Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngây Ngô Đợi Chờ
  3. Chương 15: Họp lớp gì đó đều có thể làm từng đôi uyên ương tan rã
Trước /25 Sau

Ngây Ngô Đợi Chờ

Chương 15: Họp lớp gì đó đều có thể làm từng đôi uyên ương tan rã

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phần 1

Cuối tháng 1, Bạch Sắt suôn sẻ vượt qua cuộc phỏng vấn nghiên cứu sinh, thi đậu vào nhóm nghiên cứu sinh của giáo sư Ngụy Lịch. Ba người khác trong phòng ngủ cũng đều thi đỗ vào nghiên. Đổng Nguyệt và Bạch Sắt cùng một người hướng dẫn, Chương Lan và Điền Phỉ Phỉ cũng thi đỗ dạy học tiếng Anh và nghiên cứu Văn học chuyên nghiệp, có thể nói là tất cả đều vui vẻ. Phòng ngủ 502 tự chạy tới phố lẩu tiêu xài một trận, sau đó về nhà – vì kỳ nghỉ đông đã đến.

Nghỉ đông năm ngoái, Bạch Sắt và Lộ Tử Uyển chia tay nên trong lòng có điều không vui, ngay cả họ lớp cô cũng không tham gia, cả ngày cứ nhốt mình trong phòng tưới hoa lau bụi, trải qua cuộc sống thoải mái khi về hưu. Theo lý thuyết, trước kỳ nghỉ xuân một tháng cô đã bước vào ‘mùa xuân thứ hai’, nhưng mà … ai ngờ thầy Diệp lại nay Anh mai Mỹ, còn bận hơn cả Obama nữa! Vì vậy tuần đầu trong kỳ nghỉ, bạn học Bạch Sắt ở nhà làm trạch nữ.

Sáng thứ sáu, Thường Viện Viện gọi điện cho Bạch Sắt: “Bạch Tiểu Sắt, bảy giờ tối thứ sáu họp lớp ở buffet Hỏa Yến Sơn, cậu nhất định phải tới đó.”

Bạch Sắt hỏi theo bản năng: “Có những ai tham gia?”

Thường Viện Viện không hổ là bạn tốt nhất thời trung học của cô, một câu nói toạc hết ‘thiên cơ’: “Cậu yên tâm đi. Nghe đồn hot boy họ Đường bị tuyết vây nên không về được.”

“Ok.” Bạch Sắt gật đầu đồng ý.

Thường Viện viện khinh bỉ nói: “Tớ nói chứ, hai người chia tay đâu phải do cậu làm gì có lỗi với cậu ta, sao phải trốn như trốn mèo vậy? Điện thoại cũng đổi, hòm thư của bỏ, đến QQ cũng sửa, còn thiếu nước chưa dọn nha đi thôi.”

Bạch Sắt hờ hững nói: “Tớ không sợ cậu ấy, chỉ sợ phiền thôi.”

“Cậu chẳng thay đổi gì cả.” Thường Viện Viện cảm khái: “Đúng rồi. Một năm qua Lộ Tử Uyển nhiều lần muốn lấy số di động mới của cậu, nhưng mà tớ kín miệng lắm, không cho cậu ta biết. Cậu nói xem, cậu ta muốn tìm cậu tới vậy, có phải đã tỉnh ngộ rồi không?”

“Với những gì cậu làm thì tớ có lời khen, nhưng cậu ta nghĩ thế nào ấy.” Bạch Sắt thờ ơ nói: “Mình không có hứng đoán.”

Phần 2

7 giờ sáng thứ bảy, Bạch Sắt lại giống như thường ngày, co người trong chăn nghe morning call của Diệp Thanh Hân.

Trong một tuần này anh ở Australia, Bỉ, Luxembourg, và vài quốc gia Châu Âu nhỏ, cứ lòng vòng như con quay vậy, nhưng mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho Bạch Sắt, thời gan cố định là khoảng 7h sáng giờ Bắc Kinh. Lúc đó là rạng sáng ở Châu Âu, bình thường giờ đó Diệp Thanh Hân mới hoàn thành công việc ngày hôm đó để nấu cháo điện thoại với Bạch Sắt.

“Sweet, miss u.” Có lẽ gần nửa tháng rồi hai người chưa được gặp nhau, nỗi nhớ nhung ngày càng sâu thì bạn thầy giáo nào đó càng buồn nôn hơn. Mà ngay cả nick name ‘Sắt Sắt’ cũng không đủ để anh biểu đạt tình cảm của mình, vì vậy những từ như ‘sweet’, ‘honey’ đều bay ra khỏi miệng anh, mỗi lần nói đều khiến tim Bạch Sắt đập thình thịch không thôi.

