Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phá Vân 2: Thôn Hải
  3. Chương 103
Trước /120 Sau

Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 103

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“A, anh nói Bành Uyển sao?” Quản lý trực ban của công viên nước xoa xoa tay cười nói, “Không có không có, cô ấy không phải nhân viên chỗ chúng tôi, nhưng cô ấy đã làm việc với chúng tôi hơn một tháng, cho nên mới……”

Ngô Vu phản ứng đầu tiên là: “Bán thời gian?”

“Cũng không phải, công ty cô ấy là nhà cung cấp của chúng tôi, cho nên bọn họ chịu trách nhiệm lắp đặt và bảo trì một số thiết bị giải trí”. Quản lý đứng tại cửa sổ văn phòng, cách cửa sổ thủy tinh chỉ hướng nơi xa ào ào xả nước: “Anh nhìn này ví dụ như thang trượt, vòng ngựa đu quay, quỷ giả bên trong nhà ma, còn có mấy hàng chỗ ngồi cố định kia…… Tất nhiên, nhà cung cấp của chúng tôi nhiều lắm không chỉ có bọn họ thôi, nhưng gần đây công ty bọn họ chịu trách nhiệm cập nhật một lô thiết bị mới, cho nên đoàn của Bành Uyển hàng ngày đều phải đến làm ở chỗ chúng tôi. Về phần nhân viên xuất sắc ấy à, cũng chưa từng xét duyệt nội bộ, đều là trưng bày cho du khách xem thôi, cô ấy ngày ngày làm việc với mọi người trong khu nhà ma, quan hệ tương đối tốt, nên mọi người cùng dắt tay nhau dán lên bảng.”

“……” Ngô Vu không biết nên nói gì nữa: “KPI của quản lý các anh cũng quá tùy ý rồi chứ?”

(KPI: Là chỉ số đánh giá hiệu quả công việc)

“Ôi, nghe anh nói kìa, chúng tôi tốt xấu gì cũng là đơn vị phụ trách nhiều việc mà!” Quản lý xoa xoa tay cười nói: “Anh chú ý một chút ở dưới bảng thông báo của chúng tôi liền sẽ phát hiện, tất cả nhân viên công tác ở đây đều là nhân viên ưu tú, thống nhất chụp một kiểu ảnh rồi để ở chỗ ấy cho du khách nhìn, mọi người cũng sẽ cảm thấy khu vui chơi của chúng tôi đặc biệt văn minh!”

Ngô Vu cùng Bộ Trọng Hoa liếc nhau một cái, hai người cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Trách không được Cục công an tra án tra tới bây giờ, vẫn không biết con tin làm việc ở khu vui chơi này, thì ra là mối quan hệ gắn bó kinh doanh trong một thời gian dài!!

—— Vậy bọn bắt cóc lựa chọn nơi này để giao con tin là vì cái gì, là vì Bành Uyển, hay là vì bọn bắt cóc cũng tự cho rằng cảnh sát sẽ không phát hiện ra mối liên hệ với khu vui chơi?

“Bành Uyển người này bình thường tính cách, nhân duyên, cử chỉ hành vi giao tiếp thế nào?” Bộ Trọng Hoa nhíu mày hỏi.

“Tôi không tiếp xúc nhiều, nhưng nghe nói cô ấy rất tốt, nếu không thì làm sao có thể hợp tác lâu như vậy được?” Ngữ khí của quản lý rất khẳng định, nghĩ nghĩ còn nói: “Chăm chỉ, tương đối đáng tin cậy, thanh tra phụ trách mảng của bọn họ cũng không đưa ra bất kỳ đòi hỏi nào; Nhân duyên rất tốt, thân thiện dễ mến, cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng những đồng nghiệp khác gây gổ đỏ mặt bao giờ; Thường ngày ra vào đều góp tiền ăn cơm, cũng chưa nghe nói bất kỳ sự việc kỳ lạ nào, ngay cả trong ấn tượng bình thường của tôi đến xem thì cũng là một nhân viên nữ phổ thông…… Ôi, nhiều quá nhất thời tôi cũng nhớ không nổi, anh có chuyện gì cụ thể muốn biết không?”

Ngô Vu hỏi: “Bình thường tiêu xài như thế nào?”

