Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mỹ Nữ Hoan Lạc Hai Năm Còn Trinh
  3. Chương 23-24
Trước /27 Sau

Mỹ Nữ Hoan Lạc Hai Năm Còn Trinh

Chương 23-24

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 23: Đưa cô ta theo!

Cận Vân và Trần Hào Anh cũng bị cái tát đó làm cho sợ chết khiếp. Nhưng rất nhanh sau đó Trần Hào Anh định thần lại, kêu lên: “Bảo vệ đâu? Còn đứng ngây ra đấy làm gì hả?”

Sau đó quay đầu nhìn Cố Thiên Tầm nói: “Này cô, không cần biết cô là ai, nhưng cô sẽ phải chịu tất cả mọi trách nhiệm vì hành động ngày hôm nay của mình, tôi sẽ cho luật sư liên lạc với cô!”

Cô hoàn toàn không bận tâm gì đến những lời cảnh cáo uy hiếp của Trần Hào Anh, chỉ nhìn Mộ Dạ Bạch mắt đỏ ngầu, phẫn uất lớn tiếng hỏi: “Tại sao anh lại lừa tôi?”

Mộ Dạ Bạch nhìn cô, ánh mắt tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống, có phần cảnh cáo. Anh ta không nói gì, quay người đi thẳng. Lúc đi ngang qua Trần Anh Hào chỉ lạnh lùng nói: “Đưa cô ta theo!”

Giọng anh ta trầm đến mức khiến Cố Thiên Tầm bất giác lùi lại một bước, nhưng bị Trần Anh Hào kéo lại: “Mộ tổng của chúng tôi trước giờ không thích gây nên bất cứ chuyện hiểu lầm nào, vì vậy, mời cô đi theo giải thích rõ ràng với Mộ tổng.”

……

Dưới ánh nhìn tò mò của những người xung quanh, Cố Thiên Tầm bị đưa vào thang máy, lên thẳng văn phòng khu vực hành chính trên tầng cao nhất của khách sạn. Dưới đại sảnh, đám nhân viên không kìm được những ý nghĩ tò mò.

“Chuyện này là sao nhỉ? Dám đánh cả tổng tài của chúng ta, thật là to gan lớn mật. Trợ lý Trần còn là võ sư nữa chứ! Chỉ một tay cũng có thể vứt cô ta ra xa rồi.”

“Mọi người có nghe thấy không? Vừa nãy cô ta còn hỏi tổng tài tại sao lại lừa cô ta, vì vậy… không phải là tổng tài của chúng ta lừa tình cô ta đấy chứ?”

“Không phải chứ? Trông tổng tài đâu giống loại người đó. ”

“Đúng vậy, nhưng mà cô ta cũng rất xinh đẹp đấy chứ, cũng không biết được gia thế có tương xứng với tổng tài của chúng ta không. Nghe nói chủ tịch của chúng ta rất hoành tráng, không phải các cô gái bình thường có thể vào cửa Hoàn Vũ được đâu.”

“Không biết người ta có vào được hay không, nhưng các cô chắc chắn là không vào được rồi! Còn không đi làm việc đi? Đợi bị sa thải hả?” Chủ quản lên tiếng một cái, tất cả mọi người đều giật mình, lập tức chạy đi, ai làm việc nấy…….

Trong thang máy chật hẹp.

Cố Thiên Tầm vẫn còn đang đau vết thương dưới, lại bị Trần Anh Hào kẹp chặt tay như kẹp phạm nhân, cô đau đến mức thở khó nhọc.

“Anh buông tôi ra!” Đến giãy giụa cũng cảm thấy không còn sức lực nữa. Nhưng chưa được sự cho phép của tổng tài, Trần Anh Hào tất nhiên không dám nới lỏng tay.

“Anh bảo anh ta thả tôi ra. Tôi đang rất khó chịu!” Cố Thiên Tầm nhìn sang Mộ Dạ Bạch. Mộ Dạ Bạch lạnh lùng nhìn cô một cái nhưng không nói gì.

Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, cô giãy giụa. Mộ Dạ Bạch tóm lấy tay cô, bước qua khu hành chính, đi qua phòng thư ký, bước về hướng phòng làm việc dưới ánh mắt của bao người.

Tay anh ta vừa rộng vừa nóng rực nắm lấy tay cô, khiến cô giật thột. Ngước lên nhìn anh ta một cái, chỉ thấy tấm lưng to lớn lạnh lùng bước đi. Nhìn dáng vẻ có lẽ đang nổi trận lôi đình!

Thân dưới cô đau thắt, anh ta bước đi rất nhanh, kéo theo cô, cô phải đi như chạy thì mới theo kịp bước chân của anh ta, vết thương lại đau nhói.

Cảm giác các dây thần kinh toàn cơ thể đều đang đau. Hình như lại chảy máu?

Cô sắp không chịu nổi nữa rồi…

“Anh thả tôi ra… nghe thấy không hả?” Giọng cô yếu ớt kêu lên, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng cô lúc đánh người ban nãy.