“Thầy Diệp, thầy…. có thể nói tiếng Trung không?” Trong chăn vô cùng ấm áp, nhưng Bạch Sắt nghe thấy vẫn nổi da gà.”

“Ừm…” Diệp Thanh Hân vẫn chưa luyện thành công việc nói những lời này bằng tiếng Trung, đành phải nói: “Sắt Sắt, chào buổi sáng.” (Sweet miss u lại có thể dịch thành Sắt Sắt, chào buổi sáng? Trình độ phiên dịch này, chậc chậc, quả nhiên là trình độ phiên dịch số một thế giới0

“Đúng rồi, Sắt Sắt, tôi có tin tốt nói cho em biết đây.”

“Tin tức tốt gì đây? Chẳng lẽ thầy sắp về sao?” Bạch Sắt vội hỏi.

Diệp Thanh Hân cười: “Sắt Sắt nhà mình thông minh quá. Hành trình của tôi có thay đổi, bây giờ tôi đang ở sân bay rồi. Một giờ nữa sẽ xuất phát, khoảng 10 giờ có thể đến Bắc Kinh rồi.”

“Thật vậy chăng? Tốt quá!” Bạch Sắt ở trên giường hoan hô: “Thầy Diệp, vậy đêm nay em có thể gặp thầy rồi.”

“Sắt Sắt, chờ tôi, tối nay chúng ta cùng ăn cơm được không?” Diệp Thanh Hân hỏi.

Bạch Sắt lại do dự: “Xin lỗi nha, tối nay em có họp lớp cấp ba. Chiều hôm qua đã hẹn rồ, 7 giờ ăn cơm tại quán Buffet Hỏa Yến Sơn. Cho nên em không thể ăn tối với thầy rồi. Họp lớp xong em đi tìm thầy nhé?”

Giọng Diệp Thanh Hân ỉu xìu hẳn đi: “Vậy mấy giờ em mới có thể đi được.”

“Tám giờ, muộn nhất là chín giờ.” Thật ra nếu còn tăng 2 thì 12 giờ cũng được, nhưng mà Bạch Sắt đã quyết định không tham gia tăng 2, cơm nươc xong sẽ chuồn luôn.

Diệp Thanh Hân không vui vẻ chút nào: “Sắt Sắt, năm giờ tôi đã ở Bắc Kinh rồi,, tận tám giờ mới có thể nhìn thấy em sao?” Ba tiếng đồng hồ tôi phải nhịn sao đây?

“Thầy Diệp, nghe lời nào.” Bạch Sắt nói, âm điệu nhàn nhạt, nhẹ nhàng, bắt chước giọng điệu của người nào đó.

“….”

Phần 3

6h30 tối thứ sáu, Bạch Sắt có hẹn với Thường Viện Viện tại cửa tàu điện ngầm, sau đó cùng đi Hỏa Yến Sơn. Nhưng không ngờ Thường Viện Viện lại cho cô leo cây, Bạch Sắt đành phải đi trước một mình.

Từ xa Bạch Sắt đã thấy hai chàng trai đứng ngoài đón khách, nhìn quen quen, nhưng mà cô không nhớ được tên gì. Trước lớp 11 vì chuyện cha mẹ ly dị mà cô thường xuyên không trao đổi nhiều với mọi người. Sau đó cô mới hơi bình thường một chút, nhưng chủ yếu lại lo cho việc học tập.

Hai người này trông thấy Bạch Sắt thì lập tức vẫy tay chào cô, nhiệt tình như là đang đợi mình cô vậy.

Bạch Sắt thấy hơi xấu hổ. Người ta chào đón mình như vậy, nhưng ngay cả họ tên người ta cũng quên mất.

“Xin chào, đã lâu không gặp.” Bạch Sắt làm bộ quen thuộc chào hỏi.

“Bạch Sắt, cậu còn nhớ bọn tôi sao?” Chàng trai cao lớn bên trái hỏi cô.

“Ặc….” Sớm biết thế sẽ không giả bộ.

“Tôi là Diệp Phong, cậu ta Khâu Lâm.” Chàng trai cao lớn nói.

“À!” Bạch Sắt nhớ ra, nhưng rồi nói: “Hai người các cậu đâu ở lớp bọn tôi.” Bạch Sắt còn nhớ rõ, Diệp Phong ở lớp số ba, là đội trưởng đội bóng rổ của trường. Khâu Lâm ở lớp nào không biết, tóm lại cũng ở đội bóng rổ. Bọn họ là hai người trong F4.

“Ừ, bọn tôi đến giúp.” Khâu Lâm cười nói.

Bạch Sắt khó hiểu, lớp số một họp lớp thì bọn họ đến giúp gì? Giúp hát hò làm trò con bò à?

