Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Bố Toàn Năng
  3. Chương 97: Phương thuốc tốt hơn
Trước /34 Sau

Ông Bố Toàn Năng

Chương 97: Phương thuốc tốt hơn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nghe Tần Vũ nói xong, Nhậm Kiến Tường cũng thấy hào hứng.

Anh cũng rất hào hứng với công thức thuốc của Tần Vũ, nhưng cùng với đó cũng có không ít đắn đo, anh cũng muốn cho vợ và con gái của mình một cuộc sống tốt hơn, nhưng chuyện mở công ty cũng rất phức tạp, ngay cả bản thân anh cũng không muốn chạy tới chạy lui.

Dường như Tần Vũ cũng cảm nhận được ý nghĩ của Nhậm Kiến Tường, anh ấy vội nói: "Haiz, cậu đừng cúp máy vội, phương án này mình đã đi nhờ vả sư phụ của mình rất lâu mới tìm ra được đấy".

Y thuật của Nhậm Kiến Tường rất tốt, nhưng Tần Vũ nghĩ, phương thuốc này chưa chắc Nhậm Kiến Tường đã có. Nhưng Tần Vũ cũng không định để anh nghiên cứu ngành này, thứ anh ấy đang quan tâm đến chính là y thuật và danh tiếng của Nhậm Kiến Tường.

Chỉ cần công ty có danh tiếng của Nhậm Kiến Tường thì mối làm ăn của hai người chắc chắn sẽ không phải lo lắng gì nhiều.

Dù gì Nhậm Kiến Tường cũng là thần y, rất nhiều người đều mong muốn được anh chữa trị, cho dù phải bỏ ra hàng nghìn tệ thì cũng đáng!

“Chỉ cần cậu đồng ý hợp tác với mình, khi có thu nhập, mình 60%, cậu 40%", Tần Vũ tính toán chốc lát rồi cắn răng nói.

Anh ấy lấy 60%, Nhậm Kiến Tường 40% lợi nhuận, đây đã là mức hợp lý nhất mà anh ấy có thể đưa ra rồi, vì công ty mới mở, thời gian đầu cần dùng khá nhiều tiền, anh ấy cũng cần tính toán kỹ trước cho sự phát triển của công ty.

"Cậu thấy sao? Bọn mình hợp tác nhé", Tần Vũ nói tiếp: "Lát nữa mình sẽ tới..."

“Không được, chuyện này mình phải suy nghĩ kỹ đã", Tần Vũ nói.

Tần Vũ ở đầu dây bên kia sắp tức phát điên, anh ấy đã nhún nhường nhiều như vậy mà, rốt cuộc Nhậm Kiến Tường còn muốn anh ấy làm gì nữa chứ? Vả lại, trông anh cũng có vẻ không hào hứng cho lắm.

Nhậm Kiến Tường thực sự không mấy hào hứng với chuyện này, anh biết ngành hàng mỹ phẩm này kiếm được nhiều tiền nhưng rủi ro cũng khá lớn, anh thấy không nhất thiết phải mạo hiểm đầu tư vào ngành này, dù gì hiện giờ anh vẫn đủ khả năng nuôi cả gia đình. Anh đang định từ chối, nhưng lại nghe thấy tiếng cười đùa của Diệp Uyên Thư.

Cô bé đang chơi rất vui với thú Tụ Linh.

Trẻ con rất nhanh lớn, giờ cô bé cũng đã bốn tuổi rồi. Nếu không sớm rửa gân cốt cho cô bé thì sẽ không có hiệu quả cao với việc tu luyện.

Nhậm Kiến Tường phút chốc sững người, anh phải làm gì mới có thể danh chính ngôn thuận giúp Diệp Uyên Thư cải thiện thể chất mà không bị người khác nghi ngờ đây?

"Người anh em, cậu nghĩ cho kỹ đi, đây là một cơ hội tốt đấy", Tần Vũ ở đầu dây bên kia bắt đầu rên rỉ.

Có thể công ty của Tần Vũ sẽ là một cái cớ hợp lý.

Nghĩ đến đây, Nhậm Kiến Tường khẽ cong môi rồi nói: "Mình đồng ý".

Nói xong, anh chỉ nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, hình như là Tần Vũ bị ngã, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiếng Tần Vũ hồ hởi đáp: "Được chứ! Người anh em, cậu đang ở đâu, mình lập tức mang công thức đến tìm cậu".

Anh ấy ôm niềm tin tuyệt đối rằng có thể để Nhậm Kiến Tường duyệt công thức này. Nếu ngay cả thần y như Nhậm Kiến Tường cũng duyệt thì chắc chắn sẽ bán rất chạy,.

Tần Vũ nóng lòng muốn bay ngay đến chỗ Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường thấy dáng vẻ của Tần Vũ bèn bật cười, ánh mắt thoáng hiện tia sáng.

“Người anh em, cậu xem đi, đây chính là công thức", Tần Vũ nóng vội lấy một hộp nhỏ từ trong túi ra. Sau đó, anh ấy chỉ vào nốt mụn trên mặt, khoe rằng: "Cậu nhìn cái mụn hai hôm trước của mình này, mình mới chỉ dùng thuốc này bôi chưa đến hai ngày đã mờ dần rồi, cậu thấy kỳ diệu không".

