Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
  3. Chương 88
Trước /123 Sau

Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 88

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong hình, một cô gái thân thể gầy yếu, bị bao bọc trong một bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi, thân hình thon gầy, sắc mặt cực kém.

"Cô ấy là một bệnh nhân?" Cố Trinh Trinh nghi vấn nhìn về phía Kiều Tử Hoài.

Kiều Tử Hoài thu hồi tấm hình trong tay cô, lại để vào trong tủ chứa đồ, "Luôn luôn bị ốm, hàng năm an dưỡng ở nước Mỹ, nhận sự chăm sóc của người nhà họ Lục, cô cần phải đi Mỹ một chuyến, hành động cụ thể thế nào, tôi sẽ thông báo với cô qua thư."

"Anh không cho tôi tấm ảnh? Không sợ tôi quên dung mạo của cô ta, tìm lộn người sao?" Cố Trinh Trinh nhìn chằm chằm tủ chứa đồ, hỏi.

Kiều Tử Hoài không sao cả cười, "Cô là kiểu phụ nữ gì? Tôi biết rất rõ, cô đã làm rõ mục tiêu có thể chuẩn bị sẵn sàng, vừa rồi mặc dù cô chỉ nhìn mấy lần, nhưng tôi tin tưởng, cô đã khắc ghi gương mặt của cô ấy trong đầu rồi, cô nói có phải không ?"

Cố Trinh Trinh nghiêng đầu không nói, cô mím môi thật chặt, cố ý không muốn thừa nhận, người đàn ông bên cạnh cô này, còn khôn khéo gấp trăm lần so với cô.

Có muốn hay không bảo hổ lột da? Đây là vấn đề cô nên suy nghĩ ngay lúc này.

Kiều Tử Hoài nhìn ra sự do dự của Cố Trinh Trinh, xuống xe, mở cửa xe cho cô, yêu cầu cô, "Xuống xe."

"Tại sao?" Cố Trinh Trinh kinh nghi.

"Cô ý chí không kiên định, tôi cho cô thời gian, để cho cô suy nghĩ thật kỹ." Anh đã sớm nhìn rõ cô gái trước mặt này, Cố Trinh Trinh ích kỷ, ghen tỵ, để cho anh miệt thị cô gái này từ tận đáy lòng.

Nhưng vào giờ phút này, sự do dự cùng lo lắng của Cố Trinh Trinh, hoàn toàn khiến cho anh nghĩ đến bản thân.

Khi nhị thiếu gia nhà họ Lục tìm anh hợp tác, sao anh không do dự như vậy chứ, thế nhưng lúc đó, cái người được coi là quái vật, nhị thiếu gia biến thái nhà họ Lục, cũng không cho anh có cơ hội lựa chọn, cái này khiến cho anh, ở trên con đường này, càng chạy càng thật đáng buồn.

Bây giờ nhìn thấy Cố Trinh Trinh như vậy, anh cũng không nguyện ý khiến Cố Trinh Trinh dẫm lên vết xe đổ, mặc dù nội tâm của cô gái này vô cùng xầu xí, mặc dù quả thực anh cần trợ lực của cô gái này!

Cố Trinh Trinh cẩn thận ngước mắt nhìn anh một chút, nhìn ra trong mắt của anh chứa đựng sự nghiêm túc, lúc này mới yên tâm xuống xe, còn nói với anh một tiếng, "Cám ơn."

Kiều Tử Hoài hoàn toàn không cần lời cảm ơn, cho nên anh hoàn toàn không cho cô sắc mặt tốt, anh không hề cho cô một ánh mắt, xoay người hướng ngồi lên ghế tài xế, điện thoại di động lại đột ngột vang lên.

Nhìn cái tên hiển thị phía trên, vậy mà anh lại không thể không nhận.

Âm thanh của Diêm La tới từ địa ngục vang lên bên lỗ tai anh, "Anh đã phạm sai lầm 1 lần, đây là lần thứ hai."

Tay anh nắm điện thoại di động, siết chặt lại siết chặt, một cái tay khác, không ngừng lục lọi trên người mình, "Anh không tin tôi?" Anh dám khẳng định, trên người mình đã bị cài máy nghe trộm, nếu không quái vật kia làm sao biết từng cử động của mình.

"Cam chịu số phận đi, anh không cách nào phản bội tôi." Âm thanh bên đầu kia, đã âm hàn tới cực điểm, khiến cả người anh rợn tóc gáy.

Tuy trên đỉnh đầu là ánh mặt trời chói lọi, nhưng cả người anh vẫn chịu không được mà cảm thấy lạnh lẽo, anh rung động cánh tay, tiện tay đánh rơi điện thoại ngay tại chỗ, quay đầu phải đi tìm Cố Trinh Trinh.

Cánh tay Cố Trinh Trinh bị anh nắm được, không nhịn được quay đầu lại, hỏi, "Còn có việc sao?"

Khóe môi Kiều Tử Hoài tách ra thành một nụ cười, "Có lúc, cô thật sự vẫn không bằng chị gái của cô."

Nếu không phải quái vật kia từ một bên nhắc nhở, sợ rằng anh sẽ phạm sai lầm ' lòng dạ đàn bà ' một lần nữa, tối hôm qua đã phạm vào một lần, ở trên người Cố Tử Mạt rồi.

Quái vật kia đã thông báo, nhất định không thể để cho Lục Duật Kiêu lấy được mảnh đất kia củ nhà họ Hà, nhưng ở Cố Tử Mạt mạnh mẽ trong buổi bán đấu giá, anh hoảng hốt, hoàn toàn mê mẩn rồi, anh không can thiệp để cho Cố Tử Mạt lấy được mảnh đất kia.

Anh đã an bài thủ hạ từ trước, không có chỉ thị của anh, cũng không được đứng ra tranh giành mảnh đất kia.

Sau đó, anh giải thích với quái vật kia, tất cả mọi người ở đó đều rất tinh ranh, cũng không hề động thủ giành, nếu như chúng ta động thủ cướp đoạt, nhất định sẽ làm người ta sinh nghi, quái vật kia đâu phải là kẻ dễ dàng hồ lộng, lúc này thì trị tội anh rồi!

Cho nên, hôm nay tại sao anh lại có thể ở trên người cô gái này, dẫm lên vết xe đổ chứ!

Cố Trinh Trinh bị chạm vào chỗ hiểm, lập tức trợn mắt, lời cô ghét nhất, lại toát ra từ trong miệng đồng bọn, cô thở ra một hơi, tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh hỏi, "Anh nói, anh sẽ chỉ đạo tôi!"

