Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ma Yêu Nữ Lật Gia Tiên
  3. Chương 1-2
Trước /26 Sau

Ma Yêu Nữ Lật Gia Tiên

Chương 1-2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 1: Thề chết không cúi đầu

Hố này khẩu vị rất nặng, chứa đựng các chi tiết tàn bạo, tư tưởng biến thái và đi ngược lại lẽ thường, những ai không hợp gu đều cảm thấy kinh tởm.

Vì lí do trên, bộ “Gia, khẩu vị quá nặng” không được nhiều người ủng hộ edit và phổ biến rộng rãi cho lắm. Vậy nên trước mắt mình đăng ở diendanlequydon cho các bạn biết đến; chừng nào truyện bắt đầu có xu hướng tiêu cực, mình sẽ lập tức đem về nhà riêng, các bạn thích thì tự vào, khi đó mình không chủ động công khai trên diễn đàn lớn nữa.

Ai tư tưởng chưa định hình vững chắc thì đừng nên đọc, có thể sẽ bị ảnh hưởng xấu.

Còn ai đã “già đời”, khẩu vị nặng, ăn tạp mọi thể loại truyện, miễn dịch với cảnh giết chóc, muốn tìm 1 bộ truyện gay cấn đầy kích thích thì hoan nghênh nhảy hố~

“Chát!”

Tiếng tát tay lanh lảnh vang dội trong yến hội. Mộc Như Lam chỉ cảm thấy hai má đau đến phát run, trong miệng tràn đầy vị sắt.

Đám người vây xem quần áo lụa là, tay cầm vang đỏ, lẳng lặng quan sát, hoàn toàn không có chút đồng tình, trên môi đều là nụ cười lạnh lùng mỉa mai.

“Nói lại lần nữa ta xem!” Mộc Chấn Dương tức giận đến mức toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ như máu vì tức giận, người không biết còn tưởng Mộc Như Lam là kẻ thù không đội trời chung với hắn chứ không phải con gái ruột thịt.

Đồng phục cùng mặt Mộc Như Lam lúc này đã bị rượu nhuộm hồng nhưng cô vẫn một mực thẳng lưng tựa như đoá bạch hoa, đôi mắt sáng của cô ánh vẻ quật cường, tay nắm thành đấm, “Con làm đúng!”

“Mày…”

“Ba… Không, Mộc thúc thúc, là con không tốt, đừng trách chị, đều tại con không biết lượng sức…”, Bạch Tố Tình nhu nhược nói, trên gương mặt khiến người thương tiếc còn hằn rõ một dấu tay, ả ta lắc lắc đầu khiến tóc không cách nào che đậy dấu vết kia. Mộc Chấn Dương thấy được, lửa giận lại dâng lên, hung hăng tát Mộc Như Lam một cái ngã nhào.

Tại nơi đông người như vậy, hắn cũng không chút lưu tình, vì một người ngoài đánh mắng con gái ruột thịt của hắn.

Mộc Như Lam ngồi dưới đất, cười nhẹ, khoé mắt không khống chế được đỏ lên.

Cô tủi thân, Bạch Tố Tình đến nhà cô cùng lắm chỉ có nửa năm ngắn ngủn, lại đoạt mất cha mẹ của cô, em trai của cô, cũng cướp đi người cô yêu. Cô cứ tưởng mình đã sai ở đâu, Bạch Tố Tình lại chính miệng thừa nhận, tất cả đều là do ả ta tính kế. Cô sững sờ nghĩ lại quả là mình có đứa em gái thật tốt: tính kế hại cô bị luân phiên cưỡng gian ngay tại trường học, sau đó giả bộ như người tốt đến an ủi, khiến cô mang ơn, ngày hôm sau thì lại tung video lên mạng làm cô mất hết mặt mũi, gia đình vị hôn phu cũng ghét bỏ cô không sạch sẽ…

Cô giải thích với bạn bè, giải thích với cha mẹ, giải thích với em trai, kết quả chỉ đổi lấy ánh mắt lạnh lùng mỉa mai của bọn họ. Bọn họ nói: “Mộc Như Lam, cô quả là đáng khinh bỉ, Tố Tình đối với cô tốt như vậy, cô lại chửi bới sau lưng cô ấy, chẳng trách cô gặp chuyện như vậy, đúng là trời phạt, đáng kiếp!”

