Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi
  3. Chương 309-310
Trước /134 Sau

Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 309-310

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 309: Quỷ Y là ai?

Nhưng hắn làm sao có thể đặt nàng ngang hàng với mình được?

“Nếu ngươi mệt có thể nghỉ nơi một khoảng thời gian…”

Người nào đó nghe thấy giọng điệu đột nhiên mềm xuống của hắn thì tỏ vẻ xì mũi coi thường: “Vậy bảo bối Đỗ Ẩn của ngươi thì sao?”

Vệ Giới vuốt cằm suy nghĩ một lát: “Ngươi yên tâm, sẽ có người tiếp nhận.”

Linh Diên đảo mắt, sắc nhọn liếc hắn một cái “Người đó, không phải là Quỷ Y ngươi mời được lúc trước chứ?”

Đôi mắt phượng của Vệ Giới híp lại thành một đường “Sao vậy? Ngươi có ý kiến à?”

Đương nhiên tỷ có ý kiến, rất có ý kiến.

Đồ giả mạo đáng chết, giả mạo tới nghiện rồi hả? Thật sự coi mình là Quỷ Y sao?

Không đợi Linh Diên phát hỏa, người nào đó đã hứng thú dào dạt nhìn nàng, bộ dạng kia rõ ràng là rất chờ mong.

Hắn mẹ nó đang chờ mong cái gì?

Linh Diên giật nảy rùng mình một cái. Nguy rồi, không phải lão hồ ly này đã bắt đầu hoài nghi thân phận của nàng rồi chứ?

Lời đã ra tới khóe môi bị nàng cứng rắn nuốt xuống: “Ta hỏi ngươi, cuối cùng Quỷ Y này ngươi lấy ở đâu ra? Thân phận gì đó, ngươi điều tra rõ ràng chưa?”

Giọng của Linh Diên quá mức cứng rắn, cứng rắn đến mức khiến Vệ Giới buộc phải vuốt cái cằm trơn bóng, đăm chiêu nhìn nàng: “Hắn từ đâu tới có quan trọng không? Hắn có phải Quỷ Y hay không có quan trọng không?”

“Nói nhảm, sao lại không quan trọng? Chẳng lẽ ngươi còn muốn để một đồ giả mạo chữa bệnh cho Đỗ Ẩn sao?”

Lúc này ánh mắt Vệ Giới chợt lạnh: “Sao ngươi lại biết hắn là giả mạo? Hay là, ngươi biết Quỷ Y thật sự là ai?”

Linh Diên hơi nhướng mày, cười mà như không cười: “Ngươi không cần lừa ta, ta không có hứng thú chuyện Quỷ Y là ai, điều ta hứng thú là Quỷ Y không tham gia chuyện hoàng thất, ngươi dựa vào đâu xác định hắn chính là Quỷ Y? Còn dùng danh nghĩa của ta đưa hắn theo nữa, hả? Phượng vương điện hạ, ngài không cảm thấy nên cho nô tỳ một lời giải thích hợp lý sao?”

Vệ Giới cười gian tà, ngón tay thon dài trơn bóng thờ ơ cọ qua làn da tuy rằng đen béo nhưng bóng loáng nhẵn nhụi của Linh Diên, đôi môi mỏng mà quyến rũ hơi cong lên, mang theo chắc chắn và đùa cợt trước nay chưa từng có.

“Nếu như không có ai biết ai là Quỷ Y thật sự, vậy có nghĩa là ai cũng có thể đóng vai hắn. Ngươi không phục? Ngươi cũng có thể đi đóng giả, cần gì phải ghen tị với người ta chứ?”

Linh Diên: …

Nói tới đây, cuối cùng Linh Diên cũng lờ mờ cảm giác được, tên nhãi này thật sự đang hoài nghi mình. Hắn còn muốn dùng phương thức như vậy ép nàng lòi ra.

Ha ha, nếu hắn cho rằng chỉ dựa vào những thứ này là có thể ép nàng lộ diện, vậy cũng không khỏi quá xem thường Phượng Trì sơn trang của nàng rồi. Nếu như hắn cảm thấy hứng thú với Quỷ Y như thế, vậy nàng để hắn gặp một lần thì sao?

Nghĩ tới đây, Linh Diên mạnh dạn đón đôi mắt phượng phảng phất có thể biết rõ tất cả của hắn.

“Nếu vương gia xem trọng người đó như vậy thì phải bảo vệ hắn thật tốt. Theo ta được biết, Quỷ Y có rất nhiều kẻ thù đấy!”

Nói xong, nàng không quên cười lạnh một tiếng, nhẹ tung người nhảy xuống xe ngựa.

Lúc này Vệ Giới mới phát hiện chẳng biết xe ngựa đã đến cửa Phượng vương phủ từ lúc nào.

Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, nhìn người nào đó sau khi quẳng ra những lời này thì thoáng cái thả lỏng, thậm chí còn cực kỳ vui vẻ, đôi mắt lạnh lẽo bất giác híp lại.

Nha đầu này, rốt cuộc… có phải là người đó hay không?

Thế nhưng thời gian kế tiếp hắn không thể nghĩ đến những chuyện này, bởi vì sau khi Linh Diên trở lại Dược viên lập tức quyết định làm phẫu thuật lần thứ hai cho Đỗ Ẩn.

Đỗ Ẩn không ngờ rằng Linh Diên rời khỏi một cái là cả một tháng, càng không ngờ rằng đột nhiên có một ngày nàng lại xuất hiện trước mặt mình.

“Tẩu tẩu? Tẩu, tẩu về rồi hả?”

Trong lòng Linh Diên rất nhớ bệnh nhân đã ở chung tới có tình cảm này, sau khi trở lại vương phủ liền đi thẳng tới chỗ này.

Lúc nàng đến Đỗ Ẩn vừa mới tỉnh lại, hắn nhìn thấy mà tưởng như đang nằm mơ.

Một tháng nay, tất cả mọi người đều nói tẩu tẩu ra ngoài cứu người, chỉ có hắn cho là bọn họ đang an ủi mình, tất nhiên là chứng bệnh của hắn quá phức tạp, cả nàng cũng không trị được nên từ bỏ, có lẽ sẽ không trở lại nữa.

Không ngờ rằng ——

Nàng vậy mà thật sự trở về, thảo nào lúc tên nhóc này nhìn thấy Linh Diên lại cười chân thật như vậy.

Linh Diên nhìn gương mặt dần dần có sức sống của hắn, trong lòng không khỏi vui mừng.

