Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lương Đệ Độc Đắc Ân Sủng《良娣独得恩宠》
  3. Chương 2: Phần 2
Trước /5 Sau

Lương Đệ Độc Đắc Ân Sủng《良娣独得恩宠》

Chương 2: Phần 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

14

Hai người bọn ta mất ba canh giờ để tìm đường, cuối cùng cũng ra khỏi bãi săn.

Thị vệ của bãi săn vừa nhìn thấy bọn ta liền khóc lóc, còn quỳ xuống, nói: “Thái tử, vi thần đến muộn, tội đáng muôn c.h.ế.t.”

Thực sự cũng khá muộn, chậm một bước nữa thì ta đã không kịp được ăn bữa sáng nay rồi.

Thái tử lúc này cũng không tuỳ ý giống như lúc vừa ở trên núi nữa, nghiêm mặt nói:

“Bản cung không sao.”

Cửu vương vừa nhìn thấy bọn ta, trên mặt liền cười tươi như hoa, đi tới nắm tay thái tử, nói cái gì mà “A, thái tử huynh không sao là tốt rồi, đệ đệ lo lắng cho huynh lắm, lo muốn c.h.ế.t đi được, vào rừng tìm huynh suốt mười canh giờ. Nếu không phải có người ngăn cản, đệ một ngày có thể đã tìm tới mười ba canh giờ.”

Thái tử cũng là một tay diễn xuất xuất chúng, liền vuốt ve tay Cửu vương rồi nói: “Đệ đệ à, ca ca cũng nhớ đệ lắm đấy. Khi nào rảnh rỗi cả hai chúng ta hãy cùng nhau tới đây du sơn, lần sau đệ đệ có lỡ bị lạc đường, ca ca nhất định sẽ tìm đệ suốt mười ba canh giờ~”

Thái tử và Cửu vương cứ như thế nắm tay nhau cười tủm tỉm tung tăng về phía đại doanh, đổi lại là người mù chứng kiến cũng có thể ngửi thấy mùi huynh đệ tình thâm.

Sắc mặt Xuân Nương ửng đỏ nắm lấy tay ta nói: “Lương đệ, người không sao chứ?”

Ta nói ta không sao, chỉ là ngươi đừng vừa nhìn bóng lưng của Cửu vương vừa hỏi ta có sao không đi.

15

Con người Xuân Nương quả thực trọng sắc khinh hữu, kể từ lần được Cửu vương “anh hùng cứu mỹ nhân”, trong đầu chỉ còn lại Cửu vương.

Ta bảo nàng ta bôi thuốc cho ta, nàng ta ấn vào vết thương của ta chín lần.

Ta bảo nàng ta bón cho ta miếng canh, nàng ta thổi chín lần mới đưa cho ta.

Ta bảo nàng ta dọn đồ ăn lên, nàng ta mang lên cho ta một bát cửu thái.

“Thật quá đáng.” Ta nói với nàng ta: “Cửu thái thì ta không ý kiến, nhưng chỉ có chín cọng thì có phải quá đáng quá rồi không?”

Nàng ta đỏ mặt nói: “Nô tì không có. Nô tì sai rồi. Nô tì không phải vì Cửu vương mà như vậy đâu, huhuhu.”

Nữ đại bất trung lưu. Nữ đại bất trung lưu.

Thực sự là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi, Xuân Nương ở đây nhắc đến hai chữ Cửu vương, đối diện không phải là có một Cửu vương đang đi tới sao?

Cửu vương bước đến trước mặt bọn ta, nhón tay mở chiết phiến, mỉm cười nói với ta:

“Từ lương đệ.”

“Biệt lai vô dạng.”

*Cửu thái: Rau hẹ.

*Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà.

*Biệt lai vô dạng: Câu hỏi thăm sức khoẻ cho người lâu ngày mới gặp lại.

16

Ta nói: “Chúng ta từng gặp nhau chưa?”

Nói xong ta liền muốn cất cái miệng nhỏ xinh của mình đi ngay lập tức. Tổ sư, tại sao lại chưa từng gặp cơ chứ, lần trước nhận ra ta là nha hoàn không phải vị Cửu vương này hay sao?

Cửu vương không có chút nào tức giận, tiếp tục phe phẩy chiết phiến, cười nói: “Từng gặp.”

“Từ lương đệ đã quên? Vài năm trước nàng và tiểu vương từng gặp nhau ở Du Xuân Hồ.”

