Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh
  3. Chương 25-26
Trước /70 Sau

Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 25-26

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 25

Trang Minh Tâm mang một bụng lửa giận rời khỏi Vĩnh Thọ cung, sau khi trở về Chung Túy cung đã dẫn Tướng Quân chạy mười vòng mấy vòng mới tiêu hết lửa giận.

Ngày thường khi còn chưa dính líu gì đến nhau, nàng còn cảm thấy những nữ nhân trong cung này thật là đáng thương, bị giam trong một khoảng trời nhỏ như vậy, hoặc là vì sự vinh quang của gia tộc, hoặc là vì tiền đồ của đời sau, hoặc chỉ đơn thuần là tham lam quyền hành, lục đục với nhau suốt ngày không có ngày nào được yên ổn.

Nhưng khi người khác đạp lên đầu mình mới phát hiện những việc đó chẳng có liên quan gì đến bản thân cả.

Sự thật đã chứng minh rằng trước khi vào cung, suy nghĩ sống cuộc sống yên bình nhỏ bé đằng sau cánh cửa đóng kín kia của nàng thực sự rất ngây thơ.

Cũng chỉ là ỷ vào có chỗ dựa là tổ phụ thôi.

Hôm nay tổ phụ vừa mới ngã ngựa còn chưa tới một ngày, vậy mà yêu ma quỷ quái đã lập tức nhảy ra bắt nạt nàng rồi.

Trương đức phi muốn phạt nàng quỳ, không phải có Vệ hiền phi ra mặt ngăn cản thì chuyện nàng bị nhục nhã là không thể tránh khỏi.

Nàng không sợ âm mưu quỷ kế, thấy chiêu phá chiêu mới phải, nhưng lại có phân vị áp chế làm cho nàng không có chút sức nào để đánh trả.

Nếu có thể tiên tri biết trước những chuyện này thì lúc trước nàng cũng không cự tuyệt thị tẩm.

Nhưng bây giờ tỉnh ngộ cũng không tính là quá muộn.

“Nương nương, giao Tướng Quân cho nô tỳ, người mau tắm đi, Lý Liên Ưng thăm dò được là hoàng thượng đã trở về Càn Thanh cung rồi, đang dùng bữa sáng, chỉ sợ một lát nữa là sẽ qua đây.”

Thôi Kiều đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trang Minh Tâm.

Những chuyện này đều để nói sau, xuất cung thăm tổ phụ mới là việc khẩn cấp trước mắt, vì vậy nàng gật đầu một cái, đưa dây dắt chó cho Thôi Kiều, bước nhanh đến phòng tắm.

Sau khi tắm xong, kêu Quỳnh Phương đặc biệt trang điểm giúp nàng một phen, đồ trang sức được dùng là bộ trâm cài đầu năm đuôi bằng vàng ròng được khảm hạt châu màu đỏ mà Dục Cảnh đế thưởng cho nàng khi trước, quần áo đổi sang bộ áo lập lĩnh cân vạt cổ đứng may bằng vải dệt kim mà Trần Ngọc Thấm tặng.

Áo gấm về làng mới có thể làm cho người nhà yên tâm.

Trong lúc này, Trình Hòa Mẫn đang phái cung nữ đưa nhân sâm trăm năm đã hẹn tới, Mạnh tần và Chung tài nhân mỗi người cũng phái người tới tặng chút đồ bổ.

Việc bất ngờ nhất là Vệ hiền phi cũng phái người đưa hai trăm lượng ngân phiếu đến.

Trang Minh Tâm nghi ngờ hỏi Quỳnh Phương: “Ngươi có biết trong phủ chúng ta và phủ Hưng Ninh Bá có quan hệ sâu xa mà không thể để bên ngoài biết hay không?”

Vệ hiền phi nhiều lần lấy lòng nàng, hình như có hơi nhiệt tình quá mức.

Quỳnh Phương lắc đầu một cái: “Phủ Hưng Ninh Bá là nhà huân quý cha truyền con nối, Trang phủ của chúng ta lại là nhà làm quan, lão thái gia cũng không thích giao thiệp với võ tướng, hai nhà chẳng có lui tới gì cả…”

Ngừng lại một lát, đột nhiên ánh mắt nàng ta lại sáng lên, vội la lên: “Nô tỳ nhớ ra rồi, cũng không thể coi là không lui tới gì, người cưới cháu gái bên nhà mẹ của đại tẩu họ ngoại của lão thái thái nhà chúng ta chính là tam lão gia của phủ Hưng Ninh Bá.

Năm ấy tam biểu cô nương của đại cữu lão gia xuất giá, khi nương nương và nhị cô nương làm lễ với vị biểu cô thái thái này, biểu cô thái thái đã cho cô nương và nhị cô nương một đôi ngọc bội hồ điệp làm quà ra mắt đó.”

Trang Minh Tâm nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy xảy ra.

Quan hệ thân thích mà tận mười tám lượt rẽ ngoặt, tám gậy đánh không trúng như vậy mà đáng để Vệ hiền phi làm thế sao?

Mặc kệ người ngoài có tin hay không, dù sao Trang Minh Tâm cũng không tin.

Nhất định là trong này có chuyện gì đó!

Nhưng trước mắt chuyện này có lợi với nàng, nên tạm thời nàng sẽ không cần quá để tâm.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Đột nhiên trong sân truyền tới âm thanh bén nhọn của Cao Xảo.

Một lát sau, Dục Cảnh đế mặc long bào màu xanh nhạt, đầu đội nón bạc đi tới, không đợi Trang Minh Tâm đi tới hành lễ hắn đã “A” một tiếng: “Vậy mới có chút dáng vẻ của sủng phi chứ, những thứ đồ lúc trước mặc chẳng ra làm sao cả!”

Nghĩ đến sự ngột ngạt khi trước, nàng lại tức giận: “Sủng phi, sủng phi, tối thiểu cũng phải là một phi chứ! Thần thiếp còn chẳng với tới nổi phân vị phi như vậy, cũng chẳng dám hy vọng xa vời làm sủng phi.”

Về chuyện ở Vĩnh Thọ cung, Cao Xảo cũng đã bẩm báo hắn khi ở trên đường tới Chung Túy cung rồi.

Chẳng lẽ là nàng bị Trương đức phi đâm một phát nên đã nổi nên lòng cầu tiến sao?

