Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào
  3. Chương 56: Lão bà mua cho sao?
Trước /113 Sau

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 56: Lão bà mua cho sao?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chồng của Phàn Tinh, tên là Cố Thiên Kỳ, năm nay ba mươi lăm tuổi, là người trẻ tuổi tự gây dựng sự nghiệp, đảm nhiệm chức quản lý cấp cao của một công ty phần mềm game, cũng là thành viên nòng cốt trong nhóm kỹ thuật của công ty, hơn nữa công ty này còn đang có kế hoạch đưa ra thị trường trong năm nay nữa.

Khoảng sáu tháng trước, trong một buổi hoạt động offline tuyên truyền mở rộng, Cố Thiên Kỳ quen biết một beauty blogger tên là "Điềm Nhạc Điềm", tên thật là Nhạc Hiểu Văn, năm nay hai mươi sáu tuổi, là một nữ võng hồng trẻ tuổi.

Sau đó không lâu hai người liền vượt quá giới hạn, say rượu loạn tính.

Cố Thiên Kỳ là người đã có gia đình, mà Nhạc Hiểu Văn cũng đã có một người bạn trai chính thức.

Song, hai người lại đồng thời trầm luân vào cảm giác kích thích khó nén, nên đã vứt bỏ cả đạo đức mà ngoại tình, một người vứt cả vợ lẫn con ra sau đầu, một người chẳng xem bạn trai chính thức của mình ra gì.

Thậm chí là sau đó, Cố Thiên Kỳ còn trực tiếp thuê một căn hộ trong cùng một khu nhà mà Nhạc Hiểu Văn cùng bạn trai đang ở, còn là ngay lầu trên trong cùng một tòa nhà, dùng để yêu đương vụng trộm với Nhạc Hiểu Văn.

Nhạc Hiểu Văn bắt đầu làm beauty blogger khi còn đang du học ở Bắc Mĩ, là bạn học với bạn trai của cô ta. Sau khi tốt nghiệp thì hai người cùng nhau về nước, cô ta tiếp tục làm beauty blogger để kiếm sống, trên tài khoản đưa vào hoạt động có hơn trăm vạn fan, thành công tiến lên đầu giới võng hồng.

Bạn trai của cô ta là một lập trình viên, vất vả lăn lộn chịu đựng mới có thể leo lên được cái vị trí quản lý nho nhỏ, thu nhập một năm còn chưa bằng một phần mười của cô ta, thường xuyên phải mua hàng giảm giá. Có thể thấy được, dù là về mặt vật chất hay là tinh thần đều không thể đáp ứng được thứ "tình yêu" mà cô ta muốn.

Từ góc nhìn của Nhạc Hiểu Văn thì là do bạn trai không theo kịp bước chân của mình mới dẫn đến sự chênh lệch của hai người càng lúc càng lớn, so về cả tài lực lẫn địa vị xã hội thì Cố Thiên Kỳ mới là người xứng với cô ta hơn.

Cô ta thường xuyên quay và đăng tải vlog lên nền tảng video, lúc trước còn thường show chút ân ái, dần dần, cô ta bắt đầu phàn nàn về bạn trai, thậm chí trong một video dạy trang điểm hai tháng trước còn thuận miệng nói "Có hơi muốn chia tay."

Những cái này đều thành chứng cứ để các fan cùng cư dân mạng ăn dưa đã ‘’lột da’ người bạn trai của cô ta sau này, cho rằng đây là "chứng cứ trọng yếu" cho thấy bạn trai của cô ta là người có hiềm nghi nhất.

Trên thực tế, cũng khoảng chừng hai tháng trước, Nhạc Hiểu Văn đã không còn hài lòng với loại chuyện làm tình nhân yêu đương vụng trộm nữa, cô ta đòi Cố Thiên Kỳ phải cho mình một "địa vị danh chính ngôn thuận", cũng đã nói qua vài lần, còn muốn đi tìm người vợ chính thức của gã nói chuyện, nếu Cố Thiên Kỳ không tự nói, thì tự cô ta sẽ đi gặp mặt nói chuyện, ý đồ là muốn ép Cố Thiên Kỳ phải ngả bài ly hôn với vợ, sau đó cưới cô ta.