Đúng vậy, cô đáng kiếp, đáng kiếp bởi vì cô không có mắt nhìn người. Cô từ nhỏ đã quật cường, không chịu được chuyện bạn bè xa lánh, sau khi giải thích không có ai tin tưởng, cô liền bắt đầu khinh thường. Cô ít nhất cũng sẽ không để Bạch Tố Tình cướp đi tôn nghiêm của mình. Cô tin tưởng một câu: Người trong lòng có mình, không cần mình phải đi giải thích; còn kẻ trong lòng không có mình, giải thích cũng vô dụng.

Nếu bọn họ không tin, cô liền tống họ ra khỏi trái tim. Vẫn như cũ là một cô gái nhỏ quật cường với lòng tự trong cao ngút trời, đấu không lại kẻ tiểu nhân thì có thể chạy trốn. Cái gia đình này, cô không cần, thứ người yêu bạn bè như thế, cô cũng không thèm. Chẳng ngờ, đoá sen trắng ruột đen kia lại không để cho cô một con đường sống. Khi cô trở về lấy hành lý, ả ta lại tiếp tục dây dưa, nói không ngờ cô còn mặt mũi trở về. Mộc Như Lam đáp rằng cô trở về là đương nhiên, thứ chim trĩ không cha mẹ thì đi cướp của người khác như ả cho dù vào cửa Mộc gia cũng không thể nào biến thành phượng hoàng.

Vì thế, đóa hoa sen trắng này sắp xếp để cho bạn bè của ả nhìn thấy mình bị Mộc Như Lam tát rồi khóc oà lên. Sứ giả chính nghĩa kể ra cũng thật nhiều, nhiều đến nỗi cả gia đình của cô cũng ở trong số đó.

Mộc Như Sâm khinh thường cười lạnh, quả là cậu xui tám đời mới phải làm em trai của một người như thế.

Mộc Như Lâm đứng sau đám người, ánh mắt lạnh lùng tựa hồ đang xem chuyện người xa lạ.

“Mày có xin lỗi hay không!?” Mộc Chấn Dương tức giận, đứa con gái này còn ngại hắn mất mặt chưa đủ hay sao? Thực hối hận năm đó sinh ra không bóp chết nó, đỡ cho hôm nay phải xấu hổ!

“Như Lam, mau xin lỗi Tình Tình, nói thế nào con cũng là chị, làm sao có thể đánh em gái như thế? Xin lỗi nhanh!” Mẹ cô – Kha Uyển Tình ôm Bạch Tố Tình mà an ủi, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam lại sắc bén lạnh băng chứa vài phần uy hiếp.

Ánh mắt Mộc Như Lam lạnh nhạt, cô đứng lên, không thèm nhìn ai liền một đường đi thẳng ra ngoài. Bóng lưng cô thẳng tắp, gầy yếu nhưng tinh tế, ai cũng đừng mơ có thể khiến cô cúi đầu xoay người, cho dù là cha mẹ có công sinh dưỡng. Hôm nay cô mới nói thật một câu thì đã bị cha mẹ nhục nhã trước mặt mọi người, nếu còn tiếp tục đánh Bạch Tố Tình, dám cá là bọn họ chỉ còn nước đem cô băm thây vạn đoạn.

“Mày hôm nay bước ra ngoài một bước, Mộc gia sẽ không còn một đứa con gái!” Mộc Chấn Dương tức giận đến mức muốn vác gậy ra đánh cô. Đứa con này đang khiêu khích uy nghiêm của người làm cha, của kẻ đứng đứng đầu gia đình như hắn! Dám không nghe lời hắn!

Mộc Như Lam siết chặt nắm đấm, không hề trì hoãn tiếp tục hướng ra cửa. Cái nhà như vậy, không cần, Mộc Như Lam cô có tay có chân, kiếp này dù đi ăn xin cũng không bước vào nơi này một bước!

Phía sau truyền đến vài tiếng mắng đầy tức giận, Mộc Như Lam xem như không nghe thấy, ánh trăng chiếu sáng bóng dáng cô làm lộ lên vẻ cô đơn yết ớt.