Dục Cảnh đế bĩu môi, hừ nói: “Sủng phi sủng phi, ít nhất cũng phải được thị tẩm thì mới phong phi được, một hoàng hoa đại khuê nữ như ngươi mà muốn phong phi sao? Đúng là nằm mơ còn nhanh hơn!”

Trang Minh Tâm làm ra vẻ tủi thân, bĩu môi nói: “Thần thiếp cũng không có ý định làm hoàng hoa đại khuê nữ cả đời, chỉ là tạm thời chưa chuẩn bị xong để thị tẩm thôi.”

Sau đó bẻ lái thật nhanh: “Nói không chừng, khi trở về từ Trang phủ thần thiếp có thể chuẩn bị xong rồi đó.”

“Thật không?” Dục Cảnh đế vui mừng, càng không ăn được thì càng muốn, mấy ngày nay trong đầu đều nghĩ đến nàng.

Nhưng vui mừng chỉ duy trì được trong chốc lát hắn đã lập tức xanh mét mặt, tức giận nói: “Khi tổ phụ còn đang ở trên cao, ngay cả ngủ cũng không chịu hầu, hở một chút là làm mặt lạnh với trẫm, tổ phụ vừa mới ngã xuống thì đã nhanh chóng sà vào lòng trẫm, đúng là bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy thật là cao thâm mà!”

Còn hại nàng lúc trước khen ngợi chỉ số thông minh của cẩu hoàng đế, bây giờ đã ngu lại rồi.

Hắn thèm thuồng cơ thể của nàng, nàng đưa cây sào cho hắn, còn không mau chóng thuận thế mà leo lên đi, làm vậy không phải là vạch mặt nàng ra hả?

Nếu cũng đã bị vạch mặt rồi, nàng cũng lười làm bộ làm tịch, cười lạnh nói: “Còn không phải là bị phi tử của người ép sao? Nếu không hà cớ gì thần thiếp phải ra hạ sách này?”

Cho hắn thị tẩm là hạ sách? Sắc mặt Dục Cảnh đế lại càng khó coi hơn.

Sau khi đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, hắn hung ác nói: “Ngươi nói lời giữ lời, sau khi trở về từ Trang phủ trẫm sẽ lập tức lật thẻ bài của ngươi.”

Nàng nhàn nhạt nói: “Thần thiếp tuy không phải là nam nhân nhưng cũng là nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Ngược lại là hoàng thượng, cũng đừng có mạnh miệng, nếu không trở về lại có phi tần nào đột nhiên bị bệnh kêu khóc muốn tìm hoàng thượng, vậy thì lại mất hết thể diện.”

Dục Cảnh đế: “…”

Tĩnh tần mà dám kiếm chuyện nữa thì hắn sẽ tống nàng ta vào lãnh cung ba ngày để hối lỗi.

Vì để tỏ rõ đức hạnh tôn sư trọng đạo tốt đẹp của Dục Cảnh đế, nên không giống như là khiêm tốn như khi đi làm việc ở Uông phủ, dùng hết tất cả những nghi thức của đế vương, hộ vệ cũng có đến mấy ngàn người.

Người ở phía đầu đã vào đến cửa của Trang phủ, người phía sau còn chưa ra khỏi cửa Thần Vũ.

Dẫn tới trăm họ tề tụ ở hai bên đường, vẻ mặt kích động đứng xem.

Cửa chính của Trang phủ rộng mở, ngự liễn thần tốc tiến quân vào, trực tiếp dừng lại ở cửa viện của Trang Hi Thừa.

Ở cửa viện người quỳ đầy đất, thấy Dục Cảnh đế đi ra từ ngự liễn mọi người lập tức hô to vạn tuế.

Dục Cảnh đế lập tức thay đổi sang dáng vẻ hòa ái dễ gần, cho mọi người đứng dậy, bản thân cũng tiến lên đỡ “cha vợ” Trang Tố Văn.

“Không dám làm phiền hoàng thượng.” Trang Tố Văn vội vàng nghiêng người né tránh, nhanh chóng bò dậy từ dưới đất.

Dục Cảnh đế thu tay về, xoay người lại, vừa đi vào bên trong vừa nói chuyện phiếm như người nhà, hỏi Trang Tố Văn: “Tình hình của thái phó thế nào rồi? Hôm qua binh mã tư ngũ thành nhìn thấy quý phủ đi mời thái y, cẩm y vệ lập tức báo chuyện này lên, nếu không trẫm còn chưa biết được thái phó đã xảy ra chuyện gì đâu.”

Đây là hắn mượn cớ cho hành động nửa đêm hôm qua phái người tới thăm hỏi.

“Thông báo chậm trễ cho hoàng thượng, là thần có tội.” Trang Tố Văn vốn là người ngay thẳng, nghe vậy thì trên mặt đã có chút bất an.

Trang Minh Tâm không nhìn nổi nữa, chen miệng trấn an nói: “Phụ thân không cần lo lắng, hoàng thượng chỉ không nghỉ ngơi đến trước nửa đêm thôi, qua nửa đêm thì vẫn ngủ đủ giấc, sáng sớm hôm nay còn xử lý chính vụ hồi lâu, tinh thần còn rất sảng khoái mà.”

Trừ phi là ngủ chung một phòng, nếu không sẽ không thể chắc chắn là sau nửa đêm ngủ rất ngon được.

Trang Tố Văn âm thầm thở phào một hơi, xem ra là Minh Tâm đã đồng ý thị tẩm rồi.

Gạo đã nấu thành cơm rồi, cho dù tương lai chuyện tỷ muội gả thay bị phanh phui ra thì cũng sẽ có hoàng thượng che giấu cho.

Chỉ là phải oan khuất Minh Tâm rồi.

Vì đang ở trước mặt Dục Cảnh đế nên Trang Tố Văn cũng không tiện nói chuyện cẩn thận với Trang Minh Tâm được, chỉ gật đầu một cái với nàng: “Như vậy thì vi thần an tâm rồi.”

Không lâu sau thì đã đi tới phòng chính của đông tiêu gian.

Trang Hi Thừa râu tóc bạc phơ đang nằm ở trên giường, nhìn tinh thần có chút uể oải, hoàn toàn không có sự hăng hái như ngày thường.

Chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu của Trang Minh Tâm, dẫu sao tổ phụ cũng là người vô cùng ham mê quyền thế, đột nhiên lại từ hoàng đế là lão đại thì ông ta là lão nhị nội các thủ phụ, lại biến thành một phế nhân chỉ có thể nằm một chỗ trên giường, những chuyện như đi tiểu tiện, đại tiện đều phải dựa vào người hầu, tâm lý chênh lệch quá lớn, trong thời gian ngắn rất khó để chấp nhận thực tế.