"Chị gái của cô có thể rất nhanh làm ra quyết định, chỉ dựa vào một điểm này, cô đã không bằng cô ấy." Trong óc của anh, hiện ra từng cảnh từng cảnh tối hôm qua, Cố Tử Mạt dứt khoát hất anh ra như thế nào, một mình tiến lên, dùng 14 vạn mua được mảnh đất nhà họ Hà, lại dùng lời nói rõ rang ngỗ nghịch như vậy, đối thoại với Lục Duật Kiêu cao cao tại thượng, thật đúng là -- hết sức thú vị!

Cố Trinh Trinh cắn răng, mặc dù cô cực kỳ căm thù Cố Tử Mạt, nhưng trong đầu vẫn còn tồn tại một tia lý trí, "Anh đây là đang khích tướng! Anh đang ép tôi nhanh chóng quyết định! Tôi sẽ không mắc mưu đâu!"

Kiều Tử Hoài lên tiếng phủ nhận, "Không có, tôi chỉ nói ra cảm giác của mình thôi, Cố Trinh Trinh, tôi cũng cần đồng bạn hợp tác, cũng không phải là không có cô thì không được, cô không biết, có bao nhiêu ưu tú, cũng giống như vở kịch vui hôm nay, rõ ràng còn có thể tiếp tục diễn đi xuống, nhưng sợ rằng, cô không hề biết phải diễn tiếp như thế nào."

"Anh nói." Mặc dù đầy bụng Cố Trinh Trinh đều là không phục, nhưng trong lòng cô vẫn cố làm ra vẻ kiên cường, khiến cô không thể không tiếp tục triền đấu với Kiều Tử Hoài.

Nụ cười của Kiều Tử Hoài lại nở rộ, ngoắc ngoắc tay với Cố Trinh Trinh, ý bảo cô đến gần, Cố Trinh Trinh bước đến, anh rỉ tai mấy câu với cô, khiến trên mặt Cố Trinh Trinh có một thoáng vui mừng.

Nhưng ngay sau đó, Cố Trinh Trinh vẫn che giấu sự vui mừng, cô rất không sao cả nói, "Cái này tôi đã nghĩ đến từ sớm, không cần anh nhắc nhở!"

Kiều Tử Hoài nghĩ rằng Cố Trinh Trinh vịt chết còn cứng mỏ, lấy tay nhẹ nhàng gẩy gẩy tóc, "Nếu là như vậy, tôi tin tưởng, cô dùng trí tuệ của mình, cũng có thể thắng Cố Tử Mạt, nội dung trong hình, cô hãy xem như một giấc mộng, quên đi thôi."

Nói xong, anh cất bước đi, không hề lưu luyến chút nào.

Anh vừa bước được hai bước, thì nghe được tiếng bước chân Cố Trinh Trinh theo sau, anh cũng không dùng bước, mà bước nhanh hơn, tiếp tục đi về phía trước, một giây kế tiếp, quả nhiên Cố Trinh Trinh từ phía sau gọi anh, "Chúng ta hợp tác."

Anh lấy lui làm tiến, quả thật nhận được hiệu quả, ngoắc môi khêu gợi, xoay người nói với cô, "Theo phương pháp tôi nói, khích bác ly gián quan hệ của bọn họ."

Cố Trinh Trinh tự tin gật đầu, "Tất nhiên tôi biết thế."

Kiều Tử Hoài hài lòng gật đầu, sửa sang lại tóc mái hơi xốc xếch của mình, lên xe ngồi lại vào ghế tài xế, anh hơi ngửa đầu, trên đầu bầu trời một màu xanh lam, giống như được nước rửa qua, lại nhìn một cái, giống như nước biển.

Nước biển sao?

Biển lớn xanh thẳm lại sâu không lường được, đây chính là giấc mộng của anh.

Không chỉ là Lục Duật Kiêu, mà bao gồm cả người chung quanh anh ta, cũng vẫn cho rằng anh thích thuyền, hầu như không ai biết, anh thích cũng không phải thuyền, mà là cái loại cảm giác khống chế nó, cũng chính là một cảm giác!

Đó là một loại ham muốn không thể, cũng có thể nói là ham muốn thao túng! Khống chế tốt một chiếc thuyền, là có thể thao túng biển rộng xanh thẳm vô biên

Cố Tử Mạt bất an về đến nhà, cũng không phát hiện dấu vết Lục Duật Kiêu đã từng trở về, nghĩ đến là bởi vì thương thế, anh cũng không có tinh lực quan tâm đến bên này.

Mặc dù không muốn để cho anh trở lại, nhưng trong lòng cô cũng không cảm thấy có thể thở ra một hơi, bởi vì quá phiền, anh không có trở lại, là thật sự nguyện ý vứt bỏ sao? Tình cảm chung sống nhiều ngày như vậy, sẽ thực sự trở thành nhất thời rồi sao?

Tâm tình phức tạp của cô, trong chốc lát cũng không thể hóa giải được.

Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, cô cho là anh, vội vàng đi mở cửa, giương mắt thấy, tất cả đều là người xa lạ.

Người cầm đầu thấy cô xuất hiện, vội vàng cúi đầu, vái chào thật sâu với cô, sau đó chậm rãi cung kính mở miệng, "Thiếu phu nhân, đây là toàn bộ đồ vật cô đã chọn, chúng tôi đưa tới cho cô."

Cố Tử Mạt vừa nghe liền hiểu, anh đã ký hóa đơn, "Vào đi."

Đoàn người nối đuôi mà vào, đặt tất cả đồ vật vào xong, xin phép cô, "Thiếu phu nhân, xin cô kiểm tra lại những món đồ này một chút, chúng tôi cũng có thể trở về báo cáo cho tốt."

Cô thật sự chán ghét cách xưng hô của bọn họ, nhưng lại lười cải chính lời nói của bọn họ, không thể làm gì khác hơn là làm ra vẻ xem đồ vật.

Thật ra thì tối hôm qua tranh mua, thuần túy là vì tức giận, cụ thể đã mua cái gì, cô đều không nhớ rõ rồi, duy nhất để cho cô để ý, chính là mảnh đất của nhà họ Hà kia.

Cô tiến lên nhìn một chút, đúng là hàng thật giá thật.

Nhà họ Hà vì mảnh đất này, không ngờ công dã tràng, thất bại trên buổi đấu giá, nhất định sẽ trở thành chuyện cười lớn trong giới.

Cô thô sơ giản lược lật qua lật lại, nói là không thành vấn đề, tùy ý đuổi những người nhân viên này đi.

Trước khi bọn họ đi, cô lại gọi lại người cầm đầu kia, phân phó nói, "Giữa vợ chồng, là có quyền lợi cho tặng tài sản, các anh mang những thứ này trở về đi, coi như là tôi tặng cho Lục tiên sinh ."

