Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phá Vân 2: Thôn Hải
  3. Chương 106
Trước /120 Sau

Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 106

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Cô hận con của mình?”

Bành Uyển cười ngây ngốc: “Anh không thể lý giải đúng chứ, cảnh sát?—— A, cũng khó trách, anh nhất định là sinh ra trong một gia đình tốt, một cặp cha mẹ vô cùng tốt…… Mà anh còn là nam.”

Ngô Vu bắt lấy bàn tay lạnh của Bộ Trọng Hoa, dùng toàn lực nắm chặt.

Không khí dường như đọng lại trong căn nhà kho tích đầy nấm mốc, nửa ngày sau mới nghe Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói: “…… Cha mẹ tôi đích thật là người rất tốt.”

“Con trai sẽ không hiểu loại cảm giác này.” Bành Uyển không phát hiện ra dị dạng nhỏ của Bộ Trọng Hoa, cô vẫn ôn nhu vuốt ve tấm lưng con trai nhỏ, nhìn qua bụi bặm trong không khí, thanh âm nhẹ như đang nói mớ: “Trước kia Bảo Bảo còn nằm trong ngực tôi bú sữa, tôi nhìn mặt của nó, đều nghĩ đây hết thảy là vì cái gì? Vì cái gì tôi nhận hết tội để lớn lên, chịu nhiều đau khổ sống đến bây giờ, sau đó lần nữa ở trước Quỷ Môn quan chịu một đao, liều sống liều chết sinh ra một bé trai? Vì cái gì tất cả mọi người đều yêu nó như vậy, nguyện ý cho nó toàn bộ sự coi trọng cùng chú ý, cả nhà keo kiệt của Lão Đào cũng nguyện ý vì nó móc ra hơn bốn mươi bốn vạn?”

Nước mắt của cô chảy dọc theo gương mặt, nhưng vẫn mỉm cười: “Ngay cả người cha ba mươi năm không gặp trở về cũng là vì nó, vì cái gì đây?”

Xung quanh an tĩnh đến dọa người, Bộ Trọng Hoa trầm mặc hồi lâu, mới hỏi: “Là Vạn Trưởng Văn chủ động liên hệ với cô?”

“Ừ, ông ta vừa về nước liền gọi điện thoại cho tôi, há miệng liền hỏi con trai tôi, nhưng không nói mình núp ở chỗ nào. Tôi cũng không biết ông ta làm thế nào biết được số điện thoại và địa chỉ của tôi, có lẽ là Tần Xuyên nói cho ông ta biết —— Nhưng không quan trọng”. Hai mắt Bành Uyển nhìn qua hư không trước mặt, nhướn mày: “Một khắc khi tôi nhận cuộc điện thoại của ông ta, liền ý thức được đây là cơ hội hiếm có trong đời tôi, là cơ hội duy nhất để có thể thoát ly khỏi loại sinh hoạt rách nát này. Suy nghĩ duy nhất của tôi chính là làm thế nào để ve sầu thoát xác.”

“Cho nên cô giả mạo Đào Chính Khánh đi tìm Đinh Thịnh?”

“Không, là Đinh Thịnh tìm tới Đào Chính Khánh trước, tên chồng ngu xuẩn kia của tôi thậm chí còn không biết mình sớm đã bị Trương Phi bán”. Bành Uyển cười châm chọc một tiếng: “Có một đêm Đinh Thịnh uống say gọi vào điện thoại chồng tôi, có thể là muốn uy hiếp anh ta? Hoặc là mắng anh ta hai câu lấy ít tiền? Vừa lúc chồng tôi đang tắm, tôi liền dập điện thoại, đột nhiên ý thức được mình có thể lợi dụng loại quan hệ này làm ra một vở kịch hoàn mỹ. Thế là ngày thứ hai tôi dùng số điện thoại di động của chồng đăng kí một tài khoản Wechat, kết bạn với Đinh Thịnh, nói xin lỗi hắn vì đã chơi vợ hắn, nhưng tiền trong nhà đều bị cha mẹ quản rất gắt gao, tôi nguyện ý cùng hắn liên thủ diễn trò bày ra một vở bắt cóc giả, tiền chuộc là 444,444 NDT.”

