Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Nam Dạ nhìn cô, thật là thú vị khi có một người phụ nữ bình tĩnh như vậy trái lại nếu là người khác thì chắc chắn họ sẽ làm ầm lên mà hỏi chuyện
" Em không tò mò sao? Chuyện liên quan mật thiết đến em "
Hắn nhấn mạnh từ ' em ' như lời ám chỉ, Ninh Hinh lấy lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, lắc đầu chờ chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo
Người đàn ông đang quỳ dưới sàn biết mình sẽ không sống nổi nên đã cầu xin Khang Di
" Cao phu nhân, xin bà hãy cứu tôi. Tôi chỉ là người làm công kiếm tiền để nuôi gia đình. Cao phu nhân xin hãy rủ lòng thương hãy nói với Cửu gia một tiếng tha cho tôi một mạng "
Khang Di giả vờ không biết gì tránh né. Ông ta biết người này nhất định sẽ không cứu mình. Nhìn thấy Ninh Hinh nên đã chạy đến ông chân cô mà van xin
" Ninh tiểu thư, Ninh tiểu thư tôi biết mình theo dõi cô là không đúng nhưng chúng tôi là người làm ăn, nhận tiền thì phải làm. Tôi không biết Ninh tiểu thư đây là nữ nhân của Cửu gia. Xin cô… tôi cầu xin cô hãy xin Cửu gia tha cho tôi một mạng"
Ông ta cầu cứu cô, nhìn kĩ gương mặt hắn cô mới nhớ ra, thì ra người đàn ông hay đứng ở trường là hắn. Chắc chắn người này là do bác gái, nếu không lúc nãy sao hắn lại làm vậy.
Ninh Hinh lúc này không hiểu vì sao lại mình bị theo dõi mà người chỉ định lại là bác gái. Có chết cô cũng không ngờ đến
Ninh Hinh cười chua chát, thật không thể nào tin được người mà mình coi là mẹ lại không tin mình còn cho người theo dõi mình. Thật quá buồn cười mà
" Bác không tin con đến vậy sao?"
Khang Di không biết nói sao để cho cô hiểu nữa. Hay cứ nói rằng bà muốn cưới cô về để che dấu việc đứa bé. Đứa cháu của bà đó hầu gái sinh ra
" Tiểu Hinh à, con nghe ta nói này không phải như con nghĩ đâu "
" Không phải do con nghĩ, vậy đó là gì? Sao bác không nói thẳng đi bác sợ con có người khác, sợ con sẽ rời xa con trai bác, sợ không cưới con về đây thì đứa cháu trong bụng của cô ta sẽ tính sao đây "
Ninh Hinh hiện tại không còn giữ bình tĩnh được nữa mà thẳng thần chấp vấn. Ha có thể nói cô chỉ là bức bình phong để che dấu những tội lỗi mà Cao Lãnh gây ra mà thôi
Khang Di, Cao Bạch Kì, Cao Lãnh im lặng quả đúng như những gì cô nói họ sợ sẽ đánh mất cô đánh mất đi bức bình phong tốt này và sợ rằng sẽ không có ai giống như cô
Sự im lặng đó đã nói lên hết tất cả họ thừa nhận rồi
" Nói cho cùng thì bác có làm thế nào con cũng không thể cưới Cao Lãnh được. "
Cô ngưng một chút rồi lại nói
" Chắc mọi người điều muốn hỏi tại sao ư. Vì con sắp kết hôn rồi. Dù có như thế nào cũng không thể, hiện tại như vậy thì tương lai cũng như vậy. Con chỉ mong hai bác đến chúc phúc cho cháu. Chuyện này coi như chấm dứt tại đây đi "
Ninh Hinh nhanh chống rời đi. Cô không muốn ở lại đây một giây một phút nào nữa. Thật là một cảm giác khó chịu, khó chịu đến mức như muốn bóp chết cô vậy
Lúc cô bỏ đi, Sở Nam Dạ đã nhìn thấy dáng vẻ tức giận kèm theo một chút yếu đuối của cô. Trái tim hắn như bị thắc lại không hiểu vì sao cứ muốn đi theo cô mà an ủi
" Lão đại, chuyện ở đây giải quyết như thế nào?"
Hắn nhẹ giơ tay, ra hiệu ' Các chú thích giải quyết ra sao thì như vậy đi '
Sở Nam Dạ đứng dậy chỉnh lại quần áo và rời đi
Ngày hôm đó, cả Cao gia như đi vào điện ngục trần gian. Ám ảnh đến không thể nào quên