“Hoàng, hoàng thượng… Minh, Minh, Minh Tâm… Ngươi, các ngươi, sao lại, tới, tới đây?”

Thấy Dục Cảnh đế và Trang Minh Tâm xuất hiện cùng nhau, Trang Hi Thừa kích động vẫy vẫy tay phải, trong miệng lắp ba lắp bắp lẩm bẩm.

Trang Minh Tâm tiến lên nắm lấy tay của Trang Hi Thừa, nhất thời hốc mắt đã ướt át.

Tuy lão đầu này không phải là một tổ phụ thập toàn thập mỹ, nhưng lại hết sức yêu thương bốn người cháu dưới gối, còn đối xử bình đẳng, cũng không vì nhị phòng chỉ có hai nữ nhi mà thiên vị đại phòng.

Ở cổ đại này đã là vô cùng hiếm thấy rồi, thậm chí còn có thể gọi là dị biệt.

Dục Cảnh đế cũng làm bộ tiến lên mấy bước, cầm lấy cánh tay ở bên ngoài của Trang Hi Thừa, mặt đầy ân cần nói: “Thái phó hãy mở rộng lòng mình ra, dưỡng bệnh cho tốt, trẫm đã thông báo cho thái y viện rồi, kêu bọn họ tiếp thu những ý kiến hữu ích, nhất thiết phải chữa khỏi cho thái phó.”

Trang Hi Thừa trầm mặc trong chốc lát, khó nhọc nói: “Tạ, tạ hoàng thượng, quan, quan tâm…”

Trang Minh Tâm âm thầm nhéo lòng bàn tay Trang Hi Thừa một cái, cũng không trực tiếp nói tới chuyện hồi phục, chỉ uyển chuyển nói: “Trước tiên tổ phụ uống thuốc để điều dưỡng, đợi điều dưỡng xong rồi lại rèn luyện tay chân, có lẽ có thể rèn luyện đến khỏi cũng chưa biết chừng.”

Tổ phụ cũng biết nàng có rất nhiều ý tưởng ly kỳ cổ quái, mà đa số những ý nghĩ kỳ quái đều có thể chứng minh là khả thi, cho nên nhất định là ông ta sẽ nghe hiểu được ý nàng nói.

Quả nhiên ánh mắt Trang Hi Thừa sáng lên, sau đó nặng nề gật đầu một cái với nàng, trong miệng chỉ nói một chữ: “Được.”

Dục Cảnh đế phất phất tay, Cao Xảo vội vàng kêu người trình mấy hộp gấm lên.

Hắn cười nói: “Mấy thứ này thái phó hãy dùng đi, dùng hết rồi trẫm cứ phái người nói cho trẫm, hoặc là nói cho Uyển tần, trẫm lại kêu người đưa tới.”

Trang Tố Văn vội vàng tiến lên hành lễ tạ ơn thay Trang Hi Thừa.

Làm bộ làm tịch đến đây, thấy cũng ổn rồi, Dục Cảnh đế lại dặn dò mấy câu như “Điều dưỡng cho tố” và đủ loại lời nói khách sáo rồi phân phó Cao Xảo khởi giá hồi cung.

Qua lại vội vã, ngay cả cơ hội nói mấy câu về chuyện riêng tư với tổ mẫu và mẹ Trang Minh Tâm cũng không có, chỉ đối mặt mấy lần khi ở trong đám đông.

Nhưng cũng may là chủ vị một cung có quyền lợi mỗi tháng được gặp gỡ người nhà một lần, cơ hội trong tháng này đã bị Trang Tĩnh Uyển dùng hết, đợi tháng sau là tổ mẫu và mẹ có thể vào cung thăm nàng rồi.

Mọi người đi ra ngoài, khi đến cửa chợt nghe Trang Hi Thừa ở phía sau khó khăn nói: “Phải, tốt hơn, thật tốt, vào…”

Lời này hiển nhiên là nói với Trang Minh Tâm.

Ẩn ý bên trong là bây giờ ông ta không thể làm chỗ dựa cho nàng, muốn nàng nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.

Nước mắt nàng bỗng chốc chảy ra.

Chương 26

Trang Minh Tâm rất ít khi khóc, nhưng một khi đã khóc thì rất khó ngừng.

Nàng khóc suốt một đường, cho đến tận của Thần Vũ khó khăn lắm mới ngưng được, nhưng vẫn hơi thút thít.

Dục Cảnh đế kinh ngạc đến tròn mắt há hốc mồm, xem ra vậy là đủ rồi.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phi tần khóc, nhưng người khóc mà vô cùng nhẹ nhàng, nước mắt tựa như không rơi, thỉnh thoảng hắn còn nhìn trộm mấy lần, còn câu người hơn cả lúc cười có má lúm đồng tiền như hoa.

Nàng ngược lại thì tốt rồi, cúi đầu không nhúc nhích ngồi trong ngự liễn, nước mắt rơi xuống như mưa, lau cũng không lau, để mặc cho nó rơi ướt áo.

Thoáng qua như gió lớn, mưa to, trút xuống người một cách triệt để.

Hắn trêu ghẹo nói: “Trẫm quyết tâm sắt đá, cho dù ngươi có noi theo Mạnh Khương Nữ, khóc sập ngự liễn của trẫm thì hôm nay nên thị tẩm vẫn phải thị tẩm.”

Tốt xấu gì cũng phải phân tán tư tưởng của nàng, nếu không mà khóc sướt mướt vào cung như vậy, bị người khác nhìn thấy cũng không hay lắm.

Ai không biết chuyện gì còn tưởng rằng Trang Hi Thừa đã cưỡi hạc về tây thiên nữa đó!

Thật ra thì Trang Minh Tâm cũng không đau lòng đến như vậy, tổ phụ chỉ là bị bệnh nằm liệt giường, thái y cũng nói là không quá nguy hiểm, người sống cũng có hy vọng, cũng không phải là không có cơ hội để đứng lên lần nữa.

Chỉ là đột nhiên bị làm cho rơi nước mắt, mà tật xấu ở kiếp trước của nàng cũng bị mang theo tới đời này, một khi khóc là không ngừng được.