Bạch Sắt vào phòng mới thấy trong đó đã có mười người. Kể cả lớp trưởng hay Vu Hiểu Lộ, vv….

Lớp trưởng trông thấy Bạch Sắt thì ‘a’ một tiếng: “Bạch Sắt, một năm qua, cậu có thể gọi là biến mất luôn được rồi. Điện thoại không gọi được, QQ cũng không onl! Đúng rồi, là ai có mặt mũi lớn vậy, có thể mời Băng Sơn mỹ nhân của chúng ta rời núi vậy?”

Nữ sinh bên cạnh Vu Hiểu Lộ (Bạch Sắt không nhớ rõ tên gì) ngồi cạnh lạnh lùng nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Nhất định là biết hôm nay Lộ Tử Uyển về nước, mới nhảy ra chứ sao.”

Vu Hiểu Lộ vội vàng khuyên nhủ: “Trần Sướng, cậu sao thế hả.” Lời ngầm là: Sao cậu lại nói trắng ra như vậy? Nói ra chuyện Bạch Sắt theo đuổi Lộ Tử Uyển hử?

Bạch Sắt mặc kệ hai cô nàng, ngây ra một chút rồi hỏi lớp trường: “Hôm nay Lộ Tử Uyển về nước sao?”

“A, đúng vậy. Bên chỗ cậu ta cũng được nghỉ mà. Là cậu ta liên lạc bảo tôi họp lớp đó. Vốn là đến từ hôm trước nhưng lại gặp bão tuyết nên phải hoãn lại, hôm nay mới về tới Bắc Kinh. Chắc là lúc này cậu ta mới đang trên đường, Trình Vũ Tường đang ở sân bay đón cậu ta.” Lớp trưởng giải thích.

“…” Bạch Sắt lặng yên. Hẳn nào cô gái nhỏ Thường Viện Viện không dám đi cùng. Nhất định biết rõ Lộ Tử Uyển cũng đến, lo lắng không biết nói thế nào với cô.

Trong chốc lát, Bạch Sắt có suy nghĩ muốn bỏ đi. Nhưng rồi nghĩ lại, cô cũng đâu có thiếu nợ gì Lộ Tử Uyến, không phải là gặp ở họp lớp thôi sao, chẳng có gì phải lo lắng cả. Mình vừa đến đã đi lại giống như chột dạ vậy, còn tưởng rằng cô nhớ mãi chuyện xưa không quên được.

Lúc này, cô cũng nhận được tin nhắn Diệp Thanh Hân gửi tới: “Sweet, I got home. See u at eight. Miss u and kiss u.” (Em yêu, tôi về đến nhà rồi. 8 giờ sẽ đón em. Nhớ em và hôn em)

Thầy Diệp này, Bạch Sắt không biết nên nói da mặt thầy quá mỏng hay vẫn quá dầy. Những lời sến rện này không dám nói bằng tiếng Trung, nhưng luôn nói bằng tiếng Anh.

Bạch Sắt sờ lên khuôn mặt hơi nong nóng, giả bộ như không có việc gì nhắn tin lại cho anh: “Wait for u” (Em chờ thầy)

Tất cả phần mở ngoặc đóng ngoặc là lời tác giả nhé :”>

Phần 4

Chỉ một lát sau là tới bảy giờ, các học sinh lục tục đến, trong đó cũng bao gồm cả Thường Viện Viện ‘tội đáng chết vạn lần’. Người ngồi đầy hai bàn lớn, lúc đó bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.

“Đến đây, có người yêu thì ngồi bàn này, người độc thân thì ngồi bàn kia.” Lớp trưởng chỉ huy đâu ra đấy. Mọi người cười ha ha, cũng chỉ có một hai người đứng dậy đổi chỗ. Bạch Sắt thì vẫn ngồi trên ‘bàn độc thân’ ngay từ đầu, có lẽ vì sợ phiền toái nên cũng không chuyển đi.

Bạn nào đó hỏi lớp trưởng: “Năm nay chúng ta có thể ngồi thế này, vài năm nữa tất cả mọi người kết hôn không còn FC nữa thì phải ngồi thế nào?”

Lớp trưởng nói không chút hoang mang: “Vậy thì vợ cả ngồi một bàn, vợ hai ngồi một bàn.” Mọi người cười phá lên.

Lớp trưởng lắc đầu thở dài: “Các bạn phải quý trọng thời gian. Mỗi lần họp lớp chúng ta lại thiếu đi một vài người. Mấy chục năm nữa, chúng ta chỉ ngồi đầy một bàn mà thôi…”

Tất cả mọi người đều mắng lớp trưởng ‘miệng quạ đen’, ‘Buồn lo vô cớ’, ‘Nghĩ quá xa’. Đúng vậy, bọn họ mới hơn 20 tuổi! Đúng vào tuổi phong nhã, tươi đẹp nhất, sao lại nghĩ đến chuyện mấy chục năm sau làm gì?

