Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường
  3. Chương 65: Đây Là Bà Chủ
Trước /65 Sau

Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 65: Đây Là Bà Chủ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đây là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt của ông chủ rất tốt, bình thường không cười cũng không sao, lúc cười lạnh càng làm lòng người kinh hãi hơn.

Mọi người đồng thanh kêu lên: “Ông chủ.”

Thẩm Yến nhìn lướt qua rồi khẽ vu.ốt càm: “Ừ.”

Đi đến chủ tịch đài ngồi xuống.

Trần Hổ ngồi ở bên trái đặt một chồng tài liệu văn bản ở trước mặt anh, cúi người nói nhỏ: “Anh Phi, báo cáo của quý này.”

“Ừ.” Anh cúi đầu nhanh chóng mở tập tài liệu văn bản ra, đôi mắt sắc lạnh, thâm thuý u ám.

Vừa ngẩng đầu liền gặp phải vẻ mặt khẩn trương lo lắng của đám người quăng tới, khóe miệng của anh không khỏi cong lên, thay đổi vẻ nghiêm túc lạnh lùng thường ngày: “Thành tích kinh doanh quý trước tốt lắm.

Mục tiêu năm ngoái và các nhiệm vụ cũng hoàn thành xuất sắc.

Mục tiêu nhiệm vụ của năm ngoái là cũng suôn sẻ thành công vượt mức mong đợi.

Năm nay, chúng ta tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Công ty chúng ta có kế hoạch đi ra thị trường trong vòng hai năm…”

Liếc qua thấy bộ dáng thật sự chăm chú của mọi người, khoé miệng có chút giương lên: “Theo cơ chế khuyến khích cổ phiếu của công ty, lúc đó nhân viên sẽ có kế hoạch chia cổ tức bằng cổ phiếu, sự phát triển của công ty cùng một nhịp thở với thu nhập của mọi người.

Hy vọng rằng mọi người sẽ góp thêm chút sức và tranh thủ để công ty có thể nhanh chóng được đưa ra thị trường.”

Mọi người sững sờ một lúc.

Chị Thái là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc bằng cách vỗ tay tán thưởng sau đó mọi người trong phòng họp mới theo đó phát ra một tràng vỗ tay như sấm.

Khó có thể tin được.

Hôm nay tâm trạng của ông chủ thật sự vui vẻ, ông chủ còn muốn chia cổ tức chia hoa hồng cho nhân viên, ông chủ thật đẹp trai quá!

Thẩm Yến cười một bên nói nhỏ với Trần Hổ đang ở bên cạnh: “A Hổ, cậu tới chủ trì đi.”

Trần Hổ gật đầu.

Thẩm Yến đứng dậy, lười biếng bắt chéo chân lên Nhị Lang ngồi sang một bên, im lặng nghe mọi người tiếp tục cuộc họp, một bên tay linh hoạt xoay bút.

Anh không thường xuyên mở các cuộc họp chỉ ngẫu nhiên dự thính.

Bây giờ đang quản lý một số công ty, anh biết rằng sức lực của một người là có hạn, với tư cách là người lãnh đạo chỉ cần làm tốt công việc kế hoạch định chiến lược chung của công ty và tập trung hoạch định đi theo phương hướng xây dựng chung của công ty.

Lúc trước Nguyên Thị cũng là một khu chợ đêm như thế.

Thấy lợi nhỏ mà đại sự không thành.

Sẽ đem phần lớn lợi nhuận nhượng suất đi và nuôi dưỡng một nhóm người có thể ra sức cho anh.

Biết cách chọn đúng người nào là nhân tài thì mới có thể sử dụng tốt nhất tài năng của họ.

Dám phân quyền cho và phải giỏi phân quyền.

Muốn làm được đại sự cần phải có bố cục sự nghiệp lớn.

Mạnh Kiều đi dạo một vòng trong văn phòng của anh, bình thường anh luôn làm việc rất nghiêm túc giữ mọi vật phẩm ngăn nắp, trật tự.

