Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào
  3. Chương 64: Anh vốn là một cái cây hoang dại!!
Trước /113 Sau

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 64: Anh vốn là một cái cây hoang dại!!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đến điểm đó thì ngừng.

Nhưng Thượng Dương đã rất mệt, thể xác lẫn tinh thần đều buồn ngủ, chỉ muốn ngủ ngay lập tức mà thôi.

Kim Húc lại đi một lượt vào toilet, khi trở lại giường thì trên người vẫn còn một chút hơi ẩm, nói: “Muốn ôm em ngủ, được không?”

“Được.” Thượng Dương nhắm mắt lại, nói, “Chỉ cần đừng quấy rối thôi.”

Kim Húc liền duỗi cánh tay ra ôm anh vào trong ngực, không động đậy nữa, hô hấp cũng nhẹ đi.

Thượng Dương: “……”

Anh mở to mắt, quả nhiên thấy hai mắt của Kim Húc vẫn tỉnh táo, đang nhìn chằm chằm anh không hề chớp mắt. Giống như là hoàn toàn không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.

“Anh không buồn ngủ sao?” Thượng Dương nói.

“Còn tốt. Em ngủ của em đi, anh nhìn em thêm chút nữa.” Kim Húc nói.

“Ngày mai rồi nhìn.” Thượng Dương nói.

“Thời gian ngủ trôi qua rất nhanh.” Kim Húc nói.

Kỳ nghỉ ngắn này đã hết hai phần ba rồi.

Cách thời gian Thượng Dương bay về Bắc Kinh chỉ còn lại 40 tiếng đồng hồ mà thôi.

Thượng Dương tỉnh táo lại một chút, nói: “Anh nói xem trước khi em rời đi, chúng ta có thể phát hiện được manh mối gì từ sư tỷ hay không ……”

“Có thể đừng nói đến sư tỷ của em được không?” Kim Húc cắt ngang lời anh, buồn bực nói, “Rốt cuộc thì em tới Tây Bắc này để làm gì hả? Nói thật đi, có phải là vì muốn tra án nên mới tới không? Anh chính là công cụ tra án hình người của em sao.”

Thượng Dương: “……”

Kim Húc nói: “Trước kia, khi điều tra vụ án thì nói tan làm mới nói chuyện yêu đương. Hiện tại, thời gian nghỉ phép này, rốt cuộc vẫn tính là đang đi làm hay là đã tan làm rồi? Quá đáng nhất là, thời gian mặc quần áo vẫn luôn nói về vụ án, tại sao đến khi cởi ra cũng vẫn nói chuyện về vụ án chứ? Làm như vậy cũng được sao? Ôm ngủ cả đêm mà chuyện đứng đắn không cho làm, cả đêm chỉ nói chuyện về vụ án giết người nào đó không liên quan.”

Thượng Dương cười đến cả người phát run, Kim Húc lại còn cố ý chọt chọt anh, hai người họ cứ thế đùa giỡn lăn lộn một hồi, lại hôn tiếp.

Không đề cập tới vụ án nữa. Thượng Dương nghĩ. Cũng không còn quá buồn ngủ nữa, vậy thì phải nói về đề tài của những người yêu nhau đi.

Moi hết vốn liếng kiến thức về tình yêu ra nghĩ nghĩ, lại vẫn không biết nên nói cái gì. Là một “cẩu độc thân” lâu năm chưa từng nói chuyện yêu đương, nên trong những thời điểm như thế này, Thượng Dương không biết là người khác sẽ nói cái gì nha?

Kim Húc cũng không mở miệng, chỉ dùng một đôi mắt lười nhác mà nhìn Thượng Dương.

“Anh hảo soái nga.” Thượng Dương nói.

“Đổi câu khác đi, nghe chán rồi.” Kim Húc buồn cười nói.

“Thích anh.” Thượng Dương nghĩ không ra lời ngon tiếng ngọt nào, đành phải trung thực biểu đạt suy nghĩ của mình vào lúc này, nói, “Thích dáng vẻ soái ca của anh, cũng thích nội tâm của anh, khi làm việc trông rất soái, làm…… khi làm chuyện đứng đắn cũng rất mê người.”