Chỉ có Bạch Sắt là như có điều suy nghĩ. Thời gian, là thứ quý giá nhất trên đời. Tiền tiêu rồi có thể kiếm lại, tình cảm rách thì có thể vá, nhưng chỉ có thời gian, trôi qua rồi sẽ không lấy lại được. Thầy Diệp yên lặng chờ đợi, đau khổ chờ đợi cô mấy năm như thế, cô nên báo đáp thế nào đây?

Thường Viện Viên ngồi xuống bên cạnh Bạch Sắt: “Bạch Tiểu Sắt, mình thực sự… không mặt mũi nào gặp cậu nữa…. Nhưng mà cậu sẽ không chấp mình chứ?” Nhưng mà nhìn thế nào thì trên mặt cô nàng cũng không giống như đang ‘hổ thẹn’.

Bạch Sắt lườm cô một cái: “Thịt Viên nhỏ, cậu cố ý đó hử?”

“Thế mà cậu cũng đoán được sao?” Thường Viện Viện đành phải nhận tội: “Mình thấy cậu vẫn không bỏ được Lộ Tử Uyển, cho nên mới tác hợp để hai người gặp nhau. Có gì cứ nói cho rõ ràng.”

Bạch Sắt đau đầu đỡ trán: “Chị gái à, đôi mắt nào trông thấy mình còn chưa bỏ cậu ta được?”

“Nếu như cậu mặc kệ rồi thì còn trốn tránh cậu ta làm gì?” Thường Viện Viện ra vẻ ‘liệu sự như thần’.

“Mình chỉ sợ phiền mà thôi.” Bạch Sắt nhấn mạnh.

Nhưng trên mặt Thường Viện Viện viết rõ ba chữ “Quỷ mới tin”

Bạch Sắt chỉ có thể yên lặng gắp thức ăn. Trong năm tháng của kỳ hai lớp 11, cô thừa nhận là cô đã sống trong bóng ma của việc Lộ Tử Uyển đi mất. Nhưng sau đó, khi Diệp Thanh Hân lại xuất hiện trong cuộc sống của cô thì anh lại một lần nữa chiếu sáng ấm áp, và lại đưa cô ra khỏi mê mang tuyệt vọng, từ khi đó cô đã buông Lộ Tử Uyển xuống.

Nhưng mà, dù sao Diệp Thanh Hân cũng là thầy giáo dạy các cô hồi cấp 3, Thường Viện Viện cũng biết. Có lẽ vì lý do nào đó không thể nói rõ chỉ ngầm hiểu thôi, cô tạm thời không nói cho Thường Viện Viện biết chuyện của cô và thầy Diệp.

Không khí bữa tiệc cũng dần dần nâng cao. Tất cả mọi người bàn luận trò chuyện này kia, ai đi học nghiên, ai tìm được việc làm, ai đã chia tay, hay ai đã hợp lại. Bạch Sắt chỉ nghe thôi cũng cũng rất vui vẻ, nhưng mà cô chỉ cắm đầu vào ăn mà chẳng nói gì.

Lúc này, Diệp Phong cầm chén rượu giơ về phía Bạch Sắt: “Bạch Sắt, sao cậu không nói gì thế?”

Lại là Trần Sướng ngồi cạnh Vu Hiểu Lộ giễu cợt: “Mấy cậu phong cô nàng là Băng sơn mỹ nhân mà, đương nhiên phải chú trọng bề ngoài rồi.”

Thường Viện Viện trả lời: “Bạch Tiểu Sắt của chúng ta luôn luôn văn văn tĩnh tĩnh, làm gì có bà tám như người nào đó?”

“Cậu nói ai?” Sắc mặt Trần Sướng thay đổi.

Thường Viện Viện híp mắt cười nói: “Tôi cũng không nói gì mà, đừng có tự mình vơ vào nha.”

Mắt thấy không khí không tốt lắm. Bạch Sắt giơ nước chanh lên, mỉm cười: “Cảm ơn.”

“Tất cả mọi người đều vui vẻ như vậy, cậu cũng nên nói một chút về mình đi chứ.” Diệp Phong nói với Bạch Sắt.

Bạch Sắt khẽ cười: “Tôi ở ngoại thành phía Bắc, thi nghiên rồi.”

“Chỉ lộ chút tin tức thế thôi sao?” Diệp Phong lại hỏi: “Đúng rồi, cậu ngồi trên bàn này, vậy bây giờ đang single à?”

“Cậu hỏi điều này làm gì?” Bạch Sắt cũng không trả lời ngay.

