Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Chương 20 : Lúc trừng phạt
Trước /1143 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 20 : Lúc trừng phạt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Reed lùi vào trong quầy, cởi áo sơ mi và quấn nó quanh cổ tay, cố gắng cầm máu.

Tiếng sắt thép va chạm vào nhau không ngừng, mùi máu đậm đặc phả thẳng vào mặt, tràn ngập khắp căn phòng.

Reed không còn muốn nhìn cảnh tượng bên ngoài, hẳn toàn là những bức tranh tàn khốc, ngẩng đầu lên, dưới quầy có một cái nút màu vàng bằng đồng, hắn ấn vào không chút do dự, sau đó liền đưa tay ra dùng sức cạy tấm ván gỗ, lộ ra lối đi bí mật đen kịt.

Lợi dụng thời gian người khác giữ chân Bologo, hắn chật vật chui vào lối đi bí mật tối tăm, trước khi đóng tấm ván che lại, tiếng kêu càng thảm thiết hơn vang lên, như thể có một vụ thảm sát đang diễn ra trong phòng khám.

Tên này đến tột cùng là ai?

Những nghi ngờ cứ lởn vởn trong tâm trí Reed, nhưng hắn không đủ can đảm để hỏi Bologo. Ngay giây phút đầu tiên của trận chiến, Reed đã nhận ra rằng Bologo khác với những người bình thường nhờ những năm tháng sinh tử. Hắn biết Bologo đã nằm ngoài tầm với của họ.

Áp lực ngột ngạt này tuy rất đáng sợ nhưng lại khiến người ta tỉnh táo.

Lăn lộn ở Ngã Ba Vô Định lâu như vậy, Reed ngay lập tức nhận ra đối phương là ai.

Khe nứt lớn là một nơi hỗn loạn, nhưng trong sự hỗn loạn đó cũng có một nhận thức cơ bản chung, hay có thể nói là trật tự.

Điều này nghe có vẻ hơi nực cười, một nơi hỗn loạn cũng có trật tự, nhưng thực tế lại đúng là như vậy, dù "sinh thái" có hỗn loạn đến đâu thì cũng sẽ có một kẻ mạnh tuyệt đối lập ra quy tắc phù hợp.

Reed đã nộp thuế cho "Bạo chúa", cho nên có thể nói, sẽ không có ai chủ động đi gây rắc rối cho hắn ở Ngã Ba Vô Định, vì vậy, rất có thể Bologo đến từ thế giới bên ngoài.

Nhưng có mấy người ở bên ngoài lại đi chạy vào đây để thực thi công lý, thừa hơi như vậy, lại còn đáng sợ như thế, e rằng cũng chỉ có bọn hắn mà thôi.

"Đám chó săn của Cục Trật tự."

Reed nguyền rủa, trong lối đi chật hẹp, hắn bám chặt vào tường và loạng choạng tiến về phía trước.

"Vẫn bị để ý tới sao?"

Hắn lẩm bẩm một mình, với tư cách là thành viên của phòng khám này, Reed biết rất rõ chuyện gì đang diễn ra ở đây, hắn cũng đã nghĩ rằng mình sẽ trở thành mục tiêu của Cục Trật tự, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi cơn ác mộng trở thành hiện thực, nó vẫn quá kinh hoàng.

Loại chuyện này đã không phải là thứ mà Reed có thể xử lý được nữa, bây giờ cũng chỉ có tên kia có thể chống cự một hai.

"Mở cửa ra! Noam! Cục Trật tự tới rồi!"

Lối đi tối tăm đã đến phần cuối, thứ ngăn Reed lại là một cánh cửa sắt đặc chế nặng nề. Sau vài giây, cánh cửa sắt mở ra, một cánh tay tráng kiện vươn ra, nắm lấy Reed và kéo hắn vào trong đó.

"Đừng hét, ta đã nhận được cảnh báo."

Giọng nói như vậy vang lên trong bóng tối, khi mà Reed nhấn chuông báo động dưới quầy, nơi này cũng đã nhận được tín hiệu.

Reed bị ném xuống đất, cánh cửa sắt nặng nề được đóng lại, sau một vài âm thanh giòn giã, mấy tầng khóa được khóa chặt lại, gia cố cánh cửa sắt.