Du Xuân Hồ?

17

Lần cuối ta tới Du Xuân Hồ là vào ba năm trước.

Lúc đó ta còn là một vị hôn thiếu nữ, tuỳ tiện ra ngoài tản bộ nơi nào cũng có thể làm nơi đó náo động toàn thành, ta lúc đó chỉ cần dùng một chữ “đẹp” mà hình dung.

Khi ta đến tuổi có thể thành hôn, cứ cách vài hôm cha ta lại tìm người đến sửa ngưỡng cửa.

Sửa đến cuối cùng, cha ta mới bước ra đường, trên đường liền có người hỏi:

“A, Từ tướng quân, ngưỡng cửa nhà ngài lại nát rồi sao?”

Nguyên do là vì, cha ta nhìn ai cũng không vừa ý. Ai đến đây cầu thân cũng phải “khoa tay múa chân”, mỗi lần như vậy, tất cả ngưỡng cửa, bàn, ghế, đồ đạc trong nhà ta đều gặp nạn.

Cha ta lúc bấy giờ phải vịn vào ngưỡng cửa nói: “Hồng nhan hoạ thuỷ!”

*Vị hôn thiếu nữ: Cô gái trẻ chưa kết hôn.

*Hồng nhan hoạ thủy: Ý muốn nói sắc đẹp của người phụ nữ tỷ lệ thuận với tai hoạ.

Cứ thế qua hơn nửa năm, người đến cửa cầu thân đều đã chạy gần hết. Một chiếc thông gia cũng không kết thành, bù lại kẻ thù thì kết thêm một đống.

Nương của ta thấy chuyện này không khả quan, liền tống ta đi kết thân.

“Lần này là là Trường công tử của nhà thượng thư”, Nương nói tiếp với ta: “Hẹn con đi du hồ, hãy chịu khó nắm bắt.”

Ai cũng không ngờ được rằng, thuyền đi đến nửa đường đã chìm.

Khi rơi xuống hồ, ta bi ai nghĩ, xem ra bói toán tiên sinh nói không sai, số mạng của ta chính là sống trăm năm cô độc. Liên tục kết thân không thuận lợi, không dễ dàng gì mới gặp được vị Trường công tử này đối với ta mặt mày hớn hở, vậy mà thuyền chưa tới bến đã chìm rồi.

Khi ta tỉnh lại thì đã trở thành lương đệ.

Ta nghe người ngoài nói, là thái tử đã cứu ta. Thái tử không chỉ cứu ta, còn không cẩn thận nhìn trúng ta, nên đã dứt khoát cưới ta về.

Hồi ức kết thúc, ta hồ nghi nói với Cửu vương: “Ta vẫn là không nghĩ ra đã từng gặp ngươi ở đâu.”

Hắn tủm tỉm nói với ta: “Thực ra hôm đó ta là người đã cứu nàng.”

18

Buổi tối, thái tử đến thăm ta.

Thành thật mà nói, bây giờ ta thực sự không muốn nhìn thấy thái tử.

Đoán chừng thái tử đã nhìn ra bộ mặt ghét bỏ của ta, ngồi cả nửa ngày mới mở miệng hỏi:

“…… Nàng lại muốn ăn giò quay phải không?”

Ta ngập ngừng, rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Thôi bỏ đi.”

Thái tử ngoảnh đầu lại hỏi Xuân Nương: “Ngươi nói đi”

“Nàng ấy rốt cuộc có chuyện gì?”

Xuân Nương nghiêng mặt sang một bên, nói: “Nô tì không biết.”

Thái tử nhướng lên một bên lông mày, ta phát hiện hắn đến việc nhướng mày thôi cũng đặc biệt cao siêu, hắn nói: “…… Hôm nay ta không cố ý cười với nữ y đó đâu.”

Ta: “?”

Hắn nói tiếp: “Đó là nữ y phụ hoàng phân phó tới băng bó cho ta, đại diện phụ hoàng toàn quyền săn sóc, nên ta phải khách khí với người ta một chút.”

Ta: “? ? ? Nữ y nào?”

Hắn mở chiết phiến: “Được rồi, lần sau ta sẽ kêu tiểu thái giám giúp ta bôi thuốc.”

“Vậy giờ, không còn giận ta nữa chứ?”

Ta nhịn không được, định nói: “Thực ra ta….”

“Được rồi.”

