

"Chỉ như vậy thôi à?" Thượng Dương xếp bằng ngồi trên ghế sofa.

Anh nhìn Kim Húc cười chế nhạo, hắn đã ở trong toilet tầm mười phút rồi, là vừa mới bước ra thôi.

Gương mặt của Kim Húc xúc động nói: "Vậy em muốn anh tiếp tục sao? Em còn được không."

Thượng Dương vội khua tay từ chối: "Lần sau… lần sau hãy nói."

Anh đã thay chiếc quần tây bị nhăn ra, lúc này đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm, lộ ra cái cổ trắng nõn thông qua cổ áo chữ V, trận cuồng hôn ban nãy đã làm cho nó đỏ lên, bây giờ vết ửng đỏ trên da vẫn còn chưa có mờ đi.

"Em có hơi…." Anh thẳng thắn nói, "Em cảm thấy có hơi kỳ lạ, có thể là phải chuẩn bị tâm lý một chút."

Kim Húc cũng không thật sự muốn làm chuyện đó ngay, hắn nói: "Hiểu rồi. Đợi em, anh luôn rất sẵn lòng."

Thượng Dương nói: "Đừng có lúc nào cũng ngoài sáng trong tối mà châm chọc em, em biết là anh thâm tình, đã yêu thầm em rất lâu, là anh thâm tình nhất, được chưa?"

Kim Húc không thích kiểu ca ngợi này của anh, hắn nói: "Rốt cuộc là ai châm chọc ai đây? Còn không bằng khen anh đẹp trai."

Hắn bật ấm điện để đun nước nóng, nhưng bản thân lại rót một ly nước lạnh khác rồi uống một ngụm lớn.

Thượng Dương nhìn theo chuyển động lên xuống của yết hầu của hắn, cảm thấy hắn rất gợi cảm a, trong nội tâm của anh lại dâng lên một loại cảm tình mến mộ chưa từng có.

So với lúc trước, hình như là anh đã thích người này hơn một chút rồi.

"Chúng ta… "Thượng Dương có phần ngại ngùng hỏi, "Là đang yêu đương sao?"

"Nếu không thì sao?" Kim Húc mang theo một chút phàn nàn nói, "Mặc dù là anh phải đi tập huấn nhiều ngày, vậy mà người yêu của anh lại không hề gọi cho anh, đến một cái tin nhắn cũng không gửi cho anh, hại anh còn loạn nghĩ trong mấy ngày này, tiểu thẳng nam nào đó đã tỉnh táo lại rồi, cho nên muốn giống trống lui quân rồi chứ. Vừa kết thúc đợt huấn luyện là anh liền chạy về gặp cậu ấy ngay, vậy mà cậu ấy còn quay cái đầu nhỏ đi, né tránh không muốn nhìn thẳng mặt anh nguyên một đêm, cũng không thèm nói chuyện với anh lấy một câu, đã vậy còn ồn ào nói là muốn đi xem mắt nữa. Thật sự là không hề có một chút lương tâm nào mà."

Thượng Dương: "...."

Tại vì anh biết rõ ràng là hắn đang tham gia huấn luyện khép kín a, đã như vậy mà còn gửi tin nhắn cho hắn sao, nếu có gửi thì hắn cũng sẽ không nhận được nga, không phải sao?

Ai mà biết người này sẽ ấm ức nghĩ như vậy chứ.

Kim Húc lại cáo trạng: "Còn nói anh là cái rắm nữa."

Thượng Dương nghe câu nói này, bản thân anh lại cảm thấy buồn cười.

Kim Húc nói tiếp: "Nhưng anh có thể làm sao bây giờ? Loại nam tử hán không có nguyên tắc như anh, cậu ấy đã chịu để cho anh ôm, cho anh hôn thì anh cũng chỉ có thể tha thứ cho cậu ấy thôi."

Trong lòng Thượng Dương cảm thấy thật buồn cười, anh cố ý nói: "Vậy sao? Sao em lại nhớ là, em phải giúp anh quét mã thuê sạc dự phòng thì anh mới tha thứ cho em mà."

Đêm hôm nay, Kim Húc còn lầm tưởng là Thượng Dương đã hết có ý đó với hắn rồi, hơn nữa vào đúng lúc đang cao trào nhất thì lại bị Thượng Dương gấp rút hô ngừng, không muốn tiếp tục nữa.

Mặc dù tổng thể là đang đi theo chiều hướng tốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn vẫn cảm thấy hơi tức giận, cho nên hắn liền ngồi bên cạnh bàn ăn, lướt loạn weibo trên điện thoại vừa mới sạc pin, không quá muốn đi qua chơi với Thượng Dương a.

Cũng có phần hơi sợ là nếu ở quá gần thì sẽ đánh mất lý trí, rồi lại bị Thượng Dương cự tuyệt thêm lần nữa nga.

Thượng Dương đi dép lê vào trong phòng ngủ, Kim Húc nhìn theo về phía bên đó, nghe thấy tiếng anh mở ngăn kéo tìm đồ trong phòng ngủ, hắn nói: "Tìm cái gì vậy? Anh không cần dùng sạc dự phòng nữa đâu."

Thượng Dương đi từ bên trong ra, anh ném thứ vừa tìm được về phía bàn ăn.

Kim Húc: "?"

Là một tấm thẻ ngân hàng.

"Thẻ lương của em." Thượng Dương ngồi xuống trước mặt hắn, giới thiệu, "Tiền lương sau thuế là một vạn hai, mỗi tháng lương đều sẽ gửi đến đúng hạn, bên trong thẻ còn có tiền gửi định kỳ, hơn mười sáu vạn, đó chính là toàn bộ tài sản của em đấy, tổng cộng chỉ có bao nhiêu đó thôi."

Kim Húc: "???"

Thượng Dương nói tiếp: "Còn chưa mua xe, Bắc Kinh kẹt xe nhiều, mua rồi cũng không tiện lái, không có nhà, là do không mua nổi. Công việc này cũng không có không gian thăng tiến gì, chính là chịu đựng đến thời hạn, đến năm có thể tăng thì liền tăng, nếu không tăng được thì đến lúc đó cũng chỉ có như vậy mà thôi."

Kim Húc: "????"

Thượng Dương nói: "Ba mẹ đều còn đủ, là con một trong nhà. Mẹ rất tốt, đã về hưu, cơ thể vẫn còn khoẻ, cũng chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm, có bảo hiểm y tế. Ba thì không được tốt lắm, nhưng mà chức vụ cũng không thấp, cũng không có tiền, nếu nhắc đến nắm đấm thì ông ấy có thể đánh chết em tại chỗ, cũng có bảo hiểm y tế…. sức khỏe quá tốt, có khi em chết rồi mà ông ấy vẫn chưa chết đâu… Đã nói nhiều quá rồi, tóm lại thì tình hình trong nhà chính là như vậy đó."

Kim Húc sắp không khống chế được biểu cảm rồi, hắn nói: "Em có ý gì?"

"Anh có phải là kẻ ngu không vậy?" Thượng Dương xụ mặt, sao mà như vậy cũng không hiểu chứ?

Đợi đã, có phải là bản thân anh đã quá vội vàng rồi không? Căn bản là vẫn chưa đến bước này đi.

Cái mà anh vốn muốn biểu đạt là một ý khác, anh mau chóng sửa lại: "Như vậy mà anh cũng không hiểu sao? Em là đang xem mắt với anh đấy."

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sử Thượng Đệ Nhất Ác Bá

Copyright © 2022 - MTruyện.net