Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào
  3. Chương 82: Thật là muốn mạng mà!!
Trước /113 Sau

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 82: Thật là muốn mạng mà!!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ba giờ trước, tại homestay được xem như là bộ chỉ huy hành động.

Qua sự đồng ý của Ngô Mi, sau đó Thượng Dương và Khương Vân Khởi liền “dọn” từ nơi này vào ở trong khách sạn nghỉ dưỡng.

Ngô Mi nói: “Chủ nhiệm Thượng cứ tập trung tinh thần đối phó với Khổng Dược, không cần để ý đến bên cạnh. Tiểu Khương phụ trách đến làm quen với hoàn cảnh bốn phía xung quanh, không gian của khách sạn nghỉ dưỡng rất lớn, tốt nhất là có thể điều tra được địa điểm tổ chức hội nghị được bố trí ở nơi nào. Mặt khác, khách sạn có người của chúng ta, thời điểm thích hợp sẽ tìm kết nối với các cậu.”

Thượng Dương gật gật đầu.

Khương Vân Khởi nói: “Còn làm đầu nối, có thể có thể, cái này giống 007 ghê, kích thích thật đấy. Trở về phải nói với ba mẹ tôi về tiền đồ của tôi mới được!”

Thượng Dương: “……”

Thần sắc của Ngô Mi và Kim Húc khác nhau, không có phát biểu cái nhìn, thậm chí còn rũ tầm mắt xuống, không muốn lộ ra tâm lý hoạt động vào lúc này..

“Khổng Dược nói buổi tối gã có việc,” Thượng Dương nói, “Tôi không hỏi gã là chuyện gì, hẳn là không có liên quan đến hội nghị đi?”

Ngô Mi nói: “Gã có khách. Đồng nghiệp phụ trách theo dõi Hoàng Lợi Quốc có tin tức vào buổi chiều, nói Hoàng Lợi Quốc dẫn người đến sân bay, hẳn là đi đón người. Chúng tôi đã nhờ hàng không dân dụng hỗ trợ, nhận được thông tin của hành khách của một số chuyến bay buổi chiều, là một vị khách quan trọng ngoài dự đoán.”

Chị lấy ra một tấm ảnh chụp, là ảnh giấy chứng nhận, trên ảnh chụp một cô gái, 26 27 tuổi, màu da hơi đen, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp.

“Cô gái này tên Long Thiền,” Kim Húc giới thiệu nói, “Là sinh viên khoa chính quy của một đại học nào đó trong tỉnh lị, được tuyển dụng vào tập đoàn Thiên Lý, đầu tiên là làm PR bán hàng, thành tích cá nhân của cô ta cũng xếp hạng nhất trong sáu tháng liên tiếp, rất được Khổng Dược tán thưởng, sau đó đề bạt cô ta vào hạng mục lừa tiền Ái Lữ Hối này, bồi dưỡng cô ta làm giám đốc hạng mục, vốn dĩ chức năng của cô ta và Hoàng Lợi Quốc không khác nhau lắm, cũng là tiên phong xông trận vì vòng tiền bán hàng đa cấp kia.”

Thượng Dương nghe ra có đoạn sau, hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại Hoàng Lợi Quốc đều phải đi làm tài xế đón cô ta, vậy hẳn là cô ta không hề có địa vị tầm thường ở Chân Nguyệt Giáo rồi.”

Kim Húc nói: “Chủ nhiệm Thượng thông minh. Cô gái tên Long Thiền này, hiện tại chính là ‘ Thánh Nữ ’ của Chân Nguyệt Giáo.”

Thượng Dương: “……”

Khương Vân Khởi nói: “Địa vị của Khổng Dược và Hoàng Lợi Quốc ở trong giáo phái không khác nhau lắm, vậy, chẳng phải địa vị hiện tại của Long Thiền này còn cao hơn cả Khổng Dược sao?”

Ngô Mi nói: “Ít nhất ở trong mắt tín đồ là như thế, Khổng Dược và Hoàng Lợi Quốc chỉ là hộ pháp của‘ Thượng Sư’ Ngu Chân, Long Thiền là Thánh Nữ được Thượng Sư trực tiếp chỉ điểm, địa vị tự nhiên cũng cao hơn một ít.”