“Tiêu xài cũng rất bình thường, đi làm bằng xe điện, đeo một túi xách nhỏ, tất cả mọi người có nhà có miệng thì đều là người bình thường mà.”

“Gần đây không có đột nhiên kiếm được nhiều tiền à?”

“Dư dả? Dư dả cũng không có luôn”. Quản lý như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc*, vừa đi vừa về dò xét hai vị cảnh sát hình sự trước mặt này, rốt cục ức chế không được lòng hiếu kỳ đang sôi trào mãnh liệt: “Cho nên hai anh tới hỏi cô ấy là để làm gì, Bành Uyển xảy ra chuyện gì rồi sao?”

(“Hòa thượng sờ mãi không thấy tóc” nguyên văn “丈二和尚摸不着头脑” dịch sát nghĩa là “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não”, dùng để chỉ một người mù mờ, không hiểu rõ việc gì đang diễn ra.)

Ngô Vu nói: “Cũng không có, chủ yếu là ở phương diện tiền bạc này……”

“Cái gì? Tiền bạc?” Quản lý kinh hãi, “Chẳng lẽ mắt của tôi mờ không nhận ra được, cái xe điện kia của cô ấy là Rolls-Royce, còn túi xách nhỏ là Hermes hở?!”

Ngô Vu: “……”

Quản lý: “……”

Quản lý trung niên khoảng bốn mươi tuổi ánh mắt trông ngóng nhìn xem Ngô Vu, mặt mũi tràn đầy kích động và vui sướng vì trong sinh hoạt bình thường rốt cục cũng có chuyện hay để hóng, nếu như đây mà là manga, giờ phút này hẳn là đôi mắt của hắn cũng đang lấp lánh như thiếu nữ.

Ngô Vu thở dài, khách khí nói: “Không có không có, nhìn toàn thân khí phái này của anh, mới giống như Hermes ấy.”

Quản lý sững sờ, ngược lại bị khích lệ bất thình lình này làm cho bắt đầu ngại ngùng: “Nơi nào nơi nào, tôi nếu là Hermes vậy anh nhất định là Chanel!”

“Quản lý cùng nhân viên khu vui chơi đều nói cô ta gần đây không có biểu hiện bất thường nào, chính đồng nghiệp của cô ta trong công ty khi được gọi điện hỏi thăm cũng nói như vậy, bất luận tiền bạc, lời nói hay cách cư xử đều là một nữ nhân viên phổ thông ba mươi bốn tuổi, không có bất kỳ điểm nào đáng để chú ý”. Sau một giờ, hai người cuối cùng cũng kết thúc việc đặt câu hỏi bước ra khỏi công viên giải trí, Bộ Trọng Hoa vừa nghiêng đầu: “Em cảm thấy…… Ngô Vu?”

“Dạ?”

Bộ Trọng Hoa thuận ánh mắt của Ngô Vu nhìn lại, phía trước cổng công viên giải trí là các quầy hàng dài bán kẹo bông gòn đủ loại màu sắc.

“…… Em ăn không, bé Chanel?”

Ngô Vu nuốt ngụm nước bọt: “Ai thèm ăn chứ, ngay cả anh còn phải khống chế calo bảo trì dáng người, em lại càng……”

Bộ Trọng Hoa mỉm cười một cái, trực tiếp chen vào đám người, chốc lát giơ một đám mây hồng phấn to đùng đi ra, duới sự khước từ dối trá yếu mềm của Ngô Vu đưa cho cậu, “Không có việc gì, ăn đi ngoan, bảo trì không được thì thế nào, chẳng lẽ còn có cách khác à?”

Ngô Vu lập tức thả lỏng ý chí trong lòng liếm kẹo bông gòn.

Hai người lái G63 chạy về phân cục Nam Thành, Ngô Vu ngồi ở ghế phụ một tay cầm kẹo bông gòn, một tay vù vù lật ghi chép của Bành Uyển về các thiết bị lắp đặt ở công viên giải trí, Bộ Trọng Hoa theo các đuôi xe phía trước dừng đèn đỏ đạp xuống phanh: “Tóm tắt chung về công việc của Bành Uyển trong hai tháng qua là đặt hàng từ các nhà máy nội bộ của công ty hoặc các nhà cung cấp bên ngoài đúng thời gian và theo yêu cầu, sau đó, chúng được vận chuyển đến công viên giải trí nước để lắp đặt thiết bị và chạy thử. Các hạng mục bao gồm nhà ma, thang máy trong nhà và cầu nhảy nhà ma. Công việc này có hàm lượng kỹ thuật nhất định nên không dễ tìm người thay thế, bát cơm xem như tương đối ổn định.”

