Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Minh Tinh Yêu
  3. Chương này có quỷ (Cảnh báo 18+)
Trước /73 Sau

Minh Tinh Yêu

Chương này có quỷ (Cảnh báo 18+)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG NÀY CÓ NỘI DUNG 18+

KHÔNG ĐỌC H+ ĐƯỢC VUI LÒNG BỎ QUA

...****************...

"Giúp tôi..." – Nghiêm Tư Nhuệ không nhịn được mà hối thúc, anh muốn nhanh chóng dập tan ngọn lửa đang thiêu đốt chính mình.

"Tư Nhuệ, anh đừng trách tôi. Tôi từng rất trân trọng anh, có ngày hôm nay đều là do anh tự tay dồn ép tôi mà thôi." – Lưu Quân Hạo lẩm bẩm.

Cậu nâng cằm của Nghiêm Tư Nhuệ lên, cúi xuống hôn vào cánh môi đỏ ướt át.

Lông mi khẽ run, Nghiêm Tư Nhuệ như kẻ khát khô ở sa mạc mà nhiệt tình đáp trả nụ hôn, đầu óc mụ mị, đắm chìm trong sự điên cuồng.

"Hưm~" Nghiêm Tư Nhuệ thiếu khí mà khẽ chuyển người, hai tay yếu ớt đẩy người phía trên mình ra, anh muốn hít thở một chút.

Lưu Quân Hạo luyến tiếc buông tha, cậu nhìn khuôn mặt của anh đang đỏ bừng, ánh mắt kiều diễm vì bị thuốc kích thích nên ướt át.

"Tư Nhuệ, thật sự muốn nhìn thấy anh trong bộ dạng này mãi. Nhưng mà,..." – Lưu Quân Hạo vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của Nghiêm Tư Nhuệ – "nếu anh thật sự giữ bộ dạng này trước mặt em, em sợ em sẽ phát điên mất."

Thanh âm trầm bổng vang vọng khắp phòng, ngón tay cởi từng cúc áo trắng. Lưu Quân Hạo chính là không kìm chế được, động tác gấp gáp đến mức vụng về không xong.

"Xoạc" tiếng áo bị kéo mạch rách đôi.

Thân thể trắng nõn, mềm mại của Nghiêm Tư Nhuệ phơi bày một cách rõ ràng.

Yết hầu của Lưu Quân Hạo khẽ động, di chuyển lên xuống không ngừng. Tâm tình của cậu đang tốt, lại nhớ đến những lời Nghiêm Tư Nhuệ, lúc mà anh thừa nhận Lạc Lạc là con trai ruột.

Cậu không khỏi cau mày.

Thân thể này lại từng bị cô gái khác nhìn qua, Lưu Quân Hạo chính là căm ghét đến nghiến răng.

"Tư Nhuệ, cứ cùng tôi rơi xuống địa ngục đi."

Lưu Quân Hạo cúi xuống, cắn nhẹ vào chiếc cổ mềm mại của Nghiêm Tư Nhuệ. Sau đó, cậu lại hôn xuống thật mạnh, để lại vết tích đỏ ửng lên vùng da thịt. Nụ hôn cứ thế rơi xuống khắp nơi, trên thân thể của anh, qua được một lúc thì ửng đỏ từng đốm đỏ như những bông hoa bung nở trên mảnh đất trắng tinh tươi.

...

Do lúc đầu Nghiêm Tư Nhuệ chỉ uống một ngụm nhỏ, nên thuốc cũng chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn. Ý thức dần tỉnh táo lại, nhưng cơ thể sớm đã theo kịp tiết tấu của sự kích thích.

"Ưm~ Quân Hạo... ngừng lại."

Lưu Quân Hạo nhếch miệng cười.

Tiểu Lưu đã gần như muốn nổ tung, nếu nghe lời dừng lại thì cậu còn mặt mũi đàn ông sao? Cậu dùng lực mạnh, xâm chiếm triệt để cơ thể anh.

"Ưh~" Nghiêm Tư Nhuệ bật ra âm thanh rên rỉ, đau đớn mà bấu lấy người phía trên "Đừng động"

Lưu Quân Hạo không dám thở mạnh, tiểu Lưu bị nơi tư mật ẩm ướt bao trọn, siết chặt vô cùng.

"Tư Nhuệ, thả lỏng đi. Anh muốn cắn đứt của tôi sao, ngoan~ thả lỏng." – Lưu Quân Hạo hôn nhẹ vào chóp mũi của anh, nhỏ giọng an ủi.

Nghiêm Tư Nhuệ rơm rớm nước mắt, lắc đầu bài xích "Đau~ Quân Hạo... em đừng trở thành như thế mà." Tiếng nức nở, sự run rẩy không khác gì mèo nhỏ đang sợ hãi.

Anh thành công gây tác động đến Lưu Quân Hạo, anh khiến cho trái tim cậu cứ như đang bị vật nhỏ khẽ chạm vào, không thể ngừng xao xuyến.