Nhậm Kiến Tường không để ý đến vẻ vui mừng của Tần Vũ, anh cầm lọ thuốc bôi đó lên và ngửi.

Ngửi xong, anh đã biết được thuốc này được làm từ những nguyên liệu nào. Người có thể vận dụng các nguyên liệu đó để chế tạo ra thuốc bôi này, chắc hẳn cũng rất có bản lĩnh.

“Quả thật, thuốc bôi này cũng được đấy", Nhậm Kiến Tường điềm nhiên nói, vẻ mặt cũng không mấy vui mừng.

Tần Vũ không hề phát hiện ra vẻ khác thường trên gương mặt Nhậm Kiến Tường: "Cậu thấy bọn mình lấy loại này làm thương hiệu được không? Mình nghĩ sẽ bán rất chạy".

"Nhưng hiệu quả của thuốc bôi này cũng ở mức khá thôi", thậm chí không thể đạt được đến cả mức khá, vế sau Nhậm Kiến Tường không nói với Tần Vũ.

"Cậu chỉ cần nói hiệu quả thuốc này ở mức khá thì chắc chắn cũng ổn".

Tần Vũ đang rất vui mừng nhưng những lời tiếp sau đây của Nhậm Kiến Tường lại khiến anh ấy sững người: "Nếu loại thuốc này trở thành một trong số các sản phẩm của bọn mình thì cũng gọi là tạm được thôi. Nếu lấy nó làm thương hiệu thì mình thấy chưa đủ".

Tần Vũ hơi khó hiểu, nhờ bôi thuốc đó mà mụn trên mặt anh ấy mờ dần, vậy mà chỉ được đánh giá là tạm được. Theo anh ấy thì những loại thuốc tốt thì không thể nào có hiệu quả nhanh được. Hơn thế nữa, các loại thuốc tốt anh ấy đều từng dùng qua, đều thấy không có hiệu quả bằng thuốc này.

Vậy mà chỉ được đánh giá là tạm ổn sao?

Tần Vũ không dám tin, anh ấy đợi Nhậm Kiến Tường nói tiếp, nhưng thấy anh không định nói gì nữa nên đành đứng dậy rời đi.

Rất nhanh ngay sau đó, Nhậm Kiến Tường quay lại, tay cầm một lọ nhỏ không mấy bắt mắt.

Chỉ thấy anh dùng tăm lấy thuốc ra ít một ít một, bôi lên mặt Tần Vũ.

"Cậu đang bôi gì thế? Mình không muốn bị hủy hoại nhan sắc đâu!", Tần Vũ hoang mang nói.

“Đây mới là thuốc mà mình thấy đủ điều kiện”, Nhậm Kiến Tường nói.

Tần Vũ có chút không phục, anh ất định phản bác nhưng nét mặt lại vô cùng lạnh lùng.

"Mặt của mình mát quá, rốt cuộc đây là thuốc gì vậy?”

“Đây là thuốc hồi nhan”, Nhậm Kiến Tường nói.

Đây là thuốc khi trước anh còn rảnh, xem công thức ở một cuốn sách cổ, sau đó điều chỉnh công thức một chút, mặc dù không có được hiệu quả như công thức cũ, nhưng thuốc này có thể phù hợp với tất cả mọi người.

“Cậu thấy công thức thuốc này và công thức thuốc của cậu, cái nào tốt hơn?”, Nhậm Kiến Tường hỏi.

Tần Vũ đưa tay lên sờ mụn trên mặt nhưng lại không thấy vết mụn nào, chỉ còn làn da trắng sáng, mịn màng.

Chiếc mụn trên mặt anh ấy đã biến mất.

Chiếc mụn trên mặt anh ấy thật sự đã biến mất!

Đây là chuyện mà anh ấy phải bỏ ra không ít tiền mà vẫn chưa làm được. Anh ấy chỉ mong thuốc này có thể bán ra được thị trường, nhưng loại thuốc của Nhậm Kiến Tường vừa bôi có chút ít đã không thấy đâu rồi.

“Kỳ lạ thật, hệt như đang dùng ma thuật vậy!”

"Cậu thấy công thức này thế nào?”

"Mình thấy rất thần kỳ! Hệt như có ma thuật vậy! Nếu dùng công thức này thì bọn mình sẽ kiếm bộn tiền!”, Tần Vũ mắt sáng bừng.

Trên thị trường có rất nhiều quảng cáo thuốc bôi phục hồi da và dưỡng da, nhưng thực tế, hiệu quả của mấy loại thuốc này là rất thấp. Nếu dùng loại thuốc này thì...

Anh ấy có thể tưởng tượng ra cảnh mình kiếm được rất nhiều tiền.

Quả nhiên, chỉ cần kéo theo Nhậm Kiến Tường thì chắc chắn sẽ có chuyện may, đến lúc đó, chỉ cần dựa vào căn nhà của anh ấy cũng đủ để phát triển ngành này.

Đã vậy, đây lại là phương thuốc của Nhậm Kiến Tường.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Có Mắt Âm Dương

Copyright © 2022 - MTruyện.net