Ngô Vu không lên tiếng, nửa ngày khép lại quyển ghi chép thật dày, im lặng thở dài.

“Thế nào em?”

“Em đang suy nghĩ về Bành Uyển”.

Đèn xanh sáng lên, Bộ Trọng Hoa giẫm chân ga nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Nhớ ra điều gì của cô ta sao?”

Ngô Vu phản xạ có điều kiện muốn sờ thuốc, nhưng lại không nỡ buông cây kẹo bông gòn trong tay, liền giống như dự đoán của Bộ Trọng Hoa cứ như thế từ bỏ điếu thuốc, răng cắn cây kẹo nói: “Em đang suy nghĩ nếu như em là cô ấy, thời gian này làm sao vượt qua được. Cha ruột không phải người, mẹ ruột lại không còn ở đây, chồng thì vượt quá giới hạn, mẹ chồng khó chơi, bố chồng ham tiền như mạng; Ngoại trừ sau khi bị bắt cóc giả vờ giả vịt ân ái vài câu với chồng ra, người cả nhà luôn mồm kêu khóc đòi cháu trai, hai chữ con dâu giống như chưa từng tồn tại qua. Tất cả mọi người khi nhắc đến cô ấy đều là thân thiện, dễ mến, chăm chỉ chịu làm, người ít có cảm giác tồn tại nhất trong tập thể và ý chí cá nhân dễ bị bỏ qua nhất, vừa lúc chính là loại người như cô ấy”.

“Mà loại người này lại đi làm việc ở các công trình trong khu giải trí, như nhà ma, thang máy, cầu nhảy quỷ quái, đây đều là các thiết bị mang tính kích thích cao.” Ngô Vu ngửa đầu tựa trên ghế xe, không thể nói là có chút thương cảm hay là hoang đường, lắc đầu: “Cũng không biết là cô ấy có thật sự thích công việc này không”.

Bộ Trọng Hoa nhất thời im lặng, thật lâu sau trầm giọng nói: “Chỉ là công việc thôi em.”

“Xác thực nói thì nói như thế, nhưng cũng quá kỳ hoặc”. Ngô Vu xuất thần nhíu mày: “Bọn bắt cóc hết lần này tới lần khác đều lựa chọn địa điểm này làm nơi trao đổi tiền chuộc, còn có 444,444 tiền chuộc …… Em luôn cảm thấy con số này cũng không phải là giấy báo tử, nhưng đến tột cùng đại biểu cho cái gì thì lại không nghĩ ra.”

——444444, chết chết chết chết chết chết, chẳng lẽ còn có ẩn dụ đặc thù nào khác sao?

Ngay cả Bộ Trọng Hoa cũng vô kế khả thi, Ngô Vu mệt mỏi bấm một bên chân mày: “Nếu như hai tụi mình có thể giải ra ý nghĩa con số này, khả năng bản án cũng sẽ được phá.”

G63 uốn mình dưới bầu trời u ám của thành phố, lao thẳng vào phân cục công an Nam Thành, dừng ở bên dưới tòa nhà đội điều tra hình sự. 

Khóe mắt Bộ Trọng Hoa thoáng nhìn chung quanh thấy không có ai, cúi người thay Ngô Vu mở dây an toàn, hỏi: “Em bây giờ lên đó làm gì?”

“Em muốn tìm một người để xem liệu có thể tra ra tài liệu lý lịch chi tiết của Bành Uyển, Đinh Thịnh và Đặng Vui. Anh có lên cùng em không?”

Bộ Trọng Hoa ngồi dậy nhìn xem cậu, lắc đầu: “Hồ sơ khi còn bé của Bành Uyển liên lụy tới Vạn Trưởng Văn, bọn họ sẽ không để cho anh nhìn, sợ anh một người đơn thương độc mã đi nháo ra chuyện—— Nhưng mà có một việc lát nữa em phải nhớ kỹ”.