Ngô Vu hỏi: “Đinh Thịnh không nghi ngờ?”

Bành Uyển cười một cái: “Nghi ngờ gì chứ? Thanh niên 20 tuổi, thi đại học nộp giấy trắng, không có tâm tư học hành, vòng bạn bè cả ngày toàn cần sa, bóng cười, khát vọng kiếm tiền cao muốn chết ấy chứ, hắn còn có trí thông minh à? Đầu óc đáng thương sớm đã bị khí cười đánh thành bột nhão rồi.”

—— Cô mặc dù điên cuồng, nhưng mắt nhìn người lại chuẩn hơn so với chồng của mình.

“Tôi vì chuyện này đã bày ra rất lâu, có khi cả đêm mở mắt thức trắng cho đến rạng sáng, đem mỗi chi tiết đều trước trước sau sau nghĩ thấu, nghĩ khắp tất cả biến số, thậm chí chạy đến chỗ thùng rác thả tiền chuộc thăm dò mấy ngày. Tôi để Đinh Thịnh lấy địa điểm phóng thích ‘con tin’ là ở cổng sau công viên giải trí, bởi vì tôi hết sức quen thuộc các điểm mù của camera giám sát, có thể thần không biết quỷ không hay trà trộn vào nhà ma của công viên lấy xương người mũ giáp mang đi, sau đó đem theo con trai biến mất tại chỗ, tất cả cảnh sát đều sẽ tưởng rằng là do Đào Chính Khánh cấu kết cả nhà tình nhân hại chết vợ mình”. Bành Uyển cười một tiếng, nhìn về phía Ngô Vu, chậm rãi lắc đầu: “Tôi chỉ là không nghĩ tới ở Tân Hải vậy mà còn có dạng công an như hai anh đây, nếu như tôi sớm biết, nếu như tôi sớm biết…… Chuyện bây giờ hẳn đã thành một bộ dáng khác.”

Ngô Vu nhất thời im lặng, Bộ Trọng Hoa hỏi: “Nếu như tôi đoán không sai, ngày đó đêm khuya trên bờ sông bọn bắt cóc gọi điện thoại cho cảnh sát yêu cầu tự thú, cũng là do cô thúc đẩy?”

Bành Uyển đột nhiên an tĩnh lại, cô dù sao cũng là người bình thường, trải qua sinh tử vẫn có sợ hãi, thật lâu mới miễn cưỡng nói: “Ừ, bởi vì lúc ấy hai thằng ngu kia cùng đường mạt lộ, vậy mà muốn giết con tin.”

Bộ Trọng Hoa đoán được tình huống phát triển lúc ấy đến về sau, mặc dù là câu nghi vấn nhưng âm cuối lại bình thẳng: “Cho nên cô chỉ có thể lập tức thẳng thắn?”

“…… Đúng, tôi không còn lựa chọn nào khác”. Bành Uyển ép buộc mình ngẩng đầu: “Tôi nói cho hắn biết, tôi nguyện ý tự thú với cảnh sát, đây hết thảy đều do tôi thuê hai người bọn họ đùa ác với nhà chồng, dạng này của hai người họ không được tính là phạm tội, không cần chịu trách nhiệm hình sự.”

“Không được! Tôi có biện pháp giúp cậu, tôi có biện pháp ——!!”

“Phốc” một tiếng máu tươi văng khắp nơi, Bành Uyển ngã trên bãi sông mưa to, che lấy cánh tay gãy thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu thảm thiết.

Đinh Thịnh cùng Đặng Vui liếc nhau, dẫu sao cũng chưa từng giết người, nhìn thấy máu đổ cũng có chút e sợ, cưỡng ép kiềm chế cuồng loạn ở tim: “Cô, cô nói cái gì?”

