Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào
  3. Chương 74: Hôn anh một cái nữa đi, anh phải đi rồi!!
Trước /113 Sau

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 74: Hôn anh một cái nữa đi, anh phải đi rồi!!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thượng Dương không biết làm thế nào, nhưng vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với hắn, ví như nói lời xin lỗi, nói câu nhớ nhung, còn có về tương lai đã nghĩ đến trong khoảng thời gian này.

Nhưng hai người bọn họ không chỉ là “Gương vỡ lại lành” nhanh nhất trong lịch sử, thời gian gặp được nhau còn rất ngắn.

Sau khi Kim Húc nhìn thấy được tấm ảnh chụp vé máy bay Thượng Dương gửi cho mình thì đã tra cứu thông tin của chuyến bay, vội vàng đi tàu hỏa từ tỉnh lị đến thành phố để gặp mặt Thượng Dương, rồi tranh thủ thời gian quay trở về.

Từ nơi Tây Bắc ngàn dặm xa xôi đến phối hợp với văn phòng Tỉnh ở địa phương phá án, tầm quan trọng của vụ án này cũng không cần phải nói rõ, Thượng Dương tự nhiên hiểu.

“Chỉ còn nửa giờ, anh phải đi rồi.” Kim Húc xem thời gian, buồn bực nói, “Vốn dĩ anh dự định, có thể có được một tiếng để chỉnh đốn em……”

Hắn bỗng nhiên dùng có ánh mắt chút hung ác nhìn Thượng Dương.

Thượng Dương lập tức xấu hổ mà xin lỗi: “Xin lỗi.”

Buổi sáng mùng một anh gọi điện thoại cho Kim Húc xong thì trong lòng luôn có một cảm giác tức giận, nhưng lại không biết nên trách ai, có thể trách được ai đây? Anh chỉ có thể tự trách mình, trách lâu như vậy, vừa nhớ tới việc này thì liền phản xạ có điều kiện mà nghĩ, đây đều là do anh sai.

Sự hung ác của Kim Húc vô cùng ngắn ngủi, thoắt cái đã không thấy nữa, hắn nhìn dáng vẻ của Thượng Dương không có cách nào, nói: “Nói xin lỗi là có tác dụng sao?”

Hắn nắm tay Thượng Dương rồi kéo Thượng Dương lại gần một chút, bốn mắt nhìn nhau, hai người đứng nắm tay trong căn phòng nhỏ xán lạn, không cần lên tiếng, chỉ cần ánh mắt cũng đủ để tố cáo sự tràn ngập lưu luyến của nhau ở trong khoảng thời gian này rồi.

Thượng Dương nhìn Kim Húc liền cảm thấy, làn da của hắn đã đen hơn trước một chút, hình như cũng gầy một vòng, còn thêm chút bể dâu, nhưng vẫn rất tuấn tú, mùi hormone còn đậm hơn lúc trước mấy phần.

“Em gầy hơn rồi,” Kim Húc mở miệng nói, tự nhiên mà cúi đầu, cọ cọ cái cổ ở dưới tai của anh, rất nhẹ nhàng mà nói, “Rất nhớ em.”

Thượng Dương cầm lòng không đặng mà giơ tay ôm lấy hắn.

Kim Húc nói: “Thật sự không có ý muốn trách em đâu. Em có quyết định như thế nào cũng đều được hết. Anh hiểu em nên mới yêu em, cho nên anh tin tưởng em nhất định rõ ràng bản thân mình muốn cái gì nhất. Chỉ cần em đưa ra lựa chọn dựa theo trái tim của mình, có thế nào thì anh cũng được, anh đều có thể chấp nhận, bởi vì anh biết em sẽ không làm trái với lòng mình.”

Hốc mắt của Thượng Dương trong phút chốc căng lên. Anh đã chạm được vào ý nghĩa của tình yêu, tình yêu ấy là thực thể, nó chính là người anh đang ôm lúc này đây.

Anh lại lắng nghe tiếng lòng của mình, mặc dù anh vẫn luôn biết kết quả đó là kiểu âm thanh như thế nào.

“Em chưa từng nghĩ tới việc tách khỏi anh, một giây cũng không có.” Thượng Dương nói, “Khi đó chỉ là……”

Chỉ là bị tình huống ngay lúc đó làm lòng người rối loạn, anh không biết nên làm như thế nào, vẫn chưa học qua khóa học này bao giờ.

