Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Ngôn Tình] Vận Mệnh
  3. Chương 15 : Ma quỷ
Trước /29 Sau

[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 15 : Ma quỷ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- Anh muốn được cha anh chú ý đúng không? Anh muốn tên con riêng kia phải ra đi với hai bàn tay trắng?

- Phải!

- Tốt lắm, thế thì chúng ta có cùng mục tiêu. Tôi sẽ giúp anh...

Âm thanh bên tai cứ văng vẳng từ chốn xa xăm nào đó rồi nhạt dần. Trịnh Tường bật dậy, mở to mắt ra. Thở hổn hển một lúc, y dần dần lấy lại bình tĩnh. Chuyện đó đâu ai biết được, là y quá lo rồi. Y đã làm âm thầm và bí ẩn đến mức cả mẹ y còn không biết cơ mà!

Đôi mắt Trịnh Tường ánh lên chút điên cuồng. Từ lúc chấp nhận "hợp tác" với người bí ẩn kia, y đã biết mình đang cầm lưỡi đao. Nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần lưỡi dao đủ bén, cho dù y bị đứt tay thì cũng kịp đâm tên Trịnh Thâm một đòn chí mạng!

Y căm ghét Trịnh Thâm cực kì. Nhưng người y hận nhất đâu phải hắn mà chính là cha ruột của y. Ông ta luôn mồm bảo bà ta mới là tình yêu đích thực, thế thì tại sao còn cưới mẹ y? Tại sao còn sinh ra y làm gì? Mồm miệng đường hoàng cách mấy, chung quy ông ta cũng chỉ là một tên bắt cá hai tay đáng kinh tởm.

Trên gương mặt hiện lên nụ cười giễu cợt, y gửi tin cho người bí ẩn kia:

"Tôi đã làm tất cả những gì anh căn dặn."

Rồi y lại thay đồ đến SN Post. Phải đến đó chứ, để còn gặp các bậc cha chú, những người luôn "quan tâm giúp đỡ và dìu dắt y". Đột nhiên, trong lòng y sinh ra một cảm giác hả hê, đám người đó sẽ như thế nào nếu như SN Post bị hủy nhỉ? Tâm huyết cả một đời của họ đều đổ vào đó, họ tốn không biết bao nhiêu thì giờ để mưu tính nuốt lấy phần bánh không thuộc về mình, giờ biết không còn gì cả thì chắc sẽ rất vui...

Cuộc đời của y lại nhàn nhạt như những gì từng trải qua. Mỗi ngày đều ngáng chân tên Trịnh Sâm, chiều chiều lại ghé sang bệnh viện sắm vai đứa con hiếu thảo. Và y cũng âm thầm liên hệ với bác sĩ cho cha ruột y xuất viện sớm dù sức khỏe của ông ta cũng chỉ vừa bắt đầu ổn định. Với sự tha thiết đó, cuối cùng Trịnh Vĩ cũng được phép xuất viện vào lúc cuối tuần.

Chính y lái xe đến đón cha mình về, nhưng Trịnh Thâm lại là người đưa ông ta trở vào bệnh viện. Chủ tịch SN Post vừa xuất hiện đã gặp những thước phim quá đặc sắc, đặc sắc tới mức ông ta không chịu nổi mà ngả lăn ra. Ông ta không thể nào tin được cô nhân tình mình rất mực yêu thương lại cắm cho mình một cái sừng to tướng. Vậy là lại nhập viện.

Đương nhiên là bệnh tình cũng "trở nặng" hơn. Di chúc vừa được sửa, hai hôm sau ông ta đã chết trong cơn đột quỵ. Trịnh Tường, người thừa kế đã được xác định rõ trong di chúc lên nắm quyền. Trong đám tang của cha mình, y đeo khăn tang thề son sắt rằng bản thân nhất định sẽ cố gắng điều hành tốt SN Post, đồng thời ra sức nhắm vào đứa em cùng cha khác mẹ Trịnh Thâm. Mọi chuyện thoạt nhìn rất bình thường, ít nhất, hầu hết đều đều thấy vậy. Giữa lúc đó, các phe phái trong SN Post cũng bắt đầu liên hợp nhau, ý đồ gây sức ép cho tân chủ tịch.

Trong mong chờ và thấp thỏm của rất nhiều người, cuộc họp hội đồng quản trị diễn ra. Trịnh Tường khoanh tay lại, vừa nói vừa cười:

- Hôm nay, tôi triệu tập mọi người đến đây là muốn để mọi người gặp tân chủ tịch.

Y vừa dứt lời, Tạ Kha đã bước vào, gương mặt sáng láng nói lời chào tất cả. Nhận ra ngay đối thủ, toàn thể các cổ đông SN Post nháo nhào lên. Vài người tỏ vẻ kích động, liên tục gào thét chửi rủa Trịnh Tường bằng những lời tệ hại nhất. Tạ Kha vỗ vai y, y khẽ gật đầu.

- Trịnh Tường, nên nhớ toàn bộ cổ phần trong tay mày cũng chỉ có 45% thôi. Toàn thể tụi tao hợp sức lại thì mày không thể đạt được ý đồ đâu, thằng khốn!

Y nhìn kẻ vừa gào rú, bác ruột của mình. Thường ngày ông ta vẫn luôn dạy đời y, đại ý là phù sa không chảy ruộng ngoài, những chức vụ quan trọng phải giao cho họ hàng thân thiết. Vừa hay, ông ta có gã con trai vừa học ở nước ngoài về, có bằng đại học nước ngoài và cũng có tiếng ăn chơi trác táng. Lòng dạ Tư Mã Chiêu ai mà không hiểu, chỉ có lão cho rằng mình đã ám thị rất tinh vi.

