Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo
  3. Chương 283
Trước /284 Sau

Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 283

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hàn Băng vốn muốn ra khỏi phòng chờ khi nào Tư Đồ Vũ Thiên tắm xong thì quay lại nhưng mỗ nam nhân nào đó không chịu, nói gì mà nàng xinh đẹp như vậy đi ra ngoài sẽ bị nhiều ong bướm nhớ thương khiến Hàn Băng vừa bất lực vừa buồn cười, đành lôi y điển ra ngồi một bên chăm chỉ học tập.

Tư Đồ Vũ Thiên ngồi trong dục bồn theo he hở của bình phòng nhìn ngắm bóng lưng của nàng, ánh mắt dịu dàng tràn đầy sủng nịnh yêu thương lại mang theo vài phần nóng bỏng chiếm hữu.

Hàn Băng tất nhiên là cảm nhận được tầm mắt bá đạo của hắn nhưng không suy nghĩ gì nhiều, nàng dự định sau khi đến Linh Pháp đảo tìm được nhà ngoại, xem xét cùng thông báo lại tung tích của mẫu thân cho bọn họ xong sẽ cùng Tư Đồ Vũ Thiên kết bái làm phu thê, cùng nhau ngao du thiên hạ, nhìn ngắm cảnh đẹp nhân sinh, tìm một nơi phong cảnh hữu tình dựng một căn nhà nhỏ, ban ngày câu cá chơi cờ, ban đêm ngắm trăng đếm sao, bình yên hạnh phúc trải qua một đời.

............................

Ngày hôm sau hai người tiếp tục đi thăm thú thành Phục Hoàng, số lượng người của ngày hôm nay nhiều hơn hôm qua không ít, đường lớn nhộn nhịp người qua kẻ lại, khí thế phát ra của những người đó cũng mạnh mẽ hơn nhiều, thậm chí còn xuất hiện đoàn người mặc y phục thống nhất tượng trưng cho đại gia tộc hoặc quân binh tinh nhuệ của quốc gia nào đó.

Lần này Hàn Băng cùng Tư Đồ Vũ Thiên đi đến cổng tây, nơi buôn bán trao đổi linh thú dùng để khế ước. Vốn nàng muốn đến cổng bắc để xem các loại binh khí nhưng mỗ nam nhân bên cạnh lại ngỏ lời đề nghị, đặc biệt chỉ điểm muốn đến cổng tây xem linh thú khế ước nên nàng đành gật đầu đồng ý.

Ở cổng tây đông hơn cổng nam bán thảo dược rất nhiều, nơi buôn bán linh thú là một quảng trường rất rộng lớn, các cửa hàng đều có thị vệ bảo tiêu cao lớn đứng trấn giữ, tiếng ồn ào huyên náo hỏi giá cùng tiếng gầm gừ kêu gào của linh thú trộn lẫn vô cùng khó chịu.

Linh thú nơi này cực kỳ đa dạng phong phú, so với những Linh Thú các ở kinh thành mỗi quốc thì nhiều hơn gấp năm bảy lần, lượng người tập trung đi lại đông đúc, thậm chí còn thấy không ít nữ tử chỉ trỏ ra giá những linh thú nhỏ nhắn xinh đẹp muốn mua lại.

Tư Đồ Vũ Thiên nắm chặt tay Hàn Băng đi qua từng cửa hàng, mỗi một lần nhìn thấy linh thú xinh đẹp bắt mắt đều quay lại hỏi nàng. “Nương tử, con Hồ Điêu thú này cũng khá xinh đẹp, ta mua cho nàng khế ước nhé?”

Hàn Băng lắc đầu từ chối, những câu như ‘ta không thích’, ‘ta không muốn’, ‘ta không khế ước linh thú’ được nàng kiên nhẫn nói đi nói lại không dưới ba lần.

“Nương tử đây là đang tiết kiệm ngân lượng cho vi phu sao?”

“… nếu huynh thích hiểu theo cách này thì cũng được.” Hàn Băng nhìn những linh thú hoặc uể oải, hoặc cáu gắt, hay bình tĩnh bị nhốt trong lồng không chút biểu cảm nào, hai mắt lạnh lùng lướt qua bọn chúng.