Thứ ba tuần trước, vốn là cô ta sẽ đăng video mới lên mạng vào buổi tối ngày hôm đó, bạn trai lại đi công tác không có ở nhà, cô ta liền đến căn hộ mà Cố Thiên Kỳ thuê ở trên lầu để vụng trộm với Cố Thiên Kỳ.

Cũng ngay tối hôm đó, hai người vì vấn đề Nhạc Hiểu Văn muốn "lên chức" mà xảy ra tranh chấp, trong lúc cãi nhau, Cố Thiên Kỳ lỡ tay giết chết cô ta.

Vì hủy thi diệt tích, Cố Thiên Kỳ thông qua một người quen làm việc ở nhà máy hóa chất, bịa đặt một lý do để mua được axitclohydric đậm đặc trái phép, gã hòa tan dần thi thể của Nhạc Hiểu Văn ở trong căn hộ thuê kia, sau đó chia thành từng phần lần lượt đem xuống dưới lầu, đổ vào cống thoát nước.

Sau khi cảnh sát bài trừ hiềm nghi của người bạn trai, trải qua nhiều lần điều tra thì định dạng được Cố Thiên Kỳ, sáng hôm nay đã bắt gã về quy án, gã cũng đối với chuyện mình giết người hủy xác, trực tiếp nhận tội.

Kim Húc ngắn gọn kể lại mọi chuyện cho Phàn Tinh nghe, trong nháy mắt nghe xong, cả người cô liền mất hết tinh thần, một chữ cũng không nói được.

Cảnh sát địa phương nhận được thông báo từ phía Bắc Kinh, đã sớm đứng ở cổng ra sân bay chờ người nhà của nghi phạm.

Kim Húc giúp Phàn Tinh xách hành lý, dẫn cô đi đến trước mặt nhóm công an, mấy vị tới này hắn cũng không quen ai.

Mà bản thân cô còn đang ở trong cú sốc chưa lấy lại được tinh thần, sắc mặt lo lắng không yên nhìn mấy vị công an, hoàn toàn không thể nào tin được mọi việc lại biến thành như vậy.

Mấy vị công an này cũng là dựa theo quy định, thông báo tin tức đến cho người nhà của người đang bị bắt giữ xong, cũng mời cô đến phối hợp điều tra để xác nhận thêm nhiều chi tiết hơn.

"Người mình." Kim Húc đưa giấy chứng nhận ra cho mấy đồng nghiệp xem, nói mình phải đến Bắc Kinh học tập, tỏ rõ việc đi cùng Phàn Tinh chỉ là do tình cờ mà thôi.

"Cục phó trưởng Kim," Công an Lý đi đầu đã từng gặp qua Kim Húc, thấp giọng nói, "Tôi đã từng dự thính hội nghị tuyên dương vụ án vứt xác 26.10."

Kim Húc gật đầu, cũng nhỏ giọng nói: " Phàn nữ sĩ trước đây cũng từng là đồng nghiệp của chúng ta."

Sau khi Phàn Tinh lấy được học vị thạc sĩ, đã từng làm việc trong ngành công an hơn hai năm.

Công an Lý gật gật đầu, khó nén đồng tình, nói: "Phía công an Bắc Kinh hy vọng Phàn nữ sĩ có thể nhanh chóng quay về, vừa rồi chúng tôi đã sắp xếp xong, có một chuyến bay quay về Bắc Kinh sau một giờ nữa sẽ cất cánh, trên máy bay vẫn còn chỗ trống, chúng tôi bên này sẽ sắp xếp người cùng bay qua một chuyến.

Anh ta lại nói với Phàn Tinh: " Phàn nữ sĩ, nếu chị có chỗ nào không tiện, hoặc có yêu cầu gì khác, cứ việc nói với chúng tôi."

