Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi
  3. Chương 209-212
Trước /134 Sau

Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 209-212

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 209: Tiền tiền tiền, lại là tiền

Chậc, Diêm La mặt lạnh, tích chữ như vàng đã nói đâu?

Mẹ nó, tính tình quái dị, tàn nhẫn khát máu đã nói đâu?

Tên bạo quân tàn bạo bất nhân kia cũng có lúc ấu trĩ buồn cười như thế từ bao giờ?

Ly Diên lập tức cảm thấy trong đầu có một vạn con thảo nê mã chạy qua. Bàn tay gắp chặt thịt kho tàu run run, còn chưa kịp đưa vào miệng thì một tiếng “lộp bộp” vang lên, miếng thịt kho tàu chuyển động một vòng trên bàn đá rồi dừng lại ở đó, bất động.

Ly Diên vẫn còn chưa tỉnh nhìn chằm chằm cặp mắt sâu không thấy đáy của Vệ Giới, cười lạnh: “Phượng vương điện hạ, lãng phí thức ăn rất đáng xấu hổ, ngươi không biết hả?”

Vệ Giới nhướng mày, từ chối cho ý kiến: “Bổn vương lãng phí đó, ngươi làm gì được ta?”

Ngươi làm gì được ta? Ngươi, làm, gì, được, ta?

Lúc năm chữ này không ngừng lặp lại trong đầu Ly Diên, nàng thực sự bị sự hiển nhiên của hắn làm cho tức tới khóc.

So với hai người không coi ai ra gì đấu võ mồm kia, Tô Ngu bên cạnh ngược lại có vẻ vô cùng nhàm chán.

Cho xin đi, một người sống sờ sờ ngồi đây, có thể chừa cho hắn một chút sự tồn tại được không?

Cứ không rõ ràng gạt hắn qua một bên như vậy cũng được hả?

Ngay lúc hắn định há mồm tìm cảm giác tồn tại, Ly Diên “cạch” một tiếng nặng nề đập đôi đũa trong tay lên bàn đá. Tô Ngu sợ tới mức trái tim siết chặt, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy kinh hãi.

Khá lắm, Ly Diên nhà bọn họ nổi giận rồi!

Từ góc độ của Tô Ngu có thể thấy rõ đôi mắt nàng phun lửa, vì phẫn nộ mà cả cái cổ đen như mực nước cũng có chút bạnh ra.

Tô Ngu quay đầu nhìn Vệ Giới, tuy rằng nhìn gương mặt có vẻ lãnh đạm, nhưng Tô Ngu nghĩ tới hành vi bất thình lình của hắn, hình như là sau khi thấy mình mới có phản ứng đó. Dần dần, nét mặt Tô Ngu thay đổi.

Ánh mắt của hắn dần dần chuyển từ đồ ăn nước canh vương vãi dưới đất tới đôi mắt sâu thẳm của Vệ Giới, sau khi tóm được chút thích thú lóe lên một cái rồi biến mất, khóe môi hắn chợt nở nụ cười ý tứ sâu xa.

Vệ Giới này, chẳng lẽ là… ghen hả?

Đừng bảo là… cũng giống như bọn họ, bất giác bị sức hút cá nhân của Diên muội muội nhà bọn họ, hấp dẫn?

Nghĩ đến khả năng này, Tô Ngu cảm giác ngực mình nghèn nghẹn, không thể nói rõ là cảm giác gì. Rõ ràng hắn nên mừng mới đúng, nhưng bất kể thế nào cũng không thể cười nổi, ngược lại còn vì khả năng đó mà trở nên lo sợ bất an.

Đặc biệt là, lúc ánh mắt có vẻ hơi mất kiên nhẫn của Vệ Giới nhìn sang hắn khiến hắn càng khó chịu.

Nam nhân này có ý gì?

Ly Diên chạy uỳnh uỵch tới trước mặt Vệ Giới, kéo hộp đựng thức ăn trong tay hắn, giận dữ ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi đúng là đồ thần kinh, đồ ăn đang yên đang lành lại bị ngươi làm hỏng, cái này ngươi đừng hòng mang đi!”

Vệ Giới mặc cho nàng cướp hộp đựng thức ăn trong tay mình, nhướng mày: “Còn định ở đây ăn hả? Không sợ ta phá tiếp à?”

Động tác định mở hộp của Ly Diên hơi khựng lại, đôi mắt phun lửa lập tức đề phòng trừng hắn, còn thuận thế ôm hộp đựng thức ăn trước ngực để bảo vệ: “Ngươi dám!”

Vệ Giới phì cười một tiếng: “Ngươi thử xem bổn vương có dám không?”

Ly Diên nhụt chí, thế nhưng bụng kêu dữ dội, rơi vào đường cùng, nàng nhìn Tô Ngu: “Tô ca ca, ta đi tìm một chỗ ăn cơm trước, huynh chờ ta nhé!”

Nói xong, nàng hung hăng trợn mắt với người nào đó, rồi nhấc cái chân ngắn của mình, uỳnh uỵch chạy vào phòng.

Nhìn động tác bảo vệ thức ăn của nàng, người nào đó sau khi nàng rời khỏi, vui vẻ nhếch môi.

Đúng rồi, muốn ăn cũng chỉ có thể ăn đồ hắn mang tới.

Về phần Tô Ngu này…

Vệ Giới híp mắt nhìn sang, giọng nói rét buốt, lạnh lùng mà nguy hiểm: “Chắc hẳn Tô công tử còn có chuyện khác phải làm nhỉ?”

Dưới ánh mắt sâu thẳm của Vệ Giới, Tô Ngu chậm rã bước xuống khỏi thềm đá từng bước một, ung dung đi tới trước mặt hắn.

Chiều cao một mét tám cho dù ở trước mặt Vệ Giới vẫn hơi thấp một chút, thậm chí cả dáng người cũng không to lớn bằng người ta, nhưng Tô Ngu lại không vi vậy mà lùi bước, ngược lại ngước gương mặt như ngọc, từng chút từng chút thu vẻ mặt của Vệ Giới vào mắt.

“Vừa rồi ngài cố ý đúng không?”

Vệ Giới đột nhiên cong môi, trong mắt thoáng ánh lên nét cười sâu đậm: “Không phải chuyện này rất rõ ràng ư?”

Ánh mắt Tô Ngu lạnh xuống, buồn bực nhíu mày: “Phượng vương điện hạ không cảm thấy hành vi lần này của mình quá ấu trĩ sao?”

Đường cong trên khóe môi Vệ Giới lại tăng thêm: “Bổn vương tự nguyện, thế nào?”

Tô Ngu giận quá bật cười: “Phượng vương điện hạ đúng là vô cùng tùy tâm sở dục!”

Vệ Giới nhướng mày, không hề khách sáo: “Tất nhiên rồi, sao vậy? Ngươi cũng muốn thử à? Vậy bổn vương sẽ hầu bất kỳ lúc nào.”

Tô Ngu ha ha cười khinh, đột nhiên đi lướt qua hắn: “Thì ra, lời đồn không đáng tin. Xem ra Phượng vương điện hạ cũng không kỳ quái như trong lời kể. Ha ha!”

Vệ Giới từ chối cho ý kiến, nhướng mày: “Tô công tử có muốn tự mình thử xem không?”

Tô Ngu không quay đầu lại rời khỏi: “Cảm ơn, chỉ sợ bổn công tử không có thời gian. Nếu như Phượng vương điện hạ muốn chơi, vậy thì hãy chơi thật nghiêm túc, đừng cho là muội ấy không bán được giá!”