“Đúng vậy, tẩu tẩu về rồi, tẩu tẩu trở về làm phẫu thuật cho Ẩn Nhi, có muốn nhanh khỏe lên không? Yên tâm, chỉ cần có tẩu tẩu ở đây, tin rằng không bao lâu ngươi có thể đi đứng tự nhiên như người bình thường. Tin tẩu tẩu, đây là lời hứa của tẩu tẩu với ngươi!”

Đã có dao phẫu thuật chuyên nghiệp và bộ dụng cụ truyền dịch, Linh Diên càng có lòng tin với ca phẫu thuật của Đỗ Ẩn. Hơn nữa, thân thể của Đỗ Ẩn được nàng điều trị trong khoảng thời gian này đã từ độ khó năm sao xuống bốn sao. Tiếp theo chỉ cần làm phẫu thuật thêm hai lần là có thể xử lý độc còn sót lại trong cơ thể hắn đến tám phần.

Mấy năm qua để chăm sóc Đỗ Ẩn, có thể nói trên dưới Dược viên đã lao tâm khổ tứ. Nếu không thì theo tình trạng của hắn, nói không chừng cơ bắp đã sớm teo rút rồi, nhưng từ tình trạng hiện tại xem ra, điều kiện cơ thể của hắn tốt hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều. Cộng thêm có lần truyền máu thí nghiệm đầu tiên của nàng đã chứng minh điều kiện cơ thể của hắn cho phép nàng tiến hành phẫu thuật tiếp theo.

Chuyện này đã cho nàng lòng tin tuyệt đối, chỉ cần có thể đổi máu của hắn bảy tám phần, cơ thể của hắn có thể từ từ khôi phục như lúc ban đầu. Đã có bước đầu tiên, còn lo lắng về sự phát triển của bước thứ hai sao?

Vì vậy sau khi Linh Diên trở lại Dược viên thì không nghĩ tới Vệ Giới khiến người ta ghét kia nữa, lập tức vùi đầu chuẩn bị cho lần phẫu thuật thứ hai của Đỗ Ẩn.

Cùng lúc đó, nàng không biết nhờ hiệu ứng quảng cáo miễn phí của Dung thân vương và Quân lão phu nhân, ngưỡng cửa của Phượng vương phủ suýt chút bị đám quan lại quyền quý kia đạp hỏng.

Nhưng khiến bọn họ thất vọng là vị Phượng vương phi này không phải ai cũng chịu chữa. Tuy rằng nàng ở trong Phượng vương phủ, nhưng phía Phượng vương sao lại cho phép vương phi của mình dễ dàng tới cửa phục vụ như vậy chứ?

Ban đầu Phượng vương còn kén cá chọn canh gặp những người này, nhưng theo người càng ngày càng nhiều, kiên nhẫn của Vệ Giới đã sớm cạn kiệt. Hắn lập tức sai người đóng chặt cửa, từ chối tiếp khách, như vậy tất cả mọi người đều bị chặn bên ngoài cửa Phượng vương phủ. Nhưng cho dù là thế, thanh danh của Phượng vương phủ cũng không hề suy giảm, ngược lại còn vì Linh Diên mà luôn sôi nổi ở giới thượng lưu kinh thành. Điều khiến khiến cho Phượng vương phủ vốn đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, thanh danh càng vang dội.

Trong lúc vô hình đã gây dựng nền móng tuyệt đối cho bước đường tiếp theo của Vệ Giới.

Trong quá trình sau đó, Linh Diên không để ý tới chuyện bên ngoài, đặt toàn bộ tâm tư trên người Đỗ Ẩn. Ngay cả Vệ Giới cũng biết đây là thời điểm mấu chốt, rất ít khi đến Dược viên quấy rầy nàng. Linh Diên thì vừa dựa theo nhiệm vụ hệ thống chữa bệnh đưa ra mà nhận nhiệm vụ, lấy dược liệu, vừa tiến hành đợt điều trị cuối cùng cho cuộc phẫu thuật của Đỗ Ẩn, cuộc sống trôi qua rất phong phú.

Ngược lại là bên phía Thượng Quan Tình Hi, sau khi kết thúc trị liệu cho Dung thân vương trở lại Thượng Quan phủ, còn chưa nghỉ ngơi mấy ngày đã truyền đến tin tức Ngọc mỹ nhân mang thai.

Nháy mắt nàng ta nhìn thấy tin tức này, lòng nàng ta không vì vậy mà khổ sở, ngược lại nở một nụ cười trào phúng. Hoán Hoa nhìn thấy nụ cười này của nàng cảm thấy hơi sởn gai ốc.

“Lão đại, chúng ta đừng như vậy được không? Thương Truật sư huynh kêu ta tới hỏi ý người một chút, chuyện này phải giải quyết thế nào?”

Giải quyết?

Thượng Quan Tình Hi nhìn sang Hoán Hoa: “Ngươi nói thử xem, bây giờ nàng ta dám để mình mang thai, có thể bất cứ giá nào bảo vệ đứa bé này. Con cũng đã có rồi, ngươi nói xem sắp tới nàng ta còn có thể nghe theo chúng ta nữa không?”

Thượng Quan Tình Hi không buồn không giận, dường như không hề bất ngờ với kết quả này.

Nàng ta cười nhạt một tiếng, bộ dạng trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như ánh trăng sáng tỏ kia lạnh lẽo nhàn nhạt, khiến người bên cạnh dần dần dựng lông tơ.

Hoán Hoa hơi lấy làm tiếc lắc đầu: “Thật không ngờ rằng nàng ta vậy mà để mình càng lún càng sâu, may mà chúng ta đều liên lạc riêng từng người, nếu thật sự để nàng ta biết người sai khiến sau màn, chỉ sợ Tử Hoàng cung chúng ta có phiền phức rồi.”

“Sợ cái gì? Từ khi sắp đặt kế hoạch này, chúng ta nên ý thức được sự đáng sợ của phản đồ rồi. Huống hồ, đã có lần một sẽ có lần hai, chúng ta không thể tín nhiệm bất kỳ kẻ nào, người duy nhát có thể tin tưởng cũng chỉ có bản thân. Mỗi một người bên cạnh, ngươi đều phải có lòng phòng bị. Về phần đáng tiếc, ha ha, ngươi cảm thấy rất đáng tiếc ư? Ta lại không thấy vậy, không hề. Nếu nàng ta có thể phản bội chúng ta đã định trước phản bội chính nàng ta, gia tộc của nàng ta. Cả những thứ đó nàng ta còn có thể vứt bỏ, còn chuyện gì là không làm được? May mà chúng ta phát hiện ra sớm, đó mới là điều chúng ta nên thấy may mắn nhất.”