“Việc gì?”

“Nếu như em phát hiện ra manh mối, tự mình nói cho Liêu Cương hoặc Tống cục, đừng lập tức nói ra ở trước mặt tất cả mọi người.”

Ánh mắt Ngô Vu khẽ biến, trong chốc lát hiểu rõ lời anh còn chưa nói hết.

Bọn bắt cóc 8 giờ 15 gọi điện thoại tới yêu cầu tự thú, 8 giờ 25 toàn chi đội xuất phát, 10 giờ bọn bắt cóc bị súng giết chết, ngoại trừ chính nội bộ ra còn có ai biết được Đinh Thịnh cùng Đặng Vui đang chờ ở bãi sông? 10 giờ 30 chi đội đến hiện trường, 11 giờ triển khai lục soát toàn diện, 12 giờ tìm được xe cùng thi thể hai tên bắt cóc, nhiều người như vậy mang theo chó còn hao tốn thêm nửa giờ, hung thủ làm như thế nào để xác định được vị trí của Đinh Thịnh và Đặng Vui đồng thời cũng áp dụng giết người bằng súng? Hai người ở khoảng cách gần đối mặt với nhau, thanh âm của Bộ Trọng Hoa thấp mà ngưng trọng: “Ngay cả Hứa cục cũng là nửa đường mới biết được bọn bắt cóc muốn tự thú ở bãi sông, nói cách khác người ngay lập tức biết được tin này vốn không nhiều, vì sao động tác của hung thủ lại nhanh như thế?”

Mi tâm Ngô Vu nhíu lại: “Thế nhưng anh không thể xác định hung thủ là từ chỗ cảnh sát mới biết được bọn bắt cóc quyết định tự thú, anh phải nghĩ rằng nếu Vạn Trưởng Văn thực sự có liên quan đến vụ án này, người của ông ta lẽ ra phải theo dõi Đinh Thịnh và Đặng Vui chứ không phải là cảnh sát …..”

“Anh không thể khẳng định, nhưng cũng không thể loại bỏ hoài nghi”. Bộ Trọng Hoa sát gần đến bên tai Ngô Vu, nhẹ nhàng nói: “Nếu như nội bộ có vấn đề, vậy vấn đề nhất định xuất hiện ở kỹ trinh thám.”

Lúc này trong toà nhà có cảnh sát đi ra, Bộ Trọng Hoa kéo về phía sau mở ra chút khoảng cách, hai người trong không gian nhỏ hẹp nhìn nhau, sau đó Bộ Trọng Hoa gật đầu xuống xe.

“Tiểu Ngô trở về rồi? A Tiểu Ngô! Anh Ngô!……”

Toà nhà hình sự trinh sát người đến người đi, Ngô Vu có chút không quen khi vừa mới xuất hiện đã nhận được chào đón nồng nhiệt như vậy, cắm đầu ‘Ừ’ hai tiếng liền bước nhanh vào văn phòng, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc: “Ngô Vu!”

Cậu quay đầu lại, là Lâm Khoa.

Lâm Khoa cùng Vương Cửu Linh hai người đang ở trên lầu một thương lượng gì đó, chỉ thấy hắn dăm ba câu kết thúc cuộc trò chuyện với Vương Cửu Linh, vỗ vỗ vai Vương chủ nhiệm, sau đó xuyên qua hành lang sải bước đi về phía Ngô Vu: “Chiều nay cậu đi đâu vậy?”

—— Nếu như nội bộ có vấn đề, vậy vấn đề nhất định xuất hiện ở kỹ trinh thám.

Đuôi mắt Ngô Vu hơi đè nén lại, nhưng chi tiết này bất quá chỉ mới nửa giây, cậu lập tức bình thản nói: “Đi một chuyến tới công viên nước”.

Lâm Khoa đi đến trước mặt cậu, đứng vững bước chân: “Có phát hiện ra manh mối gì không?”

“Không có.”

“Đội trưởng Bộ đi cùng cậu?”

Hai người cứ như vậy mặt đối mặt mắt đối mắt nhìn nhau, cach nhau chỉ nửa thước, đồng sự tốp năm tốp ba sượt qua người, tiếng người huyên tạp lại dần dần đi xa.