Cô mới vừa đi đến bên đường, đằng sau truyền đến tiếng kêu lo lắng của Bạch Tố Tình, “Chị! Chị đừng xúc động! Là em không tốt, chị đừng đi, để em đi! Chị…”

Mộc Như Lam không để ý tới ả. Đèn xe phía trước sáng lên, chiếu vào mắt làm cô có chút đau.

“Mày gấp cái gì?” Tiếng nói vốn mảnh mai, đột nhiên trở nên bén nhọn chói tai. Bạch Tố Tình giữ chặt tay Mộc Như Lam, tươi cười trào phúng, “Tao còn chưa chơi đã đâu.”

“Mày còn muốn làm gì? Tao đã hai bàn tay trắng, mày còn muốn gì nữa?” Mộc Như Lam giật tay ra lạnh lùng nhìn ả ta, vẻ mặt quật cường, tựa như cô không cần những thứ đã bị cướp đi kia.

Bạch Tố Tình híp mắt, “Tao muốn xem mày khóc! Tao muốn xem mày quỳ dưới đất cầu xin tao như một con chó, muốn xem mày dơ bẩn ti tiện như con kiến, nhưng mà, vì sao mày vẫn không khóc?” Ả vô cùng chán ghét vẻ thanh cao thánh khiết của Mộc Như Lam, cho dù bị luân gian, cho dù thân thể không còn trong sạch nhưng vẫn như cũ trong sáng như một đứa bé. Dáng vẻ ấy khiến ả chán ghét!

Mộc Như Lam nở nụ cười khinh bỉ, gương mặt lạnh băng, “Thế thì vô cùng xin lỗi, mày đời này vĩnh viễn đều đừng mơ được như ý.”

“Vậy mày đi chết đi!” Đáy mắt Bạch Tố Tình hiện lên sát ý, cứ như vậy đẩy cô xuống đường.

“Rầm!”

Biểu tình kinh ngạc đọng trên mặt Mộc Như Lam, xương cốt toàn thân đều đau đớn, máu đỏ tươi ngay lập tức tràn ra, cô ngẩng đầu, đôi mắt mê man nhìn về phía trước.

Động tác đẩy rõ ràng như vậy, chỉ cần có mắt đều nhìn thấy được.

Nhưng mà, bọn họ hình như rất vui vẻ nhìn cô chịu chết.

Mộc Chấn Dương nói: “Đừng áy náy, đây không phải lỗi của con.”

Kha Uyển Tình ôm Bạch Tố Tình bộ dạng như bị kinh hãi liên tục an ủi: “Không sao cả, mẹ còn có con, so với đứa con gái ruột kia ngoan ngoãn hơn.”

“Hừ, loại phụ nữ này nên chết sớm hơn, sống chỉ tổ làm em mất mặt!” Mộc Như Sâm hai tay đút túi quần, miệng nhai kẹo cao su, nhìn Mộc Như Lam nằm trên đường như đang nhìn một đống rác.

“Trước giờ anh chỉ yêu mình em.” Tên đàn ông giây trước đâm chết cô, giây sau lại thâm tình chân thành thổ lộ cùng Bạch Tố Tình.

Ý thức của cô dần mơ hồ, giây phút cuối cùng trước khi chết, trong nỗi oán hận có xen lẫn chút hâm mộ bội phục. Giết người công khai trước bao nhiêu nhân chứng lại còn được an ủi, làm người như vậy thực thành công…

Chương 2: Thiên sứ của bóng đêm kinh hoàng

Xa xa phía chân trời, vầng trăng tròn như nhiễm một tầng màu đỏ, toà biệt thự xám với lối kiến trúc đặc biệt trông tựa động quỷ, âm trầm đáng sợ.

Nơi này là ngoại ô, ít người qua lại, đồng thời cũng là chỗ tấc đất tất vàng. Bởi vì không khí ở đây trong lành, cứ vài chục thước lại thấy một căn biệt thự vô cùng phong cách, huống chi không lâu về sau, nơi này còn được xây dựng thành một khu nghỉ dưỡng.