“Anh biết,” Kim Húc nói, “Anh còn biết một ngày nào đó anh sẽ nhận được tin nhắn của em, nói em muốn gặp anh. Tin nhắn này đến sớm hơn anh nghĩ, điều này có phải đã chứng minh…… em càng không thể rời bỏ anh hơn trong tưởng tượng của anh, đúng không?

Câu cuối cùng của hắn nói rất nhẹ, vẫn cứ mang theo một chút không xác định.

Thượng Dương vội nói: “Đúng, em đúng là như vậy.”

Kim Húc nở nụ cười ở bên tai của anh. Hắn ý thức được đây là một cái bẫy tình yêu, hắn đã bị bao lại, bị trói buộc, hàng nghìn băng sương bị đè nén ở trong lòng đang tan ra trong khoảnh khắc này, ngọt ngào từ tình yêu đã lâu không gặp đang bay ra từ chỗ sâu thẳm nhất.

Hai người hôn nhau, trước nay Thượng Dương chưa từng có dáng vẻ như dâng hiến, khẩn cầu Kim Húc cho anh một chút trừng phạt như thế này.

Kim Húc cũng không cự tuyệt anh, tự nhiên cho anh.

Hai người hôn hôn, anh bị Kim Húc bế lên, bị hôn đến đầu óc choáng váng, hầu kết ngứa, bị cắn rồi.

Ánh mặt trời cao ngất ngoài cửa sổ, sóng nước trên mặt hồ lóng lánh ở nơi xa, những con thuyền trên hồ đang đung đưa trong gió xuân.

Mấy phút đồng hồ sau, Thượng Dương giống một con chim bi bô, đầu ngẩng về phía sau, đầy mặt đỏ bừng, trên trán cùng thái dương có một chút mồ hôi..

Kim Húc giúp anh lau khô, vẫn ôm anh ngồi ở mép giường, chỉ là không còn tư thế khiến người ta đỏ mặt nữa, mà là ôm anh ở trên đùi giống như ôm một đứa trẻ, còn không ngừng hôn môi anh.

Thượng Dương có chút ngượng ngùng, nhưng lại không muốn tách ra khỏi hắn, cuối cùng đơn giản như một đứa trẻ mà vòng tay qua cổ hắn, cả đời chưa từng làm nũng cũng muốn vung ra cho người ta.

“Cũng nhớ anh sao?” Kim Húc nói.

“Nhớ,” Thượng Dương nói, “Mỗi ngày đều nhớ.”

Kim Húc lại y như chơi cục slime, slime phiên bản người thật chịu không nổi mà kêu lên: “Đừng nhúc nhích…… Vừa rồi mạnh quá, em không được nữa rồi.”

Kim Húc lộ ra hơi hơi đắc ý, nói: “Thích không?”

Thượng Dương càng ngượng ngùng, nhưng vẫn là thành thật gật đầu, thật ra từ đầu đến cuối bọn họ cũng chưa làm ra hành động thực chất nào, nhưng dường như anh đã boom đến còn kịch liệt hơn mấy lần trước kia.

Kim Húc không có, cũng chỉ có một mình anh.

Anh chủ động hỏi: “Còn chút thời gian, anh muốn không?”

“Thôi.” Kim Húc nói, “Chút thời gian cũng không đủ, lần tới đi.”

Thượng Dương nhíu mày nói: “Xin hỏi anh đang ám chỉ ai a?”

Kim Húc cười nói sang chuyện khác nói: “Anh nói, đều là do lễ tân khách sạn này làm chậm trễ thời gian của anh.”

Hắn ở dưới lầu nhờ lễ tân tra giúp số phòng của Thượng Dương, còn đưa ra giấy chứng nhận công an theo quy định, cô gái quầy lễ tân không công nhận, kỳ kèo hơn nửa ngày mới chịu giúp hắn tra.

Thượng Dương nghe hắn giản lược miêu tả quá trình này, nói: “Trước kia khách sạn này là nhà khách công an, nhân viên công tác từng gặp công an còn nhiều hơn anh gặp em nữa đấy.”

Kim Húc nói: “Biết chứ, cho nên mới đoán một cái đã đoán trúng nhất định hai người ở nơi này, thành phố này rất nhỏ.”