Tuy rằng Vệ Giới không nhìn thấy vẻ mặt của Tô Ngu giờ phút này thế nào, nhưng những lời hắn nói quả thực quá trực tiếp và thẳng thắn, khiến nụ cười trên mặt Vệ Giới dần dần cứng ngắc, đến khi biến mất không thấy gì nữa.

Vệ Giới nhìn bóng lưng của Tô Ngu, trong đôi mắt sâu đột nhiên lưu chuyển tinh quang khó hiểu: “Còn nói là không quen? Lừa quỷ hả?”

Chờ đến khi Ly Diên ăn no uống đủ bước ra, làm gì còn bóng dáng của Tô Ngu?

Ngược lại nhìn thấy một bóng người vừa nhìn đã khiến nàng nổi giận đứng dưới gốc mai vàng.

“Tô Ngu đâu?”

“Đi rồi.”

“Là ngươi đuổi huynh ấy đi đúng không?”

Vệ Giới xoay người, ánh mắt lạnh buốt rơi lên người nàng: “Bổn vương rảnh rỗi như vậy hả?”

Ly Diên thấy vẻ mặt hắn cuối cùng cũng bình thường trở lại, buồn bực muốn chết hừ một tiếng: “Ta thấy ngươi rảnh rỗi đó. Nói đi, tới tìm ta làm gì?”

“Nghỉ ngơi đủ chưa? Đủ rồi thì có phải nên làm chuyện chính hay xong?”

Tất nhiên Ly Diên hiểu hắn đang nói tới điều gì: “Yên tâm, không cần ngươi nhắc, ta cũng sẽ không quên.”

Dứt lời, nàng đi về phía cửa, Vệ Giới tóm lấy cổ tay nàng: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Đương nhiên là đi tìm Công Tử Diễn. Sao vậy? Ngươi có vấn đề gì à?”

Vệ Giới nhớ tới cảm giác tín nhiệm khó hiểu giữa hai người lúc trước, lấy làm lạ hỏi: “Công Tử Diễn kia, hình như rất tín nhiệm ngươi thì phải?”

“Ta cũng rất tín nhiệm hắn mà. Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Sao vậy? Phượng vương điện hạ đang nghi ngờ điều gì?”

“Sao ta lại cảm thấy giữa hai người các ngươi không đơn giản như vậy!”

Ly Diên căng thẳng, tức giận nhướng mắt: “Không ngờ rằng Phượng vương lại đa nghi như vậy. Ha ha, thật có lỗi, chỉ sợ ta không có thời gian ở đây lãng phí với ngươi. Nếu ngươi không tin hắn hoặc là không tin ta, vậy ngươi tự mình đi tìm những người kia đi, đừng đi theo ta!”

“Ngươi!” Vệ Giới nhìn nha đầu kia động kinh, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không tin nàng hồi nào?

Rõ ràng là hắn cảm thấy Công Tử Diễn này quá phức tạp, muốn nhắc nhở nàng cẩn thận một chút mà thôi, vậy mà nha đầu này hay rồi, ngược lại cảm thấy hắn đa nghi?

Đầu óc nàng phát triển thế nào vậy?

Lúc phức tạp có thể khiến người ta sốt ruột đến chết, lúc đơn giản có thể khiến người ta giận đến điên!

Đồ ngốc này!

Lúc này Ly Diên không thèm quan tâm người nào đó suy nghĩ thế nào, lòng nàng đã sớm hướng đến ca ca tỷ tỷ nhà mình.

Vừa tìm được Công Tử Diễn, Ly Diên không hề nói nhảm, vào thẳng chủ đề: “Những người kia, ngươi định chừng nào thì thả?”

Công Tử Diễn bình tĩnh tự nhiên ngồi đó, thờ ơ nhướng mày: “Thả? Bổn công tử có nói với ngươi muốn thả bọn họ sao?”

“Ngươi, ngươi không thả thì giữ lại làm gì?” Ly Diên khẽ nhíu mày, hiển nhiên không ngờ rằng hắn vậy mà còn bỏ lửng.

“Lần này bổn công tử thiệt hại nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên kiếm lại một chút chỗ tốt từ bọn họ sao?”

Vẻ đương nhiên của Công Tử Diễn khiến Ly Diên giận tới đau gan: “Đồ khốn khiếp, thiệt hại của ngươi liên quan cái cọng lông gì tới bọn ta? Muốn đòi, ngươi phải đi đòi tên Hồng Tà kia mới đúng!”

“Chuyện này… không phải là hắn chạy mất rồi ư?”

“Hắn chạy nên tìm bọn ta đòi tiền hả? Mạch suy nghĩ của ngươi kiểu gì vậy?”

“Tất nhiên là mạch suy nghĩ của người bình thường, bất kể là hắn hay là ngươi, các ngươi đều là người từ bên ngoài đến Bất Dạ thành của bọn ta. Đương nhiên khủy tay của bổn công tử phải cong vào trong rồi!”

Ly Diên móc tấm Mặc Ngọc lệnh trong ngực ra: “Nha, sao ngươi xoay người đã quên mất chuyện này vậy, không ngờ cái lệnh bài này lại là giả?”

Công Tử Diễn lười biếng ngước mắt: “Không phải vậy, đây là hai chuyện khác nhau, không thể nói nhập làm một!”

Ly Diên nghiến răng: “Vậy ngươi định chừng nào thả người? Thả thế nào?”

“Đơn giản, thời cơ tới, cầm bạc đến chuộc người là được.”

“Tiền tiền tiền, lại là tiền, sao ngươi không chui vào cái lỗ giữa đồng tiền luôn đi?”

Thấy Ly Diên nổi trận lôi đình, Công Tử Diễn vui vẻ cong môi: “Đâu có, thói đời ngày nay không phải thực tế như vậy ư? Không có tiền tuyệt đối không được. Ngươi thông báo giúp ta đi, lát nữa ta sẽ liệt kê một danh sách, nên chuẩn bị bao nhiêu tiền, các ngươi hãy quay về lo liệu.”

Ly Diên ngẫm lại cấp bậc bên trong Bất Dạ Thành, suy đoán giá tiền này cũng sẽ không thấp, đôi mắt đen thẫm lại: “Ta mặc kệ người khác thế nào, dù sao ta nói rõ, ngươi khỏi nghĩ tới việc đòi tiền ta. Nếu không, lão nương không chữa bệnh cho ngươi, ngươi cứ bệnh như vậy đi!”

Chương 210: Lần lượt trở về

Vẻ mặt Công Tử Diễn cợt nhả nhìn nàng: “Sao vậy? Chuyện này khiến ngươi không chịu nổi hả?”

Ly Diên trợn trắng mắt: “Ta mặc kệ, ban đầu là ngươi nói, nếu ta chữa khỏi bệnh cho ngươi, ngươi sẽ thả người. Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng?”

Công Tử Diễn cười khẽ một tiếng: “Bổn công tử bảo không thả người bao giờ? Nhưng điều kiện tiên quyết để thả là…”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta đã sắp nghèo kiết xác rồi. Ngươi tìm ta đòi tiền, không có!”

Ly Diên không chút nghĩ ngợi từ chối, cũng mở miệng uy hiếp hắn: “Nếu ngươi dám thu tiền ta, chờ ta chữa khỏi bệnh cho ngươi, ngươi cũng phải trả lại nguyên xi cho ta!”

Ý này có thể nói là không thể rõ ràng hơn được nữa. Thu bao nhiêu tiền để thả người phải bỏ bấy nhiêu tiền để chữa bệnh.

Công Tử Diễn chậm rãi liếc nàng: “Nữ nhân, ngươi đúng là rất nhàm chán!”