“Thế nhưng, tại sao chứ? Ta thật sự không hiểu, tại sao nàng ta lại làm thế? Rõ ràng nàng ta hận hắn ta muốn chết, không phải sao? Tại sao còn muốn giữ lại hài tử của người kia? Đừng nói với ta nàng ta muốn lấy hài tử uy hiếp người nọ. Xì, ta không tin những chuyện này. Ta thà tin nàng ta vì hài tử mà thay đổi ước nguyện ban đầu cũng không muốn tin tương lai có một ngày, nàng ta sẽ vì hài tử mà cắt đứt quan hệ với nam nhân kia. Chậc chậc, nữ nhân, thật là một loài động vật phức tạp, thay đổi thất thường.”

Thượng Quan Tình Hi lạnh nhạt nhìn Hoán Hoa: “Đừng coi thường sức mạnh của tình yêu, nếu như Úc Yên đã không thể tự kiềm chế, tạm thời cắt bỏ sợi dây này đi! Ta tin nàng ta không ngốc tới mức thú nhận mục đích cuối cùng của mình. Chỉ cần nàng ta không nhận tội, chúng ta cứ để mặt nàng ta! Về phần tương lai nàng ta có thể lăn lộn ra cái gì hay không tùy thuộc vào số phận của nàng ta, mọi chuyện tùy duyên, không cưỡng cầu được.”

Về phần đứa bé, ha ha, có Cừu Trinh kia, đứa bé này có giữ được hay không thật khó mà nói trước. Đặc biệt là dưới điều kiện mất đi sự chống đỡ của bọn họ, Úc Yên phải sinh tồn trong hậu cung thế nào đây?

Thượng Quan Tình Hi tỏ vẻ vô cùng chờ mong, chờ mong nữ nhân phản bội bản thân, phản bội gia tộc, phản bội bọn họ sẽ có kết cục thế nào!

“Ý chủ tử là, cắt đứt tất cả liên lạc, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt ư?”

Thượng Quan Tình Hi nhẹ gật đầu: “Nếu nàng ta đã có lòng riêng, tạm thời không cần lo, rút tất cả thế lực đi.”

“Vậy cung nữ bên cạnh Úc Yên thì sao? Thoạt nhìn là một hạt giống…”

Hoán Hoa còn chưa dứt lời, Thượng Quan Tình Hi đã nghiêm mặt ngắt ngang: “Hoán Hoa, nhiều năm như vậy, lẽ nào ngươi còn chưa học được lúc nên mềm thì mềm, nên tàn nhẫn thì tàn nhẫn sao? Đừng quên, từ khi nàng ta kết thành tổ với Úc Yên thì ngươi nên biết, cả đời này nàng ta đã sinh tử không rời với Úc Yên. Nếu nàng ta đã không có khả năng điều khiển Úc Yên, vậy đã cho thấy nàng ta bị Úc Yên ăn chặt. Người như vậy ngươi còn dám thu về sử dụng sao?”

Lúc Hoán Hoa muốn nói lại thôi, giọng nói lạnh lùng của Thượng Quan Tình Hi lại vang lên: “Còn nữa, sau này việc nhỏ thế này ngươi tự mình làm chủ là được, không cần hỏi ý kiến ta nữa, về đi!”

“Vâng.” Hình như Hoán Hoa đã tỉnh ngộ, chậm rãi gục đầu xuống, lùi lại một bước. Lúc nàng ta đang định xoay người bỏ đi đột nhiên nhớ ra gì đó, quay phắt người lại: “Phải rồi chủ tử, sư huynh hỏi người, phía huynh ấy có cần phải tiếp tục hay không.”

Thượng Quan Tình Hi bất đắc dĩ ngước mắt: “Tiếp tục, vĩnh viễn tiếp tục, chỉ cần có nhược điểm thì phải tiếp tục. Vậy thì, ngươi kêu huynh ấy rảnh rỗi đến chỗ ta một chuyến, ta muốn nói chuyện với huynh ấy.”

“Vâng, ta sẽ chuyển lời, vậy ta đi trước đây.”

Sau khi Hoán Hoa đi, Thượng Quan Tình Hi có chút nhức đầu xoa huyệt Thái Dương phình to của mình, đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị người ta đánh một trận, chỗ nào cũng đau, chỗ nào cũng khó chịu.

Úc Yên…

Nàng ta nhẹ giọng lẩm bẩm tên người này, đôi mắt hơi lạnh dần tụ lại, cuối cùng biến thành một tia sáng mờ tối.

Cùng lúc đó, trong Bạch Ngọc hiên, Đông Nhi vẻ mặt bất mãn căm tức nhìn Úc Yên, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi và phẫn nộ.

“Sao ngươi có thể ích kỷ như vậy? Sao có thể? Ngươi chính là đại phu, chẳng lẽ không biết tránh thai thế nào hay sao? Bây giờ ngươi mang thai là có ý gì? Ngươi đặt mình ở đâu? Đặt ta, đặt sau lưng chúng ta ở đâu? Úc Yên, ngươi động lòng rồi đúng không? Ngươi đã yêu tên hoàng đế kia đúng không?”

Úc Yên ôm hai chân mình, vẻ mặt mê man rúc vào góc tường, trước sự chỉ trích của Đông Nhi, nàng ta liều mạng lắc đầu.

“Không, ta không có, ta không hề động lòng! Ta thật sự không nghĩ đến, chỉ là không nghĩ tới mình sẽ mang thai. Đông Nhi, ta cầu xin ngươi, đừng truyền tin đi được không. Ngươi cho ta chút thời gian, cho ta chút thời gian suy nghĩ được không? Ta thề, chỉ cần ta nghĩ thông nhất định sẽ cho ngươi một đáp án hài lòng, đến lúc đó muốn quyết định thế nào đều theo ngươi, tất cả đều nghe theo ngươi được không?”

“Ha ha, Úc Yên ơi Úc Yên, sao ngươi vẫn chưa thấy rõ thế cuộc trước mắt chứ? Ngươi cho rằng trong cung này chỉ có hai người chúng ta đến từ chỗ đó sao? Ngươi cho rằng bên cạnh ngươi chỉ có ta hả? Ngươi cho rằng sao thế lực của người ta lớn được như vậy? Ngươi cho rằng đối phương dựa vào đâu nuôi lớn chúng ta, bồi dưỡng chúng ta? Tại sao? Tại sao? Đồ óc heo này, chẳng lẽ còn chưa hiểu sao? Ta nói cho ngươi biết, muộn rồi, tất cả đã muộn rồi. Ngươi không còn cơ hội nữa, chuyện ngươi mang thai, nếu ta không đoán sai thì người phía sau màn đã biết rồi. Bất kể tương lai ngươi có muốn đứa bé này hay không, hai chúng ta đã bị vứt bỏ rồi, bị vứt bỏ đó ngươi hiểu chưa?”

