Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo
  3. Chương 81
Trước /177 Sau

Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 81

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau một đêm bận rộn, trong giấc ngủ của mình, Bạch Dạ mơ một giấc mộng rất dài. 

Trong giấc mơ, cậu chỉ khoảng hai, ba tuổi, nhìn vô cùng đáng yêu. Đôi mắt tròn vo, tay chân mũm mĩm, khuôn mặt nhỏ, miệng nhỏ hồng hồng chúm chím. Trên người cậu là đồ cổ trang, tóc trên đầu buộc thành chỏm, mặc thêm một cái áo bông nhỏ màu vàng hồng, bước đi nghiêng nghiêng ngả ngả, lảo đảo bổ nhào vào lồng ngực của một người phụ nữ cũng mặc đồ cổ trang.

Nhưng cậu không thấy rõ mặt mũi của đối phương trông như thế nào.

Tiếp theo, cậu bị một người đàn ông nhìn không rõ mặt đưa tới một nơi giống như tiên cảnh, trên bầu trời thấp thoáng một ngọn núi lớn, trên núi xây một cung điện mỹ lệ xa hoa, rất nhiều tiên nhân tiên nữ xinh đẹp bay lượn tự do trên bầu trời.

Cậu nhìn thấy những thứ mới mẻ thì vô cùng vui vẻ, háo hức khua tay múa chân trong lồng ngực người đưa mình tới đây, chiếc lục lạc đeo trên cổ tay kêu những tiếng leng keng bắt tai.  Sau đó cậu được đưa đến một tòa cung điện màu vàng cực kỳ lớn, bên phải là những tiên nữ xinh đẹp, bên trái lại là tiên nhân tuấn tú. Ngồi trên ngai vàng ở chính giữa là một nam một nữ mặc quần áo hoa lệ, nhưng cậu không thấy rõ bộ dạng của bọn họ. 

Lúc này, một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi cũng mặc quần áo màu vàng bước những bước trầm ổn đến cạnh người phụ nữ trên ngai vàng rồi xoay người nhìn cậu.

Cậu tò mò quan sát đứa trẻ đó, phát hiện ra đứa nhóc này nhìn giống Hạ Sâm đến vài phần, nhưng tên nhóc này từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không cười một lần nào. Tiếp theo, cặp nam nữ ngồi trên ngai vàng không biết đã thì thầm gì đó với người đưa đứa trẻ đến đây, sau đó thằng nhóc bị dẫn đi.

Mới đầu, cậu ở cùng một chỗ với người đàn ông dẫn mình tới đây, cuộc sống sinh hoạt cũng không tệ. Mỗi ngày tỉnh dậy liền ăn, ăn no lại chơi, chơi mệt thì đi ngủ. Chỉ là những người bên cạnh người đàn ông đó không thích cậu, mỗi lần nhìn thấy cậu đều giống như thấy một cục cứt chuột làm hỏng nồi cháo của bọn họ vậy, ai cũng bất giác nhíu mày, nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ.

Chờ tới năm mười tuổi, người đàn ông đã đưa cậu tới đây lại đem cậu đến một nơi xa xôi, là một ngọn núi lớn cao không thấy đỉnh, phong cảnh trên núi tuyệt đẹp, cây cối tươi tốt, còn có đủ loài chim thú.

Người đàn ông đó vứt cậu xuống đất rồi rời đi. Lúc đầu cậu còn tưởng hắn sẽ quay lại đón cậu, nhưng cậu cứ chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy người đàn ông đó trở lại. Có điều cậu sinh ra đã lạc quan, dù người đàn ông đó không tới đón cậu cũng không cảm thấy mất mát. Nếu đói bụng thì ăn trái cây trong núi, khát thì uống nước trong suối, mệt thì ngủ trên cây, hơn nữa trong lúc chờ đợi còn nhanh chóng thân thuộc với những động vật trong núi. 

Đám động vật biết tiếng người nên giao tiếp rất thuận lợi. Lúc này cậu mới biết người đàn ông nuôi dưỡng mình lúc trước là một vị thần tiên, xung quanh đều là những tiên thú, yêu thú, ma thú và quỷ thú, chủng loài vô cùng phức tạp nên bọn chúng thường xuyên đánh nhau. Cậu là nhân loại duy nhất ở đây, nhưng bốn chủng loài trên đều chấp nhận sự tồn tại của cậu.

