Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi
  3. Chương 426-428
Trước /134 Sau

Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 426-428

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 426: Tình địch hiện thân

“Đừng, ngươi tuyệt đối đừng đối xử “tốt” với ta, tốt như thế ta không chịu nổi, thật đó, Vệ Giới, ngươi đừng như vậy. Ngươi mà còn như vậy thì mau biến đi cho ta, chỗ này của ta không chứa một tên nam không ra nam như ngươi.”

Quẳng xuống những lời này, Linh Diên hít sâu một hơi, dậm chân, tức tối rời đi.

Lưu lại Vệ Giới ngơ ngác, căn bản không biết mình sai ở chỗ nào lại chọc cho nàng phát hỏa lớn như vậy.

Đồng thời, nội tâm càng thêm kiên định cho rằng, a~~~ thì ra đối xử quá tốt với nữ nhân không phải cách cư xử của một nam nhân?

Vậy hắn phải làm như thế nào mới có thể được coi là cư xử như một nam nhân đây?

Không biết cô nương Linh Diên mà biết Vệ Giới xuyên tạc ý của nàng thành như vậy thì có tặng cho một cái tát không nhỉ?

Đáng thương cho Vệ Giới, vốn còn tưởng rằng quan hệ của hai người sẽ được cải thiện nhờ điều này, lại chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà chọc giận nương tử. Vừa buồn bực vừa lắc đầu thở dài, lệ đổ đắng cay thật mà.

“May là không ném đồ ăn tối hôm qua đi, không thì chẳng phải sẽ nhịn đói thêm mấy ngày sao? Sau này, không biết lúc nào mới lại được ăn cơm nương tử nấu đây.”

Khi Linh Diên giận đùng đùng chạy đến Minh Nguyệt lâu, Công Tử Diễn thường ngày vô cùng nghiêm trang lại nhếch miệng nở nụ cười trêu chọc, đánh giá nàng: “Ơ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Linh Diên ném cái nhìn sắc lẻm qua: “Cái gì mà xảy ra chuyện gì chứ? Đừng chỉ lo trêu chọc ta, tỷ và Ngọc Ngân cũng không khá hơn chút nào đâu!”

Mấy ngày nay nàng chỉ bận chú ý những thứ ngổn ngang kia, tất nhiên là không có tâm tình đi lo lắng chuyện chung thân đại sự của tỷ tỷ nhà mình. Số lần hai tỷ muội gặp mặt cũng bớt đi, cái này lại thành cơ hội cho Ngọc Ngân.

Gia hỏa này cũng là một nhân tài, cảm giác được cơ hội của mình đã đến thế là hao tâm tổn trí bám theo sát từng bước chân, gần như là Công Tử Diễn đi tới chỗ nào thì đều có thể thấy bóng dáng của Ngọc Ngân. Ngay cả khi nàng ấy ngủ, hắn cũng có thể thần không biết quỷ không hay mò đến phụ cận khuê phòng nàng ấy.

Lúc nghe thấy mấy vị ca ca lén lút bàn tán thì Linh Diên mới chú ý tới việc này, Hoa Mậu miệng độc, khiến nàng phun trà ngay tại chỗ, nàng nhớ rõ nguyên văn là như thế này.

“Nếu hôm nay mà lạnh hơn nữa, các huynh đoán vị hoàng đế bệ hạ kia có trông coi bên ngoài nữa không? Các huynh nói xem đầu óc hắn có vấn đề không? Không sợ bị đông cứng đến chết hả?”

Lúc ấy Thẩm Tứ liền quăng xô nước lạnh tới: “Bảo đệ ngu xuẩn mà đệ còn không chịu nhận, đệ cảm thấy Ngọc Ngân là tên sẽ chịu thiệt về mình sao? Chúng ta còn biết thì lí nào Công Tử Diễn lại không biết?”

Lúc ấy Linh Diên liền đặt chén trà xuống, cực kỳ hứng thú nhìn đám ca ca của mình: “Dưới con mắt của cánh đàn ông các huynh, tỷ lệ thành công của Ngọc Ngân là bao nhiêu?”

Hàn Tẫn mặt không thay đổi hừ lạnh: “Nói năng ngọt xớt, không điểm!”

Tô Ngu sờ cằm, đăm chiêu: “Nhắc tới Ngọc Ngân, mấy năm trước tin đồn về hắn đúng là không tốt, nhưng từ khi hắn tuyên bố đã chọn được người làm hoàng hậu thì sinh hoạt cá nhân liền sạch sẽ hơn rất nhiều. Giờ hậu cung cũng chỉ để trang trí, lại nhìn thái độ hắn đối đãi với tỷ tỷ của muội, cũng coi như đáng tin!”

Thẩm Tứ ý vị thâm trường nhìn Linh Diên: “Vậy còn muội, thân là muội muội trong cuộc, cảm thấy tỷ phu chưa về nhà của muội thế nào?”

Linh Diên còn chưa mở miệng, Hàn Tẫn ở một bên lại lập lờ nói một câu: “Tỷ phu? Chuyện chưa đâu vào đâu mà đã gọi là tỷ phu rồi? Có phải hơi sớm không?”

Linh Diên kinh ngạc nhìn về phía Hàn Tẫn từ trước đến nay luôn kiệm lời, đáy mắt nhanh chóng xoẹt qua một tia sáng: “Tam ca cảm thấy Ngọc Ngân không xứng với tỷ tỷ của ta?”

Hàn Tẫn không phát hiện đáy mắt giảo hoạt của Linh Diên, lúc này chậc một tiếng buồn bực, coi như là đáp lại.

Linh Diên nhíu mày, ánh mắt như có như không đảo qua sắc mặt của đám ca ca, lại như phát hiện kỳ tích thấy bọn họ cười với nàng, nụ cười đã biết mà không nói.

Nụ cười kia, cười đến mức khiến nàng tê cả da đầu, cộng thêm tim đập rộn lên.

Ôi mẹ ơi, nàng mới không chú ý bọn họ mấy ngày thôi, thế mà lúc này, biểu cảm của từng người quá đặc sắc rồi.

Chẳng lẽ nàng đã bỏ lỡ tuồng hay gì sao?

Đặc biệt là người trước mắt này là ai vậy, đây chính là tam ca của nàng, vị tam ca từ trước đến nay lạnh như băng không có nhân tình, từ khi nào mà khối băng này lại học được cách quan tâm người khác, chú ý tới người khác vậy?

Điều khiến nàng không cách nào bình tĩnh là người khác đấy không phải ai khác mà chính là chị ruột của nàng, là nữ nhân, nữ nhân đó.

Cũng ngay một khắc này nàng mới ý thức được tam ca nhà bọn họ thì ra không phải vì nàng mà là vì lớp cảm tình đó nên mới phản ứng như vậy!

Chậc chậc, nói như vậy, vị hoàng đế Ngọc Ngân này có đối thủ cạnh tranh rồi?

Nghĩ đến mối quan hệ phức tạp này, cả người Linh Diên không bình tĩnh nổi, đồng thời cũng yên lặng thắp ngọn nến cho Ngọc Ngân.

Nói thật, nàng không hề cảm thấy ca ca của mình thua kém ở khoản nào, bằng không làm gì có chuyện tiểu quận chúa nhà Dung thân vương phủ coi trọng đại ca của nàng chứ?

Những người còn lại thì một người so với người khác còn khôn khéo hơn, một người thì có đầu óc hơn, một người so với ai cũng mắt cao hơn đầu hơn.

Đương nhiên, ý của nàng không phải nói Tô Ngu ra sao, dưới cái nhìn của nàng, Tô Ngu là người bình thường nhất trong mấy người này.

Bắt đầu so sánh, Hàn Thạc chất phác lại trọng tình trọng nghĩa, Hàn Tẫn ít nói lại lạnh lùng, kiêu ngạo, quái gở, Thẩm Tứ khôn khéo lại có lòng dạ độc ác, Hoa Mậu nhanh nhẹn lại phóng đãng không bị trói buộc.

