Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ma Yêu Nữ Lật Gia Tiên
  3. Chương 13-14
Trước /26 Sau

Ma Yêu Nữ Lật Gia Tiên

Chương 13-14

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 13: Yêu là phải truy đuổi

Mặc Khiêm Nhân đứng trước cửa sổ, nắng sớm tinh khôi đậu trên tấm thảm nhung dưới chân hắn, hắt lên từng vầng sáng nhu hòa. Hắn đứng đó, cả người ngập trong nắng, mắt đeo một cái kính viền vàng, trên thân hình trần trụi tái nhợt là vết sẹo lồi tinh tráng, đôi chân dài được chiếc quần tây đen che đi. Trên tay, Mặc Khiêm Nhân cầm ảnh chụp của Mộc Như Lam.

Trong một giây đó, Lục Tử Mạnh cảm thấy bạn tốt của mình không phải đang tra án mà là đang ngắm hình người yêu, hắn cũng không phải bác sĩ tâm lý tội phạm danh tiếng ở California, mà là một tên tình nhân biến thái!

Mặc Khiêm Nhân hơi nghiêng đầu nhìn Lục Tử Mạnh, khuôn mặt hắn dưới ánh mặt trời như được phủ thêm một tầng viền vàng, cực kì đẹp mắt. Cho dù đã làm bạn tốt nhiều năm, Lục Tử Mạnh vẫn vô thức đứng khựng lại.

“Không biết gõ cửa à?”, Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng hỏi.

Nhiệt tình của Lục Tử Mạnh lập tức bị dập tắt, khịt mũi khinh bỉ, “Lúc nào cậu cũng bày ra cái bộ dạng khó chịu như vậy.”

“Với cậu thì cần gì phải tỏ vẻ”, thấy Lục Tử Mạnh đi đến trước giường định cầm ảnh chụp lên, Mặc Khiêm Nhân liền nhíu mày, “Không được đụng vào!”

Lục Tử Mạnh giật mình, thu tay về, “Sao thế? Trên đó có dấu vân tay quan trọng cần kiểm tra sao?”

“Tóm lại là cậu không được đụng vào”, Mặc Khiêm Nhân cảnh cáo, trở lại giường thu dọn đống ảnh.

Lục Tử Mạnh đứng một bên nhìn, chợt kêu to, “Trời! Cậu có cả ảnh chụp lúc nhỏ của em ấy?!”

Mặc Khiêm Nhân không thèm để ý, Lục Tử Mạnh đành xấu hổ sờ sờ mũi, “Ra ngoài chơi không?”

“Không rảnh.”

“A!”, mất hết cả hứng.

“Tôi đâu có nói tới đây để đùa?”, giọng nói Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt, hắn đem đống ảnh đã sắp xếp cẩn thận bỏ vào bì trong suốt.

“Nhưng mà vụ án này quá hoang đường cậu có biết không?”, Lục Tử Mạnh lại khịt mũi khinh bỉ, “Mộc Như Lam người ta là học sinh giỏi toàn diện, không gây thù với ai, cũng không có tiền án tiền sự gì, làm sao cậu có thể nghi ngờ người ta? Chuyện Kim Mạt Lỵ…”

“Tôi có bao giờ bảo cô ta liên quan đến án mất tích của Kim Mạt Lỵ chưa?”, Mặc Khiêm Nhân tháo kính mắt xuống, lấy từ trong túi một cái áo sơ mi trắng rồi mặc vào. Động tác cực kì lưu loát, mùi bạc hà tươi mát từ trong góc áo nhẹ nhàng lan sang xung quanh.

“Cậu tới đây không phải vì án mất tích của Kim Mạt Lỵ?”, Lục Tử Mạnh kinh ngạc, hắn cứ nghĩ là do vụ Kim Mạt Lỵ mà người này mới từ thủ đô bay sang thành phố K.

Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn như đang nhìn đang nhìn một kẻ ngốc. Lòng hiếu kỳ của Lục Tử Mạnh dâng trào, hắn dây dưa hỏi cho bằng được. Cũng đúng, cho dù là ai, cứ hễ nghe được chuyện cô học sinh giỏi toàn diện nổi tiếng trong giới giáo dục cả nước lại bị một tên bác sĩ tâm lý tội phạm hoài nghi thì cũng sẽ kinh ngạc vạn phần. Không hỏi cho rõ, chắc chắn hắn sẽ không ngủ được!

Lục Tử Mạnh theo đuôi Mặc Khiêm Nhân ngồi xuống bàn ăn. Giờ này hai lão gia chủ Lục gia không ở nhà, nên bàn ăn chỉ có bọn họ.