“Chỉ điểm?” Khương Vân Khởi rõ ràng có chuyện muốn nói, nhưng băn khoăn có vị đồng nghiệp nữ Ngô Mi ở đây, cuối cùng vẫn là nuốt trở về.

Mọi người nhất thời cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Trong buổi họp ngay hôm qua đã từng nhắc đến, Chân Nguyệt Giáo lấy lý do truyền công pháp, tôn sùng cái gọi là “song tu”, cho nên ý tứ vị “Thánh Nữ” Long Thiền này được“Thượng sư” Ngu Chân chỉ điểm, tức là nói giữa hai người chính là loại quan hệ đó, Long Thiền rất có thể là tình nhân của Ngu Chân.

Ngô Mi nói: “Khổng Dược nói buổi tối có việc, có thể chính là gặp mặt Long Thiền.”

“Ngược lại tôi cảm thấy không nhất định,” Kim Húc suy nghĩ nói, “Khổng Dược không nhất định sẽ để mắt đến Long Thiền, người phụ nữ này chính là một tay gã đề bạt lên, nếu Long Thiền thật sự là tình nhân của Ngu Chân, chỉ sợ Khổng Dược sẽ nảy sinh ý muốn giết chết cô ta……Nếu thật sự cha vợ và vợ của Khổng Dược là bị gã giết chết, thì dù gã có giết thêm một Long Thiền, với gã mà nói cũng không phải là một việc gì khó.”

Ngô Mi nói: “Lời này cũng có đạo lý, quan hệ giữa Long Thiền và Ngu Chân rốt cuộc gì thì còn phải chờ thảo luận sau, bất quá lần này Long Thiền tới, càng có thể chứng minh cấp bậc của hoạt động này rất cao, chúng ta càng phải nắm chắc cơ hội tốt lần này, nếu không còn chờ lần tiếp theo thì cũng không biết phải chờ tới khi nào, đến lúc đó cũng sẽ càng khó làm.”

Chân Nguyệt Giáo mượn danh nghĩa tập đoàn Thiên Lý, bán hàng đa cấp bóng cạnh biên(*), tiến hành tuyên truyền tà giáo, điên cuồng gom tiền, mê hoặc lòng người, cứ phát triển mấy năm như vậy, quy mô càng lúc càng lớn, quan hệ xã hội dính líu càng ngày càng phức tạp, liên quan đến tổng số tiền hơn trăm tỷ và trăm vạn người, hơn nữa cũng đang dần dần lan ra các tỉnh ở phía nam.

(*) những người buôn bán bất hợp pháp sử dụng một số điểm khác biệt về nhãn hiệu của các nhãn hiệu nổi tiếng để thiết kế nhãn hiệu giả mà người tiêu dùng không dễ nhận thấy nhằm đánh lừa người tiêu dùng không hiểu biết mua sản phẩm này.(theo Baidu)

Cần phải khẩn cấp đàn áp giáo phái này.

Tin tức hội nghị phi pháp lần này có được không dễ dàng gì, đánh vào nhân viên nội bộ của Ái Lữ Hối, trước sau dừng lại ở mức độ bán hàng đa cấp, không tiếp cận được nhân vật trung tâm của Chân Nguyệt Giáo, vì để nắm được tin tức mơ hồ này, bọn họ cũng đã phải trả giá nỗ lực cực lớn. Nếu bỏ lỡ lần này, tiếp theo thật sự sẽ rất khó.

Đội trưởng Ngô Mi còn phải điều phối các khía cạnh khác của công tác, cho nên tuyến Khổng Dược này sẽ được giao cho đội trưởng Kim Húc và đội viên ngoài biên chế.

Vì thế “tài xế app xe” tên Kim Húc này đã đưa tiểu thụ Thượng Dương nhà mình, cùng với đồng nghiệp Tiểu Khương dọn đến khách sạn nghỉ dưỡng dưới trướng tập đoàn Thiên Lý theo lời mời của Khổng Dược.

Trên đường, Khương Vân Khởi hỏi Kim Húc: “Buổi tối anh cũng ở cùng sao? Không thích hợp đâu, cũng phải cho Khổng Dược cơ hội để gã đơn độc tới cua sư phụ tôi a.”