Kim Húc hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, càng không nghĩ tới là có thể dụ ra được mấy câu bất ngờ này, tức khắc hai má ửng đỏ, nói: “Ừm…… Là mê người như thế nào? Nói ra một chút nghe xem.”

Thượng Dương không chịu nói: “Công an Kim, đừng có mà chơi trò câu cá như thế. Đồng nghiệp Tảo hoàng (chuyên đội điều tra về tệ nạn mại dâm, tội phạm về tình dục, đồi trụy…) mà bắt em đi, thì anh có vớt em ra được không hả?”

Kim Húc ra vẻ kinh ngạc nói: “Sao có thể chỉ bắt em? Một mình em có thể đồi trụy được à?”

Thượng Dương cười to, rất tự nhiên mà dựa vào người của Kim Húc, mặt cọ cọ vào cằm và cổ của hắn.

“Em thật sự thích anh nga,” Kim Húc sung sướng mà thích ý nói, “Anh cũng có chứng cứ rồi này.”

Thượng Dương nói: “Vốn dĩ chính là sự thật mà. Khi anh kết thúc đợt tập huấn rồi rời đi, em đã rất nhớ anh đó, còn chưa từng nhớ ai đến như vậy đâu.”

Kim Húc nói: “Em nói dối.”

Thượng Dương: “?”

“Là trước khi anh rời đi, em cũng biết là em đã nhớ anh đến mức không chịu nổi rồi, cho nên mới mua sẵn vé tết Nguyên Đán nha,” Kim Húc chế nhạo nói, “Nói thật đi, là luyến tiếc vẻ ngoài suất khí của anh, hay là luyến tiếc người anh em của……”

Nửa câu sau của hắn quả thực là như lưu manh, nghe không nổi a.

Thượng Dương xấu hổ quát: “Đừng nói nữa, đồng nghiệp truy quét Tảo hoàng sẽ lập tức tới đây đấy!”

Kim Húc nói: “Đúng lúc bắt luôn hai chúng ta lại rồi nhốt vào cùng một chỗ, nhốt luôn tám đến mười năm gì đó, đỡ cho em phải đi nữa.”

Thượng Dương: “……”

Đến lúc này mới phản ứng lại, Kim Húc nói không muốn ngủ, thời gian ngủ trôi qua quá nhanh, là đang ám chỉ cái gì.

Là bốn mươi tiếng đồng hồ sau, lại phải chia xa.

“Cứ y như đang nằm mơ vậy,” Kim Húc đột nhiên nói, “Lần trước đi tập huấn, thật ra tiến độ mục tiêu lúc đó của anh chỉ là hy vọng em cảm thấy anh cũng không tệ lắm, tốt nhất là có thể suy xét đến việc phát triển làm người yêu của anh. Kết quả là em dễ theo đuổi hơn anh nghĩ nhiều, cuối cùng còn vượt qua giới hạn nữa. Anh thật sự là hoàn toàn không nghĩ tới a.”

Thượng Dương trong lòng cảm thấy buồn cười đối với cách hình dung này, giả vờ tức giận nói: “Đối tượng mục tiêu không đủ độ khó nên khiến anh thất vọng rồi sao? Vậy anh theo đuổi người khác đi.”

Kim Húc mặt dày nói: “Em giới thiệu một người đi.”

Thượng Dương giơ tay lên muốn đánh hắn lại bị hắn đè tay xuống, anh trở tay rút ra rồi thay đổi chiêu thức, lại bị đè lại, cùng lúc đó, giữa bầu không khí điện quang thạch hỏa (*), anh lấy tay khác vươn thẳng đến yết hầu của Kim Húc, Kim Húc không né tránh, bị một chiêu chế trụ.

(*) sự việc nhanh như làn điển chớp

“Đánh không lại em rồi.” Kim Húc tỏ vẻ cam bái hạ phong nói.

Nhưng trong lòng Thượng Dương biết rất rõ, trước kia, hai người đánh nhau còn bất phân thắng bại, hiện tại, anh đã lâu không công tác ở tiền tuyến, cũng ít khi tham gia huấn luyện thực chiến a. Dù biết là Kim Húc đã nhường mình, nhưng anh cũng không cảm thấy có cái gì không tốt cả.