Tai nghe được lời này của hắn, nàng nấc một cái, tức giận nói: “Vì để trốn tránh thị tẩm mà khóc sướt mướt, thần thiếp còn chưa đến nỗi làm ra chuyện mất mặt như vậy được. Thị tẩm cũng chẳng phải chuyện gì quá ghê gớm, nếu không phải lo lắng có thai, lần đầu hoàng thượng lật thẻ bài của thần thiếp thì thần thiếp đã biết thời biết thế rồi.”

Hoàng thất coi trọng nhất là vấn đề con nối dõi, sợ hắn liên tưởng đến cái gì khác, gán bừa cho nàng một tội danh, nàng lại giải thích một câu: “Thần thiếp mới mười sáu, cơ thể chưa trưởng thành đầy đủ, nếu như bây giờ hoài thai thì khả năng khó sinh là rất lớn.”

Nàng còn chưa sống đủ đâu, cũng không muốn rơi vào kết cục thê thảm một xác hai mạng.

Mặc dù nói khó sinh còn dựa vào xác suất, không phải là ai cũng đều bị dính chiêu, nhưng cũng có lỡ như chứ? Trên đời này cũng chẳng có thuốc hối hận.

Hoàng thất các triều đại, tuổi tác của tú nữ cũng đều trên dưới mười lăm, mười sáu mười bảy tuổi có thai rồi sinh con không phải ít, người khác đều không sợ, vậy mà nàng lại sợ? Dục Cảnh đế vốn muốn phản bác, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới hoàng hậu.

Nàng ta vào cung năm mười lắm tuổi, mười sáu có thai, sau đó một xác hai mạng…

Nhất thời không nói ra được lời phản bác.

Nàng rất có sở trường về nghiệm thi, lại là một nữ tử, phỏng chừng là còn biết rõ cấu tạo cơ thể của nữ nhân hơn cả những vị thái y có y thuật cao siêu, có lẽ sẽ không nói những lời vô căn cứ.

“Hóa ra là nàng vì chuyện này mới năm lần bảy lượt cự tuyệt thị tẩm.”

“Chuyện này thì có gì khó đâu.” Dục Cảnh đế đã hiểu rõ ngay tức khắc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Muốn hoài thai mới khó, còn cách để không hoài thai nói ít cũng có đến năm ba cách, nếu nàng nói rõ với trẫm từ sớm thì cũng không cần phải chịu nhiều oan uổng như vậy.”

Hại hắn lầm tưởng nàng nhớ nhung vị con rể mà Trang Tố Văn đã chọn cho nàng kia, vì vậy mới sống chết không chịu thị tẩm.

“Vậy là hoàng thượng muốn thần thiếp uống hồng hoa, xạ hương, thậm chí là thủy ngân tránh hoài thai sao?” Nàng nhướng mày tức giận, kiên quyết nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, thần thiếp sẽ không làm hại cơ thể mình đâu.”

Dục Cảnh đế “xì” một tiếng: “Vậy mà nàng còn làm một ngỗ tác được hả, chỉ có chút kiến thức này thôi. Hồng hoa, xạ hương và thủy ngân cũng chỉ là những cô nương ở thanh lâu bên ngoài mới đi dùng, nương nương tiểu chủ trong cung đều là cơ thể quý giá, đâu thể nào dùng những thứ đồ này được.

A, ngay cả những cô nương ở thanh lâu bên ngoài dùng cái gì cũng biết cặn kẽ như vậy, lượng thông tin cũng lớn quả nhỉ.

Dục Cảnh đế thấy vẻ mặt đầy hứng thú của nàng, không biết là lại nghĩ đi đâu rồi, vội vàng tự thanh minh cho bản thân: “Trẫm cũng chưa từng đến thanh lâu, những thứ này đều là xem trong sách.”

Trang Minh Tâm nín khóc, mỉm cười, lần này lượng thông tin dường như lớn hơn rồi.

Để tránh hắn thẹn quá hóa giận, nhanh chóng nói sang chuyện khác, hỏi: “Hoàng thượng còn chưa nói cho thần thiếp là trong cung dùng cách gì để tránh hoài thai đâu.”

Hắn cười giảo hoạt một tiếng, vòng vo nói: “Không nói được, đợi tới khi nàng thị tẩm xong là sẽ biết ngay thôi.”

“Ai mà biết hoàng thượng có phải đang lừa thần thiếp hay không, thật ra thì cũng chẳng có phương pháp nào quá mức tốt cả.” Nàng “hừ” một tiếng, quay đầu ra chỗ khác.

Dục Cảnh đế kéo nàng vào trong ngực, tiến tới bên tai nàng, nói: “Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, đã bao giờ lừa dối ái phi chưa?”

Nàng tố cáo nói: “Xí, lần trước nói là mệt đến không chịu nổi, chỉ muốn ôm thần thiếp ngủ, kết quả là…”

Lời nói trên giường làm sao có thể cho là thật được. Hắn ha ha cười một tiếng, giơ tay lên nhéo một cái ở hông nàng, giọng khàn khàn nói: “Tiểu yêu tinh dụ người như nàng, kêu trẫm làm sao mà nhịn được?”

Tiểu yêu tinh?

Trang Minh Tâm bị sét đánh ngoài cháy trong mềm, nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.

Đúng lúc này, ngự liễn dừng lại, Cao Xảo bẩm báo ở bên ngoài: “Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương, đã đến Chung Túy cung rồi.”

Dục Cảnh đế không động đậy, nhìn Trang Minh Tâm, ôn nhu nói: “Trẫm đi thăm mẫu hậu trước, sau đó sẽ trở về Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương, bữa trưa nàng ăn một mình đi, lúc nào tới bữa tối trẫm sẽ tới, nhớ kêu phòng bếp nhỏ làm nhiều đồ ăn ngon cho trẫm chút.”

“Ừm.” Trang Minh Tâm đáp một tiếng, sau đó nắm lấy tay Quỳnh Phương bước xuống ngự liễn, đợi nghi trượng đi xa, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng nữa, lúc này mới xoay người đi vào cửa Chung Túy cung.

Mới vừa vào cửa đã thấy Lý Liên Ưng nghênh đón, thấy chủ tử khóc đến vành mắt hồng hồng, còn tưởng rằng Trang thủ phụ không xong rồi, cũng không dám nói tới chuyện kia nữa.

Nhưng lại nói đến chuyện vườn rau phía sau: “Bẩm nương nương, gạch ở phía sau đã dỡ hết rồi, đất xốp cũng đã được xới lên, chỉ cần bón phân, tưới nước là có thể gieo trồng rồi.”