“Việc này đều do tôi làm, là tôi giả mạo Đào Chính Khánh đi tìm cậu, từ đầu tới đuôi đều là tôi! Cú điện thoại kia là tôi dùng phần mềm biến âm gọi cho cậu! Tôi chỉ là muốn tranh thủ sự chú ý của chồng một lần nữa!” Chưa hề thiết lập qua lí do thoái thác nhưng Bành Uyển lại vô cùng tự nhiên nói liền một mạch: “Tôi nguyện ý tự thú với cảnh sát, nói việc này đều là do tôi thuê hai cậu đùa ác, tôi căn bản không bị bắt cóc, đều là tự nguyện đi cùng hai cậu! Đừng giết tôi! Giết tôi các cậu thật sự sẽ ngồi tù!!”

Hai tên bắt cóc không thể tin vào lỗ tai mình, cặp mắt của Đinh Thịnh nháy nửa ngày, đột nhiên một tay xách lấy cổ áo Bành Uyển: “Là cô?! Từ đầu tới cuối tìm tôi thương lượng việc này đều là cô?!—— Con mẹ nó cô điên rồi hả?!”

Bành Uyển than thở khóc lóc: “Tôi chỉ là một người phụ nữ đáng thương bị chồng vứt bỏ, tôi cũng không có cách nào, đều là chủ ý của tôi! Tôi nguyện ý thừa nhận với cảnh sát!”

Đinh Thịnh quả thực trợn mắt hốc mồm: “*** mẹ nó cô……”

“Cậu bây giờ hoặc là giết tôi, cả một đời trốn trốn tránh tránh bị cảnh sát truy nã, Trung Quốc mặc dù rất lớn nhưng cậu cũng không thể trốn cho đến chết; Hoặc là cậu giúp tôi gọi điện thoại cho cảnh sát tự thú.” Bành Uyển nghiến răng nói ra, ép buộc mình từng chữ đều nhắm thẳng vào cặp mắt hung ác của kẻ bắt cóc: “Thứ nhất là tôi tự nguyện đi cùng hai cậu, cho nên các cậu không phạm vào tội bắt cóc, thứ hai các cậu đã chủ động gọi điện thoại cho cảnh sát, tự thú thêm tố giác có thể tính là lập công. Hai lần cộng lại nhiều nhất chỉ phê bình giáo dục, căn bản không phạm pháp, càng không cần phát triển thành tình huống ngồi tù! Nhưng giết mẹ con chúng tôi hai cậu liền xong rồi!!”

Hai tên bắt cóc nhìn nhau, đều chấn kinh nói không ra lời.

“Cái nào nặng cái nào nhẹ tự cậu suy nghĩ kỹ càng, tuyệt đối đừng làm ra chuyện điên rồ!” Bành Uyển một phát bắt được tay Đinh Thịnh, khàn cả giọng quát: “Các cậu còn trẻ! Đừng làm chuyện điên rồ!!”

……

“Hai thằng ngu xuẩn kia đều sợ ngây người, thương lượng vài câu liền gọi điện thoại cho các anh muốn tự thú, lúc ấy tôi ở ngay bên cạnh nghe thấy rõ ràng, trong lòng tự biết cha tôi lần này muốn triệt triệt để để từ bỏ tôi —— Từ sau một khắc khi vụ án bắt cóc phát sinh trở đi ông ta liền không xen vào chết sống của tôi nữa.” Bành Uyển run rẩy hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi chờ ở bãi sông, chờ xe cảnh sát chạy tới, chờ tôi bị còng tiến vào cục cảnh sát…… Nhưng tôi vạn vạn không nghĩ tới vậy mà không phải cảnh sát đến trước”.

Bành Uyển vùi đầu, ngón tay dùng sức cắm vào tóc, móng tay gắt gao bóp lấy da đầu mình, dùng sức tới nỗi xương ngón tay cũng lồi hết cả ra. Bộ Trọng Hoa nhíu mày hỏi: “Hung thủ là mấy kẻ cầm súng?”