Tự nhiên người nhân viên kia bị làm khó, khóe miệng co giật, ngay cả một câu phản bác cũng không dám nói, cuối cùng chỉ biết nói với Cố Tử Mạt, điều này cần xin phép Lục thiếu một chút.

Đương nhiên Cố Tử Mạt biết, bọn họ đây là mượn danh nghĩa, ánh mắt rối rắm quét về phía đống đồ vật đấu giá với giá trên trời này, cô liền nói ngay, "Vậy bây giờ, các anh gọi điện thoại cho anh ấy đi, tôi cũng muốn giải quyết ngay những vấn đề phiền toái này."

Người nhân viên kia lại rối rắm một lần nữa, những món đồ trang sức này, từng món từng món đều xứng với cái giá trên trời, thế nào mà ở trong miệng Lục thiếu phu nhân, lại trở thành trở ngại cùng phiền toái đây, càng khó giải quyết hơn là, đối thoại giữa Lục thiếu phu nhân và Lục thiếu, lại cần anh đến làm cái loa.

Đi làm chỉ có thể nghe theo phân phó của ông chủ, anh chỉ có thể sai người gọi điện thoại cho lục Thiếu

Cố Tử Mạt đã trải qua cuộc phong ba kẻ thứ ba buổi sáng, lại mang theo vết thương làm việc vất vả cả ngày, đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô không có tinh lực giao thiệp cùng nhóm người nhân viên này, nhìn bọn họ bám điện thoại, liền xoay người trở về phòng ngủ.

Cô bỏ giày, để nguyên quần áo nằm ở trên giường, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, không lâu lắm, liền nghe được tiếng khép cửa.

Cô biết bọn họ đi rồi, cũng không quan tâm những món đồ trang sức đấu giá với giá trên trời kia có bị mang đi hay không, liền nhắm mắt lại.

Cũng không biết nhắm mắt bao lâu, thì cô lại nghe được tiếng chuông cửa.

Cô cho là những nhân viên kia lại tới tìm phiền toái, cô không muốn quan tâm đến, nhưng chuông cửa vẫn kêu không ngừng, người ngoài cửa quá kiên trì, cô cũng không có cách nào, chỉ có thể mở cửa.

Cô vừa mở cửa ra, đã nghe được một trận tiếng kêu gào thảm thiết.

Người phụ nữ trước mặt treo một gương mặt bánh nướng, đã bị đánh cho không còn hình dáng, trên trán rỉ máu, gương mặt sưng vù bầm tím, nếu không phải giọng nói của người phụ nữ này khiến Cố Tử Mạt nghe một lần không thể quên, sợ rằng cô thật khó có thể nhận ra đây chính là vị ' Lưu phu nhân ' kia, cũng chính là ' bò phu nhân '.

"Bà. . . . . . Sao bà lại thành ra như vậy rồi?" Diệp Nhất Đóa đập bằng cây lau nhà một cái, lực sát thương mặc dù lớn, nhưng cũng không đến nỗi khiến bà ta thành cái bộ dáng này.

Lưu phu nhân khóc lớn, bắt được cánh tay Cố Tử Mạt, đã kêu lên mình nhận nhầm, để cô tha mạng.

Trên lòng bàn tay Cố Tử Mạt có vết thương, bị bà ta bắt một cái, lại càng như thiêu như đốt, hút không khí một tiếng ' khàn ' , rút tay khỏi tay bà ta, nói: " Bà có chuyện gì, từ từ nói."

. . . . . .

Tiễn bước Lưu phu nhân, đầu tiên, cô bấm điện thoại gọi cho Lục Duật Kiêu.

Trong sự cuồng loạn của Lưu phu nhân, rốt cuộc cô cũng hiểu đầu đuôi chuyện này.

Sáng nay, cô cho là những người hộ vệ kia là người của Diệp Nhất Đóa, lại không nghĩ rằng, là người của Lục Duật Kiêu, hơn nữa, Lục Duật Kiêu còn phái người, chỉnh Lưu phu nhân thảm như vậy.

Càng không nói đến, việc làm ăn của nhà Lưu phu nhân rồi.

Đầu kia nhận điện thoại, cô không đợi Lục Duật Kiêu nói chuyện, liền nói thẳng luôn: " Thủ đoạn của ngươi quá ngây thơ rồi, mời dừng lại ngay! Mặc dù Lưu phu nhân thực sự có lỗi, nhưng dù sao cũng là chúng ta đuối lý trước, chiếc xe kia đúng là chồng của Lưu phu nhân mua cho Đại Thiến đấy."

"Gọi điện thoại cho anh là vì chuyện này sao? Tử Mạt" Giọng nói của Lục Duật Kiêu, vẫn trầm thấp trước sau như một.

"Đúng, chính là vì chuyện này!"

"Anh biết rồi, mà anh cũng không cảm thấy thủ đoạn đó ngây thơ, anh chỉ cho bà ta cái mà bà ta nên được giáo huấn thôi." Người anh phái đi, báo lại với anh những chuyện Cố Tử Mạt trải qua, anh chỉ khiến những người đó cho Lưu phu nhân một chút xíu dạy dỗ.

"Nên được? Bộ dáng kia, vẫn tính là. . . . . ." Phần sau, ngay cả mở miệng cô cũng không muốn nữa rồi.

Khuôn mặt thê thảm của Lưu phu nhân, mặc dù không tính là máu thịt be bét, nhưng có lẽ trong hai tháng tới, cũng khó có thể ra cửa gặp người rồi.

"Hả?" Anh ở bên kia hừ một tiếng, dường như vẫn đang chờ cô nói tiếp.

Cô không muốn nhiều lời, rầm rì mấy tiếng, cũng không nói nguyên do vì sao, trong lòng cô buồn bực, liền nói, "Không có việc gì, em cúp đây."

Cô đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì nghe được anh ở đầu kia nói, "Tử Mạt, anh nhớ em lắm."

Lòng của cô, bỗng nhiên bởi vì những lời này của anh, nhảy lộp bộp vài cái, cho đến bây giờ vẫn không bỏ xuống được, cô suy nghĩ một chút, nói giọng khàn khàn, "Em không thèm nghe anh nói nữa, em muốn nghỉ ngơi, ngày mai em sẽ rất bận, anh. . . . . . Anh cũng nghỉ ngơi đi."

Mặc dù vẫn muốn biết tình hình thương thế của anh như thế nào, nhưng suy nghĩ một chút, cô vẫn thức thời không nói ra lời, nhanh chóng cúp điện thoại.