Đây là biện pháp được chuẩn bị tốt từ sớm, sau khi được cải tiến thêm, cánh cửa sắt nặng nề này có thể chịu được lượng lớn hỏa lực, còn lối đi bí mật chật hẹp thì có thể hạn chế tối đa số lượng người xâm nhập.

Ngay cả những kẻ đến từ Cục Trật tự thì cũng phải cần một khoảng thời gian nhất định để công phá cánh cửa sắt đặc chế này.

"Noam, mau trốn thôi!" Reed loạng choạng đứng dậy, thở hổn hển.

Cục Trật tự, một tổ chức thần bí như truyền thuyết đô thị, giống Ngã Ba Vô Định dạng này bóng ma chi địa, còn khó có thể so sánh với nó chứ đừng nói đến một đám người tham sống sợ chết trong bóng tối.

Suy nghĩ đầu tiên của Reed là chạy trốn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc chiến đấu với bất cứ điều gì, thậm chí liền ngay cả dũng khí để chiến đấu cũng không có.

"Trốn? Trốn đi đâu?"

Giọng nói mang vẻ khinh thường vang lên, Reed nhìn về hướng giọng nói phát ra thì thấy Noam đang bước ra từ trong bóng tối.

Giống như trong bức ảnh, Noam là một gã đàn ông hói, cường tráng với những hình xăm phức tạp trên khắp làn da trần trụi của mình.

"Đối phương có mấy người?"

"Một, chỉ có một người!" Reed vội vàng trả lời.

Noam kéo hắn về phía sâu trong bóng tối, khắp nơi đều có rèm rủ xuống, những dãy giường bệnh được đặt cạnh nhau trong ánh sáng lờ mờ, không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng và cả một chút mùi hôi thối.

"Một người?"

Noam trong mắt lóe ra kỳ dị ánh sáng, hắn tiếp tục truy vấn.

"Có điều gì bất thường ở hắn không? Chẳng hạn như, hắn có những hoa văn lấp lánh trên cơ thể?"

"Đó... Đó là cái gì?" Reed nghe không hiểu.

"Vậy là không có rồi?" Nhìn thấy Reed phản ứng như vậy, Noam nói thẳng, nhưng rất nhanh hắn lại lộ vẻ do dự, lẩm bẩm.

"Nói không chừng là do những tên kia quá yếu, căn bản không ép nổi hắn sử dụng 'Năng lượng bí mật'."

" 'Năng lượng bí mật'? Thứ gì?"

Reed nghe thấy những từ ngữ xa lạ, nhịn không được mà hỏi.

Suy cho cùng thì Reed cũng chỉ là tên làm thuê của Noam, giúp Noam duy trì công việc kinh doanh phòng khám ở mặt ngoài, hắn biết đến sự tồn tại của ác ma, cũng biết Noam làm công việc thăng hoa hòn đá triết gia, nhưng càng có nhiều thứ mà Reed không biết đến. Tất cả kiến thức của hắn về thế giới siêu phàm đều đến từ Noam, Reed cũng không phải là một ác ma, mà chỉ là một người bình thường.

Lúc mới tham gia vào công việc kinh doanh, Reed vô cùng kinh hãi, hắn không bao giờ nghĩ rằng những ác ma chỉ tồn tại trong chuyện xưa lại có thật, nhưng đi cùng với sự phát đạt của công việc kinh doanh, có lẽ hắn đã quen với nó, cũng có thể là chết lặng, trở thành một thành viên điên cuồng của nó.

"Không… không đúng lắm, phong cách hành xử này không giống với Cục Trật tự", Noam phớt lờ câu hỏi của Reed, hắn hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, “Cục Trật tự trước giờ vẫn luôn bí ẩn và trí mạng, nhưng tên này lại giống với một kẻ sát nhân đang lên cơn hưng phấn thì đúng hơn".

Số lần Noam đối phó với Cục Trật tự cũng không nhiều, nhưng lần nào cũng kinh tâm động phách, tuy nhiên, bất kể là lần nào, hắn cũng chưa từng gặp phải tình cảnh như hiện tại.

Không có bất kỳ âm mưu hay quỷ kế nào, xông vào một cách đường đường chính chính.

Mùi máu đậm đặc truyền đến từ phía trước, trắng bệch quang mang từng cái rơi xuống, chiếu rọi từng bàn mổ nhuốm máu, bên cạnh vẫn còn có mấy người đang nằm trên giường bệnh, tựa hồ như đang đang ngủ say, không có phản ứng.