Đã lâu như vậy, nói nàng không lo lắng cho tình cảm của bọn họ là nói dối. Nhưng nàng thân là muội muội lại không tiện đề cập đến đời sống tình cảm của mấy vị ca ca.

Thêm với tình hình bây giờ cũng không thích hợp nói chuyện yêu đương, cho nên, từ lúc trở về, đúng là nàng không chính thức nói chuyện với các ca ca về phương diện này.

Nhưng nàng lại không ngờ tới, lúc này mới được bao lâu chứ, hẳn đây là lần đầu tam ca được mở mang đầu óc nhỉ?

Hơn nữa nhìn phản ứng của mấy vị ca ca, rõ ràng là cũng bất ngờ. Ngay cả họ cũng đã nhìn ra mà nàng thân là muội muội lại mơ mơ màng màng, là người cuối cùng biết. Đúng là không có thiên lí.

Thậm chí nàng còn ác ý nghĩ làm gì có chuyện Ngọc Ngân không muốn ngủ trong phòng? Nói không chừng là mấy vị ca ca này không thèm an bài phòng ngủ cho người ta.

Dù sao, có Vệ Giới bị bỏ đói mấy ngày làm ví dụ, nàng không thể không nghĩ đến trường hợp này.

Nhưng tình hình trước mắt là, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nàng nên chọn thế nào đây?

Ngọc Ngân và nàng không oán không cừu, những việc hắn trả giá cho tỷ tỷ mình nàng cũng đã nhìn thấy. Nhưng không thể kể đến ký ức lúc trước của hai người họ, vì bây giờ tỷ tỷ đã mất đi trí nhớ, đối với nàng ấy, Ngọc Ngân và Hàn Tẫn đều xa lạ giống nhau.

Nếu bảo chọn thì đương nhiên nàng hi vọng Hàn Tẫn có một cơ hội cạnh tranh công bằng, tương lai tỷ tỷ chọn ai, muội muội là nàng đương nhiên sẽ không cưỡng ép can thiệp vào.

Dưới cái nhìn của nàng, lựa chọn cuối cùng của nữ nhân không phải là tốt nhất mà là phù hợp nhất.

Nghĩ tới đây, nàng còn như thể thật sự có chuyện, đứng lên. Vẻ mặt nặng nề đi đến trước mặt Hàn Tẫn, ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Hàn Tẫn.

“Tam ca, mặc kệ huynh nghĩ thế nào, muội muội là ta đều sẽ ủng hộ huynh vô điều kiện. Nhưng mà, ta nghĩ huynh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, tỷ tỷ của ta, trí nhớ của nàng không được tốt lắm!”

Hàn Tẫn nhíu mày, môi mỏng khiêu gợi nhếch lên như đang đợi Linh Diên nói tiếp, nhưng Linh Diên thì sao, nàng lại cười xấu xa với hắn: “Ta không thể nói, phải do huynh tự phát hiện, dù sao, tỷ tỷ nàng ấy, ngay cả Ngọc Ngân là chính thất cũng quên sạch rồi!”

Dưới ánh mắt đăm chiêu của Hàn Tẫn, Linh Diên ngưng trọng gật gật đầu với hắn: “Thật sự đã quên rồi, ta không nói dối.”

Hàn Tẫn nghe vậy, lời ít ý nhiều gật đầu: “Ta đã biết.”

Nói xong liền đứng lên, đi ra.

Theo bước chân rời đi của hắn, Linh Diên lập tức bật trạng thái bát quái trời sinh của nữ nhân lên, góp mặt vào với đám Thẩm Tứ và Hoa Mậu.

“Nào nào nào, tứ ca, ngũ ca, mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Từ bao giờ mà tam ca đã mắt đưa mày lại với tỷ tỷ của ta rồi? A, không đúng, phải là tam ca vừa ý tỷ tỷ từ bao giờ chứ?”

Với hiểu biết của nàng về Công Tử Diễn, trừ nàng ra thì đoán chừng tỷ tỷ nhà nàng sẽ không thèm chú ý tới những người khác, quản việc mấy người này là nam hay nữ làm gì?

Ngay cả tên khó chơi như Ngọc Ngân nàng ấy còn có thể tùy ý ứng phó, càng nói gì đến những người khác?

Đặc biệt là Hàn Tẫn là kiểu người ít nói, nàng lo lắng Hàn Tẫn không thể nói lên lời với tỷ tỷ nhà nàng. Mà hậu quả rõ ràng nhất của việc nói không lên lời đó là cảm giác tồn tại quá thấp, khiến tỷ tỷ chú ý thế nào được chớ?

“Đương nhiên là lúc muội không chú ý rồi…” Hoa Mậu cố ý nhử nàng, rồi sau đó không biết đang nghĩ tới điều gì mà còn nhếch miệng cười cực kỳ khoa trương.

Linh Diên ngay lập tức gõ vào đầu hắn một cái: “Ngũ ca, huynh có thể đứng đắn một chút cho ta được không?”

Hoa Mậu bị nàng đánh như vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ, lập tức xù lông lên như con chim sẻ. Thở phì phò ôm đầu của mình đứng lên, mắng mấy người Tô Ngu một trận.

“Đều tại đám đáng đâm ngàn đao các huynh, bình thường động một chút lại đánh đầu lão tử, nhìn thấy không? Nha đầu chết tiệt kia thế mà lại học theo, không có lớn nhỏ, ta là ca ca của muội, sao muội có thể đánh ta như vậy chứ? Rốt cuộc có phải ruột thịt không, hả? Tại sao muội không đánh mấy người khác đi chứ?”

Linh Diên cũng không sợ hắn, lúc này đáp lại: “Dĩ nhiên không phải ruột thịt rồi, ngoại trừ tỷ tỷ của ta, ta đâu có máu mủ gì với ai khác đâu. Huynh cho rằng ta không muốn đánh những người khác sao, nhưng mà ta không dám mà. Ngũ ca, huynh đừng nói ta, chính huynh thì sao, huynh có dám không?”

“Cái con bé này, gan to rồi nhỉ, định lật trời luôn đó hả?”

Linh Diên lập tức cười tí tửng lè lưỡi với hắn: “Ha ha, không phải ngũ ca chân truyền cho ta sao? Cần gì giữ mặt mũi chứ, cứ vất đấy, lúc cần thì lại nhặt lên, thế là có thể diện rồi. Da mặt phải dày, không thì chẳng có cách nào sống cả!”

Hoa Mậu thở dài, hết lần này tới lần khác, người mình oán giận chính là muội muội nhà mình chứ ai, hắn tức điên nghiến răng nghiến lợi ngồi bên cạnh, hờn dỗi.

Thẩm Tứ thấy Linh Diên giành thắng lợi, lúc này mới nhếch lên nụ cười xấu xa nhìn nàng: “Muội không đi canh chừng bọn họ sao?”

Từ trước đến nay Linh Diên chỉ dám đứng nhìn vị tứ ca thông minh gian trá này từ xa, sợ bất cẩn cái bị hắn tính kế.

Nhưng từ trước đến nay đều là nàng suy nghĩ nhiều, vị ca ca này của nàng với ai cũng có thể tính toán giá trị, ngay cả đám Tô Ngu cũng thường xuyên lần lượt bị hắn tính kế, nhưng nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ mưu toan gì nàng, nhưng mà, lòng đề phòng và khâm phục, kính trọng từ trong tiềm thức lại khiến nàng khi đối mặt với hắn có hơi sờ sợ.

Giống như bây giờ, rõ ràng là hắn đang cười nói, nhưng nàng cứ cảm thấy nụ cười của hắn bao hàm quá nhiều tầng ý nghĩa, hệt như một con hồ ly, mới mở miệng đều nhắc đến lợi ích. Cho nên nàng ứng đối hắn hết sức cẩn thận.