Vốn dĩ hắn còn muốn đùa nàng một phen, không ngờ rằng nha đầu này lại tưởng thật, hoàn toàn không thú vị.

“Bớt nói nhảm đi. Ta hỏi ngươi, ngươi có thả người của ta hay không? Có thu tiền hay không?”

Để tránh tên này đột nhiên trở mặt, nhất định nàng phải bàn rõ điều kiện, như vậy nàng mới có thể yên tâm tiến hành chuyện tiếp theo.

Bây giờ Công Tử Diễn hoàn toàn mất kiên nhẫn, liếc nàng một cái, lành lạnh nói: “Thả, thả người được chưa? Ta thật sự sợ ngươi rồi. Nếu ngươi không chữa bệnh cho ta, ta phải làm thế nào đây!”

Nói thì nói vậy, nhưng Ly Diên thấy rõ trong mắt hắn có sự giễu cợt bản thân. Nàng có chút không đành lòng, lòng thầy thuốc như cha mẹ, mà nàng lại dùng thủ đoạn như vậy ép người ta, quả thật có chút không phúc hậu. Nhưng nghĩ đến số tiền lớn đó, nàng tự nhiên hạ quyết tâm.

“Ngươi nói vậy thì ta yên tâm rồi. Ngươi dứt khoát, ta cũng sẽ không lề mà lề mề. Yên tâm, ta sẽ để ý bệnh của ngươi. Thế nào? Ngày mai chúng ta bắt đầu được không?”

Công Tử Diễn ngược lại không có ý kiến gì, dù sao tình huống hiện tại nên giải quyết trên cơ bản đã giải quyết, chẳng qua…

“Ngươi định khi nào thì đi?”

Ly Diên vuốt cằm suy tư: “Bệnh của ngươi cần khoảng một tháng, cho dù phải đi cũng là một tháng sau. Có chuyện gì à?”

“Đường xá bốn phương tám hướng của Bất Dạ thành đã bị lấp kín rồi. Muốn rời khỏi, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Ta nghĩ, ngươi đã nghe nói đến chuyện này đúng không?”

Ly Diên chột dạ cúi đầu. Đương nhiên nàng biết, chẳng những biết mà đầu sỏ gây nên bây giờ còn ở trong đan điền của nàng!

“Biết, sao vậy?” Không phải là muốn mở đường mới chứ?

“Đến lúc đó các ngươi rời khỏi, hoặc là tự mình mở một con đường thoát, hoặc là trèo đèo lội suối. Chỉ là chuyện này e rằng không chỉ mất một tháng nhỉ?”

Đương nhiên, nếu đổi lại là người bình thường tất nhiên vô cùng khó khăn. Nhưng nàng có Bạch Tra, kêu nó mở một con đường không phải xong rồi hả?

“Hay là, ngươi cho rằng con rồng kia sẽ quay lại mở đường cho các ngươi? Ha ha, nếu thật sự là vậy, ta rất hoài nghi liệu có phải con rồng này thật sự bị loài người khế ước hay không. Hơn nữa, rất có thể, người đó ở ngay trong đám chúng ta.”

Ly Diên không khỏi lại chột dạ.

Nàng lập tức che giấu tâm tư muốn Bạch Tra ra ngoài mở đường. Lúc trước mẫu thân của Bạch Tra đã dặn nó không được lộ mặt ở đại lục Tứ Phương, nếu không phải lúc ấy tình huống khẩn cấp, nó đã không làm vậy.

Hiện tại nguy cơ đã được hóa giải, nàng còn lý do gì để nó mạo hiểm nữa?

Vả lại…

Quả thực như lời Công Tử Diễn nói, nếu lần này Bạch Tra lại giúp bọn họ, chỉ sợ khả năng nàng bại lộ cũng sẽ tăng lên một đường thẳng tắp. Đó không phải là mong muốn của nàng.

“Sao lại có rồng được? Chỉ e lần trước là chúng ta gặp may.”

Công Tử Diễn nhẹ lắc đầu: “Chuyện này ta không biết, nhưng nó giúp chúng ta là sự thật. Chẳng qua, không có đường, bất kể là với Bất Dạ thành hay đám các ngươi đều cực kỳ phiền phức. Mấy ngày tiếp theo, chỉ sợ phải… mở lại một con đường mới rồi.”

“Muốn rời khỏi, tất nhiên phải làm thế. Cũng may bây giờ chúng ta đông người, chuyện này lại có lợi với tất cả mọi người, sẽ không có ai lười biếng. Ngươi định mở đường ở hướng nào, chút nữa thông báo một tiếng, ta đi sắp xếp người của bọn ta.”

Ly Diên thoải mái nhận lời. Dù sao nàng còn phải ở lại đây chữa bệnh cho hắn, tạm thời không đi được, mọi người cũng rảnh rỗi, mở đường cũng là để tiện cho tương lai có thể thuận lợi rời khỏi nơi này, tất nhiên sẽ không ai có ý kiến gì.

Con đường lúc bọn họ đến bây giờ đã biến dạng rất nhiều, Bạch Tra lại “xây” một một dãy núi kéo dài bên ngoài rừng hắc ám, dãy núi khác cũng lấp biển. Thoạt nhìn Bất Dạ thành an toàn, nhưng muốn rời khỏi đây thì phiền phức, thậm chí bọn họ còn không biết bên kia dãy núi là thế nào.

“Yên tâm, ta để lại một con đường cho các ngươi ở hướng Đông Nam, đêm nay ta sẽ đi dọn dẹp, sau này sẽ không để các ngươi tốn nhiều công sức.”

Cảm nhận được nỗi khổ của Ly Diên, Bạch Tra ngáp một cái, chậm rãi nói: “Ta làm việc không phải không cân nhắc hậu quả, chủ nhân cứ yên tâm đi.”

“Thật à? Khoan đã, hướng Đông Nam? Vậy chẳng phải phải vòng qua rừng hắc ám hả?”

Bạch Tra gật đầu: “Ừm, đi vòng qua. Con đường chúng ta tới lúc trước bây giờ đã bị ta lấp thành hồ rồi. Tuy rằng không tính là lớn nhưng cho dù tháo nước thì trời lạnh như vậy cũng không làm được. Thay vì vậy, chi bằng đi đường khác, con đường khác mặc dù là đường núi nhưng với những người như các ngươi cũng không phải việc gì khó.”

Nghĩ tới đủ loại nguy hiểm gặp phải trong rừng hắc ám ban đầu, Ly Diên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đi vòng qua cũng tốt, ít nhất bớt lo một chút.”

Ly Diên ngẩng đầu nhìn Công Tử Diễn, suy nghĩ một chút, không để lộ nội tình.

Chờ Bạch Tra sắp xếp xong xuôi, tự nhiên bọn họ sẽ phát hiện ra con đường đó.

“Nếu như vậy, ta sẽ trở về thông báo, để tất cả mọi người có chuẩn bị tâm lý. Vậy, còn nữa, nếu muốn sửa đường, người ở chỗ ngươi có phải nên thả ra hay không?”

Công Tử Diễn gật đầu: “Yên tâm, lát nữa Phong sẽ đi với ngươi, sẵn tiện thông báo cho bọn họ nên giao nộp bao nhiêu tiền.”

Khóe miệng Ly Diên giật giật, người này, đúng là không chừa một khe hở nào.

Thế nhưng nếu có thể dùng tiền giải quyết cũng coi như chuyện tốt, ít nhất êm đẹp hơn rơi vào tay Hồng Tà rất nhiều.

Quả nhiên, lúc Phong hộ pháp đưa danh sách tất cả tổ chức cho bọn họ cũng ghi rõ giá cả được chia theo cấp bậc, lập tức dẫn tới sóng to gió lớn.

