Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nương Tử Nhà Ta Không Phải Yêu (Dịch
  3. Chương 8: Chúng Ta Là Xà Yêu!
Trước /24 Sau

Nương Tử Nhà Ta Không Phải Yêu (Dịch

Chương 8: Chúng Ta Là Xà Yêu!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tăng nhân trước mặt vạm vỡ khôi ngô.

Trên cổ có đeo một chuỗi tràng hạt lớn của Phật Môn, lúc đứng yên, tư thái giống như một bức tượng đồng, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.

Nhìn thoáng qua là có thể biết một thân tu hành của người này không hề tầm thường.

“Đã trễ thế này rồi, đại sư là chuẩn bị đi dạo kỹ viện sao?” Trần Mục hỏi.

Tăng nhân nở một nụ cười hòa nhã, thấy Trần Mục một tay đặt trên thước sắt liền cao giọng tuyên một câu phật hiệu, thản nhiên nói:

“Thí chủ không cần khẩn tương, bần tăng không có ác ý.”

“Ah, ta hiểu rồi.”

Trần Mục cởi giày, khó khăn lấy ra một đồng tiền đen nhánh đưa cho đối phương, giọng điệu có chút bất đắc dĩ và xấu hổ: “Cũng chỉ còn chút này, trên người ta không còn hàng tích trữ gì khác nữa, bị vợ ép khô mất rồi.”

“Thí chủ, bần tăng cũng không phải là ——”

“Cầm đi, ngươi đừng ghét bỏ, người tu hành ở bên ngoài hóa duyên cũng không dễ dàng, màn trời chiếu đất.”

“Thí chủ hiểu lầm rồi, bần tăng thật ra là ——”

“Cầm!!”

Tăng nhân nhanh nhẹn cầm lấy đồng tiền cất vào trong tay áo.

Đúng lúc này, một đội nha dịch tuần tra nghe thấy động tĩnh liền đi tới, Trần Mục đưa tay ra hiệu an toàn, sau đó lại quay đầu hỏi: “Có siêu độ không?”

“Biết một chút.”

“Gần đây có không ít người chết, có lẽ vong linh của các nàng vẫn còn đang du đãng ở đây, ngươi là người tu hành, lòng dạ từ bi siêu độ cho các nàng một chút đi.” Trần Mục chỉ về phía Cúc Xuân Lâu.

Tăng nhân theo hướng tay Trần Mục chỉ nhìn sang, đứng vậy một hồi lâu, hai tay chắp lại, biểu tình thương xót: “Được.”

“Đa tạ.” Trần Mục cười cười, lúc này mới bỏ cây thước sắt ở trên cổ đối phương xuống.

Tăng nhân nhẹ nhàng thở ra.

Thấy Trần Mục muốn rời đi, hắn lại vội nói:

“Thí chủ trước hết nghe bần tăng nói một lời đã, bần tăng thấy ấn đường thí chủ đã biến thành màu đen, nguyên dương chi khí tan rã, chỉ sợ trong nhà có giấu yêu nghiệt...”

“Xin hỏi đại sư đến từ đâu, tu hành ở chùa miếu nào?” Trần Mục đột nhiên hỏi.

“Bần tăng có nguyên nhân mới đến.”

“Thế thì cút về.”

“Thí chủ, bần tăng cũng không phải đang nói bừa lung tung, trong nhà thí chủ thật sự có yêu nghiệt. Có lẽ... yêu nghiệt kia chính là phu nhân của ngài.”

Gương mặt tăng nhân kéo căng ra, tím tái như tấm sắt, giọng nói trở nên trầm hơn một chút.

Nghe nói như vậy, nụ cười còn sót lại trên mặt Trần Mục dần dần biến mất: “Đại sư nói vợ ta không phải là người?”

“A Di Đà Phật, quý phu nhân xác thực không phải người!” Ánh mắt của tăng nhân như mũi dao.

Hắn nhìn thấy cây thước sắt trong tay Trần Mục lại chậm rãi giơ lên, mặt lại không đổi sắc.

Dáng vẻ hòa thượng ta muốn chống đến cùng.

Trần Mục mặt không đổi theo dõi hắn, dần dần lộ ra nụ cười, đè thấp giọng nói: “Ngươi nói đúng rồi, nàng quả thực không phải người.”

“Ngươi... ngươi biết?” Tăng nhân kinh ngạc.

Trần Mục kẹp xích sắt dưới nách, giọng điệu mỉa mai nói: “Mỗi tháng chỉ cho chồng mình một văn tiền tiêu vặt, ngươi nói xem, đây là chuyện mà người có thể làm ra sao?”

Nói xong liền quay người bỏ đi.

Trần Mục cũng không phải là đang nói đùa.

Mặc dù hắn dựa vào một bạch phú mỹ, nhưng tiền tài đều là do nương tử quản, hơn nữa bổng lộc mỗi tháng của hắn còn phải nộp lên đủ số.

Cực kỳ thê thảm.

Tăng nhân trầm mặc.

Đây quả thật không phải chuyện người có thể làm ra.

Cũng có thể nói, có liên quan tới ta cái rắm!

Giọng nói của tăng nhân trầm nặng như sắt đá, lại nói: “Thí chủ, bần tăng nhắc lại một lần, nương tử nhà ngươi chính là yêu tinh tu hành ngàn năm!”

Trần Mục dừng chân, quay đầu nhìn hắn.