“Những người có sức mạnh cùng thực lực trên đại lục đều có ít nhất năm khế ước thú, ta thấy Băng Nhi có khoảng ba linh thú khế ước từ rất lâu rồi, chẳng lẽ nàng không muốn tìm thêm để tăng sức mạnh của bản thân lên một tầng cao mới sao?” Tư Đồ Vũ Thiên xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn của nàng, xuyên qua dòng người tiến về phía trước.

“Chúng đều chỉ là những sự cố.” Nếu không phải trong tư liệu nàng tìm kiếm không ghi chép cách giải trừ khế ước, có lẽ nàng đến một khế ước thú cũng không còn. “Bọn chúng đều là chủ động khế ước với ta, nếu có thể, ta sẵn sàng giải bỏ khế ước với bọn chúng.”

Tư Đồ Vũ Thiên giật mình nhìn nàng một cái, ánh mắt vô cùng sâu sắc nhưng lại trầm tĩnh đến bất ngờ, sau hai giây liền bật cười chạm nhẹ lên mũi nàng một cái. “Nàng a! Thật sự rất đặc biệt khiến ta không ngừng cảm thấy bất ngờ cùng kinh hỉ.”

Hàn Băng không hiểu tại sao hắn đột nhiên nói vậy nhưng cũng không hỏi ra miệng, chậm rãi cùng hắn vai sát vai đi về phía trước, xuyên qua đám người nhộn nhịp đông đúc trên quảng trường.

Lần này Tư Đồ Vũ Thiên cũng không hỏi nàng muốn linh thú nào hay không, sau khi đi qua một loạt những cửa hàng bán linh thú liền nhắm trúng một Hỏa Điêu Kình linh thú đặc biệt.

Hỏa Điêu Kình linh thú toàn thân là một màu đỏ tươi rực rỡ như lửa cháy, hai mắt xanh lục sắc bén lạnh lùng, cơ thể cao lớn ngang một tửu lâu ba tầng. Có lẽ là do bị nhân loại bắt giữ nên cực kỳ hung hăng, cả người bị dây xích trói chặt trên mặt đất, mỗi một lần có người đi đến hỏi thăm giá cả đều xù lông cổ thét lên bén ngọn dọa người sợ hãi.

Hỏa Điêu Kình linh thú này nhìn qua rất khó không chế, khiến người mua cũng có hơi do dự không dám quyết, cứ thế mà duy trì được hơn ba ngày, cửa hàng vì không bán được mà cũng có chút lo lắng sốt ruột, nên ngay khi Tư Đồ Vũ Thiên hỏi giá, quản sự liền vô cùng nhiệt tình mời chào.

“Vị công tử muốn mua Hỏa Điêu Kình linh thú này đúng không? Loài linh thú này mà dùng làm phi hành thú là lựa chọn không thể chất lượng hơn, mỗi giờ bay được hơn ba trăm dặm*.” Vị chủ quản liên tục chào hàng với hai người, lời nói liền mạch không chút ngắt quãng.

*ba trăm dặm: tương đương với 150km.

“Giá bao nhiêu?” Tư Đồ Vũ Thiên không để tâm lời gã nói, trực tiếp hỏi giá.

“Công tử cũng thấy rồi đấy, tính khí của Hỏa Điêu Kình linh thú cực kỳ hung hăng khó thuần nên lúc bắt giữ đoàn đội của bọn ta mất không ít công sức, giá thành cũng có chút cao…” Chủ quản vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt đánh giá nam nhân toàn thân cao quý lạnh lùng này, thầm nghĩ có thể ra giá bao nhiêu để tiền vào túi nhiều hơn một chút. “… nhưng vì công tử đã đến cửa hàng, vậy nên tại hạ sẽ giảm giá xuống cho ngài một thành (phần), Hỏa Điêu Kình này tại hạ chỉ lấy của công tử một vạn ba nghìn lượng vàng.”

“…” Hàn Băng nhìn ánh mắt chủ quản hiện lên sự tham lam cùng tính kế, không cần suy nghĩ cũng biết được Hỏa Điêu Kình linh thú này giá không đắt đến như vậy. “Năm nghìn lượng vàng.”

