Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngã Tuyệt Thế Cao Nhân Bị Tần Thủy Hoàng Bộc Quang
  3. Chương 71: Ngọc Cổ chiến quốc
Trước /36 Sau

Ngã Tuyệt Thế Cao Nhân Bị Tần Thủy Hoàng Bộc Quang

Chương 71: Ngọc Cổ chiến quốc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi nhóm Long Vũ Quân vui đùa một lát thì trà của Trần Viễn cũng được ngâm xong.

Hai chị em ngồi bên cạnh bàn trà, hai mắt phát sáng nhìn nước trà màu xanh biếc trong veo.

"Đây là trà gì vậy, trước kia tôi chưa từng uống qua mùi hương thơm quá đi." Long Vũ Quân mở lời đầu tiên kinh ngạc nói.

"Đây là lá trà bình thường trong núi của tôi thôi, giống trà của riêng tôi sau đó đem rang qua một chút mà thôi." Trần Viễn cười nói.

"Nếu mọi người thích thì lúc quay về mang theo một ít đi."

Long Vũ Quân vô cùng mừng rỡ nói: " Vậy thì cảm ơn ông chủ Trần rất nhiều."

Trần Viễn nở nụ cười lắc đầu đáp: "Không cần khách sáo đâu, đúng rồi, ở bên ngoài tôi vừa nghe nói chị của cô là nhà khảo cổ học sao?"

Long Vũ Quân lập tức kiêu hãnh mà nói: "Đúng vậy. chị của tôi rất giỏi là ngôi sao mới trong giới khảo cổ đó."

"Sao nào, không lẽ ông chủ Trần cũng thích khảo cổ à?"  Lý Đình Ngọc lúc này nhìn Trần Viễn mà tò mò.

Trần Viễn cười đáp: "Đáng tiếc tôi không người như nhóm các cô, chỉ có chút hứng thú thôi, đúng rồi, tôi vừa nghe các cô nói có phát hiện mới ở di chi chỉ của tuyến đầu đúng không?"

Lý Đình Ngọc tiếc nuối lắc đầu nói: "Nghe giáo sư nói có một văn bia nhưng cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ, hiện tại đã không kịp đến xem rồi."

Trần Viễn có chút thất vọng, vốn dĩ còn cho rằng có thể biết được một ít tin tức từ Lý Đình Ngọc.

Ngay vào lúc này anh đột nhiên nhớ đến số ngọc thạch bản thân được tặng khi lần thứ hai đến chỗ lão Tần, thứ này không có vết tích của thời gian không biết bây giờ có được tính là ngọc cổ không?

Trần Viễn suy xét hỏi Lý Đình Ngọc: "Cô Lý này, tôi có giữ một miếng ngọc thạch của thời nhà Tần không biết cô có thể xem thử giúp tôi vật phẩm này phải hàng thật hay không?"

"Ngọc thạch của thời nhà Tần? Việc này đương nhiên là được rồi."

Lý Đình Ngọc ngây người một lúc, sau đó mừng rỡ đồng ý.

Đối với những ngọc thạch lão Tần tặng Trần Viễn luôn muốn làm cho rõ ràng, đồ cổ này rốt cuộc có gì khác biệt với các loại thông thường.

Ngọc cổ của thời nhà Tần rất khi được phát hiện, nếu đem ra ngoài để giám định anh hơi không yên tâm.

Vừa hay hôm nay gặp được ngôi sao mới của giới khảo cổ, Trần Viễn liền muốn đem ra nhờ cô giám định giúp.

Anh cầm ra miếng ngọc bội điêu khắc hình dáng của một con bạch hạc, vốn dĩ là một cặp nhưng hiện tại chỉ cầm ra một con.

Lý Đình Ngọc thoáng nhìn chăm chú, âm thầm nhíu mày: "Đây là ngọc cổ thời nhà Tần mà anh nói?"

"Không, có thể là của thời Chiến quốc nhưng cụ thể là thời nào thì tôi không biết."

Trần Viễn suy nghĩ một chút hơi không chắc chắn mà đáp.

Bởi vì ngọc cổ này là từ trong tay lão Tần cầm ra hiển nhiên là đồ tốt rồi, nhưng lại không biết những ngọc cổ này là của lão Tần hay là của thời Chiến quốc.

Hắn hẳn là sẽ không tặng cho Trần Viễn ngọc thạch mới của bọn họ, có khả năng đồ này là chiến lợi phẩm lấy được từ thời Chiến quốc.

Hơn nữa Đại Tần vừa thống nhất cả nước thâm niên không có bao nhiêu.

Trên thị trường có rất ít cổ ngọc của thời Tần còn không bằng trực tiếp nói rằng cổ ngọc của thời Chiến quốc bọn họ còn tốt hơn.