Những món đồ đấu giá kia đã bị người mang đi, cô mỉm cười, anh để người tới tặng đồ cho cô, là muốn đổi mới cảm giác tồn tại sao?

Nhưng ngay sau đó, cô lại lắc đầu, thầm than mình quá mức tự mình đa tình rồi.

Cố Tử Mạt cũng không hề nói láo với Lục Duật Kiêu, quả thật ngày làm việc của cô hôm nay rất bận rộn.

Ngày hôm qua lúc cô chuẩn bị tan xa, quản lý bộ phận R&D Triệu Hồng Vân tìm tới cửa, sai khiến cô đi đến bộ phận quảng cáo giúp một tay, còn nói là do nữ diễn viên chính trong quảng cáo Ninh Uyển chỉ định.

Cô biết Ninh Uyển là đánh chủ ý gì, cũng biết Triệu Hồng Vân mưu đồ bất chính, nhưng đứng ở vị trí của cô, cô cũng không có cách nào từ chối được, chỉ có thể đồng ý.

Quảng cáo lần này muốn đưa lên các đài truyền hình lớn, sữa tắm của quý mới nhất, lấy sữa tắm làm chủ Ninh Uyển phải quay chụp cảnh trong bồn tắm, muốn cân nhắc đến sự xoi mói cùng tính khí ngôi sao lớn của Ninh Uyển, đạo diễn cố ý để trường quay yên tĩnh, đuổi hết những nhân viên không liên quan đến công việc ra ngoài.

Nhưng rất ' may mắn ' chính là, Cố Tử Mạt cũng không có bị thanh lý ra ngoài, hơn nữa, cô còn đụng phải tiểu trợ lý lần trước nữa.

Mấy ngày không thấy, trợ lý này vẫn là dáng vẻ chanh chua, ngũ quan vẫn là cái loại tiêm tế rõ ràng đó, xương gò má cao nhọn, má hõm vào. Lần trước Cố Tử Mạt cho là Ninh Uyển sẽ xa thải cô ta, thật không ngờ, vị trợ lý này còn có thể xuất hiện ở đây.

Bị Ninh Uyển coi như trợ thủ đắc lực sao?

Hay là Ninh Uyển cố ý tìm vị trợ lý này về, để kích thích cô?

Cố Tử Mạt nghĩ đến đây, liền nghiêng người sang, tránh thoát vị trợ lý này, hướng bên kia đi đến.

Bóng đèn trong studio bị người điều chỉnh ánh sáng rất mờ tối, ánh sáng màu vàng nhạt tập trung ở một điểm, bốn phía bồn tắm cũng bị nhân viên thắp lên mấy chục ngọn nến màu đỏ, không khí lập tức trở nên mập mờ lãng mạn .

Ninh Uyển từ trong đi ra, cô ta quấn khăn tắm, trong khăn tắm là một chiếc váy ngắn lộ vai cùng màu với làn da.

Cô hào phóng cười với mọi người, chân trần đi tới bên cạnh bồn tắm.

Lúc này đạo diễn cũng đi tới, quả nhiên là nhìn quen các trường hợp lớn rồi, lúc này vẫn có thể sắc mặt như thường nói chuyện với Ninh Uyển, "Cảnh quay này không có yêu cầu gì khác, chỉ cần hưởng thụ là được rồi, nếu cô để người xem thấy, cô sử dụng loại sữa tắm này có một sự hưởng thụ tuyệt vời, từ đó kích thích ham muốn mua hàng của bọn họ."

Ninh Uyển gật đầu, "Đạo diễn, tôi đã nhớ rồi, có thể bắt đầu."

"Vậy thì tốt, bây giờ quay thử một lần trước." Ngay sau đó đạo diễn chỉ huy mọi người phía sau, "Qua hỗ trợ bắt đầu cảnh quay."

Cố Tử Mạt vẫn không nhúc nhích, ngược lại lui về phía sau mấy bước, trợ lý chanh chua bên cạnh Ninh Uyển rất chân chó chạy tới, giúp đỡ Ninh Uyển cởi khăn tắm xuống, đỡ cánh tay Ninh Uyển, để Ninh Uyển dựa vào người, bước một chân vào bồn tắm.

Đạo diễn cũng đi trở về chỗ ngồi của ông ta, nói với người đàn ông trong bong tối bên cạnh, "Lục thiếu, anh không chào hỏi với Trữ tiểu thư sao?" Tòa nhà cao cấp này, là do người đàn ông trước mặt này tài trợ không hoàn lại, đương nhiên ông ta sẽ phải phục vụ nghiêm cẩn rồi.

Giờ phút này Lục Duật Kiêu đang ngồi bên cạnh đạo diễn, ánh mắt không hề dừng lại trên màn hình nho nhỏ trước mặt, ngược lại nhìn về phía Cố Tử Mạt đang ẩn mình.

Anh lắc đầu một cái, thái độ kiên quyết, "Hoàn toàn không cần thiết."

Đạo diễn nhìn quen sóng to gió lớn, rất nhanh ý thức được ánh mắt của cùng giọng nói của Lục Duật Kiêu không thích hợp, vội vàng nói, "Cũng tốt, chúng tôi nhanh chóng quay phim, cũng mau chóng kết thúc công việc, nhất định sẽ làm cho Lục thiếu hài lòng."

Ông vốn tưởng rằng vị Lục thiếu thần bí này nhìn mặt mũi của Ninh Uyển, mà cho mượn khu nhà cao cấp này, nhưng không nghĩ, vị Lục thiếu này, không thích tiểu thư khuê các, ngược lại thích tiểu cô nương của gia đình nhỏ, cũng không phải vì Ninh Uyển mà đến.

Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, "Bắt đầu đi."

Ra lệnh một tiếng, rất nhanh, tiến hành quay phim.

Vốn dĩ Cố Tử Mạt không muốn nhìn Ninh Uyển, nhưng bất đắc dĩ, cảnh kia thật sự là quá mê người rồi.

Ninh Uyển thoải mái nằm ở trong bồn tắm, chậm rãi đưa ra một cánh tay, mặc dù không cqua giai đoạn chế tác cuối cùng cũng nhìn ra được da thịt trơn nhẵn, trắng như ngọc, cô ấy dùng tay trái nâng lên một vốc bọt bong bóng, tay kia liên tục vôc thêm lên, cho tới khi bong bong đầy tràn cả cánh tay, cuối cùng, tay nhè nhẹ khoác lên đầu vai của mình.

