Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhật Ký Gái Thô Lỗ - Tôi Là Tô Tố
  3. Chương 1
Trước /38 Sau

Nhật Ký Gái Thô Lỗ - Tôi Là Tô Tố

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cuộc sống tiểu học mạnh mẽ.

Bạn học tiểu học quen thuộc.

Tiểu học là nơi gái thô lỗ lớn lên khỏe mạnh.

-------- Tô Tố 7 tuổi, thể hiện tài năng.

Không biết là bất hạnh hay may mắn, bạn nhỏ Hoa Vô Khuyết hoàn mỹ cuối cùng lại học cùng trường tiểu học với bạn học Tô Tố thô lỗ, lại cùng chung một lớp... ừm, còn là cùng tổ nữa.

"Bạn học Tô Tố, ngày mai thực sự đi du xuân chứ không phải là tuần sau sao?" Giọng Hoa Vô Khuyết trong điện thoại yếu ớt, bị ốm rồi, cảm giác bị cúm thật khó chịu.

Nhưng mà không phải là tuần sau mới đi du xuân sao?

"Ừm ừm ừm, thật đó, bạn học Hoa à, cô giáo nói mua chút gì đó để ăn với uống."

"A, cậu mang theo gì thế?"

Tô Tố im lặng suy nghĩ, mãi lâu sau, "Tớ mang theo hai tấm mía, vừa có thể gánh hành lý lại có thể ăn."

Lẽ nào cậu là Trư Bát Giới sao? Du xuân cũng cần gánh hành lý.

Bạn học Hoa Vô Khuyết rất nghi ngờ, nhưng do tính cánh được bồi dưỡng tốt nên nhẫn nhịn không hỏi ra.

Du xuân của học sinh tiểu học, vô cùng tài tình gắn liền việc ăn uống chơi lại với nhau.

"Vậy cậu mang theo gì?"

Hoa Vô Khuyết đắn đo: "Tớ tạm thời cũng không biết, phải để ba mẹ đi mua."

Chẹp chẹp chẹp, trong điện thoại vang lên tiếng Tô Tố không ngừng chép miệng: "Tớ đã ăn một phần của ngày mai rồi, nếu như không đủ ngày mai liền mượn của cậu, du xuân lần sau lại trả lại cậu."

...囧, cái này có thể mượn sao?

Bạn học Hoa Vô Khuyết rất 囧, vô cùng sầu não, nhưng vẫn lịch sự đáp: "Được rồi, Tô Tố."

Nên mua thêm nhiều đồ một chút.

Trừ đồ ăn chính ra, đồ ăn nhẹ mỗi thứ hai phần.

Tô Tố tiếp tục nói: "Tớ muốn ăn kẹo que, khoai miếng, xúc xích..." được voi đòi tiên có lẽ là để chỉ tình huống này.

Tô Tố cúp điện thoại, mẹ Tô gào thét: "Tô Tố, bánh bao để đi du xuân vì sao không còn nữa?"

Vì sao không còn? Tô Tố ngẩng đầu, nhìn khóe miệng ba Tô dính đầy vụn bánh bao, vẻ mặt khó hiểu: "Ba ơi, vì sao bánh bao không còn nữa?"

"Anh ăn vụng bánh bao du xuân của con bé? Anh cái tên đàn ông thô lỗ không cần mặt mũi chi nữa!!!" Mẹ Tô lại gào thét lần nữa, khiến kính mắt của ba Tô gần như rơi xuống.

Ba Tô vô tội mà buồn bực trách, không lẽ một cái bánh bao chính là cội nguồn sinh ra người đàn ông thô lỗ, một cái, chỉ một cái thôi đó.

Ba Tô ôm mặt hổ then. Bản thân không ngờ lại trở thành tên đàn ông thô lỗ trong truyền thuyết!

Quả nhiên là một cái bánh bao dẫn đến thảm án!

Tô Tố thở dài, vỗ vỗ vai ba Tô, chân thành sâu sắc nói: "Ba muốn ăn thì ba cứ nói, ngày mai con chỉ mang theo một khúc mía là cùng."

Ba Tô cảm động đến mức suýt chút nữa rơi lệ.

Con gái tri kỉ à, con chính là áo bông nhỏ của người ba này.

Trong tình yêu thương như vậy sao có thể keo kiệt được?!

"Tô Tố, mua, con muốn ăn gì, ba mua cho con." Tấm lòng thành khẩn của ba khiến Tô Tố cảm động.

Sao có thể phụ lòng tình cha cuồn cuộn như nước được.

Tuyệt đối không thể.

Cho nên, chỉ có thể dùng hành động để hồi đáp lại ba.

Vài tiếng đồng hồ sau... ba Tô hoàn toàn tỉnh ngộ, vì sao, vì sao chứ, mười cái bánh bao, bản thân mình ăn một cái nhưng lại phải gánh chịu toàn bộ tội lỗi.

Tô Tố, con tổn thương trái tim mỏng manh dễ vỡ lại kín đáo của ba...

Cuộc đời không được tín nhiệm, hoàn toàn thay đổi niềm tin của ba Tô.

Từ đó ba Tô cũng không bao giờ có thể tin người khác được nữa, trăm phần trăm trở thành tên đàn ông thô lỗ.

