Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nếu Không Gả Cho Anh
  3. Chương 31: Nếu không gả cho anh-31
Trước /45 Sau

Nếu Không Gả Cho Anh

Chương 31: Nếu không gả cho anh-31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nếu không gả cho anh - Chương 31: Đồng ý với anh một điều kiện

Chương 31: Đồng ý với anh một điều kiện

Y tá từ từ đi ra ngoài

Không gian đột nhiên trở nên ngượng ngập, tuy Tô Tâm Mạn không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm giác được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình

Chẳng mấy chốc, có một bàn tay giúp cô gỡ kim truyền ra

"Cảm ơn anh đã cứu dì Triệu" Tô Tâm Mạn hít sâu một hơi nói

Vứt bông băng vào thùng rác, Hoắc Diệp Thành nhìn vết sẹo che kín mặt cô, anh vươn tay muốn vuốt ve, nhưng đến cuối cùng vẫn từ từ hạ tay xuống, đây là lần đầu tiên sau năm năm Tô Tâm Mạn không căng thẳng khi nói chuyện với anh

Nhưng mà, lời nói tiếp theo của Tô Tâm Mạn đã khiến hi vọng của Hoắc Diệp Thành vừa được nhen nhóm lên lại rơi xuống địa ngục Cô nói:

"Hoắc Diệp Thành, em không muốn nợ anh"

Anh hiểu rõ, mặc dù anh giúp cô cứu dì Triệu, sự cảm ơn của cô cũng có giới hạn

Cô phân biệt chuyện công chuyện tư rất rõ ràng

Cô muốn cắt đứt hi vọng của anh, tàn nhẫn phân rõ giới hạn với anh, chết cũng không lùi bước

Hoắc Diệp Thành lắc đầu: "Năm năm trước bà ấy cứu em, bây giờ anh cứu bà ấy cũng là chuyện nên làm, hơn nữa anh không có ý đòi gì cả"

Những lời này Tô Tâm Mạn tin Chỉ là sau đó cô không biết nói như thế nào, chỉ ngồi trên giường bệnh, cúi đầu, đầu ngón tay găm chặt vào lòng bàn tay, giống như chuẩn bị nói ra quyết định cực kỳ khó khăn

Thật lâu sau, cô mới nói: "Tiểu Tích cần một cái hộ khẩu"

Lúc trước dì Triệu cứu cô, cô sợ Hoắc Diệp Thành tìm đến cô, sợ anh phát hiện Tiểu Tích tồn tại, cho nên không làm hộ khẩu

Tiểu Tích là mạng sống của cô, nhưng cô biết Tiểu Tích đi theo Hoắc Diệp Thành, nhất định sẽ có tương lai tốt hơn

Bây giờ Tiểu Tích đã đến tuổi đi học, đi theo cô sẽ không được dạy bảo tốt, đây là hại thằng bé

Cô không thể ích kỷ như vậy

Giao Tiểu Tích cho Hoắc Diệp Thành, có lẽ tốt hơn so với việc ích kỷ giữ thằng bé lại bên mình …

Chỉ là nghĩ đến Tiểu Tích sắp phải xa cô, tim đau thắt lại

Tiểu Tích có hiểu cho cô không?

Tình yêu sâu sắc nhất, không phải giữ lấy, mà là buông tay

Cô vốn có suy nghĩ để Tiểu Tích cả đời giống như những người ở làng chài, đánh cá kiếm sống, sống an phận …

Nhưng mà trải qua chuyện dì Triệu ra biển đánh cá gặp nguy hiểm lần này, Tô Tâm Mạn đã không dám

"Em muốn để anh mang Tiểu Tích đi?"

Ngực Hoắc Diệp Thành đau thắt khó thở, cô cho rằng toàn bộ chuyện anh làm đều là vì muốn cướp Tiểu Tích đi?

Vì không muốn lại có bất cứ quan hệ gì với anh, đến cả Tiểu Tích cũng có thể không cần?

Cô sao lại vô tình như vậy, dùng cách tàn nhẫn nhất trên đời trả thù anh

"Ừ, Hoắc Diệp Thành, như vậy chúng ta không còn thiếu nợ nhau, cũng hi vọng anh đừng xuất hiện trước mặt tôi, anh sẽ chỉ làm tôi nhớ đến những khổ sở lúc trước"

"Anh tới không phải vì muốn mang Tiểu Tích đi, vì sao anh lại xuất hiện ở đây, em không biết sao?"

