Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng Yến Chi nhìn thấy email khi đang ở bên cạnh đám Hely.
“Tris đây có phải là một cái bẫy không?” Hely có chút do dự.
“Dù là bẫy thì tớ cũng muốn tới xem, nếu là thật thì sao?” Hoàng Yến Chi không chút do dự đứng lên, Hely thấy thế cũng đi theo: “Tris, bọn tớ đi cùng cậu.”
Hoàng Yến Chi không từ chối. Cô, Hely và Helen cùng nhau đến địa chỉ trong email. Nhưng khi đến nơi thì đã toàn bộ đã “vườn không nhà trống”, tình cảnh này thật giống cảnh tượng ở thủ đô lần trước.
“Tris, chẳng lẽ người này đang đùa giỡn chúng ta?”
Hely trầm mặt nói, cô đã xem xét khắp căn biệt thự này, bên trong chẳng có lấy một bóng người.
Hoàng Yến Chi không cảm thấy đối phương đang lừa gạt, chỉ có thể nói Diệp Dung quá giảo hoạt. Cô cẩn thận kiểm tra mỗi một góc khuất, bỗng dừng lại căn phòng Cẩn Mai đã từng ở.
Cô yên lặng nhìn xuống gầm bàn, có một cái vòng tay nằm yên nơi đó.
“Tris, sao vậy?” Hely thấy cô không đi nữa thì nghi hoặc hỏi.
Hoàng Yến Chi không nói gì, bước lên nhặt vòng tay.
Hely nhìn nhưng không phát hiện có gì đặc biệt: “Tris, vòng tay này có gì không đúng sao?”
“Đây là quà sinh nhật năm ngoái tớ tặng cho Cẩn Mai, trên thế giới chỉ có một chiếc vòng này.”
Hoàng Yến Chi xem kỹ chiếc vòng tay, quả nhiên mặt trong có một hàng chữ rất nhỏ. Lúc nhận được món quà này, Cẩn Mai đã rất vui vẻ nói sẽ đeo nó mãi mãi.
Bây giờ cái vòng này xuất hiện ở đây, có phải Cẩn Mai đã từng bị nhốt ở phòng này không? Hoàng Yến Chi đánh giá căn phòng trước mắt. Ngoại trừ màn hình tivi bị đập vỡ tan tành thành một đống dưới đất thì tạm thời không phát hiện có chỗ nào khác thường.
“Tris, bây giờ chúng ta nên làm gì? Diệp Dung đã biết tin tức của cậu nhưng lại chậm chạp không xuất hiện, tớ thấy chuyện này rất kỳ lạ.” Hely cau mày.
Hoàng Yến Chi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Tris?” Hely lên tiếng lần nữa.
Hoàng Yến Chi siết chặt vòng tay, chậm rãi nói: “Đi thôi.”
****************
“Quả nhiên không thể tin Tần Hinh.” Nghe đàn em báo cáo xong, Diệp Dung nói.
Đợi đàn em đi, quản gia mới nói: “Phu nhân, mục đích của Tần Hinh là gì? Sao cô ta lại có quan hệ với Hoàng Yến Chi?”
Đây cũng là điều khiến Diệp Dung không hiểu, bà ta chỉ có ý thăm dò, không ngờ thật sự phát hiện ra chuyện như vậy. Giây phút này, trong lòng Diệp Dung ngoại trừ giận dữ vì bị phản bội thì chỉ có lòng căm thù ngập trời.
“Quản gia, chờ Tần Hinh mang người trở về rồi, thì đừng để cô ta sống rời khỏi đây. Một con chó vừa không nghe lời vừa không trung thành không cần thiết phải tồn tại.” Diệp Dung hời hợt nói.
“Phu nhân, làm vậy thì có thể chúng ta phải trả giá rất lớn.” Quản gia do dự, bây giờ không phải là lúc giải quyết Tần Hinh, nhất là khi Yamamoto đã từ chối đề nghị hợp tác của bọn họ, thái độ của hai vị lão đại khác cũng đang do dự.
Đương nhiên Diệp Dung biết điều này, nhưng bà ta không thể chịu đựng việc bị Tần Hinh phản bội: “Không tiếc bất cứ giá nào, chắc cô ta còn chưa biết chúng ta đã biết cô ta phản bội, ông tìm cơ hội cho cô ta nếm chút khổ sở đi.”
Mặt quản gia hơi cứng lại: “Phu nhân, nhất định phải làm như vậy sao?”
Diệp Dung lạnh nhạt nhìn quản gia: “Bây giờ lời tôi nói ông cũng không nghe phải không?”