Trọn vẹn nửa ngày, Bành Uyển mới phát ra thanh âm run rẩy, nâng lên gương mặt trắng bệch phát xanh nói: “…… Không, là thủ hạ của cha tôi”.

Ngô Vu cùng Bộ Trọng Hoa đồng thời dừng lại.

“Cha tôi muốn giết tôi, ông ta sợ tôi rơi vào tay cảnh sát sẽ khai ra ông ta, liền đem tôi nhốt tại nơi này…… Muốn giết tôi”.

Ngô Vu vô ý thức nhìn về phía Bộ Trọng Hoa, đối diện ánh mắt Bộ Trọng Hoa cũng kinh ngạc như cậu, sau đó hai người đồng thời chuyển hướng nhìn về đứa bé trong ngực Bành Uyển.

Chẳng lẽ bọn họ đều tính sai?

Chẳng lẽ đối với Vạn Trưởng Văn mà nói, con gái của mình sinh ra đứa cháu trai duy nhất cũng là người dưng, vì bớt chút phiền phức mà xử lý đứa nhỏ, dứt khoát trảm sạch một kẻ cũng không chừa?

“Cô xác định là cha cô, Bành Uyển?” Ngô Vu chần chờ nói, “Căn cứ tin tức cuối cùng chúng tôi nhận được, xương người mũ giáp còn đang ở trong nhà ma, nếu như đối phương thật sự là cha cô, vậy tại sao lão lại không đi lấy?”

Đây thật ra là sự tình rất vi diệu, mặc dù mới vừa rồi Ngô Vu không chút lưu tình nào vạch trần màn tự biên tự diễn của vụ bắt cóc, nhưng thái độ của Bành Uyển đối với cậu ngược lại rất hòa hoãn, lúc nói chuyện cô nhất quyết không chịu nhìn Bộ Trọng Hoa, mấy lần đều nhìn thẳng mặt Ngô Vu, dường như trong tiềm thức cũng không đem mâu thuẫn cùng chán ghét dành cho cảnh sát đặt lên người Ngô Vu.

Đây có lẽ là sự mẫn cảm với ngữ khí cực đoan được bồi dưỡng trong quá trình trưởng thành của cô, dù cho nó có nhỏ đến mức nào thì thái độ, thậm chí ánh mắt khác biệt của người ta đối với cô, cô đều có thể cảm nhận được rõ ràng.

“Bởi vì tôi không đem việc giấu xương người mũ giáp trong nhà ma nói cho bất kỳ kẻ nào, kể cả cha tôi”. Cô nở nụ cười khổ: “Có phải là rất buồn cười không? Mặc dù biết mình vô dụng, mặc dù biết mệnh mình tiện, nhưng tôi vẫn là nhịn không được muốn tại chút ít điểm không đáng nói này bắt được chút ‘tay cầm’ của đối phương…… Dù rằng không một ai để ý, dù rằng căn bản ‘tay cầm’ này vốn cũng không có tác dụng.”

(‘Tay cầm’: dùng để chỉ một điểm yếu của đối phương mà mình nắm giữ)

Giống như dựa vào cách này trong hư vô mờ mịt liền có thể để cho bản thân cảm nhận được chút ít cảm giác an toàn.

Giống như dựa vào cách liền có thể lấy được dũng khí, bước vào vực sâu mặt ngoài kim quang mê người nhưng thực tế lại không đường quay đầu.

Bộ Trọng Hoa siết chặt bả vai Ngô Vu, Ngô Vu cũng ngẩng đầu, hai người đều từ trong ánh mắt của đối phương thấy được hoài nghi cùng không xác định.

Người đưa Bành Uyển tới nơi này thật sự là Vạn Trưởng Văn?

Coi như Vạn Trưởng Văn không giống với tưởng tượng của cảnh sát, căn bản không thèm để ý đến đứa cháu ngoại đích tôn này, nhưng lão vì sao lại muốn đem Bộ Trọng Hoa cùng Ngô Vu cũng nhốt vào trong đây?