Thượng Dương vốn dĩ rất khẩn trương, bị anh ta nói càng thêm phiền, nói: “Cậu lo cho công tác của cậu đi được không? Không cần lo cho chúng tôi.”

Khương Vân Khởi nói: “Khổng Dược có một luồng khí chất biến thái như vậy, có khi nào muốn 3P với hai người luôn không?”

Kim Húc: “……”

Thượng Dương hỏi anh ta: “Anh có mang súng không? Cho em mượn một chút, em muốn bắn chết cậu ta.”

Khương Vân Khởi nói: “Còn không phải tôi đang vì công tác sao? Nếu không cậu nói đi, cậu không đơn độc ở cùng với Khổng Dược thì làm sao có thể lôi kéo được Khổng Dược?”

“Chúng tôi đã thương lượng qua, đều có sắp xếp rồi.” Kim Húc lạnh lùng nói, “Cậu tự lo cho mình đi.”

Khương Vân Khởi liền ngậm miệng.

Trực giác của Thượng Dương cảm thấy Kim Húc có hơi không thích Khương Vân Khởi, đây cũng không phải tình huống anh muốn thấy, cho nên hoà giải mà nói với Kim Húc: “Cậu ta không có ý gì khác đâu, chính là có thói quen lắm mồm, từ nhỏ bởi vì cái này mà bị đánh không ít rồi.”

Kim Húc nói: “Anh thấy cũng là một luồng khí chất thiếu đánh đấy.”

Khương Vân Khởi liếc mắt nhìn nhau với hắn ở kính chiếu hậu một cái, trên mặt hai người đều lộ ra vài phần trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Thượng Dương: “? Hai người đang liếc mắt đưa tình gì đấy?”

Kim Húc: “……”

Khương Vân Khởi ăn nói linh tinh, nói: “Đội trưởng Kim thật sự hảo soái, nếu lúc sau Ngu Chân cũng xuất hiện, chúng ta phái anh ấy dùng sắc đẹp dẫn dụ đi.”

Thượng Dương suy nghĩ hình ảnh kia, Kim Húc chạy tới õng ẹo tạo dáng dụ hoặc một giáo chủ tà giáo ma ốm, nghĩ như thế nào đều có một loại cảm giác quỷ dị buồn cười, càng nghĩ càng nhịn không được muốn cười như điên, nói: “Tôi thấy cũng được đấy.”

Kim Húc: “……”

Đến ngoài cửa lớn khách sạn nghỉ dưỡng, từ dưới xe xuống, hai người liền diễn lại lại dáng vẻ một đôi tình nhân nam nam đang giận dỗi khi rời đi sau bữa cơm trưa..

Khương Vân Khởi bị kỹ thuật diễn của hai người bọn họ trấn áp, khóe miệng run rẩy. Rất nhanh anh ta cũng nhập vai một thanh niên chỉ biết chơi, gặp được nữ phục vụ xinh đẹp liền đến gần hỏi ở trong khách sạn có nơi nào chơi vui không.

Khoảng cách phòng của anh ta và Thượng Dương có hơi xa, khi đến hành lang liền tách ra.

Thượng Dương và Kim Húc đều lạnh mặt, không nói chuyện với đối phương, sau khi đi tới cửa thì Thượng Dương quẹt thẻ chìa khóa, Thượng Dương diễn đến mệt mỏi, lúc tiến vào liền có hơi thả lỏng, vừa định mở miệng nói chuyện thì Kim Húc lại lớn tiếng trào phúng: “Ồ, Khổng tiên sinh an bài chu đáo thật đấy.”

Hắn đi vào nhìn một vòng, quay đầu lấy khẩu hình nhắc nhở Thượng Dương: Đầu giường.

Thượng Dương lập tức đã hiểu, đầu giường có camera mini.

Cảnh diễn cãi nhau này của hai người bọn họ, vốn đã thương lượng qua, chuẩn bị sau khi đến ăn cơm chiều ở nhà hàng sẽ diễn, khi ấy sẽ có nhân viên công tác của khách sạn chứng kiến, sau đó sẽ truyền tới tai của Khổng Dược, như vậy Kim Húc sẽ thuận lý thành chương mà rời đi, còn Thượng Dương bị “tổn thương vì tình yêu” của cũng tự nhiên mà cô đơn.