“Cái này, ta không dám hỏi thăm. Một bên là tỷ tỷ, một bên là ca ca, ta giúp ai đều không được. Cho nên, cứ để họ tự do phát triển thì sao?”

Sự cẩn thận từng li từng tí của nàng rơi vào trong mắt của Thẩm Tứ, mặc dù có chút khổ sở nhưng đã buôn bán nhiều năm như vậy, hắn đã sớm học được cách vui buồn không biểu lộ gì. Mình có thói quen phản ứng như vậy, Thẩm Tứ không khỏi nở nụ cười tự giễu.

“Muội muội nói rất đúng, nhưng ta rất muốn biết, nếu như việc này xảy ra trên người muội thì sao? Muội xử lý như thế nào?”

Một câu nhìn như lơ đãng của Thẩm Tứ lập tức khiến mấy nam nhân khác đồng thời ngoái đầu nhìn lại, nhất là Tô Ngu, phát hiện dưới đáy mắt của Thẩm Tứ như có thứ tình cảm gì khiến hắn kinh ngạc, lúc này nhíu mày, môi mím lại.

Khi Linh Diên đối đãi với người khác sẽ nhạy cảm một cách không tưởng, nhưng khi đụng đến việc của mình, đặc biệt là khi các ca ca đang ở quanh thì sẽ biến thành một đứa em ngốc thần kinh không ổn định.

Cho nên khi Thẩm Tứ thả ra câu hỏi này, nàng chỉ coi như đang nói chuyện phiếm với nhau thôi.

“Tứ ca thật biết nói đùa, chuyện này sao ta có thể gặp được chứ? Không nói đến ta không có tuyến tình cảm như vậy…”

“Muội không phát hiện thì sao khẳng định được đây? Muội muội, ánh mắt của một người không phải sẽ luôn hướng về phía một người, cũng không phải dây treo trên cây. Vệ Giới không thích hợp với muội, hắn không hề hiểu muội, muội…”

Thẩm Tứ chưa nói hết, Tô Ngu đã không nhịn được chen ngang: “Lão tứ, bây giờ đệ nói những thứ này với nàng, nàng cũng sẽ không hiểu. Chuyện giữa nàng và Vệ Giới, chúng ta là ca ca không nên can thiệp vào. Muội muội đã lớn rồi, chúng ta để nàng tự quyết định, được chứ?”

Tô Ngu nhìn chằm chằm vào Thẩm Tứ, cố ý nhấn mạnh những chữ “ca ca” “muội muội”. Nói thẳng đến mức Thẩm Tứ da mặt dày cũng không được tự nhiên ho khan: “Đại ca nói đúng, là đệ đệ ngu dốt. Nếu như thế, muội muội tự quyết định là được rồi.”

Nói xong thì đứng lên, hoảng hốt chạy đi.

Sau khi hắn rời đi, Tô Ngu lập tức nhìn Hoa Mậu. Mới đầu Hoa Mậu vẫn không rõ nhưng sau khi bị nhìn, con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, vội vàng đứng lên đuổi theo Thẩm Tứ. Để lại mấy vị huynh đệ trầm ổn nhất là Tô Ngu và Hàn Thạc và Linh Diên.

Đương nhiên, Linh Diên cho rằng những lời này chỉ là chuyện bình thường mà không hề ngờ rằng, tình cảm giữa nàng và mấy vị huynh đệ, theo thời gian trôi qua đã xảy ra biến hóa…

Màn ảnh lại kéo về bên trong Minh Nguyệt lâu, Linh Diên nói móc, lập tức nhận được bạch nhãn của Công Tử Diễn: “Đừng nói nữa, cũng không biết cực phẩm nhảy ra từ chỗ nào, phiền muốn chết!”

Linh Diên che miệng cười khẽ: “Tỷ tỷ, cuộc sống trước kia của tỷ quá nặng nề, quá vô cảm. Hiện tại cái cảm giác gà bay chó chạy này mới là sinh hoạt chân chính. Thấy chưa, bây giờ mỗi ngày trôi qua của tỷ đều vô cùng đặc sắc còn gì, nhất định là sướng đến chết rồi.”

Công Tử Diễn duỗi ngón tay như ngọc bích ra, dùng sức đẩy cái trán Linh Diên: “Đừng chỉ biết nói ta, muội thì sao? Nghe nói tối hôm qua muội tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho hắn? Chậc chậc, thật là không có thiên lý, ta đây là tỷ ruột của muội mà chưa từng được ăn đồ ăn muội làm, Vệ Giới này đúng là tốt số. Làm chuyện này, vậy là được muội muội ta tha thứ rồi…”

Linh Diên càng nghe, chân mày nhíu càng sâu: “Cái gì chứ? Ta tha thứ cho hắn lúc nào? Tỷ tỷ, có phải tỷ suy nghĩ nhiều quá rồi không? Đó là ta làm cho mình ăn…”

“Muội mà ăn được nhiều như vậy? Lừa quỷ à!”

“Ta tiện thì làm thôi mà?”

“Được rồi được rồi, muội bớt lại đi, lời này muội lừa người khác thì được, dùng để gạt ta thì còn lâu. Ta hỏi muội, rốt cuộc muội tính thế nào?”

Linh Diên gượng cười: “Tỷ, có thể đừng hơi một tí liền suy, động một chút lại nghĩ như vậy chứ. Đừng hơi một tý là kể trước kia, hơi tý nữa là nói bây giờ, được không?”

“Muội muội của ta à, trái tim sao lại phân ra nhiều như vậy được, có đôi khi một động tác chính là làm theo bản năng, hoàn toàn không cân nhắc đến làm như vậy sẽ có hậu quả gì…”

“Quan hệ giữa muội và Vệ Giới, nói như thế nào đây? Nói quan hệ tình lữ với hắn, vậy chẳng bằng nói là đồng bọn hợp tác buôn bán, lợi dụng lẫn nhau, giúp nhau dắt tay kề vai sát cánh…”

“Muội kết hôn với hắn vốn là vì lợi dụng nhau, dù bốn năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không thể đổ toàn bộ tội lên đầu hắn. Người khác không biết, ta còn không biết là vì sao ư?”

Linh Diên nói đúng là Công Tử Diễn mới chịu nghe vào tai, nàng ấy chống cằm suy nghĩ một chút.

“Muội nói như vậy cũng không sai. Chuyện năm đó, nếu nói một cách khách quan thì Vệ Giới cùng lắm là đưa ra một câu hỏi khó mà thôi. Trên thực tế, hắn cũng không buộc muội nhất định phải cứu người. Đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn đúng là không công bằng.”

“Nhưng mà, muội có nghĩ tới, vì sao hắn nhất định phải ôm sai lầm này lên người mình không? Có thật là vì áy náy? Hay bởi cảm kích muội cứu Thượng Quan Tình Hi? Không thể nào? Nếu là như vậy, hắn không cần phải như Ngọc Ngân, cứ quấn chặt lấy như vậy!”

Chương 427: Người xa lạ quen thuộc nhất

“Ngọc Ngân dây dưa không ngớt, đó là vì tính tình của hắn như vậy. Nhưng Vệ Giới, muội cảm thấy hắn giống người sẽ đi quấn quít chặt với muội không?”

“Diên Nhi à, người này vì muội mà đặt mình vào vị trí này đúng là không dễ dàng. Muội thật sự không nghĩ tới hắn sao? Cho hắn một cơ hội nữa cũng là cho muội một cơ hội.”

Các nàng không phải mười lăm tuổi thật sự, biết mình muốn cái gì, biết rõ vị trí của hôn nhân ở đâu.

Linh Diên nhẹ nhàng lắc đầu: “Tỷ tỷ, bây giờ ta không muốn lo nghĩ những chuyện này. Chúng ta còn nhỏ, chuyện về thân thế của mình lại phức tạp, không biết tương lai sẽ đối mặt cái gì. Bây giờ quá hỗn loạn, có tư cách gì đi nói chuyện yêu đương đây?”