- Vậy sao?

Tạ Kha vỗ tay, ung dung nói với mọi người.

- Thế thì để tôi mời thêm một người ủng hộ tôi làm chủ tịch nữa vậy.

Dứt lời của anh, Thi Giai Mẫn bước vào. Vẫn giọng điệu ung dung của mọi ngày, cô đặt lên bàn một sấp hồ sơ.

- Tôi có 8,6% cổ phần của SN Post trong tay, do các cổ đông Mã Văn Tài, Bùi Khắc Hiếu, Lâm Diệu và Chung Xuân Hình chuyển nhượng. Giấy tờ chuyển nhượng cũng có sẵn tại đây.

Tức thì, cả đám người im phăng phắc. Đại cục đã định, nhiều lời cũng chẳng được gì. Dĩ nhiên, gậy đã đánh rồi, Tạ Kha cũng không ngại cấp họ thêm quả táo:

- Xin các vị đừng quá lo. Năng lực của tôi mọi người cũng hiểu rồi, chúng ta bây giờ lại là người chung thuyền, có tiền cùng kiếm.

Một vài cổ đông nhỏ tỏ ra hơi kích động. Bỏ qua cảm giác khó chịu vì bị thôn tính, đi theo Tạ Kha vốn dĩ không phải một sự lựa chọn tồi. Năng lực của anh ta đã rõ như ban ngày, dù sao họ trước giờ cũng không làm chủ, ai lãnh đạo cũng đâu khác mấy! Chỉ có những người trong gia đình nhà họ Trịnh đặc biệt tức giận, trong đó có bác của Trịnh Tường. Ông ta tức đến nỗi lên cơn đau tim, mặt mày đỏ gấc.

- Cậu gọi cấp cứu đi.

Tạ Kha nói với y như vậy. Trịnh Tường gật đầu. Gọi xong, y lẳng lặng đi một vòng công ty, cũng chẳng lấy thứ gì rồi rời khỏi. Dáng đi của y thong dong đến lạ. Tạ Kha nhìn theo, rồi bỗng dưng lẩm bẩm:

- Cô cảm thấy tôi có giống ma quỷ không?

Giai Mẫn cũng đang đi bên cạnh Tạ Kha. Nghe anh hỏi, cô bỗng liên tưởng đến một chuỗi những việc làm của Tạ Kha trong khoảng thời gian gần đây. Xúi giục Trịnh Tường, động tay động chân vào chuyện của Trịnh Vĩnh, ra sức thu mua cổ phần trong tay các cổ đông nhỏ. Những người muốn bán thì không nói, Tạ Kha sẵn sàng trả giá cao, chỉ có những kẻ cứng đầu thì gặp không ít rắc rối. Anh ta sẵn sàng dùng đủ chiêu trò từ hù dọa đến uy hiếp, ép đám người kia chuyển nhượng. Thoạt nhìn thì đúng là tàn nhẫn, nhưng trừ nhà họ Trịnh ra thì Tạ Kha cũng không làm ai bị thương. Tàn độc, anh ta có nhưng luôn trong giới hạn. Vốn dĩ, Mộ Dung Bạch đẩy cô đi theo là để phần nào giám sát cũng như kềm chế anh ta, nhưng tự chủ của anh ta vẫn còn tốt lắm. Cô vui vẻ hưởng thú thanh nhàn, không khỏi cảm thán vài câu:

- Ma quỷ luôn vui khi người khác bị nó kéo xuống vực thẳm. Anh tự hỏi mình xem anh có vui không?

Gương mặt Tạ Kha hiện lên vẻ mê mang. Vui không? Anh cũng không rõ. Anh không hối hận vì đã làm thế, nhưng cũng không sung sướng gì. Nội tâm anh hoàn toàn trống rỗng. Nhưng nghĩ đến Thư Uyển sống chết chưa rõ, anh lại mỉm cười:

- Đương nhiên tôi vui. Bọn người đó cần phải trả giá cho sự ngu xuẩn của chúng.

Giai Mẫn cũng học theo anh, phóng mắt ra ngoài xa. Nhìn cây cỏ bố trí trước tòa nhà của SN Post đã rũ rượi vì nắng gắt, cô nàng nhẹ giọng:

- Mà, anh đã có tin tức gì của cô ấy chưa?

Anh trả lời bằng ngữ điệu uể oải:

- Vẫn chưa.

Rồi chẳng biết nghĩ gì, anh bỗng nói với người kế bên:

- Ngoài tên Bạch và Vũ ra, cô ấy là bạn thân nhất của tôi đấy.

Cô gật đầu tỏ vẻ đã biết, trong lòng không khỏi thương hại cho cô gái chưa biết mặt kia. Có một người bạn như Tạ Kha chẳng biết nên nói là cô ấy có phúc hay vô phúc. Họ vốn dĩ không giống nhau, không cùng trong một thế giới. Chuyện cô gái kia bị cuốn vào những kế hoạch hại Tạ Kha, cô cho rằng đó là hệ quả tất nhiên. Và chính Tạ Kha cũng biết đó thôi, anh ta biết mình sớm muộn sẽ liên lụy đến bạn mình, vậy mà vẫn giữ cô ta ở lại.

Trong lòng thầm đánh giá Tạ Kha quá ích kỉ nhưng Giai Mẫn cũng chẳng nói gì. Chung quy, trong lòng mỗi người đều có một ma quỷ. Anh ta có và cô cũng có.

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nước Đổ Khó Hốt

Copyright © 2022 - MTruyện.net