Nếu giữ nguyên kế hoạch cãi nhau ở nơi công cộng, hai người bọn họ chỉ công kích vài câu với nhau, Kim Húc tức giận mà rời đi là được. Không cần phải có tiếp xúc tay chân.

Cho nên khi Kim Húc mới vừa động thủ, Thượng Dương còn có hơi ngơ ngác, nhưng rất nhanh anh ý thức được, khi ở trong không gian phòng khép kín này, một đôi tình nhân đồng tính nam mà dùng kế hoạch cãi nhau ban đầu thì sẽ không có sức thuyết phục lắm.

Hắn bị Kim Húc ấn ở trên giường hôn môi, một chút thành phần bạo lực cộng thêm lỗ mãng thô tục, cùng với sự tồn tại của cameras, khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng đồng thời lại có một loại cảm giác kích thích quỷ dị.

Hai người bọn họ đã rất lâu không thân mật, trong lúc nhất thời nảy lên cơn sóng triều khiến Thượng Dương đầu váng mắt hoa, không rõ ràng lắm là đang diễn trò hay là chân thật.

Kim Húc: “……”

Thượng Dương đã nhận ra hắn phản ứng, chính mình phản ứng cũng cực nhanh, lập tức mạnh mẽ tát một cái.

Kim Húc bị đánh đến in dấu tay ở trên mặt, trong miệng hùng hùng hổ hổ, ánh mắt nhìn về phía Thượng Dương lại là nói: Đánh hay lắm.

Hắn phẫn nộ mà xô cửa rời đi.

Một đường vọt tới ngoài cửa, Kim Húc lái xe rời khỏi khách sạn nghỉ dưỡng, tòa nhà rực rỡ ánh đèn tụt lại phía sau.

Lúc này hắn mới mắng một câu thô tục thật lòng, trong đầu hiện lên dáng vẻ Thượng Dương mới vừa nãy, gương mặt ửng hồng, hai tròng mắt ướt át.

Quả thực là muốn mệnh mà.

Cũng may Thượng Dương ra tay đánh dứt khoát, lại trễ vài giây…… hai người bọn họ giải quyết là chuyện nhỏ, còn phải để cho mắt chó của Khổng Dược được lợi.

Thượng Dương đuổi tới bên ngoài đại sảnh, chiếc xe “App” đã sớm đi rồi.

Anh “thất hồn lạc phách” mà trở lại đại sảnh, ngồi xuống ghế sô pha ở khu nghỉ ở bên cạnh, gọi mấy cuộc mà không ai trả lời, lại cúi đầu cạch cạch đánh chữ gửi tin nhắn, rõ ràng cũng là dáng vẻ không ai trả lời anh cả.

Cuối cùng, quản lý đại sảnh lại đây, mời vị khách đáng thương bị tấn công rồi bị bỏ rơi này đến câu lạc bộ VIP trong khách sạn, cũng nói, Khổng tiên sinh đang chờ anh ở bên kia.

“Đây là làm sao vậy?” Vừa thấy mặt Khổng Dược, Khổng Dược liền tỏ vẻ ngạc nhiên như không biết chuyện gì, hỏi, “Lại cãi nhau với lão công sao? Người khác đâu?”

Dáng vẻ Thượng Dương bị tổn thương đâu thấu tim, nói: “Không biết, mặc kệ anh ta. Anh Dược, không phải anh buổi tối có việc sao?”

Vị trí ngồi này của Khổng Dược là ở trong góc của câu lạc bộ Pub(*), mấy bàn khác bên cạnh cũng có không ít khách, hẳn là đều là ở trong khách sạn.

(*)Pub là viết tắt của cụm từ Public House (nghĩa là ngôi nhà dành cho cộng đồng) là một cơ sở kinh doanh chuyên các thức uống chứa cồn như bia, rượu,…và cả thức uống không chứa cồn, phục vụ kèm thức ăn nhẹ để mọi người gặp gỡ, ăn uống và trò chuyện. Pub được thiết kế phần nhiều theo phong cách truyền thống với nội thất gỗ, không gian mở.

