Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào
  3. Chương 95: Hắn làm chuyện mà năm đó hắn muốn làm!!!
Trước /113 Sau

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 95: Hắn làm chuyện mà năm đó hắn muốn làm!!!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong lòng Thượng Dương cũng còn nghi vấn, nói: “Hai người cảm thấy, vụ tai nạn giao thông mà hai cha con Mã Thiên Lý gặp phải, rốt cuộc có phải Khổng Dược làm hay không?”

“Chưa chắc là gã.” Kim Húc vẫn là quan điểm lúc trước của hắn, tuy Khổng Dược làm người không có đạo nghĩa, nhưng cũng không đến nỗi độc ác mà giết người cướp của như thế.

“Tôi thì vẫn chưa thân với anh Dược,” Khương Vân Khởi nửa nói giỡn nửa đổ thêm dầu vào lửa mà nói, “Anh Dược thề non hẹn biển với cậu, muốn tặng cho cậu nào là túi LV và đồng hồ Vacheron Constantin, còn muốn mua nhà cho cậu, cậu mới là người hiểu gã nhất nha.”

Kim Húc: “……”

Thượng Dương dựa vào lưng ghế phía sau, nhìn Kim Húc nói: “Đánh một trận cũng được, bị thương cứ tính hết cho em.”

Khương Vân Khởi ngồi ở vị trí bên cạnh cửa xe, thấy tình thế không ổn liền lưu loát nhảy xuống xe bỏ của chạy lấy người, đi tìm Ngô Mi hỗ trợ việc vặt.

Ngô Mi sắp xếp hợp lý, lần hành động này không nhỏ, nhưng động tĩnh toàn bộ quá trình đều rất nhẹ, gần như không hề kinh động đến những người khách bình thường đang ở trong khách sạn.

Các xe công vụ lần lượt rút lui.

“Tiểu Khương, cậu ta……” Thượng Dương ngẩng đầu lên, lại chưa nói gì, nhất thời chuyển đề tài, nói, “Vết thương trên mặt anh có sao không? Chỉ sợ ngày mai sẽ xanh một mảng lớn cho xem.”

Kim Húc: “Ừm.”

Hắn tiện tay đóng cửa xe bịch một tiếng, đèn trần bên trong xe chậm rãi tắt đi, hắn nói: “Hủy nhan sắc rồi, không soái nữa, còn yêu anh không?”

Thượng Dương đánh giá bên trong chiếc xe chỉ huy này một vòng, có thiết bị nghe lén, cũng không biết có mở hay không.

Đèn trên trần xe đã hoàn toàn tối sầm xuống, trong xe mông lung, chỉ có ánh đèn đường cùng một chút ánh sáng của ánh trăng ở bên ngoài.

Kim Húc không kiêng dè chút nào, còn tiến sát đến gần Thượng Dương, ép hỏi nói: “Nói mau.”

“Đừng quá trớn.” Thượng Dương có hơi ngượng ngùng, lo lắng sau này khi bị đồng nghiệp Cục an ninh quốc nội kiểm tra nhật ký để thực thi pháp luật, thì phát hiện người khác đều còn đang làm việc, hai người bọn họ lại trốn ở trong xe làm người yêu, giống cái gì chứ.

“Quá trớn thế nào?” Kim Húc kiêu ngạo mà hôn một cái ở trên môi Thượng Dương, mới nói, “Thiết bị không bật, cho dù có bật lên cũng không có tia hồng ngoại, không nhìn ra được cái gì đâu.”

Thượng Dương: “……”

“Ai kiểm tra giám sát, nhiều nhất chỉ nghe được âm thanh.” Kim Húc còn muốn chọc anh thêm hai câu, lại bị anh hôn lên, lấp kín rồi nuốt luôn lời nói đùa trở về.

Trong xe tràn ngập tiếng hai người hôn nhau..

Thượng Dương hoàn toàn khống chế quyền chủ động, là anh chủ động khởi xướng, tiết tấu cũng đều do anh dẫn dắt.

Kim Húc đơn giản án binh bất động, tùy mọi thử nghiệm của anh.

Anh và Kim Húc hôn nhau một lúc, khát vọng thể xác và tinh thần đều bị bốc cháy lên, anh liều lĩnh mà ấn Kim Húc bên cửa sổ xe, sau đó nghiêng người về phía trước, hoàn toàn không che giấu đi tình yêu mãnh liệt cùng với dục vọng, thành kính mà quyến luyến hôn môi của Kim Húc.

