Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào
  3. Chương 99: Vụ án cuối-Chương 99: Tôi đã từng như bạn như họ như cỏ cây hoa dại ngoài kia(*)
Trước /113 Sau

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 99: Vụ án cuối-Chương 99: Tôi đã từng như bạn như họ như cỏ cây hoa dại ngoài kia(*)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(*) trích bài Con Đường Bình Phàm của Hoa Thần Vũ

Khi trở về từ phía nam tổ quốc, vừa ra khỏi cabin máy bay, hai người Thượng Dương và Khương Vân Khởi đều đồng thời run lập cập.

Thủ đô đang phải trải qua một trận rét lạnh tháng ba, dự báo thời tiết nói trong thời gian ngắn sắp tới sẽ còn kèm theo mưa và gió tuyết vào ban đêm.

Một đường phát run vào nhà ga sân bay, hai người lập tức đi mua hai ly cà phê nóng gần đó, bưng lên để sưởi ấm tay, uống vào thì vô cùng ấm dạ dày, lúc này mới chậm rãi đi dạo, tán gẫu, rồi chờ lấy hành lý.

Lần này có thể nói là một chuyến đi công tác kiểu quân đội đặc chủng, sau khi hỗ trợ giải quyết vụ án tà giáo xong, Khương Vân Khởi cảm thấy mỹ mãn mà cho rằng có thể dẹp đường hồi phủ, nhưng kết quả lại bị sư phụ Thượng Dương một đường kéo trở về thành phố, hai người cẩn thận làm cho xong điều tra nghiên cứu cảnh vụ cấp cơ sở rồi mới kết thúc chuyến công tác lần này.

Muốn hỏi có cảm nhận gì ư?

Khương Vân Khởi vô cùng hối hận vì đã điều tới viện nghiên cứu này, tuy rằng loại công trình nghiên cứu này cũng là một phần không thể thiếu trong việc xây dựng hệ thống công an, nhưng mà…… Ai muốn làm thì cứ làm đi, dù sao anh ta cũng sẽ không muốn làm nữa, loại công tác này thực sự quá mức đơn giản! Tất nhiên là còn chán nữa!

Mà Thượng Dương bây giờ đã hiểu sâu sắc hơn về Khương Vân Khởi, nên khó trách thằng nhãi này đi đến bộ phận nào cũng phải đi đánh cá trong ba ngày, phơi lưới hai ngày(*) thì mới được, suy cho cùng làm hai công việc có tính chất hoàn toàn khác nhau thế này, quả là mệt thật đấy.

(*)Làm việc không có kiên trì.

“Báo cáo lần này cậu viết hay tôi viết đây?” Thượng Dương đúng lúc này phát huy đầy đủ tính năng động và chủ quan của một người lãnh đạo, nói, “Hay tôi hướng dẫn cậu viết nha, đến lúc đó cho cậu quyền ký tên liên hợp, Tiểu Khương, không nên không biết điều đấy.”

Khương Vân Khởi: “……Tôi đã nộp đơn xin chuyển công tác trong đêm rồi.”

Thượng Dương cười nói: “Được rồi được rồi, tôi viết, tôi cũng nghi ngờ cậu đã sớm quên sạch sẽ mấy quy định liên quan đến cảnh vụ rồi……Chuyện chuyên môn cứ để cho người chuyên nghiệp làm, sư phụ cậu viết báo cáo chuyên nghiệp đến một trăm năm đấy.”

Khương Vân Khởi bị một trận cầu rồng rắm, mới đứng đắn nói: “Bất quá lần này trở về, tôi thật sự phải xin nghỉ ngơi vài ngày đã.”

Thượng Dương nói: “Phải thế, phê chuẩn.”

Khương Vân Khởi nói: “Cậu không nghỉ ngơi mấy ngày sao? Nửa tháng này bận như chó. Ở phía nam cũng không gặp được người yêu của cậu bao nhiêu lần, mới điều tra xong vụ án liền phải đi công tác, hay cậu nghỉ ngơi mấy ngày rồi tìm anh ta đi đâu chơi đi, nếu không trông hai người yêu đương cũng có khác gì kẻ độc thân như tôi đâu?”

Thượng Dương không cho là đúng, nói: “Khác nhau lớn lắm…… có nói thì cậu cũng không hiểu đâu, khi tôi còn độc thân tôi cũng không hiểu.”

Khi yêu một người, thì sẽ thấy thế giới trở nên hoàn toàn khác biệt.

Loại trải nghiệm cảm xúc quý giá này, khi Thượng Dương còn độc thân hoàn toàn không thể nghĩ đến được, hơn nữa lúc ấy nếu có người nói với anh những lời này, tám mươi phần trăm là anh sẽ cảm thấy đối phương yêu đương quá nhập tâm, ít nhiều sẽ có chút tật xấu.