Thân thể Úc Yên cứng đờ, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Sao có thể như vậy được?”

Đông Nhi cười tự giễu: “Sao lại không thể? Nếu ngươi không biết y thuật giống ta thì thôi, cố tình ngươi lại biết y thuật, biết y thuật. Tình huống của ngươi thế nào lẽ nào ngươi lại không biết? Đặc biệt bây giờ ngươi là nữ nhân của hoàng đến càng nên để ý tới phương diện này, tuy rằng đây là một chuyện không công bằng với ngươi, nhưng sao ngươi không nghĩ thử xem, người như chúng ta sao xứng có được hài tử? Ngươi sinh con ra rồi có thể chịu trách nhiệm với nó không? Ha ha, nói khó nghe hơn một chút, ngươi có sinh được nó ra không? Dựa vào sức mạnh của ta và ngươi, ngươi có thể bình an đợi đến lúc đứa bé chào đời sao?

Úc Yên, ngươi đúng là hồ đồ, hồ đồ mà, kỳ thật trong lòng ngươi không bài xích hắn đúng không? Bất kể là người lớn hay đứa nhỏ ngươi đều không bài xích đúng không? Chỉ cần có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai. Bây giờ cả mang thai ngươi còn dám, vậy tiếp theo thì sao, có phải cả bọn ta ngươi cũng có thể phản bội hay không? Nhờ hồng phúc của ngươi, bây giờ chúng ta đã biến thành quân cờ bị vứt bỏ. Từ nay về sau, trong hậu cung này không còn ai giúp đỡ chúng ta nữa rồi. Ngươi cứ đợi đến khi bị dám nữ nhân độc ác kia ăn tươi nuốt sống đi!”

Úc Yên rơi lệ đây mặt, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ rõ tái nhợt và bất lực.

“Không, không phải như vậy, không phải như vậy đâu Đông Nhi. Ngươi nói giúp ta đi được không? Ta không có ý muốn phản bội, càng không có ý động lòng, sao ta có thể động lòng được, sao có thể chứ? Cầu xin ngươi tin ta, tin ta đi được không?”

“Ta tin ngươi thì có tác dụng gì? Vô ích thôi, chẳng những vô ích, hiện tại cả tư cách truyền tin chúng ta cũng không còn nữa! Ngươi phải biết chúng ta phải đối mặt với ai, nguy hiểm tàn bạo bao nhiêu. Dưới tình huống như vậy, ngươi trông chờ ai tới tin tưởng chúng ta? Đừng ấu trĩ nữa!”

Đông Nhi không chút lưu tình nói, những câu này gõ vào lòng Úc Yên, khiến cho gương mặt vốn trắng bệch của nàng ta càng thêm đau thương bất lực.

Nàng ta liều mạng lắc đầu, thử nói cho Đông Nhi suy nghĩ chân thật nhất của mình. Đáng tiếc Đông Nhi căn bản không cho nàng ta cơ hội giải thích, sau khi châm chọc khiêu khích nàng ta xong thì phất tay áo bỏ đi, để lại một mình Úc Yên ngồi trong cung điện lớn như vậy, âm thầm đau đớn.

Nàng ta không hiểu, nàng ta chỉ mang thai, chỉ muốn bảo vệ con mình, tại sao lại trở thành quân cờ bị vứt bỏ chứ? Chẳng lẽ có con thì không thể trở thành quân cờ của bọn họ ư? Vì sao sự thật nhất định phải tàn khốc như vậy?

Vì sao? Cuối cùng là vì sao?

Lúc này Úc Yên căn bản không biết, hoàng thượng đang độ trung niên, cho dù bây giờ hoàng tử của hắn ta còn đang ở trong bụng Úc Yên, nhưng chỉ cần thân thể nó khỏe mạnh, tương lai nhất định có thể có cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế. Bởi vì hoàng thượng không có đích tử nên bất kể phân vị của mẫu phi có cao hơn thì chung quy cũng chỉ là thứ tử, đều có cùng thân phận bối cảnh với bất kỳ hoàng tử do phi tần nào sinh, không có bất kỳ sự khác biệt nào. Nếu nàng ta sinh công chúa thì thôi, nhưng nếu nàng ta sinh hoàng tử thì tính chất đã khác, hoàn toàn khác biệt. Úc Yên đã có hoàng tử bên người còn có thể cam lòng nghe theo phân phó của một Tử Hoàng cung nho nhỏ sao?

Cho dù Úc Yên biết rất ít nhưng bọn họ cũng không thể mạo hiểm như vậy, giao tương lai của Tử Hoàng cung cho phi tử của hoàng đế, còn là một phi tử đã làm trái ý muốn ban đầu, đó mới là điểm Tử Hoàng cung thật sự kiêng kỵ. Thay vì mạo hiểm với “khả năng” như vậy, chi bằng ngay từ đầu đã từ bỏ.

Đáng tiếc đạo lý đơn giản như vậy, Đông Nhi vừa nhìn đã hiểu, mà Úc Yên thân là người trong cuộc lại bị tình cảm mê hoặc ý muốn ban đầu, vì vậy cả những đạo lý đơn giản nhất cũng không nhìn ra.

Lúc này Úc Yên căn bản không ngờ rằng chờ đợi nàng ta chính là thử thách trùng trùng điệp điệp thế nào. Nhất là trong đầm rồng hang hổ thế này, cuối cùng đứa bé này của nàng ta có giữ được hay không.

Dược viên.

Nhoáng cái đã nửa tháng nữa trôi qua, Linh Diên vì chuẩn bị các dụng cụ y tế và dược liệu cho ca phẫu thuật lần thứ hai của Đỗ Ẩn mà bận rộn cả nửa tháng. Trải qua cố gắng thời gian dài như vậy, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.

Ngày ca phẫu thuật diễn ra, hai người đều thay đồng phục phẫu thuật trắng tinh sạch sẽ, một mình Linh Diên đẩy Đỗ Ẩn đã được tiêm thuốc gây mê vào phòng phẫu thuật.

Máu cần cho lần phẫu thuật này vẫn do trên dưới Dược viên hiến, hơn nữa được hệ thống chữa bệnh của Linh Diên xử lý và giữ gìn đã đảm bảo sự an toàn và xác suất thành công của ca phẫu thuật ở mức lớn nhất.

