Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian lưu chuyển, không vì bất kì chuyện gì mà thay đổi.
Cuối cùng cũng đến ngày quay cuối —— nội dung lần này, là lần giao hợp thứ hai của Thẩm Viêm và Tống Chí.
Đạo diễn Lý Triều Ẩn thở hắt ra một hơi dài: "Cuối cùng cũng quay xong cảnh nóng rồi."
Tả Nhiên: "........"
Lý đạo bảo Hà Tu Ý ngồi trên bàn ăn ở đại viện Thẩm gia, ôm vai Tả Nhiên, đùi che đi vị trí mấu chốt, hơn nữa còn yêu cầu Tả Nhiên vững vàng đứng ở cạnh bàn ăn, đôi tay dùng sức nắm mông Hà Tu Ý.
Đôi tay Tả Nhiên rất ấm áp, cũng không mang theo ngả ngớn trước mặt mọi người. Hà Tu Ý cảm thấy đôi mắt đối phương thâm thúy dị thường, hoàn mỹ mà kể lể tâm tình của Thẩm Viêm, tựa như một con kén tằm trong suốt, nhìn thì kín kẽ, nhưng mà nhẹ nhàng kéo ra, có thể rút ra rất rất nhiều sợi tơ mềm mại không tưởng.
Sau khi Lý đạo hô "Bắt đầu", Hà Tu Ý nhìn đôi mắt Tả Nhiên, nhanh chóng nhập vai Tống Chí —— trái tim giống như bị cái gì chọc trúng, chỉ muốn kiên định đi theo người đàn ông trước mắt. Trước khi gặp được Thẩm Viêm, Tống Chí chỉ là một con chim nhỏ lạc hướng trong giấc mộng, là Thẩm Viêm dùng thâm tình của chính bản thân hắn, vì Tống Chí mà tạo ra một thế giới mới mẻ.
Tả Nhiên dùng ngón tay thon dài vuốt ve mặt Hà Tu Ý. Hà Tu Ý nhẹ nhàng run run lông mi, cắn nhẹ môi, bày ra một bộ dáng ngây ngô. Môi hai người dán sát, dần dần, ý thức giống như nhỏ một giọt thủy ngân ở giữa cái ly, chậm rãi tới gần, phút chốc dung hợp, cuối cùng khó tách biệt. Hà Tu Ý cảm giác cả người đều bị hơi thở cường hãn của đối phương bao phủ, tựa hồ tìm không thấy bất luận chứng cứ gì chứng tỏ bản thân mình tồn tại. Anh nắm đầu vai Tả Nhiên, đầu ngón tay cảm nhận được thực thể, mới hiểu rõ được cái "thực thể biến mất" chỉ là ảo giác.
Tả Nhiên...... Thật là....... Quá biết diễn.
Rồi sau đó, anh dùng sức bám vào eo Tả Nhiên. Tả Nhiên bắt chước va chạm, hắn tranh thủ căng chặt cơ bắp, có thể Lý đạo cảm thấy có hiệu quả.
Cũng không biết là vì sao, Hà Tu Ý có hơi hoảng hốt —— mới vừa rồi nụ hôn kia, quá mức kinh tâm động phách, là biểu hiện đỉnh nhất trong năm ngày qua của Tả Nhiên, làm bản năng Hà Tu Ý muốn chạy trốn một chút.
Một lần pass đi...... Một lần pass đi....... Làm ơn.
May mắn, qua hôm nay, đã không còn có cảnh nóng.
Hà Tu Ý kỳ thật cũng không rõ rốt cuộc là trốn cái gì, chỉ là cảm thấy có một chút nguy hiểm như vậy.
Máy quay phim lẳng lặng chuyển động. Ngay lúc chỉ có vài giây là có thể "cut", Tả Nhiên đột nhiên quay đầu, nhẹ nhàng khụ một tiếng.
"Cut cut cut," đạo diễn Lý Triều Ẩn kêu, "Bỏ đoạn này đi."
Tả Nhiên liếc nhìn đạo diễn Lý Triều Ẩn một cái: "Xin lỗi, cháu nghĩ giọng chỉ khàn một chút, không nghĩ tới cuối cùng là ngứa cổ."
"Không sao." Lý đạo an ủi cảm xúc của ảnh đế, "Ai cũng không thể luôn là "một lần pass" mà." Lý Triều Ẩn âm thầm cảm khái dáng người hoàn mĩ của hai người trước màn ảnh —— thân thể Tả Nhiên tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, Hà Tu Ý thì có đường cong thon thả mềm mại.
Hai người lại diễn lần nữa —— lần này, pass.
Sau khi Lý đạo tuyên bố "Hoàn thành", đôi tay Tả Nhiên đột nhiên ôm chặt Hà Tu Ý, vùi đầu vào cổ Hà Tu Ý —— chỗ tinh xảo phía trên xương quai xanh.