Hai cảnh sát hình sự trưởng thành cũng không yếu đuối như Bành Uyển, nếu quả thật muốn giết bọn họ thì liền nên dứt khoát động thủ sớm một chút, nếu không thiên trường địa cửu đêm dài lắm mộng, Vạn Trưởng Văn đời này giết không chỉ một cảnh sát hẳn phải rất rõ điểm này mới đúng.

Như vậy đối phương đến cùng là ai, đem bọn họ một mạch giam lại đến tột cùng là vì cái gì?

“Bảo Bảo, Bảo Bảo ngoan, Bảo Bảo ngoan……” Đứa bé trong ngực Bành Uyển đại khái là thật sự khó chịu, khàn giọng khóc lên, cô tranh thủ thời gian lung lay ôm hun vài tiếng, đứa bé tựa ở trong ngực cô lại nặng nề ngủ mê man.

Ngô Vu đã hơi phát sốt. Cậu tựa bên trong khuỷu tay Bộ Trọng Hoa, suy yếu an tĩnh nhìn qua hai mẹ con cô, dường như xuyên thấu qua một màn này nhớ lại mảnh hồi ức vụn vặt cực kỳ lâu trước đây, hồi lâu thấp giọng nói: “Cô vẫn yêu đứa bé này sao?”

Bàn tay vỗ về con của Bành Uyển dừng lại.

“…… Yêu”. Cô thản nhiên nói, “Đây là đứa bé trai duy nhất của mẹ tôi, là chính căn ba đời nhà Lão Đào, sao có thể không yêu đây?”

Ngô Vu nhìn qua cô, không biết nên nói gì.

“Anh biết mẹ tôi năm đó sinh ra tử thai không, cảnh sát?” Bành Uyển lúc này đột nhiên nổi lên hứng thú nói chuyện, mỉm cười nói: “Là một bé trai đã đủ tháng.”

Lần này ngay cả Bộ Trọng Hoa cũng không biết có thể nói gì.

“Mẹ tôi cả đời này đều hận tôi, có khi tôi thật cảm thấy bà hận tôi hận đến chết đi. Từ nhỏ bà đã nói với tôi rằng có rất nhiều người đàn ông tìm tới bà, nhưng bà đều không gặp, bà sợ tìm bố dượng rồi sẽ không đối xử tốt với tôi; Về sau bà xuống dốc, nói đều là do tôi không tự giác, hại bà phải tốn tâm tư quản tôi học tập, cho nên lãnh đạo cảm thấy chất lượng công việc của bà không bằng người khác. Tôi vừa đi làm, một tiếng bà liền có thể gọi cho tôi năm, sáu mươi cuộc gọi nhỡ, tôi trốn bên trong toilet công ty gọi lại, điện thoại đối diện liền nổi trận lôi đình nói tôi là Bạch Nhãn Lang, cánh cứng cáp rồi, không nghe điện thoại của bà nữa, tương lai chắc cũng sẽ không quan tâm đến chết sống của bà; Về sau tôi cùng Đào Chính Khánh yêu đương, tan tầm trở về muộn hai tiếng, bà ngay tại nhà quẳng đồ phá cửa châm chọc tôi, nói tôi tốn thời gian tốn tinh lực đi lấy lòng đàn ông, sợ là đã không còn chờ nổi muốn đi làm người của nhà khác—— Nhưng có lẽ bà đã quên người thúc tôi đi xem mắt kết hôn chính là bà, phụ nữ qua hai mươi lăm còn chưa chịu gả thì sống tiếp cũng vô dụng, đây đều là bà nói”.