Thường Viện Viện ở bên tiếp lời: “Đúng ròi đó, cô ấy độc thân. Nhưng mà cậu không có cơ hội đâu. Bạch Tiểu Sắt nhà chúng ta nhất định là…” Lộ Tử Uyển còn chưa nói ra đã bị Bạch Sắt véo một cái, Thường Viện Viện lập tức đổi giọng: “A, gì kia, Diệp Phong nhỉ, cậu cao quá, mấy năm không gặp cậu cũng cao hơn 1m9 đúng không? Cậu và Bạch Tiểu Sắt đứng bên nhau không hợp chút nào.”

Lúc này, có người tiến vào, Bạch Sắt nghe thấy lớp trưởng hô: “Lộ Tử Uyển, cuối cùng cậu cũng đến.”

Phần 5

Bạch Sắt nhìn liếc qua, chỉ thấy Lộ Tử Uyển và Trình Vũ Tường đi vào cùng nhau, lúc này Diệp Phong và Khâu Lâm cũng đứng dậy đi tới. F4 thời đó lại tụ lại cùng nhau rồi…

Lộ Tử Uyển con cưng của trời, luôn luôn tỏa sáng, mọi hành động của cậu luôn bị chú ý. Từ khi cậu bước vào, tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn vào cậu. Dáng người cao lớn, ánh mắt tự tin, cậu ta nói nói cười cười với lớp trưởng, rồi lại quay đi nói chuyện gì đó với Diệp Phong và Khâu Lâm, giống như đang thương lượng gì đó.

Bốn anh chàng đẹp trai đứng cạnh nhau, Lộ Tử Uyển khôi ngô tuấn tú, Trình Vũ Tường tự nhiên phóng khoáng, Diệp Phong tỏa sáng, Khâu Lâm lạnh lùng, hòa lẫn vào nhau cũng đủ để người ta tán thưởng.

Các bạn nữ đang ngồi đó mắt như phát sáng, xì xào bàn tán: “A a a a! F4 của chúng ta đúng là có bản lĩnh!’, ‘Trời ạ, còn đẹp trai hơn xưa nữa ~’, ‘Họp lớp lần này chẳng uổng công mà!’, còn các bạn nam, lấy lớp trưởng cầm đầu, thì tự ti mặc cảm, cũi đầu không nói.

Trình Viện Viện ngồi cạnh Bạch Sắt, kích động nhéo tím cả chân Bạch Sắt: “Thần ơi, nếu mình có thể thu F4 vào hậu cung thì tốt biết mấy!”

Bạch Sắt hất tay cô nàng ra: “Véo chân cậu đi, mình đau lắm.” Trong lòng lại nghĩ: Dù bốn người bọn họ cộng lại cũng không bằng thầy Diệp của mình.

Bốn người nhiều nhất cũng chỉ khiến người ta sáng mắt lên gọi ‘Soái ca’ mà thôi, còn thầy Diệp sẽ khiến trái tim rung động, gọi là ‘quân tử’. Phong độ và giáo dưỡng của thầy Diệp, cộng với khí chất khiêm nhường cũng có thể đá bay bọn họ qua mấy cái ngã tư rồi, đó là còn chưa nhắc đến tính tình hiền dịu và tài hoa hơn người.

Ặc, vừa nghĩ đến thầy Diệp, Bạch Sắt vội vàng lấy điện thoại ra xe xét. A, đã 7h55 rồi! Bọn họ hẹn 8 giờ gặp nhau ở cửa chính Hỏa Yến Sơn, có lẽ thầy Diệp cũng sắp đến rồi, xem ra cô nên tìm lý do chuồn trước mới được.

Đúng lúc này, đột nhiên ngọn đèn tắt phụt đi. Mọi người ‘A’ một tiếng. Nhà hàng to thế này mà cũng mất điện sao? Nhưng ngay sau đó, mấy ngọn nến được đốt lên, chiếu sáng cả một góc phòng. Những người cầm nến là Trình Vũ Tường, Diệp Phong và Khâu Lâm, mà Lộ Tử Uyên thì đi sau bọn họ, trên tay cầm một bó hồng to không biết mò đâu ra.

Những đốm lửa như đang nhảu múa, đi tới chỗ người nào đó.

Bạch Sắt còn chưa kịp xem đây là tình huống bỏ mẹ gì, Thường viện Viện đã véo lấy chân cô: “Oa, lãng mạn quá đi! Bạch Tiểu Sắt, mình cá với cậu, tất cả con gái trong phòng này đều đang ghen với cậu chết luôn!”

Trần Sướng nhăn nhó, lầu bầu: “Như thật vậy!”

Thường Viện Viện lập tức nở nụ cười: “Ơ, điển hình của việc ghen tị kìa!”