Chủ quản nhìn về phía nữ tử bên cạnh Tư Đồ Vũ Thiên đột nhiên lên tiếng trả giá, có chút bất ngờ sau lại nhanh chóng lắc đầu. “Tiểu thư đây là muốn mạng của tại hạ sao?! Năm nghìn lượng không thể bán được đâu!”

“Năm nghìn lượng vàng, bán thì bán, không thì thôi.” Hàn Băng lạnh lùng nhìn gã, khuôn mặt bị mặt nạ che hơn một nửa khiến người khác không nhìn ra biểu cảm.

Tư Đồ Vũ Thiên kéo môi cười nhẹ một tiếng, bất giác càng thêm nắm chặt tay nàng, cực kỳ vui vẻ không xen vào cuộc đàm phán của hai người. Đối với hắn, mười vạn cũng không quan trọng, bất quá Hàn Băng muốn trả giá vì hắn, hắn vẫn rất sẵn sàng đón nhận.

“Tiểu thư à, như vậy thật sự không được a! Hay là tại hạ giảm xuống cho ngài còn một vạn hai nghìn lượng, được không?” Chủ quản cũng nhìn ra được nam nhân rất dung túng cho vị nữ tử này nên không dám tỏ thái độ, dù sao thì gã vẫn muốn bán quách Hỏa Điêu Kình linh thú này đi từ lâu rồi, vì nó mà đa số khách nhân đi qua muốn vào xem xét đều bị nó dọa sợ không dám hỏi nhiều, sau đó không dám vào xem tiếp nữa.

“Sáu nghìn.”

“Một vạn một nghìn lượng! Đây là giá thấp nhất mà tiểu nhân có thể giảm cho ngài, nếu không thì không làm gì được nữa đâu!”

“Bảy nghìn.”

“Tiểu thư à, ngài…”

Không đợi chủ quản tỏ vẻ đau khổ kì kèo, Hàn Băng liền đưa tay lên chỉ vào Hỏa Điêu Kình linh thú. “Giá cuối, bảy nghìn năm trăm lượng vàng, có bán hay không?”

Chủ quản nghẹn họng không thốt lên được lời nào, nhìn hai người một cái rồi lại nhìn về phía Hỏa Điêu Kình linh thú nằm rạp bởi dây xích, vẻ mặt lộ ra sự đắn đo do dự.

Con Hỏa Điêu Kình này gã mua vào vừa đúng bảy nghìn năm trăm lượng vàng, mấy ngày nay vì không muốn nó chết đói nên tốn không ít thịt đút cho nó ăn, nếu bán đúng giá như vậy, đúng là lỗ đến không thể lỗ hơn! Nhưng nếu không bán, chỉ sợ gian hàng này của hắn sẽ chẳng có khách nhân nào ghé qua…

“Vị tiểu thư này, nói thật với ngài, ta mua Hỏa Điêu Kình đã vừa tròn số tiền ngài ra giá, mà liên tục mấy ngày rồi ta phải mua thịt linh thú đút nó ăn, nếu bán với giá đó, thật sự là quá lỗ vốn rồi! Ngài xem, có thể…”

Hàn Băng tất nhiên là hiểu ý gã, ánh mắt lạnh lùng nhìn chủ quản một cái thật lâu. “Vậy ta sẽ trả thêm cho ngươi hai trăm lượng vàng, nếu không đồng ý thì ta đi.”

Chủ quản nhíu mày suy nghĩ. Nếu thêm được hai trăm lượng vàng này, trừ đi tiền gã mua thịt linh thú cho Hỏa Điêu Kình ăn thì còn dư ra hơn năm mươi lượng vàng.

Mùa hè thật nóng quá đi mất!!! Miki sắp thành cây khô luôn rồi nè, hức hức! Mọi người mùa này ra đường nhớ bao bọc kỹ càng vô cho đỡ đen nha.

Beta lần 1: 20/05/2023.

.

Quảng cáo
Trước /284 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt

Copyright © 2022 - MTruyện.net