Một lát sau, Phàn Tinh mới chậm chạp đáp: "Không có, không có gì không tiện, cũng không có yêu cầu gì, đã làm phiền mọi người rồi."

Mãi cho đến lúc này, dường như cô mới tiêu hóa xong mọi chuyện, đôi mắt đỏ lên, cố nén nước mắt muốn rơi xuống, cả người hơi hơi phát run.

Kim Húc nói: "Có thể sắp xếp cho cô ấy một chỗ nào yên tĩnh, để cô ấy nghỉ ngơi chốc lát trước khi lên máy bay không? "

Mới vừa rồi phải ngồi máy bay ba tiếng, bây giờ còn phải bay về, còn là vì gặp phải loại chuyện như thế này, đâu chỉ là một chữ thảm chứ.

Phàn Tinh không phải nghi phạm, nghiêm khắc mà nói cô cũng được xem như một người bị hại trong việc này, hơn nữa còn từng là người làm việc cùng ngành, mấy vị công an đều rất khách khí với cô.

Nhưng dù sao cũng đều là người xa lạ.

Cô không tự giác mà nhích gần về phía Kim Húc một chút, khi con người ta cảm thấy bất an thì bản năng sẽ phát ra tín hiệu cầu cứu về phía người mà bản thân cho rằng có thể giúp đỡ mình.

Xét về tính cách của cô mà nói, sẽ rất khó gặp loại hành vi mang theo ý tứ cầu cứu này.

Kim Húc rất bình tĩnh quan sát cô, trong lòng lại có chút cảm thấy vi diệu.

Cô vẫn xinh đẹp như vậy, mấy năm không gặp, khi gặp lại thì đúng ngay ở cái tuổi này, so với trước kia lại càng tràn ngập mị lực đặc biệt hơn của phái nữ.

"Tôi chỉ có thể ở cùng với em cho đến lúc em lên máy bay," Kim Húc xin lỗi nói, "Tôi còn có trách nhiệm với những nhiệm vụ khác."

Phàn Tinh kinh ngạc nhìn hắn, sau đó gật đầu, nói: "Em hiểu, em cũng từng là công an mà."

Hơn nửa tiếng sau.

Kim Húc kéo hành lý đi ra khỏi sân bay, gọi điện cho Thượng Dương.

"Vậy bây giờ anh ở đâu? Vẫn còn ở cùng với chị ấy sao?" Thượng Dương nói.

"Cô ấy lên máy bay rồi." Kim Húc nói, "Anh định tranh thủ đến văn phòng tỉnh làm thủ tục, sau đó thì trở về Bạch Nguyên."

Thượng Dương: "..."

Kim Húc nhíu mày: "Alo? Tín hiệu không tốt sao?"

Thượng Dương: "Không có. Anh có thể để chị ấy quay về Bắc Kinh một mình, đúng là có năng lực thật đấy."

Kim Húc nói: "Có ý gì đây? Bên này anh vẫn còn một đống chuyện phải làm đây, án mạng ở Bắc Kinh cũng không thuộc phạm vi của anh quản nga."

Ở nơi hắn không nhìn thấy, Thượng Dương ở bên kia đang mang vẻ mặt xấu hổ.

Thật ra Thượng Dương chỉ muốn biết, hắn có thể vì chuyện này của Phàn Tinh sư tỷ mà lại được cục công an địa phương cử đến Bắc Kinh nữa hay không... Mà nghĩ cũng biết chỉ có một phần vạn khả năng, chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày a.

Làm sao lại có thể không biết xấu hổ mà nói ra loại suy nghĩ ấu trĩ này chứ? Không phải bởi vì thẹn thùng, mà là thấy Phàn Tinh sư tỷ gặp phải loại chuyện như thảm kịch nhân gian này, mà sao anh còn có thể nghĩ muốn mượn cơ hội này để gặp lại người yêu cơ chứ.

Mình thật quá không biết xấu hổ rồi! Thượng Dương tự mắng chính mình.

"Vậy anh bận gì thì làm nấy đi." Anh nói với Kim Húc, "Em sẽ lưu ý, nếu sư tỷ có chuyện gì thì em sẽ giúp một chút.