Đã có kinh nghiệm lần trước, lần này tự nhiên làm chơi ăn thật, đặc biệt còn có thiết bị y tế và đủ lượng máu tươi hỗ trợ nên ca mổ của nàng được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Chương 310: Cha con gặp nhau

Hắc lão vẫn đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, xuyên qua lưu ly trong suốt có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Linh Diên. Ông ta âm thầm cảm thán bản lĩnh của nàng cao siêu, đồng thời không quên cầu nguyện ca phẫu thuật của Đỗ Ẩn có thể tiến hành thuận lợi.

Nhiều năm như vậy rồi, độc của Đỗ Ẩn đã xâm nhập vào nội phủ ngũ tạng, chỉ giải độc bằng dược vật đã không thể khiến hắn mau chóng khôi phục, chỉ có thể dựa vào thời gian để chữa thương. Nhưng khoảng thời gian này dù là ai cũng không thể nào xác định được, chỉ có đổi toàn bộ máu độc rồi chậm rãi điều trị mới có thể đảm bảo máu của hắn sẽ khỏe mạnh trở lại trong thời gian ngắn nhất.

Ca phẫu thuật lần trước rất thuận lợi, tuy rằng không thay nhiều máu nhưng chỉ cần đổi thêm hai lần nữa, máu độc trong người Đỗ Ẩn sẽ càng lúc càng ít, cho đến khi không còn thừa lại mấy là có thể dựa vào dược vật để tiến hành giải độc. Chỉ khi độc của hắn được giải mới có thể đảm bảo rằng các cơ quan khác sẽ không bị suy kiệt ở mức độ lớn nhất, mới có thể khiến hắn trở thành một người khỏe mạnh.

Tuy rằng Linh Diên thừa biết quá trình này dài đằng đẵng, nhưng nàng không ngại, bởi vì nàng có tự tin.

Ca phẫu thuật của Đỗ Ẩn khiến trên dưới Dược viên đều hồi hộp lo lắng, nhất là Vệ Giới, cho dù không có ở Dược viên nhưng thỉnh thoảng tin tức vẫn được truyền tới chỗ hắn.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy đã từ sáng sớm đến mặt trời xuống núi nhưng người bên trong vẫn bận rộn, trái tim mọi người bất giác thắt lại. Thậm chí có người căng thẳng đi tới chỗ Hắc lão hỏi thăm, bọn họ có người quan tâm cơ thể Linh Diên có chịu được không, có người quan tâm tình huống của Đỗ Ẩn. Tóm lại, điểm xuất phát của mọi người đều là tốt, đều muốn người bên trong bình an ra ngoài.

Nhưng trước khi Linh Diên tiến vào đã dặn Hắc lão, không có sự cho phép của nàng thì không ai được vượt qua ranh giới. Vì vậy tất cả mọi người đều thành thật đợi bên ngoài, không ai dám vượt qua vạch trắng trước phòng phẫu thuật.

Lúc này, hai người ảnh hưởng đến bọn họ, cuối cùng cũng tiến hành đến chỗ mấu chốt nhất.

Cho đến khi cây châm cuối cùng trên người Đỗ Ẩn rút ra khỏi da của hắn, Linh Diên thắt chỉ ruột dê lại, cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc. Linh Diên kiệt sức xoa cái trán đờ đẫn, mềm nhũn ngồi xuống cái ghế dưới bàn phẫu thuật. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, khiến người ta nhìn mà cực kỳ đau lòng.

Hắc lão luôn chú ý tới tình huống của nàng, vừa thấy nàng ngồi xuống lập tức gõ cửa sổ thủy tinh một cái. Linh Diên nhìn thấy, hơi gật đầu với ông ta, Hắc lão vội vã đẩy cửa vào, thấy tình huống của nàng như vậy thì lập tức hỏi:

“Ngươi vẫn ổn chứ? Nếu không ta kêu bọn họ đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi một lát nhé?”

Linh Diên mệt mỏi lắc đầu, giọng nói lộ rõ cảm giác vô lực.

“Không cần, ta chỉ hơi mệt thôi, vẫn chịu được. Ca phẫu thuật của Ẩn Nhi rất thành công, ngoại trừ thay máu ra, ta đã kiểm tra ổ bụng và cơ quan trên người hắn, mặc dù có dấu hiệu độc tố xâm nhập nhưng vẫn phải cảm tạ Hắc lão ông. Nếu không có ông liên tục kiên trì không ngừng điều trị cho hắn, chỉ sợ tình huống hiện tại sẽ bết bát hơn.”

Hắc lão nghe đến đó lập tức vui vẻ: “Ý ngươi là, cơ quan của hắn không có triệu chứng suy kiệt?”

Linh Diên hơi lắc đầu: “Cũng không phải không có vấn đề gì, nhưng tốt hơn dự đoán của ta rất nhiều. Vì vậy vẫn còn khả năng cứu chữa.”

Cho dù hiện tại nàng không làm được, tương lai dựa vào hệ thống chữa bệnh nhất định có thể, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đương nhiên, đó đều là chuyện của sau này, bây giờ nàng thấy may mắn là sau lần phẫu thuật này, máu độc của Đỗ Ẩn đã được thay sáu mươi phần trăm, bốn mươi phần trăm còn lại chỉ cần lần phẫu thuật tiếp theo là có thể giảm thêm ba mươi phần trăm, mười phần trăm còn lại dựa vào bản thân và sự trợ giúp của dược vật là có thể tự phân giải.

Đương nhiên, về phần các loại trị liệu tiếp theo của phẫu thuật cần phải chậm rãi, không cần gấp gáp một lúc này. Cho dù nàng là thần tiên chỉ sợ cũng không làm được, thay vì tự tìm phiền não, chi bằng thuận theo tự nhiên. Dù sao thân thể của hắn đã bị độc xâm nhập mười năm, muốn khỏi sớm là không thể nào, có thể giải độc đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Cuối cùng dưới sự kiên trì của Hắc lão, Linh Diên vẫn được đỡ xuống nghỉ ngơi, mà Đỗ Ẩn trong phòng phẫu thuật thì giao cho Hắc lão chăm sóc.

Mấy ngày nay Hắn lão hoàn toàn trở thành thủ hạ của Linh Diên, đối với những việc truyền nước này đã sớm quen tay hay việc.

Cùng lúc đó, Vệ Ly cũng không rảnh rỗi. Dựa vào sự trợ giúp của Phong Tễ Nguyệt, hắn ta đã thành công thay hình đổi dạng, tiến vào hoàng cung nước Thiên Độc. Một cuộc điều tra có mục đích đã được tiến hành như vậy.