“Năm năm trước, ở thành phố K xảy ra một vụ bắt cóc tập thể”, Mặc Khiêm Nhân vừa lấy múc cháo thịt trứng vào bát vừa nói, “Năm tên tội phạm chia nhau phục sẵn ở bốn địa điểm, bắt cóc bốn đứa trẻ để tống tiền.”

Lục Tử Mạnh gật đầu, chuyện này thì hắn nhớ rõ, hồi đó nháo rất to. Năm tên tội phạm quá lớn mật, bắt cóc một lần bốn đứa trẻ khiến ai cũng phải kinh động.

“Những đứa trẻ bị bắt khi ấy có Mộc Như Lam, Kim Mạt Lỵ, Tiếu Tĩnh, Lý Nhã Lan. Trong số đó, Tiếu Tĩnh và Lý Nhã Lan bị giết chết vì gia đình không có đủ tiền.”

Hai mắt Lục Tử Mạnh mờ mịt, “Sao tôi tìm mãi không ra trọng điểm?”

“Sau khi ra tòa, thủ phạm chính bị kết án tử hình. Bốn tên tòng phạm thì vì không đủ mười sáu tuổi cộng thêm không trực tiếp giết người nên vị quan tòa coi thường tiểu tiết năm đó đã phán một tên vô tội, ba tên ở tù hai năm”, Mặc Khiêm Nhân lựa hành ra khỏi cháo xong, lại với tay chọn đậu trong bánh mì. Lục Tử Mạnh thấy thế thì khóe miệng run run, người này vẫn quá trẻ con, từng này tuổi rồi mà vẫn kiêng ăn mấy thứ đó!

“Mà người trong án mất tích hai năm trước, chính là ba tên tòng phạm đã được ra tù.”

Lục Tử Mạnh giật mình, sau đó như hiểu ra, “Quả thật không thể có khả năng trùng hợp khéo như vậy… Nhưng nếu từ động cơ trả thù thì bị hiềm nghi nhiều nhất phải là người nhà của hai con tin bị giết chứ?”

“Hai gia đình đó năm năm trước đã chuyển đến một nơi cách thành phố K cả vạn dặm. Tôi từng đi gặp họ, họ thậm chí còn không biết kẻ bắt cóc con mình là ai”, Mặc Khiêm Nhân dừng một chút, lấy hạt đậu cuối cùng ra, “Họ không hề nói dối.”

“Nhưng cậu cũng không thể vì thế mà hoài nghi Mộc Như Lam. Tôi chẳng thể nào tưởng tượng được em ấy và chuyện này có liên quan với nhau. Vả lại, bây giờ em ấy mười sáu tuổi, hai năm trước mới chỉ mười bốn, một cô bé mười bốn tuổi thì làm được gì? Hơn nữa, ba tên tòng phạm đó tên nào cũng lớn hơn em ấy vài tuổi, bộ cậu nghĩ đây là kịch bản phim sao?”

“Sai”, Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh khiến người khác phải sợ hãi, “Suy nghĩ của tên tội phạm biến thái nào cũng có thể trở thành kịch bản phim kinh dị. Trong khi bác sĩ tâm lí của Edward Gein khẳng định thần kinh hắn ta hoàn toàn bình thường, người ta tìm thấy xác chết của hai người bị hắn giết trong nhà để xe.”

“Đừng, đừng đùa”, Lục Tử Mạnh nặng nề nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố tò mò hỏi, “Edward Gein là ai?”

Mặc Khiêm Nhân tao nhã húp cháo, “Trong phim The Texas Chainsaw Massacre, nhân vật chính được lấy cảm hứng từ một tên tội phạm có thật. Hắn là thiên tài với chỉ số thông minh 136, dùng trí tuệ để lừa gạt mọi người. Sau khi hắn bị bắt, một người bạn làm cảnh sát của hắn nói rằng: Anh ấy là người thành thật thẳng thắn, sinh ra đã rất mẫn cảm, lại khá có óc hài hước. Cho dù anh nói gì, tôi cũng rất thích tiếp xúc với anh ấy”, đôi mắt nhìn thấu tất cả lạnh lùng quét về phía Lục Tử Mạnh.

Lục Tử Mạnh nhất thời bị bạn tốt dọa sợ đến mức buồn nôn.

Hôm nay là thứ bảy, nhưng vì hai ngày sau là kỉ niệm ngày thành lập trường nên các lớp chưa chuẩn bị xong vẫn phải đến trường. Thứ bảy là ngày nghỉ, hầu hết học sinh đều mong sớm hoàn thành để có thể về nhà. Hội trưởng hội học sinh Mộc Như Lam còn rất nhiều việc cần xử lý vì vậy từ sớm đã có mặt.