Trên đường đến văn phòng vừa rồi, thấy trong công ty có rất nhiều cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời trang, trong công ty giải trí cũng có rất nhiều nữ minh tinh xinh đẹp.

Mạnh Kiều đang suy nghĩ, nếu cô là một người đàn ông, vừa giàu có vừa quyền lực mà trước mặt lại toàn là mỹ nhân thì chắc hẳn sẽ ôm ấp yêu thương, đoán chừng trong lòng thật khó mà không loạn đúng không?

Về phần nhịp tim không lung lay của anh cô cũng không biết.

Nhưng thân mình không lung lay, cô biết rõ điều đó.

Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bừng đến mang tai, ngồi phịch xuống mặt ghế văn phòng của anh, nhàm chán tùy ý kéo ra ngăn kéo bàn làm việc.

Chậc chậc chậc, ngay cả laptop và bút máy trong ngăn kéo cũng được sắp xếp gọn gàng.

Không giống như lúc cô đọc sách lúc trước trong ngăn kéo luôn luôn bừa bộn.

Đôi mắt sáng ngời lên và tim đập loạn nhịp và phát hiện thấy một giấy gấp trái tim cũ nát với đôi cánh thiên thần.

Làm sao Thẩm Yến lại có vật như này?

Cô cầm trên tay xem kỹ một chút, tờ giấy đã ố vàng, bề ngoài rách nát nhưng vẫn có thể nhận ra là do cô gấp.

Không biết nó rơi vào tay anh từ lúc nào?

Trong ấn tượng, cũng chưa bao giờ cho anh giấy gấp nha.

Lòng không khỏi nóng bừng, lấy trong ví ra một tờ tiền màu đỏ, ở trên đó viết một lời nhắn nhủ chân thành, cẩn thận gấp lại thành hình d.ạng trái tim, lần này là trái tim đỏ không cánh.

Đặt nó vào ngăn kéo của anh và xếp nó ở cùng với giấy gấp trước đó.

Sau khi Thẩm Yến trở về sau cuộc họp, vừa mở cửa phòng làm việc, đã nhìn thấy Mạnh Kiều đang ngồi ở chỗ của mình, trên tay cầm cây bút không biết đang vẽ cái gì, vẻ mặt rất nghiêm túc và tập trung.

Anh câu môi cười toe toét, đóng cửa bước tới.

Hai cánh tay vòng lại ôm chặt cô từ phía sau lưng, tựa cằm đặt lên vai cô hôn một cái lên mặt cô, đôi má vợ mềm như bánh ngọt còn thơm như đường.

Ôn nhu nhẹ giọng hỏi: “Vợ à đang vẽ cái gì vậy?”

Giọng anh vừa nhỏ lại vừa trầm còn mơ hồ mang theo sự vui vẻ.

Hơi thở quanh quẩn đọng lại bên tai, cảm giác ngứa ngáy.

Tim cô không khỏi đập nhanh hơn, sắc mặt hơi ửng hồng, đưa tờ giấy cho anh xem, cười híp mắt nói: “Hơi nhàm chán nên tùy tiện vẽ nguệch ngoạc, anh không phải muốn đưa em đi gặp Trương Tĩnh Dung sao? Bây giờ chúng ta đi thôi được không? Em vẫn còn muốn chụp ảnh chung với cô ấy.

Anh liếc nhìn bức vẽ nguệch ngoạc do vợ vẽ, đó là một bức tranh vẽ con hồ ly hoạt họa đang cười, khóe mắt cong xuống, không nhịn được cười nói: “Vợ à, nó cười rộ lên đặc biệt trông giống như em.

Mạnh Kiều nghẹn, nghĩ thầm vốn người cô vẽ trong bức vẽ chính là anh.

Anh cẩn thận cất tờ giấy cô vẽ nguệch ngoạc đi, kẹp vào Laptop để trên bàn, mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi qua đó ngay.”

“Vâng.” Cô ngoan ngoãn trả lời và đứng dậy.

Bị anh nắm tay cùng nhau bước ra khỏi văn phòng lên tầng bốn.