“Không dám, phu nhân, tôi hiểu rồi.”
“Đi xuống đi, tôi cần nghỉ ngơi.” Diệp Dung nhắm mắt, hài lòng nói.
Quản gia muốn nói thêm gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, yên lặng rời khỏi đó.
James liên lạc với tất cả những người có thể, giống như hắn dự đoán, tin tức hắn còn sống làm những người đó rất ngạc nhiên. Những thứ Diệp Dung có thể cho bọn họ, hắn cũng có thể cho.
Hơn nữa, James là con trai Carl, bọn họ nguyện ý nể mặt, dù sao thì James cũng chỉ yêu cầu bọn họ giữ thái độ trung lập mà thôi.
Diệp Dung biết được những người đó tham gia làm phản, không ai bằng lòng giúp đỡ mình thì bà ta tức giận đến mức đập nát cả căn phòng.
“Một lũ khốn nạn thấy lợi quên nghĩa, bây giờ tôi vẫn chưa chết mà bọn họ đã vội vã bỏ đá xuống giếng, bọn họ cho rằng tôi dễ dàng bị đánh bại như vậy sao?” Diệp Dung tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống dữ dội: “Không thể giữ James lại được nữa.”
Bà ta híp mắt: “Nói tin tức Hoàng Yến Chi là Mị cho Yamamoto biết. Còn nữa, để lộ chuyện này ra ngoài cho tôi.”
“Phu nhân, nếu làm vậy thì nhà họ Hoàng và nhà họ Quân sẽ tức nước vỡ bờ. Hơn nữa, chúng ta không có chứng cứ, sợ rằng người ta sẽ không tin.”
“Không có chứng cứ thì tạo ra chứng cứ, việc này còn cần tôi dạy ông à?”
“Chỉ sợ không kịp.” Thời gian quá gấp, tuy bọn họ kịp thời thay đổi nơi ở, Hoàng Yến Chi không tìm được bọn họ, nhưng trong lòng quản gia có linh cảm rằng sớm muộn gì Hoàng Yến Chi cũng sẽ tìm được nơi này.
Diệp Dung nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của quản gia, hiện giờ mà tạo chứng cứ sẽ để lại trăm ngàn sơ hở, nhà họ Quân và nhà họ Hoàng ở thủ đô đã nhiều năm, quan hệ vốn tốt, nay lại có thêm quan hệ thông gia, muốn rút dây động rừng làm hai nhà cùng gặp chuyện không may, theo khả năng hiện nay của bà ta mà nói thì có chút miễn cưỡng.
“Chuyện này tạm thời cứ để đấy đã.” Diệp Dung nói.
Bà ta không phải là người không biết tiếp thu ý kiến của người khác, biết quản gia nói đúng, bà ta chỉ có thể tạm thời bỏ qua: “Nhưng phải để lão già Hoàng Nguyên Dịch biết, tôi muốn nhìn xem khi ông ta biết cháu gái yêu quý mà ông ta nâng trong lòng bàn tay là một ác ma giết người không chớp mắt thì ông ta sẽ làm thế nào.”
“Được, tôi lập tức đi làm chuyện này.” Quản gia nói.
Hiệu suất làm việc của quản gia cực cao, Tần Hinh còn chưa đến thủ đô mà thư chuyển phát nhanh của quản gia đã đến trước.
Trong bưu kiện chỉ có một phong thư, Hoàng lão gia xem thư xong thì đứng rất lâu trước ảnh của người vợ quá cố, mãi cho đến khi Vũ Ân Nguyệt đi vào mời ông ăn cơm.
“Ba, ba đang nghĩ gì vậy? Con gọi ba mấy tiếng mà ba không trả lời.” Vũ Ân Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Hoàng lão gia hoàn hồn, bỏ thư vào trong túi áo, Vũ Ân Nguyệt thấy lá thư nhưng cũng không có ý muốn xem: “Không sao, ba vừa nghĩ đến bà nội của Chi Chi thôi.”
“Ba, mấy ngày nữa con theo ba cùng đi thăm mẹ nhé.”
“Nói sau đi, người già rồi không muốn hoạt động.
Không phải con nói ăn cơm sao, đi thôi!”
Vũ Ân Nguyệt bước lên đỡ Hoàng lão gia, ông nhớ đến chắt trai bảo bối của mình, bèn hỏi: “An An đâu?”
“Thằng bé chơi ở dưới lầu đấy, chị Tống đang trống, không sao đâu.” Vũ Ân Nguyệt nói, mấy ngày nay bà không ra ngoài, vẫn luôn ở nhà trông cháu.