Nói tới đây, hắn ta thu lại nụ cười trên mặt, nhìn qua hướng Đông Phối điện, nhỏ giọng nói: “Hân quý nhân tiểu chủ nói, nếu nương nương dám mang phân chuồng vào Chung Túy cung thì nàng ta nhất định sẽ tới chỗ Đức phi nương nương để đòi công đạo. Nếu Đức phi nương nương không chịu làm chủ giúp nàng ta, nàng ta sẽ tìm đến thái hậu nương nương.”

Trần Ngọc Thấm là một tài nữ chưa từng phải hứng chịu khói lửa nhân gian, để cho nàng ta làm bạn với phân và nước tiểu, phỏng chừng là còn khó chịu hơn cả giết nàng ta nữa.

Người ta cũng đã nói đến mức này rồi, dáng vẻ quyết đánh đến cùng như vậy thì nàng cũng không cần phải so đo làm gì nữa.

Hơn nữa, tuy nàng không sợ bẩn, nhưng có thể tránh thì sao lại không tránh chứ?

Nàng nhếch mép một cái: “Có thể làm phân bón nhưng lại không phải là phân chuồng, ngươi cho người đến nội thiện phòng mua hai thạch đậu tới đây, ngâm một đêm, nấu chín đến tám phần, sau khi để nguội thì trộn lẫn với phân tro, rắc vào đất xốp, sau đó xới lên một lần nữa là được.”

Kiếp trước khi trở về quê ở nông thôn đi thăm người thân, đã từng nhìn thấy người ta sau khi dùng máy ép dầu còn dư lại bã đậu, sau đó trộn phân tro với bã đậu đã nấu chín làm phân bón cho cây gừng lớn, nghĩ đến hẳn là có thể dùng được.

Chỉ là giá thành quá cao, vì vậy nên chỉ có loại gừng lớn, là loại cây công nghiệp đã bị tăng giá lên hàng chục nhân dân tệ một cân mới có thể được sử dụng.

Mà nàng trồng rau, một là để giết thời gian, hai là để bản thân ăn, cũng không mang đi bán, nên cũng chẳng cần thiết phải tính toán chi phí làm gì.

Lý Liên Ưng xuất thân từ nhà nông, nghe vậy thì chép miệng, dùng bã đậu nấu chín làm phân bón, giá của rau trồng ra cũng coi như là đắt như vàng.

Nhưng hắn cũng cơ trí không khuyên, dù sao Uyển tần nương nương là chủ nhân tiện tay cũng có thể khen thưởng một hai chục lượng bạc, hai thạch đậu cùng lắm cũng chỉ có trên dưới chín trăm văn tiền, hoàn toàn không thấm vào đâu.

Hắn ta vui vẻ cười nói: “Vẫn là nương nương có kiến thức sâu rộng, nô tài kiến thức nông cạn, nếu không phải có nương nương chỉ điểm thì chỉ sợ cả đời cũng không nghĩ ra được phương pháp hay như vậy.”

Sống hai đời người, tất nhiên là sẽ có nhiều kiến thức hơn đôi chút so với người chỉ sống một đời rồi.

Trang Minh Tâm khẽ cười một tiếng, phân phó hắn nói: “Ngươi đi theo bổn cung, bổn cung vẽ một bản vẽ một cái máy ép bột, ngươi đi đưa cho tượng tác giám làm. Kêu bọn họ hôm nay tập hợp người làm một cái bằng gỗ ra trước, nếu làm tốt rồi thì trở về kêu bọn họ là tiếp mấy cái bằng sắt nữa.”

Cẩu hoàng đế muốn tới dùng bữa tối, nhất thời nàng cũng không nghĩ được món ăn gì đặc biệt, nếu lại làm cá nướng thì cũng không được, vậy nên đã nghĩ tới làm món bún gạo hầm.

Rồi lại phối hợp với những kiến thức về nấu ăn của Chung Đại và Tiền Hỉ, chắp vá lại để ứng phó tạm thời.

Gạo và tinh bột thực vật cũng đều có rồi, cối đá thì có thể mượn ở nội thiện phòng, chỉ còn cần mỗi máy ép bột.

Máy ép bột thủ công rất đơn giản, một hình trụ có nắp, một đĩa nhỏ hơn một chút với một thanh ngang có thể di chuyển liên kết đĩa với một tay cầm dài là được rồi.

Đối với tượng tác giám nơi tập hợp rất nhiều thợ thủ công mà nói thì chẳng có chút độ khó nào cả.

Dĩ nhiên, đây là áp dụng cho máy ép bột bằng gỗ, nếu muốn chế tạo máy ép bột bằng sắt thì sợ là phải tốn công sức một phen rồi.

Nàng sợ bọn họ cũng giống như Trương đức phi, thấy tổ phụ của nàng ngã xuống thì lại thấy gió bẻ lái, bổ sung thêm một câu: “Nói cho bọn họ, hoàng thượng muốn tới Chung Túy cung dùng bữa tối, nếu như vì bận làm những thứ đồ thủ công khác mà làm chậm trễ đồ của bổn cung, hoàng thượng tức giận bổn cung cũng sẽ không che giấu giúp bọn họ đâu.”

Dùng danh hiệu của Dục Cảnh đế, tiền thưởng cũng tiết kiệm được.

Lý Liên Ưng cười ha ha nói: “Nương nương yên tâm, nô tài nhất định sẽ truyền lời lại, chắc hẳn là bọn họ cũng không dám chậm trễ nương nương đâu.”

Không hổ là Uyển tần nương nương, hôm qua hoàng thượng mới lật thẻ bài của nàng, hôm nay lại muốn qua đây, thật đúng là đã không làm thì thôi, một khi làm là ai cũng phải kinh ngạc.

Những kẻ tầm mắt hạn hẹp còn tưởng rằng Trang thủ phụ bị bệnh thì Uyển tần nương nương sẽ thất sủng, đúng thật là nực cười.

Uyển tần nương nương đúng là có cái đầu lợi hại, đừng nói nàng xuất thân thế gia quý tộc, cho dù có là xuất thân từ nhà nông thì chỉ sợ hoàng thượng cũng sẽ bị bại dưới tay nàng thôi.

Phân vị tần này chỉ sợ cũng không phải ngồi lâu nữa đâu.

