Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán
  3. Chương 6 : Vừa ngồi ngắm sao đêm vừa ăn cá nướng
Trước /129 Sau

Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 6 : Vừa ngồi ngắm sao đêm vừa ăn cá nướng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ai...!

Con người thời này thật thiện lương.Hắn thở dài,kiếp trước có người kẻ tay bắt mặt mừng trước mặt vậy đấy nhưng khi bỏ đi thì lại một đao đâm sau lưng,còn có thể loại con gái xinh đẹp giống như hồ ly hết lần này đến lần khác thả thính các con mồi rồi lợi dụng..sau đó ngỡ ngàng tung một chiêu” nhất kích tất sát” là “em chỉ coi anh như là anh trai..”…(hazz,đây đâu phải con người mà là yêu quái bạch cốt tinh đấy các chàng trai!,ngôn lù vừa thôi).

Mùi tanh của cá bị gió thổi xộc vào mũi hắn làm hắn thoát khỏi suy nghĩ mông lung.Hắn nhìn đống cá lớn trước mắt thầm kêu khổ,tủ lạnh không có bảo quản thế nào đây,cho dù có rồi thì điện ở đâu ra,ở đây muốn muối mà ăn còn không có nữa là bảo quản…cách tốt nhất hiện tại chỉ có sấy khô hoặc hun khói thôi.

Hắn thầm nghĩ tương lai chắc chắn sẽ chế tạo vài cái tủ lạnh..và các đồ dùng thiết yếu,là một kỹ sư giỏi nên đối với hắn là chuyện không mấy khó khăn.Nhưng…khi nghĩ đến vật liệu là hắn mới vỗ đầu một cái:Ồ,ta nấu cơm khá ngon nhưng không có gạo để nấu!(vậy thì đi tìm gạo).

-“Tỷ à,hiện tại trời sắp tối rồi chúng ta đi lại đường sá không tiện,chi bằng mai rồi cho mọi người một chút được không?” nói đùa à,thời này đèn pin không có chỉ dùng đuốc thôi,đường thì khỏi phải nói.

-“Ừm,vậy được rồi,sáng mai ta mang cho bác Hạ một ít cá”.

-“Tre lúc chiều tỷ lấy ở đâu vậy?”

Xuân Phái hỏi zĩ nhiên là muốn dùng tre đan một cái dàn sấy để bảo quản số cá,khi cá sấy khô thì lớp ngoài bị sấy sẽ cứng lại tạo thành một lớp màng,vi khuẩn sẽ bị sức nóng tiêu diệt và ngăn cản không khí,vi khuẩn bên ngoài xâm nhập nên cá sẽ lâu hư.

-“là ở ngay gần đây”

“Tỷ giúp ta chặt một cây nhỏ nhé,còn nữa!,trong nhà có con dao nào nữa không?” hắn hỏi vậy là để dùng lọc cá,còn bảo Triệu Tố Tố chặt cây tre nhỏ là hắn lo nàng không vác nổi cây lớn,hơn nữa hắn hiện cũng không cần nhiều tre mà trời đã xế chiều rồi nên không muốn nàng nguy hiểm

-“Có!,ở gần chỗ bếp nấu ăn đó,ta giúp đệ đi chặt tre”

Xuân Phái cũng gật đầu rồi đi vào trong lều.Cô bé Lệ Dĩnh kia thì thích thú nhìn mấy con cá lạ mắt,đối với trẻ con chúng rất tò mò về các sự việc bên ngoài,đấy là điều quý giá mà người lớn hầu hết đã mất đi.