"Tư Nhuệ, tôi sẽ không làm anh đau nữa nhưng mà anh phải nghe lời, thả lỏng ra được không? Ngoan nha..." Lưu Quân Hạo ân cần nói.

Nghiêm Tư Nhuệ gật nhẹ đầu, cơ thể cũng dần bớt đi sự căng thẳng, mi mắt ướt đẫm nhìn thẳng vào Lưu Quân Hạo chứa chan sự uất ức.

"Tư Nhuệ, anh nhìn tôi với ánh mắt này nữa thì em không chịu được đâu." Giọng nói trầm đục, cố gắng kìm nén dục vọng bên trong.

Khoảng một lúc sau, cơ thể của Nghiêm Tư Nhuệ dần thả lỏng hơn, Lưu Quân Hạo cảm nhận được, liền cướp lấy cơ hội mà vận động.

"Ưm~" Nghiêm Tư Nhuệ bị động, cả người không kiểm soát được mà co rút.

Lưu Quân Hạo đỡ lấy thắt lưng mảnh khảnh không một tì vết của Nghiêm Tư Nhuệ, tiểu Lưu ở bên trong thân thể cậu không ngừng luật động, cậu rõ ràng có thể cảm giác được thân thể anh đang run lên, nhưng lại mạnh mẽ tiến công không một chút do dự,... th.. mãnh liệt.

Khoái cảm xen lẫn đau đớn của lần đầu không ngừng thay phiên, Nghiêm Tư Nhuệ lật người không kịp bò đi, thì bị Lưu Quân Hạo thóc người lên áp vào tường mà th.. mạnh.

"Ư...a..ưm~ Quân Hạo... rút ra." – Nghiêm Tư Nhuệ mơ màng, sự thoải mái lẫn lo sợ cùng một lúc xuất hiện trong thời điểm này. Anh không ghét bỏ chuyện này, nói đúng hơn đó là một việc mà anh nghĩ bản thân anh luôn muốn cùng với người anh yêu thực hiện. Nhưng mà,... không thể được, anh và Quân Hạo nếu lại lần nữa va vào nhau thì hậu quả sẽ lại tồi tệ hơn thôi. "Ưm~ mau buông... ra, anh không thích."

Lưu Quân Hạo nghe mấy lời này càng không lọt tai, cậu cảm nhận được cơ thể của anh đang rất muốn cùng cậu dây dưa thêm nữa. Cậu trực tiếp cúi xuống chặn miệng anh, đã làm tới bước đường này rồi, ngừng lại cũng không được nữa.

"Tường, đêm nay chúng ta không thể nào quay lại nữa, thay vì nói những lời vô nghĩa, thì anh vẫn nên học cách hưởng thụ đi."

Nụ hôn rơi xuống, động tác không hề giảm mà còn tăng thêm tốc độ và lực đạo.

Nghiêm Tư Nhuệ dường như chao đảo, anh bị ép buộc xoay người, hai tay chống vài tường, cả người run rẩy khuỵu xuống. Lý trí dường như đứt đoạn, bị những lời của Lưu Quân Hạo thao túng.

Đúng vậy, bây giờ đã không quay lại được.

Vậy thì, cứ để mặc kệ mọi thứ sau lưng đi thôi.

[...]

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, trong căn phòng chỉ còn lại những âm thanh thân thể va chạm vẫn còn mạnh mẽ, mùi vị hoan ái của hai người bao trùm khắp căn phòng.

“... Quân Hạo... xin anh."

Trên chiếc giường rộng lớn, Nghiêm Tư Nhuệ da thịt trắng nõn đang nằm úp sấp, hai tay bị dây thừng đỏ trói buộc sau lưng, lớp mồ hôi mỏng phủ trên da thịt, cùng lúc đó lại chịu sự va chạm từ phía sau khiến anh không ngừng thở dốc.

"Chát~" Một tiếng giòn tan vang lên, trên cặp mông trắng nõn liền nổi lên dấu tay.”Nhuệ Nhuệ... dùng sức. ” Lưu Quân Hạo trầm giọng.

Theo phản xạ tự nhiên, nơi tư mật ôm trọn tiểu Lưu không ngừng co rút nhiệt liệt.

"Ngoan~" Lưu Quân Hạo hài lòng với sự phối hợp, cúi xuống cắn nhẹ vành tai của Nghiêm Tư Nhuệ, thủ thỉ thì thầm "Bé ngoan thì được thưởng, có phải không? Hửm." Sau lời nói, cậu hưng phấn đến mức liên tục cắm sâu đến tận cùng bên trong anh.

"A~ ưm... sâu quá.. Không được, kì lạ quá... A~ Quân Hạo... chậm... chậm thôi." Nghiêm Tư Nhuệ khóc nấc, điên cuồng vặn eo, cố gắng giãy giụa để trốn khỏi tiểu Lưu đang không ngừng tấn công mạnh bạo.

Quảng cáo
Trước /73 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Tận Đan Điền

Copyright © 2022 - MTruyện.net