Quả nhiên là bản thân có con mắt tinh đời, người khác đều tránh thật xa, còn hắn ta lại tiêu tiền để tìm đường, chạy tới phục vụ Uyển tần nương nương, bị bọn họ giễu cợt một phen.

Cứ chờ đi, sau này bọn họ có hối hận cũng chẳng kịp nữa.

Lý Liên Ưng tự khen ngợi bản thân trong lòng một phen, cúi đầu khom lưng đi theo Trang Minh Tâm vào thư phòng ở tây thứ gian.

Trang Minh Tâm vẽ xong rất nhanh, đưa bản vẽ cho Lý Liên Ưng, nói với Quỳnh Phương: “Cho Lý công công hai nén bạc đi chơi đi.”

Mấy ngày nay hắn ta đã chạy việc không ít, rảnh rỗi còn giám sát đốc thúc dỡ gạch ở phía sau, cũng có hơi chút khổ cực, hai lượng bạc tuy không nhiều, nhưng dù sao cũng là tấm lòng.

Lý Liên Ưng tất nhiên sẽ không chê ít, lanh lẹ cúi người rồi nói tạ ơn, cười hì hì nhận lấy ngân lượng, sau đó đi.

Thần giữ của Quỳnh Phương muốn nói lại thôi, liếc nhìn Trang Minh Tâm tức giận một hồi, cuối cùng cũng không mở miệng.

Nhị cô nương đã khóc rất lớn một trận rồi, bây giờ tuy đã ngừng lại, chắc hẳn là trong lòng cũng không dễ chịu, nàng ta cũng không cần dâng lên tìm mắng.

Trang Minh Tâm mới rửa mặt thay quần áo xong thì Mạnh tần và Chung tài nhân đã dắt tay nhau đi tới.

Hai nhà này và Trang gia là những con châu chấu trên cùng một sợi dây, nếu nói tổ phụ ngã ngựa có ảnh hưởng lớn nhất tới ai, ngoại trừ bản thân ra thì là hai người bọn họ.

Cho nên các nàng cũng sẽ thân thiết hơn đôi chút, vậy cũng là lẽ thường.

Trang Minh Tâm nói: “Mau mời vào.”

Rất nhanh Thôi Kiều đã dẫn Mạnh tần và Chung tài nhân vào.

Chung tài nhân tiến lên khom người hành lễ, Trang Minh Tâm cũng mau chóng đứng dậy hành lễ với Mạnh tần.

Sau một phen hành lễ xong, Trang Minh Tâm vội vàng mời các nàng ngồi xuống.

Mạnh tần và Chung tài nhân lại nhường nhau một phen, cuối cùng là cho Mạnh tần ngồi trên giường la hán, còn Chung tài nhân thì ngồi vào ghế thái sư ở đông trắc.

Lập Hạ bưng ba chén trà lên, chia ra đưa đến trước mặt các nàng.

Mạnh tần cầm nắp chén lên, lấy nắp gạt đi những lá trà nổi ở trên mặt nước.

Chung tài nhân cười, trò chuyện những việc sinh hoạt thường ngày với Trang Minh Tâm: “Tuy không phải là mùa di chuyển hoa và cây cảnh, nhưng luống hoa của nương nương có sức sống giống như một con người vậy, hẳn là có thể sống tốt.”

Ngày đó phủ nội vụ bị Trang Minh Tâm oán giận một hồi, cũng không dám không tận tâm nữa, khi di chuyển hoa hồng, đầu tiên là chuyển cây có đất vào trong chậu trước, sau đó mang tới Chung Túy cung, lại chỉnh trang gốc cây xong mới mang tới trồng trên đất ở luống hoa.

Như vậy, tỷ lệ sống sót tất nhiên là cũng tương đối cao.

Trang Minh Tâm cười nói: “Sống tốt, đợi tới mùa xuân ấm áp sang năm là có thể nở hoa rồi, ta sẽ dùng cánh hoa làm son cho các ngươi.”

Kiếp trước nàng có xem video một food blogger dùng cánh hoa làm son trên mạng xã hội, nàng cũng đã thí nghiệm rồi, hiệu quả mặc dù không thể so sánh với những sản phẩm được sản xuất trên dây chuyền của các thương hiệu lớn, nhưng lại thắng ở hai chữ “Thiên nhiên”.

Chung tài nhân cười nói: “Vậy chúng ta lại có thể có được thứ tốt của nương nương rồi.”

Mạnh tần nhấp một ngụm trà, nói: “Vậy cảm ơn muội muội trước.”

“Cảm ơn cái gì chứ, còn không biết có thể thành công hay không đâu, các ngươi còn khách khí nữa, ta cũng không dám bêu xấu đâu.” Trang Minh Tâm giận dỗi một câu.

Chung tài nhân lại cảm ơn Trang Minh Tâm tặng công thức làm lương bì, tuy nàng ta không có phòng bếp nhỏ, nhưng Huệ tần lại là một người dễ nói chuyện, thỉnh thoảng tìm nàng ta mượn dùng một chút, người đam mê ăn uống cũng có lợi.

Mạnh tần cũng có công thức, tất nhiên là muốn phụ họa nói mấy câu cảm kích.

Ba người tán gẫu chừng hai chung trà xong, lúc này Chúng tài nhân mới lái chủ đề đến Trang Hi Thừa, mặt đầy ân cần dò hỏi: “Thân thể của Trang thủ phụ như thế nào rồi? Thái y nói sao?”

“Không tính là quá xấu.” Trang Minh Tâm trả lời một câu, lại hời hợt nói: “Tuy là không thể đi lại, nhưng vẫn có thể nói chuyện, chỉ là nửa người bên trái không thể động đậy thôi.”

Nói xong tình hình lại nói tới chữa trị: “Hiện tại đang uống thuốc của Tôn viện phán cho, chỉ sợ là phải uống hơn nửa tháng mới có thể cho thấy hiệu quả.”

Khi nói, bên miệng nàng cũng mang theo nụ cười nhẹ, dáng vẻ này rơi vào trong mắt của Mạnh tần và Chung tài, bỗng nhiên trong lòng lại trùng xuống một chút.

Nếu như bệnh tình nguy hiểm, cháu gái ruột như Trang Tĩnh Uyển này chỉ sợ cũng không quá thảnh thơi để tán gẫu với các nàng đâu, chứ đừng nói tới trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Trang Minh Tâm liếc mắt nhìn vẻ mặt của hai nàng rõ ràng đã buông lỏng hơn, trong đầu nghĩ mục đích của mình coi như là đã đạt được rồi, nàng đã cố tình nói tình hình bệnh nhẹ đi, bởi vì có nói nặng lên cũng vô dụng, ngược lại còn khiến cho các nàng lo lắng đề phòng, thậm chí là còn chần chừ do dự.