Cả Vệ Giới khi nhìn thấy bảng giá cũng không nhịn được giật giật khóe miệng.

Về phần những tổ chức đã bị tiêu diệt, Công Tử Diễn trực tiếp đưa bảng giá cho những người bị giam giữ, để bọn họ tự quyết định.

Tóm lại, ngoại trừ người của Ly Diên ra, đám người còn lại đều phải bỏ ra một cái giá cực kỳ lớn.

Lần này, chỉ sợ không bị lột một lớp da thì ai cũng đừng hòng rời khỏi Bất Dạ thành.

“Chuyện này, làm vậy có phải phân chia quá rạch ròi hay không? Thị vệ, nha hoàn, bà tử không có phẩm cấp, mỗi người một ngàn lượng; quản sự, nô tài có phẩm cấp hai ngàn lượng; quan viên có phẩm cấp năm ngàn —— tám ngàn lượng; người phụ trách mỗi tổ chức mười ngàn lượng. Cái này, cái này, cái này không phải quá mắc rồi hả?”

“Một đứa nha hoàn một ngàn lượng, mua một đứa mới bao nhiêu tiền, ở đây lại là một ngàn lượng? Chuyện, chuyện này có khác gì cướp bóc đâu!”

“Đúng vậy đúng vậy, có thể chỉ chuộc người hữu dụng, không có tác dụng thì…”

Không ngờ, ông ta còn chưa dứt lời, Phong hộ pháp đã nhìn ông ta như thằng ngốc: “Ông nghĩ hay thật, chủ tử nhà ta vì cứu những người này mà bỏ ra bao nhiêu nhân lực vật lực. Bây giờ cứu người ra rồi, kêu các ngươi lấy ra chút tiền, cả đám các ngươi lại tính toán như vậy? Lão tử nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu! Tất cả mọi người của mọi tổ chức, không thiếu một ai, tất cả đều phải mua hết. Thiếu một người, những người còn lại ai cũng đừng hòng đi!”

“Vậy, vậy không có tiền thì sao?”

“Không có tiền thì ghi nợ cho lão tử. Dù sao cả đám các ngươi hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, sớm muộn gì cũng phải trả, chẳng những phải trả mà còn phải tính tiền lãi cho các ngươi. Bất Dạ thành bọn ta, từ trước tới nay không làm ăn lỗ vốn.”

“…” Lần này, những người muốn nhân cơ hội trả giá cũng hoàn toàn từ bỏ.

“Còn nữa, sau khi ký tên ấn dấu, thả người ra xong, tất cả đi ra sau núi mở đường cho lão tử. Không có đường, các ngươi muốn đi cũng không được. Đây là trách nhiệm của mọi người, không ai được trốn.”

Lời vừa nói ra, đám đông lại lần nữa xôn xao. Ly Diên ngoáy lỗ tai, quyết định rời khỏi chỗ thị phi này.

“Đây là cách giải quyết của Công Tử Diễn?” Vệ Giới đưa tay cản đường Ly Diên, nhíu mày hỏi.

Ly Diên nhún vai, liếc đám người ầm ĩ phía sau, gật gật đầu: “Ừ, người ta nói rồi, hắn là người làm ăn, không làm chuyện lỗ vốn. Nếu như không vớt được lợi ích từ chỗ Hồng Tà, hắn đã không phí công cứu nhiều người như vậy, tất nhiên phải tìm cách giảm thiểu phí tổn.”

“Đúng là người làm ăn.” Vệ Giới hừ lạnh một tiếng, hình như rất không tán thành.

Ly Diên cảm thấy dù sao bản thân cũng không có tổn thất gì nên không tiếp lời: “Có chuyện gì hả?”

“Ừm, ngươi sắp xếp thế nào?”

Ly Diên biết, sắp xếp mà hắn nói tất nhiên là dự định sau khi rời khỏi nơi này.

“Về Linh gia trang trước. Sau đó, có thể sẽ bị gọi về Khang thân vương phủ đợi gả. Không phải đã định ngày vào sang năm hả?”

Vệ Giới nhẹ gật đầu: “Ừ, ngươi nhớ là được rồi.”

Vậy thôi hả?

Ly Diên nhìn bóng lưng hắn, khóe mắt không nhịn được run rẩy. Đệch, không ngờ rằng hắn chặn nàng lại chỉ để hỏi một câu như vậy.

Xác định xem nàng có ngoan ngoãn đợi gả không ư?

Cái tên này, có phải hơi tự tin quá rồi không?

Thịnh hội bốn nước lần này liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, hôn sự của hắn và nàng còn có thể cử hành đúng hạn ư?

Mặc dù Ly Hồng Đào không chết khiến nàng hơi tiếc nuối, nhưng điều này cũng có nghĩa là tương lai nàng sẽ gặp nhiều rắc rối hơn. Nếu như trở về ông ta thêm mắm dặm muối một phen, dựa vào bản lĩnh y độc này của nàng, chỉ sợ hoàng đế nước Mị sẽ không dễ dàng thả người như vậy.

Còn bên phía Vệ Du Sâm nữa, vốn ý định của hắn ta là chọn cho đệ đệ mình một nữ nhân có thể mang tới vô số chế nhạo và phiền phức, nhưng có vẻ như nàng đã không phải là lựa chọn thích hợp nhất nữa, Vệ Du Sâm có thể để hôn sự này hoàn thành sao?

Chỉ sợ… không dễ dàng như vậy nhỉ?

Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Bất Dạ thành vẫn rất cao.

Dưới các loại đe dọa và dụ dỗ, bất kể là thế lực nào, cuối cùng cũng buộc phải ký một đống giấy nợ, thậm chí cả những con tin không có người giải cứu cũng cam tâm tình nguyện ấn dấu tay.

Chỉ vì có thể về nhà trước năm mới, nơi này, bọn họ không thể tiếp tục ở thêm một giây một phút nào nữa.

Nếu như biết thịnh hội bốn nước tốt đẹp như vậy sẽ sinh ra nhiều hỗn loạn đến thế, bất kể thế nào bọn họ cũng không muốn rời nhà nửa bước.

Nhưng bây giờ còn có chỗ cho bọn họ đổi ý sao?

Chẳng những không có, bọn họ còn phải bỏ ra một cái giá cực kỳ lớn.

Không nói đến những người đã chết, tài lực và vật lực phải bỏ ra mấy tháng nay đã đủ để bọn họ bùi ngùi lúc tuổi già rồi.

Đợt đầu tiên trở về đều là những người không quan trọng của các tổ chức, nguyên nhân chủ yếu thả bọn họ ra là để mở đường. Về phần những người khác, đa phần đều ở trong sơn mạch Hắc Tác chịu đựng tôi luyện.

Đợt thứ hai trở về khi nào thì phải xem tạo hóa của mỗi người bọn họ. Bởi vì sau này bọn họ đều là người tập võ đã nhập môn, trình độ của mỗi người khác nhau, thời gian trở về tất nhiên cũng không giống nhau.

Sau khi Thanh Thần đếm nhân số đại khái, nhìn Vệ Giới: “Bẩm báo, đã xác nhận, đều là những người bình thường không có nền tảng.”

Thịnh hội bốn nước lần này, chủ tử càng nhiều thì người hầu càng nhiều. Tuy rằng trên đường trở về đã tổn thất một nhóm người, nhưng những người tay trói gà không chặt này lại được bảo toàn ở mức tối đa.

