Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Kết thúc rồi?” Ngồi trong phòng của Thí Thần công hội, Cực Đoan Phân Tử dùng sức vỗ vỗ đầu của mình, tựa hồ không thể tin hành trình tử vong cứ như vậy mà kết thúc.
“Kết thúc.” Nếu không có cái lệnh bài đen tuyền trong tay, Túy Sát Giang Sơn cũng không dám tin rằng nhiệm vụ kiến thành cấp SSS đã kết thúc.
“Ta muốn về.” Đặt tay nhu nhu huyệt thái dương ẩn ẩn đau, Hắc Diệu Chi Ngân vẫn còn đang trong trạng thái suy yếu nói, xem ra để Ma tộc tiếp xúc với pháp thuật thần thánh như vậy vẫn có chút miễn cưỡng.
“Tốt, lần này thật sự rất cảm tạ các ngươi.” Túy Sát Giang Sơn thành khẩn nói lời cảm tạ với đối phương, nếu không có Sơn Miêu tiểu đội, e rằng bọn họ ngay từ đầu khi gặp phải nữ yêu Phù La Lạp thì đã vong mạng. “Tất cả các lợi ích của Thí Thần công đoàn các ngươi đều có phần, cứ nghỉ ngơi trước, mọi người có thể tự do rời đi.”
“Phòng ở đâu?”
“Ở phía sau.”
Quy vu Tịch Diệt gật gật đầu, kéo Hắc Diệu rời đi.
“Sắp chết rồi …” Ngã vào giường nệm êm ái, sau đó dựa vào ngực Quy Vu Tịch Diệt, Hắc Diệu chôn mặt vào lòng đối phương cọ cọ, hoàn toàn không nhận ra động tác của mình có thể lấy hai chữ “làm nũng” để hình dung.
“Nghỉ ngơi một ngày, chúng ta sẽ đi.” Tuy rằng không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng hắn cũng đã mệt chết rồi, nhiệm vụ lần này không hổ là cấp bậc SSS, làm bọn họ sắp lột mất một tầng da. Quy Vu Tịch Diệt đặt ngón tay lên trán Hắc Diệu Chi Ngân sủng nịch giúp đối phương nhu nhu huyệt thái dương.
“Nhìn phần thưởng mà chúng ta liều chết mới có được xem.” Hắc Diệu Chi Ngân lấy cái bao tay mà Lộ Đức Duy Hi cho hắn ra, giám định mấy cái “Sách ghi chép kỹ năng của ngâm du thi nhân.”
“Cách Tuyệt Thủ Sáo, nâng trí lực lên 3%, miễn dịch với ma pháp, vật phẩm cấp bậc: tử giai, vật phẩm phẩm chất: sử thi.”
Miễn dịch với ma pháp? Có cái bao tay này không chỉ không sợ pháp thuật hệ thần thánh, nếu đeo nó vào thì cho dù có chạm vào điện cao thế cũng không thành vấn đề – đương nhiên điều kiện tiên quyết là trong trò chơi có những thứ điện cao thế gì đó …
“Thật không sai ~” tay Quy Vu Tịch Diệt lướt nhẹ qua mái tóc màu bạc của người trong lòng, một bên tán thưởng, một bên ăn thêm đậu hủ, về phần hắn là tán thưởng cái gì, chỉ sợ cũng chỉ có chính bản thân vị nhẫn thích này rõ ràng.
“Phần thưởng của ngươi đâu? Lấy ra ta xem ~” Trêu tức lại hắn, duỗi tay đưa lên trước mắt Quy Vu Tịch Diệt, đột nhiên chống lại đôi con ngươi màu lam, mặt Hắc Diệu Chi Ngân không khỏi đỏ lên, dời tầm mắt đi che dấu sự xấu hổ của mình, thúc giục: “Giao ra đây! Bằng không ta sẽ cướp!”
Sủng nịch cúi đầu hôn lên đôi mắt tím làm mình mê muội, Quy Vu Tịch Diệt mở Không Gian Thủ Trạc lấy khinh giáp mà La Nghiêm Tháp Nhĩ đã đưa mình, giao cho Hắc Diệu.