Bên phía kinh thành, độc của Dung thân vương đã được giải hoàn toàn. Sau khi Dung thân vương trải qua khó khăn như thế càng thêm trân trọng mạng sống khó giữ được, đồng thời càng chú ý tới người bên cạnh mình. Nghe nói vì chuyện này mà Dung thân vương phủ đã tiến hành thanh tẩy hoàn toàn.

Vệ Diệp đã rời kinh nhiều năm, lần này hắn rời kinh, nói gì vương phi cũng không để hắn đi. Đặc biệt năm nay hắn đã hai mươi, mặc dù không có thân phận thế tử a của Dung thân vương phủ nhưng chung quy vẫn là huynh đệ đồng bào chung mẹ của Vệ Ly, lại là trưởng tử của Dung thân vương, còn được thái hậu sủng ái. Ngoài ra hắn vừa có tài vừa có đức, tuấn tú lịch sự, vì vậy người chú ý đến hắn cũng tương đối nhiều.

Mượn việc Dung thân vương khôi phục, hoàng đế nhân cơ hội tổ chức gia yến của các thành viên trong hoàng thất. Trên yến hội, Vệ Diệp đã trở thành cục thịt mỡ trong mắt nhiều nữ tử. Đáng tiếc từ đầu tới cuối Vệ Diệp đều cười nhẹ nhàng, vô cùng khách sáo với mọi người.

Vệ Diệp không mở miệng, tự nhiên thái hậu cũng không dám tùy ý chỉ hôn, mà Vệ Du Sâm lại càng không chủ động. Bởi vì Vệ Diệp ưu tú hơn Vệ Ly rất nhiều, khiến hắn ta buộc phải cẩn thận một chút. Chỉ tốt thì tiền đồ tương lai của Vệ Diệp không thể lường trước, địa vị của Dung thân vương phủ sẽ cao hơn hiện tại. Đó là chuyện hắn ta kiêng kỵ, đồng thời không muốn nhìn thấy. Nhưng nếu chỉ không tốt, thật sự khó có thể giải thích với thái hậu và Dung thân vương, thậm chí là với văn võ bá quan nơi này. Điều duy nhất hắn ta có thể làm là kéo dài.

Cũng may Vệ Diệp này thoạt nhìn không có hứng thú gì với hôn sự, cũng không có ý trung nhân, điều này làm Vệ Du Sâm vô cùng nhẹ nhõm. Chỉ có điều khi ánh mắt của hắn ta rơi vào vị trí của Vệ Giới, nắm đấm trong tay áo bất giác siết chặt.

“Vệ Giới này đúng là càng lúc càng to gan, càng lúc càng không đặt trẫm vào mắt!”

Cho dù là gia yến của thành viên trong hoàng thất cũng không được Phượng vương phủ để trong lòng. Không phải vì không sắp xếp vị trí cho bọn họ, mà là vì đúng lúc đang trong thời kỳ then chốt cho ca phẫu thuật của Đỗ Ẩn. Đừng nói Linh Diên có lòng không có sức, ngay cả Vệ Giới cũng không cảm thấy hứng thú về chuyện này, tùy tiện tìm một lý do gạt đi.

Trong điện chỉ trống chỗ của người Phượng vương phủ, tâm trạng của Vệ Du Sâm tốt được mới là lạ. Đặc biệt yến hội này đều mời người trong hoàng thất, Vệ Giới làm thế hiển nhiên là đánh vào mặt hắn ta!

Cũng may sau yến hội đã truyền tới tin vui Ngọc mỹ nhân có thai một tháng mới khiến tâm trạng Vệ Du Sâm tốt lên một chút. Còn hôn sự của Vệ Diệp tự nhiên bị hắn ta ném ra sau gáy. Trong khoảng thời gian này Vệ Diệp trừ đi thăm thân thích và bạn bè ra thì đều ở nhà, đã thành nhi tử ngoan ngoãn tương phản cực lớn với Vệ Ly.

Hai cha con Điêu Di thì dựa vào phương thức liên lạc của mình, thành công đoàn tụ với Lưu Anh trong cung.

Lưu Anh nhìn con gái chỉ chớp mắt đã xấp xỉ Thượng Quan Tình Hi, trong lòng cũng ngổn ngang cảm xúc, đau khổ không nói nên lời. Sự áy náy với con gái cũng như nước mắt vỡ đê, làm sao cũng không ngăn nổi. Cuối cùng vẫn là Điêu Man trưởng thành sớm an ủi mẫu thân của mình, giống như một bà cụ non mà lau nước mắt cho nàng ta.

Điêu Man còn trấn an Lưu Anh, kể về những tai nạn xấu hổ bao nhiêu khi hai cha con mình ở chung mấy năm qua, chọc cho Lưu Anh chuyển đau buồn thành vui vẻ, ôm Điêu Man cả buổi không muốn buông tay. Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, đặc biệt Lưu Anh còn giữ chức trong cung, thừa dịp buổi tối ra ngoài vốn đã vô cùng mạo hiểm, mắt thấy trời sắp sáng, đã đến lúc bắt buộc phải đi.

“Mẫu thân, người đừng đi được không? Tại sao một nhà chúng ta đoàn tụ còn phải dùng cách lén lén lút lút như vậy chứ? Người ta thật sự rất nhớ người, thật sự rất nhớ người. Chừng nào một nhà ba người chúng ta mới có thể quang minh chính đại ở bên nhau đây? Còn nữa, cuối cùng người và phụ thân che giấu con bao nhiêu chuyện? Một người rõ ràng là phụ thân của con, từ nhỏ đến lớn lại bắt con gọi là sư phụ; một người dứt khoát ném thẳng con cho phụ thân, mình thì chạy vào cung làm cung nữ. Chuyện này rốt cuộc là tại sao?”

Lời nói vô ý của Điêu Man đúng lúc đâm vào điểm đau nhất trong lòng phu thê hai người. Bọn họ mắc nợ con gái rất nhiều, nhưng gút mắc của thế hệ bọn họ, làm sao có thể nói rõ với con gái đây? Nhất là chuyện này còn dính dáng tới Long đế quốc, liên can quá nhiều, bọn họ không thể bất cẩn được.

Mỗi khi Điêu Man hỏi tới đây, phụ mẫu chỉ đáp lại nàng bằng sự im lặng trầm mặc. Điêu Man rất bất mãn, vô cùng bất mãn, nhưng nàng không có cách nào. Bởi vì nàng được Điêu Di giáo dục rất tốt, biết bọn họ có nỗi khổ tâm, còn chưa thể nói ra nỗi khổ trong lòng. Thế nên sau khi Điêu Man hỏi xong, chắc chắn nàng sẽ tự hỏi tự trả lời, cười tự giễu.