Hậu quả của việc bị lừa, quả nhiên vô cùng nghiêm trọng...

Ngày hôm sau là thứ sáu, bạn học Tô Tố vác theo hai tấm mía, bạn học Hoa Vô Khuyết đeo hai túi đồ ăn vặt, đứng song song bên ngoài lớp học.

"Tô Tố, Hoa Vô Khuyết, trong đầu các em chứa toàn hồ à??!! Tuần sau mới du xuân, sao lại nghe thành hôm nay?!" Chủ nhiệm lớp vô cùng tức giận, gõ lên đầu Tô Tố, nước bọt bay tứ tung. Tô Tố cắn răng, kiên cường nhẫn nhịn, khiến Hoa Vô Khuyết đứng bên không ngừng run rẩy.

Hoa Vô Khuyết nước mắt chảy dài, "Cô ơi, em sai rồi, lần sau em không dám nữa."

Hừ, tên hèn nhát!!! Tô Tố dùng ánh mắt biểu đạt tâm trạng tức giận bất bình của bản thân, ngẩng cao đầu ưỡn ngực dùng mía khiêng cặp sách.

Là cuối tuần sau mới du xuân, ý chính thì đúng là như vậy, chẳng qua là sớm trước một tuần mà thôi.

Có cần nghiêm túc vậy không?

Thế giới của người lớn thật phiền phức, Tô Tố vỗ vỗ Hoa Vô Khuyết đang khóc thút thít, rút cái bánh bao từ trong cập sách cậu ta ra, miệng nhai nhồm nhoàm an ủi: "Đừng khóc nữa, Hoa Hoa, tớ giúp cậu giảm bớt gánh nặng."

Đây là tinh thần đoàn đội vĩ đại biết bao. Tô Tố tự hào về hành động của bản thân, tuy rằng bánh bao của Hoa Vô Khuyết ăn rất ngon, nhưng về mặt bản chất mà nói, bản thân quả thật là một thiên sứ.

Trong ánh mắt mù mờ, Hoa Vô Khuyết lấy chai nước hoa quả trong cặp ra đưa qua: "Tô Tố, chỉ ăn bánh bao không sẽ nghẹn đó, cậu uống chút nước đi."

Ừm ừm ừm, rất tốt. rất tốt, Tô Tố vui mừng hớn hở, mùa xuân thật tuyệt vời, được chơi được vui, còn được ăn nữa.

Tốt nhất là một tuần đi du xuân một lần.

Ngày tháng vội vàng qua, chớp mắt đã là cuối tuần.

Bạn học Tô Tố suy nghĩ hết lần này đến lần khác, đến khi trời tối, rốt cuộc không nhẫn nại nổi nữa bèn gọi điện cho Hoa Vô Khuyết.

"Hoa Hoa, cậu nhớ nhé, ngày mai du xuân đó."

... Hoa Vô Khuyết nước mắt chảy dài, đây là cuộc gọi lần thứ 6 rồi đó, lẽ nào bạn học Tô Tố còn điều gì quan trọng chưa nhắn nhủ xong sao?

Quả nhiên, Tô Tố tiếp tục quan tâm nói: "Hoa Hoa, ngày mai tớ muốn mượn một ít kẹo cao su."

Là mượn đó, cũng không phải là không trả.

Hoa Vô Khuyết lẳng lặng gật đầu, giọng buồn bực: "Tô Tố, còn cần gì nữa không? Tớ mang cả theo, đừng nói mượn nữa."

Sao có thể như vậy? Lẽ nào cậu coi tớ là tên lưu manh vô lại sao, lòng tự tôn kiêu ngạo của Tô Tô bị đả kích, vô cùng đau đớn, "Hoa Hoa, cậu quá sỉ nhục nhân cách của tớ rồi, câu nghi ngờ phẩm hạnh của tớ..." Giọng nghẹn ngào, không ngừng đau buồn, đừng đả kích con người ta thế nữa, tân hồn nhỏ bé của tớ bị tổn thương đó.

"A..." Hoa Vô Khuyết buồn bực, lẩm bẩm: "Xin lỗi, xin lỗi bạn học Tô Tố, tớ xin lỗi vì bản thâ đã tổn thương lòng tự tôn kiêu ngạo của cậu, cậu cứ tiếp tục mượn đồ đi."

Tô Tố hết khóc lại cười, kêu gào trong điện thoại: "Hết rồi hết rồi, nhớ là mang kẹo cao su đó."

Được rồi, thêm kẹo cao su, nhiều nhất là xách thêm cái túi thứ ba.

Hoa Vô Khuyết hoàn toàn cam chịu số phận. Chỉ có thể cầu nguyện, thượng đế à, cuộc sống tiểu học trôi qua nhanh nhanh đi.

Đáng tiếc cậu quên mất một điều, người ta nhà người nước ngoài, sao có thể nghe hiểu lời cầu nguyện tiếng trung của cậu được chứ, vậy nên, tình huống này hoàn toàn bị thượng đế cho vào quên lãng, cuộc sống tiểu học đáng thương lại buồn bực này, bạn học Hoa Vô Khuyết vẫn cần phải trải qua từng bước từng thước một.

Chuyện này giáo dục chúng ta rằng việc học ngoại ngữ là vô cùng cần thiết.

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Vợ Trọng Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net