Tầng một là quầy lễ tân và studio, tầng hai là khu vực văn phòng, cũng có phòng họp và studio.

Tầng 3 và tầng 4 là các khu chức năng, có phòng tập thể dục, phòng ăn uống, hai phòng thu âm, các phòng tập nhảy, rất nhiều phòng thanh nhạc, v.v.

Mọi người nhìn thấy Thẩm Yến đều chào một cách kính trọng và hét lên “Ông chủ.”

Đều không ngoại lệ họ sẽ nhìn Mạnh Kiều đang đứng bên cạnh anh mặc một chiếc áo khoác màu hồng.

Tất cả đều đang đoán già đoán non về quan hệ của cô và ông chủ.

Mạnh Kiều bị nhìn có chút không thoải mái, Thẩm Yến quay đầu liếc nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười, buông lỏng tay ra đổi thành đi bên cạnh vòng tay ôm cô, cúi người ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Vợ à đừng ngại ngùng, em là bà chủ mà.”

“Vâng.” Giọng cô nhu thuận đáp.

Nhìn thấy ánh mắt càng thêm kinh ngạc hơn của mọi người, không còn cách nào đành phải kéo miệng cười với mọi người.

Sếp đưa một người phụ nữ đến công ty, sếp cười rất đẹp lại còn dịu dàng, sếp thân mật ôm cô đi lại? Tất cả mọi người đều há hốc mồm cho rằng điều đó thật khó tin.

Hai người đến một chỗ ghi hình nhìn thấy thần tượng Trương Tĩnh Dung của cô xuyên qua cửa sổ kính cách âm.

Lúc nghe đài phát thanh ở Bách Trượng Ao trước đây, cảm thấy giọng cô ấy rất mềm mại rất êm tai du dương cho rằng cô ấy sẽ là một người phụ nữ dịu dàng.

Bây giờ đã được nhìn thấy người thật.

Khoảng 25 tuổi, giá trị nhan sắc khá cao, ăn mặc hợp thời trang.

Cô ấy có mái tóc xoăn gợn sóng nhỏ màu đen phổ biến, khuôn mặt hạt dưa, miệng anh đào nhỏ nhắn và ngũ quan tinh xảo, là một tiểu thư xinh đẹp.

Trương Tĩnh Dung đang đeo tai nghe ghi âm một bài hát.

Phát hiện ra Thẩm Yến ở sau mặt kính, thấy cô ấy mỉm cười nhiệt tình vẫy tay chào mình qua tấm kính.

Mạnh Kiều nghiêng đầu liếc Thẩm Yến thoáng qua.

Tên này mỉm cười còn gật đầu nữa sao?

Phát giác được vợ ở bên cạnh đang nhìn mình, anh quay đầu lại, nhẹ nhàng cười nói: “Vợ à, ánh mắt của em thật tốt, cô ấy là Trương Tĩnh Dung.

Anh đã đưa cô ấy tới đây từ công ty giải trí của người khác.

Gần đây, hai album đã được phát hành và bán rất chạy.

Bây giờ đang thu âm bài hát mới, em có muốn nghe chúng không? “

“Muốn.” Cô gật đầu lên tiếng.

Thẩm Yến kéo cô ngồi xuống, cầm lấy chiếc tai nghe do nhân viên công tác đưa tới cho, đeo lên trên đầu cô.

Tiếng hát rất dễ nghe trước sau vẫn hay như mọi khi.

Chính là trực giác của phụ nữ, Trương Tĩnh Dung hẳn là không có ý tốt với Thẩm Yến.

Thích cười lại chủ động.

Cô ấy giống hệt bộ dáng Mạnh Kiều hồi đó, tựa hồ trông cô ấy có vẻ đẹp nhưng trong lòng đột nhiên có cảm thấy nguy cơ.

Nghe xong một hồi, cô tháo tai nghe ra, nói với Thẩm Yến đang đứng bên cạnh, “Chồng à, chúng ta về nhà đi.”