Kim Húc bên kia cổ quái hỏi: "Em quen thân với cô ấy lắm hả? Sáp lại hóng chuyện làm cái gì?'

Thượng Dương: "..."

Kim Húc nói: "Bởi vì đó là bạn gái cũ của anh sao? Vậy thì không cần đâu, không có liên quan gì đến em cả, đừng có dính vào, biết không?"

"Sao anh lại nghĩ vậy?" Thượng Dương không thể hiểu hỏi, "Không nói cái khác, dù sao thì chị ấy cũng là sư tỷ của em, biết chị ấy gặp phải loại chuyện như vậy, em không nên giúp đỡ một chút sao?"

Kim Húc không nói gì.

Thượng Dương nói: "Tín hiệu bên anh không tốt sao?"

Kim Húc nói: "Anh ăn ngay nói thật với em, em nghe xong đừng có mắng anh."

Thượng Dương: "???"

Trong lòng anh lộp bộp một cái, trong đầu đã suy nghĩ đến một trăm kiểu tôi yêu anh ấy anh ấy lại yêu cô ấy của mấy bộ phim truyền hình chiếu lúc tám giờ.

Anh trực tiếp hỏi ra: "Không phải là đến tận bây giờ anh mới phát hiện, thật ra anh vẫn còn thích chị ấy chứ?"

Kim Húc bên kia phun ra một câu nói tục.

Tây bắc, tại lối ra của sân bay, Kim Húc tìm một chỗ không người ở bên trong, chuẩn bị nói cho xong cuộc điện thoại này rồi mới đi.

"Thượng Dương," Hắn đưa lưng về phía đám người, thấp giọng nói vào di động, "Nếu bây giờ em ở bên cạnh anh, anh... anh nhất định sẽ hôn chết em."

Thượng Dương: "..."

Kim Húc nói: "Đã nhiều năm không gặp Phàn Tinh, vừa rồi khi ngồi chung với cô ấy trong chốc lát, cũng không biết vì sao, anh lại không nhịn được mà nghĩ, cô ấy rất giống với mẫu người con gái mà em thích."

Thượng Dương: "..."

Kim Húc nói: "Nếu như anh không theo đuổi được em, chắc chắn em sẽ tìm một cô gái như vậy để kết hôn đi."

Thượng Dương không hình dung ra được tâm trạng của mình lúc này, rất muốn chửi tục, cuối cùng nói: "Nếu bây giờ anh ở bên cạnh em, em nhất định sẽ đánh chết anh."

Chỉ đe dọa qua điện thoại như thế, ai mà không biết chứ? Kim Húc nói: "Vậy anh liền..."

Bắc Kinh.

Thượng Dương trong nháy mắt đỏ bừng mặt, nói: "Câm miệng! Anh câm miệng! Không cho nói!"

Anh nghe thấy bên kia còn có tiếng phát thanh của sân bay, lập tức nghĩ đến, Kim Húc đứng ở nơi người qua kẻ lại tấp nập, nói ra loại lời này, nhất thời khuôn mặt càng đỏ hơn.

Kim Húc dừng trong chốc lát, đứng đắn nói: " Nhà cô ấy xảy ra việc như vậy, mà anh còn nghĩ đến loại chuyện này, anh biết là anh rất nhàm chán. Em có thể mắng anh, lần tới có viết báo cáo điều tra nghiên cứu cứ bỏ qua mối quan hệ của chúng ta, cứ việc cho anh mang giày nhỏ (*) đi."

(*) có nghĩa là gây khó khăn, làm khó dễ cho người khác.

Thượng Dương nói: "Đừng có nói xấu công tác của em."

"Em vốn chính là làm cái này mà." Kim Húc nói, "Chủ nhiệm Thượng à, đừng có đoán mò nữa, anh không thích cô ấy, anh không thích phụ nữ, bây giờ anh rất khẳng định a."

Thượng Dương lại rất không nể mặt, nói: "Nhưng em thích phụ nữ."

Kim Húc: "..."