Nhưng vừa rồi Thượng Dương tiến vào, phát hiện có mấy bàn khách, sau khi nhìn thấy anh thì liền thì thầm ngắn ngủi với nhau.

Là bởi vì dáng dấp của anh có chút giống Ngu Chân sao? Những người khách này cũng có khả năng liên quan đến Chân Nguyệt Giáo, không chừng còn chính là tín đồ tới tham gia hoạt động lần này.

“Bận xong rồi.” Khổng Dược rất quan tâm đến tình yêu của Thượng Dương, tiếp tục hỏi, “Sao lại cãi nhau nữa? Anh còn nói, anh muốn cùng hai người ăn bữa cơm tâm sự nữa, cứ để anh nói vài câu với cậu ta, có người yêu tốt như Tiểu Thượng thế này, cậu ta còn không biết quý trọng.”

Thượng Dương cúi đầu, rất tức giận lại thương tâm, nói: “Anh ta chính là loại người này, em nên biết sớm mới đúng. Bản thân đã không làm được gì rồi, còn muốn trách đến trên đầu người khác cái gì chứ.”

Anh kể chuyện tình yêu đau khổ của mình với Khổng Dược, nói còn có chút tự cao, nói: “Đây là lần đầu tiên em yêu đương, còn tưởng rằng chuyện yêu đương rất đơn giản, gần đây mới hiểu được, thời điểm khó khăn, bởi vì ba của em bị bệnh nên đã cắt đứt một khoảng thời gian, trận đó đều khiến em muốn chết tâm hẳn đi.”

Lời này đơn thuần tự nhiên xuất phát từ nội tâm, khi anh nói đến, rõ ràng chính xác mà nhớ tới đến mấy ngày Tết Âm Lịch trước khi gặp lại kia, đó thật sự là mấy chục ngày đau đến không muốn sống nữa.

Khổng Dược có chút ngẩn ra nhìn anh một lát, sau đó mới chuyển tầm mắt, chậm rãi rót một ly rượu cho anh.

Anh thấy là rượu mạnh, nhưng chỉ giả vờ không hiểu, bưng lên uống một ngụm cạn sạch, lập tức ho khan lên, rút khăn giấy lau đi, nhân cơ hội nhổ một nửa vào khăn giấy, xấu hổ mà giải thích nói: “Nồng quá…… em không biết uống rượu.”

Khổng Dược lại giống như rất thích dáng vẻ này của anh, nói: “Không sao. Còn tưởng rằng nhân viên công vụ các em xã giao nhiều, tửu lượng hẳn là còn được chứ.”

Thượng Dương nói: “Em làm ở điều tra nghiên cứu bên mảng khoa học xã hội nên không cần xã giao.”

Khổng Dược gật gật đầu, nói: “Không thể uống thì không cần miễn cưỡng, nếm thử hương vị thôi, bình này là rượu ngon đấy.”

Thượng Dương đột nhiên cảm giác được Khổng Dược ôn nhu, lại vẫn có chút dáng vẻ thật lòng, khác hoàn toàn với con buôn bóng bẩy trước đó.

Kim Húc đậu xe ở bên đường, Ngô Mi và một đồng nghiệp khác mặc thường phục đi lên xe hắn.

“Hoàng Lợi Quốc đã đón được Long Thiền, sắp đến khách sạn nghỉ dưỡng của Khổng Dược.” Ngô Mi nói, “Có một tin tức không biết là tốt hay xấu đây.”

Kim Húc bực bội mà nói: “Mặc kệ nó là tốt hay xấu, có thể sắp xếp người của chúng ta ở trong khách sạn đến cậu lạc bộ xem một chút không? Tửu lượng của Thượng Dương rất kém.”

Ngô Mi nói: “Đã đi vào, sẽ không có việc gì.”

Kim Húc ổn định tâm thần một chút, hỏi: “Tin tức gì? Nói đi.”

Ngô Mi nói: “Hôm nay Lệ Cảnh Hào lại từ nội thành xuống, hiện tại đang đậu ở bến tàu, có người nhìn thấy bảo tiêu của Ngu Chân ở trên thuyền.”

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cực Phẩm Lược Đoạt Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net