Không phải bọn Hồng Tà thiện lương cỡ nào, chỉ sợ lúc trước bọn chúng ôm ý định giữ những người này lại để làm thí nghiệm độc nhân. Vì vậy đếm cẩn thận, thế mà tới hơn ngàn người. Chỉ riêng những người này đã hơn ngàn người, vậy nếu tính các hoàng đế, phi tử, công chúa, quận chúa, vương gia, bách quan các quốc gia vân vân, chẳng phải phía sau có hơn vạn người hay sao?

“Số tiền kia…” Không đợi Thanh Thần lo lắng, Vệ Giới đã dặn dò: “Tạm thời dùng danh nghĩa hoàng thất ghi lại giấy nợ.”

Về phần con số cuối cùng, tin rằng theo cách làm từ trước đến nay của Vệ Du Sâm, chắc chắn sẽ không nhận, hiển nhiên sẽ chia xuống dưới, ai ai cũng có phần.

Bất kể cuối cùng rơi xuống chỗ ai, chỗ của Vệ Giới hắn tuyệt đối sẽ không bỏ ra thêm một đồng nào nữa.

Trước kia có chút bất đắc dĩ, bây giờ không còn trói buộc, muốn bắt chẹt hắn, chỉ sợ không dễ như vậy nữa!

Chương 211: Phát hiện đáng sợ

Tuy bệnh của Công Tử Diễn không phải bệnh nghiêm trọng gì, nhưng phiền là phiền ở chỗ nó đến từ trong bụng mẹ.

Điều này ngang với từ nhỏ khi hắn còn chưa trưởng thành hoàn toàn. Đương nhiên, sự trưởng thành không phải là những cái vật chất bề ngoài, mà là những thứ cơ bản bên trong.

Lần trước bắt mạch, Ly Diên đã xác định được căn bản rất nhiều nhân tố ảnh hưởng đến sự phát triển hiện tại của hắn, thậm chí còn liệt kê ra được ban đầu khi ở trong bụng mẹ, hắn đã phải chịu đả kích trí mạng như thế nào.

“Nếu ta đoán không lầm thì mẹ của ngươi chắc hẳn đã bị bao vây tấn công vào lúc mang thai ngươi được bảy, tám tháng, và ngươi đã đúng lúc phải chịu một vài sức mạnh từ bên phải, dẫn đến ngươi việc bị sinh non. Thậm chí, vì một số nguyên nhân ở thời kỳ đầu, dẫn đến não ngươi không được cung cấp đủ máu, thiếu dưỡng khí. Ngươi có thể lớn lên khỏe mạnh như vậy, không có bất kỳ bệnh lý bẩm sinh nào, thật sự đã xem như kỳ tích rồi.”

Bệnh bẩm sinh tất nhiên là chỉ những đặc thù dị dạng.

Đối với cách nói của Ly Diên, Công Tử Diễn vẫn rất tán thành: “Khi ta sinh ra, suýt chút nữa đã không giữ được. Nếu không phải linh đan diệu dược nhiều, chỉ sợ lúc này sớm đã biến thành hài cốt rồi.”

Ly Diên cẩn thận thăm dò mạch đập của hắn: “Có phải bây giờ ngươi có chút bệnh nhỏ, tim bị đập nhanh không?”

Công Tử Diễn kinh ngạc ngẩng đầu: “Cái này cũng có thể thông qua bắt mạch mà biết được à? Đây là bệnh nhỏ từ lâu rồi, có lúc tim sẽ đập nhanh một cách khó hiểu, hô hấp không thông.”

“Vậy không phải là hô hấp không thông đâu, là hen suyễn.” Vẻ mặt Ly Diên rất nghiêm túc. Một khi hen suyễn phát tác, không bắt đúng bệnh có thể sẽ gây chết người đó.

“Mạch tượng của ngươi quá yếu. Cho dù tinh thần của ngươi cũng xem như rất mạnh mẽ, nhưng cái này cũng không ngăn cản được thể chất của ngươi yếu đuối. Thân thể như vậy, ta thấy mười năm nay là ngâm trong bình thuốc mà lớn lên đúng không?”

Công Tử Diễn khẽ thở dài một hơi: “Cho dù không tính là vậy thì cũng không khác bao nhiêu. Đáng tiếc điều dưỡng mười năm cũng không tốt lên được, vẫn cứ sống dở chết dở như vậy đó.”

Thông qua mạch tượng, Ly Diên nhìn ra được sự phát triển bên ngoài của Công Tử Diễn vẫn không khác là mấy so với người bình thường. Điều kỳ lạ là ở chỗ, tình trạng bên trong của hắn kém hơn rất nhiều so với người cùng lứa tuổi. Ngay cả mấy cơ quan như dạ dày, tim, vân vân cũng có hiện tượng yếu đi rõ ràng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, dấu hiệu đặc trưng rõ ràng nhất chính là lão hóa sớm.

Đây không phải là hiện tượng tốt.

“Ngày thường ngươi có chỗ nào không khỏe không? Kể cả những tình huống trước đây cũng được, chỉ cần là từ phương diện thể chất của ngươi thì cứ nói hết ra đi.”

Ly Diên vừa bắt mạch vừa ghi chép đặc trưng bệnh lý của hắn, đồng thời ghi chú những phương diện cần kiểm tra tiếp theo.

Không thể không nói, có thần khí bắt mạch lòng bàn tay này, gần như không cần thời gian quá dài, nàng đã có thể thăm dò ra được một loạt nguyên nhân gây bệnh ẩn giấu trong cơ thể bệnh nhân rồi.

Tuy nguyên nhân bệnh tra ra được, nhưng chữa trị thế nào, chữa trị ra sao mới có thể khiến bệnh nhân thoát khỏi nguồn gốc căn bệnh thì vẫn cần một vài trị liệu vật lý.

Ví dụ như châm cứu.

Nếu ký hiệu màu xanh lam trong lòng bàn tay thật sự là băng châm của nàng, vậy thì có lẽ nàng có thể thử xem có phải còn có tác dụng khác không.

Công Tử Diễn ném mình lên ghế nằm mềm mại, cố gắng làm một báo cáo tổng kết về các loại đau đớn đã phải chịu trong những năm qua.

Chuyện gì cũng kể, vô cùng chi tiết.

Chi tiết đến nỗi, hắn nói: “Ngươi biết không? Hơn mười năm qua, ta cứ luôn mơ thấy bóng dáng của một tiểu cô nương. Tuy ta không nhìn rõ rằng nàng ấy, nhưng luôn cảm nhận được sự tồn tại của nàng ấy. Khi nàng ấy khóc, tim ta như cũng rất khó chịu. Khi nàng ấy đau khổ, tim ta cũng sẽ đau khổ theo. Khi nàng ấy bị thương, trên người ta cũng sẽ đau theo. Ngươi nói xem, cái này có được tính là một loại bệnh không?”

Bút ghi chép của Ly Diên hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc hướng về gương mặt trắng xanh như ngọc của hắn: “Còn có chuyện này nữa à?”