Ngô Vu nói: “Ừ, anh ấy đi cùng với tôi”.

Lâm Khoa một tay cắm trong túi quần, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, tựa hồ đang trầm ngâm điều gì.

Nếu như nói Bộ Trọng Hoa và Giang Đình đều là loại người không kiêng kị thể hiện ra sự sắc xảo của bản thân, vậy thì Lâm Khoa hoàn toàn ngược lại, rất ít khi biểu hiện ra sự uy hiếp. Hắn một năm bốn mùa cơ bản đều mặc trang phục giống nhau: Áo sơ mi, quần tây bán trang trọng với giày da đế mềm hoặc là quần tây âu với giày da đế mềm bán trang trọng; Rất nhiều người lần đầu tiên gặp hắn, liền sẽ cảm thấy đây là một nhân viên văn phòng nghiêm khắc và cẩn trọng, rất chú ý đến việc tập thể dục.

Tuy nhiên, những cảnh sát tiếp xúc với việc buôn ma túy ở biên giới bấy lâu nay, kể cả công tác văn thư*, thậm chí là hậu cần, đều khác hẳn với các đồng nghiệp ở Đại lục. Một năm trước Ngô Vu gặp qua Lâm Khoa trước khi vây quét Cá Mập, dưới tình thế cấp bách hắn đã quơ lấy súng hướng về phía xe tải nổ liên tiếp một đường, cả một băng đạn dài lại trống rỗng trong chưa đầy nửa phút, người không quen cầm súng sẽ không đạt được tốc độ này.

(*Công tác văn thư: là những người làm công việc liên quan đến giấy tờ thường ngồi trong văn phòng)

Trừ cái đó ra, đại đa số thời điểm Lâm Khoa xuất hiện trước mặt Ngô Vu đều có biểu hiện vô cùng ôn hòa, hai người bọn họ đều biết đối phương có một mặt giống như mình, luôn quen với việc đem nửa cái chân giấu ở sau lưng trong bóng tối.

“Cùng một chỗ thì cùng một chỗ”. Lâm Khoa dừng một chút, nói: “Nhưng nếu có manh mối gì, phải lập tức nói ngay cho mọi người biết, nếu không chỉ sợ không ai có thể đuổi kịp tốc độ hành động của đội trưởng Bộ, đơn thương độc mã quá nguy hiểm.”

Hắn từ trong túi quần lấy ra gói thuốc, vừa muốn đổ ra hai điếu, đã thấy động tác Ngô Vu nhanh hơn, từ hộp thuốc lá của mình đổ ra hai điếu: “Hút không?”

Ánh mắt Lâm Khoa dừng lại, rơi vào điếu thuốc trong tay Ngô Vu, trong nháy mắt không khí giữa hai người ngưng kết lại.

Sau đó hắn tựa hồ phản ứng rất chậm, ngoài ý muốn nói: “Đây là lần đầu tiên cậu đưa thuốc cho tôi đó, thụ sủng nhược kinh. Lúc trước ở tổ tình báo đặc biệt còn……”

“Quy định không cho phép tùy tiện hút thuốc của người khác à?”

“Cũng không có”. Lâm Khoa dường như nhớ ra cái gì, khoan thai thở dài một ngụm: “Nhưng tôi cũng chỉ hút thuốc từ Trương Bác Minh mà thôi”.

“Hút tốt không?”

“Tạm được, mây khói mà thôi.”

Ngô Vu nói: “Chắc là dễ hút hơn nhiều so với thuốc của tôi.”

Ánh mắt Lâm Khoa một mực dừng tại điếu thuốc trên tay Ngô Vu, chỉ thấy hầu kết hắn trượt một vòng, sau đó cười lên: “Cũng không thể nói như vậy…… Ý nghĩa sao có thể dùng giá cả để cân nhắc.”

Nói xong hắn rốt cục cũng tiếp nhận cây khói kia, cắn ở giữa hàm răng mình, vừa muốn sờ bật lửa, trước mặt lại xoạt xoạt một tiếng vang nhỏ, Ngô Vu đã đánh lửa.