Cái cây tổ phụ còn chưa đổ đâu, tạm thời bầy khỉ vẫn chưa thể giải tán được.

Chung tài nhân khoa trương thở phào một hơi, cười nói: “Tần thiếp còn nơm nớp lo sợ cả một buổi, đến khi gặp chuyện mới cuống cuồng lên, cầu xin chư vị thần phật một hồi, khẩn cầu cho Trang thủ phụ bình an vô sự, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên lòng rồi.”

Chuyện này thì đúng là nói thật, nàng ta vào cung ba năm không được sủng ái, vẫn là nhờ vào làn gió xuân của Trang Tĩnh Uyển mới được thị tẩm một lần, không ít người coi nàng ta là cái gai trong mắt, từ nay về sau vẫn còn phải ôm bắp đùi Trang Tĩnh Uyển, Trang Hi Thừa nhất định không thể có chuyện gì được.

Mặc dù nàng ta có lòng tin với Trang Tĩnh Uyển, cảm thấy nếu không có bối cảnh gia tộc, chỉ dựa vào những sáng kiến kỳ lạ tuyệt diệu của nàng thì cũng có thể có một vị trí bên cạnh hoàng thượng.

Chỉ khi nào mà Trang Hi Thừa không thể bò dậy nổi nữa thì Chung gia các nàng mới phải lên thuyền khác.

Tất nhiên Trang Tĩnh Uyển cũng sẽ không quan tâm tới các nàng nữa.

Những phi tần khác cũng không dễ nói chuyện như Trang Tĩnh Uyển, lại cũng chẳng có bản lĩnh tranh sủng như vậy.

Mạnh tần cũng nghĩ giống vậy, tuy nàng ta cũng là tần, nhưng bởi vì tính tình quá thẳng thắn, mấy năm này vào cung không biết đã đắc tội bao nhiêu người rồi, lại càng không biết có bao nhiêu người đang chờ bắt được điểm yếu của nàng ta để bỏ đá xuống giếng.

Có một người dễ nói chuyện như Trang Tĩnh Uyển cùng nhau trông coi, còn mạnh hơn nhiều so với đánh đơn độc chiến đấu.

Chung tài nhân? Ba năm không được sủng ái, lại có tính tình dè dặt cẩn thận, bình thường không ra khỏi Hàm Phúc cung, đương nhiên là đã bị nàng coi nhẹ.

“Đa tạ các ngươi còn nhớ tới tổ phụ, nếu có tin tức nào truyền vào thì ta lại nói với các ngươi.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, bưng ly trà lên, mời các nàng uống trà.

Đây là bưng trà tiễn khách rồi, nghĩ đến hẳn là đêm hôm qua nàng hẳn là ngủ không ngon rồi, hôm nay lại phải vất vả xuất cung, chắc là cũng mệt mỏi, Mạnh tần và Chung tài nhân cũng không tiện quấy rầy thêm, thức thời cáo từ.

Ngược lại Trang Minh Tâm không phải là không mệt mỏi, chỉ là có hơi mệt, tuy hôm qua cũng đã ngủ từ nửa đêm, nhưng bởi vì nhớ nhung tổ phụ mà tỉnh dậy giữa đường mấy lần, mỗi lần tỉnh lại đều phải mất một hồi lâu sau mới có thể chìm vào giấc ngủ lại, thật sự là thiếu ngủ nghiêm trọng.

Viết qua loa công thức làm món bún gạo hầm, để cho Quỳnh Phương giao cho Chung Đại, Tiền Hỉ đi làm, nàng đi đến giường la hán nằm nghiêng xuống, lập tức ngủ như chết.

Chờ khi tỉnh lại bên ngoài đã là trời tối rồi, trong phòng đã thắp nến lên.

Sau đó nàng lập tức đã đối mặt với một đôi mắt phượng dài hẹp.

“Hoàng thượng, người hù chết thần thiếp rồi.” Vừa mới tỉnh lại đã phát hiện ra có nam nhân nằm bên cạnh, nàng mơ mơ màng màng, còn cho rằng bản thân còn là quý tộc độc thân ở kiếp trước nữa, cũng may là không bị hù chết.

Dục Cảnh đế điểm lên mũi nàng một cái, cười mắng: “Nàng là đầu heo đầu thai sao, tại sao lại có thể ngủ như vậy? Trẫm cũng đã bóp mũi nàng, còn cù bàn chân nàng một hồi, làm đi làm lại nửa canh giờ mà cũng không đánh thức nàng được.”

Chẳng trách lại ngủ không ngon, nàng còn tưởng là Tướng Quân đã quấy phá nữa, dù sao Tướng Quân cũng được huấn luyện rất tốt, khi chơi đùa với nàng cũng có chừng mực, vì vậy nàng dứt khoát nhịn không để ý tới.

Nhưng lại không thể nói ra sự thật được, nàng che miệng ngáp một cái, nói: “Có lẽ thần thiếp quá mệt, tiếp đón hoàng thượng không được chu đáo, còn thỉnh hoàng thượng thứ tội.”

“Cái gì mà thứ tội với không thứ tội, nàng mau ngồi dậy lấy lại tinh thần đi, sau đó kêu người bày bữa tối lên.” Dục Cảnh đế nắm cánh tay nàng, ôm nàng ngồi dậy.

Trang Minh Tâm cứ như là không xương vậy, mềm mại tựa lên người hắn, mắt cũng không mở ra.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Dục Cảnh đế có thể không xúc động được sao? Hắn tức giận: “Nếu nàng còn dám dựa vào trên người trẫm nữa thì chỉ sợ là bữa tối hôm nay sẽ không được ăn nữa rồi.”

Nàng không để ý mà lầm bầm: “Ngang cũng chết mà dọc cũng chết, chết sớm siêu sinh sớm.”

“Nàng mau đứng lên cho trẫm.” Dục Cảnh đế đỡ hai cánh tay nàng lên, vừa lay lay nàng vừa mắng: “Vì không muốn trẫm được ăn bún gạo hầm, thậm chí cả cơ thể cũng có thể bỏ ra, thật đúng là một con quỷ hẹp hòi!”