Nếu cả đời này anh cũng sùng bái mê muội một vị thần minh nào đó, đại khái có lẽ chỉ có thể là một vị trước mắt này đây.

Kim Húc đặt tay lên eo anh, kéo sát anh vào người của mình.

Hai người đụng phải lẫn nhau, anh lập tức run rẩy một trận, vội nói: “Chỉ hôn môi.”

Kim Húc phát hiện thay đổi của anh, hài hước nói: “Ở trên sân thượng xem người ta làm bậy, em cũng hăng lên à?”

Thượng Dương nói: “Bớt nói hươu nói vượn đi.”

Kim Húc không thuận theo cũng không buông tha nói: “Hay là, lúc bị trói có cảm giác sao? Thích như vậy ư?”

Lần này Thượng Dương cũng không hôn hắn tiếp mà tránh sang một bên, tức giận mà cãi lại nói: “Thích, hôm nào trói anh lại thử rồi biết.”

“Có thể a, đến lúc đó……” Kim Húc còn miêu tả theo mấy lời này một phen.

Thượng Dương bị hắn miêu tả đến đứng ngồi không yên, quả thực muốn học Khương Vân Khởi nhảy xuống xe chạy đi, trong lòng cứ có con mèo đang cào loạn xạ.

Kim Húc chỉ là chọc lão bà chơi, cũng không có ý định làm bậy ở trong xe chỉ huy, dựa ngồi ở bên kia, cười nói: “Đừng cách xa anh như vậy, lại gần một chút đi, không làm bậy đâu mà lo. Chỉ muốn ôm em ngủ một tý, có chút mệt rồi.”

Thượng Dương biết trận này hắn chưa được ngủ ngon một giấc nào, còn đánh một trận với loại sát thủ cao cấp như Nguyễn Bình, thể lực đã cạn kiệt, cho nên nghe lời ngồi xích lại, ngoan ngoãn để cho hắn ôm.

Hắn ôm Thượng Dương vào trong ngực giống như ôm một cái gối lớn, nghiêng mặt dựa vào vai của Thượng Dương.

Thượng Dương cảm thấy trọng lượng cơ thể của hắn gần như đều đè ở trên vai mình, có thể thấy được hắn thật sự rất mệt mỏi.

“Ngủ một lát đi.” Thượng Dương nói.

“Ừm.” Kim Húc mơ hồ mà lên tiếng.

Chỉ cần nửa phút, Thượng Dương đã nghe tiếng hô hấp của hắn, cứ như vậy mà ngủ rồi.

Có thể sau khi nhìn thấy mọi chuyện đã giải quyết xong bảy tám phần, cho nên trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng đi, hắn vừa mới được điều đến Cục an ninh quốc nội liền xử lý vụ án lớn thế này, tuy rằng hắn chưa từng nói, nhưng nhất định áp lực tâm lý rất lớn, công tác khó khăn như vậy, tình yêu trong mấy tháng qua cũng cực kỳ không thuận lợi.

Cái này đều phải trách mình. Thượng Dương có chút tự trách, trải qua khoảng thời gian cùng với vụ án này, anh đối với tình yêu, bản thân và kỳ vọng cho tương lai thì cũng đã xảy ra một ít thay đổi, sau này anh phải suy nghĩ thật cẩn thận lại một chút xem sẽ làm thế nào để tìm ra giải pháp tốt nhất trong các tình thế khó khăn mới được.

Anh và Kim Húc dựa bên nhau như vậy, từ từ cũng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu, Khương Vân Khởi trở về, kéo mở cửa xe, Thượng Dương lập tức liền tỉnh.

Khương Vân Khởi nhìn hai người bọn họ ôm nhau thì lộ vẻ xấu hổ, Thượng Dương nhìn anh ta ra dấu xuỵt, kêu anh nhẹ nhàng một chút, anh ta không đụng vào cửa xe nữa mà lên xe ngồi vào chỗ trống, cũng có chút mệt, muốn nói chút chuyện, nên lấy di động ra gõ chữ rồi đưa cho Thượng Dương xem:

“Còn chưa tìm được Ngu và Nguyễn. Khổng nghe nói cậu là lính, cả người đều không ổn”

Nửa câu đầu làm Thượng Dương nhíu mày, nửa câu sau lại làm anh cười một cái.