Với Linh Diên, nàng và Vệ Giới cùng lắm là như bài hát “Người xa lạ quen thuộc nhất”, mặc dù cả hai rất quen thuộc nhau nhưng sâu bên trong lại có quan hệ lúng túng.

Nàng thừa nhận, lúc đối đãi Vệ Giới, rung động cuồn cuộn tuôn trào, nhưng dưới bí ẩn của thân thể, đại sự của quốc gia, những cảm xúc này không còn ý nghĩa gì nữa.

Nói cách khác, phiền phức quanh mình không thể giải quyết ngày một ngày hai. Nàng cũng sẽ không suy nghĩ vấn đề này quá nhiều, vì mình không thể biết được tương lai sẽ phải đối mặt với những biến cố nào.

Đối thủ đáng sợ như thế, trong nháy mắt xuất động ba mươi cao thủ tử giai, Bất Dạ thành mạnh mẽ như vậy, thế mà nói phá là phá luôn được.

Nàng có tư cách gì, vào thời điểm này lại kéo Vệ Giới vào được chứ?

Đều nói tính cách của song bào thai đều là khác xa nhau, Linh Diên và Công Tử Diễn cũng thế. Công Tử Diễn trầm ổn bình tĩnh, Linh Diên xem như đĩnh đạc, cũng có một mặt tinh tế tỉ mỉ, như hiện tại vậy.

Công Tử Diễn cảm động lây, gật đầu: “Ta hiểu rồi, muội yên tâm, về sau, ta sẽ không hỏi lại những vấn đề này nữa. Nhưng mà, muội có nghĩ tới hắn sẽ có suy nghĩ như nào không? Có lẽ, hắn nguyện ý vì muội…”

“Tỷ tỷ, dù hắn có nguyện ý hay không thì ta cũng không muốn. Bởi vì ta không muốn tình cảm của song phương lại được xây dựng trên trạng thái bất bình đẳng như vậy. Giữa ta và hắn, ta muốn hai bên sẽ đến với nhau một cách bình đẳng…”

Công Tử Diễn tán thưởng liếc nhìn Linh Diên: “Không hổ là Linh Diên, suy nghĩ này của muội rất tốt. Tỷ tỷ hổ thẹn, còn ích kỷ cho rằng hắn giúp muội là chuyện hắn phải làm.”

“Tỷ tỷ, tuy rằng lúc trước muội đã bỏ ra vì hắn không ít nhưng mà lần này nếu không phải hắn thì muội có thể đã bị bại lộ, tương lai ắt sẽ phải chết thảm hơn, chọc ra càng nhiều kẻ thù hơn. Hành động trong lúc vô tình của hắn gần như đã cứu cả gia tộc chúng ta. Muội còn có tư cách gì đi truy cứu sai lầm trong dĩ vãng của hắn chứ?”

Trong thế giới huyền huyễn này, người mang dị bảo nguy hiểm đến mức nào. Sơ sót một cái sẽ dẫn đến biết bao cừu gia. Mà đến lúc đó, gia tộc sau lưng họ hiển nhiên sẽ không thờ ơ. Từ một người biến thành một gia tộc thì thương vong là không thể lường trước được.

Cho nên, trong nháy mắt hắn xuất hiện cứu nàng trong cơn nguy khốn ấy, những ân oán từ kiếp trước đã tan thành mây khói.

Mà nàng còn làm như thế với hắn cũng là hi vọng hắn có thể biết khó mà lui, rời khỏi nàng.

Thế nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, thậm chí còn càng ngày càng bùng lên mãnh liệt, điều này làm cho Linh Diên phiền lòng chết đi được.

“Tỷ tỷ, có biện pháp nào đuổi hắn đi không?”

Công Tử Diễn bất đắc dĩ cười khổ: “Nếu như tỷ tỷ ta có biện pháp thì còn chịu để tên kia bám dính như sam sao?”

Tên Ngọc Ngân kia, nàng ấy đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nhưng đều không ăn thua. Điên máu đến mức lông tơ toàn thân dựng ngược, người ta còn chẳng để ý đến. Thời gian qua, nàng ấy cũng chết lặng.

Hai tỷ muội vừa nghĩ tới chuyện của mình liền thở dài, thậm chí còn nhất trí chống cằm, khuôn mặt nhuốm đầy phiền muộn.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh bẩm báo của nha hoàn: “Khởi bẩm đại tiểu thư, năm vị thiếu gia bảo nô tỳ qua báo với người, nói là sứ giả Long đế quốc đã đến, muốn gặp người. Trong đó có một vị là người Lăng gia của đế quốc.”

Linh Diên và Công Tử Diễn trao đổi ánh mắt, Lăng gia của đế quốc?

Linh Diên đứng lên, đến cửa ra vào, kéo cửa ra một chút: “Người của quý tộc Lăng gia tới là ai, ngươi đã thăm dò được chưa?”

Nha hoàn kia hiển nhiên đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lập tức quỳ xuống trước mặt nàng: “Bẩm đại tiểu thư, nô tỳ không biết, nhưng Hoa thiếu gia bảo nô tỳ nói cho người, nói là người quen của người.”

Người quen của nàng?

Linh Diên nháy mắt mấy cái, sai khi đuổi nha hoàn đi, đột nhiên xoay người nhìn về phía Công Tử Diễn, đôi mắt sáng tràn đầy nghi hoặc: “Tỷ, ngũ ca nói là người ta quen, nhưng bên Lăng gia của đế quốc kia, muội hoàn toàn… Đợi, đợi đã, trời ạ, đừng bảo là Dực ca ca nhé?”

Dòng chính của Linh gia trang đã dời đi rất lâu, nói là nhị phòng của Lăng gia ở đế quốc. Chẳng lẽ, người lần này tới, là… là ca ca của nàng?

Nghĩ đến khả năng này, Linh Diên hưng phấn cực độ, Công Tử Diễn vội vàng kéo nàng.

“Nhìn muội vui vẻ thế nào kìa, mau thu lại biểu cảm của mình đi, vừa mới nói mà muội đã không nghe rồi?”

“Người ta nói rồi, là người của đế quốc đến, trong đó có một vị là người quen của muội, vậy nói cách khác nghĩa là, trong số đó có người muội không biết…”

“Còn có người của hoàng thất, muội nên cẩn thận một chút, đừng chỉ nói chuyện với người nhà, không lại liên lụy đến ca ca của muội.”

Linh Diên chấn động, lập tức cười lúng túng: “Cảm ơn tỷ tỷ, ta nhớ rồi, vậy ta đi rửa mặt…”

Ước chừng hai phút đồng hồ sau, Linh Diên mới giẫm bước khoan thai hiện thân.

Nàng mặc một bộ trang phục màu hồng cánh sen tươi mát xinh đẹp, vừa xuất hiện liền hấp dẫn chú ý của mọi người.

Dù gương mặt của Phượng Nguyên không tính là tuyệt sắc nhưng hiển nhiên không giống một người qua đường.

Nhìn người này vừa xuất hiện, nụ cười kiêu căng, cử chỉ kiêu ngạo, lúc đi lại thì hoạt bát xinh xắn. Trang phục tự nhiên khỏe khoắn phối hợp với khuôn mặt non nớt làm nhiều người yêu chiều, lập tức khiến độ thiện cảm của người ta tăng lên mãnh liệt.

Tô Ngu đi lên trước giới thiệu cho nàng: “Nguyên, đây là Lý thừa tướng và nhị lão gia của Lăng gia đến từ Long đế quốc.”

“Nhị vị, người trước mắt chính là đại tiểu thư của Phượng Trì sơn trang, Phượng Nguyên.”

Sau khi Tô Ngu giới thiệu, Linh Diên lập tức mỉm cười với hai người kia.

“Có bằng hữu từ phương xa tới, không biết phải nói gì, khách quý đến chơi, không thể tiếp đón từ xa, mong các vị rộng lòng tha thứ.”