Câu tiếp theo Thượng Dương lại nói: "Nhưng em càng thích anh hơn."

Kim Húc nói: "Anh..."

Cửa văn phòng bị gõ vang, Thượng Dương lập tức cúp điện thoại.

Viên Đinh đẩy cửa đi vào, trước tiên là uống liền hai ly nước rồi mới ngồi xuống thở ra một hơi.

Thượng Dương gửi tin nhắn cho Kim Húc: Có người đến đây.

Kim Húc nhắn lại: Tối gọi lại cho anh.

Sau đó lại thêm một tin: Yêu em chết đi được.

Thượng Dương đặt di động xuống, hỏi Viên Đinh: "Bộ cậu chạy một hơi đến đây hả? Đầu toàn mồ hôi kìa."

"Sao mặt anh đỏ thế?" Viên Đinh nói.

" Bị tức đỏ." Thượng Dương đáp.

"Em cũng tức muốn chết!" Viên Đinh nói, "Thật ghê tởm! Thử nghĩ coi, ai gặp phải loại chuyện này mà có thể không thấy ghê tởm chứ?"

Hai người lại nói vài câu về vụ án nữ võng hồng Nhạc Hiểu Văn bị giết.

Thượng Dương cũng bị cái chuyện này làm cho thổn thức một hồi, than thở nói: "Cậu chưa gặp Phàn Tinh sư tỷ phải không? Chị ấy là kiểu người không cần phải quen biết, chỉ cần tiếp xúc qua với chị ấy thôi cũng có thể cảm nhận được, chị ấy là một người rất hiền lành tốt bụng. Mấy năm trước khi chị ấy còn làm công an, tôi có gặp chị ấy ở trong một hội nghị, vì lúc ở trường cũng không có giao tiếp với nhau, tôi còn gọi nhầm chị ấy là Thanh sư tỷ, mà chị ấy lại có thể gọi chính xác tên tôi a. Lúc đó, chắc chị ấy mới mang thai không lâu, có thể là thích ăn chua, nên đã mang theo một túi trần bì ngào đường, thấy tôi cứ ngủ gà ngủ gật ở trong hội nghị, còn cố ý cho tôi một viên, để cho tôi ăn nâng cao tinh thần. Đáng tiếc lúc ấy người quá nhiều, hội nghị vừa kết thúc mọi người liền phân tán, tôi cũng không kịp nói gì với chị ấy. Sau đó chị ấy lại từ chức nên cũng không gặp lại nữa, nhưng nghe nói là chị ấy sống rất tốt, không ngờ... không ngờ..."

Viên Đinh nói: "Em chưa gặp qua chị ấy, nhưng có nghe nói qua, đều nói chị ấy là người rất tốt."

Vẻ mặt cậu ta có chút vi diệu, cẩn thận nhìn Thượng Dương, như có điều muốn nói lại không dám nói thẳng ra.

"Em nghe nói, hình như chị ấy với Kim sư huynh có qua lại một thời gian sao?"

Thượng Dương vừa nghe đã hiểu ngay, có chút kinh ngạc hỏi, "Cậu nghe ai nói thế?"

Viên Đinh nói: "Có một sư huynh học cùng khóa với các anh đang thụ lý vụ án đó, anh ta nói vợ của nghi phạm chính là sư tỷ của các anh, em mới biết. Cũng là anh ta thuận miệng nói, nếu lúc ấy Phàn Tinh sư tỷ không chia tay với Kim sư huynh thì tốt rồi... Lời này nghe vào tai thì có hơi lạ, cũng không có ý gì khác, chủ nhiệm Thượng, anh đừng hiểu lầm, Kim sư huynh nhất định không có nghĩ như vậy đâu."

Thượng Dương: "..."

Nhưng anh nghĩ nghĩ lại nói: "Lời này nói cũng không sai a. Nếu sư tỷ không chia tay với Kim Húc, thậm chí còn kết hôn, mặc kệ là sau đó sống như thế nào, ít nhất cũng sẽ không gặp phải loại chuyện này."