“Nếu anh nguyện ý giúp tôi điều tra tất cả tài liệu cặn kẽ của Vạn Trưởng Văn cùng Bành Uyển, tôi còn có thể tự tay giúp anh đốt thuốc.”

Lâm Khoa nhấc mắt, hai cặp mắt tĩnh mịch nhìn nhau, chỉ thấy ngọn lửa yếu ớt nhảy lên bên trong con ngươi bọn họ. Nửa ngày sau Lâm Khoa đem bật lửa của mình thả lại túi quần, cắn khói cười: “Được chứ, sao lại không được?”

Ngọn lửa cùng tàn thuốc vừa chạm liền tách ra, Lâm Khoa buông điếu thuốc, ra hiệu Ngô Vu đi theo mình đến văn phòng, thần sắc có vẻ như hững hờ: “Nhưng cậu đừng cầm đi cho đội trưởng Bộ nhìn. Cấp trên yêu cầu anh ta né tránh là có đạo lý, người thường rất hay bởi vì cảm xúc hận thù mãnh liệt mà ảnh hưởng đến phán đoán chuyên nghiệp, bởi vậy trong giai đoạn phá án và bắt giam né tránh chỉ là một loại cơ chế bảo vệ thôi.”

Ngô Vu nói: “Tôi hiểu.”

Lâm Khoa mở cửa, ra hiệu mời.

Lâm Khoa ở phân cục công an Nam Thành thuộc về ngoại viện, theo phong cách của hắn mà nói thì văn phòng này rất đơn giản, thật không thể sánh bằng văn phòng điều tra mạng của hắn ở Sở Công an Vân Điền luôn có một người đứng gác bên ngoài. Hắn bật máy tính lên, ra hiệu cho Ngô Vu ngồi xuống: “Chỉ nhìn trên máy tính thôi, đừng xuất file ra.”

“Tất cả đều ở đây?”

“Không thể nói là tất cả, nhưng đây là toàn bộ tư liệu tôi có thể tiếp xúc”. Lâm Khoa vẩy một bên lông mày: “Dù sao đối với cậu trọng điểm cũng chỉ là nội dung trước lúc bốn tuổi của cô ta thôi, không đúng sao?”

Hắn nói không sai, hai người đều hiểu rõ ——mục tiêu lớn nhất của Ngô Vu không phải là Bành Uyển, mà là người cha Vạn Trưởng Văn đã ném cô xuống nước lúc bốn tuổi.

Mộ tổ tiên của Vạn Trưởng Văn nằm ở phía Bắc, nhưng gã lại cưới một người vợ và xây dựng nhà máy sản xuất ma túy dọc theo bờ biển. Khi Bành Uyển được sinh ra, Vạn Trưởng Văn đã đào được hũ vàng đầu tiên đó chính là tinh chế ra metyl amphetamine amin có độ tinh khiết cao. Sau đó, công việc kinh doanh của gã mở rộng rất nhanh chỉ trong vòng sáu tháng, gã xây một biệt thự cạnh bờ biển với con đường dày đặc dẫn thẳng vào cảng, tàu cao tốc đậu quanh năm trên bờ; Chỉ cần nghe thấy tiếng còi báo động cảnh sát đến gần, gã có thể sơ tán khỏi biệt thự chỉ trong 30 giây, đến cảng theo con đường bí mật trong 4 phút, và đi thuyền cao tốc ra biển trong 6 phút, về khả năng chống ma tuý hàng hải ở những năm 80, thậm chí ngay cả một sợi tóc của gã cũng không động được.

Về phần Bành Uyển, mặc dù Vạn Trưởng Văn người này cực độ trọng nam khinh nữ, nhưng con gái đến cùng cũng không phải là nhặt được, trước năm bốn tuổi cuộc sống của cô hẳn là vô cùng giàu có. Từ tư liệu mạng nội bộ đến nhìn, năm đó biệt thự Vạn gia thuê đến 22 người giúp việc, phân biệt phụ trách việc nhà, nấu cơm, vườn hoa, lái xe, mức độ phú quý là điều hiển nhiên, chỉ là không biết liệu Bành Uyển có còn lưu giữ những ký ức về cuộc sống giàu có mà lúc nhỏ cô từng sở hữu hay không.