Thượng Dương cũng biết hắn đã đi vào tỉnh này của khu vực Hoa Nam (*)hơn một tuần, nghe được ý của hắn, tuy rằng là phá án ở tỉnh lị, nhưng cũng hiểu biết đôi chút đối với mảnh đất thành phố này.

(*)lưu vực Châu Giang, bao gồm Quảng Đông, Quảng Tây, Trung Quốc

Đối với chuyện liên quan đến vụ án, nhân viên không tham gia phá án cũng không tiện hỏi đến, đặc biệt còn là vụ án do Cục An ninh quốc nội phối hợp liên tỉnh để xử lý, hẳn là phải tuân thủ nguyên tắc bảo mật.

Bởi vậy Thượng Dương cũng chỉ hỏi phần đã công khai: “Em xem tài liệu nói là một vụ án bán hàng đa cấp, tại sao còn cần đại lão các anh chạy từ xa đến đây một chuyến?”

Kim Húc nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Cấp trên bảo anh đến nên anh phải đến thôi.”

Không nên hỏi thì không hỏi, Thượng Dương nói: “Làm đội trưởng có quen không? Có phải còn bận hơn lúc còn ở Bạch Nguyên không?”

“Cũng được, vị trí công tác còn chưa ngồi ấm chỗ thì đã bị phái tới bên này.” Kim Húc nói.

Sau khi hắn được điều nhiệm đến tổng đội An ninh quốc nội của văn phòng Tỉnh, đảm nhiệm chức đội trưởng phân đội An ninh của Cục An ninh quốc nội, xem như điều động cùng cấp bậc với trước kia, cũng là ngầm thăng chức.

Tương đương với hắn mới vừa được điều đến thì đã bị sai khiến đến phụ trách vụ án của Cục an ninh quốc nội phối hợp liên tỉnh này.

Trong cuộc họp hàng tuần trong nội bộ, một trang PPT của Kim Húc xuất hiện, có giản lược vụ án, Thượng Dương vừa nhìn thấy là vụ án hắn đang phụ trách thì liền bất giác để ý đến.

Đại khái là nói có hai anh em nông dân ở một tỉnh nào đó thuộc Tây Bắc đã đến làm công tại một tỉnh nào đó ở Hoa Nam, khi bọn họ biết mình bị lừa vào ổ bán hàng đa cấp thì tương đối nhanh trí, nghĩ cách chạy thoát đi ra ngoài, sau khi trở lại quê quán ở Tây Bắc thì đã đến báo án, còn có hơn mười vị bạn bè thân thích cũng cùng lên đường rồi rơi vào trong tổ chức bán hàng đa cấp ở một tỉnh nào đó thuộc Hoa Nam, bọn họ bị giam cầm bị tẩy não, trong hang ổ tụ tập mấy trăm người đều bị hạn chế tự do thân thể, trời nam biển bắc người ở đâu cũng có, riêng là khẩu âm Tây Bắc thôi anh ta cũng liền nghe ra được mấy chục cái rồi.

Kết hợp với việc công an địa phương nhận được tin báo án của quần chúng nhân dân, nói những người thân của bọn họ đến làm công tại một tỉnh nào đó thuộc Hoa Nam cũng bị mất tích.

Một tờ PPT kia bị đánh dấu sao, đại biểu cho là vụ án tương đối nghiêm trọng.

Nhưng Thượng Dương cảm giác hẳn là có nội tình khác, bán hàng đa cấp án hẳn là không có gì không thể nói, chỉ là khó xử lý, thường xuyên có tình huống xí nghiệp là trụ cột của nền kinh tế địa phương, nhà giàu nộp thuế liên quan vào vụ án thế này, quan hệ quấn quanh, cuối cùng cũng không biết bị vướng chân ở nơi nào.

Nhưng Kim Húc lại giữ kín như bưng với anh, hơn nữa dấu sao kia, hẳn là vụ án có tình huống khác.

Thượng Dương một lòng nhiều mục đích, vừa bận tâm vấn để nhiệm vụ khó khăn của đội trưởng Kim, lại rất muốn nói vấn đề yêu đương.

Kim Húc nói: “Chuyến vô tích sự này của em đi trong thời gian bao lâu? Ngày nào trở về?”