Phải đợi chính anh dính phải tật xấu này thì mới tin một câu nói gặp một người tựa như cầu vồng thì mới biết nó là có thật, mới hiểu được câu thơ hai mối tình đã thật sự là lâu dài, há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm, mới có thể hiểu một câu tôi có nên so sánh bạn với mùa hè kia không?

Khương Vân Khởi cố ý nói: “Sao tôi nghe thế nào cũng không hiểu thế này? Hôm hai người thẩm vấn nghi phạm xong, trưa hôm đó vào phòng nghỉ trong homestay, mãi cho đến ngày hôm sau mới ra ngoài, khi có người hỏi hai người ở đâu, tôi còn giúp hai người đánh yểm trợ, nói hai người đang nghiên cứu vụ án, cũng không có mặt mũi nói thật với người ta…… rõ ràng là người yêu cậu đang nghiên cứu cậu mà.”

Thượng Dương thiếu chút nữa đã phun một ngụm cà phê ra ngoài.

Khương Vân Khởi bộ dạng như mấy bà thím nói: “Đội trưởng Kim, ngoại hình cao lớn đẹp trai, làm người rất được, thu thập lương bổng cũng ổn, chính là bên trong thể chế có tiền thì sẽ xảy ra chuyện, cho nên nghèo chút cũng khá tốt. Lúc trước còn nghe mẹ cậu nói với mẹ tôi không hài lòng về người yêu của cậu này kia, lúc này tôi chính mắt nhìn thấy, cảm thấy cậu tìm người yêu rất khá. Dù sao giao cậu cho anh ta, tôi cũng rất yên tâm.”

Thượng Dương dở khóc dở cười, còn phụ diễn vào: “Thật sao? Nếu cậu không để tôi giả trang để đi lấy chồng, việc này rất khó kết thúc đấy.”

Anh hơi phản ứng, lại hỏi: “Tại sao mẹ tôi lại nói chuyện này với mẹ cậu”.

“Nói rồi.” Khương Vân Khởi nói, “Thật ra khi nghe mẹ cậu nói mấy câu đó, tôi nghe như là khoe khoang vậy đó.”

Anh ta bắt chước lên tiếng: “Ánh mắt tìm người yêu của Dương Dương nhà tôi không được tốt, nói mãi mới tìm về được một người bạn đồng hành, hiện tại mới vừa qua 30 tuổi, còn từ đồn công an chạy đến làm ở văn phòng tỉnh, dáng dấp cũng chỉ có như vậy, không quá đẹp trai, ảnh chụp sao? Có kết bạn trong vòng rồi, cho bà xem một chút…… Sao? Cũng khá đẹp trai à, tôi nhìn thì cũng tạm, nhiều lắm cũng không quá xấu thôi à’, ai nghe xong mà không khỏi nói một câu bà mẹ vợ này cũng tự sướng ghê thật……”

Thượng Dương khó hiểu nói: “Từ từ, mẹ tôi cho mẹ cậu xem vòng bạn bè của ai thế? Tôi còn chưa đăng ảnh chụp của anh ấy mà.”

“Sư phụ, công tác làm tình báo cậu có chỗ nào là đối thủ của mẹ cậu chứ, trước khi Dương cảnh giám về hưu, bà ấy đã từng nằm vùng bắt buôn lậu, lúc ấy cậu còn nằm ở trong bụng của bà ấy đó.” Khương Vân Khởi lộ ra vẻ mặt hài hước, nói tình báo quan trọng với Thượng Dương.

Buổi tối Thượng Dương về nhà ăn cơm, nhìn rồi hỏi người tình nghi, Dương cảnh giám lại nhìn xung quanh che che giấu giấu, cuối cùng vẫn xuất ra toàn chiêu.

Một người bị tình nghi khác ở phía Tây Bắc, sau khi kết thúc công tác đêm khuya thì trở về nơi ở của mình, tiếp điện thoại rồi nhận một tràn chất vấn của chủ nhiệm.

So với Dương cảnh giám đồng lõa thì người bị tình nghi này lại thoải mái hơn nhiều, cho nên khi bị Thượng Dương hỏi liền khai báo sạch sẽ: “Là mẹ em nhờ người liên hệ với anh, bảo anh thêm WeChat của bà ấy.”

Khoảng thời gian vào tết âm Lịch kia, Thượng Dương ban ngày đi làm, tan tầm liền đến bệnh viện thay ca, chăm sóc người bệnh đều là như thế, bận rộn mà khẩn trương.

Mới đầu mẹ anh cũng không phát hiện có gì không thích hợp, sau này chờ thân thể ba anh bình thường trở lại, có thể ngồi dậy ăn cơm uống nước, có thể tự chính mình chống nạng đi WC thì lực chú ý của bà mới dời trở lại trên người Thượng Dương.