Công Tử Diễn gật đầu: “Cảm giác rất chân thực ấy, chân thực đến mức… nàng ấy bị thương lúc nào, bị thương ở bộ phận nào, ta đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Song bất kể ta nói với ai, bọn họ cũng nói không thể nào như vậy được. Nhưng sự thật là ta không chỉ cảm nhận được, thậm chí cùng đồng cảm với nàng ấy. Ví dụ như gần đây, nàng ấy đã gặp phải một đòn nặng, bộ phận bị tấn công là ngực, cách tim chừng một phần ba. Công kích đến từ bên ngoài, đối thủ rất mạnh…”

Khi Công Tử Diễn nói ra hết một loạt vấn đề như ngày tiểu cô nương kia bị thương, vị trí bị thương, có khả năng do nguyên nhân nào tạo thành, vân vân, Ly Diên liền ngây ngẩn cả người…

Nàng nhìn tờ giấy mình đích thân ghi chép rõ ràng một cách vô cùng nghiêm túc, ngơ ngác lẩm bẩm những ngày tháng nhìn có vẻ như chẳng có quan hệ gì với nhau nhưng khi nối lại thì lại khiến người ta lạnh cả sống lưng: “Đây… đây không phải là… không phải là ta…”

“Không sai, chính là người. Ngay cả vị trí bị thương cũng giống nhau như thế. Chủ nhân, một lần thì có thể gọi là trùng hợp, nhưng nếu cộng lại thì tuyệt đối không phải trùng hợp nữa rồi.”

“Ngươi sao vậy? Sao đột nhiên sắc mặt lại kém thế?” Khi giọng nói của Công Tử Diễn vang lên bên tai nàng, Ly Diên chợt ngẩng đầu lên, bất ngờ nắm lấy hắn, gấp gáp hỏi: “Ta hỏi ngươi, khi ngươi ba tuổi có từng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn gì không?”

Công Tử Diễn đăm chiêu nhìn nàng, còn nghiêm túc mà bắt đầu suy nghĩ. Suy nghĩ thì không sao, lời nói ra lại suýt chút nữa khiến Ly Diên sợ chết khiếp.

“Ba tuổi, ba tuổi, a, đúng rồi. Năm ba tuổi, ta mơ thấy nàng ấy ngã xuống từ một nơi cao, khắp người như rã rời cả ra, khiến ta đau hết nửa tháng trời. Rõ ràng là không có ngoại thương, thậm chí ngay cả nội thương cũng không có, nhưng ta lại cứ đau theo đến hơn nửa tháng. Khi đó đại phu của ta cũng giày vò đến quá sức, nhưng có uống thuốc cũng vô dụng, châm cứu cũng vô dụng, cứ như vậy mà chịu đựng cho qua…”

Đó là do nàng vì trốn tránh sát thủ do Khang vương phi phái tới, không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách núi. Nếu không phải là treo trên cây thì e rằng không chỉ đơn giản là đau đớn như vậy đâu.

“Sau đó thì sao? Nói tiếp đi.”

“Năm bốn tuổi, chân phải đau gần một tháng.”

Trên trán Ly Diên bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Bốn tuổi, bốn tuổi nàng lên núi hái thuốc, không cẩn thận ngã gãy chân, nằm trên giường cả một trăm ngày trời.

“Năm năm tuổi, mỗi tối đều trải qua đau đớn khó hiểu. Nỗi đau ấy như bao phủ khắp thân thể, giống như bị thứ gì đó cắn vậy…”

Ly Diên cảm giác như tim mình cũng sắp nhảy ra ngoài rồi. Nếu nàng nhớ không nhầm thì khoảng thời gian đó là vì thể nghiệm thời gian phát tác, phản ứng sau khi phát tác của các loại độc mà nàng đã tự ném mình vào trong đám trùng độc, cả một tháng trời.

Người này không phải ngày ngay cả chuyện miệng nôn trôn tháo cũng cảm nhận được đấy chứ?

“Trừ đau đớn ra còn có cảm giác gì nữa không?”

Công Tử Diễn nhẹ lắc lắc đầu: “Những cái khác thì lại không có gì. Nhưng chỉ những điều này thôi cũng đủ khiến ta đau khổ rồi. Mỗi lúc như vậy, gần như ta chẳng làm được gì cả, cứng rắn chịu đựng nỗi đau đớn ấy. Ngươi nói xem, đây rốt cuộc là do nguyên nhân gì? Nói là ác mộng thì ác mộng này có phải hơi quá chân thực rồi không?”

Nhất thời Ly Diên cũng không biết nên giải thích kiểu giấc mơ thần kỳ này như thế nào. Nhưng, dựa theo bản năng của người hành y, nàng vẫn to gan mà hỏi hắn một câu: “Ngươi có huynh đệ tỷ muội khác không?”

Công Tử Diễn nghi hoặc nhìn nàng: “Cái này… có liên quan gì sao?”

Ly Diên mím mím môi: “Trong những tình huống bình thường, những đứa trẻ sinh đôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương hoặc ít hoặc nhiều. Nhưng tình huống như vậy cũng không phải thường xảy ra. Mà kiểu giống như ngươi, gần như là không thể nào. Nhưng thân thể ngươi cũng đúng thật là không có vấn đề gì khác, vậy thì chỉ có thể tồn tại khả năng này thôi.”

Trẻ song sinh ư?

Công Tử Diễn nghe xong liền phủ định với giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Không thể nào. Từ khi ta sinh ra đã một mình, chưa từng nghe nói còn có huynh đệ tỷ muội gì như vậy.”

“Nếu đã như thế, vậy thì không dễ giải thích giấc mơ này rồi. Rốt cuộc là có ý gì đây?”

Tuy nói như vậy nhưng để chứng thực suy đoán của mình, Ly Diên vẫn lẳng lặng tỉnh bơ đâm vào đầu ngón tay mình, đồng thời không quên quan sát phản ứng của Công Tử Diễn.

Nhưng cảnh tượng khiến người khác sợ hãi đã xảy ra.

Công Tử Diễn không chỉ cảm nhận được đau đớn mà còn theo bản năng đưa ngón tay giống với Ly Diên vào trong miệng mình, đồng thời nhíu mày: “Lạ thật, sao đầu ngón tay lại đau như vậy?”

Ly Diên: …

Ôi má, rốt cuộc chuyện đáng sợ này hình thành như thế nào vậy?

Giờ trong đầu nàng cơ bản đã rơi vào trạng thái đơ rồi. Nàng thậm chí không cách nào tưởng tượng được làm sao mà người chẳng có liên quan gì đến nàng trước mặt này có thể sống qua thời gian mười năm này.

Nếu thân thể nàng có hiện tượng lạ gì, hắn cũng có thể cảm nhận được, vậy thì đối với Công Tử Diễn mà nói, mười năm nay có phải là quá không công bằng rồi không?

Điều mấu chốt nhất là bất kể nhìn từ ngoại hình hay những phương diện khác, hai bọn họ có làm sao cũng không liên hệ được tới chuyện trẻ song sinh.

Nhưng, nhưng làm sao giải thích được một loạt những phát hiện trọng đại ngày hôm nay đây?

Ly Diên cảm giác trong đầu mình rất hỗn loạn. Nàng không thể ngồi tiếp được nữa, liền đứng phắt dậy: “Thiếu thành chủ, ta đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái. Hôm nay chúng ta đến đây thôi vậy. Tình hình của ngươi, ta căn bản đã hiểu rõ rồi. Đợi ta quay về nghiên cứu ra phương án tỉ mỉ hơn, ngày mai lại tới bàn bạc với ngài, thế nào?”

Công Tử Diễn không nghi ngờ gì, gật gật đầu: “Cũng được. Vậy vạn sự xin nhờ cậy ngươi rồi.”

Ly Diên miễn cưỡng nở nụ cười: “Không phiền, không phiền. Nên làm mà, nên làm mà.”

Nhìn bóng lưng tràn đầy tâm sự của Ly Diên, Công Tử Diễn nhìn về phía Hoa hộ pháp bên cạnh với vẻ kỳ lạ: “Sao cứ cảm thấy tâm trạng của nàng ta dao động dữ dội vậy nhỉ? Có phải là bệnh tình của ta làm khó nàng ta rồi không?”