Nhưng tất cả những xa hoa này đều kết thúc đột ngột ngay khi cảnh sát đột kích vào ngôi làng sản xuất ma túy cách đây 30 năm. Vào thời điểm đó, toàn bộ ngôi làng chỉ có một vài người thoát khỏi, Vạn Trưởng Văn là một trong số đó, gã mở một lối đi bí mật bên trong căn biệt thự khi lực lượng cảnh sát vũ trang xâm nhập vào ngôi làng, trong khi cảnh sát vẫn đang chiến đấu đẫm máu với những tên buôn ma túy liều mạng mang lựu đạn tự chế ở phía trước, gã đã mang theo vợ con, cùng hai tâm phúc của mình xông lên ca nô, đang chuẩn bị bỏ trốn mất dạng thì lại phát hiện ra một vấn đề trí mạng——

Quá tải.

Bởi vì dưới đáy thuyền ca nô cất giấu 15 kg vàng ròng, đó là tiền vốn Vạn Trưởng Văn chuẩn bị để khi đào vong đến Miến Điện sẽ đông sơn tái khởi.

“Người chế ma tuý khó tìm, vợ lại là người trưởng thành tất sẽ kêu to phản kháng, cho nên chỉ có thể ném đứa con xuống trước.” Ngô Vu thở ra một hơi, hướng về sau dựa vào thành ghế: “Mà đứa trẻ bốn tuổi thể trọng không sai biệt lắm cũng tầm 15 kg, chẳng khác nào dùng mệnh của con lão đổi lấy vàng thỏi.”

“Đúng vậy”. Lâm Khoa nói, “Chỉ là Vạn Trưởng Văn hẳn cũng không nghĩ đến gã bên này đem con gái ném xuống nước, bên kia vợ gã cũng nhảy xuống theo…… Về sau vợ gã bị phán hoãn thi hành án, hình phạt cũng không được chấp hành thực tế, bởi vì thiếu khuyết chứng cứ phạm tội mấu chốt, mà vợ của gã lúc ấy còn đang mang thai.”

“Bành Uyển có em trai em gái?”

“Không có, thai chết. Đoán chừng cũng liên quan đến việc rơi xuống nước”

Ngô Vu gật đầu không nói, xuất thần một lát, đột nhiên thấp giọng nói: “Cũng không nhất định”.

“Hả?” Lâm Khoa không kịp phản ứng.

“Vạn Trưởng Văn không nhất định là chưa từng nghĩ tới vợ của lão sẽ nhảy xuống theo. Bởi vì lão cũng không xác định được phải ném bao nhiêu người ra, thì ca nô mới có thể chạy”.

Không khí đột nhiên lâm vào yên tĩnh, hai người đều không lên tiếng, chỉ có một tia ác ý khiến người không rét mà run xuyên qua ba mươi năm thời gian, chậm rãi tràn ngập trong phòng làm việc.

Thật lâu sau Ngô Vu mới ngồi dậy thở ra một hơi: “Súc sinh còn biết che chở con mình, con người một khi dính vào ma tuý, thật là ngay cả súc sinh cũng không bằng.”

Tay cậu vừa đụng phải con chuột, đột nhiên đuôi mắt nhẹ nhàng khẽ động, cảm giác được bên cạnh thân quăng tới một ánh mắt bí ẩn —— Lâm Khoa.

Lâm Khoa quan sát cậu, ánh mắt lạnh lẽo cẩn thận, không buông tha bất cứ biến hoá nhỏ bé nào cậu bày ra trên khuôn mặt.

Ngô Vu bất động thanh sắc, cũng không nói gì, vuốt qua trang kế tiếp trên màn hình. Đó là thông tin linh tinh được chuyển từ công ty Bành Uyển – năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở, hồ sơ vay góp, lương, phúc lợi và tiền thưởng, các đơn đặt hàng nội bộ mà cô đã ký, các thiết bị mà cô đề cập, các dự án công viên mà cô đã hợp tác và tên của nhân viên cập cảng khách hàng,…. một phần của hồ sơ cập cảng Ngô Vu đã thấy trong văn phòng quản lý công viên nước, tuy nhiên, sau khi đọc tất cả các bản kê khai công việc, cậu nhận ra rằng hầu hết các bản cập nhật trước đây của Bành Uyển đều là vòng đu quay ngựa gỗ và hộp âm nhạc phiêu lưu, hay là các loại công trình thư giãn như vòng đu quay, đây là lần thứ nhất cô nhận vào hạng mục giải trí kích thích kinh hãi.