Nguyễn Bình có năng lực phản trinh sát phản theo dõi rất mạnh, Ngu Chân thoạt nhìn ốm yếu, nhưng ở phương diện âm mưu quỷ kế cũng không phải là một học sinh dở. Muốn lùng bắt được hai người, có thể phải mất rất nhiều công sức.

Khi Thượng Dương khuyên Ngu Chân tự thú, nói cuối cùng nhất định là trốn không thoát đâu. Lúc ấy Ngu Chân nói với anh, có thể trốn được bao lâu thì hay bấy lâu, có thể tự do một ngày thì chính là một ngày.

Lưới trời tuy thưa, công an bắt được bọn họ cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nhưng trên đường chạy trốn cùng với Nguyễn Bình, phải đếm ngược tính giờ từng ngày như vậy, có lẽ đối với Ngu Chân mà nói đó là những ngày lành khó mà có được.

Sáng sớm mùa xuân ở phương nam, hừng đông cũng sớm hơn ở phương bắc.

Lúc sáu giờ, tiếng chim hót buổi sáng, chuyện bên phía khách sạn đã kiểm tra xong, tất cả công an đã sơ tán trước khi mọi người thức dậy.

Người tính toán toàn bộ Ngô Mi vừa mới trở lại trên xe chỉ huy, khi thấy ba người đàn ông ngủ đến tứ tung ngang dọc ở trên xe thì liền không đến hàng phía sau nữa, mà ngồi vào ghế phó lái, một vị đồng nghiệp khác phụ trách lái xe.

Khương Vân Khởi bị tiếng mở cửa xe làm cho bừng tỉnh, biết là phải đi về, vừa lau nước miếng, vừa ngồi nghiêm chỉnh, luống cuống mà cố gắng thắt dây an toàn, sờ soạng vài lần cũng không thắt được.

Xe chỉ huy khởi động, từ từ xuất phát chạy ra đường bên ngoài.

“Dương…… Thượng Dương?” Khương Vân Khởi nghi hoặc phát hiện biểu hiện của bạn nối khố dường như không đúng lắm, hỏi, “Làm sao vậy?”

Thượng Dương vừa rồi gần như bị đánh thức đồng thời với anh ta, lúc này đang mờ mịt mà bắt lấy một bàn tay của Kim Húc, lại dùng bàn tay còn lại kiểm tra cổ và trán của Kim Húc.

Khương Vân Khởi: “……”

Thượng Dương nói: “Đừng giả bộ ngủ nữa, đang đùa với em sao?”

Ngô Mi ngồi hàng phía trước cũng quay đầu lại xem, ngạc nhiên phát hiện…… Kim Húc hôn mê bất tỉnh rồi.

Khương Vân Khởi quyết đoán nói: “Đội trưởng Ngô, đi bệnh viện!”

Đồng nghiệp lái xe lập tức mở hướng dẫn lái xe đến bệnh viện.

“Sao lại thế này?” Ngô Mi vội hỏi.

“Tôi không biết!” Thượng Dương ôm ngang nửa người trên của Kim Húc ở trên đùi của mình, cố gắng bình tĩnh mà xem xét vết thương trên mặt của hắn, thoạt nhìn chỉ là trầy da mà thôi.

Chính là Kim Húc nhắm chặt đôi mắt, mặc anh đùa nghịch, vẫn không hề phản ứng gì cả.

Trong đầu anh trống rỗng, lặp lại câu hỏi của Ngô Mi: “Sao…… sao lại thế này?”

Ngô Mi nói: “Khoan hãy hoảng, là đánh nhau với Nguyễn Bình bị thương dẫn đến sao?”

Thượng Dương lắc đầu: “Không biết.”

Khương Vân Khởi nhớ tới cái gì đó, cúi xuống vạch mí mắt của Kim Húc ra xem, lập tức buông tay ra.

Nhưng Thượng Dương cũng thấy được, đồng tử Kim Húc rõ ràng thu nhỏ lại, đó là phản ứng thường thấy khi sử dụng thuốc gây ảo giác.

Khương Vân Khởi nhìn anh nói: “Có lẽ không phải chuyện lớn.”