Làn gió lạnh lẽo khẽ thổi, một bóng người lảo đảo chạy ra khỏi căn biệt màu xám. Đó là một cô gái, đầu tóc rối bù, quần áo không chỉnh tề, tay cầm dao, trên khuôn mặt và thân thể đều có vết máu, không biết là của chính cô ta hay người khác.

Bốn phía nhìn không thấy vết chân, cô ta hoảng sợ hãi hùng giống như phía sau có quỷ đuổi theo, ngã trên đất, lại lập tức đứng lên chạy ra ngoài, đống lá khô rơi trên đất bị dẫm lên phát ra tiếng lạo xạo.

Cửa sắt ngay trước mắt, chỉ cần chạy ra, chỉ cần cố thêm chút nữa, nhất định có thể chạy thoát khỏi chốn quỷ quái này.

Phía sau, lại một bóng dáng chậm rãi xuất hiện. Bước chân cô rất chậm, tựa như dạo chơi dưới trăng. Cô thong thả đi về phía cô gái đang nghiêng ngả chạy đến cửa sắt. So ra, bước chân của cô thực sự rất chậm.

Trên môi cô là một nụ cười hiền lành xinh đẹp, trong hoàn cảnh này quỷ dị đến cực điểm.

Đừng, đừng lại đây!

Cô gái phía trước khoé mắt ngấn lệ vì hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy bóng dáng kia, nhất thời sợ hãi đến nhũn cả chân. Nhưng cô ta phải trốn, cô ta không muốn lại rơi vào tay kẻ biến thái này, thà chết cũng không. Vì thế cầm theo dao, nếu chẳng may chạy không thoát vậy đành tự sát.

Cô ta đã chạy đến cửa sắt, nhưng người kia vẫn cứ chậm chạp đuổi theo, cách cô có hơn mười thước. Lá cây phát ra tiếng sàn sạt, đêm tối, trăng mờ, bóng dáng phía sau tựa như cái lồng không thể thoát ra, bất cứ lúc nào cũng có thể đem cô ta bắt trở về để làm chuyện đáng sợ ấy. Trời ơi! Đừng!

“Hộc hộc…” Cô ta bị ngã, dao trên tay văng xa nửa thước. Hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ cách đó không xa đang chậm rãi hướng mình đi tới thì sợ run người. Kẻ này đáng sợ hơn cả ác quỷ! Cô nhất định là kẻ biến thái nhất, tàn nhẫn đáng sợ nhất trên đời. Vậy mà trong mắt toàn thế giới thì nó lại trở thành…

Một tràng cười sang sảng vang lên kèm theo tiếng con gái làm duyên, tại nơi yên tĩnh âm trầm này càng thêm động lòng người.

Thật là…

Thật là không ngoan chút nào. Con rối càng không ngoan, càng phải mắc thật nhiều dây đấy.

Thiếu nữ nhàn nhã ung dung, tươi cười nơi khoé miệng càng sâu, ánh trăng rọi lên gương mặt trắng trẻo tinh khiết, xinh đẹp hiền lành, trong suốt tựa thiên sứ.

Có đôi tình nhân tựa vào thân xe đậu ven đường uống bia đùa giỡn, nghe được tiếng bước chân dồn dập. Vừa quay đầu thì thấy một cô gái tóc rối bù tay cầm dao, mặt dính máu xuất hiện. Dưới ánh trăng nơi này, quả thực cứ như quỷ đột ngột xuất hiện, doạ chết bọn họ.

“Cứu mạng!” Con quỷ này lại lộ ra biểu tình vui mừng cùng khẩn cầu, lảo đảo chạy tới chỗ bọn họ, ngữ điệu lo lắng kinh hoảng, thường xuyên nhìn phía sau, “Cứu mạng, xin các người cứu tôi!”

Chàng trai sợ tới mức muốn mang bạn gái lên xe chạy trốn. Hơn nửa đêm nhìn thấy một người như thế ai mà không sợ, bọn họ cũng không phải cao thủ võ lâm.