An An rất ngoan, chẳng qua buổi tối trước khi ngủ không thấy Hoàng Yến Chi thì sẽ khóc, mà mấy ngày nay không gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi được, ngay cả Quân Hạo Kiện cũng không gọi được, điều này khiến lòng bà đầy bất an.
“Không biết Yến Chi và Hạo Kiện xảy ra chuyện gì mà điện thoại vẫn luôn tắt máy.” Vũ Ân Nguyệt phàn nàn với ông cụ.
Hoàng lão gia nhớ đến những lời Quân Hạo Kiện nói trước khi đi, ông thản nhiên nói: “Có Hạo Kiện ở đó sẽ không sao đâu, chuyện này Hạo Kiện đã nói với ba, con không cần hỏi nhiều, có một số việc không biết thì sẽ tốt hơn. Mấy ngày nay, hai đứa chúng nó không ở đây, cảm xúc của An An không ổn định, con có thời gian thì chơi với thằng bé nhiều hơn.”
Tuy Hoàng Yến Chi đã nói với Hoàng lão gia rằng Vũ Ân Nguyệt đã hết bệnh rồi, nhưng bà bị bệnh đã nhiều năm, ông cũng không chắc là có tái phát hay không. Cho nên, có một số việc không nên cho bà biết, mà cũng không thể cho bà biết.
Cơm nước xong, Hoàng lão gia ở dưới lầu chơi với An An một lúc. Thấy cậu nhóc chơi xếp gỗ vui vẻ, ông đứng dậy lên tầng.
Vào phòng sách, đóng cửa lại, ông gọi điện thoại cho Hoàng Quang Nghị. Không gọi được cho con trai, nhưng người ông muốn tìm tất nhiên có thể tìm được.
Hoàng lão gia không nói rõ qua điện thoại, chỉ nói nhà có việc, bảo Hoàng Quang Nghị trở về một chuyến, đương nhiên Hoàng Quang Nghị nói sẽ về.
“Quang Nghị, sao anh lại về nhà?” Vũ Ân Nguyệt thấy Hoàng Quang Nghị thì rất ngạc nhiên.
Hoàng Quang Nghị cười cười: “Trở về lấy tài liệu quan trọng.”
“Ông ngoại.” An An bỗng nhiên gọi, nói rõ ràng từng chữ.
Hoàng Quang Nghị ngạc nhiên nhìn An An, đây là lần đầu tiên cháu trai gọi ông ngoại rõ ràng như vậy.
Ông ngồi xổm xuống nhìn An An: “An An vừa gọi gì nào? Gọi lại lần nữa đi.”
“Ông ngoại.” An An rất phối hợp, tuy tốc độ nói hơi chậm, nhưng hai chữ ông ngoại vô cùng rõ ràng.
Hoàng Quang Nghị cười sang sảng, bế An An vào lòng, hôn mạnh mấy cái, mãi cho đến khi cậu nhóc ghét bỏ mà nhíu mày thì ông mới buông ra: “An An của chúng ta càng ngày càng thông minh.”
Mặt An An bị dính nước bọt, tỏ vẻ không vui nhìn sang Vũ Ân Nguyệt.
Bà lập tức hiểu ý cháu ngoại, lấy khăn tay lau nước bọt trên mặt An An, chân mày cậu nhóc lập tức giãn da.
Hoàng Quang Nghị trợn mắt: “Vừa rồi thằng bé ghét bỏ anh à?” Ông hỏi với vẻ khó tin.
“Đúng vậy, anh bị An An chê. Bây giờ An An đã lớn, không thích bị hôn.” Vũ Ân Nguyệt vừa cười vừa nói.
Hoàng Quang Nghị lắc đầu bật cười, giơ tay xoa tóc An An: “Thật đúng là nghịch ngợm.”
Ông đứng dậy định đi.
“Mẹ mẹ.” An An lại cất tiếng gọi, Hoàng Quang Nghị cúi đầu nhìn cháu ngoại, chỉ thấy thằng bé cúi đầu nhìn mặt đất, tiếng gọi mẹ vừa rồi giống như vô thức gọi.
“Anh đi làm việc của anh đi, mấy ngày nay Yến Chi không ở đây, An An nhớ mẹ nên hay gọi.” Vũ Ân Nguyệt giải thích.
Cũng bởi vì Hoàng Yến Chi không ở đây nên mấy ngày nay An An hoàn toàn cai sữa.
