Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau đó, giơ ống chích lên: "Bản y tá từ trước đến giờ đều, là, hai là hai, công việc còn làm chưa xong, làm sao có thể ra ngoài?!"
Lời đến nửa, cố ý dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nửa người dưới của anh chút.
hừ tiếng, tiếp tục: "Sợ chích à? Nếu sợ, vậy anh cứ tiếp tục to tiếng, dù sao cửa rộng mở, bên ngoài mọi người tới lui, có thể nghe thấy được!"
Dĩ nhiên, ánh mắt và giọng điệu của có ý khiêu khích, hiển nhiên là kích thích thần kinh não của Cơ Liệt Thần.
"......" Lần này, Cơ Liệt Thần bị chọc giận triệt để.
"cái gì mà? phải là cái mông vểnh lên chút, để cho tay tôi cầm kim chích hai phút sao, anh tức làm gì? là mắc cỡ chết người!" Lâm Nhược Kỳ trách móc hồi lâu, cho phép Cơ Liệt Thần hết lời, lớn tiếng dọa người, trong lời có giấu đao, cơ bản có thể trong nháy mắt, nghẹn chết anh.
Trong cặp mắt xinh đẹp của Cơ Liệt Thần, lửa giận bắt đầu cháy hừng hực, nhưng anh được nuôi dạy rất tốt, làm cho anh cũng nổi giận nhanh như vậy, mà ánh mắt trầm cảnh cáo.
Cảnh cáo này, chính xác bắt đầu có chút tác dụng. Ít nhất, Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy ánh mắt kinh người của anh, trái tim run lên.
ngờ, thoạt nhìn người đàn ông đẹp trai bệnh hoạn yếu đuối này, lại có sắc mặt đáng sợ như vậy, dường như muốn đem ăn tươi nuốt sống, chiên giòn hoặc chưng hầm cách thủy......
Nhưng rất nhanh lại tăng thêm can đảm, sợ chết, cãi lại: "Nhìn...... Nhìn cái gì vậy! Chẳng lẽ tôi sai sao? anh cứ dây dưa như vậy, phối hợp với nhân viên điều trị, đối với bệnh tình có lợi đâu".
Dừng chút, giơ ống tiêm lên, giống như bình tĩnh, thản nhiên, tiếp tục: "Cho dù muốn đem tôi ăn tươi nuốt sống, chiên giòn hoặc chưng hầm cách thủy......" Ừ, đem lời trong lòng ra.
Ho khan hai tiếng, cố gắng bình tĩnh,: "Ách...... Tóm lại, vậy thế nào?! Tôi là y tá, phải làm chuyện tôi nên làm. Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn nghe lời, chích thuốc, ít chịu đau đớn"
Giọng điệu của giống như là việc nhà, chê vào đâu được. giỡn! Đây là nghề nghiệp đầu tiên của, chỉ chích kim thôi, chuyện.
đọc truyện với http://truyencuatui.net/
Nhưng nét mặt này của, nghiễm nhiên là thầm: hắc, người anh em, hôm nay, xem như anh thua bởi ống kim trong tay tôi.
Ngược lại, Cơ Liệt Thần mới vừa bị cái gì mà ăn tươi nuốt sống, chiên giòn hoặc chưng hầm cách thủy, làm cho sặc đến ngây người, sau đó, lại nghe lấy danh nghĩa mình là vì trách nhiệm của y tá, vân vân, nhất thời dở khóc dở cười.
"Tôi cảnh cáo, trước khi tôi chưa nổi dóa, dừng tay cho tôi!" Cơ Liệt Thần cắn răng nghiến lợi, đổi lại phương thức: ", cũng biết tên của tôi chứ?!"
Nghĩ thầm: có lẽ, cho biết tên của mình, có thể làm cho đừng lớn lối như vậy nữa.
Lâm Nhược Kỳ chớp mắt cái, đúng là biết tên của người đàn ông này, suy nghĩ chút, lơ đễnh: "Anh? Gà 16, phải là người bệnh nửa tháng trước kiểm tra mắc chứng bệnh hiểm nghèo, sao?"
ra vẫn biết tên đầy đủ của Giường 16 là gì, từ lúc làm y tá cho tới bây giờ cũng ghi tên họ, chỉ nhớ số giường, tất cả mọi người gọi anh ta Giường 16, anh ta còn mình họ Gà, dĩ nhiên phải kêu anh ta là Gà 16 rồi......
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần suy yếu, lay động cái: "Cái gì?!?!"
Trong lòng lạnh lẽo mảng lớn. phải là ác chiến với người ta, phần mềm nửa người dưới bị bầm tím chút thôi sao? Tại sao biến thành …!? Đợi chút, nửa tháng trước kiểm tra...... Nhưng sáng sớm hôm nay anh mới vào......