Ở đây không đề cập đến vấn đề nguyên tắc trong công tác, mà là về phương diện tình cảm, được người yêu nhường hoặc là nhường người yêu, điều này không phải là chuyện quá đỗi đương nhiên sao?

“Em dễ theo đuổi như vậy sao?” Anh uy hiếp mà dùng ngón cái ấn lên động mạch cổ của Kim Húc.

“Đúng là dễ theo đuổi thật.” Biểu hiện của Kim Húc không hề có ý muốn cầu sinh, phảng phất như không sợ chết, cũng không sợ lão bà nổi giận, nói, “Anh vốn dĩ cho rằng, phải tới năm 2022, anh mới có thể cùng em thực hiện hành vi cơ bản để bị truy quét Tảo hoàng cơ.”

Thượng Dương nói: “Vậy thì đúng là phải xin lỗi nha, chẳng những em dễ theo đuổi, mà còn háo sắc đến kinh người luôn.”

Kim Húc cười rộ lên, nói: “Thích em háo sắc a. Em còn chưa hiểu rõ ý của anh muốn nói là cái gì nga. Thời điểm đi tập huấn là anh đã biết có thể mình sẽ được điều đến văn phòng Tỉnh. Sự nghiệp có thăng tiến, thì tình cảm cũng sẽ có chuyển biến. Nếu được điều đến văn phòng Tỉnh thì có thể em sẽ cảm thấy có hứng thú với anh, xem như là một đối tượng tốt để suy xét. Kết quả là, phần tình cảm này lại tiến bộ vượt bậc, vượt mức nghiêm trọng, làm phần sự nghiệp không thể đuổi kịp……”

“Từ từ, anh từ từ đã,” Thượng Dương dở khóc dở cười nói, “Cái này là anh đang hoạch định kế hoạch xây dựng cuộc đời của anh à? Ý anh là, nhanh như vậy đã theo đuổi được em, làm quấy rầy đến kế hoạch của anh, phải không?”

Kim Húc thành thật nói: “Là ý tứ này đó. Yêu xa được tiến hành nhanh hơn trong kế hoạch của anh, khi ở cùng em càng hạnh phúc vui sướng thế nào thì khi chia xa lại càng khó chịu đựng được.”

Vốn dĩ kế hoạch của hắn là, nếu cuối cùng có thể theo đuổi được Thượng Dương, thì đương nhiên cũng phải đối mặt với vấn đề yêu xa này.

Bất quá, hắn không nghĩ tới sẽ bắt đầu sớm như vậy, trong kế hoạch của hắn thì thời gian yêu xa sẽ không dài đến như vậy.

“Từ trước anh đã nhớ em, giống như nhớ ánh trăng, biết sẽ với không tới, dù sao thì trăng cũng sáng tỏ mà treo trên bầu trời, anh ngẩng đầu lên là xem được rồi.” Kim Húc nói.

Thượng Dương nghĩ thầm, trời ạ, hắn còn làm thơ nữa.

“Hiện tại anh nhớ em, giống như nhớ mặt trời ……” Kim Húc dừng lại.

Thượng Dương đang chăm chú nghe, nói: “Sao lại không nói tiếp?”

“Em cứ để anh nói đi.” Kim Húc rõ ràng là cố ý, không có ý tốt mà nhìn Thượng Dương, nói, “Hiện tại nhớ em, mặc kệ nghĩ như thế nào, cuối cùng đều là nhớ đến ngày……”

Thượng Dương: “Đừng nói nữa em hiểu rồi.”

Kim Húc nói: “Đừng giả vờ, lúc em nhớ anh không nghĩ đến cái này sao?”

Thượng Dương cuối cùng vẫn là thành thật gật gật đầu.

“Anh còn háo sắc hơn em.” Kim Húc nói, “Chưa từng cùng em làm chuyện đồi trụy thì còn đỡ, hiện tại anh thật sự rất ghét yêu xa, trong khoảng thời gian tập huấn trở về này, mỗi tối nằm mơ đều là cùng em…… Nếu em là nữ thì tốt quá rồi.’’

Thượng Dương nghe mấy câu trước thì trên mặt đều đỏ lên hết, đến một câu cuối cùng thì lại khó hiểu, hỏi: “Tại sao là nữ mới tốt?”

