Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi
  3. Chương 416-418
Trước /134 Sau

Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 416-418

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 416: Chọn thân phận khác

Trước sự phẫn nộ và những lời chỉ trích của Long Hạo Thiên, dù là các gia tộc hay quan viên đều giữ im lặng. Vì không có câu trả lời nên chỉ có thể đành hạ mắt không nói. Trong số đó có hai gia tộc không hề xa lạ gì với tổ chức giang hồ nho nhỏ này.

Một là Hoa gia trong tứ đại gia tộc, còn lại chính là Lăng gia, cũng là một thành viên trong tứ đại gia tộc. Hoa gia, cái tên nói lên ý nghĩa, chính là gia tộc của Hoa Nghiêu và Hoa Nhan. Mà Lăng gia và Linh gia trang ở đại lục Tứ Phương đều xuất thân từ một gia tộc. Hơn nữa, sau biến cố chấn động ở đại lục Tứ Phương thì Linh gia trang đã trở về Long đế quốc rồi.

Có lẽ ở Long đế quốc ít người biết đến Phượng Trì sơn trang, nhưng ở đại lục Tứ Phương thì nó lại vô cùng có tiếng.

Cái tên Quỷ Y năm đó chưa từng được nói đến, giờ lại được nhắc tới ở Long đế quốc, người hai gia tộc hiểu rõ tất cả mọi chuyện cũng đều cảm thấy vô cùng tự hào, hơn nữa còn rất kích động.

Hoa Nghiêu thì khỏi nói, từ đầu đến cuối hắn vẫn biết Linh Diên không chết, mà chi thứ hai của Linh gia, Linh Vấn Thiên và Linh Vô Nhai cũng đã bất an lo sợ nhiều năm rồi. Hôm nay nhận được tin từ Phượng Trì sơn trang khiến bọn họ bất giác nghĩ đến người kia. Người luôn sống trong lòng bọn họ bao năm qua, mỗi lần nhắc đến đều đau lòng.

Linh Vô Nhai không thể kìm được sự kích động, ngay sau đó cũng kinh động đến Lăng Vô Ngân ngồi bên cạnh, ông ta lập tức dùng ánh mắt ý hỏi đệ đệ mình.

Linh Vô Nhai vội vàng lắc đầu, nhưng ánh mắt kích động của ông ta thì ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được.

Sự trầm mặc của mọi người khiến Long Hạo Thiên rất bất mãn, ông ta nhìn quanh một vòng rồi lập tức tập trung sự chú ý vào Linh Vô Nhai.

Linh Vô Nhai này là chi thứ hai của Lăng gia, nghe nói năm đó vì phạm sai lầm nên cả chi thứ hai đã bị lão tổ tông của Lăng gia trục xuất khỏi Long đế quốc. Còn nguyên nhân vì sao thì bọn họ đã điều tra nhiều năm rồi cũng chưa tra ra được gì.

Mà ba năm trước, cả chi này của Linh Vô Nhai đột nhiên nghênh ngang trở về Long đế quốc. Sau khi thi độc bùng nổ ở đại lục Tứ Phương thì cả nhà họ đều quay về Lăng gia.

Tuy không tra được vì sao năm đó cả chi thứ hai của Linh Vô Nhai đều bị lưu đày đến đại lục Tứ Phương, nhưng bọn họ đã ở đại lục Tứ Phương mấy mươi năm mà cũng có thể tạo nên huyền thoại bất hủ, được những người đứng đầu các nước xem trọng.

“Không biết năm đó lúc Linh ái khanh ở đại lục Tứ Phương có biết gì về Phượng Trì sơn trang này không?”

Linh Vô Nhai không ngờ tên cáo già Long Hạo Thiên lại nhắm vào mình, ông ta bình tĩnh không đổi sắc nâng mắt.

“Ở đại lục Tứ Phương thì Phượng Trì sơn trang rất nổi danh, nhưng chuyện bọn họ có thể nghiên cứu được thuốc giải thi độc cũng không có gì lạ. Dù sao thì trang chủ Phượng Trì đại nhân của Phượng Trì sơn trang lại chính là Quỷ Y danh tiếng lẫy lừng trên đại lục Tứ Phương. Hơn nữa đáng nói hơn là đại tiểu thư Phượng Nguyên của Phượng Trì sơn trang, vị đại tiểu thư Phượng Nguyên này chính là người đã bóp chết sự phát triển của tang thi ngay từ trong nôi trong thịnh hội bốn nước năm đó.”

Với năng lực của Diên Nhi thì muốn lẳng lặng phân tán thuốc giải ra cũng không phải không thể, nhưng nàng lại lựa chọn đứng sau Phượng Trì sơn trang đối diện với đầu sóng ngọn gió. Điều này đã đủ chứng minh nàng không hề kiêng kỵ, nếu nàng đã không kiêng kỵ thì ông ta cần gì phải băn khoăn chứ?

Chi bằng thừa dịp bây giờ nâng Phượng Trì sơn trang lên.

Quả nhiên, nghe những lời của Linh Vô Nhai, Long Hạo Thiên lập tức đứng bật dậy khỏi long ỷ: “Ngươi nói gì, năm đó đại tiểu thư của Phượng Trì sơn trang này đã diệt được thi độc sao?”