Không khí chung quanh mờ mịt, cô ấy chậm rãi quay đầu đối mặt ống kính, gò má ửng hồng xinh đẹp, long mi dài mà cong đọng một giọt nước long lanh, theo động tác từ từ vén lên của cô ấy, đột nhiên trợt xuống từ nơi đuôi mắt, cuối cùng đọng lại nơi xương quai xanh.

Một đôi mắt đen đầy phong tình, lộ ở trong màn ảnh, cô ấy nhẹ nâng lên khóe môi, đôi môi đỏ tươi như máu nhẹ nhếch lên, đưa ra một cặp môi thơm, khắp nơi mang theo mị hoặc, mang theo ma lực làm cho không ai có thể chống cự được.

Tất cả động tác giống như được quay chậm, cuối cùng, dùng một cái nháy mắt đầy mị hoặc mà kết thúc.

"Cắt!"

Lần quay thứ nhất kết thúc, công tác quay phim còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng.

Đạo diễn hài lòng gật đầu, "Danh tiếng của ảnh hậu Ninh Uyển, quả nhiên không sai, ảnh hậu của chúng ta, nhất định năm nay có thể tiếp tục rồi."

Ninh Uyển bị nói đến điều trong lòng, trong lòng mừng rỡ, khóe miệng nở một nụ cười sáng rỡ, "Mượn cát ngôn của đạo diễn."

"Dĩ nhiên dĩ nhiên, chúng tôi đều xem trọng cô." Nói xong lời này, đạo diễn nói với Lục Duật Kiêu, "Đoạn quảng cáo này được đưa ra, nhất định sẽ tạo thành oanh động , khu nhà cao cấp của Lục thiếu, tự nhiên cũng có thể cùng nóng lên rồi."

Nghe vậy, Lục Duật Kiêu không sao cả ngoắc ngoắc môi, cũng không có lên tiếng.

Anh không hề đem lời nói của đạo diễn để ở trong lòng, lại vừa không cần phụ họa theo người đạo diễn này.

Cố Tử Mạt nhìn Ninh Uyển cười đắc ý, đáy lòng tối sầm lại, sức quyến rũ của ảnh hậu không người nào có thể ngăn cản, cô làm phụ nữ, dĩ nhiên là ghen tỵ, đang hoảng thần, thân thể liền bị người đụng vào.

Tiểu trợ lý vênh mặt hất hàm sai khiến, "Này, cô mau đem thùng này đi lấy nước tới đây, sau đó rót vào bồn tắm, lần quay thứ hai cần dùng!"

Cố Tử Mạt không nói gì, đi tới lấy nước, cô còn cố ý thử nhiệt độ, ấm, Ninh Uyển cũng sẽ không không thích ứng, cô xách qua, nói với Ninh Uyển, "Tôi sợ nước ấm không đúng, cô nên thử một chút trước đi, rồi tôi sẽ đổ vào bên trong."

"Cô thật cẩn thận." Ninh Uyển liếc nhìn cô một cái, nói lời khen ngợi hàm chứa châm chọc.

Cố Tử Mạt không để ý đến cô ta âm dương quái khí, "Cô vẫn nên thử một chút đi."

Ninh Uyển thò tay vào thử một chút, sau đó vẩy tay, "Nước ấm vừa vặn, cô yên tâm, tôi sẽ không hãm hại cô ở chút chuyện nhỏ này đâu, tôi là người lão luyện trong giới, hoàn toàn không cần sử dụng loại thủ đoạn nhỏ này."

Cố Tử Mạt nghe lời nói của Ninh Uyển, trong lòng đều là không thoải mái, cô nhìn ra ngoài, Ninh Uyển là cố ý vẩy nước lên mặt cô, cô đưa một tay lên, lau nước đọng trên mặt mình một cái, nhỏ giọng nói, "Vậy thì tốt."

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô không muốn đối kháng công khai với Ninh Uyển, chuẩn bị rót nước, sau đó lách người.

Ninh Uyển nhìn theo động tác của cô, lại bắt được tay trái của cô, không để cho cô rót nước.

Cố Tử Mạt hơi cáu, hỏi, "Thế nào?"

"Chiếc nhẫn của cô, không có rồi." Ninh Uyển chính là dùng câu trần thuật.

Cố Tử Mạt nghe ra câu nói này của Ninh Uyển có hàm ý khác, không khỏi nhân cơ hội trào phúng, "Ảnh hậu chính là ảnh hậu, mắt tinh lắm, chiếc nhẫn đã trả lại cho anh ấy rồi, cô lại có cơ hội, cho nên về sau cô không cần tốn tâm tư nhìn chòng chọc tôi nữa, hãy tìm cơ hội đến gần anh ấy đi, như vậy tỷ lệ cô được tuyển trúng sẽ cao hơn đấy."

"Cám ơn." Ninh Uyển nắm khớp xương ngón áp út của cô, sau đó vuốt vuốt cho cô, cuối cùng mới buông tay, "Tốt, cô đổ nước đi."

Cố Tử Mạt không có nói gì, đổ nước vào trong, trong nước có âm thanh rào rào, ban đầu cô không có để ý, cho là tiếng nước chảy bình thường, nhưng sau đó cô ngầm trộm nghe được bên trong có âm thanh tiếng gì đó va chạm, trong bụng cô cả kinh, liền dừng tay.

Đúng lúc này, bên tai liền truyền đến tiếng kêu nghẹn ngào của Ninh Uyển, "A --"

Cố Tử Mạt sợ tới mức mất bình tĩnh, thùng nước liền bị Ninh Uyển lỡ tay đánh đổ, đổ lên người Cố Tử Mạt.

"Trong nước có thủy tinh!" Ninh Uyển ở bồn tắm bên cạnh, từ trong nước đứng lên, đôi tay cô ấy ôm ngực, nôn nóng bước ra bên ngoài, chung quanh có nhân viên phản ứng nhanh chóng, lập tức cầm áo choàng tắm chạy tới, đỡ Ninh Uyển từ trong bồn tắm ra ngoài, cũng kịp thời phủ thêm áo choàng tắm cho Ninh Uyển.

Ninh Uyển bị bao vây bởi áo choàng tắm, phản ứng đầu tiên chính là chạy vội tới trước mặt Cố Tử Mạt, lớn tiếng chất vấn cô, "Suýt nữa cô đã hại chết tôi rồi, trong nước có thủy tinh!"

Cố Tử Mạt cũng không khá hơn chút nào, thùng nước bị Ninh Uyên đẩy ngã, nước còn lại cũng tạt lên người cô, tuy nói là nước ấm, nhưng là hiện tại bốc hơi nước lên, cả người cô bắt đầu rét run.

Dưới chân quả thật có những mảnh nhỏ thủy tinh trong suốt, chứng cứ phạm tội xác thật.