Hoàng Quang Nghị còn không biết Hoàng Yến Chi tiết và Quân Hạo Kiện rời khỏi đây, ông dừng bước, hỏi: “Yến Chi không ở đây? Con bé đi đâu?”
Vũ Ân Nguyệt cau mày: “Em cũng không rõ lắm. Bây giờ không gọi điện thoại được cho nó, có điều nó đi cùng Hạo Kiện, có Hạo Kiện bên cạnh thì sẽ không có chuyện gì đâu.” Bà rất tin tưởng năng lực của Quân Hạo Kiện.
Hoàng Quang Nghị nghĩ đến giọng nói nghiêm túc của Hoàng lão gia khi gọi điện thoại bảo ông trở về, trong lòng có vài suy đoán: “Anh đi vào trước. Anh thấy tâm trạng An An không tốt lắm, em dẫn thằng bé ra Đại Viện chơi đùa với bạn bè cùng tuổi cho vui.”
Mắt Vũ Ân Nguyệt sáng lên, bà cũng thật là, sao lại không nghĩ đến chuyện này chứ: “May là có anh nhắc, em dẫn An An ra ngoài, anh đi vào đi.” Nói xong, bà ôm An An đặt lên xe đẩy trẻ em, sau đó đẩy xe đi sang nhà hàng xóm.
Hoàng Quang Nghị không thấy Hoàng lão gia ở tầng một, bèn đi thẳng lên phòng sách ở tầng hai gõ cửa: “Ba.”
“Vào đi.” Giọng nói già nua mà vẫn đầy khí thế của lão gia từ bên trong truyền ra.
Hoàng Quang Nghị mở cửa phòng, liền thấy Hoàng lão gia đang đứng cạnh cửa sổ nhìn vườn hoa dưới lầu: “Ba, sao ba gọi con trở về gấp như vậy, có chuyện gì sao ba?”
Hoàng lão gia xoay người, không nói gì mà đưa lá thư trong tay cho Hoàng Quang Nghị.
Ông cầm thư nhìn thoáng qua, trên mặt không có vẻ gì là kinh ngạc, ông cụ lập tức hiểu ra: “Con đã sớm biết?”
“Con mới biết không lâu. Lá thư này chỉ có ba nhận được sao? Bên chú Quân...”
“Chú Quân con còn chưa biết, con thấy chuyện Yến Chi thế nào?”
“Ba, nói cho cùng chuyện này do con mà ra, mục tiêu của những người đó là nhà họ Hoàng. Nếu không phải Yến Chi là người nhà họ Hoàng thì con bé sẽ không phải trải qua những chuyện này. Vì vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra thì con nhất định sẽ bảo vệ Yến Chi.”
Hoàng lão gia yên lặng nhìn Hoàng Quang Nghị, thấy vẻ mặt kiên định, không có một chút ý đùa giỡn nào của ông thì nói: “Nhớ kỹ những lời con nói, ba cũng có ý này. Ba coi như không nhìn thấy lá thư này, con cầm đốt đi, đừng để ai thấy. Lần này Yến Chi và Hạo Kiện ra ngoài là vì liên quan đến chuyện này. Mấy ngày nay con chú ý bên quân đội, nếu có động tĩnh gì thì lập tức liên lạc với ba.”
“Ba lo bọn họ sẽ xuống tay từ bên quân đội?”
“Lòng người không thể không phòng.” Hoàng lão gia thản nhiên nói, muốn nói ông không chút hoài nghi về thân phận Hoàng Yến Chi là không thể nào, nhưng dù sao có vài chuyện đã qua thì không cần phải nhắc lại nữa.
Hoàng Quang Nghị bàn bạc cùng Hoàng lão gia trong phòng sách rất lâu, không ai biết bọn họ nói gì.
Hai tiếng sau, Hoàng Quang Nghị cầm một tập tài liệu ra khỏi phòng sách rồi vội vã xuống lầu. Vừa đúng lúc Vũ Ân Nguyệt bế An An về, suýt chút nữa va vào Hoàng Quang Nghị, may mà ông kịp thời giơ tay đỡ vai bà.
“Quang Nghị, anh vội vàng làm gì đây?”
“Quân đội có việc gấp, anh đi trước. Mấy ngày nay An An cai sữa, tâm tình không tốt, em không có việc gì thì đừng ra ngoài, ở nhà với thằng bé nhiều hơn.”