Thực mạnh a~ tiếp nhận khinh giáp, trong lòng Hắc Diệu Chi Ngân thầm tán thưởng, khinh giáp được chế tạo từ da của loại thú nào đó còn nhẹ hơn cả các khinh giáp khác, điểm tô trên sắc màu đen như mực là hoa văn đỏ sẫm của hỏa diễm và màu vàng của bụi gai. Liên tiếp giám định nó, khinh giáp rốt cuộc cũng hiện lên dòng chữ màu tím “Thủ hộ của Bifrons, tăng 5% sức chịu đựng, tăng 10% lực lượng, giảm tỷ lệ công kích của địch nhân xuống phân nửa, kỹ năng đặc thù: miễn tử vong, có thể ngăn cản một lần công kích tử vong, kỹ năng làm lạnh thời gian: hai mươi bốn giờ. Vật phẩm cấp bậc: tử giai, vật phẩm phẩm chất: sử thi.” (Bifrons: là ma thần xếp thứ 46 trong 72 ma thần vua Solomon, ngôi vị bá tước, thống lĩnh 6 quân đoàn. Hình dạng như quái thú, có thể tồn tại dưới dạng con người. Dạy người cách chiêm tinh, nghệ thuật, cách phân biệt bảo thạch, dược thảo. Có sở thích di chuyển thi thể hoặc thắp sáng những ngọn nến trong mộ. Nguồn: baike.baidu.)
“Thật không sai~ xem như lần mạo hiểm này cũng có thu hoạch.” Lật xem bảng ghi chép của ngâm du thi nhân mà Lộ Đức Duy Hi cho mình, Hắc Diệu Chi Ngân không khỏi bội phục vị tinh linh pháp sư đã hóa thành yêu nhân kia – nói đây là quyển nhạc phổ, còn không bằng nói đây là quyển vở ghi chép, sau khi học hết mấy nhạc khúc được ghi lại ở phía trước, Hắc Diệu Chi Ngân lại ngạc nhiên phát hiện ra mặt sau của sách có viết cách chế tạo của đủ loại vật phẩm với muôn trùng kiểu dáng và phương pháp bào chế thuốc của Luyện Kim Thuật.
“Tịch Diệt, ngươi xem này ~” Ngón tay chỉ vào một phối phương luyện kim, Hắc Diệu kinh hô “Hỗn Loạn dược tề, phối liệu: Minh Hà Chi Thủy, Cuồng Loạn Chi Hoa, Mạn Đà La Thảo. Hiệu quả: làm người sử dụng nó lâm vào hỗn loạn. Bị liên tục trong vòng mười phút.”
Vừa lật vừa cảm thán, hắn thiếu rất nhiều nguyên liệu để phối dược, bây giờ không thể nào phối ra được, làm hắn một phen tiếc nuối.
Lật ra trang cuối cùng, trên viết rất rõ một vật phẩm thiết kế “Yên Diệt Sinh Mệnh, vũ tiễn, tài liệu chế tạo: Vĩ Vũ của Hỏa Phượng Hoàng, Thụ Chi của Thế Giới Chi Thụ, Răng Nanh của Địa Ngục Khuyển. Vật phẩm cấp bậc: không biết.”
“Tài liệu này thật biến thái …” Trước đừng nói làm sao mà bứt được Vĩ Vũ của Hỏa Phượng Hoàng, riêng cái con chó gác cửa địa ngục Khắc Nhĩ Bạc Lạc Tư thôi đã không phải là một vai diễn nhỏ rồi, người nào muốn đánh thắng được nó phải tốn thật nhiều công phu, huống chi còn phải lấy Răng Nanh của con chó ba đầu này nữa … Còn Thụ Chi của Thế Giới Chi Thụ, Thế Giới Chi Thụ là thứ gì?