Viên Đinh: "..."

Chuyện Kim Húc ngày xưa từng yêu đương với Phàn Tinh, không có trở thành khúc mắc trong lòng Thượng Dương.

Khi đó, anh vẫn chưa thích Kim Húc, còn có chút ghét hắn. Hắn muốn yêu đương với ai, cũng đâu liên quan gì với anh?

Nhiều lắm chỉ cảm thấy... Kim Húc là tên ngốc thôi.

Được sư tỷ theo đuổi, lại còn bị nhiều nam sinh hâm mộ ghen tỵ như vậy, kết quả lại gánh cái hư danh không rõ ràng thế kia, bởi vì nội quy trường học nghiêm khắc, lúc ấy Kim Húc lại thẹn thùng, còn rất tự ti, mãi cho đến lúc chia tay, ngay cả tay của sư tỷ còn chưa thật sự nắm được a.

Viên Đinh nói sang chuyện khác: "Người bạn trai của cô võng hồng kia cũng thảm thật đấy, là một người đàn ông thành thật, lại còn rất có trách nhiệm, vẫn luôn an ủi cha mẹ bạn gái, khuyên hai ông bà đừng quá đau lòng, nhất định có thể bắt được hung thủ. Kết quả vừa điều tra ra, em thấy anh ta cũng muốn phát điên luôn rồi, cả nửa năm, anh ta hoàn toàn không biết bạn gái của mình đã sớm cắm cho anh ta cái sừng bự chảng, thế nhưng lại còn làm cái chuyện đó ở ngay trên lầu nhà mình. Anh ta tăng ca cả ngày, cố gắng làm việc, một lòng muốn kiếm thật nhiều tiền để tổ chức một hôn lễ thật tốt a. Đôi cẩu nam nữ này, thật là thiếu đạo đức mà."

Thương Dương hỏi: "Người trẻ tuổi đó giờ thế nào rồi?"

"Về nhà rồi, anh ta không thèm chăm lo an ủi cho cha mẹ của cô bạn gái kia nữa, bản thân anh ta cũng còn đang rất hoang mang đấy." Viên Đinh nói, "Lúc chuyện này ầm ĩ ra, trên mạng đều nói anh ta là hung thủ, mắng chửi anh ta thậm tệ, có mấy người nhiều chuyện còn đào ra được công ty mà anh ta đang làm việc, làm cho công ty người ta cũng bị vạ lây, gọi điện thoại đến mắng chửi, cái gì mà nhà tư bản vô lương tại sao lại thuê hung thủ giết người... Công ty bọn họ không có biện pháp, đành phải tạm thời cách chức anh ta, công việc cũng sắp mất luôn rồi, đúng là xúi quẩy, chính anh ta đã sắp bị xã hội ép chết a. Bây giờ hung thủ sa lưới, không biết mấy người từng mắng chửi anh ta có xin lỗi anh ta hay không nữa? Em thấy chắc cũng không rồi, lần sau lại gặp loại chuyện giống như vậy, bọn họ sẽ lại nhảy ra hóng chuyện, hùa theo hướng gió rồi mắng chửi người ta mà thôi. Vĩnh viễn không nhớ lâu được."

Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói: "Trong chuyện này, tôi lại có ý kiến không giống cậu."

Viên Đinh ngoài ý muốn nói: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy bọn họ đáng ghét à? Moi thông tin thật của người ta ra, còn mình ẩn ở sau mạng internet làm bình xịt, cái này không đáng giận sao?"

"Đào ra thông tin thật của người khác đương nhiên là việc đáng giận, hơn nữa còn vi phạm pháp luật, có thể tra ra ngọn nguồn thì sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng." Thượng Dương nói: "Nhưng mắng người lại là quần chúng, ngoại trừ một số ít là đục nước béo cò vì phát tiết thì đại đa số quần chúng còn lại đều là hướng theo chiều gió, chẳng những họ vô tội, còn chân thành đâu. Có một vài bên truyền thông cập nhật Weibo theo cách nhìn của mình, làm cho quần chúng bị lầm đường, dắt mũi mọi người kéo di. Đa số người thường lên tiếng ở thời điểm kia đều là vì bảo vệ chính nghĩa trong lòng mình. Tin tức sự kiện xoay ngược rồi lại xoay ngược, khi bị cuốn vào không chỉ là những nhân vật vô tội, mà còn có tất cả những quần chúng ăn dưa bình thường khác, đương sự trong sạch thì bị nói xấu, quần chúng có thiện ý lại bị đùa giỡn, là ai nên giải thích xin lỗi ai đây?"