Vũ Ân Nguyệt vốn không có ý muốn ra ngoài. Từ sau lần gặp người phụ nữ khó hiểu kia thì bà đã không còn muốn ra ngoài, nhất là khi biết kẻ địch trong tối còn chưa giải quyết được, đối phương có khả năng bắt bà uy hiếp Hoàng Yến Chi hoặc Hoàng Quang Nghị bất cứ lúc nào, bà lại càng không muốn ra ngoài, ngay cả bạn tốt mời bà cũng từ chối.
Tần Hinh không về thủ đô mà đi nước R, Yamamoto đang chờ cô ở đấy: “Yamamoto, ông vội vã tìm tôi có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Yamamoto nghiêm túc: “Tôi mới nhận được tin tức của Diệp Dung, bà ta nói thiên kim nhà họ Hoàng chính là Mị, kẻ thù tôi tìm nhiều năm, cô nghĩ sao về chuyện này?”
Trong lòng Tần Hinh hoảng hốt, nhưng ngoài mặt lại không có chút khác thường, bật cười ha ha như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian: “Ngài Yamamoto, tôi vừa tới đây là ông liền kể cho tôi nghe một chuyện cười hay như vậy, ông thấy cuộc sống của tôi trôi qua quá buồn chán sao?”
Yamamoto nghiêm túc cau mày: “Tôi không đùa giỡn với cô. Tôi thật sự nghiêm túc. Cô cảm thấy chuyện này là thật hay giả?”
“Ha ha ha, ngài Yamamoto, thật xin lỗi, chuyện cười này thật sự quá buồn cười rồi!” Tần Hinh cười đến nỗi cả người run lên, chờ cô dừng cười, sắc mặt Yamamoto đã hơi trầm xuống, lúc này cô mới nghiêm chỉnh lại.
“Yamamoto, ông hỏi tôi có nghĩa là ông nghi ngờ chuyện này.”
“Đúng là tôi không quá tin chuyện này. Sau khi biết người này từ miệng Diệp Dung, tôi đã đi điều tra sơ qua.”
“Kết quả làm ông khó tin?”
“Thật ra, tôi biết Hoàng Yến Chi. Cô ấy là họa sĩ Y Trân Hoàng. Hiện tại, cô ấy được coi là họa sĩ chạm tay có thể bỏng trên thế giới. Nhà mẹ đẻ cô ấy là nhà họ Hoàng ở thủ đô nước T, chồng cô ấy là người nhà họ Quân ở thủ đô. Nhà họ Hoàng và nhà họ Quân là gia đình thế nào, tôi tin ngài Yamamoto cũng đã biết. Ông cảm thấy con nhà như vậy sẽ là Mị sao?”
Tất nhiên Yamamoto biết rõ tình huống này, chỉ là... “Diệp Dung nói Hoàng Yến Chi không lớn lên ở nhà họ Hoàng, có khoảng thời gian mười một năm không sống ở nhà họ Hoàng.”
“Cho nên ngài Yamamoto cho rằng một đứa trẻ mười mấy tuổi có thể trở thành Mị - đệ nhất sát thủ thế giới?” Giọng Tần Hinh mang theo vẻ trào phúng.
Yamamoto sững sờ. Đúng rồi, ngay từ đầu ông ta đã bỏ qua tuổi của Hoàng Yến Chi. Tính theo thời gian Mị nổi lên, khi đó Hoàng Yến Chi mới là đứa bé mười một, mười hai tuổi. Muốn ông ta tin đứa bé mười một, mười hai tuổi là đệ nhất sát thủ thế giới, đây đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Vẻ mặt Yamamoto trầm xuống: “Diệp Dung làm vậy có mục đích gì? Bà ta chắc chắn tôi sẽ tin lời nói dối đó sao?”
Tần Hinh uống một ngụm trà, ung dung nói: “Ngài Yamamoto, có đôi khi lời nói dối như vậy mới có thể làm người ta tin tưởng, cái này gọi là bất ngờ đánh úp. Không phải lúc đầu ông cũng không tin sao?”
Yamamoto gật đầu. Đúng vậy, phản ứng đầu tiên của ông ta khi nghe lời nói dối này là không tin, đến khi tỉnh táo lại thì ông ta nghi ngờ. Không phải cứ là thiên kim nhà họ Hoàng thì không có khả năng là sát thủ, dù sao thì cũng chưa ai thấy diện mạo thật của Mị. Vừa được Tần Hinh nhắc nhở, Yamamoto liền suy nghĩ lại. Lúc đó tuổi của Hoàng Yến Chi còn quá nhỏ, không phải không có sát thủ nhỏ tuổi, mà là rất khó đạt trình như thể ở độ tuổi đó.