"Chúng ta không thể cứ chạy trốn như vậy. Tất cả hàng hóa đều ở đây. Nếu mọi thứ bị phá hủy, 'Người Nghiện' sẽ giết chúng ta."

Noam mở tủ, rồi mở két sắt trong đó ra, bên trong là hàng loạt những tinh thể có màu đỏ tươi như máu.

Trong phút chốc, hơi thở gấp gáp của hai người đều biến mất.

Đó tựa như những viên ngọc quý báu nhất trên đời, tự phát ra vô vàn tia sáng rực rỡ, ngay cả trong bóng tối, nó cũng lấp lóe quang mang.

Đây là thực thể của linh hồn, là Thăng hoa "hoàng kim".

Như có ma lực, khoảnh khắc nhìn vào trong đó, suy nghĩ cả hai đều trở nên trống rỗng, cuối cùng chính là dục vọng nguyên thủy nhất nảy sinh ra từ hư vô, ý đồ nắm chặt nó vào trong lòng bàn tay, chiếm thứ "Linh hồn Hoàng Kim" thần thánh này mãi mãi thành của riêng mình.

"Hòn đá triết gia..."

Reed hít một hơi thật sâu, từ từ duỗi tay ra, bàn tay xương xẩu vươn về phía màu máu đầy mỹ lệ ấy.

"Reed."

Một giọng nói bình tĩnh vang lên, mang theo vẻ oán hận đến thấu xương.

Reed giật mình tỉnh dậy, đôi mắt bối rối bắt gặp cặp con ngươi lạnh giá của Noam.

"Khoan... Rất xin lỗi."

Reed thở dốc, vội vàng thu bàn tay đi quá giới hạn của mình lại, vừa đi vừa xoa.

"Tuy rằng độ tinh khiết không cao lắm, nhưng lô hàng này cũng rất có giá trị."

Noam lấy ra một hòn đá triết gia, khi quan sát cẩn thận, có thể nhận thấy rằng có một số hạt màu trắng đục bên trong các tinh thể màu đỏ, điều này hạ thấp độ tinh khiết của hòn đá triết gia.

"Ngoài đống hàng hóa này, thì thứ quan trọng hơn cả là cái này."

Hắn đặt hòn đá triết gia lại vào trong két sắt, mở ngăn tủ bên dưới, lôi chiếc vali nặng trĩu và mở nó ra, bên trong là những chai thuốc được đặt ngay ngắn, sau lớp thủy tinh trong suốt là chất lỏng màu đỏ sẫm.

"Nhiều như vậy?" Reed thốt lên.

"Đúng, không thể cứ thế mà đánh mất những thứ này", Noam nói với Reed, trong mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn, "Gọi những tên kia dậy".

Nghe mệnh lệnh như vậy, Reed sững sờ, run rẩy toàn thân.

"Nhưng... nhưng những tên đó đã đói rất lâu rồi."

"Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?" Noam hỏi ngược lại.

Reed nuốt nước bọt, nhưng dưới hoàn cảnh này, ý kiến của hắn chẳng có chút tác dụng gì, hắn chỉ có thể khó khăn gật đầu, sau đó chạy đến giường và đánh thức những bệnh nhân đang ngủ trên đó.

Noam lấy hòn đá triết gia từ trong két sắt ra và đặt nó vào chỗ trống trong vali.

Reed đi đến cạnh giường bệnh, trên giường bốc lên một mùi thối rữa nồng nặc, phảng phất như những người đang nằm trên giường đã không còn là người nữa, mà là những cái xác đã thối rữa nhiều năm.

Thực ra thì nghĩ như vậy cũng không sai, chỉ là thể xác của những người này vẫn còn sống, nhưng linh hồn của họ thì đã mục nát và diệt vong.

Ác ma, đám người ngủ say trên giường bệnh đều là ác ma, không giống với ác ma bình thường, đám người này đều đã bị nóng nảy phệ chứng quấy nhiễu quá lâu, cũng đã quá lâu chưa được ăn chút linh hồn nào vào người, tâm trí và ý thức đã hoàn toàn bị vặn vẹo bởi đói khát trống rỗng.

Những ác ma bình thường vẫn còn chút ý thức, vẫn còn có thể nói, nhưng lũ ác ma này đã hoàn toàn biến thành một đám dã thú.