Còn nguyên nhân là vì sao thì……

Bạch Dạ mơ tới đoạn này thì tỉnh lại.

Cậu mở to mắt nhìn trần nhà, qua vài giây mới rời khỏi thế giới trong mộng trở lại hiện thực.

“Tỉnh rồi à.” Một giọng nói trầm thấp làm gián đoạn suy nghĩ của Bạch Dạ.

Bạch Dạ nhìn về phía cửa sổ sát đất, thấy Hạ Sâm cầm sách vở ngồi ở bên ngoài. Nắng sớm chiếu lên người hắn, khuôn mặt tuấn mỹ như tiên nhân khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Cậu ngơ ngác nhìn Hạ Sâm vài giây sau đó rời tầm mắt: “Tôi mơ thấy một thằng nhóc.”

Hạ Sâm cười khẽ: “Mơ thấy trẻ con tốt mà, chứng tỏ có điềm báo may mắn.”

“Đứa trẻ đó nhìn vô cùng giống anh, trên người mặc quần áo màu vàng, trên đầu cài phát quan cũng màu vàng, nhìn bộ dáng cực kỳ xinh đẹp. Có điều nét mặt lúc nào cũng nghiêm túc, giống như cả thế gian này không có thứ gì xứng đáng để nó cười cả. Cũng có khả năng là cha mẹ tạo cho nó áp lực quá lớn, tuổi còn nhỏ mà đã giống ông cụ rồi.”

Phát quan

Hạ Sâm chậm rãi thu lại ý cười.

Lúc này, bụng Bạch Dạ kêu ục ục.

Cậu cầm điện thoại lên xem đồng hồ: “Tôi đã ngủ một ngày một đêm rồi, chẳng trách lại cảm thấy đói như vậy. Anh có chuẩn bị gì cho tôi ăn không?”

“Có.” Hạ Sâm lấy lại tinh thần, gấp cuốn sách lại rồi bảo người giúp việc đang quét sân bưng đồ ăn đến đại sảnh.

Bạch Dạ dậy rửa mặt, sau đó cùng Hạ Sâm đến đại sảnh ăn bữa sáng: “Đúng rồi, tôi cũng luyện chế cho anh một pháp khí.”

Hạ Sâm nhướng mày: “Pháp khí gì.”

Bạch Dạ lấy pháp khí ra từ trong túi gió đặt lên bàn: “Tôi cảm thấy những lúc anh cầm kiếm vô cùng ngầu, vậy nên nhân cơ hội luyện chế pháp khí cho Hạ Quân thì làm thêm cho anh một thanh kiếm để cảm ơn vì gần đây đã giúp tôi kiếm được một khoản tiền lớn.”

Hạ Sâm nhìn thanh kiếm uốn lượn giống như sóng biển thì hỏi Bạch Dạ: “Cậu nói lại một lần nữa đi, đây là cái gì?”

Bạch Dạ cũng biết pháp khí do mình luyện chế ra rất khó coi, nhưng tấm lòng mới là đáng quý: “Kiếm.”

Hạ Sâm bật cười: “Kỹ thuật luyện chế của cậu thật sự khiến người khác không dám khen. Nếu như cậu không nói nó là một thanh kiếm thì tôi cũng không nhận ra đâu.”

Bạch Dạ cãi lại: “Tôi mới học luyện chế pháp khí, khó coi cũng là chuyện bình thường.”

“Tôi có thể hiểu được thành quả của lần đầu tiên luyện chế pháp khí không được đẹp cho lắm. Nhưng kiếm phải thẳng chứ, luyện chế ra kiếm thẳng cũng dễ mà? Cậu làm thế nào mà khiến nó cong thế này?” Điều khiến cho Hạ Sâm khâm phục hơn nữa chính là một món đồ xấu xí như vậy nhưng lại là pháp khí cấp cao.

“Việc này không thể trách tôi được, ai bảo luyện pháp khí không giống với việc rèn sắt thép bình thường, chỉ cần cho vào bếp lò nung một chút là ra được thành phẩm. Lại còn cần có trí tưởng tượng, dùng ý niệm khống chế lửa trong lò, lại còn phải điều khiển hình dạng của pháp khí nên khiến tôi dễ phân tâm. Hơn nữa khi tôi luyện chế, tu vi còn chưa tới Luyện Khí tầng một, khả năng có hạn nên mới biến thành như vậy.”