Thái tử bày ra biểu tình “ta đều hiểu” trên mặt, ngăn ta nói chuyện.

“Nàng cùng ta đến một nơi.”

19

Có rất nhiều nơi trên thế gian này.

Có một số nơi để tìm niềm vui, chẳng hạn như: thanh lâu; một số nơi là để tìm tội lỗi, chẳng hạn như: sòng bạc.

Nhưng nơi này, cả đời này của ta ngược lại chưa từng đi vào.

Ta hỏi hắn: “Thái tử, ngươi đưa ta đến nhà xác làm gì vậy?”

Ta vạn lần không ngờ tới, thái tử nói dẫn ta ra ngoài, dẫn ta đến nhà lao ta đều có thể lý giải, hắn cư nhiên lại dẫn ta tới nhà xác.

Không lẽ, bởi vì ta phát hiện ra bí mật hắn đã lừa gạt ta, nên liền muốn g.i.ế.t người diệt khẩu?

Vừa nghĩ tới đây, hai dòng nước mắt của ta rơi xuống.

Thái tử thấy ta khóc, kinh ngạc nhướng mày, mở miệng hỏi ta: “Trong đây có người nào mà nàng biết không?”

Ta gật đầu trong nước mắt.

Hắn thậm chí còn kinh ngạc hơn, hỏi ta: “Là ai?”

Ta chỉ vào hắn, vừa khóc vừa nói: “Là ngươi.”

20

Thái tử nghe ta nói xong, khen ngợi ta không ngớt.

Khen ta đại trí nhược ngu, còn nói đầu óc ta không giống người khác.

Sau đó, hắn nói: “Nàng nhìn kỹ hơn đi, thi thể này khác với những người khác chỗ nào?”

Ta lau nước mắt, nhìn kỹ vào thi thể nằm trên bàn.

Thi thể này là một thị vệ, ngực của hắn bị cắm một mũi tên.

Mũi tên này nhìn gần hơn, có vẻ phía trên còn có hoa văn.

Nhìn lại, đây không phải là hoa văn trên mũi tên của thái tử sao!

Lần này nước mắt ta lại tuôn rơi, ta nói: “Ngươi đã g.i.ế.t người này?”

“Ngươi g.i.ế.t người thì thôi đi, còn muốn ta giúp ngươi cùng nhau xử lý t.h.i t.h.ể?”

*Đại trí nhược ngu: Bậc đại trí trông bề ngoài có vẻ rất tầm thường.

21

Đêm đen gió lớn, thích hợp g.i.ế.t người.

Thái tử khám nghiệm t.ử t.h.i, ta canh cửa.

Thái tử nói: “Lại đây, giúp ta một tay.”

“Rút mũi tên trên người hắn đưa cho ta.”

Ta nhịn không được, nói: “Lão đại, loại chuyện cơ mật này ngươi để ta tham gia, thực sự có ổn không?”

Ngụ ý là nếu tội tình này bị điều tra ra thì ngàn vạn lần đừng lôi ta vào cùng.

Nhưng thái tử biến thái này cư nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa nhìn ta, nói: “Sao?”

“Là trách ta còn chưa coi nàng là người của mình sao?”

Không, đây không phải vấn đề là người của ngươi hay không.

Ta cảm giác năng lực nghe hiểu của thái tử ít nhiều có chút vấn đề.

Nhưng nhìn vẻ mặt tự cảm thấy hài lòng của hắn, ta lại ngại vạch trần. Ngộ nhỡ hắn tức giận lên, giải quyết ta ngay tại chỗ thì sao. Hắn cũng không cần thủ tiêu thi thể, ta liền nằm xuống là được, dù sao người cũng đang ở nhà xác rồi.

Ta run rẩy giúp hắn rút mũi tên ra, hắn lại hỏi ta: "Nàng xem, trên mũi tên này có gì?”

Ta nói: “Máu.”

Hắn nói: “Xem lại đi.”

Ta sắp khóc đến nơi rồi, ta nói: “Đại ca, ta sai rồi, ta không nên mắng sau lưng ngươi, không nên nghe Cửu vương mà cảm thấy ngươi là một tên đăng đồ tử, vương bát đản. Lần sau ta sẽ không bao giờ mắng ngươi nữa, tha cho ta có được không?”

Không khí ngưng tụ trong giây lát.

Thái tử khẽ nói: “Ồ? Hóa ra nàng mắng sau lưng ta? Còn nói ta là đăng đồ tử, vương bát đản?”