Vì để thử nghiệm các loại thuốc mới nên Noam mới để những kẻ nguy hiểm như vậy ở đây, nếu không thì, đối với những ác ma này, ngay cả là Noam cũng sẽ chọn phương án ném chúng xuống vực sâu của khe nứt lớn.

Hiện giờ lũ ác ma đói khát này đang hôn mê vì thuốc, Reed run rẩy đâm kim vào ống truyền tĩnh mạch, bơm hết lọ thuốc đánh thức vào trong đó, hết lọ này đến lọ khác.

"Dự kiến ba phút nữa những tên này sẽ tỉnh lại."

Reed làm xong, hét lớn với Noam.

"Tốt, đi lối thoát hiểm."

Nghe thấy Reed đáp lại, Noam cũng xách vali lên.

Làm loại này sinh ý, luôn luôn phải làm tốt mười phần chuẩn bị, mà dưới mắt những này chính là Noam ứng đối.

Đúng lúc này, tiếng sắt thép ầm ầm vang lên, âm thanh lớn đến mức gần như lấy đi thính giác, mặt đất dưới chân run rẩy, bụi mù bay tứ tung.

Cánh cửa sắt đặc chế rung ầm ầm, bề mặt thô ráp hơi phồng lên, giống như có một con dã thú đang điên cuồng đập vào sau cánh cửa, nhưng lại không phá được nó, bị ngăn ở bên ngoài.

"Chí ít cái này cửa sắt mua đúng rồi."

Thấy tình cảnh như vậy, Noam nói.

Cả hai không nói gì thêm, đứng dậy chuẩn bị đi về phía lối thoát hiểm, có cánh cửa sắt đặc chế, cộng thêm đám ác ma sắp tỉnh dậy, trong khi đối phương thì chỉ có một người, rất khó cho Bologo để nhanh chóng đuổi kịp họ.

Mặc dù Cục Trật tự rất hùng mạnh và thần bí, nhưng lũ chuột cũng có cách sinh tồn của riêng chúng, đây chính là lý do tại sao chúng có thể sống chui lủi dưới khe cống ngầm cho đến tận bây giờ.

Mọi thứ tưởng chừng như rất ổn, rất trơn tru, nhưng ngay giây tiếp theo, một cơn rung chuyển dữ dội ập đến.

Ầm… Ầm….

Tiếng động ầm ầm nổ vang, như thể có một người khổng lồ đang gõ búa vào tòa nhà, vách tường sắt xung quanh đang run lên vì đau đớn, giống như một đàn ong đang xao động.

Ánh đèn phía trên bắt đầu chập chờn, bụi mù mịt rơi xuống, tựa như sương mù, nuốt chửng lấy tầm mắt.

Cánh cửa sắt chưa bị phá vỡ, nhưng vô vàn rung chấn đến từ mọi hướng, Noam không thể phán đoán được chuyện gì đã xảy ra.

"Đi mau!"

Noam hô lớn với Reed đang ngây ngốc.

Rốt cuộc, không gian trong phòng khám cũng có hạn, dù là lối đi bí mật hay phòng thí nghiệm bí mật này, đều giống như nội tạng bị chèn ép ở đây, cho nên lối thoát hiểm cũng không xa, chỉ ngay sau cánh cửa bên hông.

Chỉ cần đi qua cánh cửa này, họ có thể đi dọc theo cầu thang xuống thế giới bên ngoài, nếu như tới được thế giới bên ngoài, với cấu trúc phức tạp của Ngã Ba Vô Định này, cho dù là người của Cục Trật tự cũng sẽ rất khó để đuổi kịp họ.

Noam tiến lên, cơn rung chuyển dữ dội cũng tiến theo, hắn bỗng ngẩng đầu lên, tâm địa chấn đến từ phía trên, nó vẫn luôn đi theo sát bọn họ.

Đất rung núi chuyển.

Tòa nhà hét lên những tiếng "Ê a" thảm thiết, không có nhà thiết kế hay kỹ sư nào ở Ngã Ba Vô Định, mọi tòa nhà ở đây đều là những kiến trúc không hợp quy cách, không có cái gọi là thiết kế chống động đất nào cả, đây chỉ là một lâu đài cát được tạo nên bằng sắt thép và đất đá, dưới sự rung chuyển, nó gần như sắp sụp đổ.