Anh hơi ngẩn ra, rõ ràng rất vui mừng mong chờ trước khi đến, đôi mắt cười rất tươi, bất chợt đôi mắt liền ảm đạm xuống vợ bị làm sao vậy?

Anh duỗi tay ra cười: “Đi thôi.”

Mạnh Kiều đặt tay vào lòng bàn tay anh, anh tự nhiên mà nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay anh, hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng thu âm.

Trực tiếp đi xuống lầu.

Ngồi vào xe, cô đặt tay để lên chân anh, cẩn thận mà nghịch ngợm.

Bàn tay vợ rất nhỏ, lòng bàn tay còn nhiều thịt, các ngón dài cầm trong tay cũng trở nên mềm mũn.

Cười trêu đùa nói: “Người xưa nói bàn tay to cầm củi, bàn tay nhỏ cầm được phúc.

Vợ anh thật sự là người có phúc”.

Thấy trên mặt cô vẫn không có biểu cảm gì, không biết cô đang nghĩ gì?

Anh nhấc cô ngồi lên đùi mình bằng cả hai tay.

Cô bỗng chốc kinh ngạc, vỗ bờ vai anh, cười nói nhỏ: “Chú Đạt còn đang ở đây mà.”

Anh câu môi cười: “Không sợ.”

Anh lại ghé vào bên tai cô, trầm thấp giọng nói: “Chỉ cần em không động đậy, anh cũng mặc kệ không làm gì khác, chỉ cần ôm em trò chuyện một chút là được.”

“Ồ.” Mặt cô có hơi đỏ, quay qua nhìn xem khuôn mặt tươi cười của anh, cảm thấy lần ăn dấm chua này không thể giải thích được, hình như mình ra vẻ có chút làm kiêu.

Ở Bách Trượng Ao, người dân vất vả phấn đấu, ba bữa cơm cũng không no bụng, khi người trong thôn đi tìm đối tượng kết hôn thì ngoại hình không phải là điều kiện quan trọng hàng đầu mà sự cần cù và trung thực mới là điều quan trọng nhất.

Rõ ràng, Thẩm Yến không hoàn toàn phù hợp.

Lục Nguyên được các cô gái trong làng hoan nghênh hơn anh.

Giờ đây Hương Thị đã khác, trên xã hội có quá nhiều cám dỗ, hơn nữa người đàn ông của cô thực sự rất ưu tú.

Cánh tay trái ôm chặt eo cô, tay phải nắm chặt tay cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cô, bối rối hỏi: “Vợ à, sao em lại không vui hả?”

Cô nằm trên bờ vai dày rộng của anh thì thầm vào tai anh, “Em sẽ nói cho anh biết khi về đến nhà.”

Anh không ép buộc cô, cong môi cười, một tay vòng qua eo thon của cô, một tay đặt lên sau lưng cô, vỗ nhẹ tựa như muốn an ủi cô.

Về đến nhà cũng đã là chạng vạng tối, khi dì Tưởng nhìn thấy ông chủ trở về cùng với phu nhân trong tay, mở miệng hỏi: “Ông chủ.

Bữa tối bắt đầu lúc mấy giờ?”

Thẩm Yến liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Bảy giờ rưỡi ăn tối đi.”

Dì Tưởng: “Được.”

Hai người thay dép, sau khi Mạnh Kiều cởi áo khoác ra đem treo lên, cô trực tiếp xoay người đi vào phòng ngủ, Thẩm Yến đi theo sau cô.

Vừa bước vào phòng, anh đã nhanh chóng đóng cửa lại còn khóa trái.

Mạnh Kiều đi vào phòng chứa quần áo lấy một bộ đồ lông nhung ở nhà để nó lên trên giường.

Anh ngồi trên giường, kéo cô tới nhẹ giọng hỏi: “Vợ à, bà giờ em nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra được không?”

Phỏng đoán chuyện không vui đã xảy ra sau khi cô đến nhà Nhiếp Phượng.