Khoảng giữa trưa, Mộc Như Sâm lo lắng chạy vào văn phòng hội trưởng, chống hai tay lên mặt bàn, nghiêm túc nhìn Mộc Như Lam, “Chị, làm sao bây giờ? Ngày mai là sinh nhật Chu Nhã Nhã, mà em chưa kịp chuẩn bị gì cả!”

“Vậy em muốn thế nào?”

Mộc Như Sâm lập tức làm nũng, “Chị, chiều nay cùng em ra ngoài chọn quà đi, nhé, chị~”

“Thật hết cách với em”, Cô lắc đầu nhưng miệng vẫn cười cưng chiều.

Mộc Như Sâm tựa vào bàn ngắm chị mình xếp lại đồ đạc vào túi, con ngươi có chút si mê mơ màng, đến khi Mộc Như Lam gọi một tiếng thì cậu mới hoàn hồn, vui vẻ nắm tay Mộc Như Lam không rời, “Đi thôi, dạo phố với em đi, lâu lắm rồi không được cùng chị đi chơi!” Nhất là từ sau khi Mộc Như Lam trở thành hội trưởng hội học sinh.

Mộc Như Lam gõ đầu cậu, “Chơi gì mà chơi, tập trung làm chuyện chính đi.”

“Chuyện chính nào?”, Mộc Như Sâm ôm đầu, đi chơi cùng chị gái nhà mình mới là chuyện chính!

“Chọn quà chứ sao, bộ em không muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã à?”

“A, có chứ!”, Mộc Như Sâm lúc này mới nhớ ra, mỹ thiếu niên cũng không thèm để ý rằng trong nháy mắt vừa rồi bản thân đã quên mất Chu Nhã Nhã, lại bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng quà gì để cô ấy cảm động mà đồng ý trở thành bạn gái của cậu.

====

Ý của Mặc Khiêm Nhân ở đoạn cuối đại khái là: có những tên tội phạm biến thái thích dùng vẻ ngoài hiền lành vô hại để gạt người, Mộc Như Lam cũng nằm trong số đó.

Chương 14: Đây là thiên sứ

Thứ bảy, người đến người đi trên đường luôn đông đúc hơn mọi khi, Mộc Như Sâm sợ lạc mất chị, nắm chặt tay cô không rời. Cặp nam thanh nữ tú bước đến đâu, người đi đường quanh đó lại không khỏi ghé mắt liếc nhìn, trong lòng nghĩ, quả là một cặp đôi xinh đẹp.

Vì mục đích là chọn quà sinh nhật nên hai người chủ yếu chỉ dạo quanh các hàng bán tặng phẩm. Dọc đường đi, Mộc Như Sâm liên tục quên mất mục đích này, cứ không ngừng lôi kéo Mộc Như Lam, đến độ kéo vào một cửa hàng thời trang. Mộc Như Sâm nhìn vào bộ trang phục trên người ma-nơ-canh, kích động nói: “Chị, chị mà mặc cái áo này thì sẽ đẹp lắm cho mà xem!”

Mộc Như Lam bất đắc dĩ nhìn giá tiền, tận ba ngàn tám trăm nhân dân tệ. Mặc dù ở nhà cũng có vài bộ có giá trị xấp xỉ như thế, nhưng bọn họ vẫn còn là học sinh, tiền tiêu vặt có hạn, hơn nữa quần áo cô vẫn còn rất nhiều, không định mua thêm.

“Chị, chị cứ đi thử đi, em chắc chắn nhìn rất đẹp!”, Mộc Như Sâm hệt như con chó nhỏ, hai mắt sáng lên nhìn cô, ý đồ lấy lòng quá rõ ràng, nhưng lại vô cùng đáng yêu. Nhân viên cửa hàng bên kia che miệng cười khẽ, thật là một đôi tình nhân khiến người ta ghen tị.

Mộc Như Lam đành gật đầu, vừa mới đưa tay định lấy bộ trang phục kia thì bị một bàn tay khác nhanh hơn giành trước.

“Nhã Nhã, cậu nhìn nè, bộ này rất hợp với cậu!”, Cô gái cầm quần áo hưng phấn vẫy tay với một người đứng cách đó không xa.

Mộc Như Sâm thấy thế, đôi mày nhất thời chau mày, “Này, làm gì vậy hả? Rõ ràng là chúng tôi chọn nó trước.”