Xuân phái vào bếp thì nhìn thấy hai cái lò lớn,trên lò hiện tại đặt hai cái chảo to thứ mà hắn vẫn thấy khi hắn đi ăn cơm rang ở cái quán gần công ty hắn vẫn làm,ở thời này nấu cơm,xào rau…toàn vào cái chảo lớn này thôi.Hắn nhìn cái giá dao bên cạnh thì thấy một con dao nhỏ để nấu đồ ăn,hắn nhanh chóng lấy ra rồi quay lại chuẩn bị lọc số cá đã bắt được.Những con cá nhỏ,da trơn thì để ăn tối còn một nửa là những con cá to hắn làm sạch rồi cắt khúc xếp riêng để sấy.Khi hắn xử lý gần xong số cá thì Triệu Tố Tố đã trở lại,trên vai nàng là một cây tre nhỏ.

-“Tiểu đệ à,tre đã có đây rồi” nàng nói.

-“Vâng,để đệ đỡ giúp”

Xuân Phái vừa nói vừa lại gần đỡ cây tre nhỏ trên vai Triệu Tố Tố.Hắn đặt cây tre xuống chặt tre thành từng khúc bằng nhau,mỗi khúc tre tầm 50 cm rồi chẻ chúng ra thành nhiều thanh nhỏ đều nhau rồi cứ thế đan lại thành một tấm tre hình vuông.

-“Gần xong rồi,tỷ giúp đệ kiếm ít cỏ khô và củi nhé”.

Xuân Phái chặt 4 cành cây to bằng nhau rồi đóng chặt xuống đất thành một cái hình vuông nhỏ hơn cái tấm tre hắn vừa đan một chút,lúc này hắn đặt tấm tre lên 4 cọc gỗ đó cách đất một đoạn tầm 30 cm đủ cho lửa không cháy đến đồng thời cũng đủ nóng để sấy cá.

Lúc này,hắn cũng chẳng có quan tâm về kết cấu,hay sức bền vật liệu…của bộ giàn sấy nữa,mà theo kinh nghiệm thường ngày thì chắc chắn không hề có vấn đề gì rồi.

Xuân Phái đặt đều cá lên giàn tre xong thì mẹ con Triệu Tố Tố đã mang củi cùng cỏ khô đến,họ nhóm lửa rồi rải đều cỏ khô dưới giàn tre.Số tre còn dư Xuân Phái vót nhọn rồi xiên số cá không dùng sấy đem nướng.Khi họ nướng xong số cá thì trời đã tối mịt,trên trời dải ngân hà bàng bạc vắt ngang qua bầu trời.Vô số những vì sao đang tỏa sáng lấp lánh khắp không gian mênh mông.

Xuân phái cắn miếng cá nướng nhìn bầu trời đầy sao trong lòng dâng lên cảm giác trống trải:”kiếp trước,giờ này mình cũng vừa ăn tối xong đang nằm dài thườn thượt trên ghế sofa xem Tv tay thì bốc bim bim bỏ vào mồm,hay là bật máy tính cá nhân lên mạng chat chít,xem pỏn,xvi.. không thì cũng đang nắm tay người yêu trong rạp chiếu phim rồi”.

Hazz..thật là chán quá đi mà!,cá này ăn cũng ngon thật đấy nhưng ngày mai sẽ ăn cá tiếp sao?

Chắc chắn là mai ăn sẽ không ngon nữa đâu!.Hắn nhìn bầu trời đầy sao lần nữa lòng lại bắt đầu thấy an tĩnh,rất lâu rồi từ khi bắt đầu đi ra thành phố học tập,lập nghiệp…hắn đã lâu không có nhìn lên bầu trời ngắm trăng sao như hồi nhỏ còn sống ở quê hương.

Không khí ở đây thật trong lành không hề có bụi bặm, không như nơi hắn học tập,làm việc thì nhìn lên trời chỉ thấy một lớp sương mù vàng.Đó là bụi bị ánh sáng đèn chiếu vào phản xạ lại đấy,có thấy trăng sao mẹ gì đâu?.

Bép!,một đốm lửa nhỏ nổ lại làm hắn tỉnh mộng.

Quảng cáo
Trước /129 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Tà Băng Ngạo Thiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net