“Đừng! Cầu xin các ngươi cứu tôi. Tôi là người! Tôi là người không phải quỷ! Cứu tôi với! Có kẻ muốn giết tôi!” Cô gái nhìn ra bọn họ sợ hãi, vội vàng quỳ xuống khẩn cầu, toàn thân mãnh liệt run rẩy. Nhìn phía sau thấy thiếu nữ chậm rãi từ góc tối đi ra, gương mặt cô hoảng sợ đến vặn vẹo. Cô ta nắm chặt cửa xe, liều mạng kéo cứ như muốn gỡ luôn cái cửa ra, “Các người xem! Kẻ kia muốn giết tôi! Nó muốn giết tôi! Cứu tôi! Cầu xin các người cứu tôi!”

Đèn xe rất sáng, đôi tình nhân ngồi trong xe nghe được có kẻ muốn giết người, mà người sắp bị giết này đều đã chạy đến trước mặt mình xin giúp đỡ, tất nhiên không thể thấy chết không cứu. Nhưng cô gái kia trên tay cầm dao, cho nên trước tiên gọi anh em gần đó đến hỗ trợ. Thế nhưng thời điểm họ nhìn đến “kẻ giết người” thì bị giật mình rồi tỏ ra chần chừ.

Nếu thiếu nữ như vậy lại là tội phạm giết người, vậy xã hội này thực sự làm người ta vô cùng tuyệt vọng.

Ánh trăng sáng ngời, đèn xe lại càng sáng, mà thiếu nữ bị đèn xe chiếu sáng mặc một chiếc váy liền màu trắng tươm tất, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, có vẻ còn vị thành niên. Mái tóc đen hơi dợn sóng, là cong tự nhiên, bàn tay cùng khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng, vẻ ngoài cực kỳ tinh tế thanh tú, tinh khiết đến ngoài sức tưởng tượng. Thật tinh khiết, khí chất của cô vô cùng tinh khiết, hệt như một thiên sứ giáng trần.

“Chị.” Bước chân cô nhanh hơn, mày nhíu lại, nhìn vô cùng lo lắng.

Chị? Bọn họ kỳ quái nhìn hai người.

Mà cô gái được gọi chị nhìn thiếu nữ thoải mái hướng nhanh đến chỗ mình thì hoảng sợ vô cùng, điên cuồng giật cửa tay xe, “Đừng! Đừng bị mặt của nó lừa! Nó là kẻ lừa đảo, là một đứa biến thái! Trong phòng nó có rất nhiều con rối thi thể cực kỳ đáng sợ! Nó cũng muốn đem tôi làm thành con rối! Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi với!”

Trên mặt dính máu, trên tay cầm dao, lại liều mạng giật cửa xe bọn họ, biểu tình hoảng sợ vặn vẹo, cô ta rống lớn làm cô gái trong xe kinh hãi.

“Chị, bình tĩnh một chút…” Cô lo lắng nói, biểu tình vô cùng chuẩn mực là em gái lo lắng chị, ai cũng không nhìn ra sơ hở gì.

Nhưng cô vừa tới gần, cô gái liền sợ hãi nâng dao muốn đâm tới. Giờ phút này đầu óc cô gái trống rỗng, mọi động tác làm ra đều xuất phát từ bản năng muốn sống của con người.

Dao chỉ cách cổ thiếu nữ mấy li thì bị ngăn lại. Chàng trai vốn ngồi trong xe tay mắt lanh lẹ bắt được tay cô gái. Lúc này thiếu nữ áo trắng có chút lo lắng nói: “Anh gì ơi, anh phải cẩn thận một chút, chị của tôi tinh thần có vấn đề, xin anh tạm thời đừng buông cô ra, tôi…tôi…” Cô cũng không biết phải làm sao.

“A a a a! Buông! Buông ra! Tinh thần tôi không có vấn đề! Có vấn đề là nó! Tâm lý của nó bị biến thái! Nó thích xác chết! Nó mới bị thần kinh! Bằng không thì đưa tôi đi bệnh viện tâm thần đi, xin đưa tôi đi bệnh viện tâm thần, thì báo cảnh sát cũng được, trăm ngàn đừng giao tôi cho nó! Van anh!” Sợ chàng trai không tin, cô ta một bên muốn giãy thoát, một bên cố gắng trốn phía sau chàng trai, hoảng sợ dồn dập nói. Cô ta tình nguyện bị đưa vào bệnh viện tâm thần, bị đối xử như kẻ điên còn hơn bị tên biến thái này mang đi!