Chương 24: Xem như không có gì xảy ra?

“Anh thả tôi ra… nghe thấy không hả?” Giọng cô yếu ớt kêu lên, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng cô lúc đánh người ban nãy.

Mộ Dạ Bạch làm như không nghe thấy gì, khí thế bừng bừng đẩy cửa phòng vào dưới ánh nhìn kỳ lạ của đám thư ký và trợ lý.

Giây lát sau, cửa đóng sầm lại, tay anh ta vươn ra đẩy một cái, cả người Cố Thiên Tầm bị dồn vào tấm cửa gỗ nặng và dầy.

Hai cánh tay anh áp chặt lên vai cô, khiến cô bị kẹp giữa tấm cửa gỗ và trước ngực anh. Ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc đâm vào mặt cô, nghiến răng hỏi: “Cô biết vừa nãy cô đã làm gì không hả?”

Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy đôi chân mình như muốn khuỵu xuống, cả người bị anh ta ép chặt vào tấm cửa, đằng trước mặt lại lại hơi thở như muốn giết người của anh ta, mùi hương trầm nồng đó khiến cô cảm thấy khó thở. Hai người đứng gần như vậy, cô thậm chí còn cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Cô còn chưa từng bị áp sát vào người Cảnh Nam Kiêu như vậy bao giờ.

“Vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ lắm cơ mà? Bây giờ câm rồi à?” Mộ Dạ Bạch lấy tay đẩy cằm, khiến cô phải ngẩng đầu lên.

Mặt cô trắng bệch, bị anh ta hỏi lại, chỉ cảm thấy vô cùng tủi nhục, mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào anh, “Anh không có tư cách chất vấn tôi! Tất cả là tại anh! Anh là đồ lừa đảo!”

“Cô hùng hổ nói tôi lừa đảo, tôi lừa cái gì của cô?” Mộ Dạ Bạch tức giận.

Không nhắc đến còn đỡ tức, vừa nhắc đến, những giọt nước mắt của cô không kìm được tuôn ra. Nhìn những giọt nước mắt long lanh rơi xuống, Mộ Dạ Bạch thoáng khựng lại, nhíu đôi lông mày thanh tú lại, “Cố khóc cái gì?”

Rõ ràng người bị ăn tát trước mặt bao nhiêu người là anh!

Cô nghẹn ngào hỏi lại: “Tại sao lúc tôi hỏi anh chuyện đêm đó anh không nói thật cho tôi biết? Tại sao lại lừa gạt tôi? Giữa chúng ta chưa hề xảy ra chuyện gì cả, anh lại lừa tôi! Anh là đồ lừa đảo!”

Cô vừa nói vừa tức, giận dữ đẩy anh ra.

Mộ Dạ Bạch bị đẩy đến mức nới lỏng hai cánh tay ra. Đột nhiên bị mất thăng bằng, hai chân cô mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.

Lúc đó lưng cô liền có một đôi tay rắn chắc đỡ lấy, khiến cô đứng vững lại. Theo phản xạ cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ngân ngấn nước long lanh nhìn thẳng vào một đôi mắt khác.

Tim cô đập nhanh, chỉ cảm thấy chỗ lưng bị anh chạm vào nóng ran lên.

Cô đứng thẳng người dậy định lùi ra khỏi anh bất giác động tác hơi mạnh ảnh hưởng đến vết thương, cô đau đến mức người mềm nhũn. Mộ Dạ Bạch phát hiện cô bất ổn, liền đưa hai tay ra đỡ cô, nhìn cô hỏi: “Cô bị thương à?”

“Không cần anh giả làm người tốt!” cô tức giận gạt tay anh ra, “Nếu không phải anh lừa tôi thì giờ tôi đã không xảy ra chuyện!”

Nếu không phải nghĩ rằng đêm đó mình và anh ta xảy ra chuyện rồi, thì dù có chết cô cũng không ngu đến mức đánh mất lần đầu tiên của mình như vậy!

Mộ Dạ Bạch buông lỏng tay ra, nheo mắt nhìn cô, “Tôi lừa cô? Cảnh phu nhân, trong suy nghĩ của cô thì việc ôm ấp, hôn hít, sờ soạng một người đàn ông, tất cả đều được xem là chưa có chuyện gì xảy ra sao?”

Ngừng một lát, anh ta nhìn cô với vẻ cao cao tại thượng, cười nhạo: “Cô thật khiến tôi mở rộng tầm mắt rồi!”

“Anh… anh câm miệng!” Cố Thiên Tầm bị vẻ ung dung tự tại, ngữ khí hùng hồn của anh ta làm cho đỏ bừng mặt.

Ôm ấp, hôn hít, sờ soạng, ngủ cùng?!

Sao anh ta có thể kể ra với một vẻ thản nhiên như không vậy cơ chứ!

Quảng cáo
Trước /27 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tự Thị Cố Nhân Lai

Copyright © 2022 - MTruyện.net