Bà phát hiện Thượng Dương không thích nói chuyện, trừ khi chào hỏi bác sĩ và y tá đến thăm khám, còn lại cũng không hề nói môt câu nào ở trong phòng bệnh, lặng yên đến nỗi giống như người tàng hình vậy.

Chờ đến khi xuất viện trở về nhà, vì để tiện chăm sóc cho ba mình, Thượng Dương dọn về trong nhà ở lại một khoảng thời gian. Có một đêm, khi mẹ anh đi vệ sinh thì nghe được tiếng động ở bên ngoài, bà lặng lẽ đi ra ngoài xem thì nhìn thấy Thượng Dương ôm con chó của anh ngồi ở trên ban công hút thuốc, dùng giọng rất nhỏ thì thầm với con chó.

“Bà ấy rất lo lắng cho em.” Kim Húc nói.

Bà rất yêu Thượng Dương, vì thế cũng tìm đến một người khác cũng yêu thương Thượng Dương ở trên đời này.

Thượng Dương có chút cảm động, cũng có chút buồn bực, nói: “Cho nên lần này em đi công tác, không phải sau khi em gửi hình vé máy bay thì anh mới biết được, mà là mẹ em bán đứng em.”

Kim Húc nói: “Bà ấy không biết nên làm như thế nào mới có thể giúp được cho em, cho nên mới giao nhiệm vụ này cho anh.”

Thượng Dương chất vấn nói: “Em muốn tìm Dương cảnh giám để báo cáo anh, cách anh hoàn thành nhiệm vụ là chạy đến hôn hít với em sao?”

Kim Húc đương nhiên mà nói: “Không phải lúc ấy em mới là người cần hôn anh sao? Em nhớ anh đến phát điên rồi, chỉ cần anh đến trễ một chút là em sẽ héo rụi luôn cho coi.”

Thượng Dương buồn cười nói: “Em cũng không phải là cây cỏ, thế thì héo rụi kiểu gì?”

Kim Húc nói: “Em tới hạn sẽ chết, may mắn là anh đã tới tưới nước cho em……”

Thượng Dương phản ứng lại mình đang nói chuyện hư hỏng với hắn, vừa muốn mắng.

“……Chính vì thế mới có thể bổ sung sức lực để em đi vào hang hổ, đả kích bọn tội phạm.” Kim Húc như biết trước mình sẽ bị mắng, nửa câu sau lập tức đứng đắn trở lại.

“Xem ra nhiệm vụ lần này của anh rất vất vả, biểu hiện không tệ,” Thượng Dương dùng giọng điệu nghiêm túc, lại chia sẻ một tin tức tốt với Kim Húc, “Hôm nay ở trên bàn cơm, tuy rằng ba em nhìn rất lạnh lùng, suốt một khoảng thời gian ông ấy đều phớt lờ em, nhưng khi em chuẩn bị rời đi thì ông ấy đã nói một câu…… ‘Chờ người kia nghỉ phép tới Bắc Kinh, kêu cậu ta tới nhà ăn một bữa cơm đi’.”

Thượng Dương trong lúc nói nở nụ cười, một tiếng cười rất nhẹ truyền sang bên kia ống nghe.

Phía Tây Bắc cũng đã giảm nhiệt, gió lạnh thổi vào từ cửa sổ đang mở, thổi qua vù vù một tiếng.

Kim Húc vội đóng cửa sổ lại, ảo não nói: “Sao lại không cười nữa? Anh thích nhất là nghe tiếng em cười, vừa rồi gió lớn quá nên chưa nghe được rõ.”

Thượng Dương ở bên kia lớn tiếng: “Ba em kêu anh tới nhà dùng cơm! Sao anh không chịu nghe trọng điểm thế hả? Có phải mẹ em lại tiết lộ cái gì cho anh không?”

“Không có, lần bận rộn này anh còn chưa có cơ hội hỏi thăm mẹ em nữa.” Kim Húc đứng ở bên cửa sổ, cách tấm kính pha lê nhìn những ánh đèn đang chiếu sáng khắp mọi nhà, tâm tình sung sướng, rất muốn chính thức đi gặp ba mẹ Thượng Dương, cũng có chút hơi khẩn trương, nói, “Chuyện vui lớn như vậy, bà ấy sẽ không nói trước cho anh đâu, bà ấy hy vọng chuyện vui này nên để em chia sẻ cho anh, như vậy em mới có thể vui vẻ, anh còn vui hơn nữa.”

Thượng Dương nghe ra tâm trạng khẩn trương của hắn, cố tình lộ ra giễu cợt để hắn bớt căng thẳng, nói: “A, hình như anh rất hiểu rõ Dương cảnh giám nhỉ.”