Cuối cùng, như một tiếng sét đánh xuống, tiếng động ầm ầm xé toạc trần nhà phía trên đầu, bê tông trộn lẫn với các tấm sắt và gỗ, đổ sập, nứt toác.

"Dừng lại! Reed!"

Noam hét lên, đưa tay ra và kéo lấy Reed đang bước nhanh, nhờ phát kéo này của hắn, cước bộ của Reed dừng lại một lúc, sau đó vô số đống đổ nát đổ ập xuống, chắn ngang con đường trước mặt cả hai.

Reed ngây người nhìn tất cả những thứ này, ngẩng đầu lên, trần nhà phía trên sụp đổ từng lớp, có thể nhìn thấy ánh sáng đục đang rơi xuống từ đỉnh kẽ nứt lớn.

Khói bụi bay mịt mù, Reed cứng ngắc quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt như người chết nhìn Noam, tựa hồ như muốn nói lời cảm tạ.

"Ô... Ô..."

Reed định nói vài câu, nhưng hắn phát hiện mình không nói nên lời, liền nhìn sang một bên để cầu cứu. Trong khi ấy, vẻ mặt của Noam ngưng trọng, đồng thời bước chân cũng chậm rãi lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Reed.

Chuyện gì đã xảy ra?

Reed không hiểu, nhưng ngay sau đó một cơn đau nhói ập đến từ trên đầu hắn, máu trào xuống cổ họng, nhuộm đỏ cả khuôn mặt tái nhợt của hắn.

"Không mở được cửa thì đập ra một cái cửa sổ."

Lời nói lạnh lùng vang lên bên tai, một con dao nhọn đâm xuyên sau gáy, lưỡi sắt chết chóc kẹp lại cổ họng Reed, hắn chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ trong đau đớn, hai tay vô lực gãi vào cổ họng, nhưng chỉ càng nhận thêm nhiều vết cắt từ con dao.

"Ngươi là ai?"

Sắc mặt của Noam âm trầm.

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, con dao gấp đâm xuyên qua cổ họng bắt đầu xoắn lại, cắt nát xương và dây thần kinh, rồi kéo ngang, chém phăng cả cái đầu theo cách như vậy.

Khi đầu của Reed rơi ra, mặt cắt đẫm máu làm lộ ra người đàn ông đang đứng sau đó, khuôn mặt của hắn tình cờ thay thế luôn vị trí ban đầu của cái đầu, thân ảnh chồng lên nhau, tạo ra một cảm giác rùng mình ớn lạnh bao trùm toàn thân.

Thi thể không đầu đứng yên tại chỗ, ánh sáng rực rỡ bồi hồi trong con ngươi, giống như một ngọn lửa ma quái màu xanh lam rực cháy trên cái đầu bị chặt đứt.

"Noam Ward."

Bologo không trả lời câu hỏi của Noam, mà đọc tên của hắn lên.

Lùi về phía sau, khoác lên mình chiếc áo khoác đen xám, dưới tác dụng của "Tàng hình", bóng dáng Bologo dần trở nên mờ hồ, tan biến vào lớp bụi bặm mù mịt, không còn tăm hơi.

Noam giận dữ liếc nhìn, móc một khẩu súng lục từ thắt lưng ra, cảnh giác nhìn xung quanh.

Không chút do dự, sức mạnh vô hình cuộn trào, sục sôi trong bóng tối, chúng được truyền vào cơ thể Noam, quyền năng siêu việt được trao cho người phàm.

Những hoa văn dày đặc như tác phẩm điêu khắc của nghệ nhân xuất hiện trên cơ thể Noam, chúng tỏa ra những chùm sáng nhạt, như thể chúng là những hình xăm được khắc trên cơ thể.

"Đã đến lúc trừng phạt."

Giọng Bologo vang vọng trong bóng tối, và cùng với hàng loạt tiếng gầm rú vang lên, những ác ma vốn đang ngủ say cũng lần lượt thức giấc, chúng vùng vẫy và phá bỏ đống xiềng xích trói buộc trên người.

"Ngươi đã sẵn sàng chưa?"

Ác linh mắt xanh tuyên bố trong bóng tối.

Quảng cáo
Trước /1143 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tử Động

Copyright © 2022 - MTruyện.net