Cô gái kia lúc này mới để ý đến hai chị em bọn họ, có hơi kinh ngạc, “Đây không phải là Mộc Như Sâm hôm trước mới nói muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã sao?”, Cô ta liếc nhìn Mộc Như Lam , trào phúng nói, “Vậy mà trong chớp mắt đã chạy đi mua quần áo cùng đứa con gái khác. Chậc chậc, Nhã Nhã, cậu thấy chưa, tớ đã nói tên này không phải là thứ tốt mà. Bề ngoài đẹp mắt, nhưng cũng chỉ là kẻ mặt người dạ thú, dễ dàng bị hồ ly tinh quyến rũ.”

Cô gái này không phải học sinh ở Lưu Tư Lan học viện, hoàn toàn không biết Mộc Như Lam. Cô ta nhận ra Mộc Như Sâm là vì thời điểm mà cậu nói rằng muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã, cô ta cũng có mặt.

Mộc Như Sâm không nhận ra cô gái này là ai, nhưng lại thấy được Chu Nhã Nhã. Có điều, cô ta cả gan mắng Mộc Như Lam, cậu cũng mặc kệ cô ta có là bạn của Chu Nhã Nhã hay không, nguy hiểm nheo mắt nhìn cô gái kiêu căng trước mặt, “Cô muốn chết?”

“Cậu…”

“Tả Tả”, Giọng nữ lành lạnh đánh gãy lời nói của An Tả Tả. Chu Nhã Nhã đi tới, mười lăm tuổi, bộ dạng khá thành thục, toàn thân tỏa ra khí chất băng thanh ngọc khiết.

Nụ cười trên môi Mộc Như Lam sâu hơn một chút, vẫn ấm áp tinh thuần như trước. Chu Nhã Nhã đi đến trước mặt cô, thản nhiên liếc Mộc Như Sâm một cái, rồi tầm mắt lại dừng trên người Mộc Như Lam, kỹ càng xem xét. Cô ta không vui, nhưng giáo dục nghiêm ngặt mười mấy năm khiến cô ta không biểu hiện điều đó ra ngoài, “Hình như chị là Mộc học tỷ? Thật xin lỗi, bạn của em chưa từng gặp chị nên đã hiểu lầm.”

Chà, câu nói này hàm chứa sự khiêu khích cùng khinh thường, cô ta chẳng phải là đang ám chỉ Mộc Như Lam tự cho mình hơn người sao? Quả thật, ba chữ “Mộc Như Lam” nếu lên mạng tìm kiếm sẽ ra một loạt tin tức, nhưng không phải ai cũng quan tâm.

Mộc Như Lam hiền hòa lắc đầu, như thể không hiểu ý tứ trong lời Chu Nhã Nhã, “Không sao, em là Chu Nhã Nhã phải không? Sâm thường xuyên nhắc đến em.”

“Vậy ạ?”, Chu Nhã Nhã dường như không để ý lắm, mắt lại quét về phía thiếu niên đang khoanh tay bực dọc, hai má cậu còn hơi đỏ vì tức giận chuyện vừa rồi, nhưng lại bị cô ta tưởng là thẹn thùng.

An Tả Tả kinh ngạc lên tiếng, “Chị chính là Mộc Như Lam sao?” Vì đảm bảo an toàn cho Mộc Như Lam, trên mạng dù có rất nhiều tin tức về cô, nhưng tuyệt nhiên không tiết lộ ảnh chụp.

Mộc Như Lam hơi nhướn mày, “Không biết em đang nói đến Mộc Như Lam nào, nhưng tên chị đúng là Mộc Như Lam.”

An Tả Tả lập tức thay đổi sắc mặt, kích động nói, “Thật không ngờ là chị! Xin chào xin chào, em tên An Tả Tả, học sinh ở trung học Ta Tử Viên, em sùng bái chị đã lâu lắm rồi…”

Chu Nhã Nhã thấy cô bạn khi nãy còn ra sức bênh vực mình trong nháy mắt đã sùng bái ủng hộ đối phương, ác cảm với Mộc Như Lam lại tăng thêm, liếc mắt nhìn Mộc Như Sâm một cái cuối rồi xoay người, “Đi thôi.”

“Hả? Ôi chao… Mộc học tỷ, hẹn gặp lại!… Nhã Nhã đợi tớ với…”

Bóng dáng Chu Nhã Nhã in trên đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Mộc Như Lam, sáng ngời. Cô thoải mái mỉm cười, thánh thiện tựa thiên sứ.

A, Chu Nhã Nhã… kiếp trước là nanh vuốt đắc lực nhất của Bạch Tố Tình, cũng là nguyên nhân khiến Mộc Như Sâm đối xử tệ bạc với cô. Người này thoạt nhìn băng thanh ngọc khiết, thật ra… cũng chẳng khác gì một kẻ biến thái.