Phản ứng đầu tiên của Bạch Sắt là: Hôm nay nhất định cô sẽ bị cà nhắc chân. Cho dù là bị Thường Viện Viện véo chân quá mạnh, hay là bị tình cảnh này tạo nên.

Trong nháy mắt, Lộ Tử Uyển tới trước mặt Bạch Sắt. Ánh nến chiếu rọi, đôi mắt đen nhánh như kim cương đen, sâu không lường được và đang ngắm nhìn cô.

“Bạch Tiểu Sắt”. Cậu ta cúi đầu gọi nick name của cô. Trên đời này chỉ có cậu ta và Thường Viện Viện là gọi cô như thế. Cậu ta là người sáng lập, Thường Viện Viện là người copy.

“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé.” Cậu ta nói rõ từng câu từng chữ.

Phần 6

Bạch Sắt nhíu mày.

Lộ Tử Uyển vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều yên lặng, có vẻ đều đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Mấy giây sau, Bạch Sắt cố kéo một nụ cười tươi (để cho người nào đó chút mặt mũi), giọng nói thì lại nhẹ nhàng lạnh nhạt: “Lộ Tử Uyển, cậu nói giỡn hả?”

Nhưng mà một giây sau, Lộ Tử Uyển quỳ gối trước mặt cô, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người: “Cả đời mình chưa từng nghiêm túc như thế bao giờ. Bạch Tiểu Sắt hãy để mình theo đuổi cậu một lần nữa nhé.”

Bạch Sắt nghe thấy người bên cạnh cô hít sâu một hơi. Thường Viện Viện thì lại véo chân: “Này này! Cậu đang ngẩn người gì thế, mau đứng lên đồng ý đi.”

Mà Bạch Sắt chỉ sững sờ bất động. Đầu óc cô lâm vào tình trạng trống rỗng tạm thời.

Cô mờ mịt nhìn Lộ Tử Uyển. Bọn họ là bạn cùng lớp cấp 3 trong ba năm, đại học quen nhau hai năm, cô nhìn mặt cậu ta rất quen, quen đến nỗi đáng sợ luôn. Khóe mắt cậu chau lại, đã bao nhiêu lần cậu ta lén nhìn cô, chóp mũi cao đó đã bao lần thân mật cọ lên mặt cô, đôi môi mỏng đó đã bao lần thổ lộ tâm tình. Cô cứ tưởng rằng mình đã quên, nhưng bây giờ mới biết thì ra quên không phải là chuyện dễ dàng.

“Bạch Tiểu Sắt, để mình giúp cậu một tay!” Thường Viện Viện thấy người nào đó vẫn ở trạng thái đờ đẫn thì xuất chiêu ‘Hàng long thập bát chưởng’, đẩy Bạch Tiểu Sắt về phía Lộ Tử Uyển.

Kết quả là Bạch Sắt đang ngây người bị đẩy ra trước. Lộ Tử Uyển vươn tay ra ôm chặt cô theo phản xạ.

“Thịt Viên, good job!” Trình Vũ Tường vỗ vai Thường Viện Viện.

“Oa!”

“Lãng mạn quá đi ~”

“Người có tình sẽ ở bên nhau!”

“Ở bên nhau! Ở bên nhau!”

Bạn học xung quanh cũng hoan hô, huýt sáo, vô cùng náo nhiệt.

Lộ Tử Uyển cũng không để ý đến tiếng ồn xung quanh, cậu chỉ ngắm cô bé trong ngực, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ đáng tin, môi mỏng manh ghé sát vào lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp: “Bạch Tiểu Sắt, cậu cho mình một cơ hội đi. Sau này mình nhất định sẽ quý trọng cậu.”

Thượng đế hãy tha thứ cho cô gái não ngắn này đi. Đến lúc này Bạch Sắt mới giật mình hồi thần, đẩy ra nhưng Lộ Tử Uyên cứ ôm chặt.

Bạch Sắt: “Thả tôi ra.”

Lộ Tử Uyên: “Không thả.”

Bạch Sắt nghiêm túc: “Tôi không phải đang làm kiêu đâu. Tôi nói thật! Mau thả ra!”

Lộ Tử Uyển cũng nghiêm trang: “Mình cũng đang nói thật mà. Không!”

Bạch Sắt nói cũng không lại, giãy cũng không xong, hoảng hốt rơi nước mắt, nói to: “Lộ Tử Uyển! Cậu nói đến là phải đến, đuổi đi là phải đi sao? Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng mình có quyền?”

“Nghe cậu nói thế này, mình biết là cậu còn đang oán mình. Mà còn giận thì là còn yêu mình.” Lộ Tử Uyển cong khóe môi, lại lau nước mắt giúp cô: “Bạch Tiểu Sắt, đừng khóc. Làm sao cậu luôn khóc vì mình thế, mình đã tu mấy kiếp mới được vậy?”

