Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương Lâu: "..."
Bạch Diệc Phi nhìn biểu cảm của Vương Lâu thì bật cười.
Vương Lâu bất đắc dĩ nói: "Cậu còn có tâm trạng mà cười hả, người khác đang cười nhạo chúng ta kia kìa".
"Nếu cậu nghe tôi thì chí ít còn có phần thắng".
Bạch Diệc Phi nhún vai: "Cậu lo lắng quá rồi!"
Vương Lâu: "..."
Lý Tuyết bên cạnh cũng cười bất đắc dĩ, cô từ chối phát biểu ý kiến, chỉ cần Bạch Diệc Phi vui là được rồi.
Trên sân khấu, mọi người vẫn đang thảo luận.
Diệp Giả và Lâm Dụ Xương nói chuyện phiếm, chỉ có Bạch Vân Bằng ngồi một mình một chỗ, ông không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Diệp Giả và Lâm Dụ Xương có quen biết nhau, vì vậy bọn họ đương nhiên bỏ phiếu cho Diệp Hoan, Diệp Hoan có được 200 phiếu, lại thêm 200 phiếu trước kia nữa, cộng lại có 400 phiếu.
Mà Bạch Diệc Phi chỉ có hơn 100 phiếu, dù Bạch Vân Bằng có bỏ phiếu cho anh, cộng thêm việc may mắn thì liên minh doanh nghiệp cũng bầu cho anh một phiếu, vậy thì tổng cộng mới được có 300 phiếu, không cần so sánh đã biết được kết quả.
Người xem bên dưới cũng biết kết quả thế nào rồi.
Lúc này có người bắt đầu muốn đi nịnh nọt để tranh thủ chút lợi ích cho bản thân.
Vài người đi tới bên cạnh Diệp Hoan.
"Chủ tịch Diệp, anh yên tâm, số phiếu của anh đã dẫn trước, lại có thêm chú Tư anh ủng hộ, vị trí chủ lịch liên minh doanh nghiệp chắc chắn là của anh rồi!"
"Số phiếu của Bạch Diệc Phi kém hơn anh nhiều, dù có phiếu của Bạch Vân Bằng thì cũng không thể bằng anh được".
Diệp Hoan nghe xong thì ánh mắt không tránh khỏi có chút đắc ý.
Phùng Tiên Tiên cao ngạo hất cằm, cô ta còn đắc ý nhìn Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết.
Những nghẹn uất trước kia của cô ta đã được xả hết rồi.
Cuối cùng đoàn kiểm phiếu đã có kết quả, ba người kia cũng giao phiếu cho Hứa Xương để thống kê biểu quyết cuối cùng.
Hứa Xương hắng giọng một tiếng vào micro, người trong đại sảnh yên tĩnh trở lại.
"Đã có kết quả bỏ phiếu, sau đây tôi sẽ công bố kết quả".
Dứt lời thì mọi người ngồi nghiêm chỉnh.
Hứa Xương tuyên bố: "Bạch Diệc Phi, 180 phiếu".
Vừa nói xong thì mọi người xôn xao.
Đại sảnh lập tức náo nhiệt lên.
Không nghe lầm chứ?
180 phiếu?
Số phiếu này và lúc trước không phải giống nhau sao?
Nói cách khác không ai bỏ phiếu cho Bạch Diệc Phi.
Tình huống này là sao?
Bạch Diệc Phi bối rối chớp mắt một cái, anh biết mình không thắng nổi, nhưng anh không ngờ lại không có ai bỏ phiếu cho mình.
Anh không quan tâm thật, nhưng dù sao anh và Bạch Vân Bằng cũng là bố con, Bạch Vân Bằng không bỏ phiếu cho anh cũng khiến anh cảm thấy có chút không thoải mái.
Bạch Diệc Phi không biểu hiện gì ra ngoài, anh không muốn Lý Tuyết đoán được.
Vẻ mặt Vương Lâu cũng khiếp sợ, vì sao Bạch Vân Bằng không bỏ phiếu cho Bạch Diệc Phi: "Sao lại thế chứ?"
Đây cũng là điều khiến mọi người ngạc nhiên.
Đương nhiên Diệp Hoan và Phùng Tiên Tiên sau khi hết ngạc nhiên thì lại cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Bạch Diệc Phi không được bỏ phiếu, như vậy có thể nói bốn người đều sẽ bỏ phiếu cho Diệp Hoan, Diệp Hoan sẽ là chủ tịch liên minh doanh nghiệp.