Thượng Dương nói: “Có phải do ngụm rượu đêm qua hay không? Đã mấy tiếng trôi qua rồi, tại sao lại như vậy?”

Khương Vân Khởi không thể xác định là tình huống như thế nào, chỉ nói: “Mỗi cơ thể đều có phản ứng khác biệt. Thông thường sẽ không có chuyện gì, chỉ cần các thành phần của thuốc bị đào thải ra là được rồi, đừng quá lo lắng.”

Nhưng mà thuốc gây ảo giác bình thường cũng sẽ không gây ra cho một người đàn ông có thể trạng trưởng thành như Kim Húc bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh trong mấy tiếng sâu như thế này.

Thượng Dương không thể kiềm chế được suy nghĩ theo chiều hướng không ổn của mình, tay chân lạnh lẽo, anh ôm chặt Kim Húc dường như không có chút cảm giác nào, trong miệng lẩm bẩm nói: “Được, được, không có việc gì, không có việc gì, đừng lo lắng.”

Khương Vân Khởi: “……”

Dưới lầu bệnh viện, bọn họ gặp được mấy vị công an vũ trang và Cục an ninh quốc nội cũng ở chỗ này, Lữ Chính Quang bị thọc một dao cũng đang nhận chữa trị ở đây.

Đồng nghiệp Cục an ninh quốc nội nhìn thấy Ngô Mi, tưởng chị đến xem Lữ Chính Quang thế nào, cho nên báo cáo nói: “Không nguy hiểm đến tính mạng, cũng đã xử lý xong miệng vết thương rồi, không sao, bác sĩ nói chờ tác dụng của thuốc mê hoàn toàn qua đi là có thể hỏi chuyện…… Ủa? Đội trưởng Kim làm sao vậy?”

Thượng Dương và Khương Vân Khởi đỡ Kim Húc từ trên xe xuống, mấy người Cục an ninh quốc nội vội tiến đến hỗ trợ, rồi bảo y tá đẩy băng ca đến.

Một trận người ngã ngựa đổ.

Sau khi bác sĩ kiểm tra, nói nhịp tim nhịp thở và dấu hiệu sinh tồn của Kim Húc đều bình thường, trên mặt chủ yếu là ngoại thương, khi đánh nhau với Nguyễn Bình đã ăn phải một đòn nặng, tạo thành chấn động não nhẹ, nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ cần ngủ một giấc thì sẽ không sao nữa.

Thượng Dương truy vấn nói: “Vậy tại sao gọi anh ấy không tỉnh? Có liên quan đến thuốc không?”

Bác sĩ nói: “Các dấu hiệu thể chất đều bình thường, nguyên nhân chủ yếu không tỉnh lại là do chấn động não, tác dụng của thuốc cũng chỉ là một phần nhỏ, hai bên trùng hợp cùng nhau xảy ra, cho nên mới tạo thành việc cậu ta bỗng nhiên hôn mê. Chờ sau khi cậu ta tỉnh lại cho uống một lượng nước lớn, có thể đẩy nhanh chất còn sót lại ra ngoài.”

Kim Húc đang tạm thời nằm viện để quan sát, bệnh viện tiếp nhận Lữ Chính Quang vào nửa đêm, lúc ấy cũng nhận được thông báo từ chính quyền địa phương, biết khu du lịch đã xảy ra chuyện lớn, đương nhiên cũng biết Kim Húc đang hôn mê bất tỉnh cũng là bị thương trong “chuyện lớn” đó, vì vậy mà cố ý sắp xếp phòng bệnh đơn cho vị công an này.

“Bác sĩ đã nói như vậy rồi,” Khương Vân Khởi mua một chút đồ ăn sáng đến, khuyên Thượng Dương nói, “Đừng lo quá, ăn một chút gì đi rồi nghỉ ngơi một chút. Dù sao cậu cũng nhất định muốn ở bên giường trông coi, ăn xong thì cứ ở chỗ này ngủ một lát đi.”

Thượng Dương xem Kim Húc vẫn không tỉnh, đương nhiên còn rất lo lắng, nhưng có chứng thực của bác sĩ thì cũng đã thả lỏng hơn vừa rồi không ít, có thể sử dụng ngữ khí bình thường nói chuyện với Khương Vân Khởi, hỏi anh ta: “Cậu thì sao, đi làm cái gì?”