"Chiến quốc?"

Việc này làm Lý Đình Ngọc hơi bất ngờ, trong lòng có cảm giác dở khóc dở cười.

Vốn dĩ cô cảm thấy tên nhóc Trần Viễn này hơi không đáng tin, hiện tại cô lại càng kiên định với suy nghĩ của bản thân.

Tùy tiện cầm ra một miếng ngọc bội nói là ngọc thạch của thời Chiến quốc, sao anh không nói là của nhà Thương luôn đi.

Nhưng đến lúc cô cầm miếng ngọc bội lên nhìn liền không nhịn được hít vào khí lạnh.

"Cái này, cái này là do ai mô phỏng, sao lại có thể giống thật như vậy."

"Kỳ quái, miếng cổ ngọc này vừa nhìn thì là bạch hạc của thời Chiến quốc, ngọc vô cùng tốt và điền ngọc (?)

"Nhưng vì sao trên thân không có độ bóng, cũng không có vết tích của thời gian? Người mô phỏng này có hơi nghiệp dư."

"Không không không, không phải, cái này không phải đồ giả đâu. Mặc dù không hề có vết làm cũ nhưng nếu như giữ gìn cực tốt, vẫn có khả năng làm được đến mức độ hoàn hảo như thế này."

"Chạm trổ và hoa văn này đều là kỹ thuật của thời Chiến quốc."

Lý Đình Ngọc xem rất lâu cuối cùng cảm thấy cách nghĩ của bản thân vô cùng mâu thuẫn.

Cái này quả thật không giống hàng thật.

Trần Viễn cười nói: "Vậy thì cái này có giá trị bao nhiêu tiền?"

"Bây giờ tôi không nói được, đây là tích lũy văn hóa lịch sử. Nhưng nếu bán ra ngoài ít nhất cũng phải hàng chục triệu, hơn nữa nó hẳn phải là một đôi, thật sự rất đáng tiếc."

Trần Đình Đình đang làm việc ở gần nghe thấy lời nói của Lý Đình Ngọc, cười nói: "Cái này có gì mà tiếc, con bạch hạc kia cũng đang ở trong tay anh tôi. Với cả cái này làm sao có giá hàng chục triệu, giả dối cả đấy, trong ngăn kéo của anh tôi còn rất nhiều cơ."

"Còn nhiều nữa?" Con bạch hạc kia cũng có?"

Hai người Lý Đình Ngọc và Long Vũ Quân nhất thời đứng hình.

Bọn họ theo bản năng nhìn xuống bạch hạc tinh xảo này lập tức ý thức rằng đánh giá vừa rồi của bản thân chẳng nhẽ là sai, đây là đồ giả?

"Không, việc này tuyệt đối không thể. Trên thế giới này làm sao có kỹ thuật có thể làm ra hàng giả ở mức độ này?"

“Cái này, cái này là hàng thật. Ông chủ Trần anh có thể cho tôi xem miếng ngọc thạch khác không?"

"Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy."

Lý Đình Ngọc cảm thấy tam quan của mình đã bị đánh ngã.

Cô cầm một ít ngọc thạch mà ngây ngốc, nghiên cứu rất lâu đến không mở lời.

Trong đầu đầy nghi vấn: "Ông chủ Trần, những thứ này rốt cuộc là hàng thật hay giả."

Trần Viễn vô cùng thành thật trả lời: "Những thứ này đương nhiên là hàng thật."

Long Vũ Quân cũng có chút tò mò nói: "Nhưng việc này không đúng, nếu một miếng là hàng thật thì hết sức đơn giản. Thế nhưng chỗ anh có nhiều như vậy, không lẽ anh là chủ bán hàng sỉ sao?"

"Biết đâu tôi tìm được mộ cổ thời Chiến quốc thì sao?" Trần Viễn cười nói, Long Vũ Quân cười khúc khích.

"Có khả năng là vậy, nhưng cũng không đúng. Ở đây lại có cả ngọc cổ của thời Xuân Thu, trừ khi anh trộm ở mộ cổ thời Chiến quốc hoặc lăng vua!"

Trong nháy mắt Lý Đình Ngọc bị phán đoán của mình dọa sợ, cô nhìn chằm chằm Trần Viễn một cách nghiêm túc. Muốn xem thử người đàn ông này rốt cuộc là ai, vì sao có thể cầm ra rất nhiều đồ tốt như vậy.

Không lẽ anh ta là cao thủ làm đồ giả? Ngọc thạch làm ra có khả năng khiến thật giả lẫn lộn?

"Không, những thứ này khẳng định là hàng thật, tôi không nhìn nhầm đâu."

Quảng cáo
Trước /36 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Phàm Thuở Bình Minh

Copyright © 2022 - MTruyện.net