“Vậy chuôi kiếm thì sao, tại sao chuôi kiếm lại mọc đầy gai thế kia? Cậu nói xem, tôi phải cầm nó như thế nào?”

Bạch Dạ ngượng ngùng nói: “Ban đầu tôi cứ nghĩ luyện chế chuôi kiếm thành hình con rồng sẽ rất ngầu, ai ngờ sẽ biến thành như vậy.”

“Ha ha ——” Hạ Sâm buồn cười: “Rồng hả? Tôi thấy giống con nhím hơn đấy.”

“Anh không thích thì trả lại tôi.” Bạch Dạ giơ tay ra lấy lại nhưng Hạ Sâm còn nhanh hơn cả cậu, giành trước một bước cầm lấy thanh kiếm: “Nếu cho tôi rồi thì làm gì có chuyện đòi lại chứ. Cậu yên tâm, tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”

Bạch Dạ nhìn hắn cầm chuôi kiếm mọc đầy gai thì thử hỏi: “Anh cầm nó có đau không?”

Hạ Sâm nhìn cánh tay đang cầm kiếm, ánh mắt khẽ nhúc nhích. Sau đó, cánh tay đó bắt đầu chảy máu.

Bạch Dạ vội vàng buông đũa xuống, đứng dậy nói: “Anh chảy máu rồi, còn không mau đặt thanh kiếm xuống.”

Hạ Sâm buông kiếm xuống, lộ ra bàn tay đầy máu.

Bạch Dạ gấp gáp kêu lên: “Người đâu, mau lấy băng dán, bông gạc và thuốc sát trùng ra đây.”

Người giúp việc đang lau nhà ngẩn người ra: “Hả?”

Bạch Dạ tức giận nói: “Nhìn thấy đại thiếu gia đang chảy máu chưa, còn không mau mang đồ cầm máu tới đây?”

“Chảy máu ư?” Người giúp việc nhìn về phía tay Hạ Sâm: “Không phải có……”

Hạ Sâm hạ giọng ngắt lời hắn: “Bảo cậu đi lấy băng gạc thuốc thang tới đây, còn không mau đi đi.”

“Dạ vâng.” Người giúp việc vội vàng chạy ra khỏi đại sảnh.

Bạch Dạ thúc giục Hạ Sâm: “Trước tiên anh rửa sạch vết máu ở trên tay đi.”

“Ừ.” Hạ Sâm đứng dậy rửa sạch tay.

Năm phút sau, người giúp việc mang theo băng gạc thuốc thang tiến vào.

Bạch Dạ nói: “Mau băng bó cho thiếu gia nhà anh đi.”

“Vâng ạ.” Người giúp việc đi tới trước mặt Hạ Sâm. Đối mặt với ánh mắt lạnh băng của hắn, người giúp việc sợ tới mức tay run bần bật, băng gạc trong tay rơi xuống mặt đất: “Bạch tiên sinh, tôi không biết băng bó.”

“Vậy để tôi làm cho.” Bạch Dạ nhặt băng gạc trên mặt đất rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Sâm: “Biết rõ chuôi cầm sẽ đâm vào tay mà còn nhất quyết cầm vào, đáng bị thương lắm.”

Hạ Sâm nhìn động tác cẩn thận của Bạch Dạ rồi nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc của cậu, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cậu có biết hiện tại bản thân giống gì không?”

Bạch Dạ liếc hắn một cái: “Giống cái gì?”

“Bà nội trợ lải nhải.”

Bạch Dạ nghe vậy, lập tức dùng sức chọc vài cái vào miệng vết thương của Hạ Sâm: “Tôi là bà nội trợ lải nhải, vậy thì anh là cái gì? Lão chồng không biết tốt xấu à?”

Hạ Sâm bật cười.

“Tự mình băng vào đi.” Bạch Dạ đứng dậy ném đống băng gạc lên người Hạ Sâm.

“Làm việc không thể bỏ dở nửa chừng.” Hạ Sâm vội vàng giữ chặt cậu lại rồi kéo vào lòng, ấn cậu ngồi trên đùi mình: “Băng bó xong mới có thể rời đi.”