Trước giờ Long đế quốc đều khinh thường không thèm để ý đến đại lục Tứ Phương, hơn nữa từ sau khi thi độc bùng nổ thì càng chẳng có hứng thú hơn.

Giờ toàn bộ đại lục Tứ Phương đã gần như lưu lạc đến mức biến thành tòa thành trống rồi, người chết còn nhiều hơn người sống, cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng có ngày sẽ bị diệt vong, càng chẳng đáng để bọn họ chú ý đến.

Nhưng không ai ngờ được là lúc nguy cấp đến mức mọi người đều nghĩ rằng sắp diệt vong thì lại đột nhiên nảy lên hy vọng sống, sao lại không khiến bọn họ khiếp sợ được? Sao lại không khiến bọn họ kích động được?

Linh Vô Nhai trả lời vô cùng quả quyết: “Hồi bẩm thánh thượng, chuyện này ở đại lục Tứ Phương đã sớm không phải bí mật gì, chỉ cần điều tra một chút sẽ ra ngay. Nhưng từ sau chuyện này thì bất luận là Phượng Nguyên hay Phượng Trì tiên sinh đều đã thoái ẩn, giờ lại đột nhiên xuất hiện đúng là chuyện không ngờ đến.”

“Thoái ẩn? Tại sao bọn họ lại thoái ẩn?” Câu hỏi của Long Hạo Thiên khiến Linh Vô Nhai hơi lúng túng: “Chuyện này, có lẽ là vì năm đó quá nổi tiếng nên cũng dẫn đến vô số kẻ thù chăng? Có nhiều chuyện chi tiết hơn thì hạ thần cũng không rõ, cũng đã lâu rồi, lúc đó hạ thần cũng không để ý đến.”

Lời vừa dứt thì Long Hạo Thiên lập tức nghĩ đến trưởng tử của mình, Long Khôn, một sự tồn tại như vết nhơ của hoàng thất, kẻ bị mọi người đuổi đánh như chuột chạy trên đường.

Trong sự kiện lần đó ở đại lục Tứ Phương, không phải ông ta không biết Long Khôn làm gì, nhưng khi ông ta biết đến thì hậu quả đã định rồi, ông ta hoàn toàn không có thời gian ngăn cản.

Nhưng điều mà ông ta nghĩ thế nào cũng không ngờ đến chính là ở đại lục Tứ Phương lại có những người tài phi thường giúp ông ta ngăn chặn bệnh dịch khủng khiếp này. Lúc đó ông ta cũng không để tâm đến đại lục Tứ Phương, chuyện kỳ tích này do ai tạo ra ông ra cũng không điều tra sâu. Nhưng giờ nghe Linh Vô Nhai kể lại chuyện năm đó xong, ông ta bất giác chú ý đến hai người ở Phượng Trì sơn trang kia.

Phượng Trì? Phượng Nguyên?

Chẳng lẽ thuốc giải lần này cũng bắt nguồn từ hai người này?

Nghĩ vậy, Long Hạo Thiên lập tức ra lệnh cho Linh Vô Nhai: “Nếu ái khanh đã hiểu rõ về đại lục Tứ Phương thì nhiệm vụ gian khổ này giao ngươi và Lý ái khanh cùng thực hiện vậy. Trẫm không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải mời được người đến Long đế quốc, hơn nữa quan trọng hơn là… phải tìm ra được thuốc giải bằng mọi cách.”

Linh Vô Nhai không bất ngờ gì với quyết định này của Long Hạo Thiên. Thực tế, khi Long Hạo Thiên chú ý đến ông ta thì ông ra đã có dự cảm này rồi, tuy trong lòng ông không muốn làm khó khuê nữ nhà mình nhưng nếu có thể nhân cơ hội này ôn lại chuyện xưa với khuê nữ nhà mình thì cũng coi như chuyện tốt không uổng công.

Đáng mừng là nghĩa nữ của ông ta có danh tiếng còn hiển hách hơn cả Quỷ Y đã lui xuống từ ba bốn năm trước rồi. Trong những dịp thế này nàng sẽ không bị người khác nhắc đến, điều này khiến ông ta bất giác thở phào nhẹ nhõm.

“Thần lĩnh chỉ.” Linh Vô Nhai tiếp chỉ rồi lập tức trở về Lăng gia.

Cùng lúc đó, mọi chuyện trong triều đình cũng nhanh chóng truyền đến cấm địa Mặc gia.

“Thật không thể tưởng tượng được nha đầu tiểu tứ này lại lợi hại như thế, mới đó đã nghiên cứu ra thuốc giải rồi!”

Tộc trưởng Mặc gia vui mừng vuốt chòm râu hoa râm của mình, khen ngợi nhìn hai nam tử trẻ tuổi ngồi dưới ông.

“Ngân tiểu tử, Uyên tiểu tử, muội muội của hai ngươi đúng là khó lường, thiên phú này, năng lực này, sắp lật trời đến nơi rồi! Giờ mới mấy ngày chứ? Độc này đã bị nàng hóa giải dễ dàng rồi! Nếu muội muội của ngươi trở về Long đế quốc thì không biết sẽ tạo ra bao nhiêu kỳ tích nữa, may là giờ vẫn còn giấu mình đấy, nếu không thì cửa Mặc gia chúng ta chỉ sợ cũng bị đạp hỏng rồi nhỉ?”