Phượng Nguyên đi hai, ba bước hướng về các vị khách, thoải mái hành lễ với họ.

Chẳng qua là, nàng hành lễ lại chỉ hướng về một phía, những người khác đi cùng bị nàng hoa lệ bỏ qua.

“Phượng cô nương thật đúng là trẻ tuổi, mau mau đứng lên, mau đứng lên.”

Thừa tướng đế quốc được Long Hạo Thiên phái đến, Lý Huy vuốt râu quai nón, khuôn mặt thăm dò đánh giá nàng. Sau khi nàng hành lễ, mặc dù đã nói là miễn lễ nhưng lại không có động tác nào, thậm chí là sau khi Linh Diên đã hành lễ xong mới chậm rãi mở miệng.

Cuối cùng là người bên cạnh ông không vừa mắt, tay mắt lanh lẹ đỡ người ta lên.

Đương nhiên, người này không phải ai khác mà chính là nghĩa phụ của Linh Diên, Linh Vô Nhai.

Hai cha con nàng đã cách xa nhiều năm nay được gặp lại, tất nhiên là rất xúc động. Lúc này hận không thể ngồi xuống hỏi han, ân cần thăm hỏi một phen.

Nhưng ngại người ngoài còn ở đây, đặc biệt là cái người thừa tướng đế quốc này. Nàng càng không thể hàm hồ được.

“Thừa tướng đại nhân quá khen.” Linh Diên ngước mắt, hơi gật đầu với Lý Huy, đáp lại.

Mà Lý Huy, thân là thừa tướng của đế quốc, tất nhiên sẽ có ngạo mạn của đế quốc nhưng cũng may thái độ coi như còn nghe được. Khi nhìn bọn họ như người trong thành phố lần đấu xuống nông thôn, đương nhiên nàng sẽ không đi so đo thái độ của họ.

“Không biết khách quý của đế quốc đột nhiên hạ cố hàn xá, không biết có chỉ bảo gì?”

Sau khi hai bên ngồi xuống, rõ ràng Linh Diên dùng thân phận của chủ nhà tiếp khách. Năm vị huynh trưởng của nàng lại dùng tư thế như vệ sĩ đứng ở sau lưng nàng, khí thế tương đối lớn.

Trái lại bên đế quốc, sau lưng Lý Huy, Linh Vô Nhai chỉ có một người đứng. Nếu không tính đến thân phận của họ, chỉ riêng khí thế đã kém hơn phân nửa.

Linh Diên thẳng thắn làm Lý Huy kinh ngạc nhíu mày: “Cô nương, cô có thể làm chủ cho Phượng Trì sơn trang sao?”

Linh Diên nhẹ nhàng cười, lạnh nhạt gật đầu với Lý Huy: “Đương nhiên rồi, gia phụ du lịch bốn phương nhiều năm, thường ngày Phượng Trì sơn trang là ta chưởng quản.”

“Vậy, giải dược của thi độc là thành quả của ngươi?”

“Không sai, độc này đúng là ta giải được. Chẳng lẽ lần này nhị vị đến đây là vì giải dược này?”

Lý Huy thấy gì nói đó, hiển nhiên sẽ không tốn thời gian quanh co vòng vò: “Không sai, lần này đến đây một mặt là vì Phượng cô nương, một mặt khác là vì hoàng đế bệ hạ của đế quốc muốn mời Phượng cô nương đến đế quốc một lần.”

Linh Diên khách khí cười cười: “Bây giờ dược liệu khan hiếm, nhu cầu của đại lục Tứ Phương rất lớn, giải dược đang được khua chiêng gõ trống chế tạo ra. Bên Long đế quốc, theo ta được biết, hình như không có trường hợp bị nhiễm, không biết quý quốc muốn giải dược là vì sao?”

Lý Huy kinh sợ vì ngôn từ lớn mật của Linh Diên: “Tiểu nha đầu, ngươi biết ngươi đang đối mặt với ai không? Đó là hoàng thất của đế quốc. Đồ mà hoàng thất đế quốc muốn, từ xưa tới nay chưa từng có ai xin hỏi cái gì, ngươi đúng là mèo con không sợ cọp, chưa suy tính đến hậu quả hay sao?”

Linh Diên nhíu mày, hiển nhiên cũng không bị Lý Huy uy hiếp: “Chúng ta có thể sống sót trong tình cảnh cương thi bao phủ khắp nơi là do chúng ta mạng lớn. Hậu quả? Hậu quả là cái gì? Có thể chế thuốc uống? Có thể biến thành lương thực ăn không?”

“Long đế quốc các ngươi chế tạo ra thi độc mất nhân tính như vậy, có giỏi thì tự chế thuốc giải đi. Hiện tại người của chúng ta khó khăn lắm mới giải được, các ngươi đang yên đang lành lại xông vào nhà cướp của, giành lấy thành quả nghiên cứu của chúng ta, dựa vào cái gì chứ? Là bởi vì các ngươi là người của đế quốc hay sao?”

“Ngươi, được lắm Phượng Nguyên, hay cho một cái mồm nhanh miệng. Ngươi có biết hay không, chỉ bằng những lời này là đủ để tiêu diệt cửu tộc của ngươi!”

Hiển nhiên Lý thừa tướng bị ngôn từ lớn mật của Linh Diên dọa sợ. Ông tại vị nhiều năm, trừ người của Thần Nữ tộc có khí phách như vậy, còn đâu từ xưa tới nay chưa từng có ai dám không thèm để hoàng thất vào mắt. Đây chỉ là một con nhóc nho nhỏ, ai đã cho nàng sự can đảm này?

Linh Diên hừ cười một tiếng: “Cửu tộc? Xin lỗi, cửu tộc của ta cũng chỉ có hai cha con chúng ta, không có người khác, các ngươi muốn giết thì cứ việc giết đi.”

“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể tìm được phụ thân của ta. Thuận tiện báo cho hắn một tiếng là ta đây ngang ngược ra sao, tất cả đều là hắn ban tặng. Nếu không phải hắn cả ngày không có ở nhà thì sao ta có cảm giác an toàn được chứ?”

Lần này Lý Huy thật sự được lĩnh giáo. Không nghĩ tới tiểu nha đầu thoạt nhìn vô hại đáng yêu lại dám bật lại mình.

Không có cảm giác an toàn? Bởi vì bọn họ cướp đoạt thành quả nghiên cứu của nàng cho nên nàng cảm thấy không có cảm giác an toàn? Cho nên mới chặn miệng ngay lập tức, nắm giữ quyền chủ động, không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội thu hoạch?

Cái tiểu nha đầu này, lá gan đúng rất lớn!

Lý Huy nghiêng mắt quét về phía Linh Vô Nhai, hiển nhiên có ý định ném cái vấn đề khó khăn này cho ông ta.

Còn lâu, làm gì có chuyện Linh Diên cho ông cơ hội này. Lúc này nàng cười lạnh nói: “Lý thừa tướng, muốn giải dược, được thôi. Nhưng mà, phải đợi khi người của đại lục Tứ Phương chúng ta được giải hết thì mới có thể đưa cho Long đế quốc.”

“Đến lúc đó, các ngươi muốn bao nhiêu cũng được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi phải chuẩn bị đủ dược liệu…”

Lý Huy nghe xong những câu này, cả người không thoải mái: “Nha đầu này, ngươi có biết ngươi làm vậy có hậu quả gì không?”

“Ta quan tâm đến hậu quả làm gì? Dù sao cũng là chết cả thôi, không phải sao? Hôm nay đại lục Tứ Phương đã bị đế quốc các ngươi gây tổn hại thành cái dạng này. Hậu quả, còn hậu quả nào nặng nề hơn nữa? Ta chết cũng không sao, chỉ là các ngươi chắc chắn được thi độc kia sẽ không lan đến Long đế quốc của các ngươi ư?”