Không chỉ bọn họ nghĩ như vậy mà tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Không thể nghi ngờ gì nữa, vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp sẽ thuộc về Diệp Hoan.
Nhưng lời Hứa Xương nói tiếp lại khiến mọi người sững sờ: "Diệp Hoan, 330 phiếu".
"Cái gì, chỉ có 330 phiếu?"
"Cái gì cơ?"
"Chỉ có 330 phiếu sao?"
Mọi người lại một lần nữa nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Chỉ có một người bỏ phiếu cho Diệp Hoan.
Hứa Xương nói tiếp: "Lý Tuyết, 350 phiếu".
Ầm!
Cả hội trường bùng nổ.
Là sao đây?
Lý Tuyết có 350 phiếu mà Diệp Hoan chỉ có 330 phiếu?
Sao lại thế?
Tất cả mọi người đều mơ hồ.
Diệp Hoan và Phùng Tiên Tiên trợn trừng hai mắt không thể tin nổi.
Bạch Diệc Phi và Vương Lâu kinh ngạc liếc nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra sao lại như vậy, cả hai khó tin nhìn Lý Tuyết.
"Số phiếu này có vẻ không đúng?"
"Sao lại bỏ phiếu cho Lý Tuyết?"
"Có phải thống kê sai rồi không? Phần của Diệp Hoan lại được tính cho Lý Tuyết?"
"Cái này…"
Phùng Tiên Tiên trực tiếp đứng lên chất vấn: "Số phiếu này có vấn đề đúng không? Sao chồng tôi chỉ có 330 phiếu? Còn Lý Tuyết lại được nhiều phiếu như thế?"
Đúng vậy, lúc bỏ phiếu Lý Tuyết chỉ có 50 phiếu, nhưng giờ lại có tận 350 phiếu, đúng là kì lạ.
Mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hứa Xương nhìn Phùng Tiên Tiên rồi cười lạnh: "Cô hoài nghi liên minh doanh nghiệp chúng tôi ăn gian hả? Nghi ngờ chúng tôi gian lận phải không?"
Lời nói này rất thẳng thắn, cũng rất khó nghe.
Phùng Tiên Tiên lập tức trợn mắt nhìn, nhà họ Diệp tuy lợi hại nhưng Hứa Xương là người của liên minh doanh nghiệp thủ đô, hơn nữa anh ta còn có căn cơ vững chắc, cô ta nói như vậy không phải sẽ đắc tội Hứa Xương sao?
Hứa Xương đúng là có chống lưng nên nói chuyện không chút kiêng dè: "Cô là cái thá gì chứ? Đến quyền lợi bỏ phiếu còn không có, thế mà dám nghi ngờ chúng tôi gian lận?"
Phùng Tiên Tiên nghe xong thì như bị tát thẳng mặt, sắc mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng.
Diệp Hoan trực tiếp kéo cô ta ngồi xuống: "Ngồi xuống, đừng gây thêm phiền phức nữa".
Dù Diệp Hoan không ngăn thì cô ta cũng chẳng còn mặt mũi đứng lên nữa, nhưng cô ta rất giận, vì sao Lý Tuyết lại được nhiều phiếu như vậy?
Lúc này Diệp Giả đứng trên sân khấu có chút xấu hổ, bởi vì Phùng Tiên Tiên là vợ Diệp Hoan, là người nhà họ Diệp.
Những người khác nghe vậy thì im bặt, nhưng bọn họ vẫn rất nghi ngờ.
Hứa Xương dù là người của liên minh doanh nghiệp thủ đô thì cũng không nên kiêu ngạo như thế.
Đúng là liên minh doanh nghiệp thủ đô có thể đấu lại được bốn gia tộc lớn, nhưng không đến mức không để lại một tý mặt mũi nào cho người ta thế chứ? Trước mặt mọi người mà có thể nói như vậy sao.
Mọi người nhất thời tò mò về Hứa Xương.
Hứa Xương quét mắt nhìn mọi người, anh ta thản nhiên nói: "Mấy người cũng nghĩ phiếu này có vấn đề sao?"
Mọi người im bặt.
Hứa Xương nói tiếp: "Được lắm, để tôi nói cho mấy người biết phiếu này có vấn đề hay không".
"Có bốn người có quyền bỏ phiếu, Diệp Giả bỏ phiếu cho Diệp Hoan, cộng thêm 200 phiếu cũ, vậy là 300 phiếu đúng không".
Diệp Giả gật đầu: "Tôi bỏ cho Diệp Hoan".
Hứa Xương hỏi: "Phiếu này có sai sót sao?"