Không ngờ Mặc Uyên lại hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ vô cùng: “Cửa Mặc gia à, cánh cửa của Mặc gia người thì có liên quan gì đến người ta? Các người biết người ta không? Bớt dát vàng lên mặt mình đi, hai nha đầu này từ nhỏ đến lớn đều không có một cọng lông quan hệ gì với các người hết!”

Lời nói của Mặc Uyên khiến tộc trưởng Mặc gia nghẹn họng, lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Được lắm cái tên hỗn tiểu tử này, ngươi định nói cho ra lẽ hết luôn phải không? Thế ra cục diện như giờ là lỗi của một mình lão nhân hả? Thế ra là bọn ta không muốn các nàng quay về gia tộc của mình nhập tên vào từ đường phải không?”

Thấy một già một trẻ lại bắt đầu sắp cãi nhau, Mặc Ngân mặt than lập tức ngăn lại.

“Được rồi, đã bao nhiêu tuổi rồi còn nói mấy lời vô bổ như trẻ con vậy, giờ là lúc để nói mấy chuyện lung tung này sao? Lần này Diên Nhi muốn công khai thân phận của bản thân, rốt cuộc là muội ấy muốn làm gì chứ?”

Mặc Uyên nghe vậy thì lạnh lùng liếc hắn: “Làm gì hả? Huynh nói xem các muội ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ trốn tránh cả đời sao? Trốn rồi còn có thể bị phát hiện, còn có thể diệt Bất Dạ thành, vậy còn không bằng đừng trốn! Bình thường huynh nghiêm ngặt lắm mà, sao đến lúc này lại cứ như mấy bà mẹ vậy?”

Mặc Ngân khẽ nâng mắt lên liếc hắn một cái: “Đó là vì đối phương còn chưa biết thân phận thật của hai người Diên Nhi. Tất cả sự thù địch nhắm đến bọn họ bây giờ đều từ năng lực trước kia của Linh Diên. Mà tin Diên Nhi còn sống không có nhiều người biết, đệ nói xem sao bọn họ lại biết được?”

Lời của Mặc Ngân khiến Mặc Uyên lập tức ngây người: “Đúng rồi, lần trước lúc Diên Nhi bị chúng ta mang về vô cùng bí mật, ngay cả các muội ấy mấy năm nay ở cấm địa cũng vô cùng ẩn mình, rốt cuộc là ai đã điều tra ra thân phận của các muội ấy rồi để lộ ra chứ? Không lẽ trong số chúng ta có kẻ phản bội?”

Đúng lúc này tộc trưởng Mặc gia chen ngang hai người: “Được rồi, vấn đề này chúng ta sẽ từ từ điều tra sau, điều phải quan tâm bây giờ là lúc này Diên Nhi muốn làm gì đây?”

Hai huynh đệ nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau: “Còn có thể là gì chứ? Trước giờ muội ấy luôn tò mò về thân thế của mình nhưng bọn ta không cho muội ấy cơ hội biết. Nếu thân phận của Linh Diên không dùng được thì hiển nhiên muội ấy phải dùng cách khác. Có lẽ Phượng Nguyên là sự lựa chọn tốt chăng?”

“Ý các ngươi là Diên nha đầu lựa chọn thân phận Phượng Nguyên này là để tiến vào Long đế quốc chúng ta sao?”

Chương 417: Thượng Quan Tình Hi là mẫu thân của ta

“Đó là hiển nhiên, trước giờ hai nha đầu này đều không phải là người quen bị động, các muội ấy từng trải từ khi còn nhỏ, tâm tư còn trưởng thành và tinh tế hơn người bình thường nhiều, cũng không bao giờ đợi miếng bánh trên trời rơi xuống. Chúng ta đã kìm hãm các muội ấy nhiều năm như vậy rồi, lúc này tám phần là các muội ấy muốn tìm đường ra.”

Giọng của Mặc Ngân đều đều, không có cảm xúc gì, lại trầm thấp dễ nghe.

Mặc Uyên bĩu môi, vẻ mặt cáu kỉnh: “Nếu là ta thì ta cũng sẽ chẳng ngồi ngốc ở đó đợi ngươi đến nói cho ta biết thân thế của mình đâu.”

Nếu các nàng cứ khư khư không chịu thay đổi thì không giống muội muội của bọn họ rồi.

Lúc trước khi điều cả hai đến đại lục Tứ Phương thì Mặc Ngân đã đoán trước được rồi, chuyến đi lần này chỉ ngại không khuấy động đại lục Tứ Phương đến lật trời thôi.

Giờ xem ra những lời lúc trước của hắn không sai tí nào, mới chưa được một tháng mà đã lăn lộn gây hỗn loạn như vậy rồi, xem ra lần này muội muội của bọn họ quyết tâm nổi trội một lần rồi.

“Các ngươi không lo bọn nó sẽ bị nhắm làm mục tiêu sao?” Tộc trưởng đại nhân vuốt râu, trong mắt lộ ra tia bí hiểm.