Khương Vân Khởi nói: “Đội trưởng Ngô muốn thẩm vấn Lữ Chính Quang, tôi làm đại diện nằm vùng duy nhất còn tung tăng nhảy nhót của phân đội nhỏ, đương nhiên phải đi dự thính rồi.”

Sau khi anh ta rời đi, Thượng Dương miễn cưỡng ăn một chút, không có khẩu vị, anh ngồi ở mép giường nhìn Kim Húc, nhìn nhìn thì trong mắt ẩn nước mắt, nhớ tới khoảng thời gian ngồi ở bên cạnh giường bệnh của ba anh trong dịp Tết Âm Lịch kia.

Hai người mà anh ngầm thừa nhận ở trong lòng, ba anh và người yêu của anh, hai người này sao lại như thế chứ, ngày thường một người giống như người Saiyan còn người kia cứ y như siêu nhân Ultraman, tại sao một người cũng không chịu thua kém một người, người này còn học người kia làm anh khó chịu hơn như thế.

(*) Saiyan hay còn gọi là Saya-jin là một chủng người ngoài hành tinh xuất hiện xuyên suốt cốt truyện của Dragon Ball kể từ khi được ra mắt cho đến nay. Người Saiyan thường mang cho mình một tính cách khá nóng nảy, tự kiêu và đôi khi là ngạo mạn, luôn thể hiện sự háu chiến và tự hào về nguồn gốc tộc chiến binh của mình

Thu hết hơi nước trong mắt, anh lấy di động ra, gửi tin nhắn cho mẹ của mình, hỏi: Hai ngày này thế nào, thân thể của ba con khôi phục thế nào rồi?

Mẹ trả lời: Đều ổn cả, chờ con trở về, kêu ba con nhào lộn cho con xem.

Thượng Dương lên án mạnh mẽ Kim Húc đang ngủ: “Ba em đã có thể nhào lộn được rồi đấy, anh thua đi, anh sắp thua rồi đó, biết không.”

Bên cạnh có giường nhỏ dành cho người nhà, anh đi qua nằm xuống, cảm thấy không được tự nhiên nên ngồi dậy trở về bên này, sau đó nắm một bàn tay của Kim Húc rồi nằm xuống mép giường ngủ gật.

Đầy trời ngân hà, sao trời vạn dặm.

Kim Húc và Thượng Dương sóng vai ngồi ở trên sân thượng, dưới lầu là khuôn viên đều đã ngủ say của trường đại học.

“Cậu khóc sao?” Kim Húc nhìn Thượng Dương có hình dáng ngây ngô trước mắt, anh mặc áo chữ T màu xanh lá mạ và quần rằn ri, thiếu niên sinh viên trường công an đặc biệt soái khí còn có chút đáng yêu, cậu giữ kiểu đầu một tấc thống nhất của toàn thể nam sinh trường đại học công an, trên hàng mi dài và dày có chút ướt át, như thể được nhuộm ánh sao.

Hắn nghĩ tới, hắn vừa mới nói với Thượng Dương, điều hắn sợ nhất trước khi thi được lên đại học chính là ăn không đủ no, cả ngày đói bụng.

Xấu hổ thật, tự nhiên lại nói cái này làm gì chứ? Một đứa trẻ chưa từng thấy qua nỗi khổ nhân gian như Thượng Dương, làm sao có thể nghe được loại chuyện này, còn rơi nước mắt vì cái này sao?

Thượng Dương lại nói: “Mắt cậu bị làm sao thế, tôi không có khóc.”

Kim Húc nghĩ thầm, là đang đồng cảm hắn sao? Hắn cũng không muốn loại đồng cảm này, điều hắn muốn rõ ràng là……

Hắn tới gần Thượng Dương, hôn lên trên mặt của Thượng Dương một cái.

Thượng Dương khiếp sợ mà nhìn hắn, trên mặt hiện lên phẫn nộ cùng xấu hổ đỏ ửng.

“Cậu đẹp thật.” Hắn nói với chàng trai nằm ở giường trên của hắn bốn năm.

“Có phải cậu có bệnh hay không hả?” Thượng Dương luống cuống tay chân mà nhảy dựng lên, nói, “Tôi cảnh cáo cậu nha, tránh xa tôi ra một chút à! Cẩn thận tôi đập chết cậu luôn đó!”