Bành Uyển mang theo nước mắt cười cười, bình tĩnh nhìn qua không khí u ám mông lung: “Tôi cảm thấy bà rất hận tôi, nhưng cũng rất yêu tôi. Khi còn bé trong nhà ăn trứng gà, bà ăn lòng trắng trứng, lòng đỏ cho tôi ăn, khó khăn mua được cá, tôi ăn thịt cá, bà toàn ăn đầu cá đuôi cá. Sau khi lớn lên bà thường xuyên nói với tôi một người mẹ khi mang thai sẽ có bao nhiêu gian nan, vì nuôi lớn tôi bà không nỡ ăn không nỡ uống, rơi xuống một thân tật bệnh, đời này chịu khổ tất cả đều vì tôi…… Về sau bà ngã bệnh, nằm trên giường bệnh nói đời này của bà để dành được tất cả mọi thứ đều lưu lại cho tôi, tôi là sinh mệnh kéo dài của bà, chỉ cần tôi sống tốt bà có chết cũng cam tâm.”

Nước mắt liên tiếp từ cằm Bành Uyển đánh rơi trên mặt đất, trong tro bụi tóe lên bọt nước nho nhỏ.

“Nhưng mấy ngày cuối đời, bà nằm trên giường bệnh ý thức không được thanh tỉnh, bên trong miệng niệm niệm lải nhải lại tử thai kia, nói đó là đứa con trai quý giá nhưng không thể sống…… Tôi thế mới biết bà nguyên lai là hối hận, chí ít ở sâu trong nội tâm là hối hận. Nếu như ba mươi năm trước bà không nhảy xuống thuyền cứu tôi, nếu như bà không ngâm mình trong nước lạnh tháng giêng, nếu như bà bình an thuận lợi sinh cho cha tôi một đứa bé trai chính căn duy nhất……”

Ngô Vu khàn khàn thở dài: “Bành uyển, cô——”

“Nhưng đã thành dạng này, vậy tại sao lúc trước lại nhảy xuống thuyền cứu tôi? Vì cái gì đã cứu tôi còn hận tôi?” Bành Uyển mở to hai mắt, như đang cố nhìn qua người cha không tồn tại trong hư không, thần tình trên mặt giống như đang khóc lại cũng giống như đang cười: “Vì cái gì trong lòng bà hận tôi, một bên lại yêu tôi đây?!”

Trong yết hầu Ngô Vu như bị một khối rắn chua nóng chặn lại, chắn đến nỗi cậu không phát ra được thanh âm nào, lúc này đầu vai cậu bị tay Bộ Trọng Hoa vây quanh dùng sức vỗ vỗ: “Trên đời này quan hệ giữa cha mẹ và con cái hoàn toàn chỉ có yêu mà không có hận là rất ít, Bành Uyển”.

Đây là lần thứ nhất Bộ Trọng Hoa dùng tên để gọi mà không phải là xưng ‘Cô’.

“Có gia đình yêu nhiều hơn hận, có gia đình hận nhiều hơn yêu, có gia đình yêu hận hỗn hợp, khó thể phân rõ. Cho dù mặt ngoài nhìn qua tất cả đều là gia đình hạnh phúc mỹ mãn, nhưng vẫn có thể tồn tại thất vọng cùng bất bình mà người ngoài khó lòng nhìn thấy, chỉ là chúng vĩnh viễn bị đặt sâu trong nội tâm, mãi mãi cũng sẽ không ở trong trạng thái thanh tỉnh tố tại người mà ra”. Bộ Trọng Hoa chậm rãi: “Một số cha mẹ dùng sự đau đớn tột cùng và nghiến răng để chứng minh tình yêu của họ, việc này không thể nói rõ, cũng rất khó giải thích. Chúng ta chỉ có thể tự mình chậm rãi học hỏi trong những tháng năm dài đằng đẵng mà thôi.”

…… Bành Uyển dựa bên tường co rút hít vài hơi khí, đột nhiên la hét hỏi: “Anh dựa vào cái gì nói như vậy? Anh làm thế nào biết? Anh——”

“Tôi biết, bởi vì tôi cũng từng hận qua cha mẹ mình”.

Lệ khí của Bành Uyển đột nhiên bị chế trụ.

“Nhưng dẫu yêu hận thế nào thì giờ đây cũng đã không thể làm nên chuyện gì”, Bộ Trọng Hoa trầm mặc một lát, thanh âm đặc biệt trầm thấp: “Tôi chỉ có thể để tự mình mang theo nó đi về phía trước. Tôi cùng cô đều chỉ có thể mang theo nó đi về phía trước.”