"...... Thầy Tả?" Hà Tu Ý mang theo kinh ngạc nhìn đỉnh đầu Tả Nhiên, "Làm sao thế?"
Tả Nhiên trả lời: "Đột nhiên thấy đầu hơi choáng."
"......" Hà Tu Ý đỡ lấy Tả Nhiên, "Không sao chứ? Sao bỗng nhiên đầu lại choáng?"
Tả Nhiên lắc lắc đầu: "Huyết áp thấp, nghỉ ngơi một chút là ổn."
"...... Vậy à." Hà Tu Ý cũng ôm Tả Nhiên. Mới vừa rồi, Tả Nhiên lắc đầu làm tóc mềm mại chạm qua cổ anh, làm Hà Tu Ý có chút ngứa - ngáy, hơn nữa cái loại ngứa - ngáy một đường thẳng tới ngực anh, làm anh đột nhiên run rẩy, thậm chí thiếu chút nữa nổi lên phản ứng sinh - lí.
Lý Triều Ẩn cũng hỏi: "Làm sao thế?"
Hà Tu Ý nói: "Thầy Tả bỗng nhiên váng đầu, không đứng được, phải nghỉ ngơi một chút, tôi đỡ, xong ngay, xin lỗi ạ."
"Hả?" Nghe nói ảnh đế choáng váng đầu, Lý Triều Ẩn và Kevin vội vàng đi đến phía trước, "Mau mau mau, ngồi xuống đi." Từ ngày hôm sau, trường quay chỉ còn số ít mấy người bao gồm hai diễn viên chính, đạo diễn và quay phim.
"......" Tả Nhiên nâng đầu từ cổ Hà Tu Ý lên, "Không sao ạ."
Lý Triều Ẩn, Kevin nhìn kỹ Tả Nhiên, phát hiện trong mắt đối phương rất tỉnh táo, cuối cùng cũng yên tâm: "Vì phim trường chán quá à?"
Tả Nhiên trả lời: "Chắc vậy ạ."
........
Kết thúc hết phần diễn, Hà Tu Ý mặc quần áo, ra khỏi phòng, nói mấy lời cảm ơn, tạm biệt với những nhân viên đoàn phim mà anh có thể nói chuyện.
Lý Triều Ẩn cười cười, cũng khẳng định kỹ thuật diễn của anh, chân thành mong ước Hà Tu Ý có thể một lần nữa trở lại giới giải trí.
Chu Lân rõ ràng không thích anh, vẫn mải hút thuốc.
Kevin nói: "Núi xanh còn đó, bích thủy trường lưu, sau sẽ vang danh." Không biết là học của ai, nghe kì cục.
Phụ trách âm thanh cũng cười một chút.
Người còn lại cơ bản....... Phải làm gì thì làm đó —— dọn đồ, bàn chuyện, cho anh một ánh mắt cũng không.
Cũng đúng....... Hà Tu Ý nghĩ: mình chẳng qua là lõa thế thôi...... Có ai sẽ chú ý loại người như vậy chứ.
Khi từ biệt Liễu Dương Đình, Liễu Dương Đình ngượng ngùng cười nói: "Kĩ thuật diễn của tiền bối tinh vi, tôi...... Tôi sẽ nỗ lực, tranh thủ có thể đuổi kịp tiền bối, không để người xem nhìn ra chênh lệch." Trước đó Liễu Dương Đình rời đi hai ngày, vừa mới trở lại đoàn phim, chuẩn bị diễn những cảnh còn lại sau khi Hà Tu Ý rời đi.
Bên cạnh có người vỗ Liễu Dương Đình: "Liễu tiểu thịt tươi, cậu đều hồng xé trời, tính cách cũng đừng mềm yếu vậy chứ."
Liễu Dương Đình cúi đầu, được khen mà hãi: "Tôi? Tôi hồng sao? Tôi không hồng...... Hồng chỗ nào chứ, chỉ là gần nhất tiêu hao vận đỏ trong đời quá nhiều, mới có may mắn gặp những thiên sứ thích tôi....... Tôi nỗ lực chỉ là vì làm cho họ vui."
Hà Tu Ý nhịn không được phun đạn trong lòng: Còn không hồng à? Cậu còn muốn hồng thế nào nữa? Lâu lâu thì leo lên hot search, tin tức nơi nơi đều có cậu...... Sau một lát, Hà Tu Ý hít một hơi thật sâu: "Đừng buồn lo vô cớ, cố lên."
Cuối cùng nói lời cảm ơn, đối tượng từ biệt là Tả Nhiên.
"Thầy Tả," Hà Tu Ý nói, "Năm ngày qua....... Tôi học được rất nhiều thứ."
Tả Nhiên nhìn chăm chú vào Hà Tu Ý, trong miệng lại là không nói một lời.
"Tôi sẽ rời đoàn ngay, muốn nói tạm biệt với ngài."
Tả Nhiên cực kì lãnh đạm nói: "Tôi biết rồi."