Cô sững sờ nhìn về phía Ninh Uyển, nửa ngày nói không ra lời.

Người đại diện của Ninh Uyển cũng vọt tới, khom lưng nhìn những mảnh nhỏ thủy tinh trong bồn tắm, lại nhìn chân cẳng Ninh Uyển bị thủy tinh đâm bị thương, đau lòng không dứt hô to, "Phụ trách đạo cụ mau tới đây!"

Người phụ trách đạo cụ cũng khó thoát tội, vẻ mặt hốt hoảng đi tới, liên tục bảo đảm, những thứ đạo cụ này anh ta đã kiểm tra đi kiểm tra lại, nhất định là trung gian xảy ra vấn đề.

Người đại diện vừa nghe, lập tức liền chĩa mũi nhọn về phía Cố Tử Mạt, "Chuyện gì xảy ra, cô và Ninh Uyển của chúng tôi có thâm thù đại hận gì, mà nhất định phải làm như vậy! Cô có biết hay không, chân của Ninh Uyên đáng giá như thế nào!"

Cố Tử Mạt không nói nên lời cái gì, hiện tại tất cả mọi người ở ở hiện trường đều chỉ chứng cô, tố cáo cô, nói cô là kẻ điên hại người.

Cô bị mọi người cô lập, bị mọi người tổn thương, cô muốn khóc, nhưng sự quật cường từ trong xương khiến cô không thể khóc lên được, chỉ có thể ngơ ngác buông tay đứng một bên, thất hồn lạc phách.

Cái người trợ lý chanh chua kia liền chạy ra ngoài, lên án Cố Tử Mạt với người đại diện nói: " Tôi biết rõ cô ta chính là cố ý, lần trước chính là cô ta làm bẩn lễ phục của Ninh Uyển, cô ta ghi hận trong lòng, tùy thời trả thù!"

Bản thân Cố Tử Mạt vẫn không hiểu ra sao, nhưng nghe người tiểu trợ lý không phân biệt trắng đen gì cả như thế, cô liền hiểu ngay lập tức.

Khó trách người phụ tá này để cho cô đi lấy nước, thì ra đây đều đã được thiết kế tốt rồi!

Còn Ninh Uyển đâu? Ninh Uyển có tham dự trong đó hay không!

Nếu quả thật là Ninh Uyển thiết kế liên hoàn kế này, vậy thì cô càng kính nể Ninh Uyển rồi, ảnh hậu không hổ là ảnh hậu, vì một màn kịch, thế nhưng cam nguyện thương tổn tới cơ thể của mình!

Cô sững sờ nhìn về phía người trợ lý này, há miệng, nhưng không có nói ra cái gì .

Ninh Uyển cùng tiểu trợ lý này, rất có thể là cùng một giuộc, cho dù cô có giải thích, cũng không có ích gì, sẽ không ai tin tưởng lời nói của cô, ngược lại sẽ nói cô âm hiểm.

"Cô không nói gì, có phải không còn lời nào để nói hay không!" Tiểu trợ lý dựng râu trợn mắt, một dáng vẻ hài lòng gà chó lên trời, còn ngại chuyện huyên náo không đủ lớn, kêu gọi tất cả mọi người đến đây, "Mọi người mau đến xem này, chính là người phụ nữ này hại chị Uyển!"

Miệng nhiều người xói chảy vàng, ở nơi này, rốt cuộc Cố Tử Mạt đã tin tưởng bốn chữ này rồi!

Cô cắn chặt răng, cố gắng làm cho mình bỏ qua những ánh mắt khác nhau và lời nói ác độc chung quanh, cuối cùng cô cũng nhìn rõ, giới giải trí vậy mà có thể loạn như vậy, bẩn như vậy!

"Đây là làm sao vậy --" một giọng nói trầm thấp chen vào.

Nghe được tiếng nói, mọi người đồng thời nhìn sang.

Trước mặt ngoại trừ gương mặt đông lạnh của đạo diễn, còn có một thân chính trang Lục Duật Kiêu.

Trước đó người trợ lý đã kiến thức qua không ít cậu ấm đến buổi quay phi của Ninh Uyển, bây giờ nhìn thấy Lục Duật Kiêu tới đây, cô ta tự động xếp Lục Duật Kiêu vào danh sách những cậu ấm muốn theo đuổi Ninh Uyển.

Hiện tại có người tới đây, cô ta càng cảm thấy vô cùng uy phong, cô ta chạy ngay tới, ác nhân cáo trạng trước, nói: " là cái cô gái không biết phải trái này làm thương tổn đến chị Uyển, chúng tôi đang thương lượng xử trí cô ta như thế nào đây. . . . . ."

Đạo diễn đã sớm thấy rõ, lại nhìn Cố Tử Mạt bị bỏ quên đứng ở một bên, ông sợ sự tình nháo đại, đi tới trước mặt người trợ lý, nháy nháy mắt, ý tứ để cô ta khiêm tốn một chút, vừa nói, "Nơi này là chỗ nào? Đâu phải là nơi để các cô náo loạn chứ, ra cái thể thống gì nữa? Còn ngại phía truyền thông không có tư liệu sống để viết bài sao? Tất cả giải tán giải tán, thợ trang điểm, nhìn xem vết thương trên chân Ninh Uyển có thể che lấp được hay không."

Người đại diện của Ninh Uyển là người phụ nữ mạnh mẽ, nghe thấy đạo diễn nói như vậy, trong lòng bực tức, bà chưa bao giờ dễ dàng chịu thua người khác, mặc dù đối mặt là đạo diễn, cũng lạnh lùng khẽ hừ, "Che lấp vết thương ở chân? Uyển Uyển nhà chúng tôi đã bị thương thành cái bộ dáng này, còn phải tiếp tục quay phim? Hung thủ còn không có bị trừng trị ! Tôi mặc kệ, nếu như vẫn để cho hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, Uyển Uyển nhà chúng tôi sẽ không làm cái gì hết!"

Lời nói này của người đại diện hoàn toàn không để ý đến thể diện của đạo diễn, thậm chí còn có ý hăm dọa.

Trong lòng Cố Tử Mạt cũng bắt đầu lạnh run, trong thời gian ngắn ngủi, vậy mà cô đã trở thành hung thủ, còn có cái mũ gì chưa chụp tới đầu cô đây!

