Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Sao rồi, thế nào? Có thấy được không? Phần eo có nốt ruồi son không?" Đa Đa nhìn Lương Thu Thu vừa trở về, cô vốn đang nằm trên sôpha coi hài liền chạy như bay đến nhìn chằm chằm vào Lương Thu Thu.
Lương Thu Thu quay đầu nhìn cô ấy, ném túi xách qua một bên, nằm trên sô pha không nói một lời.
"Thu Thu, thế nào, cậu nói đi." Đa Đa lắc lắc vai cô. Lương Thu Thu xoay người, đưa lưng về phía Đa Đa. "Lương Thu Thu, nói chuyện!"
Lương Thu Thu thở dài, thấp giọng nói: "Không thấy được, công ty anh ấy xảy ra chuyện, đưa tớ về nhà liền đi rồi."
"Cho nên chưa kịp thay quần áo đã rời đi?"
"Chuẩn bị thay quần áo thì điện thoại đến." Lương Thu Thu xoay người lại, tức giận tiếp tục nói: "Nói đến vấn đề này liền bực mình, tên khốn Hứa Gia Ninh kia quần áo còn chưa chỉnh tề đã mở cửa, thiếu chút nữa bị nhìn sạch."
"..."
"Cậu có thể không cảm thấy tức giận sao? Đặc biệt nhân viên cửa hàng kia lại như sói đói, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng."
Cứ nhớ đến hình ảnh kia lại chọc cho cô tức điên lên.
Đa Đa yên lặng nhìn cô hồi lâu, Lương Thu Thu vốn đang đợi người cùng chiến tuyến khiển trách nhân viên cửa hàng cùng cô, qua hồi lâu cũng chưa thấy, cô tức giận trừng mắt nhìn Đa Đa: "Sao hôm nay cậu không tức giận cùng tớ?"
"Trước hết nói cho tớ nghe, nhân viên cửa hàng kia là nữ sao?" Lương Thu Thu gật đầu.
"Ùm, xác thật không biết xấu hổ, cu nhiên mơ ước chồng của cậu."
"Cái gì gọi là chồng của tớ?" Lương Thu Thu chột dạ phản bác lời của Đa Đa.
Đa Đa trợn trắng mắt. "Hình tượng cái chó gì, cậu đó, ghen thì cứ nói thắng."
"Ghen gì chứ, tớ mới không có ghen, tớ chỉ là, chỉ là tớ cảm thấy..."
Tìm không ra lý do hợp lý để phản bác Đa Đa, Lương Thu Thu nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Được thôi, Thu Thu thích một người không có gì sai trái, chúng ta cũng đã 28 tuổi rồi, không phải học sinh tiểu học nữa, thích thì thừa nhận, chuyện này không có gì mất mặt cả." Đa Đa chịu không nổi vẻ mặt ngượng ngùng của cô, trực tiếp nói thắng.
Nghe Đa Đa phân tích xong, Lương Thu Thu sửng sốt hồi lâu, tựa hồ không thể tiếp nhận được lý do thoái thác của Đa Đa, cô cau mày, không thể tin tưởng mà lẩm bẩm: "Tớ thích Hứa Gia Ninh?"
"Thu Thu, làm bạn cậu đã lâu, tớ có thể thấy được, cậu đối với Hứa Gia Ninh rất khác. Cậu chưa bao giờ để bụng tới bất cứ nam sinh nào, cũng chưa từng vì ai mà kinh hoàng đến nói không lựa lời."
Cô nói cô đồng ý kết hôn là bởi vì nói sai, biết bản thân nói sai cũng không giải thích, bởi vì sợ hãi sao? Cô sợ ba mẹ Lương, nhưng là sợ sự thúc giục cô lấy chồng của họ, chứ không phải sợ họ, cô cũng có vô số thủ đoạn để đùn đẩy hôn sự này, nhưng cô không làm, cô chỉ bị động tiếp nhận hôn lễ này.
Từ đó cũng có thể lý giải, cô không kháng cự hôn lễ này, thậm chí là chờ mong, bằng không tại sao hôm nay cô có thể sảng khoái đáp ứng đi chụp ảnh cưới? Thật sự chỉ là vì muốn kiểm tra nốt ruồi kia của Hứa Gia Ninh hay sao?
"Cậu đặt tay lên tim, tự hỏi thử xem, nếu đối phương là Mạc Tử Hiên, cậu có nguyện ý cùng anh ta kết hôn hay không? Nguyện ý làm tình cùng anh ta sao?"
Đa Đa luân phiên chất vấn khiến Lương Thu Thu không thể chống cự, cô chỉ ngây ngốc nhìn cô ấy, miệng liên tục mở ra, nhưng không
nói được lời nào.
"Nếu, tớ nói là nếu, nếu Hứa Gia Ninh không có nốt ruồi kia, hôn lễ này cậu có muốn tiếp tục hay không?"
Thu Thu sửng sốt, nếu không có nốt ruồi kia...
"Nếu cậu ấy không phải J, cậu có muốn ở bên cậu ấy hay không?"
"Tớ..." Vô số chất vấn vang lên trong đầu cô, một câu lại một câu, như muốn đem đầu cô bổ làm hai nửa.
"Thu Thu, không cần trốn tránh, thích chính là thích, cậu cứ tiếp tục thôi miên bản thân không thích cậu ta, nhưng cử chỉ hành vi của cậu vẫn sẽ bán đứng cậu."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");