Kim Húc nói: “Đại bộ phận phụ nữ sẽ không tham luyến giống đàn ông như vậy, trong đầu toàn là mấy chuyện này. Anh vẫn luôn cảm thấy năng lực tự kiềm chế của mình khá tốt, vậy mà cũng không khống chế được nga. Không sợ em cười nhạo anh, hai ngày đầu lúc vừa trở về, chỉ là nhìn thấy bảng hiệu quán thịt dê bên đường, vậy mà anh cũng có phản ứng luôn.”

Thượng Dương cười nhạo nói: “Đáng đời, ai bảo anh đặt biệt danh cho em làm gì.”

Lập tức anh lại nghĩ đến đầy đường Bạch Nguyên đều là quán thịt dê, tuy buồn cười nhưng cũng khó tránh khỏi có chút đồng tình quỷ dị.

“Khi ở Bắc Kinh em không nên bảo anh chạm vào em,” Kim Húc nói, “Hiện tại thì tốt rồi, biết mùi vị của em, cách càng xa thì lại càng thèm.”

Thượng Dương: “……”

Bản thân anh hình như cũng giống như vậy…… Anh chính là như vậy.

Cũng thèm, cũng muốn Kim Húc.

Nhưng lúc này anh cũng không thể nói như vậy. Hiện tại, hai người bọn họ đang ở đây, vừa ôm nhau vừa nói về những ngày yêu xa đã thèm khát đối phương ra sao, nói xong rồi, cuối cùng lại ôm đầu khóc rống sao? Hoàn toàn không có ích lợi gì.

Vì thế, Thượng Dương nói: “Thử đổi góc độ suy nghĩ xem, cũng là chuyện tốt mà, nếu mỗi ngày em ở bên cạnh anh, anh muốn ăn liền có thể ăn, chưa biết chừng chưa đến hai ngày anh đã chán em rồi.”

Ánh mắt của Kim Húc lập tức trở nên nguy hiểm, nói: “Hay là em xin nghỉ dài hạn rồi đến đây đi, chúng ta thử xem.”

Mỗi lần hắn nhìn Thượng Dương như vậy, Thượng Dương luôn bị nổi da gà khắp người.

“Em đang nói chuyện khoa học với anh đấy.” Thượng Dương trấn định nói, “Từng nghe nói đến hiệu ứng Coolidge chưa?’’

Kim Húc nói: “Là cái gì?”

Thượng Dương nói: “Một hiện tượng sinh lý phổ biến ở các loài động vật có vú.”

Anh nghĩ nghĩ rồi nêu ví dụ nói: “Trương Tam và Lý Tứ là một đôi vợ chồng yêu nhau, sau khi sống chung vài năm, cuộc sống tình dục của hai người dần trở nên nhạt nhẽo, nhưng lại không hề có dấu hiệu rạn nứt nào. Lúc này, Vương Ngũ xuất hiện, rồi ngoại tình với Trương Tam, Trương Tam kinh ngạc phát hiện ra bản thân mình vẫn mạnh mẽ như cũ, bởi vì sinh lý của anh ta hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là không lên được với Lý Tứ mà thôi, hoàn toàn không còn hứng thú với Lý Tứ nữa.”

“Đây gọi là hiệu ứng Coolidge, thông thường sẽ biểu hiện ở trên người của giống đực, theo thời gian bọn họ sẽ hạ thấp hứng thú với bạn đời hoặc thậm chí sẽ mất đi hứng thú, mà khi đối tượng giao phối mới xuất hiện, bọn họ lại có thể toả sáng dục vọng giao phối thêm một lần nữa.”

Kim Húc tức khắc khịt mũi coi thường, nói: “Nói với anh làm gì, đàn ông có phải càng ngày càng bỉ ổi thế không? Cái này còn không phải là có mới nới cũ sao?”

“Cũng không khác lắm……” Thượng Dương khách quan nói, “Theo em hiểu là, đây có thể là một loại tiến hóa sinh học vì để thúc đẩy quá trình sinh sản duy trì nòi giống.”

“Đối với nhân loại mà nói, đó là sự thoái hóa, con người không phải luôn tự xưng là sinh vật có nền văn minh cao cấp nhất sao, vậy mà còn không phải cả ngày đều nghĩ đến chuyện giao phối đấy sao?” Câu nói này của Kim Húc có vẻ âm dương quái khí, vừa là trào phúng lại tựa như tự giễu, giải thích hoàn mỹ cho cái gọi là —— Tự mình mắng mình.