“Còn chưa biết.” Trong lòng Thượng Dương nhanh chóng suy nghĩ sắp xếp công tác, sau đó nói, “Anh tập trung tinh thần làm chuyện anh nên làm đi, tối hôm nào không bận thì em sẽ đến tìm anh ngay.”

Ngoài miệng nói không vội gặp lại, đừng chậm trễ công tác, nhưng anh lại lập tức hỏi: “Buổi tối ngày mai được không?”

Kim Húc: “……”

Thượng Dương nhìn thời gian trên đồng hồ điện tử đầu giường, sắp đến lúc chia tay, trong lòng chua xót, nói: “Em ở đây chờ tin của anh, em còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”

Kim Húc nói với giọng điệu không thể làm gì hơn: “Hay là vầy đi, anh từ chức không làm nữa, xong rồi đá cái tên lúc nãy đi, anh đến làm tùy tùng cho em nha.”

Thượng Dương bị hắn chọc đến cười khổ, nói: “Văn phòng Tỉnh của các anh còn tuyển người không? Em làm tùy tùng cho anh cũng không khác mấy đâu.”

Hai người đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo.

Thượng Dương giúp Kim Húc bẻ cổ áo lại, Kim Húc nói: “Hôn anh thêm một cái đi, anh phải đi rồi.”

Hiện tại Thượng Dương đối với hắn quả thực là nói gì nghe nấy, nghe được bảo hôn thì tiến lên hôn liền, hôn xong hỏi: “Anh đi như thế nào? Em giúp anh gọi xe nha?”

“Không cần, anh đi ra ngoài gọi xe là được, chỗ này cách ga tàu cao tốc chỉ có mười phút.” Kim Húc mặc xong áo khoác, nói, “Đừng tiễn anh, em ở đây đi. Không bận sẽ nói chuyện với em, nếu em thuận tiện thì đến tỉnh lị, em không tiện thì chờ anh đến, đến lúc đó chúng ta sẽ lại tâm sự cho thật tốt. Anh yêu em. Đi đây.”

Hắn nói xong, cũng không đợi Thượng Dương nói cái gì nữa mà mở cửa đi thẳng ra ngoài. Sợ nếu đi chậm sẽ bận lòng không thể rời đi được nữa.

Thượng Dương cũng không đuổi theo hắn, ngồi ở trên ghế bên cửa sổ, trong lòng trống rỗng chết lặng, cảnh xuân ngoài cửa sổ vẫn là như vậy, hồ nước nhộn nhạo vỗ sóng, gió nổi lên khiến hoa rơi bay tán loạn. Anh cũng cảm thấy không còn đẹp như vừa rồi.

Qua một hồi lâu, anh nhớ tới gọi điện thoại cho Khương Vân Khởi, hỏi ở đâu.

“Ăn mì đến no căng, tôi đang đi bộ để tiêu cơm.” Khương Vân Khởi kinh ngạc nói, “Người yêu cậu đi rồi à? Không qua đêm a? Tôi cũng nói với anh ta tôi không sao rồi, tôi cũng có thể ngủ phòng khác mà.”

Thượng Dương chỉ cho rằng cậu ta nói chính mình tương tư Kim Húc tệ hại đến như thế nào, không nghĩ tới lại càng kỳ quái hơn, cả giận nói: “Tôi thấy cậu là đang không muốn ở viện nghiên cứu rồi đấy!”

Khương Vân Khởi cong người xin tha nói: “Sư phụ, tôi mua một phần mì đắt nhất mang về cho cậu nha.”

Bên kia Kim Húc đang ngồi tàu cao tốc, gửi cho Thượng Dương nói tất cả đều thuận lợi, còn gửi liên tiếp sticker hôn hôn.

Thượng Dương trả lời hắn một cái sticker “Tin em hôn chết anh không” , lại nói: Bận thì bận, nhớ chú ý thân thể đấy, anh cũng gầy rồi.

Kim Húc: Không sao. Tuỳ tùng em trở về rồi sao? Trông cậu ta láu cá, không bằng Viên Đinh sư đệ thành thật.

Thượng Dương: Anh còn chưa hỏi đã nói xấu người ta, cậu ta là nối khố với em đấy.

Kim Húc lại nói: Hóa ra là cậu ta, con ngựa cầu vồng ở trên giá sách của em là do cậu ta tặng à?