Đôi mắt của Bành Uyển rốt cục cũng dần dần xê dịch về phía anh, con ngươi tối tăm khiếp người, lại trống rỗng.

Qua không biết bao lâu, bên trong lờ mờ tối chậm rãi chảy ra tiếng khóc, lập tức biến thành tiếng khóc thét kiềm chế không chỗ phát tiết.

Ngô Vu không quay đầu nhìn thần sắc giờ phút này của Bộ Trọng Hoa, chỉ đưa tay kéo cánh tay của anh, vòng ở trước người mình dùng sức siết chặt, giống như là trao một cái ôm im ắng chặt chẽ.

…… Bộ Trọng Hoa cũng không lên tiếng, chốc lát đem mặt chôn ở trong gáy cậu, thở ra một ngụm khí nóng hổi sức cùng lực kiệt.

—— Ngay tại lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Bọn bắt cóc rốt cuộc cũng đến!

Tai sao Ngô Vu khẽ động, bắp thịt toàn thân kéo căng, vừa muốn đứng dậy lại bị đằng sau kéo một phát!

“Anh……”

Bộ Trọng Hoa một tay làm ra tư thế nghiêm khắc không cho phép Ngô Vu tiến tới, tay kia nắm lấy tấm gạch, vịn tường bước nhanh tiến lên, đứng ở trước của sắt đóng chặt ngừng thở.

Phù phù, phù phù, phù phù.

Không khí đột nhiên lâm vào tĩnh lặng, Bành Uyển mở to mắt gắt gao cắn vào tay mình, Ngô Vu nắm chặt tường nhìn chằm chằm then cửa, cánh tay nắm lấy tấm gạch của Bộ Trọng Hoa cũng nổi lên gân xanh. Ngắn ngủi mấy giây lại gian nan như không có cuối cùng, trái tim của tất cả mọi người đều trong không gian tĩnh mịch bị đè ép đến cực hạn——

Sau một khắc, trong khe cửa đưa vào một tờ giấy.

Chốc lát tất cả mọi người nhìn chằm chằm một nửa tờ giấy kia, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.

Đây là muốn làm gì? Bọn bắt cóc không có ý định phá cửa? Đưa giấy vào lại là cái quỷ gì?

“…… Cái này……” Bành Uyển vừa run rẩy mở to miệng, Bộ Trọng Hoa quyết định thật nhanh ngăn cản cô, dùng vạt áo bao lại ngón tay nắm lấy tờ giấy, lập tức chỉ cảm thấy cánh tay bên ngoài cửa buông lỏng ra, cả trang giấy lập tức rơivào trong nhà kho, Bộ Trọng Hoa cúi đầu xem xét.

Ngay sau đó, Ngô Vu trơ mắt nhìn xem sắc mặt anh kịch biến, lập tức xé tờ giấy!

“Đó là cái gì?” Ngô Vu bước nhanh về phía trước, trước khi Bộ Trọng Hoa bắt lại đã chộp được tay của anh: “Cho em xem một chút, buông ra!”

“Cái gì cũng không có, Ngô Vu em đừng ——”

“Buông ra!”

Bành Uyển cũng muốn tới nhưng căn bản không dám, dựa vào tường run lẩy bẩy. Ngô Vu tại thời khắc này bộc phát ra khí lực kinh người, cứng rắn vặn bung ra tay của Bộ Trọng Hoa đoạt lấy tờ giấy, suýt đã xé nó làm đôi, sau đó tập trung nhìn vào, thoáng chốc tâm thần kịch chấn ——

Trên tờ giấy rõ ràng in hai hàng chữ đỏ.

【 Chỉ cần có một người giết một người khác 】

【 Tụi mày liền có thể ra ngoài 】

Quảng cáo
Trước /120 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bách Nguyệt Ninh Quân

Copyright © 2022 - MTruyện.net