Sắc mặt Lý Huy đột nhiên biến đổi: “Tiểu nha đầu, đúng là rất giỏi, lại dám uy hiếp lão phu?”

Linh Diên duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng lắc trước mặt ông: “Không, không, không. Không phải ta đang uy hiếp ngươi, mà là ta đang uy hiếp toàn bộ đế quốc các ngươi, tin không? Ta chỉ cần tốn vài phút là có thể khiến Long đế quốc các ngươi biến thành một nơi tai họa.”

Lý Huy bị nàng uy hiếp quang minh chính đại dọa cho choáng váng, chỉ vào mặt Linh Diên, tức giận đến mức cả buổi nói không nên lời. Linh Diên nhìn ngón tay của ông, ánh mắt bỗng dưng run lên, đang định hành động thì Linh Vô Nhai lại đột nhiên ra tay, cứng rắn đè ngón tay của Lý Huy xuống.

“Thừa tướng đại nhân an tâm chớ vội, ta nghĩ vị Phượng cô nương này cũng không phải người ưa giết chóc, bọn họ đề phòng như vậy đại khái cũng là vì sợ thôi. Dù sao, đại lục Tứ Phương ngày nay số lượng người chết nhiều không biết gấp mấy trăm mấy ngàn lần so với người sống. Trên đường chúng ta đến đây, ngươi cũng thấy đấy?”

Ánh mắt Lý Huy trầm trầm quét nhìn Linh Vô Nhai, hừ một tiếng từ trong mũi. Tuy rằng không phục nhưng lại không nói gì nữa.

Linh Diên không che giấu chán ghét khi đối với ông, khinh bỉ quét sắc mặt ông, quăng mắt về phía Linh Vô Nhai: “Vị này chắc hẳn chính là trang chủ đại nhân của Linh gia trang?”

“Chính là tại hạ, Linh Vô Nhai, Phượng cô nương hữu lễ.”

“Đừng, tiền bối tuyệt đối đừng như vậy. Nếu là Linh trang chủ thì ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng. Hiện tại tình huống của đại lục Tứ Phương như thế nào, các ngươi cũng đã nhìn thấy. Giải dược ta sẽ không cho các ngươi, đơn thuốc cũng sẽ không cho, về phần đến đế quốc, cũng miễn đi…”

“Bây giờ ta có thể sẽ rất bận rộn, chỉ sợ không có sức đến Long đế quốc, uống trà cùng hoàng đế của các ngươi. Lúc này còn không bằng đốc thúc đế quốc các ngươi cho tốt, tuyệt đối đừng xảy ra sự cố. Đại lục Tứ Phương chúng ta không chống được tổn hại của các ngươi.”

“Một thi độc mà đã hủy hoại đại lục Tứ Phương như vậy, nay lại thêm dâm thú, rút cuộc là các ngươi có quản được hay không thế?”

Dâm thú được đề cập, mọi người đang ngồi có ai không biết?

Linh Vô Nhai và Lý Huy cũng biết rõ, chẳng qua đề tài này dẫn ra từ trong miệng Linh Diên khiến Lý Huy cảm thấy càng thêm lúng túng.

“Chuyện dâm thú, hoàng đế bệ hạ đã biết rồi, đang điều tra. Chắc chắn ít ngày nữa sẽ cho các ngươi một câu trả lời hợp lý.”

Trả lời như thế, lập tức bị Linh Diên cười nhạo: “Ít ngày nữa? Ha ha, chỉ sợ chờ khi các ngươi cho thì Long đế quốc cũng đã bị thất thế rồi ha? Dù sao chúng ta đã là lợn chết không sợ nước sôi, đã biến thành thành chết rồi, chết cũng như vậy mà thôi…”

“Nhưng đế quốc các ngươi không giống. Chỗ đó có sản vật phong phú, mỹ nữ như mây, ngươi nói xem, bên chúng ta có sức hút lớn hơn hay là bên các ngươi? Chậc chậc, nói không chừng đến lúc đó, kết cục của các ngươi so với Tứ Phương chúng ta còn thê thảm hơn gấp mấy lần!”

Linh Diên công kích không chút khách khí làm Lý Huy không đỡ được. Đặc biệt là câu câu nàng nói đều có lý, thậm chí ông không có cơ hội phản bác. Làm sao ông không biết đế quốc bọn họ đuối lý trước chứ? Cũng làm gì có chuyện không biết sự kiện dâm thú đang sôi sục trong đế quốc?

Một khi không tra ra thì nó có thể sẽ lan tràn ra hệt như thi độc kia, đến lúc đó, thế giới này còn có thể gọi là thế giới nữa hay sao?

Không ngờ tới, hoàn toàn không ngờ tới, mới có mấy câu mà tình thế đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hắn đã sớm nói qua, đại lục Tứ Phương sao có thể thỏa hiệp nhanh như vậy. Không ngờ, câu này đúng là không phải nói suông. Một Phượng Nguyên nho nhỏ mà có sức bật như thế, chờ sau khi bọn họ đưa hết giải dược ra thì còn ai để đế quốc bọn họ vào mắt?

Đại lục Tứ Phương không cần cứu tế, đại lục Tứ Phương tràn ngập cừu hận. Chỉ sợ, đấy không phải thứ mà Long đế quốc có thể khống chế!

Cứng không được, vậy thì dùng mềm, hiểu không?

Chương 428: Đâm chết đám vô lương tâm các ngươi

“Nha đầu, đừng nói trước cái gì, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, được chứ?”

Lý Huy đánh giá tình thế, không còn dám hếch cằm nhìn người khác như trước nữa, âm điệu không tự giác hòa hoãn lại.

Mặc dù Linh Diên rất không ưa người này nhưng cũng không thể khiến hai bên lúng túng quá. Nàng đã phân tích thấu triệt lợi và hại rồi, đúng là lời nói ra rất dễ đắc tội với người khác nhưng phàm là Lý Huy có chút đầu óc thì cũng sẽ không đi truy cứu lỗi lầm của nàng.

Đã có sự tự tin này, Linh Diên cũng sẽ không làm bộ làm tịch nữa, khách khí nói với Lý Huy: “Chỉ cần Lý đại nhân không tiếp tục gây khó khăn cho tiểu dân chúng ta thì hiển nhiên chúng ta cũng nguyện ý phối hợp.”

Lý Huy ngượng ngùng cười cười: “Thật sự là không thể khinh thường tiểu nha đầu ngươi, ha ha, Phượng Trì đại nhân dạy rất tốt, dạy rất tốt!”

Nào biết đâu, Linh Diên cũng rất không khách khí cãi lại: “Móc đâu ra chuyện hắn dạy tốt chứ? Cha ta trừ cống hiến được một con tinh ra, lúc có con rồi cũng không làm được gì, cô nương ta lớn được như vậy, đó là do đức hạnh trời sinh…”

Một bộ khờ khạo ngây ngô, Linh Vô Nhai một bên nhìn, đáy mắt tràn đầy ý cười. Đứa nhỏ này, vài năm không gặp, tính khí lại tăng cao rồi. Đã học được cách trêu đùa người ta.

Ngôn luận lớn mật của Linh Diên làm Lý Huy cảm thấy lúng túng. Hết lần này tới lần khác vẫn không thể nói thêm cái gì, chỉ có thể ngượng ngùng phụ họa.

“Đúng đúng đúng, cô nương đức hạnh trời sinh, cô nương thông minh tuyệt đỉnh. Như vậy xin hỏi cô nương, hiện tại chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện chưa?”

Linh Diên ngạo kiều vểnh cằm lên: “Đương nhiên, Lý đại nhân mời nói, chỉ cần không quá ngặt nghèo, ta có thể làm thì sẽ tận lực khiến các ngươi hài lòng.”

Nói như đúng rồi, Lý Huy im lặng bĩu môi, ông vẫn chưa quên, tính nết của nha đầu kia cũng không tốt như vậy.