Kim Húc nói: “Không phải thế đâu, chẳng qua là anh biết cách làm thế nào để em được vui thôi, cả ngày không có việc gì làm thì lăn qua lộn lại nghiên cứu em đấy.”

Thượng Dương nhớ tới câu nói kia của Khương Vân Khởi “Người yêu cậu nghiên cứu cậu”, vốn muốn nói với Kim Húc, nhưng lại cảm thấy có chút mất tự nhiên, anh tạm dừng một chút, mới ngược lại hỏi: “Chừng nào anh mới được nghỉ phép? Tốt nhất sớm tới một chút, nếu không đột nhiên ba em nhìn không vừa mắt, có lẽ sẽ đổi ý nữa.”

Ba anh tuyệt đối không phải loại người như thế, tuy trên người có rất nhiều khuyết điểm gia trưởng truyền thống, nhưng chỉ riêng một thứ là coi trọng đó chính là lời hứa, cũng không hứa suông.

Điều này Thượng Dương biết, Kim Húc cũng từng nghe nói qua.

“Ông ấy không đâu.” Thượng Dương rất nhanh đã lật đổ lời nói dối nho nhỏ của chính mình, nói, “Là em hy vọng anh nên sớm đến một chút, mau chóng đi qua cái quy trình này, việc này giống như là……”

Anh có chút ngại ngùng nói tiếp, xoay vòng hỏi lại: “Đúng không? Anh hẳn nên hiểu ý của em.”

Giọng điệu Kim Húc mờ mịt hỏi: “Là cái gì? Anh không hiểu lắm.”

Thượng Dương sao có thể không biết đối phương đang giả ngu, muốn anh tự nói thẳng ra, nhưng lời này giữa hai người đàn ông, thật sự rất khó có thể nói thẳng ra khỏi miệng được.

Tuy rằng trong nhà không có người khác, anh lại bởi vì lời còn chưa nói ra khỏi miệng mà lỗ tai trong phút chốc đã nóng lên.

Con chó nhà anh lúc này lại cố tình không có mắt nhìn tình huống, nó đi đến bên chân anh, phe phẩy cái đuôi mà muốn anh cùng chơi với nó.

Thượng Dương bị đôi mắt đen nhánh của con chó nhìn chằm chằm, trong lúc nhất thời càng cảm thấy xấu hổ cực kỳ.

Kim Húc còn giả ngu ở bên kia: “Alo? Alo alo? Tín hiệu không tốt sao?”

Thượng Dương: “……”

Anh lấy quả bóng ở bên cạnh, con chó đứng lên, vui vẻ mà nhấp lên chân nhỏ, Thượng Dương giơ tay ném đi, con chó quay đầu liền chạy đi nhặt bóng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thượng Dương thừa dịp nó chưa ngậm bóng quay trở về, lập tức nhân cơ hội nói: “Giống như, kết, hôn.”

Kim Húc khống chế không được biểu cảm, khóe miệng như muốn nhếch lên đến tận mang tai, đang còn muốn nhân cơ hội nói vài câu cợt nhả chọc lão bà cho vui, cơ mà vì xấu hổ quá nên lão bà đã cúp điện thoại mất rồi.

Đội trưởng Kim bỏ lỡ cơ hội tốt, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, đành phải theo lịch trình làm việc và nghỉ ngơi gửi cho lão bà yêu dấu một tin nhắn chúc ngủ ngon, cũng bí mật mang theo hàng lậu: Trước khi chúng ta kết hôn đã thực hiện quá nhiều hành vi X rồi, anh cảm thấy không tốt lắm, vì thế mất bò mới lo làm chuồng, phải đền bù khuyết điểm quan trọng này, sau khi kết hôn hẳn nên tiếp xúc nhiều hơn.

Lão bà yêu dấu trở lời hắn: Cút đi!

Kim Húc vừa lòng mà ăn mắng, vui mừng khôn xiết mà vệ sinh cá nhân xong, rồi trở về ngủ.

Sau khi hắn được điều tới Cục an ninh quốc nội văn phòng Tỉnh, bên này không có phân nhà cho hắn, cho nên hắn phải thuê một căn phòng nhỏ gần đơn vị để ở, cũng may tỉnh lỵ này chỉ là thành phố tuyến hai, tiền thuê nhà lại rẻ, bù với nhà ở Bạch Nguyên không tốn tiền thuê, tóm lại sau này bốn bỏ năm lên(làm tròn), đại khái tương đương tiền lương của hắn sau khi được điều đến cũng không có phồng lên được tý nào.

Tắt đèn, đi vào giấc ngủ trước, hắn ở trong bóng đêm yên lặng nói một câu, hy vọng đêm nay đừng nằm mơ.

Gần đây mơ mộng nhiều quá rồi.

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khúc Ca Biệt Ly Nơi Trần Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net