Lúc này, Lục Duật Kiêu vốn trầm mặc mở miệng, giọng nói chững chạc đầy uy nghiêm cấm nói leo, "Được, nói đến trừng trị hung thủ, vậy chúng ta hãy nghiêm túc điều tra hung thủ, bắt lấy tên hung thủ này. Những mảnh thủy tinh này khẳng định không phải tự nhiên mà xuất hiện, hãy điều tra từ nguồn gốc những mảnh thủy tinh này! Chuyện này xảy ra ở địa bàn của tôi, theo lý tôi cũng nên phụ trách đến cùng, tôi sẽ cho người điều tra lập biên bản, toàn lực phối hợp sự điều tra của cảnh sát, bảo đảm điều tra chặt chẽ không xảy ra sai lầm. Các vị, thấy thế nào ?"

"Chuyện này. . . . . ." Người đại diện á khẩu không trả lời được, bà nhìn Ninh Uyển một cái, nghĩ đến hình tượng trước mắt của Ninh Uyển, không nhịn được nói, "Vẫn đừng nên để cảnh sát tham dự vào, chúng ta. . . . . . Chúng ta âm thầm giải quyết là được."

Người trợ lý lại càng sợ đến hồn bay phách tán, thân thể không khỏi co rúm về phía sau, từ đầu đến cuối Cố Tử Mạt chỉ đứng bên cạnh nhìn, đương nhiên thấy được phản ứng của người trợ lý, quả nhiên cô đoán không sai.

Đúng lúc đó, có người cầm một cái áo choàng tắm cho cô, vội vội vã nhận lấy, nói tiếng cám ơn, phủ áo choàng tắm lên người.

"Âm thầm giải quyết, tùy tiện chọn một người làm hung thủ sao?" Lục Duật Kiêu nghe xong, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm nói, "Nếu loại chuyện không vui này xảy ra trên địa bàn của tôi, thì tôi nên chịu trách nhiệm toàn bộ rồi, quả quyết không thể uất ức cùng oan uổng bất luận kẻ nào."

Lời nói này của Lục Duật Kiêu cũng không phải là lời nói đùa, đương nhiên Ninh Uyển cũng biết, cô chưa từng bao giờ nghĩ đến, hôm nay vậy mà Lục Duật Kiêu lại xuất hiện ở nơi này, nếu biết Lục Duật Kiêu sẽ đến, thì thế nào cô cũng sẽ không để người trợ lý kia động tay chân như vậy.

Cô cắn môi, giận dữ vụng trộm trợn mắt liếc Cố Tử Mạt một cái, không nói thêm gì nữa, sẽ chờ xem người đại diện ra sức vì mình như thế nào.

Đạo diễn thấy chuyện này cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là chuyện tốt, lau mồ hôi, tiến lên mấy bước, kéo người đại diện của Ninh Uyển đến, rỉ tai với đối phương nói, "Người đàn ông này có lai lịch, anh ta chính là Lục Duật Kiêu trong tin đồn, cô hãy tự cân nhắc đi."

Người đại diện vừa nghe đến cái tên ' Lục Duật Kiêu ' này, ngay cả nghe qua những tin tức lớn, cũng không khỏi bị hù dọa, bà hít một hơi, nhìn về phía chân của Ninh Uyển, liền nói, "Tôi thấy đây cũng chỉ là vết thương nhỏ, Ninh Uyển luôn luôn khoan hậu với người, nếu không lần này coi như xong đi, về sau mọi người chú ý, đừng làm ảnh hưởng đến việc quay quảng cáo."

Bà đi theo Ninh Uyển lâu như vậy, cũng hiểu Ninh Uyển, loại trường hợp giống như hôm nay, bà đã gặp qua vô số lần, lần này, bà cũng không dám xác định có phải hoàn toàn không liên quan với Ninh Uyển hay không, nếu như điều tra, Ninh Uyển gặp tai họa, tổn thất sẽ rất lớn.

Lục Duật Kiêu không hề cảm thấy ngoài ý muốn đối với phản ứng của bà ta, lúc này mới nhìn Cố Tử Mạt đang cúi nửa đầu một cái, sau đó nói với Ninh Uyển, "Ninh Uyển, cô thấy thế nào?"

Ninh Uyển không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh, nhưng ngoài miệng vẫn lưu loát như thường, "Lục thiếu, thật ra thì đây chính là một chuyện nhỏ, không cần thiết phải nháo lớn, thương thế của tôi cũng không nghiêm trọng, nghe theo người đại diện của tôi, chuyện này cứ như mà quên đi."

Sau khi nghe xong, đạo diễn cùng đứng ra làm hòa, nói, "Đúng vậy Đúng vậy, Ninh Uyển của chúng ta là siêu sao tiêu chuẩn, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà so đo chứ, chuyện này coi như xong đi."

Cố Tử Mạt hừ lạnh một tiếng, cô không tính toán tiếp tục nhìn nữa, những người này quá mức ghê tởm, cô nhìn thêm một giây cũng thấy quá ghê tởm rồi.

Cô xoay người đi, nhìn về phía trên lầu, khoác áo choàng tắm, đi qua mọi người, liền bước lên lầu.

Nếu Lục Duật Kiêu tới, thì tin chắc không có vấn đề gì mà anh không giải quyết được, cô cứ việc đi thôi.

"Cô ta. . . . . . Cô ta vậy mà. . . . . ." Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, cái người phụ nữ chưa tẩy trừ được tội danh, lại công khai bỏ đi như vậy, thể diện cũng ghê gớm thật, còn lớn hơn cả Ninh Uyển.

Ninh Uyển nhìn Cố Tử Mạt bỏ đi như vậy, hàm răng của cô ta cũng bị cắn ra vị chát rồi.

Buổi đấu giá đêm đó, Cố Tử Mạt cũng tiêu sái như vậy, tại sao mỗi lần cô ta đều có thể như vậy? !

Còn không phải là bởi vì -- Lục Duật Kiêu!

Cô nhất định phải có được!

"Trời ạ, cô ấy đi lên lầu rồi." Có người không kềm chế được kinh ngạc, kinh hô thành tiếng.

Nơi này chính là khu nhà cấp cao, cô ta lại dám đi loạn, còn đi lên lầu, người phụ nữ này, quả thực là không biết trời cao đất rộng!

Lục Duật Kiêu cũng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tử Mạt, cô bước từng bước một, nghễnh đầu, từng bước từng bước, như muốn trèo lên đỉnh.

Nếu cô muốn trèo lên, sao có thể không có anh làm bạn được?

Lục Duật Kiêu đơn giản bàn giao cho người bên cạnh, rồi nhanh chóng đi theo Cố Tử Mạt lên lầu.

Anh thấy Cố Tử Mạt đi vào một căn phòng tít bên trong, cũng đẩy cửa đi vào.

Cố Tử Mạt đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn ra vườn hoa phía ngoài, nghe thấy anh đi vào, cũng không nói lời nào.