Thiếu nữ đối với tiếng rống sợ hãi này không có phản ứng gì nhiều, ra vẻ đã thấy nhưng không có cách nào, chỉ là có hơi bất đắc dĩ. Mà chàng trai cũng không tin lời cô ta nói. Thiếu nữ trước mắt thanh khiết như vậy, làm sao có thể là biến thái. Trông bộ dạng này, cô ta mới là người có bệnh.

“Thực xin lỗi đã quấy rầy đến hai người. Ba mẹ em mấy ngày nay vắng nhà, để em lại chăm sóc chị, nhưng là hôm nay hình như chị quên uống thuốc rồi…” Thiếu nữ ảo não nói.

“Nói láo! Đừng nghe nó nói láo! Nó gạt người! Đừng nghe lời nó, xin anh!”

Thiếu nữ bất đắc dĩ nhún vai, khuôn mặt dịu dàng sạch sẽ, ánh mắt ấm áp bao dung làm cho chàng trai trẻ không khỏi mềm lòng, “Anh giúp em gọi điện đến bệnh viện tâm thần nhé.”

Thiếu nữ lắc đầu, “Không được, chị không thể đi chỗ đó. Tự em có thể chăm sóc tốt. Có thể giúp em mang chị ấy về nhà không? Nhà bọn em ở ngay trên sườn dốc kia.”

“Đừng!” Cô gái thê lương gào lên, điên cuồng giãy dụa thoát thân.

Chàng trai cau mày, đem tay cô ta bẻ hẳn ra sau, “Em chắc chắn là có thể chăm sóc tốt cô ấy?” Nửa đêm gặp phải một người bệnh thần kinh thật sự rất xui xẻo, anh ta chỉ ước có thể rời đi càng nhanh càng tốt. Hơn nữa thiếu nữ trước mắt cũng không giống như đang nói dối.

“Vâng.” Thiếu nữ cảm kích nở nụ cười, dịu dàng ấm áp lại có chút đáng yêu, tựa như con mèo nhỏ lông xù, làm người ta muốn đưa tay xoa đầu cô. Thế nhưng khí chất quý phái trên người cô lại làm người thấy đường đột, chỉ có người thật thân thiết mới có thể làm động tác đó với cô.

“A! Đừng ——!”

“Buông! Buông ra!”

“Vì sao không tin tôi?! Nó không phải người tốt! A a a a a!”

“…”

Tiếng thét thê lương bén nhọn vang lên không dứt. Nhìn bản thân đang càng ngày càng tới gần biệt thự màu xám tối tăm, cô ta vừa hoảng sợ lại tuyệt vọng. Nhưng mà không ai chịu tin cô ta!

Thế giới này điên rồi, bởi vì bọn họ đều yêu kẻ biến thái này!

“Cảm ơn, hẹn gặp lại.” Cô đứng ở cửa tươi cười ôn hoà đáng yêu hướng chàng trai vẫy tay, chàng trai cũng hướng cô phất phất tay rồi dần khuất khỏi tầm mắt. Một hồi lâu, cô xoay người, nhìn về phía cô gái bị trói chặt tay chân trong đại sảnh, nụ cười vẫn như trước dịu dàng ấm áp, chậm rãi đóng lại cánh cửa lớn nặng nề.

“Vì sao lại muốn chạy trốn chứ?”, Cô đi đến bên bàn, mở ra chiếc hộp trang điểm tinh xảo. Bên trong không phải đồ trang điểm đủ màu mà là một cuộn tơ màu xanh biển, cùng một cây đinh màu đen đầy mùi máu tươi. Cô rụt rè lễ phép hỏi, miệng tươi cười vô hại giống như con mèo nhỏ, “Tôi còn chưa đem cô chế thành con rối mà, cô muốn chạy đi đâu?”

Cô gái sợ hãi, trên mặt đầy vẻ oán hận, “Mộc Như Lam, mày còn đáng sợ hơn cả ác quỷ…”

“Ha ha…” Cô nhẹ nhàng cười ra tiếng, “Biết làm sao, tôi làm oan quỷ lâu lắm rồi, giờ đành phải thành ác quỷ vậy.”

Quảng cáo
Trước /26 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Copyright © 2022 - MTruyện.net