Nghiêng đầu về phía Mộc Như Sâm đang mải nhìn đống quần áo bên cạnh, Mộc Như Lam đưa cho cậu một viên hạt dẻ, “Sao vừa nãy Chu Nhã Nhã đến đây mà em không cùng con bé trò chuyện?”

Mộc Như Sâm quệt miệng, “Nói cái gì bây giờ?” Chợt cậu vui vẻ cầm bộ trang phục khi nãy lên, “Chị, chị mặc nó đảm bảo rất hợp! A… bộ váy kia cũng đẹp… Ừm, cái áo đó hình như cũng tốt… Đợi em một chút”, Cậu bắt đầu tính xem tiền tiêu vặt tháng này còn lại bao nhiêu.

Đi cả một buổi chiều nhưng không chọn được món quà nào vừa ý, ngược lại Mộc Như Sâm còn mua tặng Mộc Như Lam vài bộ quần áo.

Cả hai mỏi chân ngồi vào cái bàn cạnh cửa sổ trong một tiệm thức ăn nhanh, Mộc Như Sâm đối diện với Mộc Như Lam, cười hì hì để chị gái dùng khăn lau mồ hôi cho mình, hai cái răng nanh lộ ra rất đáng yêu, tâm tình cậu vô cùng tốt.

Mộc Như Lam nhìn mà mềm lòng, cũng cười theo, “Em còn cười vui vẻ như thế, hôm nay chưa chọn được gì cả.”

Mộc Như Sâm bị nhắc đến chuyện đó, liền ảo não, “Đi mua quà tặng con gái đúng là phiền toái.”

Mộc Như Lam nghĩ nghĩ, “Hay là đem bộ quần áo trong cửa hàng kia tặng Chu Nhã Nhã đi?”

Vừa nghe, Mộc Như Lam lập tức nhảy dựng lên, “Không được, bộ đó hợp với chị hơn.” Trong mắt Mộc Như Sâm, Mộc Như Lam mặc cái gì cũng đẹp hơn tất cả mọi người.

“Thế… hay là chị giúp em gấp sao, em đem tặng con bé?”

“Cái gì? Sao do chị tỉ mỉ gấp ra làm thế nào có thể tùy tiện đem tặng? Không được không được, đó là của em!”

Mộc Như Lam bất đắc dĩ, cưng chiều véo mũi cậu, “Thằng nhỏ này, không phải em muốn theo đuổi bạn gái sao? Chị chị chị… bộ em chưa dứt sữa à?”

Mộc Như Sâm cầm hai tay Mộc Như Lam áp lên má mình, cực kì hưởng thụ, “Bạn gái làm sao quan trọng bằng chị?” Chị mới là quan trọng nhất.

“Vậy sao?”

“Chuyện đương nhiên!”

Mộc Như Lam cười đến là vui vẻ, vậy sao? Chị là quan trọng nhất sao? A, em trai thật đáng yêu, đứa em trai trong lòng chỉ có chị thật sự rất đáng yêu. Nhớ lại Mộc Như Sâm ở kiếp trước, ánh mắt lạnh như băng như kiếm, độc ác khoét từng miếng trên trái tim cô. Khi đó Chu Nhã Nhã nói một là một, nói hai là hai, mỗi lần nhớ lại đều khiến máu khắp người cô sôi trào lên, khát khao đem bọn họ chế thành con rối.

Nhưng mà, cô sống lại, nếu mà đem hận thù kiếp trước đổ hết lên đầu người kiếp này thì dường như cũng không tốt cho lắm. Nhìn đi, em trai đáng yêu như con chó nhỏ, giả sử cô vươn tay về phía nó, không chừng nó sẽ hưng phấn liếm lên? Cho nên, em trai à, em trai đáng yêu bị chị gái biến thái thuần dưỡng thành chó ngoan à, nếu có một ngày cưng cắn chị, chị sẽ dùng phương pháp đặc biệt biến thái đem cưng chế thành rối đấy. Như vậy, cưng sẽ mãi mãi không thể cắn người, và cũng mãi mãi ở cạnh chị.

Mộc Như Lam cười nhu hòa, vài tia nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, dịu dàng hôn lên hai má cô. Cả người cô ngập trong nắng, khách trong tiệm thỉnh thoảng lại quay sang trầm trồ, có một đứa bé còn kéo kéo bàn tay của mẹ, “Mẹ, nhìn xem, thiên sứ kìa.”

Quảng cáo
Trước /26 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Copyright © 2022 - MTruyện.net