Hắn nắm lấy tay của Thượng Dương rồi dùng sức kéo Thượng Dương lại, Thượng Dương đầy mặt đỏ bừng bị hắn ôm lấy, đôi mắt hạnh nhân mở cực lớn, môi phun ra câu đe dọa không hề có chút sức uy hiếp nào: “Tránh xa tôi một chút, tôi thật sự sẽ đánh chết cậu đó……”

Hắn cắn đôi môi hồng nhuận đang khép mở kia, tiến quân thần tốc mà hôn sâu Thượng Dương đang bị hắn ôm vào trong ngực, Thượng Dương nhẹ nhàng giãy giụa, nhưng rất nhanh đã tiếp nhận tất cả, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.

Trong đêm hè, tiếng côn trùng cất lên như một bản giao hưởng cao vút.

Tất cả các vì sao trên trời trong chốc lát đều rơi xuống, như tia chớp, cũng như mưa rào, tầm tã rơi xuống bùm bùm.

Đó là chuyện hắn muốn làm trong năm đó, có được hạnh phúc như mong muốn trong năm đó.

Thình thịch ——

Kim Húc mở to mắt, bốn phía đều là màu trắng, đang ở bệnh viện sao?

Tay chân của hắn vừa cử động, Thượng Dương ngủ ở mép giường lập tức tỉnh, liền ngồi dậy, lo lắng mà quan sát Kim Húc.

Kim Húc ngồi dậy, mờ mịt mà nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thượng Dương, lộ ra tóc mái ngắn trên trán.

“Anh có không thoải mái chỗ nào không?” Thượng Dương hỏi hắn.

“Rất thoải mái.” Kim Húc rốt cuộc nhớ lại tình huống trước mắt, bọn họ đang điều tra và giải quyết một vụ án tà giáo ở Tây Nam.

Hắn và Thượng Dương đã yêu nhau mấy tháng. Bọn họ sớm đã trưởng thành.

Thượng Dương xem biểu cảm của hắn thật sự cổ quái, sờ trán của hắn, nói: “Anh không sao chứ?”

Hắn nắm tay của Thượng Dương, xúc cảm ấm áp chân thật, khiến trong lòng hắn nháy mắt cảm thấy kiên định, nói: “Không sao. Anh làm sao vậy?”

Hắn xốc chăn xuống đất, Thượng Dương vội muốn dìu hắn, hắn buồn cười nói: “Làm cái gì? Bộ lão công của em là con gà yếu đến như vậy à?”

Thượng Dương nhìn hành động hắn tự nhiên, sắc mặt cũng như thường, giống như không có việc gì, cũng xấu hổ việc bản thân mới vừa rồi lo lắng đến rơi nước mắt, cho nên nghiêm mặt nói: “Đừng có nói lảm nhảm đáng ghét như vậy, còn dám không nói hai lời mà xỉu nữa, em…… cẩn thận em sẽ đập chết anh đấy.”

Kim Húc ngẩn ra.

“Để em tìm bác sĩ khám lại cho anh.” Thượng Dương vẫn là không yên tâm, đi ra ngoài mời bác sĩ tới.

Chờ bác sĩ nói không có việc gì, cuối cùng Thượng Dương mới tạm thời nhẹ nhàng thở ra, nói với Kim Húc rằng Ngô Mi đang thẩm vấn Lữ Chính Quang.

Kim Húc hoạt động thân thể, đầu óc cũng dần dần linh hoạt lên, cảm thấy trạng thái đã trở lại, nói: “Anh cũng đi xem.”

Thượng Dương lại nói: “Anh bị chấn động não, đừng có đi đâu nữa. Uống nhiều nước một chút rồi ngủ tiếp một giấc đi.”

Kim Húc nghe ý tứ là anh phải đi, hỏi: “Em muốn đi đâu? Để anh ở lại ngủ một mình sao?”

“?”

Thượng Dương tạm dừng mấy giây, mới nói, “Khổng Dược nói muốn gặp em, lúc nãy anh không tỉnh, em liền không để ý đến gã, hiện tại phải đi xem xem gã muốn làm gì.”

Kim Húc lập tức cầm áo khoác mặc vào, nói: “Cùng đi đi.”

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trai Việt Tu Tiên Ký

Copyright © 2022 - MTruyện.net