“Ngươi xem, ta cũng chỉ là bề tôi mà thôi, lần này chúng ta đến đây có mang thánh chỉ tới. Dù ngươi có lý do của ngươi, có tính tình của ngươi nhưng mà trước thánh chỉ, những cái này đều chẳng là gì cả. Cô nương à, hiện tại ngươi không chỉ có bản thân mình mà là mấy trăm người của Phượng Trì sơn trang. Ngươi cũng nên kiêng kỵ một chút chứ?”

Vốn Lý Huy không muốn uy hiếp nhưng rõ ràng Phượng Nguyên này rất khó đối phó, rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể lôi vương bài cuối cùng ra. Thánh chỉ đến từ Long đế quốc, tiểu nha đầu ngươi cũng không thể nói bỏ là bỏ được?

Không nghĩ tới, Linh Diên nghe xong lại có bộ dáng không thèm để ý, thậm chí còn can đảm vươn tay ra với ông: “Thánh chỉ đâu?”

“Bổn quan vẫn chưa tuyên đọc đâu!” Lý Huy tự hụt hơi thoái chí, lúc trước ông vẫn còn tự xưng là “ta”!

“Đọc cái gì mà đọc, đọc cái là thân phận của hắn cao lên chắc? Cũng đâu phải hoàng đế của Long đế quốc? Nói trắng ra là, đạo thánh chỉ này đụng tới đám không sợ chết chúng ta thì chỉ là đống vô dụng.”

“Hứ, tự nghĩ bản thân có thể một tay che trời rồi hả? Ta cho ngươi biết, báo ứng vẫn chưa tới đâu. Nếu tới thật, đầu tiên nó sẽ đâm chết đám bại hoại vô lương tâm các ngươi.”

Lý Huy: …

Linh Vô Nhai đỡ trán, Diên Nhi à, có thể khiêm tốn một chút được không? Dù con không sợ thì cũng không nên sỉ nhục hoàng đế đương triều chứ?

Hoàng đế này không phải hoàng đế của đại lục Tứ Phương mà là của Long đế quốc đó!

Lý Huy túm chặt lồng ngực của mình, cảm giác mình sắp bị tiểu nha đầu này bức thành bệnh nhân tâm thần cộng thêm bệnh tim rồi. Ông run rẩy đứng lên, gương mặt trắng bệch nhìn Linh Diên: “Nha, nha đầu, ngươi, ngươi có thể, nghe, lão hủ nói hết được không?”

Linh Diên cũng ý thức được mình đang mải suy tính, quên mất vẫn còn mấy người sống sờ sờ ở đây, lúc này chột dạ quay mặt sang chỗ khác. Nhân lúc Lý Huy không chú ý thì le lưỡi một cái với Linh Vô Nhai.

Linh Vô Nhai ném cho nàng một ánh mắt bất đắc dĩ, liền nói với nàng: “Tiểu cô nương, nể tình ngươi còn nhỏ, chúng ta sẽ không so đo những lời này của ngươi. Hi vọng sau này, ngươi cố kỵ thân phận của bản thân một chút, họa là từ ở miệng mà ra, cho tới giờ những lời này cũng không phải chỉ là lời nói suông. Lão Lý, ông nói có đúng không?”

Lý Huy đã bị Linh Diên nói suýt ngất xỉu rồi, thình lình nghe được lời này của Linh Vô Nhai, lúc này hừ lạnh, coi như là cam chịu.

Linh Vô Nhai khuyến khích nhìn Linh Diên, Linh Diên theo bản năng bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện. Cuối cùng nể tình mặt mũi của nghĩa phụ nhà mình, thi lễ với Lý Huy: “Vậy thì, tạ ơn hai vị đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân.”

“Được rồi được rồi, nếu chúng ta so đo với ngươi chẳng phải là thiệt cho thân phận của mình rồi sao? Tiểu nha đầu, bổn quan hỏi ngươi, ngươi thật sự không muốn giao phương thuốc ra?”

Linh Diên tức giận lầm bầm: “Đúng là ta không muốn giao ra, nhưng các ngươi cũng sẽ không đồng ý đúng không? Nói là tự nguyện, đây rõ ràng các ngươi đang cưỡng ép ta giao ra đấy chứ. Nếu ta mà không giao thì các ngươi sẽ vu ta kháng chỉ, còn ta mà giao ra thì các ngươi lại không yên tâm. Các ngươi lại chất vấn ta sao lại nói như thế.”

Khóe miệng Lý Huy co quắp hai cái, tiểu nha đầu này, khiến người ta nghẹn đến chết mất.

Nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi một câu của nàng đều chọc vào đúng lỗ hổng, làm ông không có năng lực phản bác, lúc này lúng túng nói:

“Nha đầu, có mấy lời ngươi biết là được rồi không cần phải nói ra. Làm người không nên quá thành thật…”

“Ta biết, làm người thì nên dối trá một chút, phải nịnh hót các ngươi mới được đúng không? Hứ, ngươi nghĩ là ta khờ chắc, ta đâu có ngu, ta chỉ không muốn làm một kẻ tiểu nhân mà thôi. Được rồi, ta cũng đã hiểu ý của ngươi rồi. Muốn ta giao thuốc giải ra cũng không phải là không được. Nhưng mà, ta có một điều kiện…”

Lý Huy thấy có hi vọng, lập tức nói với nàng: “Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể thỏa mãn ngươi thì nhất định sẽ đáp ứng.”

“Chẳng lẽ ngươi không cần xin phép hoàng đế sao?”

“Tiểu nha đầu, ngươi đúng là không đáng yêu gì cả!” Râu mép Lý Huy vểnh lên, ngay cả nóng giận cũng lười.

“Ta là thiếu nữ xinh đẹp vô địch, đáng yêu để làm cái chi? Đẹp là được rồi.”

“Nào, ngươi nghe điều kiện của ta cho kỹ, chỉ có một, đó chính là cung ứng lương thảo cho đại lục Tứ Phương chúng ta một cách vô điều kiện suốt ba năm tiếp theo. Đến khi nào chúng ta có thể tự cung tự cấp mới thôi…”

“Trong quá trình này, các ngươi không thể dùng bất luận hình thức gì, bất kỳ lý do gì để từ chối chúng ta, áp chế chúng ta. Chúng ta muốn cái gì thì các ngươi phải cho cái đó. Chỉ cần không phải điều kiện quá phận thì các ngươi đều phải thỏa mãn. Đáp ứng điều kiện này thì ta sẽ đưa các ngươi phương thuốc ngay lập tức!”

Ba năm, thời gian ba năm, có lẽ đại lục Tứ Phương sẽ lại khôi phục sinh khí hừng hực như ngày xưa.

Trong ba năm này, bọn họ cần lợi dụng toàn bộ thời gian để cải tạo lại môi trường xung quanh. Không có thời gian trồng lương thực, thời điểm này sẽ để Long đế quốc cung cấp, như thế sẽ giúp họ có nhiều không gian phát triển.

“Muốn cái gì liền cho cái đó, không thể có chuyện đó được. Long đế quốc cũng không phải kho lương thảo của các ngươi, chúng ta cũng có con dân, cũng có người phải nuôi. Mặc dù người trên đại lục các ngươi không còn nhiều mấy nhưng cũng là một lượng cầu rất lớn. Nếu để các ngươi không cố kỵ gì mà chiếm đoạt, vậy chúng ta thành cái gì?”

Linh Diên vuốt cằm, nghĩ một hồi, cảm thấy nói cũng có lý. Nếu mà nuôi người của đại lục Tứ Phương thành một đám ăn hại hết ăn lại nằm thì cũng thành được chẳng bằng mất.

“Thế thì để ta về xem xét lại số lượng, cho các ngươi một con số cụ thể, ngươi xem được không?”

Khó được lúc Linh Diên thông tình đạt lý như vậy, tất nhiên là Lý Huy vui vẻ gật đầu: “Vậy cũng tốt, tốt lắm.”