“Vĩ Vũ của Hỏa Phượng Hoàng?” Nhìn phối phương trong tay Hắc Diệu Chi Ngân, Tịch Diệt quay đầu đi, ngón trỏ tay trái gõ nhẹ lâm vào trầm tư, thứ này nghe có chút quen tai … Suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên mắt hắn sáng ngời, từ trong Không Gian Thủ Trạc lấy ra một lông chim đỏ tươi. Lông chim đó trông thập phần xinh đẹp, nhan sắc tiên diễm, xung quang tựa hồ còn có lửa lượn lờ. Hắc Diệu Chi Ngân vừa tiếp nhận liền nhìn thấy trên lông chim có một hàng chữ nhỏ màu tím “Vĩ Vũ của Hỏa Phượng Hoàng”
“… Làm sao có được?” Thấy Quy Vu Tịch Diệt từ trong túi lấy ra thứ làm người ta chấn động, Hắc Diệu Chi Ngân bắt đầu hoài nghi hắn có quan hệ thân duyến gì đó với con mèo có tên Doraemon.
“Nhiệm vụ lúc trước.” Tịch Diệt cúi đầu suy tư nói: “Còn nhớ Già Lam Phong Bạo của ta không? Chính là ở nhiệm vụ đó mà có được, lông chim này là tìm được bên cây ngô đồng trên đỉnh núi, lúc ấy không biết nó có ích lợi gì, lại thấy là vật phẩm tử giai, nên để vào Không Gian Thủ Trạc.”
“… Ngươi tìm nữa thử xem, nói không chừng ở góc sáng sủa nào đó trong Không Gian Thủ Trạc sẽ tìm được Răng Nanh của Địa Ngục Khuyển và Thụ Chi của Thế Giới Chi Thụ …”
“Hai cái ấy thì không có, ta xác định mình chưa từng đi qua Địa Ngục Thâm Uyên.” Tịch Diệt lắc lắc đầu, “Về cái Thụ Chi của Thế Giới Chi Thụ cũng không có.” Thế Giới Chi Thụ là chí bảo của Tinh Linh tộc, là căn nguyên sinh mệnh của Tinh Linh tộc, thậm chí nói là mẫu thân của họ cũng không sai – muốn chặt một nhánh cây ư? Được rồi, xin hãy chuẩn bị sẵn tinh thần để bị tất cả các Tinh Linh trên thế giới đuổi giết đi …
Nguyên liệu thật biến thái … xem ra cho dù có trong tay Vĩ Vũ của Hỏa Phượng Hoàng, vũ tiễn tên là Yên Diệt Sinh Mệnh kia đối hắn mà nói vẫn là … mây bay trên trời a …
“Thụ Chi thì không vội, bất quá, chúng ta có thể đến Địa Ngục Thâm Uyên đi dạo.” Nhìn ra người trong lòng ẩn ẩn biểu tình thất vọng. Tịch Diệt đề nghị “Dù sao cũng tính ra ngoài chơi, không bằng đi đến những nơi chưa đi qua cũng tốt.”
“Được.” Tuy rằng là Ma tộc, nhưng sau cấp mười đã bị đại trưởng lão truyền tống ra khỏi Ma giới, về cái Địa Ngục Thâm Uyên nơi được xem là thế giới hắc ám tà ác nhất trên thế giới, hắn cũng chưa đi qua “Ta đi thông tri cho bọn họ một tiếng, nếu bọn họ không muốn đi, vậy chúng ta hai người đi.”
Sơn Miêu tiểu đội là một Dong Binh Đoàn đương nhiên không thiếu tinh thần mạo hiểm, đề nghị mà hai người đưa ra đương nhiên sẽ được toàn bộ thành viên thông qua, lập tức năm người không chịu ngồi yên đi thu thập hành lí, chuẩn bị khiêu chiến Địa Ngục Thâm Uyên.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Túy Sát Giang Sơn đẩy cửa đi vào khách phòng của Thí Thần, liền phát hiện người bên trong đã sớm rời đi – nhà trống, chỉ có Thương Lãng đạo đức để lại tờ giấy được viết với chữ rồng bay phượng múa “Chúng ta đến Địa Ngục Thâm Uyên chơi đây~ sẽ nhớ mang đặc sản về cho các ngươi~”
… Đọc xong tờ giấy này, khóe miệng Túy Sát Giang Sơn không thể khống chế mà run rẩy – đó là Địa Ngục Thâm Uyên a!!! Tiểu quỷ cấp thấp nhất cũng đã hơn 90!!! Đám người này sao có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói là đi chơi? Còn muốn mang đặc sản về?