“Được rồi, là không giống.” Thượng Dương bỗng nhiên liên tưởng đến vụ án đã theo trong hai ngày này, nói, “Cố Thiên Kỳ và sư tỷ có lẽ tương đối giống với trường hợp của Trương Tam cùng Lý Tứ, kết hôn bảy năm, gặp Vương Ngũ, chính là Nhạc Hiểu Văn. Cố Thiên Kỳ ngoại tình chính là biểu hiện của hiệu ứng Coolidge. Hiệu ứng Coolidge được biểu hiện rõ rệt hơn ở trên người của giống đực, cũng không biểu hiện quá rõ ràng ở phái nữ, nhưng hành vi của Nhạc Hiểu Văn cũng có chút ý tứ về mặt này, cô ta và bạn trai cũng đã quen nhau nhiều năm rồi……”

“Đã nói là đừng nhắc đến vụ án rồi.” Kim Húc lạnh lùng nói.

Thượng Dương vội xin lỗi: “Xin lỗi. Em chỉ là muốn nói, em và anh không ở bên nhau mỗi ngày, nói không chừng ngược lại còn có thể duy trì được cảm giác mới mẻ, tránh cho loại hành vi đi ngược với văn minh hiện đại này xuất hiện giữa anh và em mà thôi.”

Kim Húc nói: “Hiệu ứng gì đó, không liên quan đến anh. Anh đã nói với em, khi anh bị một trận bệnh kia, khi đó đã cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng chết đi cho xong. Là lúc đó em đến thăm anh…… Em hiểu không? Nếu không phải vì muốn giao phối với em, khi đó anh đã không còn muốn sống nữa rồi.”

Hắn nói đến nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng vào tai Thượng Dương lại như kinh đào hải lãng. (惊涛骇浪: sóng to gió lớn. Chỉ hoàn cảnh ác liệt hay việc phải trải qua những chuyện phức tạp khó khăn.)

Kim Húc phảng phất như không quá để ý nói: “Anh không hề lo lắng em sẽ bị hiệu ứng này một chút nào, bởi vì em có bệnh khiết phích (một trạng thái tâm lý thích sạch sẽ đến thái quá, đôi khi đến mức độ biến thái) a. Anh cũng không tin một người như em còn có thể thân thiết cùng người khác được.”

Trong lòng hắn thật sự là nghĩ như vậy sao? Thật ra cũng không phải.

Thượng Dương còn chưa tới mức độ không thể không có hắn. Hiện tại, đối với Thượng Dương mà nói, hắn vẫn còn cảm giác mới mẻ tương đối mãnh liệt. Chờ sau khi cảm giác mới mẻ này qua đi, thủy triều rút hết, khi đó, cảm giác của Thượng Dương đối với hắn còn có thể dư lại được bao nhiêu đây. Bản thân hắn cũng không hề bình thường như biểu hiện ra bên ngoài của mình đâu.

“Em sẽ không đâu, cũng không liên quan đến thói quen sạch sẽ.” Thượng Dương có chút mê mang, nói, “Vốn dĩ là em đặc biệt ung dung, cũng không cảm thấy việc yêu xa này có vấn đề gì. Hiện tại lại đột nhiên lo lắng, lỡ như anh thích người khác thì em phải làm sao bây giờ? Có thể là em sẽ không tìm thấy được người nào khác khiến cho em rung động nữa. Anh thật sự rất tốt a, tốt đến mức giống như là một đối tượng hoàn mỹ có thể tùy chỉnh riêng cho em vậy.”

Kim Húc ngẩn ra, chợt nói: “Nói là tùy chỉnh cũng không sai a. Em thích kiểu nào, anh sẽ cân nhắc thiên biến vạn hóa cho. Anh vốn là một cái cây hoang dã, tùy tiện có thể biến lớn ra, là muốn để em xây một mái nhà ở dưới bóng cây của anh, sau đó sẽ phát triển theo hướng mà em muốn đâu.”

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Ở Đâu

Copyright © 2022 - MTruyện.net