“Được rồi, con biết hai người sẽ không nói, thôi đi. Người đi đi, dù sao con cũng không ngăn được người.”

Điêu Man càng như vậy, trái tim Lưu Anh càng đau đớn.

Vì mang mặt nạ quanh năm nên làn da của nàng ta trắng hơn người bình thường rất nhiều, còn là loại màu trắng mất tự nhiên. Nhưng không thể phủ nhận Lưu Anh thật sự rất đẹp, thậm chí vẻ đẹp của nàng ta còn là loại ý vị tươi mát tự nhiên. So với sự ung dung phóng khoáng trời sinh của Đỗ Vân Ca, nét đẹp của Lưu Anh thể hiện ở chỗ lạnh lùng như băng tỏa ra từ bên trong. Nếu người trước mặt không phải phu quân và con gái của nàng ta, nhất định không ai tin được rằng trên mặt của “Diệt Tuyệt sư thái” cũng xuất hiện biểu cảm sinh động như vậy.

So với vẻ đẹp tĩnh lặng của Lưu Anh, vẻ đẹp của Điêu Man có thể nói là hoàn toàn trái ngược với nàng ta. Điều này không chỉ thể hiện ở tính cách của hai người, ngay cả gương mặt của Điêu Man cũng sắc bén hơn Lưu Anh một chút, có thêm chút sống động hiên ngang, khiến cho nàng trông như hoạt bát quá mức, có thể nói đã dung hòa cả đường nét lạnh lùng của Điêu Di và tính cách kiêu ngạo của Lưu Anh.

Một nhà ba người đều là tuấn nam mỹ nữ không quan trọng, quan trọng là tính cách thật sự khác nhau quá nhiều.

Gần như có thể tưởng tượng nếu Điêu Di và Lưu Anh ở cùng nhau tuyệt đối vừa ngột ngạt vừa nhàm chán. Nhưng cố tình cho dù hai người cùng ngẩn người, cùng trầm mặc cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong đối phương, ngột ngạt cỡ nào cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của bọn họ.

Thế nhưng Điêu Man thì khác, thường ngày miệng cô nãi nãi này không nhàn rỗi bao giờ, cũng không biết năm đó Điêu Di như hũ nút làm sao nuôi ra được nữ nhi hoạt bát đáng yêu xinh xắn như vậy.

Con gái có thể lớn lên vui vẻ như vậy, Lưu Anh rất vui mừng. Nhưng vì từ nhỏ không có sự hiện hữu của nàng ta nên con gái trưởng thành hơn bạn cùng lứa rất nhiều. Đừng thấy bình thường Điêu Man hời hợt qua loa, vẻ mặt không sao cả, nhưng trên thực tế tâm tư của nàng lại vô cùng tinh tế, tâm trí cũng trưởng thành rất sớm. Nàng càng như vậy, trong lòng Lưu Anh càng khó chịu, càng cảm thấy mình mắc nợ con gái. Cố tình nàng ta vừa há miệng, bên kia đã có người lên tiếng ngắt lời.

“Được rồi mẫu thân, con biết mà, người lại muốn nói với con hiện tại còn chưa tới lúc có đúng không? Được được được, con cũng nhìn ra rồi, chưa đến cuối cùng thì hai người sẽ không ai chịu nói. Được rồi được rồi, con không hỏi nữa. Thật đó, con thông cảm cho hai người. Đi thôi, người mau về đi, lát nữa là trời sáng rồi. Còn nữa, người cũng đừng qua lại mỗi ngày như vậy, tiếp tục như thế làm sao cơ thể người chịu nổi? Trước khi con và phụ thân đi, người đến tạm biệt bọn con là được, những thời gian khác đừng tới nữa. Con không muốn vì bọn con mà mẫu thân bị bệnh người hiểu không?”

Đối mặt với con gái tri kỷ như thế, đôi mắt Lưu Anh lại rưng rưng. Nàng ta kéo Điêu Man vào ngực, ôm lấy thật chặt. Trong lòng Điêu Man cũng đầy ấm ức và chua xót, hai mẹ con nhất thời nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng.

Điêu Di đứng bên cạnh thấy cảnh này trong lòng cũng chua chát, hốc mắt hơi ướt át. Cuối cùng hắn ta chỉ yên lặng xoay người, âm thầm thở dài…

Cuối cùng Lưu Anh vẫn đi. Sau khi nàng ta đi, hai cha con Điêu Man đứng trên ban công, yên lặng nhìn bầu trời đã dần trắng xóa ở phía Đông, âm thầm sầu não.

Sau khi Lưu Anh hồi cung nghỉ ngơi chưa được nửa canh giờ đã bị tiểu cung nữ gọi.

Lúc nàng ta mang theo quầng thâm vừa dày vừa nặng mở cửa, tiểu cung nữ đã sắp bật khóc.

“Mộ cô cô, người mau đi xem thử đi, nương nương nàng, nương nương nàng lại tức giận, bây giờ đang điên cuồng đập đồ!”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lưu Anh lại trở về làm Mộ Hàm, theo bản năng nhíu mày.

Tiểu cung nữ kia mặt mày đưa đám nói: “Buổi sáng nương nương nghe nói, nghe nói đêm qua hoàng thượng lại ở Bạch Ngọc hiên nên thoáng cái nổi giận.”

Mộ Hàm nghe vậy, trong mắt đầy giễu cợt, trên mặt lại chứa bất đắc dĩ phất tay với tiểu nha đầu.

“Được rồi, ngươi đi trước đi, nương nương làm gì các ngươi đừng cản, để nàng trút giận cho đã, ta sẽ qua ngay.”

Tiểu cung nữ biết ơn khôn xiết rời khỏi, Mộ Hàm về phòng, thở dài không tiếng động, cam chịu số phận rửa mặt tắm rửa. Lúc nàng ta mở cửa ra, Mộ Hàm cô cô thường ngày không khéo giỏi giang lại xuất hiện trước mặt trên dưới Vĩnh Ninh cung.

Lúc Mộ Hàm chạy đến, Cừu Trinh đã gần như trút giận xong, cái gì đập được cũng đã đập. Nàng ta đang ngồi ở góc giường thở dốc, chỉ mặc áo lót, tóc tai bù xù, rất nhếch nhác.

Lúc Mộ Hàm tiến vào, Cừu Trinh hai mắt vô thần ngẩng đầu lên, sau khi nhìn nàng ta một cái lại hạ xuống, mặc dù chỉ liếc qua nhưng cũng để Mộ Hàm nhìn thấy vệt nước mắt loang lổ trên mặt nàng ta.