Nhất Quỷ Tha Đao đi theo phía sau cũng thấy tờ giấy đó, lập tức nói với vẻ mặt ai oán: “Lão đại~ người ta cũng muốn đi chơi …”
“Chơi cái gì mà chơi?!! Ngươi cũng không phải năm con mèo kia, có đến chín cái mạng? Coi chừng chơi đến cái mạng nhỏ của mình cũng xong luôn!” Vò tờ giấy thành một cục ném vào đầu thích khách, Túy Sát Giang Sơn khó chịu quát “Chuyên tâm làm việc đi!”
Cùng lúc đó thì bọn người của Sơn Miêu tiểu đội đang khoái hoạt bôn ba trên đường. “Oa! Thứ này được thiết kế thật không sai a~ nhờ nó ta có thể làm gia công vật phẩm trang sức của ta đến cấp đại sư~” Sau khi vui vẻ xem xong bản vẽ trên quyển ghi chép của ngâm du thi nhân từ tay Hắc Diệu Chi Ngân, Ám Đồng cao hứng kêu to. Kỹ năng sinh hoạt của hắn là theo NPC ẩn tàng học được, đương nhiên không giống như Hắc Diệu và Tịch Diệt là năng lực tự lĩnh ngộ.
Từ sau khi điêu khắc ra mấy cây Lôi Đình Chi Dực kia, thì Quy Vu Tịch Diệt đã lên đến cấp tông sư, mà trù sư của Hắc Diệu Chi Ngân sớm đã hơn phân nửa cấp bậc tông sư, Luyện Kim Thuật thì đột phá cấp đại sư sau khi thay bọn Túy Sát Giang Sơn giải độc. Lần này hành trình đến Địa Ngục Thâm Uyên nếu có thể tìm được nguyện liệu hay gì đó, muốn đến cấp tông sư cũng không phải không có khả năng.
Vị trí của Địa Ngục Thâm Uyên cũng không phải là thần bí, trên bản đồ của Đại Lục có chỉ dẫn rõ ràng, cách vào Đại Ngục Thâm Uyên cũng rất đơn giản, một là thông qua tam đầu khuyển Khắc Nhĩ Bạc Lạc Tư canh giữ Địa Ngục Chi Môn, hai là tìm người đưa đò sang sông Minh Hà tên Tạp Long, bảo hắn chở các ngươi sang sông – bất quá ngoạn gia nào muốn vào Địa Ngục Thâm Uyên đều bị vùi thân vào bụng chó hoặc bị người đưa đò tính tình cổ quái đẩy xuống làm mồi cho thủy quái, nên những ngoạn gia trên web còn gọi con đường vào Địa Ngục Thâm Uyên là Con Đường Của Tử Vong.
Cách nói này đương nhiên không dọa được Sơn Miêu tiểu đội, những người này thậm chí còn thấy rằng chỗ nào càng nguy hiểm, thì càng có hứng.
Tiểu đội đi theo hướng biên giới của Địa Ngục, Ám Đồng một đường líu ríu với Hắc Diệu nghiên cứu ghi chép của ngâm du thi nhân, đột nhiên bất động thanh sắc đến bên cạnh Phù Tô, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đè lại một cánh tay: “Tiểu tử, tổ tông đạo tặc của ngươi ở trước mặt này, kiêu ngạo quá nhỉ?”
Đạo tặc bị bắt gặp thấy hành tung đã bại lộ, hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, chủy thủ thẳng tắp đâm vào ngực Ám Đồng, Ám Đồng nhanh nhẹn phát hiện đối phương muốn tập kích, chủy thủ bên tay phải nhanh chóng xẹt qua cổ họng đối phương. “Kháo! Vốn nể tình các tân tân khổ khổ một đường theo chúng ta mà thủ hạ lưu tình, đây chính là ngươi tự tìm tử lộ!”
>>Hết