Hoa hộ pháp xoa xoa cằm như có điều suy nghĩ. Hắn ta cũng cảm thấy hình như Ly Diên hôm nay có chút bất thường, nhưng cũng không nói ra được là cảm giác gì. Thấy chủ nhân nhà mình lo lắng như vậy, hắn liền mở miệng an ủi: “Công tử đừng lo. Nếu Ly cô nương đã đồng ý thì chắc chắn sẽ có cách mà.”

Chương 212: Các ngươi có từng thấy ký hiệu này bao giờ chưa?

Nói thì nói như vậy, nhưng Công Tử Diễn cứ cảm thấy trong lòng hoảng loạn một cách khó hiểu. Hắn đưa tay đặt lên ngực mình, cảm nhận nhịp đập nóng bỏng hơn cả bình thường, trong lòng càng thấy kỳ lạ, liền nhìn về phía Hoa hộ pháp: “Nghĩa phụ đâu? Bao giờ nghĩa phụ về?”

“Lão gia đang trên đường về. Thiếu thành chủ có chuyện gì gấp ạ?”

Không biết tại sao, trong đầu Công Tử Diễn không ngừng vang lên câu nói khi nãy Ly Diên vô ý nói ra. Ba chữ “trẻ song sinh” dường như đã trở thành ma chú trong tim hắn, không gạt đi được. Nhưng từ khi hắn ra đời đến nay chưa từng nghe nói tới khả năng mình còn có huynh đệ tỷ muội khác nữa.

Nhưng nếu không có thì làm sao giải thích được một loạt những phản ứng không thể dùng quy tắc thông thường để phán xét này của hắn đây?

Hắn tin, lời nói đó của Ly Diên tuyệt đối không phải tùy tiện nói mà không có bất kỳ căn cứ gì. Nàng thân là người hành y, chắc chắn phải chịu trách nhiệm cho những lời mà mình nói ra.

“Vậy thì phái người đi đón, nhất định, nhất định phải nhanh chóng quay về. Ta có chuyện muốn hỏi ông ấy.”

Hắn không cha không mẹ, là nghĩa phụ nuôi lớn hắn. Lúc này, lời xác minh của ông ấy chắc chắn mới là điểm mấu chốt.

Hoa hộ pháp thấy chủ nhân nhà mình cũng có vẻ hồn vía lên mây như Ly Diên, trong lòng phán đoán, lẽ nào có liên quan đến lời Ly cô nương vừa nói sao?

“Còn không mau đi đi?” Dưới sự thúc giục của Công Tử Diễn, Hoa hộ pháp vội vã đi xuống sắp xếp.

Sau khi căn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh lại, ở nơi sâu giữa hai lông mày mệt mỏi của Công Tử Diễn lộ ra một tia lo âu mà ngay cả hắn cũng không phát giác ra.

Lại nói đến Ly Diên, suốt đoạn đường thất tha thất thểu quay về phòng mình ở hiệu thuốc gần đó. Sau khi đóng kín cửa nghe “rầm” một tiếng, nàng liền gọi cả hai thú cưng của mình ra.

“Chuyện này là thế nào? Các ngươi nói xem, cái này là thật sao?”

Hắc Thuần bước đi kiểu mèo đầy tao nhã, lười biếng nằm trên bàn, giọng nói không nhanh không chậm vang lên: “Người đã có suy luận rồi, cần gì phải tới hỏi bọn ta nữa?”

Ly Diên lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Nhưng, nhưng làm sao có thể như vậy được? Ta, ta không phải con gái của Ly Hồng Đào ư? Sao có thể có huynh đệ tỷ muội khác được? Không, chuyện này không thể nào, quá khó mà tưởng tượng được rồi.”

Hắc Thuần thấy nàng như vậy, không nhịn được mà cười lạnh nói: “Người cảm thấy Ly Hồng Đào như vậy chính là người mà được gọi là phụ thân hay sao? Nếu ông ta là phụ thân người, vậy đời này người đâu chỉ đơn giản là xui xẻo chứ? Người từng thấy người phụ thân nào đối đãi với con gái ruột của mình như vậy chứ? Cùng là thứ nữ, vì sao sự đối đãi người nhận được lại khác biệt một trời một vực với những thứ nữ khác? Về điểm này, lẽ nào người chưa từng nghĩ tới hay sao?”

Ly Diên cười khổ một tiếng: “Cái này còn cần nói sao? Dù người ta là thứ nữ nhưng tốt xấu gì cũng có vẻ ngoài bình thường đúng không? Ngươi nhìn dáng vẻ này của ta đi, đâu chỉ là xấu, thật sự là không thể nhìn nổi đấy có biết không? Đối với ông ta mà nói, con gái là dùng để lợi dụng. Nhưng hiện tại, ta không có bất cứ giá trị lợi dụng nào. Ông ta có thể hòa nhã vui vẻ với ta mới là bất thường đấy.”

Lời này vừa nói ra, Hắc Thuần còn chưa phản ứng gì thì Bạch Tra đã xù lông: “Ai nói chủ nhân có vẻ ngoài xấu xí? Rõ ràng người rất xinh đẹp rất xinh đẹp đó có được không hả? Lẽ nào những người đó đều mù hết, không nhìn thấy sao?”

Ly Diên dứt khoát cho rằng nó đang an ủi nàng, hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa thật sự trong lời nói này của Bạch Tra là gì.

“Có phải là con gái thật hay không thì người điều tra một chút đi, chung quy cũng không có vấn đề gì chứ đúng không?”

Lời của Hắc Thuần lập tức khiến Ly Diên đang cúi đầu phải ngẩng lên: “Ngươi, ngươi nói gì cơ?”

“Điều tra. Trước đây người chưa từng nghĩ theo hướng này, vậy giờ thì sao? Hiện giờ nếu đã có nghi ngờ, có phải là nên thay đổi hành động rồi không? Hơn nữa, với thân phận địa vị của người bây giờ, tra mấy chuyện này hoàn toàn là việc dễ như trở bàn tay. Bỏ nguồn lực tốt như vậy mà không lợi dụng, chẳng phải là đáng tiếc sao?”

Ly Diên khó khăn khó hiểu nhìn về phía hai thú cưng: “Các ngươi cho rằng ta không phải con gái của Ly Hồng Đào ư?”

Bạch Tra nghe xong, không nhịn được mà lườm một cái trắng mắt: “Tuy chưa từng gặp mẹ của chủ nhân, nhưng con heo mập đó tuyệt đối không thể nào sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như người được. Ta cũng cảm thấy người buộc phải điều tra một chút đó.”

Khóe miệng Ly Diên giật giật, đưa tay nhéo gương mặt đầy lông mềm của Bạch Tra: “Ta nói đó, ngươi cứ suốt ngày kêu ta xinh đẹp xinh đẹp, giờ có ngừng được chưa? Ngươi như vậy khiến ta đỏ mặt đó. Với dáng vẻ này của ta cũng không biết ngại mà xưng là ‘xinh đẹp’ ư? Ngươi kêu những người con gái khác làm sao mà sống đây?”

Không ngờ, ngay cả Hắc Thuần ở bên cạnh cũng nói như thể thật sự là nàng rất xinh đẹp vậy: “Chủ nhân, lời của người ngoài thì thôi đi, lẽ nào người không tin bọn ta sao? Người thật sự có vẻ ngoài rất xinh đẹp mà.”

Ly Diên: …

Được rồi, yêu ai yêu cả đường đi đến mức này, nàng còn có thể nói gì được nữa? Xinh đẹp thì xinh đẹp vậy. Sống ở cổ đại bảy, tám năm, cuối cùng cũng có người nói nàng xinh đẹp. Nàng hẳn là nên vui mừng có phải không?