“Là cái gì?”

“Yêu tinh!”

“Ngươi nói đúng rồi, nàng chính là yêu tinh!”

Trần Mục hạ giọng, tiếp tục nói: “Tối hôm trước giằng co nửa đêm, eo ta bây giờ vẫn còn đau nhức, không phải yêu tinh thì là cái gì? Có thấy thuốc trong tay ta không? Mẹ nó, là thuốc bổ thận đó!”

“...”

Mắt thấy bóng lưng Trần Mục nhỏ dần, thần sắc tăng nhân lạnh nhạt.

Hồi lâu sau, hắn mới than nhẹ một tiếng: “Yêu mê tâm khiếu.”

--- ---

Đi qua con hẻm nhỏ Lang Gia mới xây, Trần Mục về đến nhà.

Tiểu viện cũng không lớn, được cái tinh xảo, là nhà mới mà Bạch Tiêm Vũ mua được từ một vị phú ông tinh thần sa sút, tiêu phí không ít.

Trong sân có hòn non bộ cùng đủ loại hoa cỏ, nhìn khá thanh lịch.

Vòng qua chỗ rẽ hành lang, Trần Mục nhìn thấy xa xa có một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh nhạt đang bưng mâm đựng trái cây đi tới dưới ánh trăng.

Tư thái thướt tha, bước chân nhẹ nhàng.

“Đã trễ thế này rồi, nha đầu kia còn chưa ngủ?”

Liếc nhìn thiếu nữ, trong lòng Trần Mục nổi lên ý định trêu đùa, liền lùi trở về chỗ rẽ sau tường, lẳng lặng chờ đợi.

Nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy tiếng bước chân đến gần.

Hắn nhịn không được ngó đầu ra nhìn, liền chạm mặt một con rắn nhỏ màu xanh, cái lưỡi đỏ tươi của nó phun ra, con ngươi băng lãnh.

“Mẹ nó!”

Trần Mục kinh hãi lảo đảo lùi lại, suýt chút nữa đụng phải bàn đá sau lưng.

“Phụt, ha ha!”

Cô gái đối diện cười đến run rẩy cả người, một đường cong hoàn mỹ lắc lư trước ngực, cầm con rắn giả lắc lắc trong tay.

“Tỷ phu, lá gan ngươi cũng quá nhỏ rồi, có phải đàn ông không thế.”

Thiếu nữ này tên Thanh La, là muội muội của Bạch Tiêm Vũ.

Nói là muội muội, thật ra hai người cũng không có quan hệ máu mủ, đúng ra thì phải coi như là tỳ nữ thiếp thân.

Thanh La từ nhỏ đã được Bạch gia thu dưỡng, tình cảm chủ tớ của hai người sâu nặng, cho nên Bạch Tiêm Vũ vẫn luôn xem nàng như muội muội mà đối đãi.

Nha đầu này tính tình nhí nha nhí nhảnh, rất khiến người khác ưa thích.

Bị đối phương trêu đùa lại một trận, Trần Mục tức giận nói: “Con gái con đứa, chơi rắn cái gì.”

“Không chơi rắn thì chơi cái gì?”

Thanh La đi đến trước mặt Trần Mục, tay nhỏ trắng nõn duỗi ra, đặt trên ngực đối phương, cười nói: “Chẳng lẽ chơi tỷ phu?”

Trần Mục bị sặc một cái, không nói nên lời.

Cô nương này khiến người khác ưa thích, cái này không sai, nhưng có đối khi nói chuyện quá không kiêng kị gì, chẳng có chút xấu hổ nào.

“Ah? Ngươi mua nhiều thuốc như vậy làm gì?”

Thanh La thấy gói thuốc tán loạn trên mặt đất, sắc mặt cổ quái nhìn Trần Mục:

“Tỷ phu, thân thể này của ngươi cũng quá tệ rồi, còn trẻ như vậy đã phải uống thuốc, khó trách tỷ tỷ gần đây đều không về nhà.”

Trần Mục đã quen với lời nói nhảm của đối phương, cúi người nhặt thuốc lên, hỏi:

“Tỷ tỷ ngươi đâu?”

“Tỷ ấy đến nhà lão Vương sát vách học may quần áo rồi.”

“Lại đi?”

Sắc mặt Trần Mục có chút khó coi.

Gần đây tần số thê tử tới tiện thợ may của lão Vương sát vách càng ngày càng thường xuyên, có vài lần lúc trở về đã là đêm khuya.

Thậm chí hôm qua còn một đêm không về.

Trần Mục ngược lại không hề lo lắng sẽ có tình tiết ngưu đầu nhân gì diễn ra.

Dù sao thì vị gọi là ‘lão Vương’ kia có là một quả phụ có tiếng, bàn về mức độ mạnh mẽ thì không hề kém hơn tiếng rống của sư tử Hà Đông trong tin đồn.

Chỉ là gần đây huyện Thanh Ngọc xảy ra án mạng liên tiếp, khiến lòng người bàng hoàng.

Cả huyện đã bị một tầng mây đen bao phủ.

Dưới loại không khí này, Trần Mục đương nhiên sẽ lo lắng cho an nguy của thê tử, mặc dù tình cảm hai vợ chồng cũng không sâu đậm như trong mắt người ngoài.

-----

Dịch: MB

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tỷ Muội Hoa Đích Thiếp Thân Bảo Tiêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net