Chẳng mấy chốc, hiểu ra nhất định này bị nhầm lẫn.
Nhất thời, đầy vạch đen......
Nếu nhầm lẫn người, vậy mấy cái ống tiêm thuốc trong tay, căn bản cũng phải là dùng để điều trị cho anh! này...... đem đến quạ đen!
Cơ Liệt Thần cắn răng, cặp mắt xinh đẹp híp lại, trái ngược với vẻ mặt nhu hòa.
"Y tá Lâm, nhất định bị nhầm lẫn, tôi tên là Cơ......" Lời còn chưa dứt, anh phát Lâm Nhược Kỳ ngoảnh mặt làm ngơ lấn đến gần về phía nửa người dưới của anh.
Mày rậm Cơ Liệt Thần nhíu chặt, bật thốt lên: "Chờ chút!"
Anh nghi ngờ nhìn Lâm Nhược Kỳ chút, tầm mắt từ ống kim trong tay, dời đến khuôn mặt nhắn của, sau đó dời về ống kim cầm bên tay phải.
...... phải là muốn đột nhiên tập kích chứ?! Nhớ tới lần trước, thầm đột nhiên đánh vào cái ót của anh......
giây kế tiếp, Cơ Liệt Thần chợt đưa bàn tay ra, nhanh chóng bắt được cổ tay phải mảnh khảnh của.
Động tác rất nhanh, rất mạnh, quả quyết. Vững vàng, chính xác, hung ác!
Bởi vì, nếu đủ nhanh, đủ chính xác, đủ hung ác tàn nhẫn, với tốc độ và sức tay của, chỉ sợ bây giờ anh bị độc thủ rồi......
ngờ anh có cử động này, cổ tay bị bắt trúng nhói đau, Lâm Nhược Kỳ nhăn mày ngẩng đầu lên, cho rằng trong lòng anh vẫn được tự nhiên, muốn chích.
Vì vậy, bắt đầu triển khai cuộc giằng co với anh, cố dùng sức muốn tránh thoát giam cầm của anh. Kết quả, phát mình tránh thoát! Lại kéo cổ tay trở về, nhưng vẫn tránh thoát được.
Giương mắt nhìn anh, anh cắn chặt môi mỏng khêu gợi của mình, trong hai tròng mắt híp lóe lên, dường như dùng ánh mắt đáng sợ, cảnh cáo …….. cho phép chích anh!
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ thở dài cái: aiz, quả nhiên giống như các tiền bối, cái người này đúng là người khó trị! Ai anh ta là tên xui xẻo sắp chết, tại sao lại còn hơi sức lớn như vậy? Chút hơi sức này, bằng tiết kiệm chút, hưởng thụ thời gian tốt đẹp còn lại.
Trong lòng oán thầm: hừ, trừng cái gì mà trừng?! Hôm nay, bản y tá nhất định phải "Chích" PP anh!
mặt Lâm Nhược Kỳ đột nhiên lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Ngược lại, hoảng hốt, sợ hãi chút nào, cho dù tay phải của bị anh nắm chặt, cũng sao......
Khẽ mỉm cười, lại gần trước mắt anh trong gang tấc, khom người, hơi thở, dịu dàng: "ngại quá, tôi thuận tay trái"
Dứt lời, nhanh chóng dùng tay trái cầm ống kim trong tay phải. Thậm chí, còn sử dụng đòn sát thủ ………. khi anh coi vào đâu!
Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ nở nụ cười, xuất ra thủ đoạn của mình......
Trời sinh có đôi mắt to ngập nước, hơn nữa lúc cười lên hai mắt to kéo lên thành hai ánh trăng rằm sâu thẳm, mông lung, dưới ánh đèn chiếu xuống, trong hốc mắt lấp lánh ấm áp, gò má của, da thịt trắng nõn, nhìn thoáng qua có chút mềm mại ửng hồng, cánh môi anh đào cong lên, khóe môi khẽ nâng lên.
Sau đó, lại kéo váy của mình......
Hắc hắc, cái này kêu là đồng phục cám dỗ. Những diễn viên trong AV Nhật Bản, được đàn ông hoan nghênh nhất chính là đồng phục y tá mặc người các. Mỗi lần có người bệnh nam chịu phối hợp, chỉ cần xuất ra chiêu này, nhất định bị các giải quyết, mà lần nào cũng đúng!
Quả nhiên, người đàn ông này lúc nảy còn kêu gào, lúc này vẻ mặt cứng đờ, anh ta ngây dại......