Hắc Thuần thấy Ly Diên có vẻ như hoàn toàn không để tâm đến lời của bọn nó, cũng không bực mình. Trong lòng nó nghĩ, sớm muộn rồi cũng có một ngày chủ nhân sẽ biết, bọn nó không hề trợn mắt nói dối.

Tuy nói không để tâm đến lời khen xinh đẹp, nhưng chuyện Ly Hồng Đào có phải cha ruột của nàng hay không thì lại khiến Ly Diên để tâm.

Nhưng nếu Ly Hồng Đào không phải cha của nàng, vậy cha nàng là ai chứ? Lẽ nào năm đó mẹ nàng còn ngoại tình nữa à?

Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị Ly Diên chặt đứt ngay lập tức. Không, không thể nào.

Theo những gì nàng biết, nếu người mẹ đó của nàng có cái gan này thì năm đó cũng sẽ không chết trong màn tranh đấu nội bộ gia đình. Chuyện này là không thể nào.

Xem ra những chuyện về thân thế của nàng đúng là có quá nhiều điểm đáng nghi. Nực cười trước đây nàng căn bản không nghĩ theo hướng này. Sớm biết như vậy thì đã sớm điều tra rồi. Như vậy, nàng cần gì phải bỏ ra cả tương lai của mình chứ?

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi phấn chấn tinh thần. Có lẽ trước khi thành thân, nàng có thể điều tra rõ sự việc này được chăng?

Khi Ly Diên đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình thì hai con thú một đen một trắng lại lén lút cắn tai.

“Vậy về phần Công Tử Diễn kia, ngươi có nhìn ra được cái gì không?”

Bạch Tra chậm chạp lắc cái đuôi lông mềm mại của mình, thỉnh thoảng lại đuổi theo cái đuôi mà quay vòng tròn hai vòng giống như chó vậy.

Hắc Thuần liếc mắt xem thường như nhìn một kẻ ngốc. Sau hành động mà nó coi là vô cùng ấu trĩ kia, nó liền nói với vẻ cao thâm khó đoán: “Phí lời, nếu không nhìn ra, sao có thể nhắc nhở chủ nhân được như vậy?”

“Nếu đã như vậy, tại sao ngươi không trực tiếp nói cho chủ nhân biết?”

Bạch Tra chớp đôi mắt sáng trong, vẻ mặt đầy hiếu kỳ.

Hắc Thuần vươn móng vuốt ra, “bốp” một cái đập lên cái đầu của Bạch Tra: “Đồ ngu ngốc nhà ngươi. Giải thích kiểu không rõ ràng như vậy mà người còn không tin, ngươi cho rằng chúng ta nói cho người biết chân tướng thì người sẽ tin sao? Vả lại, ngươi có nhìn kỹ vẻ ngoài của hai người họ chưa? Người bình thường đều sẽ không tin giữa hai bọn họ có dính líu gì với nhau đó có biết không?”

“Nhưng rõ ràng bọn họ…” Bạch Tra còn chưa nói hết câu thì đã bị Hắc Thuần vô tình cắt ngang: “Ngươi câm miệng, ngươi lấy ánh mắt của chúng ta ra để so với con người, giống nhau được sao? Với những gì mà mắt người có thể nhìn thấy được, hai bọn họ tuyệt đối là quan hệ xa xôi đến mức tám cây sào trúc cũng không với tới được. So với việc nói thẳng, còn không bằng để bọn họ tự phát hiện. Hơn nữa, ta có dự cảm, bọn họ có thể có cuộc đời khác biệt một trời một vực như vậy chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Ngươi và ta vẫn nên dùng góc độ của người ngoài cuộc mà đối đãi với chuyện này đi thì tốt hơn.”

Bạch Tra hiểu rõ ý của Hắc Thuần, chính là không cho nó nhúng tay vào nữa chứ gì.

Tuy nói như vậy có hơi có lỗi với chủ nhân, nhưng… nhưng nay đúng thật là nàng còn quá nhỏ bé. Có lẽ đây cũng là một phần tất yếu trong quá trình trưởng thành của nàng chăng?

Nghĩ tới đây, nó liền tán thành với lời nói của Hắc Thuần: “Ta biết nên làm thế nào rồi.”

Hắc Thuần gật gật đầu, liếm liếm móng vuốt của mình một cách tao nhã; “Xem ra ngươi cũng chưa tính là quá ngốc.”

Bạch Tra ghét nhất cái kiểu đụng một chút là lôi giọng điệu của người bề trên ra dạy dỗ nó như vậy, không nhịn được mà mỉa mai: “Nói cứ như ngươi lớn hơn ta nhiều lắm vậy.”

Hắc Thuần hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, đừng có không tin. Không biết tuổi tác của ông nội đây gấp ngươi bao nhiêu lần đâu. Nếu không tin thì lần sau gặp mẫu thân ngươi, ngươi có thể hỏi cho rõ.”

Bạch Tra liếc mắt: “Vậy thì đến lúc đó rồi nói. Hiện tại, điều ta nhìn thấy là ta và ngươi không chênh lệch bao nhiêu. Về hình thể mà nói, không biết ta lớn hơn ngươi bao nhiêu lần. Sau này, ngươi bớt lấy giọng điệu của trưởng bối ra nói chuyện với ta đi. Tính tình ta tốt, ngươi tưởng tiểu gia đây dễ bị ức hiếp à?”

Hắc Thuần: “Ô, tiểu tử nhà ngươi được đấy, lại dám kiêu ngạo trước mặt Hắc gia ta à?”

Ngay khi hai thú cưng chuẩn bị đại chiến một trận thì Ly Diên đột nhiên xách bọn chúng sang một bên: “Được rồi, ồn ào cái gì chứ? Ta hỏi các ngươi, các ngươi đã từng thấy ký hiệu này chưa?”

Nói xong, nàng liền đưa ký hiệu châm bạc màu băng lam trong lòng bàn tay ra, chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hai con thú.

Hắc Thuần và Bạch Tra nhanh chóng trao đổi ánh mắt, trong lòng nghĩ, quá không dễ dàng rồi. Chủ nhân ngốc nghếch này của bọn nó, cuối cùng cuối cùng cũng phát hiện ký hiệu không giống bình thường này rồi sao?

Hai đứa đồng thời quay đầu nhìn Ly Diên: “Từng thấy rồi. Đây không phải chính là băng châm đã biến mất của người đó sao?”

Khóe miệng Ly Diên giật giật: “Các ngươi hay lắm. Thì ra các ngươi sớm đã biết rồi, tại sao không nhắc nhở ta?”

Bạch Tra nuốt nước bọt: “Cái này, cái này còn cần nhắc nhở sao? Không phải ở trong lòng bàn tay người à? Lẽ nào giờ người mới phát hiện ư?”

Ly Diên: …

Tên này là cố ý đúng không? Nếu nàng phát hiện từ sớm thì còn cần ở đây hỏi bọn chúng sao?

“Chủ nhân hỏi như vậy, có điều gì nghi ngờ không?”

Cũng may đầu óc Hắc Thuần tỉnh táo hơn một chút, lập tức gạt Bạch Tra sang một bên, ngẩng đầu nhìn Ly Diên, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Đến tận bây giờ ta cũng vẫn không hiểu, tại sao băng châm đang yên đang lành lại biến mất cả kim lẫn hộp trong lòng bàn tay ta. Các ngươi có từng nhìn rõ được không?”

Quảng cáo
Trước /134 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chư Thiên Võ Tu Quần

Copyright © 2022 - MTruyện.net