Gặp phải cái teen này, cười không được, khóc không xong, mà đánh chẳng thành, náo cũng chẳng ra gì. Lộ Tử Uyển có một cái tật xấu là: Bản thân tự suy diễn.

Đúng lúc này đôt nhiên Bạch Sắt nghe thấy tiếng người gọi to: “Ôi vãi! Đây không phải là thầy Diệp sao? Ôi thần của tôi! Thầy ~ Diệp ~ hạ ~ phàm ~ kìa!!!!”

Phần 7

Diệp Thanh Hân đợi hơn mười phút ở cửa Hỏa Yến Sơn nhưng vẫn không thấy Bạch Sắt đi ra, gọi di động cũng không ai nghe, vì vậy vào hỏi người phục vụ xem phòng họp lớp ở đâu và bước đi tìm Bạch Sắt. Anh đẩy cửa phòng ra thì thấy bên trong đèn xì, chỉ có vài ánh nén le lói, mờ mờ ảo ảo chiếu vào khung cảnh thổ lộ lãng mạn.

Diệp Thanh Hân đứng yên ở cửa xem một lúc. Anh thấy Bạch Sắt ngã vào ngực Lộ Tử Uyển, trong thấy hai người ôm chặt nhau, trông thấy Lộ Tử Uyển lau nước mắt cho cô… Anh chỉ cảm thấy trái tim như bị moi ra, cả đầu hỗn loạn.

Lúc này, có người phát hiện ra anh, cả lớp cũng ồn ào hẳn lên, đèn cũng được mở lại. Diệp Thanh Hân bị các học sinh kéo vào phòng.

“Chào các em, tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Diệp Thanh Hân miễn cưỡng cười cười, giọng nói khô khốc.

Năm đó những người học lớp tiếng Anh vọt ra trước: “Thầy Diệp! Bọn em nhớ thầy muốn chết mất!”

“Đúng vậy. Thầy Diệp, thầy đừng có đi ngay, mời thầy ngồi đây.” Lớp trưởng cũng nói.

“Thầy Diệp, bây giờ thầy đang làm ở đây vậy ạ?”

“Thầy còn làm giáo viên không thầy? Nếu thầy không dạy học thì tiếc lắm đó.”

“Thầy Diệp, add WeChat đi thầy!”

“Đúng rồi thầy ơi, cả Weibo nữa.”

“Thầy Diệp, vì sao thầy chẳng già đi chút nào thế?”

….

Các học sinh ùn ùn kéo tới. Diệp Thanh Hân đành phải ngồi xuống trả lời lần lượt từng vấn đề. Chỉ là, đến anh cũng không biết mình đã nói những gì nữa.

Lúc này, Thường Viện Viện bất chấp tất cả hỏi: “Thầy Diệp, thầy kết hôn chưa?”

Diệp Thanh Hân hơi sững sờ, vẫn trả lời ôn hòa: “Chưa.”

Ánh mắt Thường Viện Viện phát sáng: “Thầy Diệp, nếu thầy vẫn còn độc thân… thì lén nói cho mình em là được rồi ~”

“Né qua một bên đi!” Trần Sướng trừng Thường Viện Viện, hi vọng hỏi: “Thầy Diệp, không phải là thầy còn Single chứ ạ?”

Trình Vũ Tường ha ha: “Thầy Diệp có điều kiện tốt như vậy, sao có thể single được?” (Tiếng lòng: Mấy cô gái này, hoa si quá rồi)

Diệp Phong cũng nói: “Thầy Diệp, phải or không, thầy nói đi.” (Tiếng lòng: Một câu thôi, làm cho mấy cô háo sắc này hết hi vọng.)

Tôi có bạn gái! Hơn nữa cô ấy mới bị mấy người đưa ra để thổ lộ đó! Diệp Thanh Hân thản nhiên liếc hai người, suýt thì nói ra.

Nhưng mà, điều đó không được.

Anh là thầy của bọn họ.

Thử nghĩ xem, anh luôn làm gương sáng cho người khác, lại đoạt bạn gái với học sinh mình? Hơn nữa, cô gái ấy cũng là học sinh của mình?

Sao anh có thể hùng hồn tuyên bố như vậy trước công chúng được chứ?

Trong lòng anh rối rắm rồi lại suy nghĩ linh tinh, cuối cùng đành cười: “Sorry. This is top secret.” (Xin lỗi các em, đây là điều tối mật)

Trần Sướng thở dài: “Thầy Diệp, thầy nói đi, đừng keo kiệt thế chứ.”

Những cô bạn khác cũng không tình nguyện, than thở theo.