Mặc Ngân thản nhiên liếc ông một cái: “Hai nha đầu này phải học cách chịu trách nhiệm về hành vi của mình, nếu các muội ấy không muốn đi con đường chúng ta đã sắp xếp thì ta sẽ để các muội ấy tự đi, nhưng nếu tương lai gây ra họa chuốc lấy những phiền toái không đáng có thì cũng không phải là vấn đề của chúng ta!”

Mặc Uyên híp mắt, cười ha ha: “Đại ca, mấy lời này của huynh đến ta còn không tin mà huynh còn mong người khác sẽ tin sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện thì huynh thật sự không giúp hả?”

“Hôm nay ta tuyên bố với mọi người, ta nói không giúp thì sẽ không giúp, chẳng những là ta mà cả Mặc gia cũng không được nhúng tay!”

Lời của Mặc Ngân khiến Mặc Uyên giật mình: “Đại ca, huynh có biết lời này của huynh sẽ gây ra hậu quả thế nào không? Huynh chắc chắn đó là suy nghĩ thật sự của huynh không? Không làm trái lòng mình sao?”

Mặc Ngân lạnh lùng liếc hắn ta một cái: “Nghe rõ chưa, ta chỉ nói một lần thôi, không có mệnh lệnh của ta thì toàn bộ Mặc gia không ai được phép liên hệ với bọn nó!” Dứt lời, hắn sải bước rời đi không hề quay đầu, để lại Mặc Uyên mặt đen thầm chửi theo bóng dáng hắn.

“Lúc trước không biết là ai chăm chăm đón hai muội muội về nhà suốt ba năm trời, gần như chọc mù mắt mọi người luôn, giờ thì muốn giở trò gì đây? Không giúp? Ha ha, để ta xem thử đến lúc đó là ai không nhịn được ra tay!”

Mặc Uyên nổi giận, cũng chẳng thèm cho tộc trưởng sắc mặt tốt, nói: “Người cũng nghe rồi chứ? Những chuyện tiếp theo chúng ta chẳng cần quan tâm nữa, cứ đợi xem mọi chuyện phát triển như thế nào.”

Tộc trưởng nhận được chỉ thị của hai nhi tử của dòng chính, tất nhiên không có lí do thì phản đối, ông khẽ gật đầu nhìn theo bóng hai người rời đi.

Lúc này, hai tỷ muội hoàn toàn không biết hành động vô ý của mình đã vô tình đảo loạn suối nguồn nhìn như êm đềm nhưng thực tế lại sôi trào.

Giờ Linh Diên còn đang vắt hết tâm sức chữa thương cho Vệ Giới, mà trong quá trình này nàng cũng phát hiện một số căn bệnh không rõ ẩn giấu sau thực lực mạnh mẽ của hắn.

Nàng chưa bao giờ biết đằng sau cái tên Chiến thần lại đeo theo nhiều gian khổ, đau đớn đến vậy.

Năm năm trước hắn cũng chỉ mới mười tám tuổi thôi, khi đó hắn chẳng những phải đối diện với sự đả kích vừa trong tối vừa ngoài sáng từ các huynh đệ mà còn bị điều ra biên cảnh bất cứ lúc nào. Mỗi một vết sẹo trên người đều là huân chương quân công của hắn.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, những vết sẹo ngang dọc trên người hắn chẳng những không mờ đi mà còn chồng chéo vết thương cũ và mới lên nhau, làn da khắp cơ thể hắn đều bị vết sẹo bao trùm, thậm chí ngay cả trên trán, sau lưng, ngực cũng không tránh khỏi.

Nếu không phải bây giờ hắn đang ngồi đối diện nàng thẳng thắn như thế này thì sao nàng có thể phát hiện ra được nhiều bí mật của hắn như vậy?

Mấy năm nay, rốt cuộc là tên Vệ Giới này đã sống như thế nào vậy?

Chẳng lẽ những gì hắn đạt được như bây giờ đều nhờ những vết sẹo chồng chất nhau thế này sao?

Cứ nghĩ đến đó thì lòng nàng vừa đau vừa nhói, khi ngón tay như ngọc của nàng nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo lồi lõm của hắn, chủ nhân thân thể này lập tức cứng đờ. Nhận ra sự thay đổi rất nhỏ này, Linh Diên đột ngột ngẩng đầu, lập tức rơi vào một đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.

Nàng hít một ngụm khí lạnh, lập tức đứng lên, không ngờ còn chưa kịp xoay người thì tay nàng lại bị một đôi tay to lớn ấm áp nắm chặt, kế đó là giọng nói khàn khàn của nam nhân kia vang lên: “Diên Nhi, nàng lo cho ta sao?”

Linh Diên không rút tay ra khỏi tay hắn được, nàng hơi chột dạ nhưng lại mạnh miệng thanh minh: “Ai lo lắng cho ngươi? Bớt dát vàng lên mặt mình đi!”

Mấy lời trái lương tâm của nàng lọt vào tai người nào đó còn dễ nghe hơn bất kì âm thanh nào của tự nhiên: “Diên Nhi, chúng ta làm hòa nhé? Được không? Ta cam đoan, ta bảo đảm cả kiếp này sẽ không bao giờ phụ nàng nữa, kiếp trước là nàng bảo vệ ta, kiếp này hãy để ta bảo vệ nàng, được không?”