"Tôi không biết, cũng không muốn biết" Mặt Tô Tâm Mạn tái xanh, cố chấp lắc đầu, không muốn anh nói tiếp

"Tâm Mạn, em có biết vì sao anh đợi nhiều năm như vậy, ngày hôm qua mới quyết định làm đám cưới với em không? Ngày hôm qua là ngày nhuận tháng nhuận năm nhuận, nghe nói kết hôn vào ngày này, có thể bên nhau mãi mãi, anh chưa từng nghĩ sẽ cưới người khác Tâm Mạn, chúng ta bắt đầu lần nữa…”

"Hoắc Diệp Thành, anh không cần phải như vậy, tôi đã… Không còn thích anh, thả tôi đi đi"

Không còn thích anh

Bốn chữ cướp đi tất cả hơi thở của Hoắc Diệp Thành

Hoắc Diệp Thành nắm tay thành quả đấm, anh chỉ muốn cô về bên cạnh mình, dùng thời gian, dùng sự chân thành để bù đắp cho tổn thương của cô

Giờ phút này, anh rất muốn bước đến dẫn cô đi, nhốt cô lại, ép cô ở lại bên cạnh anh Nhưng mà anh càng sợ cô sẽ dùng cái chết để né tránh anh

Anh đã mất đi cô một lần, anh không thể mất đi cô một lần nữa

Nhưng mà cô ép anh đi vào ngõ cụt, không có bất kỳ đường sống nào

Nghĩ tới đây mắt Hoắc Diệp Thành vô thức đã có chút ướt át, cô tuyệt tình như vậy, nếu anh tiến thêm một bước sợ sẽ giết chết cô

Anh chỉ có thể lấy lùi để tiến, giọng nói khàn khàn: "Tô Tâm Mạn, anh đồng ý buông tha em, không bám lấy em nữa"

Tô Tâm Mạn hơi hơi ngây ra, không nghĩ Hoắc Diệp Thành đồng ý nhanh như vậy, liền gật đầu đồng ý: "Cảm ơn anh"

Không khí lại đột nhiên trở nên yên tĩnh ngượng ngùng

Hai người đều im lặng

Tô Tâm Mạn rất sợ im lặng như vậy, đột nhiên kéo chăn ra, bởi vì cô không biết vì sao tâm tình cô lại không tốt như vậy, nhất định là quá nhớ dì Triệu, vội vàng xuống giường: "Tôi đi thăm dì Triệu"

Cô cực kỳ lúng túng, chân không mò mẫm trên mặt đất một lúc lâu vẫn không tìm thấy giày, chật vật không chịu nổi

Một sự ấm áp bao phủ lên đôi chân nhỏ của cô, chẳng mấy chốc một đôi giày bọc lấy chân cô

Hoắc Diệp Thành giúp cô đi giày

"Về sau không được để chân không đi lên đất, không tốt cho cơ thể"

"Ừ" Tô Tâm Mạn rầu rĩ gật đầu, vội vã rời đi Lúc muốn đi, Hoắc Diệp Thành lại nói: "Đứng lại"

Tô Tâm Mạn dừng lại

"Em đã không muốn nợ anh, vậy đồng ý với anh một điều kiện"

Giờ phút này, Tô Tâm Mạn chậm rãi nở nụ cười, vừa rồi cô thiếu chút nữa cho rằng Hoắc Diệp Thành thật sự dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, cho nên, đây mới là cách buông tay của Hoắc Diệp Thành

Anh thật sự quyết định buông tay rồi

Cũng tốt, cứ buông tay như vậy đi, chết không gặp lại, trả hết nợ của nhau

Tô Tâm Mạn theo nơi phát ra giọng nói cố gắng đối mặt với anh, hỏi: "Điều kiện gì?"

"Đi với anh một ngày, ngày hôm đó dù anh làm cái gì, em cũng không được từ chối"

"Được"

Quảng cáo
Trước /45 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nguyên Thủy Chiến Ký

Copyright © 2022 - MTruyện.net