Lâm Nhược Kỳ vừa nhìn, trong lòng vui vẻ: rất tốt, tốt vô cùng, chính là thời điểm này!
chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Lâm Nhược Kỳ bắt được thời cơ tốt, tay mắt lanh lẹ, tay nhanh chóng nâng "ống kim" đâm xuống!
Ai cũng biết, trước khi chích gồm những bước là: trừ độc, thoát khí, sau đó cố định vị trí tiêm vào, chuẩn bị ống kim...... Tóm lại, là thể nào trực tiếp đem ống kim chích vào bắp thịt.
Cho nên làm như vậy, cũng chỉ là muốn hù dọa anh ta chút, ai bảo mới vừa rồi, anh ta lớn lối, đắc ý như vậy, bộ dáng thiếu "Chích"?
Nhưng ngờ, ngờ, anh ta lại còn nhanh hơn, tay nhanh nhẹn chém tới, ngay giữa cổ tay tay trái của! Bị đau cái, theo bản năng Lâm Nhược Kỳ che cổ tay trái vô cùng đau đớn của mình, bước chân chợt lảo đảo.
Chỉ nghe kêu đau tiếng, Lâm Nhược Kỳ mới vừa đứng vững thân thể, lúc này mới phát ống tiêm trong tay mình, chẳng biết biến mất lúc nào thấy......
"Ưmh ………." giường, vẻ mặt Cơ Liệt Thần khổ sở, thở dốc tiếng.
Lâm Nhược Kỳ nhìn về phía anh ta, khỏi hít vào ngụm khí lạnh, đôi tay che miệng mình, cặp mắt trừng lớn mồm há hốc cứng lưỡi......
Má ơi! Ống tiêm lúc nào "Ghim" vào cái kia vậy?!
Chỉ thấy Cơ Liệt Thần đau đến trán nổi gân xanh, đổ mồ hôi hột, vẻ mặt vặn vẹo khổ sở hết sức, cả người cứng ngắc, cố nén đau đớn, cắn chặt hàm răng ra chữ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Nhược Kỳ, giây kế tiếp, đúng là vẫn còn bị đau đến ngã lệch ở giường.
Tiếng kinh hô từ nơi cửa truyền đến: "Cậu chủ?! Cậu làm sao vậy?!"
Heber kinh ngạc nhìn Cơ Liệt Thần ngã lệch ở giường trước mắt, chỉ ngây người hai giây liền phản ứng kịp, xông lại đẩy Lâm Nhược Kỳ ra, ngồi ở bên giường vịn Cơ Liệt Thần.
Ông ta chờ ở ngoài phòng bệnh lúc lâu, phát y tá mới vừa rồi vào còn chưa ra, trong lòng nổi lên nghi ngờ, lo lắng cậu chủ xảy ra cái gì, liền đẩy cửa vào xem cho ngọn ngành. Lại nghĩ rằng, vừa vào phòng bệnh, liền nhìn thấy màn này!
Phản ứng đầu tiên, chính là bắt được tên đầu sỏ gây ra chuyện!
Heber trợn mắt trừng trừng, nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ bị ông ta đụng ngã sàn, ngây người như phỗng, ngồi dưới sàn, hiển nhiên cũng bị mình xông vào dọa cho ngây người.
"Anh...... anh có chuyện gì chứ?" lầm bầm hỏi.
"nhảm! Đương nhiên có chuyện!" Nhìn Cơ Liệt Thần đau đến ra lời, Heber tức giận đến muốn tay bóp chết Lâm Nhược Kỳ.
Đây nhất định là y tá giả mạo, lại dùng ống tiêm muốn mạng của cậu chủ! biết là ai phái sát thủ tới, muốn nhà họ Cơ có con cháu nối dõi!
Càng nghĩ càng giận, Heber từ giường đứng lên, vươn tay ra, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai, nắm Lâm Nhược Kỳ mặt sàn.
Bỗng dưng, cổ tay lại bị người bắt được!
Heber hiểu quay đầu lại, là...... cậu chủ?
"...... Heber...... Để cho ấy......" Cơ Liệt Thần khó khăn từ trong kẽ răng, nặn ra mấy chữ này.
Mặt của anh bởi vì chịu đựng đau đớn, rất ấm ức đỏ bừng, vẻ mặt vặn vẹo khác thường, chỉ mấy chữ thôi, cũng làm cho anh hao tốn hơi sức đến ngừng thở dốc.
"Cái gì?! Cậu chủ, cứ như vậy thả ấy!" Heber thể tin, nhìn về phía Cơ Liệt Thần, cho rằng mình nghe lầm.
Cơ Liệt Thần cố nén đau, gật đầu cái.
"Nhưng! Cậu chủ, này lớn gan như vậy, lại dám......"