Trong lòng Linh Diên chấn động, từ từ quay đầu: “Kiếp trước kiếp này?”

Vệ Giới vừa thấy Linh Diên có dấu hiệu buông lỏng thì lập tức nắm lấy cơ hội khó khăn lắm mới có được này, cánh môi run run.

“Diên Nhi, nàng hãy nghe ta nói, quan hệ giữa ta với Thượng Quan Tình Hì căn bản không phải như nàng nghĩ đâu, bọn ta, bọn ta là…”

“Ha ha, chuyện quan hệ giữa các ngươi giờ có còn quan trọng không? Ngươi nghĩ rằng ta với ngươi trở nên như vậy là do nàng ta sao?”

“Quan trọng là, dù có phải hay không thì những gì nên giải thích phải giải thích rõ ràng, nàng hãy cho ta thời gian giải thích, được không?”

Vệ Giới nói đến đây thì đã kích động vô cùng rồi, Linh Diên nhìn dáng vẻ này của hắn cũng thấy không đành lòng, quay mặt đi chỗ khác.

Sự im lặng của nàng khiến tim Vệ Giới như nhảy vọt lên cổ họng, hắn lập tức giải thích: “Thực ra, ta không phải Vệ Giới, ta là Vệ Lan, nàng có biết Vệ Lan là ai không?”

Linh Diên khiếp sợ ngẩng đầu. Vệ Lan? Đó không phải con trai của tiên hoàng hậu sao?

“Đúng vậy, mười sáu năm trước ta đã chết rồi, nhưng sau khi ta mở mắt ra thì ta lại trở thành Vệ Giới, đệ đệ của Vệ Du Sâm. Ha ha, có đáng châm chọc không chứ? Đương nhiên, đây còn chưa phải điều đáng châm chọc nhất, còn mỉa mai hơn chính là nương của ta, cũng chính là Đỗ Vân Ca lại trùng sinh trên người nữ nhi của mình, mà người này không phải ai khác, chính là Thượng Quan Tình Hi đã bị tráo đổi thân phận.”

“Ngươi nói… gì?” Linh Diên trừng lớn mắt, nơi đáy mắt tràn ngập sự khiếp sợ không thể tin nổi. Nàng cho là chuyện nàng xuyên đến dị thế này đã là điều không thể tưởng tượng được rồi, không ngờ lại còn có chuyện người chết sống lại, mà người này lại còn có mối quan hệ chặt chẽ với nàng như vậy.

Thượng Quan Tình Hi là nữ nhi của Đỗ Vân Ca hay cũng chính là Đỗ Vân Ca?

Nàng cảm tưởng như não mình sắp thành đống hồ nhão rồi, loạn thành một đám: “Cái này… quan hệ này… loạn quá!”

Vệ Giới cười khổ: “Còn có thứ càng loạn hơn nữa. Nàng biết Vệ Ly chứ? Hắn chính là Vệ Dật!”

“Phụt!” Linh Diên cảm thấy đầu óc mình không đủ để dùng nữa rồi, nàng vô thức đến gần trước mặt hắn: “Vệ Ly là Vệ Dật?”

Vệ Giới miễn cưỡng nâng mí mắt lên, dùng sự im lặng đáp lại câu hỏi khó có thể giải thích rõ ràng này.

Không ngờ, im lặng một lúc lâu thì Linh Diên mới ngộ ra vỗ vỗ ngực mình.

“Đã nói là người không thể làm việc xấu, nếu không sẽ bị báo ứng mà, nhìn đi nhìn đi, cái tên Vệ Du Sâm này không làm hại được người khác mà ngược lại còn tự hại mình, chỉ sợ đến chết hắn ta cũng không biết những người từng bị hắn ta ám hại lại có thể sống lại từng người một nhỉ?”

Vệ Giới hừ lạnh: “Người này ỷ thế nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng lại ra đi lặng lẽ như vậy, cũng coi như lợi cho hắn ta rồi!”

Vốn Thượng Quan Tình Nghi còn tiếc không tự tay đâm chết hắn ta, nhưng nàng ta không biết rằng nếu không phải vì thư tín của nàng ta thì với thủ đoạn của Vệ Du Sâm cũng sẽ không rơi xuống kết cục như vậy không chừng?

“Cho nên ngày trước ngươi mới lựa chọn mẫu thân của mình?” Nhắc lại lúc đó, tâm tình Linh Diên lại bình tĩnh chưa từng thấy.

Vệ Giới mím chặt môi mỏng, giương mắt nhìn nàng một cái, cuối cùng không nói gì cả, cúi thấp đầu.

Nhìn hắn như vậy, trong lòng Linh Diên càng khó chịu hơn, nàng nghĩ rằng ít nhất hắn sẽ nói rằng hắn cũng không nghĩ đến sẽ dẫn đến hậu quả như vậy…

Nhưng, hắn lại chẳng nói gì cả, chỉ im lặng nhận hết tất cả oan ức, điều này khiến trong lòng nàng càng khó chịu hơn.

Kỳ thật chuyện năm đó có hẳn nên trách hắn hay không?

Không, đó là suy nghĩ ích kỷ của nàng thôi, ở tình huống năm đó dù người kia có phải mẫu thân của hắn không thì hắn có lẽ cũng nên làm như vậy.