*Đăng đồ tử: Yêu râu xanh.

*Vương bát đản: Lưu manh, vô lại.

22

Ngày hôm sau, ta thức dậy rất muộn.

Xuân Nương bưng nước đi vào, nhìn ta muốn nói lại thôi, nghiêm mặt đi tới.

“Lương đệ, rửa mặt đi.”

Ta ngái ngủ, mông lung rửa mặt, nàng vẫn nhìn ta ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng:

“Lương đệ, người bị ai đ.á.n.h vào mặt vậy?”

“Không có ai đ.á.n.h, vết bớt tạm thời mọc ra thôi.” Ta lau mặt, nói: “Hôm nay không có gì quan trọng thì đừng cho phép bất cứ ai vào tìm ta.”

“Nhưng hoàng hậu nương nương đã ở ngoài cửa chờ người rồi.”

“Cái gì?!” Ta thất kinh: “Khi nào?”

Xuân Nương nói: “Một canh giờ trước.”

Hay cho Xuân Nương nhà ngươi, chuyện một canh giờ trước mà giờ mới đánh thức ta, quả nhiên bởi vì chuyện của Cửu vương mà ôm hận trong lòng.

Ta dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, chạy tới đại sảnh, quả nhiên, hoàng hậu đã ngồi nghiêm chỉnh, chén trà trên bàn đã không còn hơi nóng.

Thái tử phi ngồi bên cạnh, vẻ mặt lo lắng nhìn ta.

Trong lòng ta liền có một linh cảm không rõ ràng.

Hoàng hậu nương nương nhấc chén trà thảo dược trước mặt nhấp một ngụm, đột nhiên sắc mặt biến đổi, uống cạn.

“Từ lương đệ to gan.”

“Ngươi biết tội của mình chưa?”

Trong lòng ta hoảng hốt, quỳ sấp trên mặt đất muốn mở miệng, kết quả quá mãnh liệt, một trận đầu váng mắt hoa, nhịn không được mở miệng:

“Oẹ!”

23

Xong rồi.

Lần này thật sự xong rồi.

Tử hình, tuyệt đối là tử hình, không giải thích được tội lỗi + thất nghi trước điện, không c.h.ế.t cũng bị lột da.

Ta dứt khoát vùi đầu xuống đất, chuẩn bị giả c.h.ế.t, vừa định nằm ngay tại chỗ, trên đầu im lặng một lát, lại truyền đến thanh âm mừng rỡ của hoàng hậu nương nương:

“Mau, mau truyền thái y!”

“Bắt mạch cho Từ lương đệ, xem có phải có thai hay không!”

Trái phải truyền đến một tiếng “Vâng.” Hai nha hoàn đi đến đỡ ta.

Hoàng hậu vui vẻ nói: “Đúng, ngồi đây, đến đây, đặt thêm hai cái đệm lông vũ!”

“Hài tử ngoan, mau ngồi xuống, đừng sợ, người đâu, dâng cho lương đệ một chén trà an thần!”

Về phần ta rốt cuộc có tội gì, xem ra lão nhân gia người cái gì cũng không nhớ rõ nữa.

Thái y rất nhanh đã tới, vẻ mặt nghiêm túc bắt mạch cho ta. Nhìn hoàng hậu nương nương bên cạnh vẻ mặt chờ mong, ta kêu khổ không ngừng, thật muốn kéo khóe miệng hoàng hậu chếch xuống, đợi lát nữa biết được chân tướng, không biết người có đánh c.h.ế.t ta gấp bội hay không. Chắc hạn như c.h.é.m đầu đổi thành lăng trì hay gì đó.

Thái y chẩn đoán một lúc, đột nhiên sắc mặt biến đổi. Hắn liếc nhìn ta với một khuôn mặt phức tạp. Sau đó đứng dậy, quỳ gối trước điện.

“Chúc mừng nương nương, chúc mừng lương đệ!”

“Từ lương đệ có hỷ, đã được hai tháng rồi.”

*Lăng trì: Hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.

24

Ta đã hiểu thế nào gọi là nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi.

Hôm trước thiếu chút nữa c.h.ế.t ở bãi săn bắn, hôm qua cùng thái tử đi khám nghiệm t.ử t.h.i, hôm nay liền mang thai.

Hiệu suất này phỏng chừng thần nhìn cũng phải rơi nước mắt.

*Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi: Việc này chưa xong việc khác đã đến.

“Từ lương đệ hiện tại phải nghỉ ngơi thật tốt, không cho bất kì kẻ nào quấy rầy nàng!” Hoàng hậu nương nương đã nói như vậy.

Ta thụ sủng nhược kinh được bảy tám tiểu nha hoàn dìu về cung của mình, sau đó lại có mười mấy nhà sư đến đưa thuốc bổ cho ta. Ít nhất nghe hơn một trăm lần:

"Chúc mừng lương đệ, chúc mừng lương đệ."

Chẳng lẽ, ta thật sự có thai rồi?

Xuân Nương nhắc nhở ta: “Lương đệ, người dường như chưa từng được thị tẩm bao giờ.”

Tỉnh táo lại, ta vội vàng cầm vài nén bạc đưa cho nàng ta: “Mau! Mau đưa cho thái y.”

“Ước chừng hôm nay đã chẩn đoán sai, đợi hắn tỉnh táo lại là ta xong đời!

Tốt xấu gì cũng thay ta chống đỡ trận này, chờ qua trận này hết thảy đều dễ nói.

Kết quả, buổi chiều Xuân Nương trở về nói với ta: “Lương đệ, toàn hoàng cung đều đã biết người có thai rồi.”

“Hoàng thượng cao hứng vô cùng, nói buổi tối muốn người tham gia cung yến.”

Lần này c.h.ế.t chắc rồi.

25

Ta rất hiếm khi gặp hoàng thượng.

Tuy rằng cha ta là Hổ Uy tướng quân, nhưng ta trước mắt chỉ là một tiểu lương đệ. Sau này thái tử làm hoàng thượng, ta cũng chỉ là phi tử.

Hoàng thượng ân cần nói với ta: “Lý gia chúng ta sau này đều dựa vào các ngươi”, lúc này, hai chân ta mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất xỉu trên mặt đất.

Thái tử đỡ lấy ta, cười nói với hoàng thượng: “Phụ hoàng, lương đệ thân thể suy nhược, nhi thần dẫn nàng xuống nghỉ ngơi trước.”

Hoàng Thượng chợt nhận ra: “Nên làm, mau đỡ Từ lương đệ xuống.”

Thái tử đỡ ta sang một bên, ta cũng sắp khóc, nhỏ giọng nói với hắn:

“Thái tử, ta không làm gì có lỗi với ngươi.”

“Cái thai này là thái y chẩn đoán sai.”

Nhắc mới nhớ, hôm nay ta còn chưa gặp thái tử.

Ta tự hỏi nếu hắn nghe tin về việc ta mang thai, hắn có xé xác ta ra không.

“Ta biết.”

Thái tử bình tĩnh uống một chén trà, mặt không đổi sắc nói:

“Là ta bảo thái y nói nàng mang thai.”

Hả?????

Thái tử lại nói: “Bằng không hôm nay hoàng hậu nhất định sẽ bắt nàng lại, nhốt vào đại lao.”

Ồ, vậy sao?

“Vốn hôm nay sẽ có một hồi đại nạn, hiện tại ngươi mang thai, phỏng chừng cũng không huyên náo nổi.”

Ta nói: “Huyên náo gì?”

Thái tử thấp giọng nói: “Bản tự đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp…”

“Bản cung cũng không muốn để cho hắn phạm sai lầm lớn sớm như vậy. Nếu lần này, hắn biết chừng mực…...”

Thì ra, là vì Cửu vương.

*Bản tự đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp: Hai câu thơ trong Thất bộ thi (Tào Thực), ý nói: Vốn từ một gốc sinh ra, sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?

26

Cửu vương ở trong yến hội nhìn qua ngược lại không có biểu tình gì, vẫn cười ha hả.

Thái tử ngày hôm qua dẫn ta đến nhà xác, nói thị vệ uổng tử kia, vốn là Cửu vương phái ra muốn g.i.ế.t hắn ở bãi săn bắn. Kết quả là tên đó bị người của thái tử g.i.ế.t trước.

Hắn còn nói Cửu vương vốn định hôm nay lấy thị vệ này ra làm ầm ĩ, không nghĩ tới ta sẽ có thai.

Ta thắc mắc: “Hôm đó trên đường đi chúng ta có nhìn thấy ai đâu?”