Mạnh Kiều chuyển sang d.ạng chân ngồi trên đùi anh và yên lặng nhìn anh chăm chú, ngũ quan thâm thuý, lông mày kiếm lớn lên thật sự rất đẹp trai, đôi mắt anh đào lại mang theo một chút vô lại.

Đây đúng là thời điểm người đàn ông có lực hấp dẫn nhất.

Với cái tư thế ngồi này của vợ, khóe miệng anh không khỏi cong lên: “Vợ à, có chuyện gì vậy?”

Cô không trả lời, đôi mắt long lanh, hai tay đặt lên bờ vai anh, cánh môi đặt lên đôi môi gợi cảm của anh, nhẹ nhàng m.út qua một cái rồi dừng lại.

Anh hơi giật mình, khoảnh khắc đôi môi cô rời khỏi khuôn mặt anh, anh dùng bàn tay to nắm lấy sau ót cô, dùng sức để giữ cô không thể rời đi, rồi lần nữa chiếm lấy môi cô, tiến nhanh thẳng vào, điên cuồng mà say mê.

Hai người nhắm mắt lại, vừa hôn vừa vu.ốt ve nhau khiến nụ hôn càng thêm sâu.

Hồi lâu, anh cảm giác được cô khó thở, liền tách ra một chút khoảng cách, nhìn đôi môi hồng nhuận bị anh hôn, đôi mắt ngập nước ở trước mặt vợ anh không có bất kỳ lý trí gì, yết hầu lăn lộn, không thể chịu đựng được nữa lại muốn hôn.

Nhớ tới tâm trạng cô không tốt, dùng trán mình áp vào trán cô khẽ gọi: “Vợ.”

“Hả?” Cô thở hổn hển.

Giọng anh khàn khàn nói: “Em vì Trương Tĩnh Dung mà không vui sao?”

Thấy vợ không nói lời nào, chính là bản thân đã đoán đúng.

Khóe môi anh câu lên, ôm lấy eo cô, đặt cô lên giường, nằm ngửa ở bên cạnh cô, trầm thấp giọng cười nói: “Vợ à, em ghen à?”

Mạnh Kiều cũng cảm thấy sự ghen tuông này có chút không thể giải thích được, nhưng cô không thể kiềm chế được.

Vợ ghen, vợ quan tâm đến anh, nghĩ đến đây nụ cười của anh rất đậm, ôm cô vào trong lòng, dụi má vào đầu cô, ôn nhu nói: “Vợ à, trong lòng anh chỉ có em, ví như tình yêu cần có cái giá phải trả, nếu như không gặp được người thích hợp, anh sẽ không cân nhắc đến chuyện kết hôn, nếu như đã nhận định là em thì sẽ cả đời.”

Anh sờ ót sau đầu cô, hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Em là vợ của anh, anh có trách nhiệm bảo vệ hôn nhân của chúng ta, cũng sẽ không cho bất kỳ ai có cơ hội.

Vợ à, em cũng phải giống vậy, em lanh lợi như vậy ai mà không có ý tứ đến em.

Anh cũng tin rằng em nhìn ra được đúng không? Anh cũng lo lắng rằng em vừa ý người khác.”

“Nếu em không thích Trương Tĩnh Dung, anh có thể để công ty chấm dứt hợp đồng với cô ấy.

Đừng để người khác ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta nha? “

Mạnh Kiều nhắm mắt yên lặng nghe xong, nằm ở trên người anh, tay chân đặt lên trên người anh, nghe nhịp tim của anh đập bên tai ngửi thấy hương vị lạnh lùng trên người anh, cảm giác đặc biệt rất yên ổn.

Mỗi lần đều như thế này, mặc kệ không cần biết nghĩ ngợi lung tung gì, chỉ cần ở trong vòng tay anh, luôn có thể tìm được cảm giác an toàn, dường như không có chuyện gì là quan trọng, còn lại mọi chuyện cứ để anh suy nghĩ, có thể không cần kiêng nể gì cả có thể không cần sợ hãi điều gì.