Vì hắn tin tưởng y thuật của Linh Diên, mà nàng cũng vì mình có Nghịch Thiên Thần Châm mà ôm tâm lý may mắn.

Hắn luôn cho rằng sự tự tin của nàng là thực, nhưng lại không biết sự tự tin đó căn bản chi tạo thành bởi sự hư vinh của nàng mà thôi. Vì vậy, sự cố đáng tiếc đã xảy ra trong khi nàng vẫn chưa lường trước được hậu quả.

Năm đó trong quá trình cứu trị cho Thượng Quan Tình Hi, nàng hoàn toàn có thể bỏ cuộc bất cứ lúc nào, nếu ngừng lại thì ít nhất nàng chẳng bị tổn thất gì cả. Nhưng lúc đó, nàng lại bất mãn và phẫn nộ vì thái độ của Vệ Giới với Thượng Quan Tình Hi.

Mang theo vết rách căm giận này, Linh Diên ngây thơ đền vào đến nửa cái mạng của mình.

Nhưng chuyện sau đó vì nàng hôn mê nên không biết gì cả, cũng hoàn toàn không nghĩ đến mình còn có cơ hội tỉnh lại.

Nên giờ đây nhìn lại Vệ Giới, nàng vừa vô cùng cảm ơn các ca ca của mình, vừa thấy buồn cười vì hành động năm đó của mình.

Mà giờ nàng vẫn còn dây dưa với người này cũng chỉ vì muốn xem Vệ Giới có thể chịu đựng đến đâu!

Chương 418: Chỉ sợ là muội nổi tiếng rồi

“Diên Nhi, nàng có thể tha thứ cho ta không?”

Sau sự trầm mặc là giọng nói khàn khàn vang lên, Linh Diên từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy nỗi buồn nhàn nhạt trong mắt hắn, tim nàng như thắt lại, nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép nàng tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy được.

Nàng lập tức kiêu ngạo hất cằm: “Xem biểu hiện của ngươi đã!”

Không ngờ mới chỉ một câu như vậy đã như mang đến hy vọng sống cho người nào đó vậy, hắn lập tức lo lắng nhìn nàng: “Thật… thật sao?”

Vẻ mặt Linh Diên cứng ngắc, tức giận trừng hắn một cái: “Thật hay giả cái gì, ngươi nhìn thử xem thân thể của ngươi đã bị ngươi hành hạ thành cái dạng gì đi, nội thương của ngươi bị tổn thương nghiêm trọng bao nhiêu lần rồi. Lần nào cũng chưa hoàn toàn hồi phục thì vết thương mới đã đến, lâu dài rồi tạo thành trạng thái hỗn loạn như bây giờ. Ngươi có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không?”

Vệ Giới lập tức cúi đầu như một đứa nhỏ làm sai chuyện gì đó: “Cái này… cái này không phải vì không có thời gian nghỉ sao?”

Không có thời gian? Ý của hắn là gì? Chẳng lẽ là tang thi biến động hết lớp này đến lớp khác sao?

Suy nghĩ một chút thì Linh Diên hiểu ra, cũng đúng, mấy năm này nàng và tỷ tỷ cũng không ngừng ngày đêm tu luyện, huống chi là Vệ Giới?

Những gì hắn đạt được hôm nay càng chứng tỏ mấy năm qua cũng chẳng dễ dàng gì, chẳng những phải tu luyện mà còn phải bảo vệ quê hương, cũng khó trách từ khi hắn bị thương đến giờ vẫn không được nghỉ ngơi đầy đủ, so với nàng thì hắn càng khó khăn hơn gấp bội.

“Không có thời gian thì tự tìm thời gian cho mình, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, không có mệnh lệnh của ta thì ngươi không thể vận dụng linh lực của mình nữa!”

Đôi mắt thâm thúy của Vệ Giới lập tức trừng lớn: “Thành quả của nàng có hiệu nghiệm hả?”

Linh Diên khôi phục lại vẻ mặt kiêu ngạo ngay: “Đương nhiên, Linh Diên ta ra tay tất nhiên là phải thành công, ngươi không biết hả? Trong nửa tháng ngươi hôn mê thì tình hình ở đại lục Tứ Phương đã được kiểm soát hiệu quả rồi. Dược liệu đến từ bốn phương tám hướng không ngừng chảy đến Phượng Trì sơn trang, ta đã triệu tập toàn bộ người trong trang đến phân loại và tinh luyện những dược liệu này. Đợi bọn họ xử lý xong bảy bảy bốn chín rồi sẽ tách ra những dược liệu quan trọng giao cho ta, qua sự hợp thành của ta sẽ luyện chế ra thuốc giải. Thế nào, ta sắp xếp không tồi chứ?”

Nói rồi còn không quên đắc ý hất cằm.

Ánh mắt nhu hòa của Vệ Giới dừng lại trên dung mạo tuyệt sắc của nàng: “Quả nhiên là không gì có thể làm khó được nàng, bệnh độc phức tạp như vậy mà vào tay nàng đã được hóa giải nhanh chóng rồi, y thuật của nàng càng tinh túy hoàn mỹ hơn bốn năm trước nhiều.”