Thượng Dương: ?

Trí nhớ của người này cũng quá tốt rồi đấy!

Thượng Dương bị nhắc thì suy nghĩ một chút, lúc này mới có thể nhớ lại tới vật trang trí thủy tinh mà Kim Húc đã từng chú ý đến kia, đó là quà sinh nhật của Khương Vân Khởi tiện tay tặng anh vào mấy năm trước.

Kim Húc: Tại sao bây giờ cậu ta mới đến học nghề?

Chân tướng chính là bản thân Khương Vân Khởi không có chí cầu tiến, cả ngày ăn no chờ chết.

Nhưng Thượng Dương không muốn nói bạn nối khố của mình như vậy, nên tô cho đẹp một chút thì hơn.

Thượng Dương: Chính là một người tương đối thuộc hệ Phật, không quan tâm đến vấn đề thăng chức, con người vẫn là tương đối đáng tin cậy đấy.

Buổi chiều ba ngày sau.

Thượng Dương cực kỳ hối hận, lăng kính mà anh tạo cho thằng bạn thân phải dày đến thế nào, nếu không tại sao lại cảm thấy Khương Vân Khởi tương đối đáng tin cậy chứ?

Không ổn, quá không ổn rồi, chuyện hôm nay Khương Vân Khởi làm ra, còn không ổn hơn mấy câu thì thầm của Kim Húc nữa.

Nơi này là một thành phố du lịch nổi danh cả nước, nước sông bao quanh thành phố, bên trong thành phố còn có hồ, đi thẳng một đường thưởng thức cảnh quan tự nhiên ở vùng ven sông, cũng cũng là một nét du lịch đặc sắc của địa phương.

Mấy ngày nay hai người cùng đi với đồng nghiệp địa phương đồn công an và phòng cảnh vụ tiến hành thăm viếng cùng điều tra nghiên cứu thực địa, vị đồng nghiệp tiếp đón bọn họ chiều hôm nay đã bận chút chuyện khác, đúng lúc buổi tối Thượng Dương muốn tranh thủ đến tỉnh lị, nên dứt khoát liền quyết định tan tầm trước.

Trên đường trở về, khi đi ngang qua bến tàu bờ sông, Khương Vân Khởi đề nghị đi xem một chút.

Nhìn một chút, Khương Vân Khởi lôi kéo Thượng Dương, một hai phải ngừng để lên thử du thuyền đang đậu trên bờ xong một chút.

Thượng Dương chỉ cho rằng bạn nối khố của mình tò mò đi dạo lung tung, anh lại lười đi qua đi lại, bản thân đến boong tàu vừa ngắm cảnh sông, thuận tiện đặt luôn vé tàu cao tốc.

Chờ khi anh phát hiện chỗ nào không đúng thì du thuyền đã rời bờ.

Thượng Dương vội vàng muốn rời thuyền, lại bị nhân viên phục vụ báo cho là đã không kịp rồi.

Thượng Dương: “Tôi hoàn toàn không có mua vé a!”

Người phục vụ kỳ quái nói: “Bạn của anh mua a, không có vé sao các anh có thế lên được?”

Thượng Dương: “……”

Anh rất muốn bắt Khương Vân Khởi lại, ném xuống sông cho cá ăn.

“Hảo huynh đệ,” Khương Vân Khởi vòng một vòng đến đây, lại còn dõng dạc, “Đừng cảm thấy biết ơn tôi, dù sao cũng nghỉ ngơi, cùng đi chơi với nhau đi, chi phí du thuyền do tôi bỏ ra hết, được rồi chứ?”

Thượng Dương phẫn nộ tột đỉnh nói: “Là vấn đề chi phí sao? Mấy năm qua tôi không làm cộng sự với cậu, còn tưởng rằng cậu chỉ là Phật hệ, không ngờ cậu…… cậu có thể đừng quá đáng như vậy được không?”

Khương Vân Khởi nói: “Đến mức này sao? Sao lại tức giận thật rồi?”

Thượng Dương không tức giận mới là lạ. Du thuyền phải mất hơn bốn tiếng đồng hồ để để đi dọc sông đến các danh lam thắng cảnh ở hạ lưu, đến lúc đó lại đổi xe về nội thành, hôm nay anh không đến được tỉnh lị rồi!

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Copyright © 2022 - MTruyện.net