Ngô Vu lật đến trang kế tiếp, con chuột đột nhiên dừng lại, lại trở về trang trước, nhìn chằm chằm lít nha lít nhít từng dãy số lượng.

Nhà ma, thang máy, cao ốc nhảy lầu ma quỷ.

Một suy đoán mông lung đột nhiên thăng lên trong lòng, khiến cho ánh mắt Ngô Vu dần thay đổi.

Bành Uyển là dạng người gì?

Cô nhìn những đứa trẻ vui đùa trong công viên giải trí mỗi ngày, được cha bồng mẹ bế, cô đã nghĩ gì trong lòng? 

Lâm Khoa mẫn cảm nheo mắt lại: “Cậu thế nào?”

“…… Không có gì,” thần sắc Ngô Vu có chút hoảng hốt, đứng dậy khoát tay chặn hắn lại: “Tôi đi toilet”.

“Chờ đã!” Lâm Khoa dùng sức kéo cậu lại: “Cậu có phải đã phát hiện ra gì không? Đừng hành động một mình!”

“Tôi đi toilet xong sẽ nói cho anh biết……”

“Nói cho tôi biết trước rồi đi toilet!”

Ngô Vu hất tay hắn ra: “Làm gì vậy, tôi tiêu chảy!”

Lâm Khoa: “……”

Lâm Khoa trợn mắt hốc mồm, trơ mắt nhìn xem Ngô Vu đầu cũng không quay lại xông ra văn phòng, ngạc nhiên nói: “Tôi chẳng lẽ không xứng để cậu nghĩ ra một lý do đuổi đi đàng hoàng sao?”

Ngô Vu bước nhanh xông qua hành lang, suy đoán mơ hồ không rõ tựa như đoàn đay rối, đầu sợi ở chỗ sâu thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng bất luận có bới móc thế nào đều không thể hiện rõ chân dung. Cách đó không xa Liêu Cương đang đứng trước cửa phòng điều tra và giải quyết công việc, xa xa nhìn thấy cậu chạy tới, đưa tay muốn gọi lại cậu nói gì đó, nhưng ngay sau đó liền bị Ngô Vu làm ra tư thế im lặng nghiêm khắc chặn trở về, cả người nghẹn ngào tại chỗ, nhìn cậu vội vàng chạy tới phòng làm việc của đội điều tra tội phạm dưới lầu.

“Đội trưởng Bộ!”

Một thân ảnh thẳng tắp quen thuộc đang đứng ở đầu bậc thang, quay đầu quả nhiên là Bộ Trọng Hoa, gặp thấy Ngô Vu lập tức: “Anh đang có chuyện muốn tìm em!”

“Em cũng có!” Ngô Vu sải bước tiến lên, hai người sóng vai cấp tốc xông ra hành lang, bên ngoài cao ốc gió lớn thổi bay góc áo, chỉ thấy bước chân Ngô Vu không ngừng trầm giọng nói: “Chúng ta lập tức trở về công viên trò chơi một chuyến.”

“Thế nào?”

“—— Bên trong căn nhà ma kia có khả năng thật sự giấu quỷ.”

Bước chân Bộ Trọng Hoa đột nhiên dừng lại, một tay còn duy trì tư thế cầm lấy chìa khoá chuẩn bị mở G63, hai người nhìn nhau.

“…… Chúng ta phải đi đến khu bến cảng trước”. Giọng nói của Bộ Trọng Hoa căng thẳng, bầu trời ngày một tối cứ như đè nặng lên nóc văn phòng công an quận Nam Thành: “Mười phút trước tài khoản Weibo của Đinh Thịnh đăng nhập ở khu bến cảng, hiện tại chỉ có anh biết, ba phút sau tin tức này sẽ thông qua lưới trinh thám truyền khắp toàn chi đội.”

Quảng cáo
Trước /120 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Hữu Vô Hạn Lược Đoạt Gia Tốc Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net