Linh Diên cũng chẳng hề khiêm tốn gì, nàng ranh mãnh chớp mắt nhìn hắn: “Đương nhiên rồi, cũng không xem chúng ta là ai chứ, chờ xem đi, trong vòng một tháng sau đại lục Tứ Phương sẽ hoàn toàn được giải phóng, giờ sứ giả của các nước đều cho người ở lại thôn trang hỗ trợ, khi thuốc giải hoàn thành thì bọn họ sẽ ngựa không ngừng vó gửi đến các quốc gia. Sau khi đảm bảo được sự an toàn cho người bình thường thì còn lo không đối phó được với tang thi sao?”

Trước kia bọn họ chọn phòng thủ cũng vì số lượng của đàn tang thi quá đáng sợ, một khi đã bị bám lên thì dù võ công của ngươi có cao đến đâu cũng sẽ bị lây nhiễm, nhưng giờ thì khác, bọn họ không lo bị cắn nữa, có thể toàn tâm toàn lực chiến đấu.

“Nàng sắp xếp rất hợp tình hợp lý, nhưng nếu vậy thì chẳng phải là Phượng Trì sơn trang…”

Linh Diên gật gật đầu: “Đúng vậy, sau chuyện lần này chỉ sợ Phượng Trì sơn trang không có ngày an bình rồi.”

Nhưng Vệ Giới cũng không bình tĩnh như nàng tưởng tượng, thậm chí còn hơi lo lắng: “Sau sự kiện lần này? Không, ta lại cảm thấy phiền toái của nàng sẽ đến nhanh thôi.

Linh Diên chỉ thoáng nghĩ một chút đã hiểu hắn muốn nói gì: “Binh đến nước chặn, sợ cái gì?”

“Thực lực của nàng khôi phục thế nào rồi?”

Linh Diên khẽ lắc đầu: “Còn chưa khôi phục lại bình thường, nhưng đã ở xích giai rồi.”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Vệ Giới hỏi, sao đột nhiên linh lực của nàng lại biến mất chứ?

“Cũng không có gì, chỉ là trong quá trình chế thuốc thêm nhầm một loại thuốc dẫn đến bị nổ, khí độc nổ mạnh nên hít hơi nhiều khí độc thôi!”

Nếu không phải linh sủng của nàng kịp thời thu khí độc này vào không gian thì chỉ sợ sẽ tạo nên nhiều phiền toái hơn nữa.

Cũng may mà Hắc Thuần thích nhất là những khí độc này, để trong không gian cũng có thể bị nó tự động chuyển hóa thành thức ăn để cắn nuốt. Còn về đám dâm thú kia, không ngờ sau khi nhiễm khí độc vẫn còn có thể kiên cường sống sót.

Điều khiến nàng kinh ngạc vui mừng chính là khi xét nghiệm cho bọn chúng thì nàng phát hiện DNA của bọn chúng đã biến dị, khác hẳn với trạng thái phấn khích tột độ khi nhìn thấy phụ nữ lúc trước, đám dâm thú bị đầu độc không còn gọi là dâm thú nữa mà đã trở thành độc thú bách độc bất xâm.

Sau khi nghiên cứu sự phát triển của thi độc, Linh Diên đã có một ý tưởng táo bạo, chẳng qua bây giờ không có thời gian triển khai. Đợi sau khi giải quyết xong thi độc trên đại lục này thì có lẽ nàng sẽ có thời gian đối phó với kẻ đứng sau màn tạo ra đám dâm thú này.

“Khí độc?”

Thấy sự khẩn trương của hắn, Linh Diên lại không tim không phổi nói: “Cũng không có gì, đợi những độc tố trong cơ thể (ở không gian) loãng bớt thì ta sẽ không sao.”

“Giờ ta có thể giúp gì cho nàng không?”

Linh Diên khoát tay: “Ngươi cứ nghỉ ngơi tốt đi, mỗi ngày ta sẽ châm cứu cho ngươi hai lần sáng tối, thời gian còn lại thì ngươi tự vận khí điều tức, nếu không dưỡng nội thương tốt thì tương lai sẽ hại đến cơ thể.”

Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Vệ Giới bất giác mỉm cười, chăm chú nhìn nàng một cái thật sâu: “Diên Nhi, nàng đang quan tâm ta sao?”

Linh Diên bĩu môi: “Bớt dát vàng trên mặt mình đi. Quan tâm ngươi? Ha ha, nếu không phải nể tình ngươi tự nguyện làm vật thí nghiệm thì ngươi nghĩ là ta sẽ để ý đến ngươi sao? Còn nữa, đừng cho là ngươi nói cho ta biết chân tướng thì ta sẽ tha thứ cho ngươi, không có cửa đâu!”

Vệ Giới ngượng ngùng cười cười, nịnh bợ nhìn nàng: “Vậy, có cửa sổ không?”

Linh Diên đánh một cái lên trán hắn: “Cửa cũng không có mà đòi cửa sổ? Không phải là ngươi muốn lên giường luôn chứ?”

Thấy nàng không giống đùa, Vệ Giới lập tức rụt cổ lại: “Được rồi, coi như ta chưa nói gì không được sao?”