Bạch Dạ biết mình đánh không lại Hạ Sâm, cũng không mạnh bằng hắn. Cậu thông minh không giãy giụa nữa, cầm lấy băng gạc dán lung tung một hồi, không quan tâm đến việc đã băng đúng chỗ hay không.

Hạ Sâm nhìn cậu không nói lời nào.

Bạch Dạ bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chăm nên cả người không tự nhiên. Cậu tức giận nói: “Anh nhìn tôi làm gì?”

Hạ Sâm nói: “Bộ dạng giận dỗi của cậu bây giờ khiến tôi nhớ đến một người.”

“Lại khiến anh nhớ tới một người nữa à?” Bạch Dạ trào phúng nói: “Nhìn không ra anh là người hoài niệm như thế đấy.”

Hạ Sâm nheo mắt nói: “Bởi vì người đó tạo cho tôi ấn tượng quá sâu sắc, tôi muốn quên cũng khó.”

Bạch Dạ tò mò: “Khiến anh nhớ tới ai? Chẳng lẽ lại là người lần trước mà anh nhắc tới à?”

“Ừ.”

“Lại khiến anh nhớ tới chuyện gì? Chuyện anh lỡ tay làm anh ta bị thương à?”

“Không phải.” Hạ Sâm nhìn cánh tay được băng bó lung tung: “Không lâu sau khi tôi lỡ làm cậu ta bị thương……”

Bạch Dạ khinh bỉ: “Cuối cùng đến bây giờ anh cũng thừa nhận bản thân hiểu nhầm nên khiến anh ta bị thương rồi.”

Hạ Sâm không phủ nhận: “Sau khi tôi làm cậu ta bị thương không lâu thì có một đợt bị người khác vây đánh, sau đó tình cờ bị cậu ta bắt gặp.”

“Đáng đời.” Bạch Dạ hừ lạnh: “Đúng là ác giả ác báo.”

Hạ Sâm cười khẽ: “Lúc ấy cậu ta cũng nói câu này.”

Bạch Dạ: “……”

“Cậu ta vừa mắng vừa băng bó cho tôi. Bởi vì không biết luyện đan nên đi chỗ khác tìm thuốc trị thương, dùng cách thức cổ xưa nhất là cho vào trong miệng nhai để đắp lên miệng vết thương.”

Bạch Dạ nghe hắn nói vậy, lập tức tưởng tượng ra ngay tình huống lúc đó: “Chắc chắn lúc ấy anh rất ghét bỏ việc đó.”

“Đúng vậy.”

“Đồ thối, người ta đã không so đo hiềm khích trước đây để giúp anh, anh lại còn dám ghét bỏ người ta nữa.”

Bạch Dạ muốn bênh vực người trong câu chuyện, vội vã kéo đống bông băng trên tay Hạ Sâm ra: “Anh nên đổ máu đến chết thì hơn.”

Hạ Sâm dở khóc dở cười: “Tôi kể chuyện về một người khác, việc gì cậu phải tức giận như vậy?”

“Tôi chỉ cảm thấy không xứng đáng cho người đó thôi.”

Hạ Sâm giải thích: “Đúng là lúc đó tôi rất ghét bỏ việc đó, nhưng cũng không ngăn cản cậu ta làm như vậy. Sau này còn cầm một ít pháp khí đến để báo đáp nữa.”

“Như vậy còn coi là có chút lương tâm.” Động tác của Bạch Dạ dừng lại, sau đó lại bắt đầu dán đống bông băng vừa xé ra về chỗ cũ.

Hạ Sâm tặc lưỡi, tiếp tục nói: “Sau khi cậu ta có được một chút pháp khí thì vui vẻ giống như đứa trẻ được ăn kẹo vậy, không cần kể kĩ cũng biết cậu ta vui thế nào.”

Bạch Dạ nhìn ánh mắt tràn ngập ý cười của hắn, do dự mở miệng nói: “Anh……”

Hạ Sâm nghi hoặc nhìn cậu: “Sao vậy?”

“Hiện tại anh khiến tôi có cảm giác giống như… hồi tưởng lại ký ức về người mình yêu.”

Hạ Sâm: “……”

Quảng cáo
Trước /177 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Mãi Chờ Em....!

Copyright © 2022 - MTruyện.net