Trang Minh Tâm: “…”

Ăn cơm còn quan trọng hơn cả nàng sao?

Ngươi đường đường là một hoàng đế, không phải là bình thường thích nhất giả vờ làm kiểu tổng tài bá đạo hả, sao bây giờ lại không đi theo con đường cũ nữa chứ?

Nàng bị lay đến đầu váng mắt hoa, vội vàng mở mắt ra: “Được rồi, được rồi, thần thiếp đã tỉnh rồi, đừng lay nữa, lay nữa là cơm trưa cũng muốn nôn ra mất.”

Còn cố ý ghét bỏ hắn sao?

Dục Cảnh đế nổi đóa.

Nhưng cơn tức này đã biến mất không thấy bóng dáng ngay lập tức khi nhìn thấy bún gạo hầm đầy ắp được để xuống bên cạnh mình.

Hắn cầm đũa lên trộn bát bún gạo hầm lên, miệng nói: “Cải xanh, váng đậu, giá đỗ, chả cá viên, thịt trâu viên, thịt heo viên, thịt dê viên,… Quá tốt rồi, có rất nhiều viên mà trẫm thích nhất.”

Trang Minh Tâm: “…”

Nghĩ quá nhiều rồi, những thứ này chỉ là những đồ nấu kèm mà bún gạo hầm phải có mà thôi.

Hắn gắp một đũa bún gạo hầm vào trong miệng, sau khi nhai một hồi lập tức kêu lên: “Rất dai, còn dai hơn cả lương bì nhiều, trẫm thích.”

Trang Minh Tâm đang dùng thìa canh uống từng muỗng từng muỗng nước dùng một, nước dùng của bún gạo hầm là dùng xương lớn để nấu ra, bên trong cho thêm một chút hồ tiêu, hoa tiêu và cây sẻn, mùi thơm, ngon miệng, lại hơi hơi cay nhẹ, vô cùng hợp khẩu vị của nàng.

Chờ khi nàng bỏ thìa canh xuống, bắt đầu ăn sợi bún và thức ăn kèm thì Dục Cảnh đế đã tiêu diệt hết nửa nồi, nhưng vẫn chưa dừng lại, đang ăn hết viên này đến viên khác.

Quai hàm phình ra, giống như một con chuột lớn.

Cũng may là mỗi người một nồi, nếu không thì phần của nàng cũng đã vào hết bụng của hắn rồi.

Dục Cảnh đế uống cạn miếng cuối cùng canh bún gạo hầm, ném thìa canh vào trong nồi một cái, nói khoác mà không biết ngượng: “Bún gạo sợi này ăn ngon quá, sau này mỗi ngày trẫm đều muốn ăn.”

Ăn xong còn ra một thân mồ hôi, thật đúng là sảng khoái!

Nếu là ăn vào trời đông giá rét của tháng chạp thì chỉ sợ còn phải sảng khoái hơn mấy phần.

Trang Minh Tâm cạn lời: “Thỉnh thoảng ăn một bữa thì được, nếu ngày nào cũng ăn thì chỉ sợ chẳng đến mấy ngày đã chán ngấy rồi.”

Dục Cảnh đế tiến tới bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của nàng, gắp một viên đưa vào trong miệng mình, thấp giọng rù rì nói: “Mỗi ngày trẫm ăn nàng cũng sẽ không thấy ngán.”

Trang Minh Tâm: “…”

Ngươi tưởng mình là nhân vật game súng thương không chết sao? Ngày nào cũng ăn? Tổng cộng cũng chỉ có một chai coca thôi, chưa tới ba mươi là đã bị ép khô rồi.

Hai người dắt chó đi dạo để tiêu thức hơn nửa canh giờ, mỗi người lại đi tắm một hồi, bây giờ mới bắt đầu vào chủ đề chính.

Trang Minh Tâm cũng không phải là loại người õng ẹo, nếu Dục Cảnh đế đã cam kết là có phương pháp tránh hoài thai, không cần để cho nàng nhỏ tuổi như vậy mà đã phải mang bầu, nên cũng chẳng kháng cự chuyện này như vậy nữa.

Lăn qua lộn lại, một đêm trôi qua rất nhanh.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Trang Minh Tâm còn chưa mở mắt ra đã giật giật cánh tay trước.

Ngoại trừ có chút đau xót ở nơi khó nói kia thì cũng không có chỗ nào khó chịu nữa.

Luyện võ nhiều năm đã xây dựng được căn cơ, bây giờ coi như đã phát huy tác dụng rồi.

Theo lương tâm mà nói thì nàng vô cùng hài lòng với biểu hiện đêm qua của Dục Cảnh đế.

Đầu tiên, phần cứng rất xuất sắc.

Thứ hai, hắn cũng coi như là có chút kiên nhẫn ở phương diện này, trình tự công việc được làm vô cùng đúng lúc, chỗ nên hôn hay không nên hôn cũng đã hôn một lần, khi đao thật gỗ thật ra trận cũng sẽ không chỉ lo cho cảm nhận của mình mà mặc kệ người khác, rất biết thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt mà tìm ra điểm có thể làm nàng vui thích.

Cho nên ngoại trừ ban đầu có hơi đau ra thì đằng sau cũng chỉ còn lại sự hưởng thụ.

Hơn nữa sau khi xong việc, Cao Xảo cũng đã tiến vào đấm bóp huyệt vị ở hai bên thắt lưng của nàng một hồi, những thứ được rót vào cũng hoàn toàn chảy ra hết.

Chuyện này rất không khoa học!

Nhưng mà Dục Cảnh đế và Cao Xảo đều nói lời thể sắt son, lần nữa đảm bảo tuyệt đối sẽ không hoài thai ngoài ý muốn, nàng không thể làm gì khác hơn là tạm thời tin bọn họ.

“Hôm nay hưu mộc, dậy sớm như vậy làm gì?” Có một cánh tay đưa ra trước mặt, kéo nàng vào trong ngực.

Một lát sau, một cánh tay khác của hắn bắt đầu làm loạn, một đường đi xuống.

Chỗ hiểm bị nắm lấy, nàng khó khăn cắn môi nhịn lại, tức giận nói: “Hôm qua đã dày vò một đêm rồi, người còn chưa thấy đủ hả? Nghỉ chút đi.”

“Không đủ, trẫm vẫn muốn.” Dục Cảnh đế trở mình một cái, đặt nàng ở phía dưới.

Một khắc sau, giường lại lay động một lần nữa.

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiên Võ Đế Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net