Giờ có thể ở gần bên cạnh nàng rồi, hắn còn điều gì không hài lòng chứ?

Nếu hy vọng quá xa vời thì sẽ khiến nàng khó chịu, vậy thì mất nhiều hơn được.

Thấy hắn thức thời như vậy, Linh Diên hừ lạnh một tiếng, liếc hắn một cái thật sắc rồi đi đến bệ thí nghiệm. Nàng ngồi lên chiếc ghế chân cao, còn vô cùng cẩn thận lật xem ghi chép trên bàn.

Vệ Giới vốn còn đang muốn hưởng thụ thế giới hai người một chút thì không ngờ…

Cửa đá di chuyển, Công Tử Diễn mặt lạnh tanh bước vào. Đầu tiên là liếc nhìn qua Vệ Giới đang ngồi xếp bằng bên kia rồi sau đó bĩu môi một cái thật kêu với Linh Diên. Linh Diên hiểu ngay, nàng lập tức xua tay ra hiệu không sao cả.

Công Tử Diễn nhìn nàng một cái thật sâu rồi mới nói: “Còn nhớ Mạnh cô nương, người đã cung cấp thông tin cho muội ở Long đế quốc chứ?”

Linh Diên kinh ngạc ngước mắt lên: “Tỷ nói ai? Mạnh cô nương?”

Công Tử Diễn vuốt cằm: “Ừm, chính là nàng ta, nàng ta còn sống, giờ đã lẻn vào đại lục Tứ Phương rồi, đang lang thang quanh Phượng Trì sơn trang chúng ta. Nếu không có gì ngoài dự đoán thì có lẽ nàng ta đến để điều tra muội.”

“Sao tỷ tỷ biết được? Ngay cả ngoại hình nàng ta thế nào, là nam hay nữ ta cũng không biết mà!”

Công Tử Diễn nhếch môi: “Ta tiếp xúc với Long đế quốc trước muội, lại có Hoa gia đứng giữa thu thập tin tức giúp ta, muội nói xem sao ta lại biết được?”

Dù giờ Bất Dạ thành có bị hủy thì nàng ấy cũng có con đường biết được sự rối ren của Long đế quốc.

“Được rồi, tỷ là nhất được chưa?” Linh Diên bĩu môi, khịt khịt mũi: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, sớm muộn gì cũng có ngày ta còn mạnh hơn cả tỷ nữa!”

“Vậy thì ta vô cùng mong đợi đấy, nhưng ta cũng tò mò muội định đối phó nữ nhân này như thế nào đây?”

Công Tử Diễn cười khẽ, nha đầu này đúng là vẫn không hết nổi tính trẻ con mà, cái gì cũng muốn so đo hơn thua với nàng ấy.

Mạnh cô nương này năm đó đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng, nhiều năm như vậy rồi mà nàng ta có thể còn sống cũng đã là kỳ tích rồi.

Dù sao năm đó người nàng ta đắc tội chính là Long Khôn mà!

Cái tên đại biến thái Long Khôn này, nghiên cứu ra bệnh độc hại nhiều người như vậy, Mạnh cô nương này có thể bình yên vô sự đúng là khiến người ta ngạc nhiên.

Bây giờ nàng ta lại xuất hiện vào thời điểm này, không phải là rất trùng hợp sao?

“Tỷ tỷ có biết sao nàng ta lại từ Long đế quốc đến đây không?”

Công Tử Diễn lắc đầu: “Tạm thời chưa không tra được, hành tung của nàng ta ở Long đế quốc vô cùng bí mật quỷ dị, đến đại lục Tứ Phương mới buông lỏng cảnh giác, nếu không thì muốn tra được cũng không dễ dàng đâu.”

Linh Diên híp mắt cười ha ha: “Xem ra cái tên Phượng Trì sơn trang chúng ta thật sự đã vang danh rồi, sớm như vậy đã khiến Long đế quốc chú ý sao? Cũng không biết nữ nhân này giờ đang nghe theo lệnh ai?”

“Nếu đã đến đây thì mời nàng ta vào đi, ta cũng muốn xem thử xem người đã liên lạc một chiều với ta nhiều năm như vậy rốt cuộc là nữ nhân như thế nào!”

Công Tử Diễn nhíu mày: “Rốt cuộc nữ nhân này biết bao nhiêu bí mật của muội?”

Linh Diên mím môi: ” Năm đó lúc liên hệ với nàng ta thì thân phận ta dùng hiển nhiên là Phượng Nguyên, đương nhiên, ta cũng từng dùng thân phận Ly Diên và Linh Diên mua tin tức từ nàng ta, về phần nàng ta biết bao nhiêu về ta thì ta cũng không biết. Sao vậy? Tỷ tỷ lo rằng có lẽ nữ nhân này đã biết thân phận của ta sao?”

Công Tử Diễn không phủ nhận: “Người đến không có ý tốt, tất nhiên phải đề phòng chút, hơn nữa giờ Phượng Trì sơn trang đã trở thành miếng thịt béo trong mắt nhiều người, muội không biết sao? Hoàng thất đế quốc ít lâu nữa sẽ phái người đến, lần này chỉ sợ muội nổi tiếng thật rồi!”

Quảng cáo
Trước /134 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Copyright © 2022 - MTruyện.net