“Vậy là được nhé, các ngươi cho lương thực, ta cho đơn thuốc. Còn việc bảo ta đến đế quốc các ngươi thì ta không đồng ý, ngươi dẹp ý định này sớm đi…”

“Còn có, nhờ các ngươi ban tặng, tên tuổi Phượng Nguyên ta sợ là đã rạng danh khắp ngõ rồi. Hiện tại không chừng sẽ có nhiều người ghen ghét, ta có thể khiêm tốn được chừng nào thì hay chừng đó, miễn cho có một ngày khó giữ được cái mạng nhỏ này…”

“Thì ra nha đầu ngươi cũng sẽ sợ chết.” Lý Huy trào phúng, làm gì có chuyện Linh Diên không nghe ra.

“Con người luôn luôn có lúc sợ chết, cũng phải xem mình chết như thế nào. Nếu mà chết trong tay kẻ tiểu nhân, vậy không phải rất uất ức sao? Còn nếu chết là vì nước vì dân thì sẽ được lưu danh thiên cổ.”

“Thường nói, từ cổ chí kim ai mà không chết, lưu lại lòng son viết lên trang sử. Phượng Nguyên ta cũng chỉ là một cô nương nho nhỏ, không có khát vọng lớn như vậy. Nhưng với lực ảnh hưởng của ta hôm nay, có thể cẩn thận được một chút thì tốt, phòng tiểu nhân không phòng quân tử, đúng không Lý đại nhân?”

Lý Huy nhìn Linh Diên thật lâu, nội tâm sôi trào sóng to gió lớn, lúc sau cũng không yên được.

“Tiểu nha đầu, không thể tưởng được ngươi còn nhỏ tuổi mà có thể thấu triệt như thế. Cũng khó trách ngươi sẽ có thành tựu hôm nay. Lão hủ bội phục, bội phục!”

Linh Diên cười ha ha, ôn hoà nói: “Khen ngợi gì đó bỏ đi, thấu triệt gì gì đó cũng để một bên, nhiều lắm là thế sự trêu người, loạn thế xuất anh hùng mà thôi.”

“Tuy rằng ta không phải anh hùng nhưng cũng biết người lớn lên giữa nghịch cảnh sẽ thành công hơn người suốt đời trong ao tù bình lặng. Lý đại nhân là thừa tướng của một một quốc gia, đạo lý dễ hiểu như vậy, có lẽ không cần ta phải giải thích rồi?”

“Nha đầu ngươi nói rất đúng, lão hủ rất xấu hổ. Sống nhiều năm như vậy lại không sáng suốt bằng một tiểu nha đầu là ngươi.”

Linh Diên cười tự giễu: “Chờ khi nào Long đế quốc lâm vào thảm trạng như này thì ngươi cũng sẽ hiểu thôi. Ai muốn sống một cuộc sống như thế này chứ, không phải là bị ép sao? Nói tới đây, không biết với điều kiện của ta, thừa tướng đại nhân vẫn quả quyết ư?”

“Nếu như cô nương không muốn đi vậy thì không đi, chuyện này ta sẽ tự mình giải thích với hoàng thượng. Chẳng qua là nha đầu, số lượng lương thực, ngươi cũng không thể quá quắt quá đâu!”

Linh Diên gảy bàn tính trong lòng, nói với Lý Huy: “Một năm, vậy cũng không tính là quá đáng chứ?”

Lý Huy âm thầm tính toán một chút, một người trong một năm cần sáu trăm cân lương thực. Người còn sống trên đại lục Tứ Phương còn không tới năm mươi nghìn người, một năm là ba mươi triệu cân lương thực. Đây không phải con số nhỏ!

“Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ có lương thực, những thứ khác thì không.”

Rau củ hoa quả gì gì đó, Long đế quốc bọn họ không thừa để cung ứng.

Lý Huy đáp ứng thoải mái thì Linh Diên cũng không nhăn nhó nữa: “Thành giao. Đây, đây là phương thuốc, ngoài ra còn có mười ngàn viên giải dược, chốc nữa ta sẽ phái người đưa hết tới cho ngươi.”

Lý Huy không ngờ nha đầu này sảng khoái như thế, lúc này tán thưởng nhìn nàng một cái: “Được, tiểu nha đầu ngươi thật sảng khoái, lão hủ thích. Nếu đã như thế thì ngươi thấy đấy, có phải cũng nên mang giải độc của dâm thú ra nữa không?”

Biểu hiện của dâm thú không đáng sợ như thi độc nhưng mà nếu nó mà lan tràn ra thì cũng chính là ác mộng hủy diệt nhân loại. So với thi độc thì càng tàn nhẫn hơn, tuyệt đối không thể phớt lờ!

“Cho nên, mục tiêu cuối cùng của Lý đại nhân là độc của dâm thú sao?”

Linh Diên chỉ ra không thèm khách khí khiến Lý Huy hơi ngượng ngùng, nhưng độc còn đáng sợ hơn, Lý Huy không thèm mặt mũi nữa, vất hết xuống.

“Nếu cô nương đã nói như vậy thì ta cũng không giấu giếm nữa. Không sai, độc dâm thú đúng là không thể để kệ được. Nếu như cô nương có thể nghiên cứu giải dược của thi độc thì hiển nhiên ít ngày nữa cũng sẽ có kết quả của độc dâm thú. Hiện tại cái chúng ta muốn thỏa thuận là độc dâm thú!”

Linh Diên cười ha ha, lắc đầu với Lý Huy: “Xin lỗi, hiện tại ta không có thời gian nghiên cứu thứ đó, cho dù là có thời gian thì khi chưa xác định ai là người thả ra thì ta sẽ không cho Long đế quốc các ngươi bất kỳ chỗ tốt hay hứa hẹn gì cả.”

“Dù sao, nguy cơ của lúc này cũng là bắt nguồn từ Long đế quốc các ngươi. Ta cảm thấy, thời điểm này, Long đế quốc các ngươi nên kiểm tra cho kỹ. Dư đảng của Long Khôn, có thể tiêu diệt trọn vẹn được hay không!”

Lại là một câu bắn trúng hồng tâm, Lý Huy thay đổi sắc mặt: “Ngươi đã biết rồi hả?”

“Cái này thì có gì? Thi độc và độc dâm thú có rất nhiều mối tương quan đấy, phàm là hơi hiểu một chút về y thuật, y lý, lý thuyết y học về con người đều sẽ phát hiện. Chẳng qua là, ta rất muốn biết rốt cuộc là ai mà có thể khiến các ngươi vừa nghe đã biến sắc.”

Lý Huy nhíu nhíu mày: “Tiểu nha đầu ngươi biết như vậy là được rồi, ngươi đã có phòng bị thì không gì bằng. Về việc điều tra độc dâm thú thì chúng ta vẫn sẽ tiếp tục, nhưng ta vẫn hi vọng cô nương dành chút thời gian ra để nghiên cứu.”

“Dù sao, ở nơi cá lớn nuốt cá bé này, dù các ngươi đã khắc chế thi độc nhưng chưa chắc đã chặn được độc dâm thú. Ngộ nhớ bọn họ bắt các ngươi làm thí nghiệm, như vậy thì liệu đại lục Tứ Phương còn con đường sống không?”

Linh Diên cười ha ha: “Việc này không cần ngươi phải tốn công suy nghĩ, ta lại cảm thấy Long đế quốc các ngươi có thể tự trông nom chính bản thân mình là đã rất giỏi rồi, đến đại lục Tứ Phương chúng ta khắc sẽ có người tiếp quản, Lý đại nhân ha?”

Quảng cáo
Trước /134 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Bị Nhốt Tại Cùng Một Ngày Mười Vạn Năm (Ngã Bị Khốn Tại Đồng Nhất Thiên Thập Vạn Niên

Copyright © 2022 - MTruyện.net