Mạnh Kiều thấp giọng hỏi: “Vậy cô ấy có thể kiếm tiền cho công ty không?”

Thẩm Yến cười: “Vợ à, anh có đủ tiền.

Của anh là của em.

Không phải thẻ của anh đã cho em rồi sao? Vấn đề này em không cần phải suy nghĩ.”

Cô ghen tuông nói: “Nếu có thể kiếm tiền cho công ty, vậy thì tiếp tục dùng, chủ yếu là sau này không được phép cười với cô ấy.”

Anh cúi đầu xuống nhìn cô, mỉm cười lại hôn lên trán cô một cái nói: “Làm sao anh có thể cười với cô ấy được hả?”

Mạnh Kiều ngẩng mặt lên, bĩu môi nói: “Anh có, em thấy rõ ràng.”

Sự vui vẻ của anh thu thẳng vào đáy mắt: “Đó là bởi vì em ở bên cạnh anh, trong lòng anh rất vui vẻ, bất giác nở nụ cười.

Thật kỳ quái hôm nay A Hổ còn nói rằng anh luôn mỉm cười trong lúc họp, nhưng anh thậm chí không biết điều đó.

Vợ à, em tự mình ăn giấm chua hả? “

Cô chớp mắt mấy cái và nói: “Em cũng muốn ca hát”.

Anh giật mình, anh không muốn vợ mình xuất đầu lộ diện, nhìn bộ d.ạng nghiêm túc của cô, sợ cô tức giận nên không đành lòng cự tuyệt được, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai tròn trịa của cô, nhất thời trầm mặc một lát nói: “Vợ à, em thích ca hát, anh liền thu cho em một cái album, nhưng không thể lên trên sân khấu hát có được hay không?”

Anh bình thường làm việc ít xuất đầu lộ diện.

Nếu không phải có cơ hội giành được vị trí lãnh sự danh dự tại buổi tối tiệc từ thiện, anh đã không tham dự bất kỳ bữa tiệc nơi công cộng nào.

Thậm chí càng không muốn vợ mình trở thành tâm điểm và bị những người đàn ông khác nhìn chằm chằm.

Mạnh Kiều suy nghĩ một chút, mục đích chính là tìm một chuyện mà cô có hứng thú, cô không muốn trở thành một người phu nhân giàu có không có việc gì làm cả ngày.

Không quan trọng có lên sân khấu hay không.

Cô mỉm cười híp mắt và gật đầu: “Vâng, cũng được.”

Sau khi đạt được câu trả lời thỏa đáng, anh đưa bàn tay lớn vu.ốt ve sau lưng cô, cười cưng chiều nói: “Vợ thật tốt.”

Sau khi hiểu ra vấn đề, vốn định muốn hôn lên môi anh một cái để thưởng cho anh, nhưng khi nghiêng đầu nhìn anh, tình cờ nhìn thấy yết hầu của anh đang lên xuống.

Vì vậy, cô nghiêng người, hôn một cái lên yết hầu của anh nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn chồng, em đi tắm rửa rồi ăn cơm.”

Vừa định đứng dậy, đột nhiên bị anh kéo lấy tay, lại ngã xuống, ôm cô trong tay xoay người đè xuố.ng, hô hấp nặng nề thở sâu một hơi, khàn khàn nói: “Cùng nhau tắm rửa.”

Dì Tưởng nhìn thời gian cũng đã gần tám giờ tối, vậy mà phu nhân và ông chủ vẫn chưa ra.

Thức ăn đã được bày sẵn trên bàn.

Khi bước tới cửa định gõ cửa, thì nghe thấy loáng thoáng có tiếng trong phòng, mặt bà đỏ bừng lên, bỏ tay đang giơ xuống rồi lặng lẽ bước đi.

Thầm nghĩ, cảm tình vợ chồng ông chủ thật tốt.

Lặng lẽ cất thức ăn trên bàn rồi đặt lại vào trong nồi ở phòng bếp để giữ ấm..

Quảng cáo
Trước /65 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!

Copyright © 2022 - MTruyện.net