Diệp Thanh Hân lại uyển chuyển nói: “Các em, xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

“A… Đi sớm thế ạ?” Đương nhiên là mọi người không đồng ý rồi.

“Xin lỗi.” Diệp Thanh Hân cười nhẹ nhàng, nhưng lại dứt khoát đứng dậy rời đi.

Từ lúc anh ngồi xuống đến lúc rời đi, anh cố gắng không để mình nhìn qua Bạch Sắt.

Chương 8

Thầy Diệp cứ đi như vậy thôi?

Dù lúc anh đi thái độ vẫn rất dịu dàng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trực giác lại nói cho Bạch Sắt biết, nhất định anh đang rất tức giận.

Bạch Sắt muốn rời khỏi, Lộ Tử Uyển lại bắt được tay cô: “Bạch Tiểu Sắt, chúng ta đi ra một chỗ tâm sự đi.”

“Xin lỗi, không rảnh.” Bạch Sắt nói qua loa muốn đi, nhưng sống chết Lộ Tử Uyển không tha cho cô.

Cuối cùng, Bạch Sắt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Lộ Tử Uyển, cậu lấy gì cho rằng tôi sẽ đứng yên một chỗ để chờ cậu?” Cô dừng lại rồi nói rõ từng từ: “Tôi đã có bạn trai.”

Nhân lúc Lộ Tử Uyển ngạc nhiên, Bạch Sắt rút tay chạy ra ngoài.

Đến bên ngoài, Bạch Sắt rất muốn hô to: “Ông trời ơi, ông đùa tôi chắc?”, thời tiết tháng 2 như vậy mà còn mưa to, đương nhiên là Bạch Sắt không mang ô rồi, nhưng cô đành cắn răng chạy ào trong màn mưa, chỉ mấy giây đã thấy lạnh thấu tim.

Chạy vài bước đến ven đường, Bạch Sắt tinh mắt thấy chiếc Volvo quen thuộc phi ra từ hầm ngầm. Cô lập tức kéo cao cổ áo vẫy vẫy tay, nhưng cô còn chưa kịp gọi thì chiếc xe đã tăng tốc phi thẳng đi.

Bạch Sắt trợn tròn mắt đứng dưới cơn mưa. Nhưng mà cũng may, vô tâm trồng liễu liễu thành rừng, cô vẫy tay một cái, lại gọi một chiếc taxi dừng lại: “Cô có đi không?” Lái xe kéo kính xuống hỏi.

“Đi!” Bạch Sắt lên xe: “Bác tài, chạy nhanh, đuổi theo chiếc Volvo màu trắng đằng trước cho tôi.”

Bác tài không hổ là người có kinh nghiệm, tăng tốc đuổi kịp xe Diệp Thanh Hân. Rời khỏi cao tốc không gặp cái đèn đỏ nào. Thấy Diệp Thanh Hân sắp chạy qua đèn xanh, mà mình sắp bị đèn đỏ ngăn lại, Bạch Sắt gấp muốn khóc.

“Cô gái, cô đuổi theo trộm à?” Bác tài hỏi. Tên này trộm bao nhiêu tiền, sao mà gấp thế?

Bạch Sắt thuận miệng nói: “Không, không phải trộm, là người quen.”

Bác tài suýt té xỉu: “Quen á? Vậy cô gọi điện thoại bảo chờ, không được à?”

Đúng vậy! Lúc này Bạch Sắt mới để ý. Thượng đế hãy tha thứ cho đứa trẻ não ngắn này lần nữa. Amen…

Bạch Sắt vội bấm điện thoại cho Diệp Thanh Hân.

Bác tài nghe thấy cô run rẩy nói: “Thầy Diệp… Em gọi một chiếc xe, đang đi sau thầy. Thầy dừng xe lại ven đường chút được không?”

“Vâng, em gặp phải đèn đỏ. Sẽ đuổi kịp thầy ngay.”

Bạch Sắt cúp điện thoại, tài xế còn hỏi: “Cô gái, hóa ra là đuổi theo thầy giáo à. Có phải là nợ môn nên muốn xin thầy không?”

“Không… không đâu.” Bạch Sắt nói.

“Cô gái, muộn thế này còn lên xe thầy giáo, để ý chút. Xã hội bây giờ không so được với trước kia đâu, thầy giáo, giáo sư gì đó, đều có quy tắc ngầm đấy.” Bác tài nói.

Bạch Sắt liếc mắt, tài xế taxi ở Bắc Kinh nói nhiều thật đó!

Huhu, dạo này bận quá :'( Các bạn đợi tớ qua tháng 7 sẽ cờm bách nhaaaa

Quảng cáo
Trước /25 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mộ Sắc Thần Quang

Copyright © 2022 - MTruyện.net