Viên Đinh nói: "Người trưởng thành hẳn là nên có sức phán đoán của chính mình, làm cỏ mọc đầu tường (*) là không đúng rồi, làm sai thì phải nhận lỗi chứ?"

(*) nguyên văn Tường đầu thảo (墙头草): cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió ->chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió.

"Thật ra cậu xem tin tức hai năm gần đây, hẳn sẽ nhận ra, tất cả mọi người đều đã học cách xem kỹ tin tức, chờ đạn bay một hồi để xác thực chân tướng…vv., có lẽ cũng sẽ có xoay ngược. Tôi cảm thấy đây là tất cả mọi người đã học được cách nhận sai, có tiến bộ rồi." Thượng Dương nói, "Khi mỗi một cỏ mọc đầu tường sẵn lòng phát ra âm thanh của thổ nhưỡng, thì chính là công bằng, là chính nghĩa rồi. Trong loại sự kiện như thế này, kẻ sai thật sự là kẻ đã tạo ra hướng gió, hẳn là kẻ đó cần phải xin lỗi, càng cần phải suy nghĩ lại và sửa chữa sai lầm của mình."

Chính là loại truyền thông này không quan tâm gì đến chân tướng sự thật, mà chỉ cần lưu lượng nhiệt độ, không quan tâm đến lý trí hay công bằng mà chỉ muốn thu hút sự chú ý, trong các sự kiện hot, truyền thông và các kênh tự do còn ác ý dẫn dắt hướng gió dư luận về phía mình nữa.

Về cơ bản Viên Đinh đã hiểu được một chút, nhưng vẫn còn phải cẩn thận tự suy nghĩ nhiều hơn.

Thượng Dương nói: "Bất quá, suy cho cùng, một người nếu muốn bảo vệ công bằng và chính nghĩa, thì việc đầu tiên phải làm là tìm ra và công khai chân tướng mọi chuyện, đây không phải là công việc của cậu với Kim sư huynh của cậu sao?"

Viên Đinh được khích lệ, nói: "Cũng là công việc của anh mà, là công việc của tất cả công an chúng ta."

Thượng Dương xoay xoay cây bút trong tay, nghĩ đến lời nói của Kim Húc, "Công việc của tôi là, nếu mấy vị công an tiền tuyến các cậu không làm việc tốt, thì các cậu sẽ mang giày nhỏ trong báo cáo của tôi đấy."

Ban đêm, thành phố Bạch Nguyên.

Kim Húc về cục báo cáo công tác, sau đó quay về chỗ ở đã xa cách một tháng, đến dưới lầu Chúc Gia Viện thì hắn đụng phải Lịch Kiệt đang bị vợ đuổi xuống dưới này hút thuốc.

Hắn chủ động đi qua chào hỏi: "Sư phụ."

Lịch Kiệt vừa hỏi hai câu về hành trình ở Bắc Kinh, vừa đánh giá phó cục Kim từ trên xuống dưới.

Quần áo trên người của cục phó Kim rõ ràng là rất khác với phong cách bình thường của hắn, dùng mắt thường cũng có thể thấy được thẩm mỹ và giá cả đều đã có sự tiến bộ rõ rệt.

Vị đội trưởng đại đội hình sự hỏi: "Quần áo mới? Mua ở Bắc Kinh à?"

Kim Húc nói: "Ân."

Lịch Kiệt nói: "Lão bà mua sao?"

Kim Húc: "... Ân."

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Copyright © 2022 - MTruyện.net