"Heber, nghe tôi, thả ấy!"
Heber vẻ mặt cứng đờ, biết mình chọc giận Cơ Liệt Thần, dừng hai ba giây, buông Lâm Nhược Kỳ ra.
"...... Còn chạy mau!" Cơ Liệt Thần nhìn Lâm Nhược Kỳ ngốc trệ, gầm lên tiếng.
Trái tim của Lâm Nhược Kỳ chợt run lên, lúc này mới tỉnh hồn lại. để ý bị Heber nắm đau cổ tay, vội vã thu lượm dụng cụ sàn, đặt vào trong mâm kim loại, giống như chạy trốn mất dạng......
Sau khi từ phòng bệnh săn sóc đặc biệt ra ngoài, trong lòng vẫn mang áy náy, vì vậy chủ động xin tội với y tá trưởng.
Sau khi y tá trưởng biết chuyện này, ra lệnh cưỡng chế úp mặt vào tường sám hối.
Vốn là muốn gặp Giường 16 "Chịu đòn nhận tội", nhưng y tá trưởng vừa nghe ý tưởng này, lập tức hung hăng phê bình lần, còn phạt viết kiểm điểm......
Bất đắc dĩ, luôn miệng xin lỗi cũng còn kịp, ngày đó kết thúc thực tập, sau khi trở về trường học, mãi cho đến tối cũng biết gường 16 đó như thế nào.
Aiz...... sớm biết như vậy, cũng xung phong nhận việc chích thuốc cho Giường 16.
biết chuyện này có thể ảnh hưởng cả thành tích thực tập của hay...... Còn có cái Giường 16 đó, bị hung ác "Ghim" cái như vậy, có chuyện gì chứ......
tuần lễ sau, phòng bệnh săn sóc đặc biệt.
Mấy người đàn ông vạm vỡ ngoài cửa bị chuyển, khôi phục yên tĩnh mấy ngày trước. chính xác, bị Cơ Liệt Thần điều nhóm người khác với người bình thường, ăn mặc bình thường ở bên mình, núp trong các góc phòng để bảo vệ.
Bên trong phòng, Heber lo lắng trùng trùng nhìn Cơ Liệt Thần, đôi tay gối sau ót, nhàn nhã nằm ngang giường.
"Cậu chủ, vết thương ở chân của cậu tốt hơn, còn có cái đó của cậu...... Ách, cũng tốt sai biệt lắm, tại sao còn sống ở chỗ này vậy?"
"Đương nhiên là ôm cây đợi thỏ, chờ người nào đó xuất......" Cơ Liệt Thần miễn cưỡng nghiêng tay, cầm quả táo trong mâm đựng trái cây từ tủ ở đầu giường, nhìn chút, cắn xuống cái, "Ách...... Mùi vị tệ, nhiều nước lại rất ngọt" .
Ừ, trái cây vỏ hồng hồng, thịt quả giòn, rất giống khuôn mặt......
"Cậu chờ...... nữ y tá quạ đen sao?" Heber nhíu nhíu mày, "Cậu chủ, phải là tôi cậu...... Ngày đó ràng có thể bị tôi bắt được, tại sao cậu muốn tôi thả ấy? tại đợi ấy tự chui đầu vào lưới, có thể được? Tôi xem, còn bằng trực tiếp bảo Diêm Hạo mang ấy đến......"
Ánh mắt của Cơ Liệt Thần đông lại, lười biếng mỏi mệt biến mất trong nháy mắt, vẻ mặt nghiêm túc: "Heber, ngoại trừ tôi ra, ai được động đến ấy!"
Ngụ ý: mặc kệ là Heber ông, hay là... Diêm Hạo có bản lĩnh tốt nhất trong "Liệt Diễm", cũng có ngoại lệ.
Heber ngớ ngẩn, thể cúi đầu: "...... Vâng, cậu chủ"
Thấy thế, Cơ Liệt Thần khẽ vuốt cằm, lại khôi phục vẻ mặt kềm chế được.
Nửa con ngươi xinh đẹp rũ xuống, cười cười, "Heber, chúng ta đánh cuộc, nhất định ấy tự động đưa tới cửa. Nếu tôi đoán lầm, tối nay ấy đến"
Heber cả kinh, "Tối nay? Cậu chủ, cậu làm sao biết......" Lời đến nửa lại ngừng miệng.
Trong lòng Heber biết, chỉ cần cậu chủ muốn làm chuyện gì, cũng chưa có chuyện cậu chủ làm được, cái nữ y tá quạ đen đó còn biết mình chọc phải người thế nào đấy.
Hừ, cuộc sống sau này, có có thể dễ chịu hơn rồi!