Nàng ta khóc sao?

Mộ Hàm hơi nhíu mày, thận trọng đi tới bên cạnh Cừu Trinh, yên lặng nhìn nàng ta, không nói chuyện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cừu Trinh dần dần phục hồi tinh thần từ trong suy nghĩ, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu, giọng khàn khàn, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nhìn Mộ Hàm: “Ngươi định nhìn như vậy sao?”

Mộ Hàm khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn nàng ta: “Nếu không thì sao? Nương nương muốn ta làm thế nào? Hô hào ‘Nương nương đừng mà’, ‘Nương nương bảo trọng thân thể’ giống như những người khác hả? Nhưng có tác dụng không?”

Cừu Trinh đờ đẫn ngẩng đầu, vẻ mặt đùa cợt cong môi: “Tại sao dưới tình huống nào ngươi cũng có thể bình tĩnh như vậy? Mộ Hàm, tại sao ngươi lại bình tĩnh như vậy? Nói cho ta biết đi, làm sao mới có thể làm được? Làm sao mới có thể làm được? Ta rất tức giận, thật sự rất tức giận, loại tức giận đó ngươi biết không? Cả người trong nháy mắt như bùng nổ, làm sao cũng không thể kìm nén được một chút, chỉ một chút, một chút thôi!”

Mộ Hàm lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, trên mặt không có bất kỳ thay đổi nào: “Nương nương, ta là ta, người là người, người không phải ta, ta cũng không phải người, tính cách con người trời sinh đã là như vậy, dù là ai cũng không thể nào thay đổi. Người tức giận là vì người quan tâm! Mà nô tỳ là người đứng ngoài cuộc quan sát chuyện này, vì vậy nô tỳ mới có thể bình tĩnh như vậy, người nói có đúng không?”

Cừu Trinh kinh ngạc ngẩng đầu, bốn mắt hai người giao nhau, dường như lời gì cũng đã nói hết, lại như không nói gì.

Cuối cùng Cừu Trinh thở ra một hơi yếu ớt, cả người uể oải dựa vào tường, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, ta quan tâm, ta quá quan tâm hắn nên mới tức giận như vậy. Nhưng Mộ Hàm, trái tim của ta đau quá, đau quá. Bao nhiêu năm rồi, hoàng thượng chưa từng trân trọng một người như thế, nhất là dung mạo của người đó còn giống với người trong trí nhớ kia như vậy. Ta chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó của ả là sẽ…”

“Nương nương, được rồi, người không cần nói, nô tỳ hiểu, hiểu người để ý cái gì. Nhưng nói đi nói lại thì thứ hoàng thượng thật sự để ý chính là gương mặt của nàng ta chứ không phải nàng ta, vì vậy người không cần chú ý quá mức.Với lại chuyện cũ đã qua, có mấy lời có thể không nói thì đừng nói, dù sao nàng đã chết rồi.”

Cừu Trinh nghe đến đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mộ Hàm. Mộ Hàm không sợ hãi, nhìn thẳng lại nàng ta, dưới ánh mắt đáng sợ của nàng ta, Mộ Hàm lại lãnh đạm nói:

“Nương nương đừng nhìn nô tỳ như vậy, nô tỳ không có ý gì khác. Nô tỳ chỉ cảm thấy người đấu với tiên hoàng hậu lâu như vậy, kết quả cuối cùng là nàng chết, người còn sống, điều này đã nói lên người là người thắng. Trừ việc đó ra, người còn sinh con dưỡng cái cho hoàng thượng, cũng giữ được sủng ái nhiều năm như vậy, làm sao một người đã qua đời, và cả một thế thân có thể sánh bằng? Người, cuối cùng đang sợ điều gì?”

Cừu Trinh nhìn chằm chằm Mộ Hàm hồi lâu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, tiếng cười kia chẳng hiểu sao chói tai và sắc nhọn.

“Ha ha, người thắng? Ngươi lại cho rằng ta là người thắng? Mộ Hàm ơi Mộ Hàm, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao, Đỗ Vân Ca nàng mới là người thắng, người thắng chân chính! Cừu Trinh ta trong mắt nàng không tính là gì, trong mắt hoàng thượng càng không tính là gì, ngươi biết vì sao không?”

Mộ Hàm chỉ giữ im lặng, Cừu Trinh cũng không trông chờ nàng ta có thể nói ra cái gì, lầm bầm lầu bầu trả lời.

“Đó là vì, trong lòng hoàng thượng chỉ có một mình tỷ tỷ, từ đầu tới cuối chỉ có một mình nàng!”

Mộ Hàm nghe đến đó nhướng mày, trong mắt cũng hiện lên ý khó hiểu, nhưng trong lòng lại nảy sinh đồng cảm với một người. Nàng ta thật không ngờ, thì ra từ đầu đến cuối Cừu Trinh đều nhìn rõ như vậy.

“Có phải rất mâu thuẫn hay không? Rõ ràng rất yêu nàng, lại tự tay giải quyết nàng, đúng hay không?”

Nói đến đây, Cừu Trinh cười buồn bã: “Nói cho ngươi biết, chuyện này hoàn toàn không mâu thuẫn. So với người chết, còn sống mới càng đau khổ. Nếu bây giờ tỷ tỷ còn sống, ngươi cảm thấy nàng sẽ tha thứ cho hắn sao? Mối thù diệt tộc, nàng có thể thông cảm sao? Không thể đúng không? Chính vì không thể, càng vì chuyện này hoàng thượng không thể không làm, thay vì để nàng hận hắn cả đời, thay vì để nàng mỗi ngày sống trong dày vò, chi bằng tự tay đưa nàng đi. Mà chỉ có để nàng ra đi trong trạng thái thê thảm nhất mới có thể khiến nàng nhớ đến hắn đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thể nào quên hắn!”

Mộ Hàm nghe đến đó, cảm giác trái tim như bị ngoại lực hung hăng đập vào. Sau đó nàng ta dùng ánh mắt không thể tin nhìn Cừu Trinh, hiển nhiên nàng ta đã bị những lời này làm chấn động sâu sắc.

Ai có thể tưởng tượng được, sở dĩ Vệ Du Sâm tàn nhẫn như vậy, đơn giản là muốn khiến nữ nhân hắn yêu nhất nhớ đến hắn, đời đời kiếp kiếp?

Không biết sao Mộ Hàm nghe đến đây đột nhiên cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân lên thẳng tới trán.

Quảng cáo
Trước /134 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Thuẫn Kích

Copyright © 2022 - MTruyện.net