Ngược lại Lục Duật Kiêu lại đẩy cửa phòng tắm ra, vặn nước nóng cho cô, nói với cô, "Tắm đi, đừng để cảm lạnh."

Cô nghe theo, đi vào.

Điều hòa cảm xúc thật lâu, cô mới cởi bỏ quần áo, bước vào trong bồn tắm, cô nặn sữa tắm ra, mỉm cười với chính mình trong gương, "Trong nước có thủy tinh, thật khôi hài, buồn cười không? Thật buồn cười."

Buồn cười nhất vẫn là chính cô, lại bị rơi vào cái tính kế nhỏ nhặt này, nếu không phải có Lục Duật Kiêu ở đây, có lẽ cô đã bị đám người kia đưa vào trong ngục giam rồi.

Cửa phòng tắm bị gõ vang, truyền đến một giọng nữ ấm áp, "Tiểu thư, chúng tôi đưa quần áo tắm rửa cho cô, có thể đi vào sao?"

Cố Tử Mạt quay lại nhìn bố cục phòng tắm một chút, trong phòng tắm có phòng nhỏ ngăn cách, cho bọn họ đi vào cũng không sao, cô nói vọng ra phía ngoài: " các côi vào đi, đặt quần áo trong phòng nhỏ ngăn cách phía ngoài là được, cám ơn các cô."

"Không có gì, vậy chúng tôi tiến vào."

Ngay sau đó, chính là tiếng mở cửa. Cố Tử Mạt im lặng nín thở, nghe họ đi vào, lại đi ra ngoài.

Lúc bọn họ đi, còn không khỏi nghị luận cảm than một trận.

Một người trong đó nói, "Nhìn Lục thiếu ở khoảng cách gần, mới phát hiện rất đẹp trai rất có khí thế, thực sự không thể ngăn đầu óc tôi không mơ màng rồi, haiz, vừa rồi tôi suýt té xỉu đấy."

Một người khác cười nói, "Đừng có háo sắc, người ta là người mà cô có thể nghĩ đấy sao, tự hiểu lấy bản thân mình đi được không?"

Mặc dù chỉ là lời vui đùa vô ý, nhưng Cố Tử Mạt lại cảm thấy giống như bị nói trúng tâm sự vậy, từ trong đáy lòng lộ ra sự chua chát dày đặc.

Theo đó, cô gái phía trước lại nói, "Cô nói chẳng lẽ Lục thiếu lại coi trọng cô ấy."

Một người khác phản bác, "Làm sao sẽ, là coi trọng Ninh Uyển đi, cô suy nghĩ nhiều."

Cố Tử Mạt nghe, trong lòng càng thêm chua xót, cô vùi mình trong nước, cho đến khi không thể thở nổi, mới thò đầu ra, há miệng thở dốc.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng cửa nặng nề bị đẩy ra, lại truyền tới tiếng bước chân trầm ổn có lực, cô biết là anh, lại ngâm nước thêm một lát, mới đi ra ngoài thay quần áo.

"Giải quyết sao?" Cô hỏi anh, giọng nói nhàn nhạt, chính là một câu hỏi đơn giản.

"Nếu như anh nói là không có giải quyết, thì em sẽ nghĩ sao?"

"Vậy tôi sẽ tự nghĩ biện pháp giải quyết." Cô quật cường đáp.

Mỗi chữ cô nói ra, khóe miệng của anh liền rũ xuống một phần, cho đến lúc cuối cùng không có một chút ý cười.

Chốc lát, anh gật đầu một cái, "Tùy em."

Sau đó, lại là một trận trầm mặc, chợt, anh lại nói, "Anh cũng chọc em...em có phải cũng nên trả thù anh hay không?"

Cô khẽ run lên, cúi đầu không nói gì, giống như là đang cố gắng tất cả dũng khí của bản thân.

Sau đó, cô cười với anh, "Tiêu tiền của anh, coi như là trả thù đi, chẳng qua cũng may tối hôm qua đã nghĩ thông suốt, cho nên đã trả lại những vật phẩm với giá trên trời đó cho anh thôi."

Lục Duật Kiêu sâu sắc nhìn cô một cái, không nói một lời đi tới bên cửa sổ.

Anh không nhúc nhích, giống một bức tượng điêu khắc, ánh mắt đặt trên cửa sổ lớn sát đất. Cô không biết, giờ phút này ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào bong lưng anh của cô lúc này bị thủy tinh sáng bóng phản ánh lại, đang rơi vào trong mắt của anh.

"Anh có thích Ninh Uyển hay không?"

Anh cau mày, quay đầu, "Sao lại hỏi như thế."

Sắc mặt Cố Tử Mạt tái nhợt, thoạt nhìn rất không tốt, trong mắt Lục Duật Kiêu, cô giống như luc snaof cũng có thể té xỉu vậy, giờ phút này, cô nhu nhược đến mức khiến anh hoảng sợ.

Cố Tử Mạt cúi đầu nhếch môi, lẩm bẩm nói nhỏ, "Tất cả mọi người cảm thấy, anh nên thích cô ấy, ngay cả em cũng cảm thấy như vậy."

Anh đến gần cô, đèn thủy tinh trên trần nhà tản ra vầng sáng rơi lên trên người hai người, anh không trả lời mà hỏi lại, "Sao sắc mặt lại kém như vậy? Bị cảm lạnh phát sốt rồi?"

Cô nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, đôi mắt đen xinh đẹp giờ phút này hiện đầy quan tâm, trong lòng khẽ động, rất muốn cứ như vậy chui vào trong ngực của anh, từ nay về sau không quan tâm gì nữa.

Đầu của cô không thể khống chế nhớ lại hơi ấm khi bị anh ôm trong ngực, nhớ lại cảm giác anh vây quanh cô, cô giống như là trúng độc, đặc biệt là vào những lúc cảm thấy bi thương như vậy.

Cô ghét những người đó, cô cảm thấy họ ghê tởm, cảm thấy ánh mắt của bọn họ đều là sai! Ở trước mặt bọn họ, cô sẽ cảm thấy toàn bộ thế giới đều là lạnh lẽo, không có độ ấm.

Mà ở trước mặt anh, lại khác .

Cô có thể cảm thấy rất ấm áp, có thể cảm thấy rất an tâm, cho nên sau khi anh xuất hiện, cô có thể không chút kiêng kỵ lên lầu, có thể tùy ý chạy trốn ánh mắt của bọn họ.

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại mTruyen.net và Ngontinh.vn

Quảng cáo
Trước /123 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thông Huyền Thần Châu

Copyright © 2022 - MTruyện.net