Hà Tu Ý nghĩ nghĩ: "Vậy........ Vậy nhé." anh vốn dĩ muốn nói tiếp vài câu, tỷ như "Có duyên gặp lại" linh tinh, nhưng ngẫm lại đối phương là ảnh đế, mình chỉ là một thế thân nho nhỏ quay năm ngày, không khỏi sẽ bị thấy sang bắt quàng, lời nói sắp đến bên miệng lại nuốt xuống.
Tả Nhiên nhìn mặt Hà Tu Ý, tựa hồ đang đợi đối phương nói tiếp, thấy Hà Tu Ý đột nhiên xoay người, con ngươi lóe lên tia ảm đạm khó phát hiện: "Đúng rồi."
"Hả?"
"Lý đạo hẳn là có phương thức liên hệ của anh chứ?"
Hà Tu Ý gật gật đầu: "Có."
"Vậy là tốt rồi. Vạn nhất có chỗ cần quay bổ sung, lại tìm anh."
"Ok." Hà Tu Ý lại lần nữa kính nể Tả Nhiên. Tả ảnh đế này, trong lòng thật là thời thời khắc khắc đều nghĩ đến diễn phim.
"Còn có," Tả Nhiên cầm lấy folder đặt trên bàn, dùng ngón tay đẹp đẽ cầm một cái bảng biểu: "Đây là thông tin của đoàn phim《Gia tộc》, nếu anh có việc cũng có thể tùy thời gọi."
"Được, cảm ơn."
"Thông tin này đưa cho anh—— tôi đã hỏi qua Lý đạo."
Hà Tu Ý cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện trên đó dày đặc số điện thoại. Cột bên trái là tên họ, cột bên phải là số điện thoại, tên đầu tiên là đạo diễn Lý Triều Ẩn. Tên họ là dựa theo chức trách, đầu tiên là "Tổ Đạo diễn", bao gồm đạo diễn, phó đạo diễn, thư ký đạo diễn, thư ký trường quay, rồi sau đó là "Tổ Sản xuất", đầu tiên là Chu Lân, phía dưới là chủ nhiệm sản xuất, giám chế, tiếp theo là tổ hậu trường, tổ quay phim, tổ trang trí, tổ âm thanh....... Cuối cùng mới là diễn viên.
Hà Tu Ý phát hiện, có một người có phương thức liên hệ rất là kỳ lạ.
Chính là Tả Nhiên.
Tả Nhiên chiếm một mảnh không gian thật lớn, một cột bên phải không chỉ có liệt kê số di động, còn có điện thoại nhà, email, WeChat, Q-Q, Skype....... Sau đó còn một đống lớn.
"......" Hà Tu Ý nghĩ nghĩ, cảm thấy đây có thể là bởi vì vai của Tả Nhiên quá quan trọng, sợ người tìm không thấy, bởi vậy viết hết tất cả các phương thức liên hệ lên đó.
Nhìn nhìn lại Liễu Dương Đình phía dưới —— chỉ có số di động, trình độ chuyên nghiệp chênh lệch rõ ràng.
Hà Tu Ý cẩn thận cầm lấy, ngẩng đầu cười cười với Tả Nhiên: "Được."
"Ừ."
"Vậy tạm biệt nhé."
Tả Nhiên như cũ lạnh như băng: "Ừ."
Liễu Dương Đình ở bên cạnh thấy, lộ ra biểu tình chán ghét.
........
Hà Tu Ý cầm balo quần áo đi ra cửa.
Kiếp sống diễn viên năm ngày, đã kết thúc. Đây là thời gian vui vẻ ngắn ngủi của anh, mà lúc này, cũng nhanh chóng tiêu biến về chân trời xa.
Tạm biệt.
Tạm biệt,《Gia tộc》. Tạm biệt, đoàn phim. Tạm biệt, Thẩm Viêm, tạm biệt..... Tả Nhiên.
—— Đúng lúc này, phó đạo diễn Trương Hi đột nhiên gọi Hà Tu Ý lại: "Này, cậu chờ chút!"
Hà Tu Ý: "......?"
Trương Hi vài bước đi đến trước mặt Hà Tu Ý, nói: "Chuyện là, lát nữa cậu lại thay Liễu Dương Đình diễn một cảnh nhé."
"......?" Hà Tu Ý hỏi, "Lại thêm cảnh ạ?"
"Không phải," Trương Hi trả lời, "Đoạn sau còn có cảnh diễn, Liễu Dương Đình có hơi không diễn được, đạo diễn Lý Triều Ẩn muốn cậu thế một chút."
Hà Tu Ý hỏi: "Là diễn gì ạ?" Đối với diễn phim, anh có khát vọng.
Trương Hi đưa cho Hà Tu Ý vài tờ phân cảnh kịch bản gốc: "Là Thẩm Viêm cho Tống Chí một bạt tai —— cậu nhìn đi."
Tác giả có lời muốn nói: Tả Nhiên: Vợ mình vẫn là không rõ, sầu.