Thái tử bình thản đáp: "Đó là thủ hạ của ta đã bắn c.h.ế.t. ”

Hay lắm, ta còn nghĩ chúng ta chỉ đi suốt năm canh giờ.

Thì ra thừa dịp ta không chú ý, phía sau lưng liền phong khởi vân dũng?

“Đó là do nàng quá chậm chạp.” Thái tử nói: “Thật ra có một mũi tên suýt bắn xuyên qua búi tóc của nàng.”

“Nếu như không phải ta ở phía sau thay nàng đ.á.n.h bay nó, không chừng nàng sẽ bị một phen kinh hãi.”

Khó trách hôm đó vì sao thái tử vẫn luôn đi phía sau ta. Ta tưởng hắn là một tên biến thái, muốn ta ở phía trước chặn mấy con sói hay gì đó.

Hóa ra là để cứu ta.

Lấy tâm của tiểu nhân so lòng quân tử, ta hổ thẹn xin lỗi hắn: “Thái tử, ngươi thật là một người tốt.”

“Ồ, vậy sao?” Ngón tay của hắn xoa xoa chiếc chén: “Chứ không phải là đăng đồ tử, vương bát đản?”

Ta cười: “Thái tử, hãy nhìn mặt ta.”

“Tối hôm qua ta vừa nói xong lời này, xoay mặt liền đập vào cửa, đã nhận báo ứng rồi.”

Hắn quan sát mặt ta: “Trông cũng không nặng lắm.”

Ta: “…”

27

Kể từ khi ta mang thai, đãi ngộ tăng lên như thuỷ triều, ngay cả đồ ăn cũng thêm vài món.

Hoàng hậu nói với thái tử phi: “Từ lương đệ đang có thai, con phải coi trọng.”

“Con thân là chính thê, phải chiếu cố nàng thật tốt.”

Nghiêm túc mà nói, ta chỉ sợ thái tử phi đ.á.n.h ta.

Dù sao, ba năm vào phủ, ta đã ăn cẩu lương của thái tử và thái tử phi mà trưởng thành. Thái tử cùng thái tử phi ân ái ba năm, vẫn không có hài tử. Bây giờ vô duyên vô cớ ta lại “mang thai”, nàng không đ.á.n.h ta mới lạ.

Huống chi thái tử còn nói lúc trước ta làm nàng tức đến bệnh.

Nhưng thái tử phi không hổ là thái tử phi, tấm lòng bao dung, chẳng màng tâm tư gì cả, cười tủm tỉm cho người chuẩn bị thuốc bổ cho ta, còn mang cho ta một đôi ngọc Như Ý.

“Muội có thai rồi thì nên cẩn thận.” Nàng bảo người đưa cho ta bát thuốc: “Uống thuốc an thai sẽ tốt hơn một chút.”

Ta nhỏ giọng hỏi: “Nếu không có thai, uống thuốc này thì sẽ ra sao?”

Nàng cũng nói nhỏ: “Sẽ c.h.ế.t.”

Cái gì?! Ta sợ hãi đến nỗi gần như làm đổ bát thuốc, nàng cười lớn, nói: “Lừa muội đó! Ha ha ha ha, muội thật dễ lừa gạt, khó trách tên tiểu tử Lý Vân Chu kia lại thích muội.”

Ta cười mỉa mai: “Như nhau, như nhau.”

Thái tử ngược lại mới không thích ta, nhưng dường như thái tử phi hôm nay có chỗ khác với bình thường.

Bình thường nàng đều ôn nhu hiền lành. Chưa bao giờ thấy một khía cạnh hào phóng như vậy của nàng.

Chẳng lẽ là chịu đả kích quá độ?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ta áy náy vạn phần, nhìn thái tử phi mấy lần muốn nói lại thôi, thái tử phi hài lòng kéo ta lại: “Vân Chu cuối cùng cũng bắt được muội, ta còn tưởng rằng hắn ít nhất còn phải kéo dài thêm một năm nữa, bây giờ ngay cả hài nhi cũng có rồi, rất tốt, rất tốt.”

Tiêu rồi, tiêu rồi.

Thực sự chịu đả kích rồi.

Thái tử phi kéo tay ta cười, ta kéo tay nàng khóc. Hai bọn ta vừa khóc vừa cười, cho đến khi ngoài cửa truyền đến một giọng nói:

“Hai người đang làm gì vậy?”

Quảng cáo
Trước /5 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Thịnh Thế Mưu Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net